Ngọc Tiên Duyên

Chương 27: Hà chiếu xuất bao




Dương Phong Linh muốn xông lên trước ngăn lại nhưng kiếm khí dữ dội của Tuyệt Thiên trận dồn ép khiến nàng khó mà tiến thêm nửa bước, thử hỏi làm sao có thể tiếp cận được?

Hoa Lân bị vây trong trận nhận thấy kiếm quang tứ phía tựa như ánh dương quang chiếu xạ tới, muốn tránh cũng không tránh được, hắn cảm giác không còn chút sức lực để chống cự. Hắn liền ngưng tụ nội lực toàn thân vào ngón giữa tay phải, chuẩn bị trước khi lâm tử cũng phải bắt một tên chết chung với hắn.

Nào ngờ vào đúng lúc này, chỉ nghe thấy “roẹt…” một tiếng, hàn quang bất ngờ lóe lên, hữu thủ của Hoa Lân bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm, thanh tuyệt thế bảo kiếm đó xanh biếc như sóng biển dập dờn, cứ như cánh tay phải của Hoa Lân mọc dài ra vậy. Cả bảy tên đều không mở nổi mắt trước ánh sáng chói lóa đó, bọn chúng nhìn khắp người Hoa Lân cũng không thể hiểu nổi thanh bảo kiếm này từ đâu chui ra.

Dương Phong Linh kinh ngạc hô lên: “A! Chẳng lẽ đó chính là…Hà Chiếu kiếm?”

Chỉ trong chớp mắt, sắc trời tối sầm lại, Tuyệt Thiên trận đã phát huy tới mức tận cùng, hàn quang vạn trượng xạ thẳng tới người Hoa Lân. Bạch quang cường liệt co rút lại, trong đầu những người bàng quan dường như chỉ toàn một màu trắng xóa. Đúng vào lúc này, trường kiếm trong tay Hoa Lân đột nhiên biến thành một màu đỏ sẫm, hắn thét lớn: “Muốn giết ta ư, không dễ dàng thế đâu…”

Hắn thần tốc huy động trường kiếm xoay tròn, từng tầng hào quang đỏ sẫm bắn ngược ra ngoài, các đệ tử đứng quan chiến trợn mắt há hốc mồm vì kinh sợ, chỉ thấy quanh thân Hoa Lân đã hình thành một lá chắn phòng ngự mỏng manh, miễn cưỡng có thể bảo vệ thân thể.

Bạch quang phát ra từ Tuyệt Thiên trận bị kìm hãm, đối chọi với đoàn hồng quang của Hoa Lân, thân ảnh của “thất kiếm” bị đình đốn, bảy thanh trường kiếm đều đã chạm tới vạt áo của Hoa Lân, chỉ thiếu một chút nữa là đã có thể đâm xuyên vào người hắn. Nhưng bọn Triệu Vị Minh nãy giờ đã bị Tuyệt Thiên trận làm cho hao tận công lực, bọn chúng hoảng hốt mở to hai mắt nhìn trường kiếm trong tay bị chững lại giữa không trung, chỉ nửa tấc cũng không thể tiến thêm.

Về phía Hoa Lân cũng mồ hôi đầm đìa, bảo kiếm đâm ra, một luồng chân khí nóng rực trong cơ thể nhanh chóng lưu chuyển. Hoa Lân hoàn toàn phải nhờ vào tầng hào quang hồng sắc đó để chống chọi, nếu không hắn sớm đã bỏ mạng. Cho đến tận hôm nay, đây mới là lần đầu tiên hắn nhận được trợ giúp của “hỏa diễm” trong cơ thể, mười năm bị ma bệnh hành hạ, tới hôm nay cuối cùng đã được báo đáp.

Màn hồng quang đao thương bất nhập của hắn đương nhiên đã khiến cho tất cả các đệ tử Thiên Sơn phải đại kinh thất sắc.

