Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

Chương 17: Khuyên nhủ




Lại nói Bùi Quang Quang ở dưới tình huống không chút chuẩn bị được Tiền Khiêm Ích ôm sát vào trong lòng, trong đầu nhất thời trống không một hồi, hai tay theo bản năng đẩy lồng ngực hắn ra.
Lúc này Tiền Khiêm Ích lại giống như đang so khí lực với nàng, nàng càng chống đẩy, hắn lại càng ôm chặt hơn, còn thỉnh thoảng dùng giọng nói đáng thương khẽ than: “Quang Quang à……”
Khuôn mặt Bùi Quang Quang trướng đến đỏ bừng, chỉ cảm thấy cả người đều cháy bỏng. Trong lòng nàng rất rõ ràng, bọn họ cô nam quả nữ, kề sát nhau như vậy là không đúng, nhưng mà nghe thấy thanh âm của Tiền Khiêm Ích, nàng lại nhịn không được nghĩ: huynh ấy rất đáng thương, thôi cứ để cho huynh ấy ôm một lát đi, chỉ một lát thôi.
“Khiêm, Khiêm Ích……” Bùi Quang Quang khẩn trương đến mức đôi môi cũng bắt đầu run run, nói cũng không được lưu loát, “Cái đó, cho huynh ôm một lát thôi nhé, không thể ôm quá lâu được đâu.”
Nàng từ trước ngực hắn ngẩng đầu lên, chớp hai mắt nhìn hắn, hai tay vốn chống đẩy hắn lại không tự chủ mà xoắn tay áo.
Lúc này Tiền Khiêm Ích đã tỉnh rượu hơn phân nửa, theo cảm giác say nhìn về phía Bùi Quang Quang, chỉ cảm thấy nàng khó khó chịu chịu mà chu môi lên càng thêm đáng yêu hơn so với trước kia, vì thế mượn sức rượu, lại càng sống chết không chịu buông tay.
Bùi Quang Quang chỉ nghĩ hắn vì thi rớt nên khó chịu trong lòng nên ngoan ngoãn không nói thêm gì nữa. Cứ như vậy tĩnh lặng trong chốc lát, giọng nói của Tiền Khiêm Ích bỗng nhiên vang lên bên tai nàng: “Quang Quang, ta không cam lòng, ta thực không cam lòng!”
“Huynh không say?!” Bùi Quang Quang vừa nghe hắn nói chuyện, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền kinh hô lo nghĩ từ trước ngực hắn ngẩng đầu lên, lại bị hắn ấn chặt lại, chỉ nghe hắn lại nói: “Quang Quang, hiện giờ bộ dạng ta rất khó coi.”
Trong lúc nói chuyện, một tay Tiền Khiêm Ích ôm lấy hông nàng, một tay đặt ở trên gáy nàng, Bùi Quang Quang rụt rụt cái cổ, cũng không phản kháng, ấp úng nói: “Không sao, ta vẫn luôn cảm thấy huynh đẹp nhất, đẹp đệ nhất thiên hạ.”
Nói xong, nàng liền cảm thấy lồng ngực hắn rung rung, vì thế hỏi: “Huynh cười cái gì?”
Tiền Khiêm Ích thở dài một tiếng, bỗng nhiên có chút hài hước nói: “Nếu như khuôn mặt ta trở nên dữ tợn, nàng vẫn cho rằng ta là đẹp nhất?”
Bùi Quang Quang nghe ra giọng điệu hắn đã thoải mái một chút rồi, trong lòng cũng buông lỏng theo, cong khóe miệng nói: “Ừ, huynh chính là đẹp nhất.” Nàng nói xong, chậm rãi hạ mắt xuống, bởi nghiêng bên mặt của nàng đặt ở trên người hắn, cho nên liếc mắt nhìn một cái, liền trông thấy ống tay áo màu trúc xanh của hắn.
“Ta cũng không phải nữ nhân, cần tướng mạo đẹp thì có ích lợi gì?” Tiền Khiêm Ích cười khẽ một tiếng, đối với nam nhân mà nói, thanh vân trực thượng(1) mới là trọng yếu nhất, đáng tiếc, muốn đường quan được thăng tiến nhanh chóng cũng phải có gia thế làm hậu thuẫn mới được.”
