Ngôi Nhà Ma Ám

Chương 15: Quỷ tế (hạ)…




Chu Kỳ Sinh chết lặng mấy giây, sau đó bắt đầu đi tìm thân ảnh của phụ thân. Anh nhìn bốn phía, phát hiện các thân thích trên mặt không có cùng biểu tình, có lo lắng, có lãnh đạm, có sợ hãi, còn có nhìn có chút hả hê. Chu Kỳ Sinh nghĩ đến mức đầu có chút đau, nhưng vẫn là lấy lại tinh thần chạy đến hậu viện xem thử.
Trong hậu viện chỉ có vài người, trên mặt có kinh khủng cũng có trấn định. Chu phụ đã đến, đang quỳ bên ghế nắm tay ông nội.
“Kỳ Sinh, con qua đây.” Thanh âm của Chu phụ có chút nghẹn ngào.
Chu Kỳ Sinh đi tới, không ngờ mới sáng sớm mình còn cùng ông nội chào hỏi nói chuyện, bây giờ lại thành ra như thế, nhắm mắt nắm ở trên ghế, sắc mặt có chút xanh.
“Kỳ Sinh, con… con đến xem gia gia.” Chu phụ nhẹ giọng nói.
Thế là Chu Kỳ Sinh quỳ xuống bên ghế.
Ông nội nằm ở ghế lớn trong viện, ánh mặt trời chiếu vào nhìn rõ nét mặt gầy gò, càng làm lộ rõ thêm sắc mặt xanh xao, môi đã chuyển dần sang xanh đen. Trên mặt ông nội có vài nét ban, lúc này nhìn giống hết thi ban, những người khác đã sợ hãi chán ghét đứng lên.
Chu Kỳ Sinh cùng gia gia từ nhỏ không thân thiết lắm, thế nhưng, lúc này cũng cảm thấy động tâm đưa tay ra, nắm lấy bàn tay yếu ớt kia của ông nội. Chỉ trong nháy mắt thấy hơi lạnh tràn lan khắp cả thân người. Cảm giác đó không phải là nhiệt độ từ cơ thế người chết mà là hơi lạnh mang theo ác ý, thật giống như ánh mắt nhìn trộm từ bàn hương án và ánh nhìn làm cho hoa mắt.
“Gia gia…” Chu Kỳ Sinh khe khẽ kêu một tiếng, “Gia gia, ăn cơm trưa…”
Buổi chiều giao thừa hôm nay, từ một ngày tế tổ đã trở thành lễ tang của tộc trưởng.
Quan tài đã sớm được chuẩn bị, vốn là để an táng cậu ấm của một nhà kia, thế nhưng bị bỏ lại cũng đã một thời gian dài. Màu đen trên quan tài khiến người ta không nhìn ra mới cũ, cũng không bị sâu bọ ăn gỗ, đặt ngay giữa từ đường, nhìn khiến người ta có chút sợ hãi. Chu lão gia mặc cẩm bào mới tinh nằm bên trong, quan tài đậy lại phân nửa, sắc mặt của ông cùng quần áo càng lộ ra vẻ quỷ dị.
Nông dân luôn nghĩ đêm giao thừa mà đưa tang cho người khác là có chút điềm xấu, thế là dù trong thôn thổi kèn đánh trống ầm ĩ thì người trong thôn cũng không đến, toàn bộ linh đường tiêu điều đến đáng sợ. Chu Kỳ Sinh khoác áo tang quỳ gối bên quan tài, có loại cảm giác đã qua mấy đời. Thân thích cả sảnh đường đều lạnh nhạt, tổ phụ đột nhiên chết đi, còn có quỷ khí dày dặt quanh căn nhà cũ. Hết thảy dường như không chân thật, hoàn toàn khác với thế giới mà Chu Kỳ Sinh đã từng sống, ở đây thật giống như một thế giới hoàn toàn khác. Chu Kỳ Sinh quỳ đến hai chân tê dại, ngẩng đầu nhìn giữa phòng treo bốn chữ “phúc trạch tử tôn”, cũng hiểu được ý nghĩa cười rộ lên.
“Dựa theo quy củ thì cần phải đình thi bảy ngày.” Chu phụ hướng Chu Kỳ Sinh nói, trong giọng nói có chút thương cảm và áy náy.
“Không có chuyện gì đâu cha.” Chu Kỳ Sinh chỉ có thể cố gắng cười thoải mái một chút.
Trong miệng mặc dù nói không có việc gì, nhưng thân thể cũng không phải như đã nói. Chu Kỳ Sinh miễn cưỡng quỳ gối trước quan tài cũng đã một thời gian, mặc dù bi thương sợ hãi, lại đặc biệt không rơi một giọt nước mắt. Chỉ là như vậy quỳ, đờ ra, hồi sau lại mệt rã rời. Ở linh đường của tổ phụ mà mệt mỏi thì có chút không hay lắm, thế nhưng chống giữ cả đêm, Chu Kỳ Sinh đã sắp đến cực hạn.
