Ngọc Tiên Duyên

Chương 33: Tôi lâu phong ba




Cổ Duyên đẩy Hoa Lân một cái, trêu hắn: “Không phải cậu lại có ý đồ xấu xa nào đó chứ? Nơi đây đã thuộc địa phận của Trung Nguyên rồi, không được làm gì càn quấy đâu đấy!”

Tây Môn Vô Ngân thì lại hoàn toàn trái ngược, trơ mặt nói: “Hê hê…Hoa Lân! À không…lão đại! Có đại kế phát tài nào không?”

Hoa Lân nghiêm mặt nói: “Ta đã chia cho ngươi một nghìn lạng rồi còn muốn thế nào nữa?”

Tây Môn Vô Ngân: “Ôi dào! Một nghìn lạng trong mắt huynh thì có đáng là gì? Ta chủ yếu là muốn học hỏi tuyệt chiêu kiếm tiền của huynh cơ!”

Hoa Lân lừ mắt nói: “Ta mặc kệ ngươi!”

Vừa bước vào trong thành, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều sửng sốt.

Trên con phố đông đúc người qua lại có lẫn rất nhiều các nhân vật võ lâm, nhìn thoáng qua đã biết là trên giang hồ đã phát sinh chuyện gì đó.

Sau khi nghe ngóng mới hay thì ra mọi người đang đồn đại về chuyện có dị bảo xuất hiện trên Mạch Tích Sơn. Cái gì mà tiên khí thượng cổ, lấy được nó có thể phi thăng tiên đạo. Càng kì quái hơn nữa là đã có mấy chục vị cao thủ phải bỏ mạng, ngay đến hung thủ là ai cũng không biết, từ đó mọi người lại càng tin hơn vào lời đồn, ngày càng có nhiều người tụ tập về đây.

Cổ Duyên cười nói: “Giang hồ ngày nay làm sao thế nhỉ? Ai ai cũng đi nghiên cứu cách tu luyện thành tiên, thật đáng buồn đáng cảm thán mà!”

Hoa Lân nhìn những thiếu niên nam nữ qua lại tấp nập trên đường, lại dấy lên tâm sự của bản thân: Sau khi Diệp Thanh xuất quan, nếu tìm không thấy hắn thì nàng sẽ làm thế nào?

Hắn lơ đãng bước theo mọi người đi qua vài con phố, ai ngờ các khách sạn bên đường đều đã chật cứng nên lại phải đi thêm vài dặm nữa. Cuối cùng, họ đã tìm được Minh Nguyệt khách sạn ở cửa bắc của Tần Châu thành là còn phòng trống, không những thế mà bên trong còn không có lấy một người khách trọ, tình huống này quả thật là quái dị!

Ở trước cửa, vài tên điếm tiểu nhị với dáng vẻ rụt rè thận trọng đang tẩy rửa mặt đường, đoàn người vừa tiến vào đại sảnh đã phát hiện thấy bên trong rất ẩm ướt.

Cổ Duyên nhíu mày nói: “Hình như có mùi máu tanh!”

Tây Môn Vô Ngân nói: “Cứ vào đi! Hết khách sạn rồi.”

Một tên tiểu nhị nhìn thấy có khách vào liền tỏ ra vô cùng vui mừng, đón lấy cương ngựa rồi cúi mình nói: “Vài ngày trước có người dùng vũ khí đả đấu nên hôm nay bản quán mới mở cửa trở lại, bây giờ thì ổn rồi, xin mời quý khách!”

Chưởng quỹ là một trung niên to béo, lão khom lưng cười nói: “Các vị cần loại phòng nào? Giá thuê phòng hôm nay sẽ được ưu đãi giảm hai phần mười.”

Cổ Duyên gõ ba đĩnh bạc lên mặt quầy nói: “Năm gian thượng phòng chữ Thiên!”

Chưởng quỹ lập tức phấn khởi hẳn lên, cao hứng nói: “Được ạ!...Trần Kiệt, mau đi lấy chìa khóa!”

Trong khi đang làm thủ tục phòng thì ngoài cửa lại có thêm mười mấy người bước vào, người đi đầu không ngờ lại là một nữ tử tuyệt sắc. Chỉ thấy nàng mặc một chiếc váy gấp nếp màu vàng nhạt, tơ lụa mềm mượt làm tôn lên những đường cong hoàn mỹ, quanh eo buộc một dải đai lưng nạm vàng, tả thủ cầm một thanh Ngọc Long Bàn Phượng kiếm, phía trên chuôi kiếm rủ xuống hai dải tua kiếm vàng. Toàn thân nàng không đeo bất cứ một thứ đồ trang sức nào nhưng khí chất cao nhã đó khiến cho người ta phải sinh lòng ngưỡng mộ.