Lời còn chưa nói xong, thanh âm của hắn đã thấp xuống. Bùi Quang Quang biết hắn lại đang vì chuyện khoa thi mà thương cảm, vì thế an ủi nói: “Khiêm Ích, tên Trạng nguyên kia không phải là dựa vào ông cậu làm quan lớn à?! Huynh đọc qua nhiều sách như vậy, tài hoa giỏi như vậy, kỳ thực mọi người đều biết, chỉ là không nói ra mà thôi, huynh đừng khổ sở……”
“Nàng cũng nói đấy, Trạng nguyên có cậu làm quan lớn, còn ta không có gì cả.” Tiền Khiêm Ích thở dài, “Trước kia ta cho rằng trong sách đều có kho báu, nhưng bây giờ ta mới biết được, có nhiều thứ là bẩm sinh, sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy được?”
“Cái gì là bẩm sinh, cái gì là không thể thay đổi?” Bùi Quang Quang nghe hắn rốt cuộc không còn ý chí phấn chấn như ngày trước nữa, trong lòng không kiềm được căng thẳng, không khỏi phân trần mà tách tay hắn ra từ trong ngực hắn đứng lên, “Vi công tử nói rồi, chỉ cần huynh lại đi thi, là có thể làm Thứ cát sĩ Hàn Lâm viện!”
“Nàng gặp Vi huynh rồi……?” Tiền Khiêm Ích hỏi nàng.
Bùi Quang Quang gật gật đầu, lại nói: “Vi huynh nói, hiện giờ huynh ấy không tiện tới gặp huynh, cho nên để ta đến cổ vũ huynh đi thi.”
Tiền Khiêm Ích lặng đi một chút, lập tức lại giương lên một nụ cười khổ: “Vi huynh nhưng thật có tâm, hiện giờ đáng lẽ huynh ấy nên đắc chí vừa lòng, đường làm quan rộng mở đi.”
Bùi Quang Quang thấy hắn như vậy, không khỏi có chút giận không ngăn được, sưng mặt lên nói: “Huynh có ý gì? Vi huynh là có lòng tốt cơ mà, nếu không phải là huynh ấy nói, ta cũng không biết là còn có chức quan Thứ cát sĩ Hàn Lâm viện này.” Nàng dứt lời, ngừng một chút, lại mở miệng nói: “Khiêm Ích, huynh đi thi thử đi, huynh có tài hoa như vậy, nhất định có thể thi đậu.”
Tiền Khiêm Ích chống người ngồi dậy, chống vào vách tường hừ cười nói: “Vạn nhất lần này lại có một cháu ngoại trai của Đại tướng quân, cháu trai của Ngự sử đại phu đến thì làm sao?”
Bùi Quang Quang bị nghẹn, mím môi không nói lên lời. Một lát sau mới lại cúi đầu mở miệng nói: “Vậy làm sao bây giờ? Đi thi thì còn có cơ hội, nếu như không đi thi vậy thì cơ hội gì cũng đều bị mất hết.” Nàng nói xong, học theo bộ dáng của hắn ngồi xuống sát vách tường trên đất, lại ôm đầu gối nói: “Lần này không đi thi, vậy huynh không được làm quan ở kinh thành, không được làm quan ở kinh thành thì huynh không hoàn thành được tâm nguyện của cha mình rồi.”
“Vậy ba năm sau ta sẽ lại đi thi.” Tiền Khiêm Ích nói.
Bùi Quang Quang cảm thấy cả kinh, vội vàng chạy tới ngồi xổm trước mặt hắn nói: “Ba năm dài như vậy, hơn nữa chẳng lẽ ba năm sau sẽ không có cháu trai cháu ngoại của quan lớn ư……?”
Tiền Khiêm Ích im lặng, một lát sau mới nói: “Tài hoa của ta và Vi huynh không phân nhau, Triệu Minh kia tự nhiên chen ngang, ta không cam lòng!”
Hắn nói xong, lại nhớ tới ngày ấy sau khi thi xong, Triệu Minh lôi kéo mọi người đi tửu lâu uống rượu, bộ dáng chỉ đợi vỗ cánh bay cao. Lúc ấy hắn và Vi Viễn Thụy còn cười nhạo hắn ta không biết điều, nhưng hôm nay xem ra, lúc ấy ai cười nhạo ai còn chưa biết chừng!
Bùi Quang Quang sâu kín mà thở dài một hơi, rốt cuộc không nghĩ ra nên nói thế nào để thuyết phục hắn, chỉ nói: “Danh hào Nhất giáp quan trọng như vậy sao?”
Tiền Khiêm Ích liếc nhìn nàng một cái, nói: “Không phải danh hào quan trọng, mà là trở ngại của chính bản thân ta. Nếu như Triệu Minh kia là người tài hoa xuất chúng thì coi như xong, đằng này hắn ta lại là Trạng nguyên hữu danh vô thực!”
