Ngôi Trường Phù Thủy

Chương 39: Trở lại




Sau khi Chihiro hồi phục được hơn một tháng, không hiểu vì sao Thần Sáng ở trường rút gần hết. Tất nhiên vẫn còn một bộ phận nhỏ đóng lại tại trường, nhưng có vẻ như họ đã có công việc quan trọng hơn để giải quyết thì phải.

Mà việc quan trọng của Thần Sáng là gì mặc kệ, việc quan trọng của học sinh bây giờ là:

HỌP PHỤ HUYNH!!!_ Thánh Hẹ vẫn luôn trung thành với kiểu thông báo đặc trưng.
Họp phụ huynh luôn gây rạn nứt gia đình, dù là Muggle hay là phù thủy (trừ khi bạn là con nhà người ta như Ran chẳng hạn). Nhưng cũng may mắn (hoặc xui xẻo) cho lũ năm 5, on thi OWL  sấp mặt thì cũng lấy đâu ra thời gian mà nghịch ngợm nhiều.

Nhưng Kaito có vẻ không vui tí nào khi năm nay có một thay đổi vô cùng bất lợi. Chihiro đã nhận được một bức mật báo của nhỏ hầu gái thân cận, nói rằng thay vì xù như mọi năm, bố mẹ của cả hai sẽ tới để họp và "giải quyết công chuyện". Tin này thực sự đã làm hai anh em bối rối mất mấy phút.

Và...here come the day (ngày đó tới òi)! Nói thật là chưa từng thấy kì họp phụ huynh nào muôn hình muôn vẻ như vậy. Từ những vị "thuần chủng cao quý" mặt hất lên trời ăn mặc bảnh chọe, tới những bố mẹ Muggle ngơ ngác tới mọi thể loại xung quanh. Nhưng nhị vị phụ huynh nhà Kuroba vẫn chưa thấy đâu.

_Mấy người đó vẫn chưa tới_  Kaito nheo mắt_Hay lại xù như mấy năm trước nhỉ?

_Nhưng bố mẹ tớ thế nào cũng đến, nên cứ đợi đi_Shinichi nói rồi ngó xuống dưới_Mà tưởng em không đi cơ mà Chihiro?

_Kệ em_Chihiro càu nhàu_Theo nhỏ hầu thì họ chắc chắn tới, không cần lo.

Và rồi họ tới thật. Bố mẹ nhà Kudou đến trước, cả hai đều mặc áo chùng thường thấy ở Bộ Pháp Thuật. Ngay khi nhìn thấy Shinichi, mẹ cậu hét lên "Shin-chan!" rồi lôi cậu đi luôn.

Không lâu sau, bố mẹ nhà Kuroba đến. Họ mang một vẻ ngoài rất chuẩn phù-thuỷ-bình-thường, đi qua như không thấy hai đứa nhóc ở đó. À, chỉ là "như" thôi, vì chỉ bằng một câu nói nhỏ Toichi đã làm cả hai anh em khốn khổ lạnh buốt cả sống lưng:

_Hai con còn không mau thu dọn đồ đạc đi.

Tạm thời chúng ta đến với buổi họp phụ huynh.

Chuyện đi họp phụ huynh ở trường phù thủy cũng không được bình thường cho lắm. Đầu tiên là sự "đa dạng văn hóa " ở chỗ này. Từ mấy ông bà thuần chủng "cao quý" ăn mặc bảnh chọe mặt song song với giời, tới những người bình dân hơn vui vẻ chào người quen, tới cả những Muggle đang vô cùng hoang mang trong cái lâu đài không có gì bình thường này. Và đối tượng Muggle ngơ ngác như thế thì 100% là sẽ lạc, nên mấy tấm bản đồ lấp lánh to đùng rối rắm được đặt ở mọi nơi, tạo ra một không khí lễ hội còn hơn cả đêm Noel. 

Thể thức họp cũng khác thường. Mỗi nhóm 10 phụ huynh sẽ vào gặp giáo sư một môn để được thông báo về tình hình học tập môn đó của con mình, sau đó cầm nhận xét, rồi đi gặp giáo sư khác. Cái này cũng dễ hiểu thôi, vì trường Hogwart học theo môn chứ không học theo lớp. Đáng lẽ là thứ tự phụ huynh vào phụ thuộc vào thứ tự trong bảng chữ cái của học sinh, thế mà chẳng hiểu sao bố mẹ Shinichi lại được vào rất sớm. Hack chăng?

Điều còn khó hiểu hơn  là thế nào mà bố mẹ Kaito lại là một trong những người họp xong cuối cùng. Mà thôi, tạm thời kệ xác mấy điều kì lạ, giờ chúng ta xem tình hình nhóc Chihiro trong phòng bếp.

Lý do nó ở trong đó khá đơn giản: Aoi tìm được con bé đi lại thất thần trong lâu đài , thế là bà chị lôi con em vào nhà bếp trường chén đồ ăn cho hồi tâm. Sau khi cù quả lê trong bức tranh dưới tầng một để nó biến ra cái tay nắm cửa, Aoi đẩy Chihiro vào cái nhà bếp rộng rãi, thơm phức và đầy nhóc gia tinh. À, gia tinh là một sinh vật kì cục cao bằng 2/3 hai đứa, có hình dáng mấy con yêu da nhợt nhạt mặc bất cứ cái gì có thể trừ quần áo. Bọn nó coi việc làm nô lệ là lẽ sống, tự mình làm việc quần quật và trừng phạt bản thân nếu cần, coi việc có lương và quần áo là sự sỉ nhục, và tuân lệnh chủ vô điều kiện. Khi Aoi nói bằng giọng điệu khá lịch sự nó vẫn dùng với người lạ ("Tôi lấy ít đồ được chứ?"), tất cả gia tinh trông như vừa được ban phước vậy. Sau một hồi chén thù chén tạc (với nước cam, trà sữa và bánh ngọt), cuối cùng Chihiro cũng tỉnh. Khi bị Aoi gặng hỏi, nó bịa ra chuyện làm nổ tung một cái vạc của ông thầy độc dược và giờ bố mẹ sắp biết được chiến tích của nó. Aoi có vẻ không tin lắm, nhưng cũng không hỏi nữa.

Thế còn Kaito ở đâu? Đồng chí ấy đang cùng Shinichi bám đuôi bố mẹ nhà Kudo, tới nơi hai cu cậu tin là hai bên gia đình sắp sửa gặp mặt và thảo luận. Cả hai bám theo được hai con người này lên lầu 7, cho tới khi phu nhân Kudo đột ngột quay lại, nắm tai thằng con hất thẳng xuống cầu thang.

_Đau không?_Kaito hỏi sau khi né đẹp cú ngã của tên bạn.

_Đau muốn chết..._Shinichi nằm sải lai đáp.

-                                                                                HẾT CHAP                                                                                -



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.