Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 141: Nhạc tình êm ái




Phùng Kiến Quân lủi thủi lái xe vòng vèo qua các con phố không mục đích. Anh đói bụng, muốn kiếm quán nào đó để ăn cho thật ngon lành và no nê. Nhưng mà có chỗ thì vắng teo, chứng tỏ thức ăn có vấn đề hoặc không ngon, cho nên ế khách. Còn chỗ thì đông đúc đến nỗi nhìn muốn ngạt thở, nhất định ăn ở đây sẽ phải đợi dài cả cổ. Thế là cả buổi, Phùng Kiến Quân cứ lái xe cho hao xăng vậy thôi!
Vô mục đích quả là một thứ nhàm chán nhất trên đời, Phùng Kiến Quân lái xe đến một quán ăn ven đường, trông bề ngoài thì cũng sạch sẽ, khi bước xuống xe thì ngay lập tức có mùi hương rất dễ chịu xông vào mũi, cái bụng anh bắt đầu sôi lên rột rột…
Anh vừa chuyển hướng đánh đầu xe vào một khoảng trống để ngừng, bất ngờ lướt qua thấy Điềm Mật. Cô ấy làm gì mà lại ngồi ở đây? Và hình như trên tay cô đang cầm chai bia thì phải. Phùng Kiến Quân quả thật không tin vào mắt mình rồi. Anh lập tức xuống xe mà chưa kịp rút chìa khóa. Anh đi thẳng đến chỗ Điềm Mật đang ngồi…
Anh lên tiếng gọi cô:
- Êh, Điềm Mật. Cô làm gì ở đây hả?
Điềm Mật hoàn toàn không chú tâm đến hoàn cảnh xung quanh, cô chỉ gác cái cằm của mình lên miệng chai bia và vẻ mặt ngơ ngác. Phùng Kiến Quân lắc lắc vai cô, nghĩ rằng cô say rồi nên không biết trời trăng gì nữa. Anh nói:
- Đi thôi, nhà cô chỗ nào? Nói! Tôi đưa cô về.
Anh lay động cánh tay cô, lúc này Điềm Mật mới như người vừa nằm mộng mà thoát ra vậy, cô trừng mắt nhìn anh, quát:
- Cái gì hả? Đừng làm phiền…
Nhập nhèm mở đôi mắt một mí xinh xắn của mình, hình ảnh mông lung như người say vậy, ờ mà đúng rồi, cô say, cô say vì tình, say vẫn còn đau!
Cô nói xong thì cúi đầu gục luôn xuống bàn mà không nói được lời nào nữa. Phùng Kiến Quân cuống quýt tay chân. Anh không biết có nên đỡ cô dậy không, ngộ nhỡ cô ấy tỉnh lại đúng lúc rồi cho anh một cái tát cũng nên, với tính tình của Điềm Mật thì hành động đó là không lạ lẫm gì đâu.
Nhưng mà cũng không thể để cô ấy nằm đây được, dù gì cũng là người quen. Haiz! Thở dài một hơi, anh móc ví tiền trong túi ra để mấy trăm ngàn trên bàn, rồi bắt đầu vươn tay nắm lấy cánh tay cô và kéo cô đứng dậy, vẫn chưa bước được bước nào thì đằng sau cái ót đau đớn vô cùng. Cũng may là không đánh trúng phần nhô lên phía sau của sọ não và lực đạo cũng yếu ớt lắm, nếu mà trúng chỗ hiểm thì không chết vì vỡ sọ cũng điên điên khùng khùng rồi. Anh oán hận và đề phòng cao độ nhanh chóng chuyển đổi bước chân đứng ở tư thế phòng thủ an toàn, sẵn sàng nghênh chiến đối phương, thì ai ngờ đâu oan gia ngỏ hẹp, thật đáng ghét…
Cao Phi Phi chân đi không vững, nghiêng ngả lảo đảo hướng về phía Phùng Kiến Quân duỗi ngón tay trỏ, chửi mắng:
- Nè, tên kia. Khôn hồn thì buông em gái đó ra. Nếu không… ực~~ không thì chờ lãnh hậu quả đi…
Mắng mà không biết đối tượng là ai luôn, xem ra cô gái này quá say rồi, vừa nói vừa ợ lên hơi rượu nồng nặc bay vào mũi Phùng Kiến Quân làm anh bực mình nhíu mày lại. Mà sao Điềm Mật lại quen với hạng con gái này chứ, Phùng Kiến Quân lắc đầu ngao ngán. Anh lên tiếng:
- Nếu tôi nhớ không lầm thì cô tên là Phi Phi cái gì đó phải không? Nè, tôi không có ý xấu, tôi quen cô ấy, hiện tại muốn đưa cô ấy về nhà thôi.
