Ngọc Tiên Duyên

Chương 240: Mạo bài khất cái




Tập Bảo Hiên lâu cao ba tầng, nhìn từ bên ngoài thấy nó thập phần khí phái. Nhưng Hoa Lân trong khi rảo bước vào đại đường, trong lòng vẫn đang chấn động. Vừa đi qua cửa, chỉ thấy tả hữu hai bên có hơn mười pho tượng chỉnh tề, trong tay đều giơ trường kích sắc bén, trang trọng phi phàm. Còn dưới chân là một cái thảm đỏ xuyên qua chúng trải tới phía đối diện ở xa xa.

Lúc này, một gã thị giả quần áo chỉnh tề lập tức đi lên nghênh đón, nhưng hắn đột nhiên sửng sờ dừng lại ngoài hai trượng, cứng lưỡi nói: "Dịch … Dịch đại hiệp đến sớm a! Đây… đây là?"

Nguyên lai, Hoa Lân đang bước đi phía trước Dịch đại hiệp, hắn ăn mặc như một "tên khất cái" khiến cho mọi người đều chú ý.

Dịch đại hiệp vẫn đang giữ bộ mặt lãnh khốc, nhưng giọng nói lại thập phần hòa ái nói: "Đây là Long thiếu hiệp! Hắn là một du lịch cao nhân, đặc ý tới đây để đi thăm quan…"

Thị giả kia sao dám hoài nghi? vội vàng quay sang Hoa Lân cung kính: "A? Long thiếu hiệp xin mời, Long thiếu hiệp xin mời…"

Ba thiếu niên đi sau Dịch đại hiệp đã có điểm nghĩ khác, bọn họ đều nghĩ đi cùng với "tên khất cái" này thật sự quả là mất thân phận. Cho nên, thiếu nữ bên phải hừ lạnh một tiếng, nói: "Long thiếu hiệp có lẽ là cực kỳ xuất chúng! … hắn đã từng du lịch qua vô số địa phương, từng giết chết ba ma đầu Phần Âm Tông, tự mình hàng phục một con ác long. Ngươi đừng nhìn hắn quần áo rách nát, trên người giống như không có chút tiền nào, nhưng một lúc sau, nói không chừng hắn có thể từ không có gì biến ra rất nhiều bảo vật và linh khí đó. … Thế nào? Hắn là khách hàng lớn của Tập Bảo Hiên các ngươi, ngươi còn không chạy mau gọi Hàn tổng quản đến nghênh đón?"

“A? Tốt, ta hiểu. Ta sẽ gọi Hàn tổng quản đến nghênh đón, thỉnh Dịch đại hiệp chờ một lát…” thị giả kia vội vàng thi lễ, quay người đi vào nội đường. Nhưng trước khi đi hắn chỉ chào cáo biệt duy nhất "Dịch đại hiệp", tịnh không hề có ý coi trọng Hoa Lân, dường như đã nghe ra ngữ điệu châm chọc của thiếu nữ kia.

Nhưng Hoa Lân cũng chẳng thèm để ý, ngược lại hắn tiếp tục giả bộ lờ đi. Thấy thị giả kia đã đi xa, vì vậy gãi gãi ót nói: "Ách? Như vậy không ổn?…Bổn thiếu hiệp toàn mua bán nhỏ lẻ, ngươi lại kêu tổng quản của bọn họ tự ra nghênh đón, ta thấy thật sự không ổn đâu?"

“Ha ha ha…” Dịch đại hiệp hiển nhiên rất sủng ái thiếu nữ phía sau kia, thấy bọn họ trêu chọc nhau, nhất thời tâm tình mừng rỡ, cười nói: "… Long thiếu hiệp là người ở nơi nào? Khi nào thì quay về cố hương?"

Hoa Lân cũng cười vang nói: "Làm Dịch đại ca cười chê rồi! Cũng vừa khéo, ta quả thật đang đi du lịch khắp nơi, cho đến bây giờ, ngay cả gia hương của chính mình ở đâu cũng quên mất rồi. A a a …Tiểu cô nương phía sau kia tên là gì vậy? Nàng quả nhiên lợi hại, không ngờ lại đoán đúng."

Thiếu nữ ở sau lưng Dịch đại hiệp lập tức quay đầu phản ứng: "Hừ! Thật không biết xấu hổ …"

Thiếu niên bên trái tên là Thiếu Quân lập tức an ủi nàng: "Minh Tuệ sư muội không cần để ý tới hắn, loại người như thế không đáng để tức giận."