“Nhưng mà ba năm thật sự quá dài,” Bùi Quang Quang thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ có thể một lần nữa lặp lại lời này, nhưng ngay sau đó linh quang chợt lóe lên, nói: “Nếu như trong ba năm này Thư tiểu thư xuất giá, thì cho dù huynh có đỗ Trạng nguyên cũng không thể lấy được nàng ấy đâu!”
Nghe nàng bỗng nhiên nhắc tới Thư Tĩnh Nghi, Tiền Khiêm Ích nhất thời có chút xấu hổ, đành phải quay đầu đi thấp giọng nói: “Kỳ thực cũng không phải là ta không lấy được Thư tiểu thư thì không được.”
Bùi Quang Quang chỉ cho là hắn mạnh miệng, nói tiếp: “Có phải huynh lo lắng huynh không thi đậu Trạng nguyên, Thư tiểu thư sẽ không cam nguyện gả cho huynh không?” Nàng dứt lời, cắn cắn môi, cố gắng áp chế chua xót dâng lên trong lòng, “Sẽ không đâu, nếu như Thư tiểu thư thật sự thích huynh, cho dù huynh không phải Trạng nguyên nàng ấy cũng sẽ không ghét bỏ.”
Tiền Khiêm Ích học bộ dáng của nàng ôm lấy hai đầu gối, cười thảm thương một tiếng nói: “Cho dù Thư tiểu thư bằng lòng, Thư thừa tướng cũng sẽ không đồng ý.” Nói xong, thấy Bùi Quang Quang muốn mở miệng, vội vàng chặn ngang nàng nói: “Không nói đến Thư tiểu thư nữa được không?”
Bùi Quang Quang nghe trong lời nói của hắn khó nén được mất mác, cho rằng hắn đối với Thư tiểu thư dụng tình thâm sâu, hốc mắt không khỏi nóng lên, cổ họng nghẹn lại, vội vàng áp chế cảm xúc quái dị nơi đáy lòng xuống, nói: “Được rồi, ta không nói đến nữa, nhưng huynh phải đi thi thử một lần đi, có được không?”
Nàng nói xong, lại sợ hắn không đồng ý, vội vàng thêm một câu, “Sau khi huynh thi đậu Thứ cát sĩ, là có thể đề thân với Thư thừa tướng, để ông ấy gả con gái cho huynh.” Dứt lời, vội vàng che miệng lại, hàm hồ không rõ nói: “Lần này thật sự không nói nữa.”
Tiền Khiêm Ích nhìn đôi mắt tròn linh lợi của nàng, nhịn không được cười khẽ một tiếng, kìm lòng không đậu mà nâng tay sờ đầu nàng, nói: “Quang Quang, nàng cứ thế này, sau này ta thật không dám gặp nàng.”
Hắn nói xong, lại thở dài một hơi. Nghe mỗi một tiếng “Thư tiểu thư” từ trong miệng nàng, hắn lại cảm thấy mình ti tiện không chịu nổi.
Bùi Quang Quang cho là hắn sợ mình coi thường hắn, vội vàng xua tay nói: “Huynh đừng như vậy, cho dù huynh có quyết định chờ ba năm sau thi lại lần nữa, ta cũng sẽ không nói gì đâu. Ta chỉ cảm thấy rất đáng tiếc mà thôi. Ta……”
“Ta quyết định đi thi thử một lần.” Tiền Khiêm Ích đột nhiên nói.
“Hả?” Bùi Quang Quang nói đến một nửa, bỗng nhiên nghe được một câu như vậy, như là không kịp phản ứng, theo bản năng nghiêng đầu nhìn hắn, sửng sốt một hồi mới nói: “Huynh quyết định đi thi rồi?”
Vừa dứt lời, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười thật tươi, như trút được gánh nặng.
Tay Tiền Khiêm Ích vốn đang xoa đầu nàng, không tự chủ phủ xuống má nàng, càng đến gần gương mặt nàng, ngực hắn nhảy lên càng lợi hại, lúc đang muốn đến sát lại, Bùi Quang Quang đột nhiên cười hì hì nói, “Vậy huynh mau đi đọc sách đi, sau khi thi đậu rồi, huynh có thể lấy Thư tiểu thư về làm vợ rồi!”
Động tác của Tiền Khiêm Ích dừng lại, cuối cùng hạ tay xuống. Hắn nhìn Bùi Quang Quang thật sâu trong chốc lát, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Quang Quang, kỳ thực ta không quá thích Thư tiểu thư.”
“Sao lại có thể? Nàng ấy là thiên kim tiểu thư, mặc dù ta chưa từng gặp qua, nhưng ta biết nàng ấy nhất định rất đẹp, sao huynh lại không thích nàng?”
