Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 155: Sự cám dỗ của tình yêu




Vừa ăn cơm xong, Diệp Tri Thu cứ nài nỉ Hoa Vân Phong vào phòng nghỉ trưa với cô. Dưới “trảo thủ” vô cùng lợi hại của con mèo nhỏ, anh cũng không dễ chịu chút nào, nhưng anh vẫn giữ lập trường:
- Mèo con, chén ăn xong không cần rửa à?
Diệp Tri Thu liếc nhìn mấy cái chén mới ăn xong, thè lưỡi:
- Thì để đó đi. Ai quy định là ăn xong phải rửa chén ngay chứ? Chiều rửa không được sao?
Hoa Vân Phong không chịu:
- Không được. Để chén đũa dơ anh không quen. Rửa cũng không tốn nhiều thời gian mà. Em vào trong trước, lát xong anh vào sau. Ngoan, nghe lời, mèo con!
Diệp Tri Thu không lay chuyển được ý anh, cho nên cô đành thôi vậy. Trước khi đi, cô không quên hôn anh một cái, rồi chạy thật nhanh đi trốn, không ngốc ở đó nghe anh mắng.
Khi Hoa Vân Phong xong công việc vào phòng, anh vừa đi đến bên giường vừa gọi cô:
- Mèo con, em ngủ chưa?
Không nghe Diệp Tri Thu trả lời. Anh không gọi nữa, mà đi thẳng đến bên giường, đưa tay thăm dò… nào ngờ cô gái này lại giở trò.
Diệp Tri Thu vốn dĩ chưa ngủ đâu, Hoa Vân Phong chưa vào thì làm sao cô ngủ được chứ. Khi anh chạm vào cô, anh mới biết được cô đang làm trò gì. Diệp Tri Thu mặc bộ váy ngủ ngắn mềm mại bằng vải satin màu hồng phấn, cô nằm trên giường trong tư thế vô cùng gợi cảm. Làn da trắng mịn nõn nà ẩn hiện sau lớp áo mỏng. Phần vai đầy đặn xinh tươi được phô bày một cách hoàn hảo. Đôi chân dài thon thả để trần lộ bên ngoài vạt váy trông thích mắt làm sao. Nếu có thể thấy cảnh tượng này, không biết chừng Hoa Vân Phong có thể chảy cả máu mũi cơ đấy, rốt cuộc thì anh vẫn là một người đàn ông thôi, ai không động lòng trước sắc giới, cái này chắc chỉ có Đường Tam Tạng trong phim Tây du ký mà thôi.
Hoa Vân Phong đưa tay sờ sờ ngay lập tức chạm phải chân của cô, vùng da thịt mát lạnh mềm mại làm anh giật cả mình, phải rụt tay lại. Nhưng Diệp Tri Thu thì đâu chịu buông tha, cô dùng chân khiều vào tay anh, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Vân Phong, sao vậy hả? Không thích à?
Hoa Vân Phong nhíu mày, nói:
- Tri Thu, đừng đùa kiểu này!
Mỗi lần anh gọi thẳng tên cô thì Diệp Tri Thu biết rõ anh đang nói nghiêm túc. Cô không dám đùa nữa, đành khai thật:
- Thì người ta cũng chỉ muốn đùa chơi chút thôi. Nhưng nếu anh thật sự là con sói xám… thì em…
Cô ngừng lại làm cho Hoa Vân Phong tò mò, anh hỏi:
- Thì em làm gì?
Cô tiếp tục trả lời:
- Thì em chạy. Ha ha, đảm bảo anh đuổi không kịp em đâu.
Hoa Vân Phong cười cười, anh hỏi lại:
- Nói vậy nói được, này chẳng phải em đang xem thường anh sao?
Diệp Tri Thu lúc này đã nghiêng người về phía anh, cô quàng tay qua cổ anh, kéo anh nằm xuống giường. Cô lớn giọng, nói:
- Đúng đó. Thế thì sao?
Hoa Vân Phong giả vờ không vui, anh quay mặt sang chỗ khác, dường như thầm “trách móc”:
- Bắt nạt người tàn tật!
Diệp Tri Thu nghe đến từ cuối cùng thì cảm thấy không vui trong lòng rồi đó. Cô liếc mắt nhìn anh, nụ cười không còn trên môi nữa, cô bắt đầu nghiêm túc và lặng lẽ hơn, rồi vùi đầu vào ngực anh mà nói:
- Không cho phép anh nói như vậy. Người khác càng không thể. Nếu em nghe được ai dám nói người em yêu bằng cái từ đó, em nhất định cho người đó biết tay!
Hoa Vân Phong gật đầu, anh cũng làm như nghiêm túc nói:
- Ây, không ổn. Anh mới vừa nói đó thôi. Vậy… em định sẽ làm gì anh?
