Ngọc Tiên Duyên

Chương 313: Phi kiếm lai tập




Hoa Lân nhất thời cảm thấy xấu hổ, phủi phủi bụi bẩn trên người, quay đầu lại hỏi Chu Hạo: “Chu đại ca, đây phải chăng là “Trần Phong Trận”?”.

Chu Hạo gật đầu nói: “Không sai!

Hoa Lân lại hỏi: “Vậy “Thần Binh Trận” nằm ở hướng nào? Lần trước lúc ta bị thương, các ngươi đã tìm thấy ta ở nơi nào?”

Chu Hạo đưa tay chỉ sang bên trái nói: ““Thần Binh Trận” nằm ở đằng tây, cách đây chừng tám mươi dặm. Mà nơi ngươi bị trọng thương rồi ngất đi lại chính là cửa vào của “Thần Binh Trận””.

Hoa Lân dõi theo hướng tay hắn, gật đầu nói: “Ài…Nếu đúng họ đã xông vào “Thần Binh Trận, chỉ e giờ này đều đã hy sinh hết cả rồi!”

Chu Hạo lắc đầu nói: “Theo lý thuyết thì không thể như vậy! Khi chuẩn bị xông vào một tiên trận lạ, chúng ta thường chốt tại bên ngoài. Nếu như tổ thăm dò phía trước gặp phải nguy hiểm, chúng ta nhất định sẽ lập tức phát ra tín hiệu xin cứu viện hoặc rút lui. Dựa vào đó, người bên ngoài sẽ đưa ra quyết định ứng phó kịp thời. Cho nên sẽ không có chuyện toàn bộ đều lâm nạn được. Lần này mất liên lạc với họ, nhiều khả năng là do bị lạc đường mà thôi.”

Điện chủ giờ đã đứng dậy, bước tới trước mặt Hoa Lân, dữ tợn trừng mắt nhìn hắn rồi nói: “Cứu người là việc khẩn cấp, chúng ta lập tức xâm nhập “Thần Binh Trận”. Xuất phát!”

Đoàn người lại lên đường, nhằm hướng “Thần Binh Trận” ở mạn tây bắc mà đi. Hoa Lân thấy trên mặt điên chủ chưa hết xấu hổ, vẫn còn đỏ bừng, nhằm tránh hiểu lầm hắn thầm nhủ nên cách xa nàng một chút thì hơn, bởi vậy hắn cố tình lẻn xuống cuối cùng, vừa đi vừa tán chuyện với Đỗ Bôn Lôi.

Đã đi được nửa ngày đường, chỉ thấy khắp nơi toàn là cát, nhuộm một màu vàng óng, mặt trời chói chang lơ lửng trên đầu.

Đằng trước đoàn người bỗng khựng lại, Hoa Lân cùng Đỗ Bôn Lôi bèn đi lên xem xét, thấy điện chủ đang ngồi trên nền cát, nàng ta chỉ vào một lá cờ đỏ sẫm nói: “Các ngươi nhìn này, đây là kì hiệu mà Si Chánh Minh lưu lại. Xem ra phía trước chính là “Thần Binh Trận” rồi.”

Mọi người đều chìm trong yên lặng, điện chủ quay lại ra lệnh: “Lần này sẽ do Hoa thiếu hiệp chỉ huy, có thể nói hắn đã phần nào thông thuộc “Thần Binh Trận”. Chu Hạo, Hàn Phi Nguyên, hai người các ngươi ở nguyên tại đây chăm sóc cho Lí Mộng Lan.”

Chu Hạo cùng một gã nam tử thanh niên gật đầu chấp thuận, đỡ lấy Lí Mộng Lân đang bị thương nơi chân phải ngồi xuống đất, giúp nàng đắp thuốc trị thương. Những người còn lại đều đổ dồn mắt nhìn Hoa Lân, tựa như đã sẵn sàng nghe hắn ra lệnh.

Hoa Lân nở một nụ cười ngượng ngập, vốn định cự tuyệt đề xuất của điện chủ nhưng lại nghĩ nếu mình tiếp nhận vị trí chỉ huy, chắc chắn an toàn của mọi người sẽ được đảm bảo hơn, đoạn hắn nói: “Đã được mọi người tin tưởng đến vậy, Hoa mỗ cũng thật khó chối từ. Vậy thế này, trước tiên chúng ta cần chuẩn bị một chút!”

