Ngọc Tiên Duyên

Chương 238: Bổn tính nan di




Bầu trời đêm đầy sao thật nhẹ nhàng khoan khoái, Hoa Lân bị thúy y thiếu nữ bắt cóc bay về phía đông ……

Lúc này, sau lưng phảng phất truyền đến tiếng đao kiếm giao tránh, nguyên lai "Ám Ảnh Chi Môn" rốt cục đã khai chiến với"Kiếm Cương Tông". Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy kiếm quang huyễn lệ cả nửa bầu trời, nhưng Hoa Lân càng ngày càng bay đi xa, rốt cục cũng không nhìn thấy gì nữa ……

Thúy y thiếu nữ thoải mái du ngoạn trên bầu trời, đem Hoa Lân xẹt qua một ngọn núi, bay qua một con sông. Trong bóng đêm, mặt đất có vẻ như rộng lớn hơn, khiến cho người ta quả muốn hát lên một vài câu.

Nhưng Hoa Lân dần dần có chút khó chịu. Vì sao?

- Bởi vì, hai người cùng đứng trên thân một thanh phi kiếm, dải áo của thúy y thiếu nữ đang đứng phía trước cứ theo làn gió thỉnh thoảng lại mềm mại mơn trớn hai gò má hắn, điều này khiến hắn thực sự nảy sinh tâm viên ý mã (lòng hươu dạ vượn)

Vì vậy, Hoa Lân bắt đầu miên man suy nghĩ.

Hắn đột nhiên hiểu được một đạo lý. Chính là các thiếu nữ của Tu Chân Giới đều là tuyệt sắc giai nhân! - bởi vì mặc kệ các nàng trước kia nhan sắc tầm thường thế nào, chỉ cần luyện theo tu chân phương pháp, vậy các nàng nhất định sẽ nhào nặn chính mình trở thành thiên tiên trong thiên hạ. Mà những nữ tử Hoa Lân nhìn thấy trong nửa năm gần đây, tuyệt đại đa số đều xinh đẹp phi thường, căn bản phàm phu tục tử không thể thưởng thức được, thực khiến cho khiếu thẩm mỹ của hắn có chút giảm sút …… Đương nhiên, trong các nàng cũng có người là tuyệt đỉnh trong thiên hạ. Ngay như khi lần đầu tiên Hoa Lân nhìn thấy Trữ Tiêm Tuyết, thiếu chút nữa đã bị nàng hấp dẫn đến thần hồn điên đảo, nếu không phải đúng thời khắc quan trọng chợt nhớ tới thân ảnh Thượng Quan Linh, có lẽ hắn cũng sẽ tùy ba trục lưu (xuôi theo dòng nước, dòng đời) rồi.

Nhưng thúy y thiếu nữ trước mắt này hiển nhiên cũng là một tuyệt thế giai nhân hiếm có. Thân hình hoàn mỹ, da thịt như tuyết, còn bộ ngực sữa đầy đặn nữa, khiến cho Tiểu Lân nhìn thấy không khỏi tục niệm khó nhịn nổi. Hiếm có nhất chính là nàng có một đôi con ngươi sáng ngời, khiến cho người ta có cảm giác lanh lợi dễ thương. Vì thế, nàng tuy không so được với nét cao nhã của Thượng Quan Linh, cũng không bì được Diệp Thanh ở nét thanh thuần, nhưng nàng đem lại cho Hoa Lân cảm giác phi thường gần gũi, dễ tiếp cận. Hết thảy đều có vẻ rất tự nhiên, nhịn không được đã nghĩ tới việc thân cận với nàng hơn một chút.

Vì thế, Hoa Lân bất tri bất giác xích lại gần sát thêm vài phần, nhắm hai mắt, tùy ý thưởng ngoạn mùi thơm u đạm của cơ thể, cảm giác thập phần thích ý.

Nhưng đúng lúc này, từ xa phía sau truyền đến âm thanh của một nam tử: "Các ngươi hãy chờ một chút ……"

Thúy y thiếu nữ sửng sốt quay đầu nhìn lại, nguyên lai là Ấn Tâm đuổi theo đến đây.

Nhưng nàng vừa quay đầu lại liền phát hiện Hoa Lân đang nhắm mắt lại ngửi mùi thơm của cơ thể của mình, vì vậy sẵng giọng: "Ngươi làm gì vậy?"

“A?” Hoa Lân mặt đỏ lên, ho khan nói: "Ừm ừm …… ngươi, ngươi bay cao quá, ta trong lòng hơi sợ cho nên đành phải nhắm mắt lại!"

Ấn Tâm lại tưởng rằng thúy y thiếu nữ hỏi mình, cho nên hắn không giống Hoa Lân thẳng thắn hỏi: "Xin thỉnh giáo tên họ cô nương? Vì sao phải bắt Long công tử đi vậy?"

“Ừm? Ngươi có lẽ sai rồi.” thúy y thiếu nữ hung hăng trừng nhìn Hoa Lân, lúc này mới hung hăng giải thích cho Ấn Tâm: "…… Vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đấy! Ta vừa đi khỏi, ma đầu của Ám Ảnh Chi Môn lập tức bỏ qua thương đội đáng thương đó, ta đây chính là cứu bọn họ đó, biết không?"

Hoa Lân thấy Ấn Tâm nghi hoặc nhìn mình, vì vậy vội vàng nói: "Đúng vậy đó! Tiên tử này đối với ta không có ác ý, ngươi c ứ yên tâm đi! A a a ……" hắn ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại vô cùng thanh tỉnh: nghĩ thầm rằng thiếu nữ này có lẽ thật sự có chuyện, nói không chừng chính là vì "Phần Tinh Luân" mà tới.