Diệp Tri Thu biết anh đang đùa giỡn mình, cô cười gian trá, rồi sau đó cô chuyển người sang phía anh, bắt đầu bò lên người anh mà nằm úp sấp, hai chân bỏ qua hai bên kẹp chặt lấy hai chân anh. Mặt đối mặt, Diệp Tri Thu cất giọng dụ hoặc:
- Anh yêu, làm thế này có được không?
Hoa Vân Phong vốn định dời suy nghĩ của cô, không ngờ… ây, không ổn! Lần này anh thất bại, duy nhất nguyên nhân bởi vì sự cám dỗ cô đặt ra quả thật khó cưỡng. Anh bắt đầu cảm thấy trong cơ thể mình có cái gì đó dần dần bị kích thích. Anh cố cắn răng nói với cô:
- Tri Thu, trèo xuống.
Diệp Tri Thu thấy anh đỏ mặt, cô vui sướng vô cùng. Thật đáng yêu! Ban đầu cô chỉ xem đây là trò đùa, nhưng khi thật sự nằm lên cơ thể ấm áp của anh rồi thì cô chẳng muốn leo xuống. Cô thì thầm:
- Không chịu, em không xuống, thích như thế này thôi.
Ngay lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh, Hoa Vân Phong nhanh chóng chuyển người sang một bên, thoát khỏi tình trạng bị con mèo nhỏ đè lên người, nhưng mà Diệp Tri Thu ôm anh chặt quá, thế nên lại trở thành anh nằm lên người cô. Nhưng anh đã cẩn thận chống hai tay lên mặt giường để tránh đè nặng lên cô. Lúc này, giọng anh nghiêm túc hơn:
- Tri Thu, nghe lời, buông anh ra… Đừng làm như vậy với người khác phái. Dù người đó là anh cũng không được…
Diệp Tri Thu không cho là vậy. Đối với người khác thì đương nhiên cô chán ghét hành động này rồi, nhưng mà đối với anh thì lại khác. Cô thích như thế. Lúc này cô có cảm giác cơ thể mình cũng dần dần nóng lên. Có một sức hút nào đó cứ như muốn dán chặt cô và anh lại với nhau. Trái tim cô đập loạn xạ, bờ môi anh như mật ngọt dẫn dụ làm cô chỉ muốn tiến vào đó cắn một cái. Ánh mắt cô mê ly nhìn vào “mắt” anh chăm chú. Cô dường như muốn xem những điều biến hóa trong đôi mắt ấy. Nhưng vô dụng, đó chỉ là vật trang trí như lời anh đã nói mà thôi. Điều này lại càng làm cô đau lòng. Cảm giác đau lòng dồn nén, cùng với tình yêu nồng nhiệt đang thiêu đốt bản thân, Diệp Tri Thu có một ý nghĩ rất táo bạo: Cô muốn mình là của anh mãi mãi!
Cô bạo gan không nghe lời nói của anh. Cô dùng sức nâng đầu lên hôn vào môi anh, quyến luyến đắm say. Hoa Vân Phong cũng không thoát khỏi cám dỗ. Anh cũng bị làn môi mềm mại nóng bỏng ấy làm tan chảy trái tim. Anh hôn trả lại cô…
Mật tình đang cháy, bỗng nhiên Hoa Vân Phong dứt khoát đẩy cô ra, lập tức rời khỏi giường. Anh không nói gì mà đi ngay vào phòng tắm. Diệp Tri Thu vẫn còn say đắm trong cơn say tình ái, hành động của anh làm cô bàng hoàng ngơ ngác. Cô bị anh làm cho mất hứng thì có chút hờn trách.
Cô nhìn theo bóng lưng nghiêng ngả lảo đảo của anh, cô biết anh đang rất gấp gáp trong lòng, dường như muốn đi giải tỏa cái gì đó rất khó chịu vậy. Lúc này cô mới bình tĩnh hồi tưởng lại, tự nhiên cô thấy mắc cỡ vô cùng. Trời ạ, cô vậy mà có thể dụ dỗ anh cơ đấy. Suýt chút nữa thì… thì gạo đã nấu thành cơm mất rồi.
Lát sau tiếng nước chảy trong phòng tắm tắt hẳn. Hoa Vân Phong mở cửa bước ra ngoài. Diệp Tri Thu trố mắt nhìn anh ướt như chuột lột đang đứng ở phía cửa không nhút nhít. Cô vội vàng chạy đến, hỏi:
- Vân Phong à, sao anh làm ướt quần áo hết luôn vậy?
Hoa Vân Phong nếu có thể điều khiển đôi mắt linh hoạt một chút thì anh nhất định sẽ lườm cô một cái cho xem, cô còn dám hỏi? Không phải tại cô ban cho? Anh trả lời:
- Còn ai vào đây nữa?
Diệp Tri Thu vẫn không hiểu:
- Tại em sao? Ủa, kỳ vậy? Nhưng… nhưng tại sao lại đi tắm mà không cởi quần áo, để nó ướt nhẹp vậy chớ?