Ngoại trừ hai thiếu niên này, thiếu niên còn lại có vẻ rất lão luyện, trầm giọng nói: "Thiếu Quân không được nhiều chuyện, hiếm khi tâm tình sư tôn vui như hôm nay, ngươi bớt tranh cãi đi …"

“Khái khái …” Dịch đại hiệp ho khan hai tiếng, quay đầu nói với Hoa Lân: "Bọn chúng đều là đệ tử của ta, lão đệ xin đừng bận tâm!"

Hoa Lân thấy lão Dịch đã gọi mình là "lão đệ", hiển nhiên đã coi mình cùng thứ bậc, vì vậy tâm tình rất tốt, bèn trả lời: "Không sao, ta rất thích náo nhiệt mà!"

Dịch đại hiệp gật đầu, hai tay cầm tay phải của Hoa Lân nói: "Dịch mỗ từ khi sinh ra tới giò còn có thể kết giao với vị bằng hữu này, thật sự tam sinh hữu hạnh. … a! Kìa, Hàn tổng quản của Tập Bảo Hiên đã đến rồi, đợi lát nữa ngươi muốn mua cái gì, cứ bảo hắn là được …"

Hoa Lân sửng sốt, phát hiện trong tay chợt xuất hiện hơn hai quả tinh thạch màu xanh biếc, biết lão Dịch sợ mình gặp phải xấu hổ ở "Tập Bảo Hiên" cho nên đã đưa trước cho mình. Trong lòng rất cảm động, thấp giọng nói: "Dịch đại ca, kỳ thật ta có rất nhiều …"

Còn chưa dứt lời, một thanh âm từ xa đã cắt ngang giọng hắn, cao giọng nói: "quả nhiên đúng là Dịch đại hiệp đến! Hàn phong không nghênh đón từ xa, xin ngài thứ lỗi."

Hoa Lân quay đầu nhìn lại, phát hiện Hàn tổng quản này nhìn qua giống như mới chỉ có khoảng hai mươi lăm tuổi, thân vận quần áo gấm thêu kim tuyến, diện mạo anh tuấn, có vẻ là một người lanh lợi trên trường thương, hiển nhiên cũng là một người có tập luyện võ công.

Dịch đại hiệp gật đầu, nói: "Tối hôm qua Dịch mỗ nhận được thư của Hàn tổng quản, nghe nói quý quán có người rao bán hỏa thiềm thừ (con cóc lửa), chẳng biết có thật hay không?"

Hàn Phong vội vàng gật đầu nói: "Không sai! … Nói ra cũng thật kỳ quái, tối hôm qua vừa mới có người rao bán hỏa thiềm thừ, nhưng sáng sớm hôm nay đã có người đòi mua rồi. Bởi vì ta muốn chờ ngươi tới, cho nên tự mình quyết định không bán ngay lập tức cho người ta… Ta thấy việc có điểm không đơn giản. Thế này, mời các ngươi cùng vào ngồi thương lượng một chút về giá cả nhé! Xin mời …"

Hàn tổng quản làm tư thế mời, nhường Dịch đại hiệp đi trước. Lúc sắp đi, liếc mắt nhìn Hoa Lân bên cạnh, nghĩ thầm rằng một tên khất cái sao lại lọt vào đến đây được?

Hoa Lân nhếch miệng cười cười với hắn, nâng bước chuẩn bị đi theo Dịch đại hiệp, nhưng hai đồ đệ của Dịch đại hiệp đột nhiên từ hai bên tiến đến, nhất thời chắn ngay phía trước hắn. Thiếu nữ kia còn quay đầu lại nhìn hắn làm bộ mặt quỷ.

Hoa Lân sửng sốt, chỉ thấy thiếu niên trầm ổn kia đã cười cười với hắn, nói: "Long thiếu hiệp xin lượng thứ, tính cách gia sư muội là thế đó. Ta là Cao Chánh Phong, là Đại sư huynh của Minh Tuệ, từ nay về sau xin ngài chỉ giáo nhiều hơn!"

“Ách … không dám, không dám!” Hoa Lân khiêm tốn đáp lại, theo mọi người đồng loạt đi lên gác.

Trên lầu hai đã sớm có một gã thị giả đứng sau đại môn, cung kính mời Dịch đại hiệp và mọi người đi vào.