Lúc này, vẻ mặt của bảy người bọn Triệu Vị Minh bỗng lộ vẻ hưng phấn vì dựa vào hợp lực của bảy người bọn chúng, cuối cùng mũi kiếm đã dần dần nhích lên, đâm được vào da thịt của Hoa Lân. Bọn chúng tin rằng chỉ cần kiên trì thêm nửa khắc thì nhất định sẽ có thể giải quyết được tên tiểu tử này.

Nhưng bọn chúng lại không biết rằng Hoa Lân đang từ từ ngưng kết công lực toàn thân, cuối cùng đã đạt tới mức độ tinh thuần. Hắn cảm thấy thân thể sắp mất hết sức lực, không còn khống chế được hỏa diễm cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể. Hắn bất lực nói: “Các ngươi đừng trách ta…”

Lời vừa thốt ra, chỉ trong thoáng chốc, hồng quang bỗng nhiên bùng ra như nước lũ, tạo thành những quầng sóng cuồn cuộn giữa không trung. Cây cỏ dưới đất cùng những tảng đá vỡ vụn bị chân nguyên hồng sắc của Hoa Lân thổi bay ra ngoài. Bỗng từ xa vọng lại một tiếng hét thất thanh: “Thủ hạ lưu tình…”

Nhưng đã quá muộn, những quầng sóng hồng sắc xoáy tròn nhanh chóng khuếch tán, thậm chí còn lan tới nơi các sư huynh đệ đứng quan chiến ở đằng xa. Những người đứng xem lần lượt đều bị lực xung kích đẩy lùi năm sáu bước, mặt đất bị khoét thành một một hình tròn cực lớn.

Nhưng bảy người bọn Triệu Vị Minh lại vẫn đứng nguyên bất động, giây lát sau, “Á…!” một tiếng, cả bảy tên đồng thời phun ra một màn mưa máu tung tóe khắp không gian.

Hoa Lân bắn vọt người lên trời, lộn mình một cái tránh khỏi làn máu tươi, nặng nhọc hạ thân xuống cách đó khá xa, trường kiếm trong tay cắm phập xuống mặt đất, lúc này hắn mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Hắn đột nhiên sững người ngẩn ngơ nhìn thanh bảo kiếm, rút kiếm lên nâng ngang trước mắt, hắn đang muốn tìm hiểu thì bất ngờ hồng quang lóe lên, xoẹt một tiếng thanh trường kiếm đã biến mất không còn chút tung tích, phảng phất như đã thu nhỏ rồi chui vào trong người hắn.

Ngay sau đó Hứa Văn Hà cũng đã tới nơi, ánh mắt long lên, ông đứng chết trân tại đương trường. Lúc này ông bỗng nhớ đến truyền thuyết về “Thiên Kiếm”…

Các sư huynh đứng quan chiến xung quanh đều không quan tâm đến thân thể bám đầy bụi, chỉ ngây ngốc nhìn Hoa Lân, trong lòng dấy lên từng đợt sóng kinh hãi.

Chưa đầy một khắc sau, một đoàn trưởng bối của Thiên Sơn đã bay đến từ bốn phương tám hướng. Hạng chưởng môn, Thượng Quan Linh, Hà Úc Hương đều lũ lượt kéo đến.

Bọn Triệu Vị Minh đã ngừng thổ ra máu, lúc này mới lảo đảo ngã bịch xuống đất, rất đông các sư thúc vội vàng xông tới cứu người.

Hoa Lân lầm rầm nói: “Xin lỗi! Ta không thể thu lại kiếm chiêu…” Nói xong tập tễnh đi ra khỏi đám đông, lúc đi sát qua người Thượng Quan Linh, hắn còn nhìn nàng cười khổ một tiếng vẻ không biết phải làm sao…

Rốt cuộc thương thế của thất kiếm ra sao, Hoa Lân tịnh không hề hay biết.

Hắn vừa về tới nhà là bắt đầu đả tọa. Chân khí trong cơ thể quả thật rất hỗn loạn, chân khí bốc lên tựa như một con ngựa hoang đứt cương, nếu không may thì rất có thể sẽ bị nổ tung mà chết.

Cũng không biết là đã ngồi điều tức được bao lâu, cuối cùng hắn cũng dần điều hòa được kinh mạch. Hắn cảm thấy toàn thân vô lực, giống như vừa sống sót sau một trận bệnh nặng.