Cao Phi Phi lúc này mới điều chỉnh lại tầm nhìn, cô thấy người này rất quen, quen đến nỗi nằm mơ cô cũng thấy nữa là… Cô hét to:
- Tên dâm tặc… anh còn mặt mũi nói chuyện với tôi. Nếu không gặp anh tôi đã không thê thảm rồi… ực~~ nói chung, anh là tên xui xẻo. Không được… không được mang cô ấy đi… buông ra… tên dâm tặc~~~
Cái cụm từ “Tên dâm tặc” đặc biệt nhạy cảm đã thu hút rất nhiều ánh nhìn về phía này. Phùng Kiến Quân tức sôi máu trong người rồi. Anh không phải là người thích dùng đầu óc để hành xử, trực tiếp thì động tay chân thôi. Anh cũng không thích dạng con gái cứ quang quác cái mồm lên như thế. Nếu không bận đỡ Điềm Mật thì khi 3 chữ “Tên dâm tặc” ấy thốt ra khỏi miệng là anh đã chặn miệng cô ta lại và gỡ từng cái răng trong miệng cô ấy ra rồi. Không hiểu sao những gì anh ghét nhất đều tồn tại trong con người Cao Phi Phi này thế không biết?
Phùng Kiến Quân bất chấp có bao nhiêu người chú ý chuyện om sòm nơi đây, anh là con trai lo gì, con gái như cô ta mà miệng mồm chanh chua như vậy mới bị đánh giá ấy. Anh tiến gần đến Cao Phi Phi, nói như nghiến răng:
- Nghe cho rõ, đừng để tôi nổi điên, nếu không…
Cao Phi Phi hiếu thắng, giương cao đôi chân thon thả và ngẩng đầu để sánh kịp chiều cao của Phùng Kiến Quân, nhưng vô ích, vẫn thấp hơn nhiều đấy. Cô không yếu thế mà hét vào mặt anh:
- Sao chứ? Anh dám làm gì tôi? Ở đây đông người như vậy, anh làm đi làm đi! Hừ.
Phùng Kiến Quân đỏ cả mặt, không biết vì tức giận hay vì sự thách thứ quá mức đáng ghét của cô nàng. Anh biết giận quá mất khôn, nên trước tiên phải điều hòa “chân khí” mới được, sau đó học theo ngữ khí lạnh nhạt của Phong ca và nói:
- Vậy sao? Cô tình nguyện bảo tôi làm nữa à? Hạng gái như cô, xin lỗi, tôi~~~ không~~~ thèm~~~!
Những từ cuối kéo dài của anh đâm vào màng tai của Cao Phi Phi thật là nhứt nhối. Cô nắm chặt hai nắm tay, cố không tiến lên dùng móng vuốt xé toạt mặt tên khốn kiếp này ra. Cô ra vẻ hung dữ cũng chỉ như con nhím nhỏ bé cố vươn ra những chiếc gai nhọn để tự vệ cho bản thân. Cô không có lá gan đối xử tệ bạc với người khác đâu, ngược lại, Cao Phi Phi bề ngoài không biết trời cao đất dầy nhưng bên trong ẩn chứa một con tim mềm yếu rất dễ bị tổn thương.