Tiền Khiêm Ích nói: “Ta vốn chỉ gặp qua nàng ấy hai lần, nói cũng không hơn được mấy câu.” Hắn chăm chú nhìn Bùi Quang Quang. “Nói chuyện với nàng ấy, đều phải cẩn thận quy củ, rất mệt.”
“Nhưng mà huynh rất muốn lấy nàng, ta tưởng rằng huynh nhất định rất thích rất thích nàng, nhưng vì sao……” Bùi Quang Quang nhăn mặt, hoàn toàn bị hắn làm cho hồ đồ.
Tiền Khiêm Ích không chịu nổi ánh mắt của nàng, ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống nói: “Quang Quang, những lời này ta chỉ nói cho mình nàng biết.” Hắn không ý thức được kéo góc áo, Bùi Quang Quang nghe vậy, vội vàng gật đầu, “Huynh yên tâm, miệng ta rất kín, nhất định sẽ không nói ra ngoài.” Nói xong, vẻ mặt còn ngưng trọng mà gật gật đầu.
“Ta muốn lấy nàng ấy, bởi vì cha nàng ấy là Thư thừa tướng.” Tiền Khiêm Ích thở dài một hơi, rốt cuộc nói ra khỏi miệng. Đối mặt với Vi Viễn Thụy, hắn không thể nhiều lời, đối với Thư tiểu thư, hắn chỉ có thể làm ra bộ dáng thâm tình chân thành, nhưng đối với Bùi Quang Quang, hắn lại có thể không hề cố kỵ mà nói ra những lời ở trong lòng.
“Cha nàng ấy là Thư thừa tướng……” Bùi Quang Quang lẩm bẩm lặp lại một câu, nhìn thấy ánh mắt của hắn có điểm quái dị, nói: “Ta dường như đã hiểu ra một chút……”
Tiền Khiêm Ích sợ nàng xem thường mình, vội vàng nói: “Quang Quang, kỳ thực ở trên quan trường những người giống loại tình huống này như ta còn rất nhiều.” Hắn nghĩ nghĩ, rồi nói tiếp: “Ngay cả Thư thừa tướng lúc còn trẻ cũng như vậy.”
“Có thể huynh không thích nàng ấy, nhưng lại muốn lấy nàng……” Bùi Quang Quang gục đầu xuống, không nhìn vào hắn. Tiền Khiêm Ích nghiêng người nắm chặt bả vai của nàng, nói: “Quang Quang, thích một người chính là đem người đó để ở trong lòng, trong lòng của ta đã có một người lấp đầy rồi, cũng không còn vị trí cho Thư tiểu thư nữa.”
“Lời huynh nói thật kỳ lạ.” Bùi Quang Quang nhíu mày, lại nghĩ đến trái tim hắn đã bị người khác lấp đầy, không khỏi có chút mất mát, “Nếu huynh đã quyết định đi rồi, vậy ta về nhà đây.”
Nàng nói xong, liền giãy giụa muốn đứng lên.
Trong lòng Tiền Khiêm Ích quýnh lên, vội vàng giữ chặt nàng lại, vội vã nói: “Nàng không muốn biết người trong lòng ta là ai sao?”
Bùi Quang Quang vừa tức vừa giận, nước mắt cũng muốn chảy ra rồi, quát lên: “Ta quản được người đó là ai, huynh nhiều đạo lý lớn như vậy, ta lại nghe không hiểu, ta phiền muốn chết, rối muốn chết rồi!”
Tiền Khiêm Ích nào có thể để cho nàng chạy đi dễ dàng như vậy, dùng sức kéo lại, đem nàng kéo vào trong lòng, nâng mặt nàng lên liền hôn vào môi nàng, nói: “Trong lòng ta là nàng, đều là nàng.”
Bùi Quang Quang giật mình, trừng hai mắt ngây ngốc xoa môi, ngay lúc Tiền Khiêm Ích lại muốn hôn nàng, nàng nói: “Nhưng mà ta sắp phải lập gia đình rồi.”
Tiền Khiêm Ích sững sờ, không rõ ý vị liếc nhìn nàng. Bùi Quang Quang vội vàng đẩy hắn ra đứng lên, kéo góc áo nói từng từ một: “Ta phải lập gia đình rồi.”
“Quang Quang……”
Bùi Quang Quang không để ý đến hắn, quay thân chạy ra ngoài, trong lòng một mảnh hỗn loạn.
Tiền Khiêm Ích ngồi yên thật lâu, nghĩ không ra, rõ ràng nàng đối với hắn cũng có ý tứ kia, vì sao chuyện đến trước mắt lại chạy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ừ, hảo tra hảo tra…… ~(≧▽≦)/~
_________________________________________
(1) Thanh vân trực thượng (青云直上): sự nghiệp thăng tiến nhanh chóng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.