Vào lúc này, hắn ẩn ước cảm thấy có rất nhiều người đang đi tới. Có lẽ những người đó tới tìm hắn để tính sổ chăng? Hắn nghĩ như vậy đấy.

Khi hắn mở mắt ra thì ngoài trời đã là ban đêm. Không ngờ trước mặt còn có một người nãy giờ vẫn luôn đứng túc trực cho gã. Hoa Lân nghẹn ngào nói: “Sư tôn! Cuối cùng người đã về rồi.”

Kiều Truy Phong xoa đầu hắn đầy vẻ yêu thương, ái ngại nói: “Ài, ta xuống núi mua rượu…”

Lão mở miệng vốn định nói tiếp điều gì đó nhưng sau cùng lại thở dài một hơi nói: “Đi ngủ một giấc trước đã!”

Hoa Lân gật gật đầu…

Chuyện đồng môn quyết đấu sống chết lần này đã làm chấn động cả Thiên Sơn kiếm phái.

Bảy đệ tử đắc ý của Huyền Kiếm Đường chỉ trong một tối đã bị người ta chấn đứt hết kinh mạch, vĩnh viễn không còn khả năng tập luyện võ công, điều này đã khiến cho Huyền Kiếm Đường vô cùng đau lòng. Một số sư thúc nghiêm túc yêu cầu giao nộp kẻ gây chuyện, nhưng Kiều Truy Phong và Thượng Quan Linh là những người đầu tiên cực lực phản đối. Sau khi điều tra sự việc, mọi người mới biết rằng Hoa Lân do bị động mà xuất thủ nên hắn mới không bị gây khó dễ nữa.

Nhưng bọn họ chỉ không minh bạch một điều: trong số các đệ tử mới sao lại có một cao thủ ẩn dật như vậy, thật khiến người ta không sao hiểu nổi. Trong khi mọi người đang nghĩ rằng Hoa Lân có thể tiếp tục ở lại Thiên Sơn thì đột nhiên lại truyền ra một tin đồn rằng Hoa Lân luyện tập ma công, thứ hồng quang đó căn bản không phải là tuyệt học của Thiên Sơn.

Chẳng bao lâu sau, một cơn sóng gió động trời ngấm ngầm chuẩn bị bùng nổ…

Thiên Kiếm các.

Mười mấy người đang tụ tập trong đại sảnh, ngay cả Huyền Kiếm Đường rất ít khi lộ diện cũng phái người đến tham dự.

Thượng Quan Linh nói: “Chưởng môn sư huynh! Không lẽ huynh thực sự tin vào lời đồn đại đó sao?”

Hạng chưởng môn không trả lời, chỉ chậm rãi đi qua đi lại, lẩm bẩm mấy câu: “Huyết kiếm hoành không nhiễm phàm trần, Huyền thiên ma huyết chiến khung châu!...Huyết kiếm xuất, nhiễm phàm trần! Mọi người có tin lời dự ngôn này không?”

Các sư huynh đệ đồng môn đều có nhiều ý kiến khác nhau, Kiều Truy Phong nói lớn: “Sư huynh!...Đây chẳng phải là chiêu kiếm cơm của các giang hồ thuật sĩ sao, không lẽ huynh cũng tin à?”

Bôn vân kiếm Trịnh Thanh Phong nói: “Không phải vậy! Tiên ma đạo rất đáng sợ!”

Ẩn quang kiếm Lý Lôi Vân gật đầu liên hồi nói: “Không sai! Có tin vẫn hơn.”

Kiều Truy Phong lại giải thích: “Sư huynh! Hồng quang đó là công pháp mà Lân nhi luyện lúc nhỏ, khi chưa gia nhập Thiên Sơn thì nó đã học qua chút ít nội công rồi…”

Trưởng lão Huyền Kiếm Đường lên tiếng phản đối: “Không đúng!...Mọi người cũng đều đã nhìn thấy lúc Hoa Lân điều tức hồng quang bạo trướng trong khi vận hành trong cơ thể nó lại là Huyền Băng Quyết chính thống của Thiên Sơn.”