Lúc này, cô gái ấy không thể làm được gì nữa. Từ nhỏ thiếu tình thương của cha nên cô sớm chủ động làm quen, thậm chí theo đuổi những người bạn khác phái. Lúc mới bắt đầu, cô còn chưa biết yêu là cái gì và có lẽ đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ, nhưng mà lúc nào cũng luôn miệng nói sẽ tìm kiếm tình yêu, thế mà thực ra chẳng phải. Cái cô cần là sự ấm áp, chở che theo kiểu một người cha dành cho con gái. Cô khao khát được cái ôm của cha, cô mong mỏi được làm nũng đòi này đòi nọ mà không bao giờ bị từ chối. Bởi vậy khi quen bạn trai, Cao Phi Phi luôn có những hành động và đòi hỏi quá mức ngây thơ, làm cho các chàng trai không thể nào duy trì mối quan hệ này được, cái họ muốn theo kiểu một người lớn thì cô không biết, không cho và thậm chí nổi điên lên mắng họ biến thái hoặc dâm tặc. Cho nên, những chàng trai ấy không có được tình yêu theo đúng nghĩa mà họ đã mong muốn, vì thế cuối cùng vẫn là chia tay!
Đôi mắt Cao Phi Phi nhìn chằm chằm Phùng Kiến Quân như muốn khoét một cái lỗ trên người anh vậy. Sau đó cái mà không ai ngờ nhất đó chính là cô không nói gì mà đôi mắt đỏ hoe rồi từ từ ngồi xổm xuống và khóc!
Tiếng khóc của con gái là thứ mà Phùng Kiến Quân hận nhất. Anh không chịu nổi nữa mà dứt khoát nói:
- Thích khóc thì mặc cô. Tôi không quản!
Nói xong thì kéo theo Điềm Mật đi một mạch về phía trước. Điềm Mật lúc này đã say hầu như mất ý thức, ai kéo đâu thì theo người đó, chẳng biết gì nữa.
Sau khi đưa Điềm Mật lên ghế sau của xe, Phùng Kiến Quân trở lại ghế lái. Anh nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi khóc lóc nỉ non ngoài kia. Cô chẳng để tâm có rất nhiều người đang nhìn mình mà chỉ “chuyên tâm” khóc như một đứa trẻ. Tuy anh có ghét cay ghét đắng cô ta, nhưng mà tình thương cơ bản của con người vẫn còn, cho nên anh rút điện thoại trong túi quần ra và bắt đầu nhấn dẫy số gọi cho hãng hàng không CC.Airlines…
Không đến 3 phút sau đã có một chiếc xe màu trắng là dạng xe taxi trung chuyển của hãng hàng không đến dừng lại bên cạnh cô gái rắc rối đó. Lúc này Phùng Kiến Quân mới thở ra một hơi rồi mới yên tâm lái xe rời đi.
------------------------
Trong ngôi nhà trọ tuy đơn sơ nhưng ấm cúng vì có đôi bạn trẻ đang ngồi tựa đầu vào nhau nghe nhạc…
Diệp Tri Thu không tiếc lời khen ngợi:
- Quá đáng nể. Không những giọng hát ấm áp mà còn không thấy Bo già đi chút nào luôn. Vẫn như hồi em còn nhỏ xíu coi trên truyền hình thấy ảnh vậy đó. Hì…
Hoa Vân Phong chỉ choàng tay qua ôm vai cô mà thôi, anh không nói gì hết. Lát sau khi nghe xong bài hát “Tình khúc vàng” thì anh mới đưa tay sờ xuống cái bụng vốn luôn xẹp lép không có tí mỡ nào của cô. Anh nói:
- Trưa rồi, em muốn ăn món gì anh nấu!
