Ngôi Nhà Ma Ám

Chương 17: Gia tộc bí văn




Hôm nay khí trời vẫn còn rất lạnh, nhưng không giống với những ngày trước đây, đây là cái lạnh từ tận tâm can lạnh ra ngoài. Ngoài đường cái vẫn là dòng người sắm sửa đồ tết tấp nập, vô cùng náo nhiệt. Trong lòng Chu Kỳ Niên lúc này lại tràn đầy tư tự, dường như những tiếng đùa vui trên đường ở một nơi xa xăm, cậu tự đặt bản thân mình vào một thế giới khác. Đi một lát, Chu Kỳ Niên liền hồi phục tinh thần hỏi đường. Trường nguyên trà xá vừa nghe qua cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, địa chỉ nằm ở nhà ga phụ cận, cũng là một nơi khá náo nhiệt. Thế nhưng, Chu Kỳ Niên lại không quên được ánh ảnh nặng nề ở trường nguyên đường, vừa liên tưởng tới, tay chân đã nổi một tầng da gà.
Nhà ga phụ cận đang vào dịp cuối năm nên trở thành nơi náo nhiệt bậc nhất, có cảm giác đông đút ấm áp. Ở trong dòng người đông như vậy, Chu Kỳ Niên vừa liếc mắt là nhìn thấy trường nguyên trà xá. Đó là một gian tiệm cổ kính, từ xa có thể thấy bên trong bên ngoài quán đều gắn mấy vật cổ xưa. Chu Kỳ Niên nhìn kĩ lần nữa, thấy ngoài tiệm treo bảng hiệu, bảng hiệu đề ‘Chu thị tổ từ trường nguyên đường’, vậy thì chắc là nó. Chu Kỳ Niên hít một hơi, hướng quán trà bên kia đi đến, lại đột nhiên nhớ đến lời Chu Kỳ Sinh căn dặn.
“Nghìn vạn lần nhớ kỹ, một hồi nữa không được bước vào ‘trường nguyên trà xá’.”
Chu Kỳ Niên do dự một lúc, trong lòng dù vẫn còn phẫn nộ do phát giác ra việc mình bị lừa, nhưng cậu cũng không muốn hành động lỗ mãng. Đi tới bên ngoài trà xá, Chu Kỳ Niên lén nhìn trộm qua lớp thuỷ tinh sạch sẽ. Thà là đừng nhìn, vừa nhìn một cái, ngày cả lời Chu Kỳ Niên cũng không thốt ra được. Chỉ thấy bên trong là một người trẻ tuổi mặc áo màu cà phê, mang theo vẻ mặt rạng rỡ đầy tiếu ý hướng khách hàng giới thiệu lá trà.
Chu Kỳ Niên vốn cho rằng người đó sẽ không bao giờ lộ ra vẻ mặt nói cười như vậy, bởi vì người đó quãng thời gian qua luôn lãnh lãnh đạm đạm, giương mặt nhỏ dài bao giờ cũng lộ vẻ mệt mỏi rả rời và lúc nào cũng đầy mỉa mai trêu chọc. “Chu Kỳ Sinh, khốn khiếp, tại sao anh lại ở đây?” Chu Kỳ Niên tự lẩm bẩm, trong lòng tràn đầy thất vọng. Cậu yên lặng quan sát nửa ngày, người nọ từ khoé mắt khi cười, khoé môi, đều giống Chu Kỳ Sinh như đúc, chỉ là trên mặt Chu Kỳ Sinh vĩnh viễn không có khả năng vui vẻ như vậy. Chu Kỳ Niên siết chặt nắm tay, tỉnh táo tự nói với mình rằng người này tuyệt đối không phải Chu Kỳ Sinh. Thế nhưng, rốt cuộc hắn là ai? Tại sao lại giống hệt như Chu Kỳ Sinh?
Chu Kỳ Niên còn đang suy nghĩ miên man thì có một người từ sau lưng vỗ vỗ vai cậu. Chu Kỳ Niên kinh ngạc quay đầu lại, vừa nhìn thấy là cả mặt đều ngốc ra, vị lão nhân già quắc thước trước mặt mình đây không phải là gia gia của mình sao?
“Cháu ngoan, con ở đây nhìn cái gì?” Chu Kính Phong hoà ái cười nói.