Hoa Vân Phong xoa đầu cô:
- Mau đi lấy quần áo cho anh. Con nít mà nhiều chuyện quá!
Diệp Tri Thu bĩu môi. Cô vừa đi vừa nói:
- Hừ. Coi người ta là con nít? Nếu người lớn nào cũng như anh hết thì con nít mãi mãi cũng không thể trưởng thành.
Nói thế thôi, nhưng cô hiểu Hoa Vân Phong cũng chỉ muốn tốt cho cô. Xem cái cách anh kiềm chế dục vọng của bản thân là hiểu rồi. Cô không đến nổi quá ngốc để không tường tận những điều đó.
Nói thực ra thì cô liều lĩnh như ban nãy cũng là có nguyên nhân của nó. Mới tối hôm qua đây khi đi chơi về, cô trốn trong phòng nói chuyện với Hoa Vân Phong được có 15 phút là anh bảo cô đi ngủ sớm. Nhưng cô không buồn ngủ, thế nên cô mới lôi Điềm Mật và Lam Hân Đồng vào phòng Chát để nói chuyện với mình.
Các cô gái thì nói chuyện gì với nhau ngoài chuyện họ sẽ tán gẫu lung tung những chuyện trên trời dưới đất, đủ mọi thứ, cái gì cũng đem ra nói được. Một hồi sau, Điềm Mật mới hỏi Diệp Tri Thu:
- Này, mình hỏi bạn cái này. Bạn phải trả lời thật đó nhe.
Lam Hân Đồng tinh ý hơn nhiều, cô bỗng gửi qua màn hình cái ảnh minh họa “đỏ mặt” biểu hiện sự mắc cỡ. Còn Diệp Tri Thu thì ngây ngô không biết gì, cô vểnh môi ra lệnh:
- Nói!
Điềm Mật cười hì hì, hỏi:
- Nói thật đi, bạn và người ta có ấy ấy với nhau chưa? (Cùng cái mặt cười toét miệng thật đáng yêu)
Diệp Tri Thu nhất thời không hiểu, mặt nhăn lại suy tư:
- Ấy ấy là cái gì? (Hình minh họa là một chú cún nghiêng đầu suy nghĩ, có mấy dấu chấm hỏi bay lơ lửng trên đầu)
Lam Hân Đồng nhắn vào hộp thoại:
- Tha cho bạn ấy đi! ....@-@....
Điềm Mật càng tỏ vẻ xem thường cô bạn. Đành phải nói trắng ra vậy:
- Haiz. Trời ạ, con mèo ngốc nghếch. Nói bạn ngốc bạn không chịu nhận. Giờ tốt quá hé, cái đó cũng không hiểu. Thôi vậy, niệm tình là bạn thân mình nói cho mà nghe. Cái mình muốn hỏi là bạn và anh ta có quan… hệ… nam… nữ chưa á.
Lam Hân Đồng gửi qua một cái mặt cười và nhắn vào đấy:
- Thôi mà, đừng phá nữa. Người ta làm gì nói cho bạn biết chứ?
Nói khích đấy, câu nói này làm Diệp Tri Thu ngứa ngấy trong lòng. Cô gửi qua một cái mặt thè lưỡi to đùng, kèm theo là lời nhắn:
- Ha ha. Kệ mình đi. Mình chưa từng nếm thử cái giây phút “người lớn” đó, nhưng mà… haiz… nói ra hông cho giận mình đó nha…
Điềm Mật và Lam Hân Đồng đồng loạt gửi qua một cái dấu “?” không hiểu. Diệp Tri Thu thích thú cười to. Cô tiếp tục:
- Thì là hai bạn chưa có bạn trai đó. Còn mình thì… haha, chưa thôi, nhưng nhất định sẽ tới lúc đó. Hãy đợi đi!!!
Tin nhắn vừa hiển lộ trên màn hình thì có đồng thời hai cô gái đang ôm hai tâm trạng khác nhau cùng thổn thức trong lòng. Điềm Mật nhớ đến anh Tĩnh Hiên của mình. Bạn cô đang nói yêu đương đường hoàng và nhận được đáp trả nồng nhiệt, mặc dù chuyện tình của họ có thể sẽ trải qua lắm chông gai, nhưng mà cô tin tưởng, chỉ cần có tình yêu đích thực, không gì gọi là khó khăn. Còn cô, yêu người ta mà người ta chẳng biết. Yêu người ta mà chỉ có thể gói ghém chân tình vào hai chữ “đơn phương”!