Hoa Vân Phong chỉ hỏi cô là “muốn ăn chưa” chứ không hỏi “đói bụng chưa”. Bởi vì đối với cô gái có cái dạ dày không đáy như cô thì phải hỏi như vậy mới hợp lí. Diệp Tri Thu cười ha ha, cô chuyển cả thân mình từ dưới mặt ghế nhảy gọn lên chân của Hoa Vân Phong mà ngồi, hai tay nắm lại câu cổ của anh, nói:
- Thật là hiểu tính em đó nhe. Um~~~ em muốn ăn mì gói!
Hoa Vân Phong xoa đầu cô yêu thương nói:
- Ăn mì gói không tốt cho sức khỏe đâu. Hay là anh làm mì tươi cho em ăn được không?
Diệp Tri Thu đương nhiên đồng ý, ở nhà cô thích ăn mì lắm, dì Trần cũng thường làm cho cô ăn. Cô đồng ý ngay:
- Dạ được. Cho em làm phụ bếp với!
Trước kia một mực không cho cô vào bếp, bây giờ không cho cũng không được. Cô cứ nằn nặc đòi vào đấy, xem anh có cản được không.
Hoa Vân Phong đưa tay lên mặt cô và chính xác nhéo nhéo cái mũi đáng yêu của cô. Anh không phản đối:
- Được thôi, nhưng bây giờ phải đi chợ mua nguyên liệu về nấu. Trong tủ lạnh không có gì hết.
Bình thường đến nơi đây đều theo kế hoạch vào cuối tháng và cũng có người vào đây dọn dẹp chuẩn bị đồ ăn sẵn trong tủ lạnh. Nhưng hôm nay anh đến không như thói quen và cũng không cho ai hay biết hết, cho nên phải “Tự thân vận động” thôi!
Diệp Tri Thu hí hửng nhảy cẩn xuống ghế, chạy nhanh về phía cửa, cô nói với Hoa Vân Phong:
- Anh! Đừng lấy gậy theo làm gì cho mệt, có em rồi, đảm bảo không có vấn đề gì cả!
Hoa Vân Phong đang loay hoay đưa tay sờ soạng lên chiếc ghế khi nãy hai người vừa ngồi, rồi sang ghế bên cạnh, sau khi cầm trong tay vật anh muốn lấy thì mới trả lời Diệp Tri Thu:
- Em đó, nói đi là đi, không chịu để tâm chăm sóc bản thân gì hết. Đội nón vô mới đi!
Ồ, thì ra anh lấy nón cho cô. Lúc nãy vào đây cô vứt đồ đạc lung tung, cái ba lô thì để dưới sàn, cái nón thì ném trên ghế đối diện… Cô thè lưỡi, mới đó còn hại anh xém chút té ngã vì vấp phải cái ba lô của cô nữa chứ.
Diệp Tri Thu cười hì hì, hôn lên má của anh một cái rồi nói:
- Cảm ơn anh! Anh cũng đội nón đi… À, nón anh để đâu, sao chỉ lo cho em không hà, phải biết lo cho mình nữa chứ. Em nói rồi, anh phải chú ý chăm sóc cho tốt bản thân, bởi vì anh là của em, nếu anh có bất kỳ tổn thương nào thì em sẽ đau lòng biết không?
Cô nói một hơi dài dường như không ngừng nghỉ chút nào làm cho Hoa Vân Phong nhất thời cũng không biết làm sao. Anh ngừng lại vài giây trước khi bật cười thành tiếng. Diệp Tri Thu không hiểu sao anh cười, cô còn tưởng anh cười nhạo mình, lập tức muốn mở miệng biện hộ nhưng chưa kịp nói thì anh đã lên tiếng:
- Mèo con, không ngờ em lại là một cái máy lải nhải như vậy. Nhưng mà… anh thích!
