Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 137: Anh rất nhớ em!




Thời gian Diệp Tri Thu mơ mộng bên này làm cho Sở Lăng Khiêm có chút sốt ruột, anh không biết cô đang nghĩ gì mà chốc lát thì cười khút khích, chốc lát lại hừ hừ phát ra âm thanh khoái chí từ trong cổ họng. Cô bé này luôn làm cho con người vốn “máu lạnh” như anh phải ấm áp cõi lòng.
Thoạt nhìn, gương mặt Sở Lăng Khiêm mang những nét rất đặc trưng của một vị quý tộc phương Tây. Dáng người cao lớn, gương mặt khắc họa những đường nét tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sâu đen không thấy đáy và ẩn giấu trong đấy là một không gian u ám khó dò, cho thấy một con người âm hiểm, gian ngoan. Đúng vậy, Sở Lăng Khiêm tuấn tú theo một khuynh hướng ma mị và toát lên khí chất lạnh lùng tàn nhẫn, hay nói đúng hơn mỗi khi anh phát giận thì vẻ mặt thâm trầm của anh có thể khiến người khác phải sợ đến lập tức chết ngất. Đó cũng giống như hình ảnh một con ma cà rồng trong truyền thuyết Tây phương. Bình thường ẩn mình trong lốt người quý phái, nhưng khi lột bỏ lớp mặt nạ thì hiển lộ sự đáng sợ ghê người!
Đối với các đối tác cũng như những người đã từng tiếp xúc qua Sở Lăng Khiêm thì “ưu ái” tặng cho anh một biệt danh rất đáng sợ, đó là hai chữ “ác quỷ”. Những mưu mô, thủ đoạn anh sử dụng với người khác tàn nhẫn vô cùng, trên thương trường không ai không nể mặt một con người không biết đến tình cảm là gì như anh được. Hôm nay đây vì lợi ích có thể bắt tay đàm phán, nhưng có thể vài giây sau trở mặt thành thù và đương nhiên kết quả của những người nọ thật thê thảm. Nếu nhẹ thì chỉ mất đi tài sản, nếu ngoan cố thì chỉ có con đường… chết!
Bất kể nhân tình là vậy, tuy nhiên anh chỉ đối với cô gái nhỏ này là không hề giơ nanh múa vuốt, anh luôn mỉm cười khi nói chuyện với cô, cũng như dùng ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng chỉ để chọc cười cô ấy.
Sở Lăng Khiêm yêu thương để cho Diệp Tri Thu thỏa chí làm gì thì làm, cũng như lần này chẳng hạn, cô không thèm nói chuyện với anh nữa mà chìm vào không gian mơ mộng của mình. Mặc dù chẳng biết được cô gái nhỏ này đang mơ ước một đám cưới màu hồng lãng mạn của mình và “người ấy” mà bỏ quên anh mất rồi. Thế mà anh ta vẫn cứ để cho cô tùy ý phát ra những âm thanh ngộ nghĩnh phía bên kia điện thoại…
Một lát sau Diệp Tri Thu cảm thấy lỗ tai hơi nóng, cô mới chợt nhớ lại là mình đang áp sát cái điện thoại vào tai, lúc này cô cũng nhớ đến có một người kiên nhẫn đợi cô nãy giờ. Cô thè lưỡi, cắn môi ngỏ lời xin lỗi:
- A… ha ha… xin lỗi anh, chết rồi, anh đợi em có lâu không, … ờ… là nãy giờ em có một chút chuyện bận… a ha ha!...
Cô gái này nói chuyện lung tung lên hết như vậy là biết không phải nói thật rồi. Nhưng Sở lăng Khiêm vẫn không vạch trần cô, cô ấy như vậy mới đáng yêu chứ. Thế nên anh đã làm như không biết gì cả:
- Được rồi, cô bé làm gì cũng đúng hết, cần gì phải xin lỗi anh chứ. Em đó, dạo này lạ lắm, có phải có chuyện gì giấu anh không?
Diệp Tri Thu chột dạ, nhưng cô quyết định không nói cho anh biết đâu. Vân Phong của cô đã nói rồi, khi nào cô chưa tốt nghiệp thì không được tùy tiện nói quan hệ của hai người cho người khác biết. Cô không hiểu vì sao phải giấu. Cô đã từng không vui, đã từng cáu gắt với anh nữa kia, nhưng tra hỏi cách nào anh cũng không chịu nói nguyên do, cũng đành vậy, tính anh là thế, không thích nói là không nói, nên rồi chuyện đó cũng dần cho qua. Bởi vì Hoa Vân Phong luôn suy nghĩ sâu xa, anh không muốn người anh yêu thương phải hao tâm tổn trí cho chuyện này, bản thân anh có thể tự giải quyết được… nhưng đó là chuyện gì? Không ai biết cả, chỉ mình anh biết mà thôi!