Một nơi khác, Lam Hân Đồng cũng đang suy tư với tâm sự của mình. Cô nhớ quá một chàng trai đã làm cô xao động. Sinh ra vốn rất xinh đep và đầy đủ điều kiện. Tuy ngoan hiền, dịu dàng nhưng trong bản tính vẫn mang nét kiêu ngạo của một nàng công chúa. Cô chỉ lần đầu tiên rung động khi gặp được người con trai ấy. Ngày đó tình huống xảy ra thật đặc biệt, bởi vì quá ngỡ ngàng đã làm cô không kịp hỏi tên của anh. Nhưng cô nhớ lắm, nhớ quá chàng hoàng tử như bước ra từ trong khu vườn cổ tích. Những rung động đầu đời và cũng là duy nhất cho đến nay đều dành cho anh - chàng hoàng tử áo sơ mi trắng! Từ đấy, Lam Hân Đồng đặt ra tiêu chuẩn cho bản thân, cô thích nhìn con trai mặc áo sơ mi trắng, nhưng chỉ là thích nhìn thôi, chứ thật sự chẳng có ai có được khí chất như anh ấy cả.
Còn Diệp Tri Thu sau khi nhắn ra câu ấy, tự nhiên ngồi đợi dài cổ mà hai cô bạn của mình dường như mới bị bắt cóc rồi vậy, mất tung mất tích luôn thế kia. Bây giờ cô mới có thời gian hồi tưởng lại về câu khẳng định vừa rồi của mình. Có phải quá mạnh miệng không? Đó chỉ là nhất thời háo thắng, không chịu thua kém người khác mà thôi. Không ai hiểu tính cách của Hoa Vân Phong cổ lỗ sĩ như thế nào đâu. Dễ gì anh chịu làm cái chuyện “Ăn cơm trước kẻng” ấy. Mà cũng chính vì anh như thế, cho nên cô mới yêu anh, nghịch lý luôn ở quanh ta và không dễ gì cho ta có lời lý giải đâu.
Thế nên hôm nay, Diệp Tri Thu mới muốn thử xem mình có thể làm thay đổi cách nghĩ của Hoa Vân Phong hay không. Cho nên cô mới… mắc cỡ chết được!
Trở lại hiện tại, Diệp Tri Thu vẫn đỏ mặt cho đến khi Hoa Vân Phong bước ra sau khi thay quần áo xong. Cô còn không dám nhìn thẳng mặt anh nữa là… Cô cứ tránh đi mỗi khi anh đến gần. Điều này làm Hoa Vân Phong không vui. Anh nói:
- Tri Thu lại đây!
Cô cứ ngồi xa anh mãi, anh với tay mà chẳng thể nào chạm được cô. Anh không thích cảm giác này, nó giống như anh và cô cách nhau rất xa nhau vậy.
Diệp Tri Thu không thể giả vờ không nghe được. Cô chỉ trả lời:
- Thì em ở đây nè. Muốn nói thì cứ nói đi.
Thật sự là trong đầu cô bé này nghĩ cái gì vậy? Chẳng phải chính cô là người dụ dỗ anh sao. Bây giờ sợ rồi à? Lúc nãy anh có làm gì cô đâu chứ? Cô có biết kiềm chế rất hại thân thể hay không?
Hoa Vân Phong nói một lần nữa và hướng về phía cô nhích càng gần hơn:
- Mèo con, anh không mắng em, em sợ cái gì? Qua đây!
Diệp Tri Thu chu môi. Cô nhìn bàn tay đưa ra chờ đợi bàn tay cô đặt vào đó, như bao lần, cô đều không thể cưỡng lại lòng mình. Dù thế nào chăng nữa, mỗi lần nhìn thấy anh làm động tác đó, cô không cần suy nghĩ gì mà tự làm theo bản năng thôi.
Hoa Vân Phong kéo cô để cô ngồi trên chân mình. Diệp Tri Thu không dám nói gì. Ngược lại nghe anh nói:
- Mèo con. Sau này không được làm vậy nữa. Rất nguy hiểm!
Diệp Tri Thu cắn môi, khẽ thốt:
- Gì chứ?… À, mà không bao giờ em làm chuyện đó lung tung đâu. Anh đừng nghĩ em là hạng gái bừa bãi đó nha.
Hoa Vân Phong bật cười:
- Ngốc à. Anh không có nghĩ cái gì sai lệch hết. Anh chỉ muốn nói cho em biết đàn ông là sinh vật tham lam, không biết khi nào hậu quả của chuyện đùa giỡn là bị ăn sạch hết luôn… Cái đầu nhỏ của em lúc nào cũng nghĩ những chuyện kỳ lạ.