Hoa Lân đi sau mọi người, nhìn bốn phía, phát hiện các quầy bên phải tất cả đều được bố trí ngăn nắp. Tại mỗi quầy đều đặt một ít thương phẩm với những ánh sáng kỳ dị: có tị tà ngọc bội, có đai lưng trang sức của nữ tử, còn có mỹ kiếm, thậm chí còn có la bàn của đạo sĩ. Thật sự là ngàn kì trăm quái, cái gì cần có cũng đều có …

Đây là lần đầu tiên Hoa Lân thấy những phẩm vật có thể được bày bán như vậy, cảm giác phong tục nơi này thật sự khiến mình mở rộng nhãn giới. Quay đầu, lại phát hiện bên trái bày hơn mười bộ bàn ghế hoa lệ, một vài chiếc trong đó đang có những phú nhân cao quý ngồi. Bọn họ hoặc là đang bình phẩm trà, hoặc là đang nói chuyện phiếm, nhưng đều coi "Tập Bảo Hiên" là nơi bọn họ nhãn rỗi thư giãn.

Nhìn trái ngắm phải một hồi, Hàn tổng quản đã dẫn Dịch đại hiệp đi đến trước cửa một căn phòng trang nhã. Hắn tự mình mở cửa phòng, giơ tay mời: "Dịch đại hiệp xin mời ngồi ở đây một lát, ta đi hỏi xem hỏa thiềm thừ bây giờ bao nhiêu rồi. Sau đó ta sẽ xem đối thủ của ngài nguyện ý xuất bao nhiêu tinh tệ?… Nói thật, ta có chút lo lắng, nếu đối phương nhất định tranh mua hỏa thiềm thừ, chúng ta đành phải dùng hình thức phách mại (đấu giá) để định đoạt."

Dịch đại hiệp gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, ta thực cũng muốn xem đối phương là ai? Vì cái gì mà phải cố tranh đoạt hỏa thiềm thừ với ta … hừ!"

Hàn tổng quản sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, nói: "Dịch đại hiệp! Tập Bảo Hiên này của chúng tôi chỉ là nơi kinh doanh buôn bán, vạn nhất đối phương kia thật sự muốn đối đầu, ngài xem …"

Dịch đại hiệp cười vang, nói: "Ngươi cứ yên tâm đi! Ta sẽ không làm khó cho ngươi, hết thảy cứ chờ sau khi ta rời khỏi đây rồi nói sau. A a …"

Hàn tổng quản thư thở phào, nói: "Vậy là tốt rồi, Vậy là tốt rồi… cám ơn Dịch đại hiệp chiếu cố! Ta phải đi hỏi một chút đã." nói xong quay đầu muốn rời đi, Hoa Lân lại đột nhiên giữ chặt cánh tay hắn nói: "Hàn tổng quản hãy chờ một chút! Ta muốn đổi một ít tinh tệ, ngài xem có thể hỗ trợ một chút được không?"

Hoa Lân lật bàn tay, đưa “lục sắc tinh thạch” mà Dịch đại hiệp vừa mới đưa mình cho Hàn tổng quản, nói: "Ngươi xem hai khối tinh thạch này trị giá bao nhiêu tiền, ngươi cứ trực tiếp đổi cho ta. Ta không biết …"

Hàn tổng quản nhận lấy tinh thạch, quan sát một lát, kinh ngạc nói: "A? Hai khối tinh thạch này của ngài đều là loại tốt! Không thể tưởng được các hạ cũng là một vị tu chân cao nhân, Hàn mỗ mắt kém, thật sự là thất kính, thất kính! … Theo ta thấy, với tỷ giá hiện nay thì mỗi khối 'Sinh Mệnh Chi Thạch' ước chừng trị giá năm vạn tinh tệ, ngài còn là bằng hữu của Dịch đại hiệp, ta sẽ đi tìm giám định sư để giúp ngài định giá, có thể sẽ bán được khoảng mười hai vạn… Ngài chờ ở đây một lát, ta trước hết phải đi xử lý sự việc của Dịch đại hiệp, sẽ lập tức quay về ngay."

Hoa Lân mặc dù sớm biết "năng lượng tinh thạch" bình thường đều có thể bán được mấy vạn tinh tệ, nhưng nghe được con số xác thực, hắn cũng nhịn không được, hai mắt sáng ngời. Nghĩ thầm rằng: mười vạn tinh tệ! Nếu mình mỗi ngày đều ăn chân gà, cũng đủ để ăn cả mười năm… ách? Dường như mấy năm liền không được ăn chân gà vậy! Hoa Lân gãi gãi ót, cảm giác như vậy là hơi nhiều.