Dứt lời, Hoa Lân tay bắt pháp quyết, mở ra Phần Tinh Luân, bất ngờ lôi ra một quả thiết cầu khổng lồ. Mọi người đều hoảng hồn, đồng loạt lùi lại hai bước, thất thanh kêu lên: “Đây…đây là cái gì vậy?”

Quả thiết cầu này chính là “Hấp tinh thạch” của Hoa Lân. Trên bề mặt nó vẫn còn bám đầy các loại kiếm cũ nát cùng nhiều thiết khối khác nhau, đường kính của nó phải đến hơn hai trượng. Hoa Lân đặt nó xuống đất thì thấy quả thiết cầu này còn cao gấp đôi đầu người. Nếu từ xa nhìn lại, nó tựa như một quả đồi nhỏ án ngữ giữa sa mạc.

Hoa Lân cười nói: “Đây là “Hấp tinh thạch”, lần trước cũng nhờ vật này mà ta mới thoát được khỏi trận. Các ngươi cứ chờ một lát, để ta trước tiên gỡ hết phế vật còn bám lại trên bề mặt nó. Chưa biết chừng lúc xông vào “Thần Binh Trận”, nó còn có thể cứu mạng cho chúng ta nữa đó!”

Tất cả đều kinh ngạc quá đỗi đến độ thần mặt, cứng lưỡi. Điện chủ cũng tỏ ra tò mò hỏi: “Điều này…Một quả thiết cầu lớn nhường vậy, sao ngươi lại có thể giấu được vào trong người?”

Hoa Lân chỉ cười xoà, tuyệt nhiên chẳng một lời giải thích, khẩn trương dọn dẹp đám kiếm cũ nát trên mặt thiết cầu rồi ném cả ra đằng xa, tiếp theo hắn mới nói: “Các ngươi chú ý này, lực hút của tảng đá này cực kì mạnh mẽ, bất cứ kim loại gì trong vòng mười trượng đều bị nó hút vào. Bởi vậy các ngươi phải hết sức cẩn thận, giữ chặt phi kiếm trên tay”

Kì thật Hoa Lân chưa lên tiếng nhắc nhở, binh khí của mọi người xung quanh sớm đã ngọ ngoậy xao động. Cũng may bọn họ đều là người tu chân nên miễn cưỡng vẫn khống chế được binh khí của mình.

Hoa Lân dọn dẹp xong, thu hồi “Hấp tinh thạch” rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”.

Điện chủ vẫn thắc mắc không yên, hỏi: “Hoa công tử! Lẽ nào tảng đá này có thể hóa giải được “Thiên Binh Trận”?”

Hoa Lân lắc đầu đáp: “Không có khả năng hoá giải, chỉ là bảo vệ được mạng sống cho mọi người. Chúng ta xông lên nào, hồi sau ngươi khắc hiểu rõ”, nói xong Hoa Lân thống lĩnh đoàn ngươi, triển khai đội hình, bắt đầu xâm nhập “Thần Binh Trận”.

Không gian rung động lên một hồi, địa hình đằng trước đột nhiên biến đổi. Mặc dù Thần Binh Trận cũng là một sa mạc, nhưng nhìn giống như một toà phế tích. Đưa mắt nhìn quanh, trên nền cát cắm đầy đao kiếm, chiến xa nằm rải rác khắp chốn, cơ hồ như một chiến trường từ thời cổ đại.

Vừa mới bước vào “Thần Binh Trận”, điện chủ đã thấy phía xa xa có một cỗ thi thể khô quắt. Toàn thân nàng chấn động, nhanh chóng nhào tới thi thể kia kiểm tra, giọng điệu thập phần đau buồn nói: “Đây…đây chính là thi thể của Ngỗi Chánh Nam, có lẽ hắnphụ trách việc cảnh giới vòng ngoài, bất ngờ bị kẻ địch tập kích nên bỏ mạng. Chẳng trách bảy người bọn họ không ai sống sót trở về báo tin”.

Hoa Lân cúi xuống xem xét, lắc đầu nói: “Tin ta đi, nơi này chẳng có người sống nào đâu. Chắc chắn hắn bị phi kiếm đâm chết. Ngươi nhìn xem, trên thân thể hắn có đến mười mấy lỗ thủng, đó đều là dấu vết của phi kiếm lưu lại.”

Điện chủ nghe vậy liền thắc mắc hỏi: “Phi kiếm ư?”

Hoa Lân gật gật đầu.