Anh vừa nói vừa cười, xem thường cô trẻ con quá. Diệp Tri Thu cảm thấy mình thật đáng thương. Tự dưng lại bị anh cười nhạo kìa. Cô chỉ là sợ hành động vừa rồi của mình làm anh thay đổi cách nghĩ về cô mà thôi. Dù sao cô là người trước tiên theo đuổi anh. Là người mặt dầy mày dạn theo anh tới tận thành phố C, rồi tỏ tình với anh trước mà không thèm bảo vệ hình tượng kiêu ngạo cái gì nữa cả. Giờ cô lại là người dẫn dụ anh lên giường, tuy rằng được ngăn chặn kịp tời, nhưng mà người có suy nghĩ tinh tế cẩn trọng như anh sẽ không xem thường cô sao? Thực sự cô rất sợ. Nhưng cô quên một điều, bởi vì anh quá hiểu cô, cho nên anh nào có ý nghĩ xấu về cô cơ chứ. Hành động này của cô chứng tỏ cô yêu anh và tin tưởng anh nhất. Anh cảm thấy thật sự hãnh diện và kiêu ngạo nữa đấy.
Diệp Tri Thu đưa tay gãi gãi trước ngực anh. Cô nói:
- Cười cái gì? Người ta… người ta không biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào mà. Gì chứ? Hay lắm sao? Không thèm nữa. Sau này nhất định anh đòi cũng không cho.
Hoa Vân Phong nhíu mày định nói cái gì đó, nhưng mà hành động này bị Diệp Tri Thu phát hiện. Cô đưa tay vuốt phẳng lại đôi mày đang nhăn lại kia, rồi khẽ nói:
- Không được nhăn lại. Vuốt phẳng ra. Nếu không sẽ rất mau già!
Người kia cười và “ánh mắt” ấy đang hướng ngay về phía gương mặt cô, dường như đang cho cô ánh “nhìn” âu yếm. Diệp Tri Thu lại ngã vào lòng anh. Cô nói:
- Em muốn ngủ trưa!
Hoa Vân Phong xoa đầu cô. Anh ôm chặt ngang hông của cô rồi sẵn tiện ngửa ra sau tìm kiếm cái gối đầu, sửa sang lại cẩn thận sau đó mới để cô nằm lên đó. Diệp Tri Thu vui sướng vô cùng, cô thoải mái tận hưởng sự quan tâm của anh. Trước khi ngủ, anh nói:
- Chiều nay em có kế hoạch gì không?
Diệp Tri Thu nằm trước ngực anh, trả lời:
- Có. Chiều nay em không làm bài tập với anh được rồi. Em phải đi đến trung tâm bảo trợ… à… đọc sách nói.
Hai chữ “tàn tật” quả thật cô không thốt ra khỏi miệng được. Cô nói thế anh đã hiểu. Anh nói:
- Vậy anh có thể đi chung không?
Diệp Tri Thu cầu còn không được. Cô mừng rỡ ngẩng đầu thật nhanh nhìn anh, hỏi:
- Thật sao? Đương nhiên được, được, được…
Dáng vẻ của cô hiện giờ nhất định trông rất ngốc. Hoa Vân Phong đưa tay sờ lên mặt cô, cảm nhận được điều đó, anh thỏa mãn cười và ôm cô càng chặt hơn nữa, âu yếm như muốn cô sẽ hòa tan vào trong tim mình, trở thành một phần không thể thiếu trong cơ thể.
Chiều đến, hai người cùng nhau đến trung tâm mà Diệp Tri Thu đang làm cộng tác viên tình nguyện. Lúc đến ngã rẽ, Diệp Tri Thu nhận được cuộc điện thoại:
- Thu à, em đến chưa?
Cô trả lời:
- Dạ mới đến. Có gì không chị?
Bên kia điện thoại giọng gấp rút:
- Vậy tốt quá. Đến rồi thì vào thư viện một chút. Em lấy quyển sách “Nếu em không phải một giấc mơ” của Marc Levy, đó làquyển sách hôm nay em sẽ đọc, chị quên không mang qua đây rồi.
Diệp Tri Thu đồng ý. Cô quay sang nói với Hoa Vân Phong:
- Anh, em có việc phải vào thư viện. Anh đi với em luôn nhe.
Hoa Vân Phong đứng lại không đi, anh nói:
- Em vào đi, anh đứng ngoài này đợi được rồi.
Diệp Tri Thu chần chừ, cô không dám đi:
- Nhưng mà…
Anh cầm tay cô trấn an:
- Không sao đâu. Anh ở đây không đi đâu cả là được rồi.
Anh nói đùa, nhưng trong lòng Diệp Tri Thu vẫn không yên cho lắm. Lần nào để anh ở một mình cũng xảy ra chuyện. Điều đó không có nghĩa là anh phải phụ thuộc người khác, mà là những lần anh một mình thì cũng không ai biết anh đang gặp những khó khăn gì. Với tính cách của anh, đời nào lại tự nói cho người khác biết chứ, thế nên cô mới lo lắng đấy.
Đang định nói tiếp để thuyết phục anh. Điện thoại trên tay cô lại rung lên, không cần nhìn cô cũng biết là ai đang hối thúc cô. Cô khó xử nhìn anh, anh thì lạ kiên quyết:
- Vào đi!