Hàn tổng quản là ai? Lúc hắn sắp đi, tình cờ nhìn thấy hai mắt Hoa Lân lóe sáng, trong lòng liền đoán được: người này nhất định chẳng phải là người tu chân, làm gì có người tu chân nào nghe được hai chữ tinh tệ lại cuồng lên như thế? Xem ra, hai quả tinh thạch này có lẽ là của Dịch đại hiệp cho hắn? Ai … Người này vận khí thật tốt quá!

Hoa Lân mặc kệ người khác nhìn nhận mình thế nào, trong đầu hắn bây giờ tất cả đều là tinh tệ lập lòe kim quang. Lúc này, hắn đưa mắt nhìn Hàn tổng quản đi xa dần rồi mới ung dung xoay người đi vào trong phòng. Chỉ thấy Dịch đại hiệp và ba đệ tử của hắn đã ngồi xuống quanh bàn trà. Dịch đại hiệp thậm chí còn tự mình châm năm chén, mỉm cười ngoắc hắn lại, nói: "Long thiếu hiệp mời ngồi, thưởng thức thanh trà ở đây, bên ngoài rất khó tìm được hương vị thuần khiết như vậy!"

Hoa Lân ngồi xuống bên trái hắn, đang muốn nâng chung trà lên thưởng thức hương vị của "Khúc thanh trà", chợt nghe thiếu nữ bên cạnh bực bội nói: "Cha! Sao người lại tùy tiện đem 'Sinh Mệnh Chi Thạch' đưa cho người khác? nếu 'Tập Bảo Hiên' thật sự đem phách mại hỏa thiềm thừ, đến lúc đó nếu chúng ta không đủ tiền, chẳng phải …"  Dịch đại hiệp nghiêm sắc mặt chậm rãi nói: "Tuệ nhi! … hỏa thiềm thừ mặc dù có thể hóa giải hàn khí phát tác, nhưng nó nhiều nhất chỉ giúp ta bớt thống khổ vài năm thôi. Hiếm khi có được những ngày nắng đẹp như mấy hôm nay, chúng ta rất lâu rồi không được vui vẻ như vậy, đó là những vật ngoại thân, không cần phải để tâm! Đến đây … Tuệ nhi uống trà đi!"

Hoa Lân thấy lão Dịch khoáng đạt, chính trực như vậy, vừa mới nâng chung trà lên lại đặt xuống, nghĩ thầm rằng lần này đành phải giúp hắn một hồi vậy. Liền hỏi: "Dịch đại ca! Làm sao hàn độc lại phạm vào huynh? Huynh cứ nói, không chừng ta có biện pháp đó!"

Vừa dứt lời, Minh Tuệ bên cạnh hiển nhiên đang có thành kiến đối với Hoa Lân, lớn tiếng nói: "Đều là do ngươi cả … Không ngờ lại đem Sinh Mệnh chi thạch để đổi lấy tinh tệ. Hừ! Bây giờ lại còn giả nhân giả nghĩa nói hàn độc cái gì. Sau này, nếu chúng ta không mua được hỏa thiềm thừ, ta nghĩ ngươi…"

“Minh Tuệ! câm miệng cho ta…” Dịch đại hiệp lớn tiếng quát.

Dịch Minh Tuệ toàn thân run lên, cổ tay không cẩn thận làm đổ chung trà của mình loang cả ra bàn. Nàng hiển nhiên sợ hãi, đôi mắt nhất thời nổi lên vầng nước mắt, đã rất lâu rồi nàng rất ít khi thấy cha nghiêm khắc với mình như vậy. Cho nên nàng dẩu cái miệng nhỏ nhắn, có vẻ thập phần ủy khuất.

Còn lúc này, thiếu niên bên người nàng tên là Thiếu Quân giương mắt nhìn Hoa Lân đầy oán hận, phảng phất như hết thảy mọi sự đều do hắn mà ra

Nhưng Dịch đại hiệp không hề để ý tới con gái mình, cười với Hoa Lân: "Ai! … Chúng ta đừng để chuyện này làm mất hứng. Tới đây … uống vài chung trà nào!"

Hoa Lân đành phải nâng chung trà lên uống một ngụm nhỏ, đang muốn nói cái gì đó, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân.

Nguyên lai Hàn tổng quản đã quay lại, chỉ nghe hắn vừa đi vào vừa giận dữ nói: "Dịch đại hiệp! Thật sự xin lỗi!… 'Hỏa Thiềm Thừ' đã bị nâng giá lên hai trăm vạn rồi. Một khách hàng khác giống như… giống như vì ngài mà tới vậy, xin ngài hãy cẩn thận!"