Nàng giơ ngọc thủ quạt quạt vài cái, nhíu mày nói: “Mùi gì thế nhỉ?”

Mười mấy người đứng sau sớm đã tranh đi vào trước, thoáng chốc đã lần lượt chiếm đứng địa thế có lợi, vừa nhìn đã biết là được trau dồi qua huấn luyện. Một thiếu niên vận bạch y đứng bên thiếu nữ vội vàng nói: “Hinh Nhi tỷ, hay là tìm một nhà trọ khác? Nơi này hình như có vấn đề!”

Nhưng nữ tử tuyệt sắc lại nói: “Cứ ở đây đi, hết khách sạn rồi!”

Một người mặc y phục màu xám đứng bên phải lập tức rút ra hai lá vàng đặt trên mặt quầy, cao giọng nói: “Bảy gian thượng phòng! Trong đó một gian phải ở nơi vắng vẻ, u tĩnh, tốt nhất là gần hồ nước, sát với hoa viên!”

Hoa Lân nhìn thấy có mỹ nữ ở bên, hơn nữa dáng điệu cử chỉ rất giống với mình nên hắn lẩm bẩm nói: “Thật lợi hại! Còn biết hưởng thụ hơn ta nữa!”

Cổ Duyên vội kéo hắn đi vào nội đường, lòng nghĩ không nên chọc đến những kẻ mặc y phục xám này, nếu sinh chuyện thì thật chẳng đáng chút nào.

Quả nhiên đám người áo xám đó đều quét ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, người nào người nấy sắc mặt lãnh khốc, cũng may là nhân số hai bên không chênh lệch nhiều nên đều không có ý định động thủ.

Chưởng quỹ sớm đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hai ngày trước vừa mới đánh xong, nếu hôm nay lại đánh tiếp thì cái quán này cũng khỏi cần phải mở nữa. Lão cuống quýt nói: “Có có có…Các gian thượng phòng quý vị cần đều có cả!...Trần Kiệt! Mau dẫn khách quan lên lầu!” nói xong đưa một xâu trúc bài giao cho điếm tiểu nhị.

Nhóm người Hoa Lân đi theo tiểu nhị vào trong hậu viện, quy mô của Minh Nguyệt khách sạn này thực không nhỏ, phía trước là hai tầng trà tọa tửu lầu, đằng hoa viên ở hậu viện còn có ba dãy khách phòng. Bọn Hoa Lân vừa được sắp xếp trú tại tây sương phòng thì nhóm người áo xám kia cũng dừng chân tại đông sương phòng, ở giữa chỉ được ngăn cách bởi một hoa viên nho nhỏ.

Bọn họ nghỉ ngơi một hồi lâu. Do dạo gần đây các hiệp khách giang hồ xuất hiện quá đông nên tới khi trời tối thì khách sạn này cũng đã chật hết các phòng.

Tối nay, trên tửu lầu, bàn của Hoa Lân hiện đã dùng xong bữa, mọi người vừa uống trà vừa nghe ngóng tin tức.

Chỉ thấy bốn nhân vật võ lâm ngồi cách đó một bàn đang bàn luận hết sức sôi nổi, một hào khách râu rậm lớn tiếng nói: “Kể từ sau thời Tần Thủy Hoàng đến giờ, Tần Châu chưa bao giờ được náo nhiệt như lần này. Hiện tại tất cả các khách sạn trong thành đều đã chật cứng người, nghe nói ngay cả bảy vị cao thủ trẻ tuổi của Thất Kiếm Minh cũng đã tới rồi.”

Một thanh y văn sĩ nói: “Nghe nói Thất Kiếm đang truy bắt Vân Thiên Hóa, hình như không phải họ tới vì chuyện Vạn Quật Sơn đâu.”

Một hán tử mặt sẹo khác nói: “Ta thấy bọn chúng vị tất đã thanh cao như vậy, sau khi tới nơi rồi nhất định cũng sẽ lấy việc truy tìm bảo vật làm chính.”

Thanh y văn sĩ nói: “Chu huynh, huynh nhầm rồi, Thất Kiếm trong hai năm nay trượng kiếm trên giang hồ, trước giờ chưa từng dừng bước. Tháng trước, tên Vân Thiên Hóa đáng chết kia đã làm hại danh tiết của Giang Nam Uông gia tiểu thư nên bị Thất Kiếm truy đuổi gắt gao tới tận nơi này. Hà hà…Ta thấy lần này khí số của Vân Thiên Hóa đã tận rồi!”

Đại hán râu rậm lắc đầu bảo: “Chỉ sợ vị tất! Tên Vạn lý tầm phương đó tung hoành giang hồ đã mười năm nay, ngay cả Phàm y thượng nhân cũng không bắt được hắn, chỉ dựa vào Thất Kiếm mới vừa xuất đạo thì e là khó mà thành công được.”