Cô đành phải nghe lời. Cô đưa anh đến đứng sát vào vách tường. Vì chỗ này không có ghế ngồi, chỉ còn cách đó thôi. Sau đó cô đi vào một căn phòng gần đó. Trước khi đóng cửa lại còn không quên nhìn anh một cái, xác định anh đứng trong phạm vi an toàn cô mới yên tâm đi vào.
Lát sau Diệp Tri Thu trở ra, cô sửng sốt khi chứng kiến tại vị trí Hoa Vân Phong đứng có còn có một cô gái, còn anh thì dường như không còn đứng nguyên tại vị trí lúc cô rời đi. Cô nhanh chóng hướng bên đó chạy qua. Đến nơi, cô thấy rơi vãi đầy đất đều là những giấy tờ trắng tinh không có chữ gì cả. Nhưng cô chẳng cần quan tâm, cô chỉ lo cho bạn trai mình thôi. Cô nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, cô gấp gáp hỏi:
- Vân Phong, anh có sao không? Bị người ta đụng trúng sao? Có đau chỗ nào không?
Hoa Vân Phong lắc đầu, anh xác nhận mình không có việc gì và nói với cô:
- Em không cần lo cho anh, giúp cô ấy nhặt đồ lên đi.
Diệp Tri Thu cau mày khó chịu, cô quan tâm anh mới hỏi han nhiều như vậy, còn anh thì lại bảo cô giúp người khác, mà lại là một cô gái… Cô đang ghen đấy thì sao chứ? Cô nhìn sang cô gái kia, lập tức thu hồi ý nghĩ mắng người vừa rồi.
Cô gái kia hiện tại đang ngồi xổm trên đất, đưa tay lần xuống mặt sàn mà tìm kiếm những mảnh giấy rơi. Diệp Tri Thu vội ngồi xuống nhặt giúp cô ta. Sau khi nhặt xong, cô đỡ cô gái ấy đứng lên và được cô ấy nói lời cảm ơn. Rồi sau đó cô gái kia quay sang một hướng nào đó vô định mà gật nhẹ đầu nói:
- Xin lỗi. Là tôi bất cẩn. Đây là số điện thoại của tôi, nếu anh có vấn đề gì xin cứ liên hệ với tôi. Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.
Cô ấy đưa ra một tờ giấy mỏng, phía trên có ghi một dãy số, mà dừng như được in ra sẵn rồi thì phải. Diệp Tri Thu định đưa tay ra nhận giúp Hoa Vân Phong, chợt nghe anh nói:
- Tôi không sao, không cần!
Diệp Tri Thu ái ngại lắc lắc cánh tay anh, anh mới bổ sung thêm:
- Thật sự tôi không có bị thương gì cả. Cô cũng không cần để trong lòng.
Trên mặt cô gái kia dường như thoáng qua một tia không vui. Cô cúi gầm mặt xuống, rồi lên tiếng chào:
- Vậy… chào hai người… Tôi đi đây.
Diệp Tri Thu theo bản năng đưa tay vẫy vẫy, chợt nhớ đến, cô lại nói:
- Được rồi, tạm biệt.
Nói xong đợi cho cô gái đi xa, Diệp Tri Thu mới chất vấn anh:
- Nè, gọi anh là cái nấm gỗ thì đúng hơn, em phát hiện lúc nãy người ta có ý với anh đó. Anh vô tình quá chừng, lần nào nói chuyện với người khác thì giống như anh sợ lãng phí lời nói vậy đó, không chịu nói nhiều một chút. Người ta nói “Lời nói không mất tiền mua” mà.
Hoa Vân Phong hỏi lại cô:
- Vậy chứ em muốn anh làm cái gì nữa?
Diệp Tri Thu thở ra, cô cố ý dùng giọng điệu bình thường để nói, nhưng không giấu được mùi ghen nồng nặc trong đó:
- Thì nói lời nhẹ nhàng, tình tứ gì đó một chút với con gái người ta. Biết đâu, người ta xiêu lòng với anh luôn thì sao?
Anh lại theo thói quen nhíu mày, anh nói:
- Được rồi, dừng lại, em suy nghĩ cái gì nữa vậy?
Cô chu môi:
- Vậy chứ mới nãy em thấy anh đối xử tốt với người ta ghê đó. Em quan tâm anh, mà anh lại kêu em lo cho người ta trước. Em… em có chút khó chịu.
Đúng là trẻ con mà, mới đó mà đã nói ra hết suy nghĩ của mình rồi, lần này tới lượt Hoa Vân Phong không chị nổi cái nết bồng bột nhưng đáng yêu này của cô. Anh đưa tay chỉ vào vị trí đôi mắt mình và nói thật với cô:
- Thật ra anh làm vậy là có nguyên do, bởi vì anh biết cô ta cũng giống anh. Lúc cô ta đụng phải anh, anh nghe được tiếng vật gì đó rơi xuống đất, cho nên mới nhờ em tìm giúp cô ấy.