Đám người Mê Tiên Trấn đằng sau cũng kéo cả đến, vây tròn xung quanh. Hoa Lân bèn quát lớn: “Mọi người mau giữ vững đội hình, chăm chú quan sát bốn phía, tuyệt đối không được phép khinh suất”

Mọi người vội tản ra cảnh giới xung quanh, điện chủ lại hỏi tiếp: “Nơi này đã không còn sự hiện diện của người sống, phi kiếm mà ngươi đề cập đến bằng cách nào mà hạ sát được người khác?”

Hoa Lân trầm ngâm nói: “Theo như suy đoán của ta, nơi đây có thể tàng ẩn một loại linh lực cường đại, có khả năng khống chế tất cả các vật cấu thành bởi kim loại. Ta nghi kẻ địch của chúng ta vốn chẳng phải loài người, mà chỉ là các phế vật kim loại kia thôi.”

“Vật thể kim loại ư? Ngươi nói là chúng có thể di chuyển, chủ động tấn công con người sao?” Các cao thủ của Mê Tiên Trấn đứng quanh đồng loạt lắp bắp kinh hãi.

Hoa Lân gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên các ngươi phải cẩn thận đề phòng các đao kiếm vương vãi trên mặt đất, bởi vì chúng nó đều có thể bất ngờ tập kích, hạ sát chúng ta đó.”

Mọi người nhất thời sửng sốt, trong tâm tư ít nhiều có điểm nghi hoặc. Hoa Lân rút ra Hà Chiếu Kiếm, bước qua cỗ tử thi, hướng về phía xa xa quan sát rồi nói: “Các ngươi mau đem thi thể này mai táng rồi chúng ta đi tiếp. Nếu ta đoán không lầm, đằng trước còn có thêm sáu thi thể nữa đang chờ chúng ta đến thu thập, chôn cất.”

Tất cả đám người của Mê Tiên Trấn đều thầm nghĩ đúng là những lời này của Hoa Lân có điểm quá bi quan, Thượng Chí Dũng bèn lên tiếng trách móc: “Hiện giờ chưa có tận mắt trông thấy thi thể bọn họ, sao ngươi nỡ lòng nào gở mồm, nguyền rủa như vậy chứ?”

Hoa Lân nhún vai nói: “Điều này đâu phải là nguyền rủa gì, đó vốn là sự thật mà!”

Điện chủ vội xen vào: “Được rồi, chúng ta không nên tranh cãi những chuyện vặt vãnh nữa. Thượng đại ca, trước tiên ngươi tiến hành thu thập thi thể của Ngỗi Chánh Nam, rồi chúng ta đưa tro cốt của hắn về Mê Tiên Trấn chôn cất.”

Thượng Chí Dũng gật gật đầu, bước đến trước thi thể của Ngỗi Chánh Nam, tay phải vung lên, tung ra một đám bụi phấn màu bạc, trùm lên tử thi. Chỉ thấy hoả quang bùng cháy, hoả diễm ngùn ngụt lập tức thiêu đốt thi thể của Ngỗi Chánh Nam thành tro bụi.

Chờ bọn họ thu thập hài cốt xong xuôi, Hoa Lân thúc giục: “Đi nào! Bây giờ mọi người lập thành “đội hình bầy nhạn”(đội hình kiểu chữ V-dịch giả), huynh đệ nào phụ trách mặt sau cũng phải hết sức cảnh giác, chú ý quan sát động tĩnh. Xuất phát!”

Điện chủ lập tức hỏi: “Hoa công tử! Nên chăng để một người lại chờ tại nơi này?

Hoa Lân lắc đầu nói: “Không cần, lưu lại ắt chỉ gặp nguy hiểm mà thôi!”, dứt lời, Hoa Lân dẫn theo mọi người chậm rãi tiến bước, trên nền cát phía trước xuất hiện rất nhiều dấu chân di chuyển loạn xạ. Hoa Lân vốn tinh thông “Thiên Lý Truy Hồn Thuật” nên bắt đầu thi triển tuyệt học để dò xét tung tích.

