Ngọc Tiên Duyên

Chương 302: Ngộ đả ngộ chàng




Hoa Lân nhìn sắc trời, chỉ thấy trên đỉnh đầu mặt trời không một chút thay đổi. Vì vậy cười khổ nói: "Nơi này quả nhiên không có ngày và đêm, như vậy làm sao nhận định được phương hướng đây? Ài!” khẽ hắt ra một tiếng thở dài.

Hoa Lân đột nhiên hiểu ra sự tình, miệng lẩm bẩm: “Trong vòng một ngày ngắn ngủi, bổn thiếu gia đã trải qua ba loại địa hình. Đầu tiên là tường thành, sau đó là thảo nguyên, bây giờ lại là băng thiên tuyết địa. Nếu như tự vẽ một bản đồ rồi chú thích rõ các vùng địa hình, rồi dựa theo thuộc tính mà sắp xếp thì còn lại sẽ là thổ, mộc, thủy ba loại. Không biết trong đó sẽ còn có cái gì huyền bí nữa đây?

Hoa Lân lấy ra ký ức tinh phiến, trên đó là bản đồ đơn giản. Nghĩ thầm mặc kệ như thế nào, mình chỉ cần tiến về phía trước, nhất định có thể thoát khỏi đại trận khốn kiếp này. Vấn đề quan trọng nhất là chính tự mình có thể hay không vẫn thuận lợi đi tiếp, chỉ cần một lần thất bại thì cũng không còn cơ hội trở lại.

Đồng thời, Hoa Lân cũng đã hiểu được một vấn để. Đó là "Binh Hồn Giải Thần Trận" gồm năm chữ là có ý tứ. Theo nghĩa đó hai chữ "Binh Hồn" không cần phải giải thích. Tuy nhiên cái "Giải Thần" có nghĩa là ngay cả thần tiên một khi rơi vào trận này đều giống nhau, sẽ bị cắt nát thành nhiều mảnh. Nghĩ tới đây, Hoa Lân chỉ có thể cười khổ một tiếng. Nghĩ thầm mình hiện tại sức lực không còn bao nhiêu, làm thế nào mà đi tiếp đây?

Vừa nghĩ đã cảm thấy người uể oải nên nằm lăn xuống ngay trên mặt tuyết. Nhìn lên bầu trời xanh, thầm nghĩ trước mắt chỉ có thể thoát đi từng bước một mà thôi.

Tiểu Bạch nhìn Hoa Lân thư thái nằm trên mặt tuyết, vì vậy cũng bắt chước nằm xuống, bốn móng vuốt giang ra, hướng mặt lên trời tranh thủ nghỉ ngơi. Tư thế của nó quả là quái dị, bốn chân hướng lên trời, căn bản là không thể thả lỏng. Cho nên, bốn cái móng vuốt của nó trông tựa như bốn cột gỗ, ngạnh cứng và thẳng đứng. Nếu có một Thần Long xuất hiện, nhất định tức giận đến hộc máu.

Cũng không biết ngủ đã bao lâu, Hoa Lân nhấc mông đứng lên, quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy Tiểu Bạch nằm không nhúc nhích trên mặt tuyết, vì vậy cười mắng: "Có người đã nói, “xà hữu xà lộ”(rắn có kiểu của rắn). Ngươi tên tiểu quỷ này, chẳng lẽ lại tưởng mình là loài thú bốn chân hay sao?" Nói xong liền ôm nó đứng lên..

Tiểu Bạch lập tức trợn hắn rồi “hống hống” hai tiếng hò hét, như là đáp lại.

Một người một rồng lại bước đi tiếp. Lần này, bọn họ đã có mục tiêu hướng phía xa núi băng đi đến.

Hoa Lân cầm trường kiếm trong tay, cảnh giác đi trước. Hai canh giờ sau, bọn họ rốt cục đi đến chân núi băng. Hoa Lân quay lại Tiểu Bạch hỏi: "Chúng ta bây giờ bay qua núi băng hay sao? Hay là đi đường vòng?"

Tiểu Bạch ngửa đầu nhìn lên cao không thấy đỉnh của núi băng, "hống hống hống" hò hét ba tiếng. Hoa Lân hiểu ý, gật đầu nói: "Vậy được rồi! chúng ta sẽ đi đường vòng ……"

Bọn họ liền quay lại, theo hướng bên phải để đi vòng qua núi băng. Nhưng đột nhiên từ đỉnh núi truyền đến một tiếng rống lớn kinh thiên động địa, Hoa Lân vội vàng dừng lại, giương kiếm lên chuẩn bị đối phó với quái thú công kích.

Bỗng nhiên mây mù tản đi, một con Ngân long màu trắng từ trên trời giáng xuống mặt đất, trực hướng Hoa Lân mà đến.