Diệp Tri Thu chu môi, nói:
- Đâu có gì đâu à. Em chỉ đang chán chường cái đống bài tập đây nè… Anh Lăng Khiêm, anh có thể giúp em làm hết được không?
Sở Lăng Khiêm thở dài:
- Anh chỉ được lợi dụng bấy nhiêu đây thôi sao, cô bé?
Diệp Tri Thu nghe vậy nhoẻn miệng cười thật tươi, cô nhìn thoáng qua trên đồng hồ, chết rồi, gần đến 7 giờ tối rồi đó, phải tìm lý do kết thúc câu chuyện thôi…
Cô lém lĩnh nói với anh rằng:
- Dạ… nếu anh không chê thì em sẽ lợi dụng anh dài dài. Em học bốn năm đại học lận đó, dài ơi là dài, nhiều bài tập lắm. anh khỏi lo đi nhe, nhất định em sẽ hành hạ anh mệt chết luôn. Đến lúc đó không có chê em phiền rồi không chơi với em nữa đó nha!
Sở Lăng Khiêm không khỏi cười to:
- Cô bé có thể hành hạ anh đến khi nào cũng được, suốt đời cũng không sao!
Diệp Tri Thu cười hì hì, cô nói tiếp:
- Vậy lát nữa em gửi mấy bài tập mới qua cho anh làm dùm em nhe, anh Lăng Khiêm yêu dấu!... À, anh ơi, em có chuyện cần làm rồi… ờ…
Cô cố ý kéo dài những lời cuối của câu, Sở Lăng Khiêm đương nhiên hiểu được, anh nói:
- Được rồi, em làm gì làm đi rồi nhớ ngủ sớm nghe chưa!
Anh không bao giờ ép buộc cô. Cô vẫn còn nhỏ tuổi, còn nét hồn nhiên của tuổi thanh xuân, nên cho cô sống đúng với sự trẻ trung của mình là tốt nhất. Mọi thứ tốt đẹp anh đều muốn cho cô hết. Anh nhận làm bài tập cho cô cũng với suy nghĩ: Cô có đi học hay không cũng không quan trọng, có thi đậu hay không cũng chẳng sao. Anh dư sức cho cô cuộc sống mà ai cũng trầm trồ mơ ước . Tuy vậy anh nghĩ rằng, cô sẽ chẳng bao giờ rời khỏi vòng khống chế của anh đâu, bởi lẽ Thịnh Á là con mồi không thể bỏ qua của anh, nhất định một ngày nào đó, miếng mồi này sẽ nằm ngay trong đĩa của anh thôi, còn cô gái nhỏ cũng hiển nhiên không thoát khỏi bàn tay của anh, những thứ anh quan tâm chưa bao giờ để vuột mất, cô cũng vậy, cô là con búp bê anh luôn yêu thương và xem như bảo bối. Anh cũng tràn đầy lòng tin rằng: Mấy ai có thể sánh được với danh vọng và địa vị của anh bây giờ và cũng chẳng có ai bên cạnh Diệp Tri Thu xuất sắc hơn anh cả. Anh sẽ cho cô có tất cả, để cho những người phụ nữ khác trên thế giới phải ghen tị. Anh có thể cung phụng cho cô những gì cô muốn, chỉ với một điều kiện cô phải ở mãi bên cạnh anh và không bao giờ được nghĩ đến hai chữ phản bội. Nói thật, người nào được Sở Lăng Khiêm yêu không biết sẽ hạnh phúc như được lên thiên đường hay bị đọa đày chốn địa ngục đây?
Diệp Tri Thu vui mừng khi mình thành công “lừa” được anh Lăng Khiêm rồi. Cô khoái chí cười vui nói lời chào tạm biệt. Sau đó thở phào một hơi, nhưng không đến mấy giây lại có tiếng chuông điện thoại. Cô nhận máy:
- Em… em nghe!
Do quá cuống quýt và có phần nào đó chột dạ, Diệp tiểu thư của chúng ta ăn nói trở nên lắp bắp. Tiếng Hoa Vân Phong bên kia nói vọng sang:
- Sao vậy mèo con? Em mới vừa nhận điện thoại của ai trước đó à?
