Ngọc Tiên Duyên

Chương 293: Sơ khuy ma tông




Điều Hoa Lân biết được là, bản thân hắn có cả hai Nguyên anh thủy và hỏa, nên về lý thuyết có thể khống chế được hai thanh phi kiếm. Hơn nữa Hoa Lân đã tu luyện được Cửu Chuyển Thần Công nên có thế phân thân, bởi thế mới có một thanh linh kiếm thứ hai nhận hắn là chủ...

Đúng là thanh kiếm cũ này ngược lại với Hà Chiếu Kiếm. Hà Chiếu là linh kiếm hỏa hệ, còn kiếm này thuộc linh kiếm thủy hệ. Cái gọi là âm dương tương sinh tương khắc, Nguyên anh trong con người Hoa Lân hỗ trợ nhau, cả linh kiếm cũng tìm ra được bạn của mình.

Ra khỏi Dị Dung Hành, Hoa Lân nhìn trời thấy vẫn còn sớm. Việc cần kíp hiện nay là phải xác định rõ sào huyệt của Phần Âm Tông, nhưng đó lại không phải là chuyện ttùy tiện đem hỏi người trên phố được, vừa không chắc đã biết vừa rất dễ để lộ tung tích. Nghĩ ngợi hồi lâu, hắn quyết định đi đến Dị Hương Tửu Lầu, đến đó hỏi tiểu nhị lễ tân ắt phải ra manh mối.

Có chủ ý rồi, Hoa Lân rời đường cái quan, theo ngõ hẻm đi về phía nam thành phố, vừa đi vừa hỏi thăm Dị Hương Tửu Lầu.

Nhà lớn nhà nhỏ, khắp nơi nghi ngút khói hương, dường như mỗi hộ đều cúng bái thần vị Hỏa Thần Phụng Trước. Với quy mô đó, không khó để hình dung ra uy thế của Phần Tinh Tông tại Phiêu Diểu Hà này

Hắn luôn nhắc nhở bản thân phải cảnh giác, nơi đây là Phiêu Diểu Hà, phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, không được nôn nóng hấp tấp. Đang đi trong một ngõ nhỏ, Hoa Lân thấy như có bóng gì đó bay trên đầu mình, ngẩng lên vừa may lại thấy một bóng đen nữa vụt qua, chừng như đang đuổi theo một người nào đó phía trước.

Giữa lúc đang rất đỗi ngạc nhiên, phía tren chợt truyền đến tiếng đao kiếm giao nhau. Một tiếng “choang” lớn, không khí như giật lên, một luồng lửa mạnh lan ra khiến mấy ngôi nhà dân chúng bị cắt mất đỉnh mái.

Bàn chân Hoa Lân đạo vào bờ tường, vọt lên trên một mái nhà, chỉ thấy trên không hai bóng người quấn lấy nhau, thực lực hai bên tỏ ra ngang bằng nên nhất thời không phân được thắng bại.

Hai người đó một người mặc áo giáp đen, áo giáp người kia lại màu vàng, ngực trái đều thêu ngọn lửa màu đỏ. Phân biệt qua trang phục, có lẽ đều là đệ tử Phần Tinh Tông.

Hoa Lân chửi đổng: “Thì ra chó cắn chó, không hiểu làm gì nhau mà dữ thế?”

Còn đang nghi ngờ, trên không lại vang lên tiếng “bùng” dữ dội, thì ra hai bên bỏ kiếm dùng chưởng. Gió mạnh vù vù thổi, mỗi bên lùi ra một khoảng vài trượng, nháy mắt lại ập vào nhau, “choang choang tinh tinh”… chát chúa loạn xạ, y phục cả hai đều dính kiếm.

Lúc này mới thấy người áo vàng kiếm pháp nhỉnh hơn một ít. “Choang” một tiếng, lưỡi kiếm chặt đứt đai lưng đối phương, thẻ ngọc rơi xuống. Người áo đen thấy khó lòng thắng được bèn vung mạnh tay trái, mấy chục đạo hào quang lóe lên che mắt đối thủ, quay đầu bỏ chạy.

Người áo vàng lớn tiếng: “Mạc Thức Tùng, đồ phá hoại. Nơi đây là Phiêu Diểu Hà, thử coi ngươi chạy đằng nào?”