Hoa Lân hơi bị chấn động, trong lúc nhất thời cũng quên cả phản kháng. Hắn biết rằng đối với Thần Long này mình cũng chỉ là người phàm, không đủ thực lực. Nếu không có thực lực của tiên nhân thì tuyệt đối không cách nào có thể chống lại nó được. Cho dù muốn chạy trốn cũng phải cỡ Thần Hợp cảnh giới mới có thể làm được. Hơn nữa, nhớ lại "Thực Cốt Long" rất cường đại làm cho Hoa Lân cơ hồ mất đi niềm tin.

Đoán chừng Cự long đáp xuống, chắc sẽ nuốt chửng chính mình, lúc này thì Tiểu Bảo đột nhiên “hống hống.”, hò hét náo loạn, nó muốn xuất thủ để cứu Hoa Lân.

Thần Long với khí thế mạnh mẽ hướng tới nhưng rốt cuộc cũng dừng lại. Mặc dù không nó dừng kịp thời nhưng trận gió cuốn theo nó bay đến làm Hoa Lân toàn thân chao đảo.

Thần Long mở to mắt thần lòe lòe tinh quang, nhìn kỹ toàn thân Tiểu Bạch, còn với Hoa Lân nó coi như không nhìn thấy.

Hoa Lân thấy thế, gãi gãi cái gáy, cúi xuống bên Tiểu Bạch rồi bế nó lên đồng thời nói: "Hắc hắc, hắc hắc …… người mình mà, người mình cả mà!"

Thần Long lại hướng vào Tiểu Bạch ngửi ngửi, rồi khe khẽ rống lên một tiếng. Tiểu Bạch lập tức "hống hống" đáp lại. Làm cho Hoa Lân trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng mơ hồ hiểu là hai con thần long đang nói chuyện với nhau, nhưng chính mình có muốn xen vào cũng không được, bởi vì căn bản là không hiểu chúng nó nói cái gì.

Mấy lần, Thần Long đột nhiên vươn móng vuốt đến trước mặt Hoa Lân, như là yêu cầu hắn giao ra vật gì đó.

Hoa Lân sửng sờ, căn bản không hiểu được. Tiểu Bạch thì lại đang gấp đến độ cuống cuồng cả lên, cũng với Cự long hò hét thương lượng.

Hoa Lân mặc dù nhìn thấy trước mắt nhưng cũng không biết đang xảy ra chuyện gì. Đột nhiên Cự long mở miệng nói chuyện với hắn làm cho hắn suýt nữa ngất đi ngay tại đương trường!

Chỉ nghe Thần Long lạnh lùng nói: "…… Tiểu Bạch là thần minh tại Thiên giới, ngươi chỉ là người phàm, sao có thể bắt thượng đẳng tiên thần làm nô dịch? Nghĩ ngươi lần đầu sai phạm nên ta không truy cứu. Nhưng ngươi phải lập tức tách khỏi Tiểu Bạch, nếu không bổn tôn đối với ngươi sẽ không lưu tình”.

Hoa Lân trước mặt Cự long thấy mình nhỏ bé như con kiến, lúc này lại nghe Thần Long nói chuyện càng thêm sợ đến trợn mắt há hốc mồm.

Hoa Lân mọi cử động đều không thoát khỏi con mắt Thần Long, càng trở thành một kẻ không đáng giá. Vì vậy nó nổi giận gầm lên một tiếng, khiến cho râu tóc Hoa Lân dựng ngược cả lên.

Nhưng tiếng hống của nó, lại làm cho tinh thần và sự can đảm của Hoa Lân quay trở lại. Đáp trả lại sự đe dọa của đối phương, Hoa Lân phừng phừng nổi giận nói: "Chờ một chút! …… không thể để ngươi hủy đi cảm tình của chúng ta. Tiểu Bạch đối với ta giống như huynh đệ, nếu chọc giận ta, ta sẽ lấy mạng ngươi!"

Thần Long nổi còn thịnh nộ "Hống" liễu một tiếng, nói: "Thật ư? Vậy càng đơn giản, ta cũng chẳng muốn phí thời gian nói nhảm với loài người các ngươi. Động thủ đi!"

Hoa Lân rốt cục phát hiện, Thần Long thật sự là không có nói tiếng người. Sở dĩ nó có thể nói chuyện với mình chỉ là do ý niệm của nó cực kỳ cường đại, có thể xuyên đến đại não của mình, truyền ý nghĩ của nó. Cho nên mình tự nghe được nó nói.

Hiểu được điểm này Hoa Lân bật ha ha cười nói: "Ta còn tưởng rằng Thần Long có gì đặc biệt hơn con người, hoá ra cũng chỉ là một con vật đơn thuần mà thôi …… Phật dạy: “Chúng sinh ngang hàng”. Ngay cả Phật tổ cũng đã nói chính mình cũng con người bọn ta giống nhau, cũng không cho mình là cao nhân, nhất đẳng. Nhưng ngươi lại không giống như vậy, xem ra ngươi chẳng coi Phật tổ ra gì!"