Phút chốc, đoàn người từng bước từng bước tiến sâu vào “Thần Binh Trận”. Đã qua được vài dặm, chỉ thấy tầm nhìn bỗng bị một cồn cát bịt lại. Tâm trí Hoa Lân “Ca đăng” giao động, hiểu được sau khi vượt qua cồn cát này sẽ tiến vào một sơn cốc cực kì rộng lớn, nơi mà nhất định có sự diện của vô số bức tượng kim loại. Chúng chẳng biết đến mỏi mệt là gì, hơn nữa đao thương cũng không gây cho chúng chút hề hấn nào, mọi người tuyệt đối sẽ không ứng phó nổi. Bởi vậy, hắn đột nhiên dừng bước, vung tay ra hiệu cho đoàn người đứng lại, rồi dõng dạc nói: “Mọi người chú ý, ta đi trước thăm dò tình hình còn các ngươi cứ tạm thời lưu lại đây. Trong khi chờ ta quay lại, các ngươi phải triển khai đội ngũ hình tròn, nếu thấy vô số phi kiếm tấn công thì dốc toàn lực mà ngăn chặn. Còn nếu có một đám đông quân từ đằng xa áp lại, các ngươi phải tức khắc bỏ chạy về “Trần Phong Trận”, tuyệt đối không được do dự chút nào, càng không cần chờ đợi ta nữa. Hiểu chưa nào?”

Mọi người dường như chưa quen mệnh lệnh từ Hoa Lân cho nên chẳng ai đáp lại. Thậm chí có người cất giọng hỏi với dáng vẻ đầy nghi hoặc: “Thực sự phía trước nguy hiểm nhường vậy ư?”

Hoa Lân sớm đã thi triển thân pháp, nhào hụp vài cái đã chạy xa, nói vọng lại: “Điện chủ! Ngươi lập tức yêu cầu bọn họ làm theo chỉ dẫn của ta, nếu không xuống suối vàng thì đừng trách ta.”

Hoa Lân khuất dạng. Điện chủ liền xoay người lại, hai tay chống bên bờ eo, tức giận nói: “Các ngươi làm gì thế? Ta đã uỷ nhiệm cho hắn thống lĩnh, giao cho hắn toàn quyền chỉ huy mọi người. Các ngươi không tuân theo hiệu lệnh của hắn, phải chăng muốn làm khó ta? Nhanh lên! Mọi người tức khắc triển khai trận pháp hình tròn, toàn tâm phòng bị!”

Nào ai dám cự nự, vội vàng xếp thành vòng tròn, lăm lăm đao kiếm, đề phòng động tĩnh xung quanh. Thế nhưng, ngoài sa mạc mênh mông một màu vàng óng ra, bốn phía đều chẳng lộ vẻ gì là nguy hiểm cả. Bởi vậy nam tử tên là Sử Cảnh Chung thắc mắc nói: “Điện chủ…Nơi này hoàn toàn trống trải, cơ hồ chẳng có nguy hiểm nào đe doạ. Lệnh cho chúng ta đóng chiếm ở đây mà dốc toàn lực phòng bị thì có phải là hơi phóng đại vấn đề không?”

Điện chủ thực ra cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn quát lên: “Bảo ngươi đề phòng thì cứ đề phòng, còn nói nhăng nói cuội gì?”. Mọi người chỉ còn biết im re tuân lệnh.

Trong lúc hết thảy đều cảm thấy nhàm chán, Đỗ Bôn Lôi đang trấn giữ mặt đông, đột nhiên thấp giọng nói: “Điện chủ…Ta quan sát thấy hình như đao kiếm cắm phía xa xa đang tiến lại gần chúng ta. Có phải là ta hoa mắt mất rồi không?”

Điện chủ chăm chú nhìn lại, quả nhiên phát hiện sự tình bất ổn bèn hoảng hốt nói: “Mọi người chú ý…”

Mọi người đều kinh hãi, cùng đưa mắt hướng về đằng xa. Nhưng chẳng hiểu sao, đám đao kiếm xa xa bỗng ngừng di chuyển, chẳng tiến thêm một tấc nào nữa. Mọi người đều ngỡ tưởng là mình gặp phải ảo giác. Nào ngờ cũng chính thời điểm này, từ bốn phương tám hướng truyền đến một tràng kiếm thanh ngân vang, “Oanh” một tiếng, bụi cát bay mịt mù, tất cả các phi kiếm nằm dưới đất đồng loạt lăng không vọt lên. Chúng lơ lửng giữa trời, mũi kiếm sắc bén đều chỉa cả về phía mọi người, sát khí lúc này bốc lên ngùn ngụt làm cho toàn thể đều cảm thấy tức ngực vô cùng.

Thượng Chí Dũng hoảng sợ nói: “Trời ơi! Tất cả đúng là phi kiếm thật, mọi người đề phòng”…  Trước Sau    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.