Ngồi Trên Mái Nhà

Chương 6:




Tôi leo ra cái thang, chầm chậm leo lên mái nhà. Gió ào ạt. Tôi thấy chông chênh, nhưng cũng có thể đó là sự hồi hộp mà thôi. Và khi tôi chạm mắt đến cái miệng ống khói, tôi bụm miệng lại, cay cay mắt.
Trên thanh xà, sát miệng ống khói, một cái chậu nhựa đầy đất đứng vững vàng. Từ đất trong chậu, một cái cây mọc lên tươi tốt, lá rộng bản xanh mượt mà và lay động không ngừng nghỉ theo nhịp điệu của từng đợt gió thốc qua. Có mấy cái nụ be bé, bao ngoài bằng lớp lông tơ tím xanh run rẩy nhưng trông kiên cường đến không thể quật ngã được. Chúng ẩn hiện giữa tàn lá rười rượi xanh. Có một thanh nhỏ làm bằng hai cái que nối nhau bằng kẽm cắm trong chậu làm chỗ dựa cho đọt non leo lên. Như Custas đã nói: Đậu thần đấy, nó sẽ vươn cao đến tận đáy của bầu trời.
Mây nói dối. Cái hạt đã sống. Cái cây đã sống! Nhưng điều ấy không còn quan trọng nữa. Tôi chỉ thấy mình đang thực sự tồn tại trước cây đậu, giữa chênh chao lồng lộng.
Tại sao cái việc ý nghĩa vậy mà đến lúc ấy tôi mới nhận ra?
Tôi nhóng mắt về phía xa của mặt đất cong. Custas đang ở bên kia hàng rào đánh mốc. Vẫn vang vọng lại những tiếng nổ rì rầm và tiếng cánh trực thăng xé gió. Gã không còn bên cạnh chúng tôi nữa. Tôi chớp chớp hai con mắt nhoè. Custas đã xa tôi và xa Mây rồi.
Tôi biết mình quí Mây, nhiều, nhiều lắm.
Và tôi chợt nhận ra, mình cũng quí Custas biết bao…
~
Những hôm sau đó, khi hoa đậu biếc nở, tôi và Mây ngồi trên mái nhà. Lúc ấy trời nhập nhoạng tối. Vẫn gió. Vẫn hương quế ngát thơm. Tôi nhìn về phía chân trời nổi những đám sáng mù loà của những vụ nổ, ngắm những quả tên lửa bắn phía xa, đuôi cháy rực như sao băng. Mây dựa đầu vào vai tôi.
-Hết đánh nhau rồi, mày làm gì? – Mây hỏi rất nhỏ.
-Tao à? -Tôi nhẹ đáp, ngước nhìn trời đêm lấp lánh sao – Tao sẽ đợi những cái hạt từ cây đậu. Tao sẽ lấy con dao nhíp nhỏ và khắc lên vỏ hàng chữ ‘Tớ quí bạn’ hoặc là ‘Sống vui vẻ’. Rồi tao sẽ bán những cái hạt ở khu tạm cư và cả ở bên kia cái hàng rào nữa. Tao sẽ bán những hạt đậu thần của bạn ấy cho đến khi đủ tiền mua chiếc xe đạp mới.
Tôi quàng tay qua người Mây, bảo với nó rằng lúc đó tôi sẽ đèo nó qua những vùng đất không còn chiến sự, đem theo một hộp bánh ngọt nhân kem sữa thật to để “nhử” Custas ra. Rồi cả ba chúng tôi sẽ quay lại cái ống khói và ngồi trên mái nhà. Mây cười khanh khách, trong veo.
Đằng xa, một loạt những chuỗi sáng lóa như sao chổi bắn ra từ các bệ pháo, cắt sẹo song song chân trời…
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.