Nói rồi cưỡi kiếm đuổi theo, tay trái giơ lên, một đạo hào quang phi thẳng lên trời, chừng như là thông báo để đồng môn đến hợp sức.

Hoa Lân thấy hai người đã đi xa mới dám đứng lên, chợt nhận ra một mẩu thẻ ngọc rơi xuống con hẻm cách không xa chỗ hắn đứng.

Hoa Lân động lòng, biết đây là những biểu hiệu mà người áo đen để rơi. Lúc này trên mặt đất đã tụ họp khá đông người, bàn tán ồn ào về cuộc giao đấu vừa diễn ra. Một nam nhân cúi người nhặt lên chiếc thẻ ngọc, cầm trong tay lẩm bẩm đọc đi đọc lại: “Xí Dương Điện - Mạc Thức Tùng”.

Một phụ nữ trung tuổi bên cạnh vội khuyên: “Ngô đại ca, đây là thẻ bài của Thần Tông, huynh chớ có động vào!”

Hoa Lân nhân thể nhảy từ trên mái nhà xuống, làu bàu: “Tại hạ là Long Chấn Thiên của Trấn Thiên Điện, thẻ bài kia phải thu hồi để giao cho cấp trên.” Nói rồi chìa tay về phía nam nhân họ Ngô.

Sự xuất hiện đột ngột của Hoa Lân khiến cho mất chục người dân há mồm ngạc nhiên. Nam nhan nhọ Ngô lại càng hốt hoảng, lắp bắp mãi không ra lời, cúi mọt đầu dâng cả hai tay lên.

Chỉ riêng lời Hoa Lân nói hắn là từ Trấn Thiên Điện đã khiến mấy thường dân này sợ phát khiếp, bởi Trấn Thiên Điện chính là phân điện quản hạt, địa vị trong Phần Âm Tông có thể coi là đầu bảng, ngoài Thánh Nữ Điện linh thiêng.

Hoa Lân đón tấm thẻ ngọc, “vù” một tiếng vọt lên không trung biến mất, chỉ còn lại đám dân chúng đứng ngơ ngác. Đến lúc hắn đi một lúc lâu, ai nấy vẫn quỳ tại chỗ khấn vái mãi...

Vọt qua mấy ngõ hẻm, Hoa Lân cất thẻ ngọc vào trong người, đi tiếp đến nam thành...

Dị Hương Tửu Lầu hóa ra không khó tìm. Hoa Lân vác cây kiếm cũ lắc lư đi đến. Nhìn dáng vẻ phong trần của hắn, tiểu nhị phát khiếp không dám chạy ra chào mời, ngỡ Hoa Lân là hung thần từ đâu đến.

Đi quanh mấy vòng, hắn thấy Dị Hương Tửu Lầu này kiến trúc cũ nát nhưng quy mô khá đồ sộ. Dưới lầu có một đại sảnh kê hơn ba chục chiếc bàn, hiện đã có chừng tám mươi người ngồi kín.

Tầng lầu hai và ba kiến trúc kiểu tháp trống, trong góc hành lang là từng gian nhỏ có bàn ghế. Hoa Lân dáng vẻ bơ đời, đàng hoàng đi đến quầy lễ tân, đấm mạnh mặt tủ: “Này chủ tiệm, để cho ta một phòng khách!”

Biểu hiện thô lỗ của hắn rất ăn khớp với y phục và râu tóc. Lễ tân hoảng hồn, cố tươi cười: “Khách quan khách cần phòng ạ… có, có ngay…” đoạn quay đầu nói với tiểu nhị: “Tiểu Hứa, nhanh chuẩn bị phòng cho quan khách đây!”  Dứt lời lại nhìn Hoa Lân tươi cười: “Xin quan khách cho tám trăm đồng tinh tệ, ký vào đây nữa là xong!”

Hoa Lân làm xong thủ tục, về phòng. Hắn đóng kín cửa, lấy thẻ ngọc nhặt được ban nãy ra. Hoa Lân tung nhẹ trong tay, thấy thẻ ngọc được làm hết sức tinh xảo, nguyên liệu cũng rất đặc biệt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn lôi mấy thứ đồ dùng đặt lên bàn, bắt đầu gia công cho chiếc thẻ. Giờ đây Hoa Lân đã có thể đem lửa Phần Tinh Luân tập trung lại một chỗ cho nhiệt lượng dồn vào một điểm, dùng nhiệt độ cao đó khắc tên trên trên thẻ ngọc, cuối cùng mới tôi cứng. Cặm cụi một lúc, hắn đã tạo ra ba chữ mới thay thế tên người cũ, ghép lại thành “Xí Dương Điện - Long Chấn Thiên”.