Chu Kỳ Niên ngăn câu hỏi lại ở ngực không nói ra. Cậu nhớ tới chuyện đêm qua Chu Kỳ Sinh nói cho cậu, ngực vừa kinh vừa sợ, lại nghĩ đến lời của phụ thân, sự tình đã như vậy thì chắc chắn là Chu Kỳ Sinh đã gạt cậu. Trong thâm tâm Chu Kỳ Niên bất giác cảm thấy chua xót.
“Cháu trai của ông làm sao vậy? Thgấy gia gia không vui sao? là bởi vì ba ba con không cho con ở nhà mừng năm mới? Không sao hết, lúc nhỏ ba của con cũng đã từng đến đây chủ trì tế tổ.”
Tỉnh táo lại tỉnh táo lại. Chu Kỳ Niên tự trấn an mình, cậu miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, hướng tổ phụ mà nói: “Cháu chỉ là nhìn thấy trong quán có một người nhìn rất quen, cho nên mới hơi ngạc nhiên. Gia gia, sao người lại đến một mình?”
Chu Kính Phong nhìn thoáng qua trường nguyên trà xá, trong ý cười có vài phần thích thú: “Xem ra, con đã gặp qua ca ca rồi?”
Trong tâm Chu Kỳ niên kịch liệt nhảy một cái, cậu vẫn cười láu lĩnh nói: “Con từ đâu mà có ca ca?”
Chu Kính Phong cũng cười nói: “Người bên trong chính là bà con xa của chúng ta, cùng một vai vế với con, con nên gọi người ta một tiếng ca ca.”
Chu Kỳ Niên cả kinh, lại hỏi: “Người đó và con cùng một vai vế, vậy hắn tên là gì?”
Chu Kính Phong vỗ tay không nói. Chu Kỳ Niên có chút nóng nảy đứng lên, đã thấy lão nhân nháy nháy mắt: “Con, không phải biết rồi sao?”
Chu Kỳ Niên choáng váng nửa ngày, cũng không dám miệt mài theo đuổi, cùng tổ phụ mang hành lý chuyển lên một chiếc taxi về lại Làng Chu gia. Lão nhân không nói nhiều lắm, tinh thần thoạt nhìn cũng tốt, vẫn là một bộ dạng cười híp mắt. thế nhưng Chu Kỳ Niên trong lòng có quỷ, cũng không dám cùng ông nội thân cận.
Xe chạy một đường ra khỏi trấn, thế nhưng ở ngay trấn giao với chợ lại bị một đám trâu chặn giữa đường. Chu Kỳ Niên ngược lại không gấp, phân phó tài xế lái chậm một chút, né tránh người trong chợ. Chu Kỳ Niên ôm má, vừa nhớ lại lời Chu Kỳ Sinh nói với cậu đêm qua, càng nghĩ càng thấy kì hoặc.
Chu Kỳ Sinh nói cùng cha ở trước tổ tiên đọc hai câu bái, nói cái gì mà…: “Phúc phòng tử tôn Lâm Quân bái Khắc Kỳ công, phù hộ nhà chúng con năm nay bình bình an an…” Thảo nào khi đó nghe có vài phần quỷ dị, suy nghĩ kĩ lại, Chu Lâm Quân không phải tên của cha mình sao? Bởi vì Chu Kỳ Niên chưa bao giờ gọi thẳng tên của phụ thân, tối hôm qua nghe hai chữ Lâm Quân có vài phần hồi tưởng, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều. Còn có, Chu Kỳ Sinh nói là tổ phụ của hắn đến, còn nói là tên… cái gì? Chu Sở Phong? Nếu như không có nhớ nhầm, Chu Kỳ Sinh nói qua Kinh Vinh Kính Trung, hai vị ấy là tổ phụ của hắn, như vậy, tổ phụ của Chu Kỳ Sinh không phải là Sở Phong, nên là Kính Phong mới đúng.
Chu Kỳ Niên lại cảm thấy trong ngực đầy tức giận, cảm giác như mình tin tưởng Chu Kỳ Sinh như vậy, rốt cuộc lại bị lừa. Lúc này, cậu không quan tâm đến hậu quả nữa, liền hỏi tổ phụ: “Gia gia, tên của người là Kính Phong sao?”
Chu gia gia cũng không có ngạc nhiên, cười nói: “Đúng vậy, xảy ra chuyện gì?”