Diệp Tri Thu biểu hiện gương mặt lúc này vô cùng đáng yêu. Cô mở to mắt, cái môi cong lên còn bàn tay thì che miệng mình lại, nói thì thầm:
- Chẳng lẽ… em có nói ra sao?
Hoa Vân Phong cười thật thoải mái, anh trả lời cô:
- Mèo con, em bị lừa rồi. Anh chỉ đoán đại vậy thôi, không ngờ em tự thừa nhận đấy nhé!
Diệp Tri Thu vừa bị anh chọc tức, vừa mắc cười. Cô làm bộ giận lẫy nói:
- Ghét quá đi! Lần nào anh cũng ghẹo người ta. Sao không biết lấy lòng em đi, nếu em mà thay lòng đổi dạ thì nguy hiểm đó nha. Anh có biết không, có rất nhiều người thích em đó à!
Hoa Vân Phong bên kia lập tức không còn cười được nữa. Anh biết cô nói không phải là thật, tấm lòng cô như thế nào anh đương nhiên hiểu, nhưng mà nghe nói có người thích cô thì quả thật anh vui không nổi. Dẫu vẫn biết rằng cô là cô gái rất xinh đẹp, rất đáng yêu, nhất định các chàng trai vây quanh không hề ít. Nhưng mà anh cũng là một con người bình thường, biết yêu thì cũng biết… ghen!
Hoa Vân Phong không nói rõ nỗi lòng cho cô biết mà chỉ hỏi cô:
- Người vừa gọi điện cho em cũng thích em nữa sao?
Biết còn cố hỏi, đây mới là cái hay trong cách ứng xử của Hoa Vân Phong, có thế mới khai thác được nhiều thông tin từ đối phương thông qua ngữ điệu và lời sắp nói chứ. Đây giống như là một loại bản năng được hình thành từ khi mất đi ánh sáng. Mọi phán đoán đều dựa vào những sơ hở ít ỏi qua lời nói của đối phương mà thôi.
Giọng nói của anh bình thường và bằng phẳng, không có dấu hiệu gì cho thấy anh đang ghen tuông cả. Đó là một việc mà người sống nội tâm như anh vẫn thường thực hiện.
Diệp Tri Thu đương nhiên muốn chọc cho anh biết thế nào là lợi hại. Cô cất cao giọng nói:
- Đương nhiên rồi! Anh ấy là người rất có tài, rất đẹp trai, rất giàu có… à… và còn rất yêu thương em nữa… ha ha!
Tưởng rằng Hoa Vân Phong sẽ bị lừa ư? Cô sai rồi. Chẳng những anh không ghen tuông mà còn cười nói với cô:
- Ờ, vậy là anh yên tâm rồi!
Diệp Tri Thu thắc mắc, hỏi:
- Hả? Anh không ghen chút nào sao?
Hoa Vân Phong nói cho cô nghe:
- Làm gì phải ghen? Em cố ý muốn anh ghen mà, thì anh tại sao phải làm em được như ý chứ?... Có phải đang tức anh lắm không?
Diệp Tri Thu thở phì phò vào điện thoại. Cô hừ hừ nói:
- Còn hỏi? Tức chứ sao không?
Lúc bấy giờ Hoa Vân Phong lại nói:
- Vậy thì trừng phạt anh đi, chẳng hạn như không thèm nói chuyện với anh nữa…
Diệp Tri Thu lắc đầu không chịu:
- Không! Em muốn nói chuyện với anh thiệt nhiều. Nói hoài không biết mệt. Chuyện hôm qua là nói đùa thôi, vậy mà anh cũng còn giận hả?
Hoa Vân Phong nói:
- Không phải. Ngốc quá! Giận cái gì chứ? Hôm qua là ngày chủ nhật mới nói chuyện nhiều với em như vậy. Còn hôm nay em phải chuẩn bị bài ngày mai đi học nữa… mà nếu không cần làm gì thì cũng phải đi ngủ thật sớm. Học tập rất vất vả, anh không muốn em vì chuyện tình cảm mà phân tâm!
Diệp Tri Thu không vui tí nào. Cô đã cố tình “lợi dụng” sự yêu thương, chiều chuộng của anh Lăng Khiêm để nhờ anh ấy làm giúp bài tập với mục đích muốn có nhiều thời gian hơn để nói chuyện cùng anh. Thế mà anh lại chẳng hiểu cảm nhận của cô. Diệp Tri Thu cảm thấy thực đáng buồn. Đôi mắt như hai viên ngọc đen lay láy đã thấm đẫm làn hơi nước.