Trịnh Thanh Phong: “Đúng vậy! Nếu luyện Thiên Sơn Huyền Băng Quyết thì lẽ ra phải là bạch quang mới đúng, mà Hoa Lân toàn thân lại thuần một màu đỏ sẫm, còn không phải là hồng quang rành rành ra đó ư?”

Lý Lôi Vân: “…Rất giống với ma công!”

Hứa Văn Hà tinh thần kích động cũng rất muốn bổ sung thêm: trong cơ thể Hoa Lân có một thanh trường kiếm màu huyết hồng, liệu có phải đó chính là Huyết kiếm? Nhưng không hiểu vì sao mà trong lòng Hứa Văn Hà đột nhiên sản sinh ra một cảm giác vi diệu với Hoa Lân nên ông tuyệt nhiên không hề nói ra để gây bất lợi cho hắn.  Thượng Quan Linh là người cảm thấy buồn bực nhất. Nàng rất muốn thỉnh cầu giùm Hoa Lân nhưng lại không tiện nói nhiều vì kiếm pháp Hoa Lân thi triển chính là Tuyệt Trần Thất Thập Nhị Thức của nàng...Vì chuyện này mà nàng đã bị hỏi tới hỏi lui rất nhiều lần.

Hạng chưởng môn xua tay nói: “Năm nay trên giang hồ đã phát sinh rất nhiều chuyện, có một số việc chúng ta đành phải thuận theo thiên mệnh thôi…”

Thượng Quan Linh nghe ra được ẩn ý trong câu nói của Hạng chưởng môn, vội vàng nói: “Sư huynh! Chuyện này không quan hệ đến Hoa Lân!”

Hạng chưởng môn thở dài nói: “Mười hai năm trước, kinh đô Biện Lương bỗng nhiên đổ mưa lớn, đêm đó rất nhiều người đã nhìn thấy một đạo hồng quang rực rỡ tà dị…Cho đến ngày nay vẫn còn có người không ngừng âm thầm tìm hiểu lai lịch của hồng quang. Hoa Lân trùng hợp lại sinh ra tại kinh đô, chúng ta không thể không cẩn thận.”

Kiều Truy Phong đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, toàn thân rung động. Lãnh Lăng Phong đã từng nói với lão rằng năm đầu tiên Hoa Lân phát bệnh chính là mười hai năm trước. Lão liền hỏi ngay lập tức: “Sư huynh, vậy huynh định xử trí Lân nhi thế nào đây? Phải biết rằng nó là đích tôn của chính sứ quân chính đấy.”

Hạng chưởng môn ngẩng đầu nhìn lên trần, từ tốn nói: “Thiên Sơn tuyệt không nhân nhượng dung dưỡng kẻ gian, nhưng cũng tuyệt đối không đổ oan cho người tốt. Tuy hiện tại chưa có chứng cứ gì nhưng việc nó đả thương người đã bày ra trước mắt mọi người. Theo ý ta thì chỉ còn cách đuổi Hoa Lân về Trung Nguyên.”

Thượng Quan Linh khẩn trương nói: “Chẳng lẽ sư huynh đã quên chuyện của Vị Kính rồi sao?”

Hạng chưởng môn quay đầu lại nói: “Ta không quên! Chính vì vậy nên ta mới không bắt giữ nó đem cầm cố...Nếu nó quả thật bị oan uổng, cứ coi như lại giẫm lên vết xe đổ của Vị Kính thì phải làm sao đây?”

Lần này Kiều Truy Phong không còn tiếp tục xin giúp Hoa Lân nữa, mọi người đều im lặng không ai nói lời nào. Có lẽ đây là sự lựa chọn tốt nhất?

Hạng Mạc Thiên xử sự rất thích đáng, quả không thẹn là chưởng môn của Thiên Sơn…

Hoa Lân rất vất vả mới hồi phục được thể lực, nhưng một quyết định không công bằng với hắn lại đang chờ đón ở phía trước.