Nói xong anh nở một nụ cười với Diệp Tri Thu, tuy rằng nói là “Nghiêng nước nghiêng thành” thì không quá thích hợp với một người con trai, nhưng mà chưa bao giờ một người chuyên khoa Ngữ Văn như cô lại cảm thấy nghèo từ ngữ khi nói về anh, quả thật kì lạ lắm! Cô ngây ngốc cười theo rồi chạy ù vào phòng anh mở ra ba lô lấy cái nón lưỡi trai theo sự hướng dẫn của anh mà chú ý không làm “náo loạn” đồ đạc bên trong, nếu không anh sẽ khó lòng tìm thấy đồ vật của mình. Xong xuôi, cô kéo tay anh bước ra ngoài rồi xoay người khóa cửa lại. Suốt quá trình cô hành động rất tự nhiên như là “nữ chủ nhân” nơi này vậy. Sau đó cũng thế, cô nắm tay anh đến chỗ chiếc xe đạp, hai người vẫn thực hiện cách thức đạp và lái xe của riêng họ, nhưng không kém phần tình tứ, đáng ngưỡng mộ.
Vừa lái xe Diệp Tri Thu vừa nói:
- Vân Phong ơi, anh có biết chạy xe đạp đôi không? Chúng ta như vầy cũng không thua kém gì những cặp tình nhân lúc đạp xe đôi vòng vèo quanh bờ hồ lãng mạn hoặc trên các con đường xinh đẹp có thật nhiều hoa cỏ đâu anh!
Hoa Vân Phong đương nhiên chưa bao giờ trải nghiệm, tuy nhiên qua lời kể của cô, anh có thể tưởng tượng ra được điều đó. Nhưng anh không cần mong muốn xa vời nào thêm nữa, chỉ cần dùng cách này hoặc bằng những thứ đơn sơ hơn mà được ở bên cô là anh hạnh phúc lắm rồi. Mặc dù nghĩ vậy, thế mà anh lại không nói ra suy nghĩ mà chỉ trả lời cô như sau:
- Anh chưa từng đi xe đạp đôi.
Diệp Tri Thu cũng không hi vọng anh nói nhiều với mình, nghe thấy câu trả lời của là được rồi. Cô cuời hì hì, hào hứng nói ra ý muốn của mình:
- Vậy thì tối nay em với anh đi chơi chợ đêm đi!
Người ngồi phía sau đưa tay ôm eo cô và nói:
- Được!
Kể từ đó về sau không còn câu đối thoại nào nữa mà chỉ còn nghe tiếng hát véo von của cô nàng. Diệp Tri Thu thuộc nhiều bài hát thật đấy, nhưng không có bài nào thuộc trọn vẹn. Giả như cô thuộc đoạn đầu thì quên đoạn sau, hoặc là chỉ nhớ mỗi cái điệp khúc, hay đáng cười hơn nữa là lời bài này nhầm qua bài khác. Hầu như Hoa Vân Phong cũng đã quen với tình trạng “rối tung đội hình” lên như vậy rồi, cho nên không có phản ứng lạ lùng nào cả…
Đến chợ cũng thật nhanh, bình thường với tính tình hơi lười của Diệp Tri Thu thì đi một quãng đường dài là khó lòng chịu nổi. Nhưng mà có anh rồi thì lại khác hẳn, đường đi lúc nào cũng như bị rút ngắn lại, quá ngắn!
Sau khi dừng xe, Diệp Tri Thu dựng xong cái chân chống, cô đỡ Hoa Vân Phong sang một chỗ vắng người qua lại để đứng, hai người ăn ý nhau đến không cần phải nói điều gì dư thừa. Cô nói:
- Em đi gửi xe. Anh ở đây phải cẩn thận nha. Thường thì giờ này có nhiều bà nội trợ đi mua thức ăn lắm, ai đó mà cướp anh đi mất thì em không sống nổi đâu!