Hoa Vân Phong không nghe cô gái nhỏ lên tiếng cũng đoán biết cô đang nghĩ gì rồi. Anh đành năn nỉ:
- Tri Thu, ngoan đi, nghe lời anh được không? Anh không muốn em phải vì chuyện tình cảm mà bỏ lỡ những thứ tốt đẹp của tuổi sinh viên. Em biết không, anh khao khát được đi học biết chừng nào! Anh biết em muốn nói chuyện với anh. Bản thân anh cũng rất muốn. Nhưng hãy xem như thay anh mà học tập thật tốt, được không em?
Những giọt nước mắt kết tụ từ những làn sương lập tức ngưng tụ trong khóe mắt. Diêp Tri Thu cố trợn mắt thật to để ngăn nó rơi xuống, nhưng phí công, bởi vì nó vẫn không chịu nghe lời mà thi nhau rớt xuống không ngừng. Cô lấy tay bưng miệng mình, cố không để có bất kỳ âm thanh nào lọt vào ống nghe điện thoại.
Cô đau lòng như cắt. Người cô yêu cũng có những mơ ước của anh, đơn giản thôi nhưng không có cách nào biến nó thành sự thật được. Còn cô có cơ hội thì lại hoàn toàn xem nhẹ. Cô chưa bao giờ phải âu lo chuyện cơm, áo, gạo, tiền cả. Đến nay, đối với cô chuyện học tập chỉ như một quy luật, cứ thi đậu thì sẽ học tiếp.
Trước đó khi chưa gặp Hoa Vân Phong, cô hoàn toàn không có định hướng, nhưng rồi yêu anh và hiểu anh hơn, cô lại nuôi dưỡng ý định sẽ hoàn thành học nghiệp, sau đó tìm kiếm việc làm có thu nhập ổn định rồi cùng người cô yêu xây dựng gia đình nhỏ, đơn sơ mà hạnh phúc.
Thế nhưng dù gì cô vẫn còn là một cô gái trẻ chưa có kinh nghiệm trong cuộc sống. Mọi chuyện cô nghĩ dều đơn giản hơn thực tế rất nhiều. Theo cách nghĩ của cô thì chuyện học đại học còn dễ hơn học phổ thông nữa, chẳng cần phải học bài hay trả bài gì hết, mà chỉ cần đến thi kết thúc môn mới làm một lần kiểm tra, thật là sung sướng. Cho nên, cô chẳng quan tâm đến bài tập giữa kỳ thầy cô cho về nhà làm và đều “bàn giao” cho Sở Lăng Khiêm. Cô nghĩ: Chỉ cần đến thi kết thúc môn thì học thuộc lòng tất cả lý thuyết và bài tập là được rồi, đề thi cũng cho tương tự vậy thôi. Tính cô không biết lo xa, nước đến chân mới lo tìm cách ứng phó. Cô chưa từng nghĩ đến khao khát được tới trường của Hoa Vân Phong… Cô phải an ủi anh thế nào đây?
Diệp Tri Thu vẫn đang ngổn ngang với mối tơ vò thì Hoa Vân Phong dường như biết hết nỗi suy tư trong lòng cô. Anh gọi cô thoát khỏi suy nghĩ đau thương ấy:
- Tri Thu, anh nói em nghe những chuyện này không phải để em thương tâm vì anh. Mà là muốn em hiểu những điều em đang sở hữu có rất nhiều người mơ ước mà không có được. Vì vậy em phải trân trọng tất cả biết không?
Diệp Tri Thu nghe anh nói mà dòng lệ không ngừng tuôn. Cô nghe và hiểu hết tất cả, cô khóc là vì đau lòng cho người cô yêu. Ước gì mọi thứ cô có có thể chia sớt cho anh thì tốt quá. Và kể cả đôi mắt này cũng thế, cô muốn, rất muốn anh có thể nhìn thấy thế giới này một lần nữa… nhưng đó rốt cuộc vẫn là ước muốn. Bởi vì ước mơ cũng chỉ là mơ ước mà thôi.
Hoa Vân Phong tuy không nghe được sự đáp ứng của cô. Nhưng anh có thể biết được cô đã đồng ý. Kỳ lạ lắm, giữa anh và cô có một sợi dây vô hình kết nối, không cần cô phải nói, không cần ở cạnh bên nhau, anh vẫn có thể cảm nhận được cô đang vui hay buồn, điều đó thật kỳ diệu đúng không?