Hoa Lân nghĩ, quy mô của Phần Âm Tông rất to lớn, chí ít cũng có cả vạn người, chỉ cần tùy tiện khắc lên một cái tên mạo nhận là vô danh tiểu tốt, ai mà truy cứu cho nổi. Dẫu sao hắn còn phải đi điều tra thêm nữa, xem có còn cần ám hiệu khẩu lệnh phối hợp sử dụng không?

Hoa Lân nghĩ ngợi chu tất để khi hành động còn có đường tiến thoái. Dù sao thì tấm thẻ ngọc này đã là một thu hoạch quan trọng cho công cuộc thâm nhập tổng đàn Phần Tinh Tông.

Xong xuôi đâu đó, Hoa Lân ngắm chiếc thẻ ngọc trong tay, cười đắc chí. Nhìn ra bên ngoài đã là hoàng hôn, đến giờ ăn tối rồi. Giờ này là lúc đông khách nhất, có thể ngồi ở đại sảnh mà thu thập thông tin...

Hoa Lân đi xuống, thấy bàn nào cũng chật ních người, náo nhiệt ầm ĩ. Tiểu nhị đến trước Hoa Lân, lắp bắp hỏi: “Khách… khách quan có... cần ngồi không? Bây giờ rất khó kiếm chỗ trống đấy a!”

Hoa Lân trừng mắt quát: “Ông nội mày thích ồn ào, biến!” khiến cho tiểu nhị cong đuôi chạy mất.

Mãi lâu sau mới tìm được bàn trống, Hoa Lân ung dung ngồi vào, dỏng tai lên nghe ngóng. Quả nhiên nói đi nói lại đều quay về chuyện Phần Tinh Tông, lúc này đây là đề tài gây sự quan tâm nhất.

Có người nói Thất Đại Thánh Môn từ phía bắc tràn vào, đã tàn sát đến biên cương, hai bên đánh nhau kịch liệt làm cho vô số người tử vong. Lại có người nói, Thánh Môn có tai mắt trong nội bộ Phần Tinh Tông nên đã có được bản đồ Phiêu Diểu Hà rồi, tốt nhất là nên trốn đi cho nhanh. Cũng có người lại nói, Ma Giới đang chờ hai bên ra tay để chuẩn bị thu lợi ngư ông… đủ mọi thứ ý kiến khác nhau, nhưng tự trung đều xoay quanh trận chiến sắp tới giữa Thánh Môn và Phần Tinh Tông.

Ngoài ra, Hoa Lân còn nghe được thông tin là sào huyện của Phần Âm Tông có chung cổng ra vào với Ma Giới, đều ở biên giới của Binh Hồn Giải Thần Trận, tuy nhiên Binh Hồn Giải Thần Trận rốt cuộc ở nơi nào thì lại không ai biết. Họ chỉ nghe được Binh Hồn Giải Thần Trận là một nơi độc lập với Tu chân giới, tựa như một lục địa lớn vô tận lơ lửng giữa những vì sao...

Nghe nói nơi đó mây mù luôn bao phủ, vốn là bãi chiến trường hàng ngàn năm trước của Tiên Ma đại chiến. Còn có đồn đại rằng, ai mà ngang nhiên đi vào Binh Hồn Giải Thần Trận thì cơ hội sống sót chỉ chưa đầy một phần ngàn, khó hơn cả phi thăng lên Tiên giới. Phần Tinh Tông vì thế cũng có quy định riêng của mình, cấm ngặt đệ tử tiến nhập Giải Thần Trận, ai vi phạm sẽ bị giam chỉ ít một ngàn năm...

Và thế là đến vạn năm nay, cả Phần Tinh Tông và Ma giới đều chưa đưa ra được bản đồ hoặc định biên giới riêng của mình. Có thể đoán được Binh Hồn Giải Thần Trận nguy hiểm đến chừng nào...  Trước Sau    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.