“Cái gì? Hai trăm vạn tinh tệ?… Hôm qua không phải nói năm mươi vạn sao?” Cao Chánh Phong đại đệ tử của Dịch đại hiệp bất ngờ giật mình.

Dịch Minh Tuệ cũng thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, nhưng nàng chỉ sửng sốt một lát, ngược lại còn thở ra một hơi, nói: "May quá! May quá! Chúng ta vẫn có thể mua được. Cha!… Chúng ta xuất hai trăm mười vạn tinh tệ nhé?"

Ai ngờ Dịch đại hiệp lại lắc đầu nói: "Tính ra, ta thấy lần này không chỉ đơn giản như vậy. … Hàn tổng quản, ngươi có thể nói cụ thể tình huống được không? Khách hàng muốn mua hỏa thiềm thừ kia tên là gì? Hình dáng như thế nào?"

Hàn tổng quản nhíu mày, chậm rãi nói: "Theo quy định của chúng tôi, ta tuyệt đối không được tiết lộ thông tin của các khách hàng. Nhưng Dịch đại hiệp đã hỏi, ta đành phải …"

Dịch đại hiệp ngắt lời hắn: "À, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi …"

Nhưng Hàn tổng quản vẫn thập phần kính trọng nhân cách của Dịch đại hiệp, lập tức nói tiếp: "Kỳ thật, các ngươi đêm nay có thể thấy mặt hắn… Đối phương là một Hắc y nhân, cao ước chừng bảy thước ba tấc, thân hình cực kỳ bình thường, chỉ là khóe mắt bên phải có một nốt ruồi, từ xa nhìn lại thật sự không dễ phân biệt… Dịch đại hiệp, ta còn có một việc khó giải quyết muốn nhờ ngài chỉ điểm. Người bán hỏa thiềm thừ kia là một tu chân cao thủ, hắn nghe nói có người săn đuổi hỏa thiềm thừ, cho nên hắn đột nhiên quyết định tạm thời không bán, đợi đến buổi tối sẽ tham gia công khai phách mại của 'Tập Bảo Hiên' chúng ta. Việc này… giá cả, đến lúc đó có lẽ càng thêm khó khống chế!"

“A?” lúc này ngay cả Hoa Lân cũng nín thở. Nghĩ thầm rằng, Dịch đại hiệp vì bảo trụ sinh mệnh bản thân, cho nên phải nhất định mua được hỏa thiềm thừ. Nhưng đối thủ chắc chắn nắm được nhược điểm này, vì mục đích "Mưu hại" được Dịch đại hiệp, đến lúc phách mại chắc chắn sẽ nâng giá lên rất cao. - Khó trách vừa rồi Dịch đại hiệp có nói đối phương không chỉ đơn giản có vậy, xem ra hắn đã sớm có dự cảm sẽ phát sinh sự tình này.

Mặc dù tình huống không lạc quan cho lắm nhưng Dịch đại hiệp vẫn cười vang, nói: "Không sao, không sao! Sinh tử hữu mệnh, Dịch mỗ đêm nay sẽ kiến thức một chút xem đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào? Để xem, chúng ta phải bắt hắn bỏ ra nhiều tiền gấp bội mới được. Hắc hắc …" hắn nở một nụ cười, quay đầu nói với Hoa Lân: "Long thiếu hiệp, ta thấy hôm nay trời nắng rất đẹp, không bằng chúng ta đi dạo một chút đi?"

Hoa Lân thấy Dịch đại hiệp cười sảng khoái như vậy, trong lòng cũng bị cảm nhiễm, lớn tiếng đáp: "Tốt lắm! Ta vừa lúc cũng có một việc cần phải làm, chúng ta cùng đi ra ngoài thôi. Tới buổi tối, chúng ta sẽ quay lại Tập Bảo Hiên, chắc chắn phải mua cho được 'Hỏa Thiềm Thừ' kia! ha ha ha …"

Dịch đại hiệp và mọi người đều tưởng rằng Hoa Lân chỉ tán gẫu vậy thôi, ai ngờ tất cả những điều hắn nói đều phát ra từ nội tâm. Hắn thầm nghĩ: Các ngươi cứ yên tâm đi! Có bổn thiếu gia ở đây, hôm nay phải giúp các ngươi mua bằng được con hỏa thiềm thừ này!

Trước Sau     


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.