Hán tử mặt sẹo gạt đi nói: “Nói về Thất Kiếm làm gì? Bảo vật ở Mạch Tích Sơn sắp thành vật sở hữu của Vô Cực môn rồi. Nghe nói bọn họ đã xuống đó mấy lần mà không xảy ra việc gì, sắp vẽ được địa đồ dưới đó rồi. Ức thật! Lúc nào chúng ta mới xuống đó được đây?”

Bạch y văn sĩ ngồi cùng bàn nãy giờ vẫn chưa nói gì đột nhiên ngắt lời: “Tôi khuyên các vị đừng đi nữa!...Cứ coi như may mắn còn sống sót thì cũng chẳng có mạng mà hưởng thụ!”

Chúng nhân đều trầm mặc, kỳ thực mọi người đều hiểu rất rõ đạo lý này, nhưng sức mê hoặc quá lớn của bảo vật đã cưỡng chế dẫn dắt cái thân thể đáng thương này của họ. Bạch y văn sĩ lại nói tiếp: “Ài…Thật sự cảm ơn các vị trên đường đi đã chiếu cố tôi, đợi sau khi tôi gặp được Dương các chủ, không chừng ngày mai là phải trở về Giang Nam rồi…Theo tôi, chi bằng các vị cũng quay về đi.”  Thanh y văn sĩ cười hăng hắc nói: “Vẫn là huynh phong lưu…”

Bỗng đại hán râu rậm kêu “oa” một tiếng, tay chỉ về hướng cầu thang dẫn lên lầu.

Hoa Lân cũng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thiếu nữ gặp lúc ban sáng đang nâng xiêm váy chậm rãi bước lên.

Tửu lầu đang huyên náo bỗng yên lặng ngay tức khắc, tất cả đều bị thu hút bởi thân ảnh tuyệt sắc đó. Hoa Lân cảm thấy nữ tử này rất giống một người, liền buông lời trêu ghẹo: “Quả nhiên là mỹ nữ, ta có hét lớn kêu mọi người im lặng cũng không hiệu quả bằng!”

Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân thật hết cách với hắn, đều lo lắng cho tên tiểu tử này chẳng mấy chốc sẽ “tàn đời”. Các đệ tử Hoa Sơn ngồi cùng bàn thì lại cười thầm, họ đều khâm phục sự can đảm của hắn.

Ai ngờ thiếu nữ đó băng băng đi về phía hắn thật.

Loáng cái, tám hắc y thị vệ sau lưng nàng ta đã vây quanh bàn Hoa Lân, tả thủ án tại chuôi đao giắt bên hông.

Các đệ tử Hoa Sơn cũng bất giác đặt hữu thủ lên chuôi kiếm, không khí giữa song phương toát lên vẻ lăng lệ. Thực khách trên Minh Nguyệt lầu đều lộ ra thần sắc hưng phấn. Có kịch vui để xem, tất nhiên không thể bỏ qua.

Bạch y thiếu niên đứng cạnh thiếu nữ sắc mặt lạnh lùng nói: “Ngươi không muốn sống nữa phải không?”

Thiếu nữ đó cũng nói: “Ngươi vừa nói cái gì? Thử nói lại một lần nữa xem!”

Hoa Lân bưng tách trà lên uống một ngụm rồi thản nhiên nói: “Ta nói cô quả là mỹ nữ! Ta có hét lớn kêu mọi người im lặng cũng không hiệu quả bằng!”

Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Ta không tin là cô sẽ nổi giận thật sự…”

“Ai dà!” Thiếu nữ đó quả nhiên không hề nổi giận, ngược lại thái độ còn trở nên vô cùng thân thiện, dịu dàng hỏi: “…Can đảm lắm! Huynh mới từ Thiên Sơn xuống phải không? Ta có thể hỏi huynh một chuyện được không?”

Hoa Lân cười ranh mãnh nói: “Được thôi! Nhưng trước tiên cô phải nói cho ta biết phương danh của cô? Hê hê…”

Thiếu nữ ngẩn người, ngượng ngập đáp: “Tiểu muội Thanh Phong các Dương Hinh Nhi! Còn huynh?”

Hoa Lân: “Tại hạ Hoa Lân…Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi!”

Dương Hinh Như cất giọng ngọt ngào nói: “Dương Phong Linh ở trên Thiên Sơn có tốt không?”

Hoa Lân “ục” một tiếng bị sặc cả nước trà. Hắn nhớ lại trước kia đã từng đùa bỡn Dương Phong Linh, làm hại người ta bị đồn đại là có quan hệ lén lút với hắn, liền vừa ho vừa cười nói: “Rất không tốt…khục khục…rất không tốt!”

Lần này đúng là hắn "vừa ăn cướp vừa la làng" mà…  Trước Sau    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.