Ánh nến lập loè, hương khói phảng phất, còn có ba hàng bài vị u ám và bức hoạ đáng sợ của Khắc Kỳ công. Chu Kỳ Sinh nỗ lực nhéo bắp đùi của mình, lại cảm giác được thần trí không rõ ràng. Tâm mắt lướt qua quan tài của ông nội, nhìn chằm chằm phía trước, dường như phảng phất phía sau ánh nến hơi lay động là người của thế giới khác.
Thực sự là đã quá mệt mỏi a, miên man suy nghĩ cái gì! Chu Kỳ Sinh cười khổ một cái lại thẳng lưng lên, thế nhưng, khẽ động một cái thì trời đất cũng quay cuồng, mắt bắt đầu hoa. Giữa trận choáng váng, Chu Kỳ Sinh cảm giác mình mơ hồ thấy được nắp quan tài đen bị đẩy ra…
Lúc xế chiều, các thân thích đã thu hồi hết đồ đạc vội vã đi về. Tộc trưởng đột nhiên từ thế, chuyện như vậy tuy khó nói nhưng vẫn có thể tiếp thu, nhưng người nhà cùng nhau đón năm mới là chuyện rất nhiên, huống chi con trai lẫn cháu trai của lão gia đều ở từ đường canh chừng. Các thân thích chỉ là khách sáo nói: “Cúng tuần trở lại, các vị nén bi thương.”
Thế là một buổi chiều quạnh quẽ, Chu phụ và Phương thúc đang ở hậu viện sắp xếp lại đồ đạc, lúc này trên linh đường trống trải chỉ có mình Chu Kỳ Sinh ở lại giữ.
Chu Kỳ Sinh bắt đầu cho rằng mình hoa mắt, anh xoa xoa huyệt thái dương, cũng len lén xoa bóp đôi chân đang tê dại, thở dài. Thế nhưng rất nhanh Chu Kỳ Sinh phát hiện chuyện này không được bình thường, bởi vì quan tài đang phát ra âm thanh ‘rắc rắc’, đó là âm thanh do nắp quan tài bị trượt đẩy ra. Chu Kỳ Sinh nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy giọng nói nghẹn lại, toàn thân rét run.
Bởi vì nắp quan tài bị kéo ra đến ngực Chu lão gia, Chu Kỳ Sinh có thể thấy chính ông nội đang cố sức chậm rãi đẩy nó ra. Lúc này, toàn bộ linh đường tràn đầy quỷ khí cùng thanh âm ‘rắc rắc’ kia. Chu Kỳ Sinh đờ đẫn quỳ ở đó, không có cách nào cử động thân thể. Từ từ, Chu Kỳ Sinh thấy rõ ràng một bàn tay đặt lên nắp quan tài.
Cái tay kia tuy rằng đầy nếp nhăn, nhưng lại không xuất hiện thi ban, ở dưới ánh sáng yếu ớt còn có thể thấy chút hồng hào. Cái tay kia dường như là đã bị cứng thật lâu, chậm chạp uốn lượn ngón tay, chậm rãi nắm vào quan tài. Sau đó dừng thật lâu, một cái khuỷu tay chậm rãi chống lên. Lại ngừng thật lâu, lâu đến Chu Kỳ Sinh cho rằng mình gặp ảo giác, một thân mình chậm rãi ngồi dậy.
Chu Kỳ Sinh trố mắt, trái tim đang kịch liệt nhảy lên, tựa như muốn nứt ra trong ***g ngực.
Ông nội ngồi trong quan tài, áo bào mới tinh thẳng tắp, sắc mặt đầy hồng quang. Ông tựa hồ có chút không rõ tại sao mình lại ở đây, có chút nghi ngờ quan sát bốn phía. Sau đó lại dừng lại ở sắc mặt trắng bệch của cháu nội, thở phào nhẹ nhõm lại nở nụ cười, thanh âm ôn hoà nói: “Cháu ngoan…”
Chu Kỳ Sinh hoa mắt càng nghiêm trọng, tim đập hỗn loạn, trong lỗ tai như phảng phất thanh âm huyên náo. Chu Kỳ Sinh nhìn ông nội đang ngồi trong quan tài hướng mình cười cười, nụ cười kia và bức hoạ Khắc Kỳ công gần như chồng lên nhau, yêu khí ngất trời.
Quanh thân như phát lạnh, tựa hồ còn có tiếng cười quái dị vang vọng. Đều là mộng mơ thôi, đều là ác mộng. Chu Kỳ Sinh tự nhủ, sau đó trước mắt tối sầm, mất đi tri giác…
END 15

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.