Hôm nay Hạng chưởng môn đích thân đến tìm Hoa Lân nói chuyện cả nửa giờ. Sau khi chưởng môn đi khỏi, Hoa Lân chán chường ngồi xuống mép giường, hồi tưởng lại những lời Hạng chưởng môn vừa nói, tâm tình thật sự rất u buồn.

Hắn đã ở Thiên Sơn bốn năm rồi, từ trước đến nay đều không mấy vui vẻ. Lần này Thiên Sơn đã ra lệnh trục xuất hắn ra khỏi môn phái với tội danh cố ý đả thương người. Tuy lý do này rất khiên cưỡng nhưng Hoa Lân biết rằng Thiên Sơn hoàn toàn không thích hợp cho hắn ở lại lâu dài.

Kiều Truy Phong đi đến bên hắn, lòng trĩu nặng cất lời an ủi: “Kỳ thực chuyện lần này không thể trách con, chưởng môn cũng biết điều này. Nhưng Huyền Kiếm Đường là trụ cột của Thiên Sơn, chỉ trong chốc lát mà con đã hủy đi bảy cao thủ tương lai của họ, bọn họ đương nhiên không thể chỉ ngồi đó mà nhìn. Ài…vì sự hòa thuận của Thiên Sơn, con…”

Hoa Lân không nói gì, mắt ngấn lệ gật gật đầu.

Kiều Truy Phong nhẹ nhàng vỗ về nói: “Sau khi đi khỏi đây, con ngàn vạn lần phải ghi nhớ, con chính là niềm kiêu hãnh của Thiên Sơn. Con phải học theo gương Vị Kính, lấy tấm lòng thiện lương để đối đãi với người khác, dùng nhân cách cao thượng của mình để chinh phục đối thủ. Vi sư sẽ mãi mãi ở đây thầm chúc phúc cho con…Con là đệ tử duy nhất của ta, con nhất định phải hiên ngang đĩnh đạc để cả Thiên Sơn biết rằng con là một người đỉnh thiên lập địa một lòng vì chính nghĩa.”

Từ trước đến này Kiều Truy Phong chưa từng bắt ép Hoa Lân phải làm việc gì theo ý lão, trong khi bản thân hắn lại chưa từng làm gì để báo đáp, thậm chí còn không giành lấy chút vinh dự nào cho sư tôn. Lần này ly biệt có lẽ sẽ không còn được gặp lại lão nhân gia nữa, rốt cục hắn cũng không kìm được nước mắt, nấc lên một tiếng quỳ dưới chân Kiều Truy Phong, khóc ròng nói: “Sư tôn!...Đồ nhi bất hiếu, trước giờ chưa làm được gì khiến sư tôn tự hào, ngược lại còn bị trục xuất khỏi Thiên Sơn. Đồ nhi thật không phải với sư tôn. Hu hu hu…”

Kiều Truy Phong trìu mến xoa đầu hắn, giọt lệ già nua cuối cùng cũng rơi xuống: “Đi thôi! Hãy nhớ những lời vi sư nói!”

Hoa Lân ngẩng đầu nhìn sư tôn, mắt nhòa đi vì đẫm lệ, nức nở nói: “Đệ tử…đệ tử nhất định sẽ ghi nhớ cẩn thận lời dạy bảo của người, vì sư tôn, con nhất định sẽ không chịu thua kém bất cứ người nào, quyết không làm mất mặt sư tôn! Hu hu hu…”

Kiều Truy Phong nghiêng đầu sang một bên, giọng run run nói: “Đi nào…”

Hoa Lân đứng dậy chạy ra ngoài Thạch Hiên Cư.

Kiều Truy Phong ngạc nhiên quay lại vọng nhìn theo, khi không còn thấy bóng dáng Hoa Lân đâu nữa lão vẫn đứng sững tại chỗ. Những tiếng cười đùa vui vẻ khi xưa, tên đồ đệ lanh lợi đáng yêu đó từ giờ sẽ biến mất khỏi Thiên Sơn, khó mà gặp lại. Kiều Truy Phong cảm thấy trong lòng đau xót, không ngăn nổi giọt lệ buồn…  Trước Sau   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.