Chu Kỳ Niên đã ôm quyết tâm chịu chết, lại hỏi: “Chu Kỳ Sinh là ai?”
Chu gia gia nhìn ra ngoài đồng ruộng ngoài cửa sổ, cũng không trả lời mà lại hỏi: “Con có biết… ruộng đồng ở đây là của ai không?”
Chu Kỳ Niên nhíu mi: “Con có biết phía trước có một thôn nhỏ cũng họ Chu, có thể là của bọn họ.”
Chu gia gia nói: “Cái này trước đây là đất đai của Chu gia, tổ tiên chúng ta cho bọn nông dân vào ở để trông coi từ đường. Nhưng là bọn họ không thể ở lại Làng Chu gia, bởi vì thân phận bọn họ không xứng. Con biết đó, mặc dù nói thổ địa chúng ta trả lại đất cho quốc gia, nhưng cái từ đường này còn là nhà của chúng ta, dưới đất còn chôn cất tổ tiên của Chu gia.”
Chu Kỳ Niên cái hiểu cái không cũng gật gật đầu, lại hỏi: “Chu Kỳ Sinh?”
Chu gia gia vỗ về đầu cậu, chậm rãi nói: “Năm nay để cho con đến đây, thật ra là ý của gia gia. Đừng trách ba con, ba con cũng có nhiều việc chưa biết. Kỳ Niên, còn cũng trưởng thành rồi, cho nên gia gia mới muốn đưa con đi gặp ca ca một chút.”
“Ca ca?” Trong ngực Chu Kỳ niên dấy lên cảm giác không tốt.
“Kỳ thực, cha mẹ của con có thể đã quên nói cho con biết, con còn có một người ca ca.” Lão nhân nói bằng giọng khàn khàn, ánh mắt trong bóng tối trở nên thanh minh. “Chỉ là hắn chưa sinh ra thì đã chết.”
“Chết, đã chết?” Chu Kỳ Niên trừng mắt “Tử thai?”
“Rất đáng tiếc a, đích tôn của phúc phòng chúng ta lại là tử thai.” Ánh mắt Chu gia gia chớp động, vừa vặn bên hỉ phòng có một đứa bé và hắn cùng một canh giờ sinh ra, lại trùng hợp là cùng vai vế với nhau. Cho nên, sẽ dùng cùng một cái tên, hướng thằng nhóc đó mượn chút mệnh khí. Kỳ Niên, Kỳ Sinh chính là ca ca ruột của con, chính là ở tại Làng Chu gia này lớn lên.”
Chu Kỳ Niên chỉ cảm thấy một trận sét đánh qua tai, hết thảy mọi chuyện đều quá sức buồn cười. Chyện ma quái ở từ đường là cái gì? Chuyện xưa kinh khủng mà tổ phụ vừa mới nói là cái gì? Chu Kỳ Niên hắn mà lại có một ca ca ruột thịt nửa chết nửa sống! thảo nào Chu Kỳ Sinh luôn luôn tái nhợt như vậy, thảo nào nhiệt độ của Chu Kỳ Sinh luôn luôn thấp như vậy, khó trách người đó luôn cầm theo một cái lò sưởi tay, thảo nào người đó lại quen thuộc với cuộc sống bên trong từ đường như vậy! Có thể không oán hận sao? Từ nhỏ bị giam tại một con đường tĩnh mịch và một đống bài vị? Chu Kỳ Niên bất giác nổi da gà, cậu nửa ngày mới nói được một câu, nhưng câu nói vừa ra khỏi miệng lại phát hiện âm thanh khàn khàn đến đáng sợ: “Gia gia, đây là tà thuật!”
“Tà thuật?” Chu Kính Phong cười lanh một tiếng, “Nhà chúng ta yêu ma quỷ quái tà thuật tác oai còn thiếu sao?”
Chu Kỳ Niên nhìn ngoài xe ngày càng gần đến nhà, lần đầu tiên cảm nhận được không gì sánh được nổi sợ hãi, cũng không gì sánh được sự cô độc lạnh lẽo.
END 17
Tác giả nói ra suy nghĩ: a mới đầu đã nói, đây là nguỵ phong tục tập quán văn, không nên miệt mài theo đuổi =A=
Sở dĩ Kỳ Sinh không phải quỷ cũng không phải người sống, hắn là nửa chết nửa sống 囧

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.