Câu nói của cô kèm theo nụ cười, nhưng đó cũng chính là tiếng lòng của cô đó thôi. Thật sự người xưa nói quá đúng “Củi khô dễ nấu, chồng xấu dễ xài”, ai biểu cô thích người này làm gì mà phải sợ bóng sợ gió chứ?
Hoa Vân Phong hiểu ý cô nên cười cười, nhéo hai má của cô mà nói:
- Được rồi. Cái đầu nhỏ của em suy nghĩ nhiều quá!
Diệp Tri Thu nhanh chóng dắt xe đi gửi, sau đó trở ra níu lấy cánh tay Hoa Vân Phong mà đi. Cô nói:
- Em chưa đi chợ bao giờ, phải bắt đầu từ đâu? À… anh muốn mua cái gì đây?
Hoa Vân Phong cũng nói thật với cô:
- Anh cũng chưa từng đi qua khu chợ này. Tri Thu, em nói sơ lượt nơi đây cho anh nghe đi!
Diệp Tri Thu bắt đầu tập trung cao độ mọi thứ xung quanh để có sự miêu tả tốt nhất. Cô bắt đầu chuẩn bị thật kỹ lưỡng và thao thao bất tuyệt:
- Khu chợ rất to với nhiều mặt hàng rất phong phú. Từ góc nhìn của chúng ta chia ra làm ba hướng để nói. Ở khu bên trái sẽ thấy bán toàn đồ dùng trong gia đình, như thau nhựa, chén bát… còn nhìn thẳng chính là khu giữa, bán rất nhiều hoa tươi, à… còn có cả trái cây đủ loại, lẫn trái cây được sấy khô được bày biện trong mấy cái hủ bằng thủy tinh trông thật ngon quá đi. Um… còn phía bên phải thì bán đồ tươi sống, như thịt cá, rau củ các loại… trông thật tươi mới, chỉ nhìn thôi đã cảm nhận được sự giòn xốp khi cắn vào chúng, nhất định rất thơm ngọt… khạp~~ ùm~~ngon quá!
Cô liếm liếm môi như được thưởng thức thật sự vậy. Cô miêu tả hình ảnh trước mắt mà còn kèm thêm biểu cảm và những âm thanh có phần kì quái nhưng thật đáng yêu. Nếu như người ta có loại phim 5D có thể làm bạn hưởng thụ trải nghiệm y như được sống thật trong không gian đó, thì sự miêu tả của cô cũng xứng đáng được gán hiệu ứng 5D mất rồi.
Nói xong, Diệp Tri Thu liếm cái môi khô ráo của mình, nhìn Hoa Vân Phong như muốn hỏi “Em diễn tả vậy có được không?”, Hoa Vân Phong như hiểu ý cô nàng, anh gật đầu tán thưởng:
- Tốt lắm, anh đã biết cả rồi. Vậy chúng ta sẽ đi vào gian ở giữa trước đi.
Diệp Tri Thu trả lời nhanh gọn:
- Oke! Ở giữa thẳng tiến… Em nôn nao được ăn món anh nấu quá đi à~~~
Trên đường đi, Diệp Tri Thu cũng không lần nào để cho Hoa Vân Phong phải khốn đốn với địa hình xa lạ và hoàn cảnh đông đúc ồn ào này. Cô nắm tay anh thật chặt, dẫn anh vòng vèo tránh né những chướng ngại vật một cách thuần thục, đôi khi cô ham chơi hay bị hấp dẫn bởi một cái gì đó thì dừng lại để xem thật lâu, nhưng cũng không buông tay anh ra. Lúc đó, Hoa Vân Phong cũng không hối thúc cô mà chọn cách yên lặng chờ đợi. Giữa hai người có sự ăn ý làm người ta thật ngưỡng mộ.
Tuy nhiên khi mới vừa bắt đầu mua hàng đã xảy ra một rắc rối nho nhỏ…

***************************
*** CC.Airlines là hãng hàng không của mẹ Cao Phi Phi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.