Diệp Tri Thu hỏi lại:
- Sao anh biết được người ta không thấy đường?
Anh đáp:
- Bởi vì người bình thường nếu đang vội mà đụng phải một người khác, câu họ thường nói là “Không có mắt à?” hoặc đại loại cái gì đó tương tự. Còn những người không nhìn thấy như anh thì lúc đó sẽ nói “Tôi xin lỗi!”.
Diệp Tri Thu há miệng nhưng không nói thành lời. Cô ngẫm lại, thật đúng, chính bản thân cô đôi lúc cũng vậy.
Hoa Vân Phong không nghe được động tĩnh của cô, biết cô lại suy nghĩ nhiều. Anh nói:
- Mấy giờ rồi em còn đứng đây?
Diệp Tri Thu hét lên một tiếng, cô nhìn di động, thấy đã đến giờ rồi. Trời ạ, tiết mục của cô là trực tiếp đấy.
Cô vội kéo Hoa Vân Phong chạy vào thang máy, cũng may anh theo kịp bước chân của cô.
Lên đến tầng trên, bên ngoài phòng thu âm có dãy ghế ngồi. Anh nói để mình ngồi đó được rồi. Diệp Tri Thu cũng không còn thời gian để kỳ kèo nữa. Cô trực tiếp căn dặn anh đủ chuyện, rồi có phần hơi quyến luyến rời đi.
Ở đây, trong thời gian chờ đợi, Hoa Vân Phong gặp lại người quen cũ. Chú Hải nhìn đằng xa đã thấy người ngồi ghế rất quen thuộc, chú đến gần thì quả là không sai. Chú vui mừng hô:
- Thằng nhóc, lâu lắm mới được gặp lại cháu.
Hoa Vân Phong đứng dậy, chào hỏi:
- Chú Hải!
Chú Hải kéo anh ngồi xuống hỏi han:
- Cháu đến đây có chuyện gì không? Hay là nhớ chú mà đi tìm vậy?
Chú lúc nào cũng vậy, mỗi câu nói là kèm theo giọng cười khà khà quen thuộc. Hoa Vân Phong không giấu giếm:
- Cháu đến với bạn gái.
Chú Hải kinh ngạc trừng to mắt. Không phải chú kinh ngạc vì Hoa Vân Phong tìm được bạn gái, mà là ngỡ ngàng vì anh chịu quen bạn gái. Chú cười to, vỗ vai anh:
- Là ai vậy? Làm việc ở đây à? Nói tên xem chú Hải có quen không? Sau này chú Hải sẽ chăm sóc cho bạn gái cháu tốt hơn.
Mới nói dứt lời, cô bạn gái của anh từ phía trong ló đầu đi ra. Cô gặp chú Hải liền chào hỏi:
- Chú biên tập. Cháu vừa mới định gặp chú cáo trạng đây. Chú mời được người mới đọc chuyên mục rồi cũng không cho cháu hay một tiếng, làm cháu chạy muốn chết vì sợ trễ.
Chú Hải lại cười khì:
- Ai bảo cháu chạy chi mà than. Con gái đi đứng từ từ thôi biết không!
Diệp Tri Thu chu môi, cô quay sang Hoa Vân Phong, nắm lấy tay anh mà nói:
- Đợi em lâu không? Haiz… Có người mới đảm nhận chương trình rồi. Là cô gái lúc nãy chúng ta gặp dưới lầu đó… Còn nữa, chút nữa 3 giờ em mới vào phòng thu đọc sách nói.
Báo cáo cho anh biết như thế, hành động thân mật như thế đều bi chú Hải nhìn hết. Chú há miệng thật to, không dám tin, hỏi lại:
- Cháu… hai đứa… không đùa chứ?
Chú thấy Hoa Vân Phong thì mỉm cười, Diệp Tri Thu thì mở to mắt mà lắc đầu, cho thấy chuyện chú vừa nghe không phải giả. Chú Hải nói tiếp:
- Vậy mà chú còn định làm mai cho hai đứa nữa. Ôi… là khi nào vậy?
Diệp Tri Thu nhanh nhảu:
- Chúng cháu quen nhau vào ngày 15 tháng 9 vừa rồi.
Chú Hải cười xoa xoa cái bụng tròn trĩnh của mình:
- Thật là… Vân Phong này, lần nào gặp cháu chú cũng có điều bất ngờ hết đấy. Nhớ cái lần gặp nhau ở cô nhi viện không? Hôm sau chú liền nhận được 20 tỷ đồng tiền hỗ trợ mà người đó không chịu để lại danh tính. Hôm nay lại… chặc chặc… hai đứa làm chú thật bất ngờ!
Diệp Tri Thu nghe nói liền hỏi:
- Hả! Đến tận 20 tỷ lận á?