Anh nói với cô:
- Mèo ngốc! Em khóc cái gì chứ? Em có được nhiều thứ tốt đẹp mà không vui sao? Riêng anh thì anh cảm thấy bản thân rất may mắn vì có một cô bạn gái như em. Em có thể giúp anh hoàn thành những gì anh không thể làm được đúng không em?
Diệp Tri Thu theo thói quen gật đầu ngoày ngoậy. Nước mắt dần khô đi, bởi vì cô đã xác định được mình phải làm gì để giúp anh rồi. Cô cảm thấy mình không phải vô dụng. Lập tức, nụ cười hé nở trên đôi môi xinh xắn nhưng vì mới vừa khóc xong mà có chút nhợt nhạt. Cô nói:
- Nhất định rồi. Tin tưởng em, em làm được!
Cô không chỉ nói mà còn lấy tay vỗ ngực, dáng vẻ cam đoan chắc nịt. Hoa Vân Phong nhíu mày:
- Mèo con, không được làm đau mình!
Diệp Tri Thu cười hì hì:
- Hi hi… được luôn... nhưng mà nhất thời chưa sửa được… Vân Phong ~~~
Tiếng kêu kéo dài của cô làm cho trái tim người kia nhộn nhạo. Anh hỏi:
- Chuyện gì, mèo con?
Diệp Tri Thu làm ra tiếng động “Chụt~~~” thạt dài, biểu thị cho một nụ hôn. Rồi sau đó cô mới nói:
- Hôn anh đó…
Hoa Vân Phong mặt cũng đỏ hồng. Dù cách xa địa lý nhưng cái hôn ấy như áp trực tiếp vào tim anh, làm anh mê mẩn không thôi. Anh rất nhớ cô!
Anh nói:
- Ừm! Anh biết rồi!
Chỉ ngắn gọn vậy thôi sao? Diệp Tri Thu chu môi, hờn trách:
- Hả? Anh không có gì muốn nói với em nữa sao?
Ít nhất anh cũng phải “hôn” lại em! Cho anh một cơ hội cuối cùng đó nha, anh mà không biết nắm bắt thì nghỉ chơi anh luôn!
Hoa Vân Phong bên kia hắng giọng, bối rối gãi gãi sau đầu, anh nói:
- Em học bài đi rồi ngủ sớm…
Mèo con của anh đương nhiên phát điên lên:
- Á… không phải chuyện đó!
Hoa Vân Phong nghiêm giọng:
- Mèo con, nghe lời!
Diệp Tri Thu không còn gì nói nữa rồi. Ai biểu cô đi yêu một người hễ nói ra những lời ân ái thì mặt đỏ lên như trái mận cơ chứ. Nhớ đến chuyện đó mà trong lòng cảm thấy thư thái rất nhiều, tâm trạng đột nhiên vui lên không ít, thế nên cô cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi nữa. Cô nói lời chào anh:
- Vậy được rồi, nghe lời anh là được chứ gì? Em… em cúp máy đây!
Hoa Vân Phong cũng không nói nhiều:
- Học bài cũng đừng khuya quá. Chúc ngủ ngon, mèo con! Em gác máy trước đi!
Mèo con hưởng ứng một tiếng:
- Dạ!
Rồi sau đó âm thanh truyền đến tai chỉ còn tiếng tút tút cứng ngắc. Hoa Vân Phong lúc này mới chịu lấy điện thoại rời khỏi tai, đặt nó xuống bàn và mân mê cái khăn tay của Diệp Tri Thu băng vết thương cho anh ngày đầu gặp mặt. Không gian về đêm trong khu dân cư này thật tách biệt với chốn phồn hoa đèn đuốc bên ngoài, yên tĩnh lắm!
Trong căn phòng nhỏ chỉ còn âm thanh vừa phải của một giọng nữ cứ vang lên liên tục. Tiếng nói của cô lúc thì trầm lắng theo mạch cảm xúc, lúc thì líu lo thánh thót như con chim vàng anh thật trong trẻo làm người nghe như có thể trông thấy cảnh tượng cô đang đọc ra từ những con chữ hiển hiện trước mắt.
Hoa Vân Phong ngồi lặng lẽ trong phòng mà nghe đi nghe lại tiết mục phát thanh trực tiếp buổi chiều hôm nay của Diệp Tri Thu. Nghe hoài không chán, nghe đến nỗi có thể đọc lại làu làu những nội dung mà cô đọc, thế nhưng anh vẫn muốn nghe. Điều đó cũng đủ cho thấy, anh nhớ con mèo nhỏ của anh đến dường nào rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.