Cự long giận dữ hét: "Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa xem!"

Hoa Lân nhún vai, lãnh đạm nói: "Ta từ trước giờ chỉ nói một lần. Ngay cả dưới lục đạo luân hồi, một đời chúng ta rồi biến thành cái gì, căn bản không phải do ngươi quyết định.…… về phần Tiểu Bạch, hắn muốn ở lại bên ta hay không, ngươi phải để cho hắn tự quyết định”.

Hoa Lân nhìn lại Tiểu Bạch trong lòng, đột nhiên lại buồn bã nói: "…… Ai.., thật ra ta cũng hiểu được Tiểu Bạch ở bên ta thì luôn gặp hung hiểm, nhưng muốn ta để lại hắn cô độc ở đây, ta cũng không đành lòng. Mặc dù ở đây hắn có thể an nhàn cả đời. Nhưng ta lại cho rằng nơi này tựa như một chốn lao tù, không thấy được muôn ngàn thế giới bên ngoài, không cảm thụ được nhân gian hỉ nộ ai lạc. Cuộc đời rất vô vị, không có sức sống”. Nói đến đây, Hoa Lân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thần Long hỏi: "…… Ngươi không nhận thấy như thế sao?"

Lời vừa nói ra, tất cả xung quanh đều lặng xuống. Tiểu Bạch ngây ngốc nhìn Hoa Lân, nước mắt tràn ra hai mắt to. Nó cuối cùng hiểu được, lúc đầu trốn theo Hoa Lân cũng là do nó quá cô độc. Hoa Lân như là người thân của nó, đem lại cho nó sự ấm áp, hoàn để cho nó muốn làm gì thì làm.

Cự long hoàn toàn bị sốc. Những lời “đại nghịch bất đạo” của Hoa Lân đã đụng đến phạm đến quy củ của Thiên giới. Phải hiểu rằng, Cự long tồn tại ở đây là vì trấn thủ một phương, ngăn cản tà ác xâm nhập. Đây là trách nhiệm tối cao của nó (ngoại trừ Thực Cốt Long).

Song trong bản thân nó cũng muốn tự do bay đi mọi nơi. Nhưng vì trách nhiệm đối với Long tộc nên không thể làm khác được. Tuy nhiên Tiểu Bạch lại là ngoại lệ.

Tiểu Bạch lưu lạc tại phàm gian, cho nên nó không phải trấn thủ nơi nào cả. Nó không có trách nhiệm như đồng lứa. Nó hoàn toàn tự do, có thể khoái lạc vui sướng cả đời. Nếu mình lại đoạt đi sự tự do của nó, có là nhẫn tâm không? Vì vậy Thần Long cũng im lặng.

Hoa Lân thấy thế, cười nói: "Thế nào? chúng ta để cho Tiểu Bạch tự mình làm chủ, chúng ta không can thiệp, xem ý nguyện của nó ra sao”.

Tiểu Bạch nghe vậy, lập tức "hống hống" kêu loạn. Không cần nhiều lời cũng biết là nó nguyện ý đi theo Hoa Lân.

Thần Long không nói gì, nhưng lại không chịu thỏa hiệp, do dự đến cả nửa ngày, một hồi lâu, rốt cục mở miệng nói: "…… Để cho các ngươi rời đi cũng được, chỉ có điều với thực lực của ngươi không có tư cách bảo vệ cho Bạch Long. Hơn nữa, ngươi chưa biết có thể sống sót mà thoát khỏi trận này hay không. Vì vậy ta có điều kiện nho nhỏ, nếu ngươi làm được nói lên rằng ngươi có khả năng thoát khỏi trận này, nếu không ta không cho phép ngươi đem ấu long rơi vào tình cảnh mạo hiểm.…"

Hoa Lân buồn bực đạo: “Điều kiện gì?"

Thần Long trầm ngâm chốc lát rồi trịnh trọng nói: "Rất đơn giản. Binh Hồn Giải Thần Trận này, do vô số Tiên trận tạo thành. Cách nơi đây ước chừng mười chín lần, có một 'Liệt Diễm Phần Tiên Trận'. Tại trung tâm Tiên trận có một hòn đảo cô lập. Trên mỏm đá tại hòn đảo đó có một Liệt Hỏa Chân Long đang ở. Cùng với bổn tôn giống nhau, nó trấn thủ Thần Minh Trận. Ngươi chỉ cần yêu cầu nó đưa ra Ảo Quang Kính, ta sẽ cho ngươi đưa ấu long mang đi”.

"Cái gì? Ảo Quang Kính?" Hoa Lân thét một tiếng kinh hãi.

Cự Long ngạc nhiên nói: "Sao? Ngươi đã thấy qua Ảo Quang Kính ư?" Trước Sau  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.