Chú Hải gật đầu:
- Đúng vậy, số tiền quá lớn. Vả lại đó không phải là tiền để xây dựng trung tâm. Mà theo lời người đến đóng góp nói rằng, tiền ấy là để hỗ trợ kinh phí hoạt động, còn việc xây dựng trung tâm thì người nọ sẽ lên hệ nhà thầu xây dựng miễn phí luôn. Xem, đang tiến hành đấy!
Chú Hải vừa nói vừa chỉ vào khoảng đất trống vốn để xây dựng trung tâm nhưng xin mãi không có kinh phí hỗ trợ nên bao năm vẫn trống không. Giờ thì tốt rồi, không biết người nào lại hào phóng như vậy, Diệp Tri Thu cảm than trong long. Cô quay sang hỏi Hoa Vân Phong:
- Anh nói xem ai lại làm chuyện này mà không chịu để lại tên tuổi chứ? Chẳng phải các doanh nghiệp gì đó vẫn luôn muốn khoa trương tên tuổi của mình bằng cách làm những việc gọi là hảo tâm này hay sao?
Hoa Vân Phong cười nói với cô:
- Thì người ta không muốn hoa trương nên che giấu!
Diệp Tri Thu lại có vấn đề mới:
- À… em hiểu rồi, nhất định là người đó làm chuyện gì xấu xa muồn dùng cách này để chuộc lỗi mà không muốn cho người khác biết mặt mình. Hì hì…
Nếu có ai để ý nhất định sẽ thấy khóe môi của Hoa Vân Phong giật vài cái. Thật ra anh cũng không biết nên khóc hay nên cười với lời tuyên bố chắc nịch của cô bạn gái mình nữa. Nghe ra thì có lý thật đấy!
Ngược lại chú Hải cười khà khà, nói:
- Được đó, nếu nói như cháu Thu thì mọi người nên làm nhiều việc ác một chút để xã hội này được nhờ. Ha ha!
Diệp Tri Thu thật thà cười theo. Bông nhiên cửa phòng đối diện bật mở, có người mới bước ra gặp ngay chú Hải thì nói luôn:
- Chú ơi có điện thoại!
Chú Hải quay sang nói với Hoa Vân Phong:
- Hai đứa ở đây nhe, chú nghe điện thoại chút!
Nói xong chú cũng mang cái bụng khệnh khạng của mình mà bước vào phòng bên kia. Ở đây Diệp Tri Thu nhìn quanh quẩn một lát, cô đưa ra ý kiến:
- Anh, mình xuống quán nước ngồi đợi chút đi. Tới 3 giờ em mới thu âm.
Hoa Vân Phong đồng ý và hai người cùng nhau vào thang máy xuống tầng dưới. Lúc này đến lượt Hoa Vân Phong có điện thoại. Anh nghe, người bên kia nói:
- Cháu có thể sắp xếp công việc vê đây không? Thúy Bình… mẹ cháu nhập viện rồi!
Hoa Vân Phong nhíu mày suy nghĩ về thông tin mình mới vừa nghe được. Anh hiểu chuyện gì xảy ra rồi. anh không hỏi nguyên nhân, bởi vì hỏi cũng dư thừa không phải sao? Giờ cần nhất chính là tình hình của mẹ anh nhue thế nào rồi. Anh hỏi:
- Mẹ cháu tỉnh lại chưa?
Sở Đạo ngập ngừng, rốt cuộc mới nói:
- Mẹ cháu hôn mê đưa vào bệnh viện được 2 tiếng đồng hồ rồi… vẫn chưa tỉnh!
Hoa Vân Phong nói:
- Được, cháu về ngay!
Nói xong cúp máy, anh quay sang nói với cô bạn gái cũng đang hoang mang vì nghe câu được câu không về nội dung nói chuyện của anh lắm. Anh nói:
- Tri Thu à, mẹ anh đột nhiên ngã bệnh, anh phải về gấp, lần sau anh sẽ đến thăm em lâu hơn.
Diệp Tri Thu gật đầu hiểu chuyện không hỏi thêm nhiều chuyện, mà lại nói:
- Được rồi, chúng ta cùng về.
Hoa Vân Phong ngăn cô lại:
- Để anh gọi Kiến Quân đến đón là được rồi. Em còn có việc phải làm mà, không nên xin vắng đột ngột như vậy. Yên tâm đi, mẹ anh không sao đâu, chỉ là bệnh cũ thôi, có Thiệu Đông ở đó rồi nhất định không có việc gì đâu.
Diệp Tru Thu không cãi lời anh. Cô biết ngoài mặt tuy rằng không bộc lộ một chút nào sự hoang mang lo lắng, nhưng trong lòng anh nhất định chẳng thể nào yên ổn được. Cô không nên gậy rối lúc này. Cô cũng không hiểu rõ từ khi nào cô lại có thể hiểu một người như thế? Hay chính là vì yêu người nên mới bắt đầu quan tâm, bắt đầu để ý, bắt đầu học cách lắng nghe, quan sát và thấu hiểu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.