Ấn Tâm thấy hắn bộ dạng sắc mê tâm khiếu, không khỏi hoài nghi hỏi: "…… Phải không vậy?"

Hoa Lân gãi gãi ót, nói: "Ách …… Đúng thế! Ta thấy tiên tử này tốt lắm a, xinh đẹp quyến rũ, đối với ta lại rất ôn nhu tuyệt đối không có vẻ là người xấu!"

Bộ dạng của hắn thực sự yêu thích thiếu nữ kia, khiến cho Ấn Tâm tức giận đến mức thiếu chút nữa ngã từ trên phi kiếm xuống.

Thúy y thiếu nữ cũng không nhịn được, cười duyên một tiếng, thản nhiên nói: "Đúng thế! Ta thật sự không phải người xấu. Ta tên là Yến Thu Thủy, đến từ Yến nam thế gia, trước kia đã gặp vị công tử này vài lần, cho nên ta cũng cứu hắn luôn. …… Có phải vậy không?"

Hoa Lân thấy nàng giương đôi mắt to sáng ngời nhìn mình, vì vậy vội vàng gật đầu nói: "Đúng, đúng thế đấy ……"

Ấn Tâm buồn bực nói: "Long công tử! …… chẳng phải ngươi nói muốn đi đến Kiếm Cương tông sao? Chẳng lẽ không định đi cùng ta sao?"

Hoa Lân nhìn Yến Thu Thủy bên cạnh, lại nhìn nhìn Ấn Tâm, sau đó lại quay đầu nhìn Yến Thu Thủy, rốt cục do dự hồi lâu mới nói: "Ta …… ta, ta nghĩ sẽ cùng tiên tử đi đến Kiếm Cương tông!"

“Ngươi?” Ấn Tâm tắc nghẹn, cơ hồ đối với hắn đã hoàn toàn mất tin tưởng, nghiêm mặt nói: "Tốt lắm! …… ngươi và nàng hãy đi đi, ta tự đi đến Kiếm Cương tông!" nói xong quay phi kiếm, chiếu theo đường cũ phản hồi.

Hắn vừa bay vừa than thở: Ngươi coi ta là cái gì, hỡi tên trọng sắc khinh hữu?

Ấn Tâm buồn bực bay được một lát, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoa Lân bị Yến Thu Thủy mang theo bay về phía đông. Chỉ thấy thân ảnh bọn họ càng ngày càng xa, rốt cục chỉ còn lại một hắc điểm nho nhỏ.

Đúng lúc này, Ấn Tâm đột nhiên toàn thân chấn động, chợt nhớ tới mục đích muốn lịch lãm thu lượm kinh nghiệm của mình, lại muốn từ Hoa Lân biết thêm một ít bí mật của "Ám Ảnh Chi Môn". Vì vậy, hắn cuối cùng cũng thở dài, đột nhiên điệu chuyển (quay lại, chuyển hướng) phi kiếm, đi theo sau.

Lại nói Yến Thu Thủy thấy Ấn Tâm đã đi xa, vì vậy quay đầu hỏi Hoa Lân: "Ngươi thật sự họ Long sao?"

Hoa Lân thấy nàng trong con ngươi nàng ẩn hiện một tia bực bội, nghĩ thầm rằng ngươi rốt cục cũng không kìm được tức giận, vì vậy gật đầu nói: "Đúng thế! Ta tên là Long Tiểu Hoa! …… Ừm? Ta dường như đã gặp nàng ở nơi nào rồi thì phải! A a a ……"

Yến Thu Thủy thấy hắn cười như một đứa trẻ, lúc ấy chỉ nghĩ đánh cho hắn một chưởng rơi xuống. Nhưng nàng đột nhiên phát hiện nụ cười của Tiểu Lân tịnh không có vẻ gì là giả vờ. Vì vậy nàng cũng thấy mơ hồ, thì thầm nói: "Ai! …… người nầy có phải là bị ai đánh vào đầu không nhỉ?" nói xong, nàng chỉ có thể ngự phi kiếm, tiếp tục bay về phía đông, chuẩn bị tìm một cơ hội thử lại hắn một lần nữa.

Đương nhiên, Hoa Lân cũng đang đoán lai lịch của nàng. Nghĩ thầm rằng: nghe nói trong "Thất đại thánh môn", chỉ có tâm pháp của Vô Cực tông là "Mộc hệ tâm pháp". Mà khống mộc tài của Yến Thu Thủy lại cực kỳ siêu cường, hơn nữa còn biết bố trí "Diệt ma đại trận", tại Tu Chân Giới này có thể nói là cực kỳ hiếm có. Cho nên, nàng rất có thể đúng là đệ tử đích truyền của Vô Cực tông. Nhưng Hoa Lân cũng không dám hoàn toàn khẳng định như vậy, bởi vì nàng còn có thể ra chiêu "Phượng hoàng phần thiên" (phượng hoàng đốt trời), điều này không biết nàng có quan hệ gì với Phần Âm Tông không? nghĩ đi nghĩ lại, việc này thật sự khiến hắn có chút khó đưa ra được kết luận.

Nhưng ít ra còn một điểm có thể khẳng định, mặc kệ nàng là đệ tử "Vô Cực tông" hay "Phần Âm Tông". Một khi nàng biết thân phận của mình sẽ tuyệt đối bất lợi đối với mình. Cho nên chính mình cứ tiếp tục giả vờ, để xem nàng rốt cuộc muốn làm gì?

Hai người bay một lát, Hoa Lân thấy xa xa có một mảng đèn lửa sáng sặc sỡ, trông giống như phía dưới có thành thị phồn hoa.

Vì vậy, hắn chỉ xuống phía dưới nói: "Ta …… ta mệt quá, muốn xuống đó ngủ. Còn nữa, ta phải mua một bộ quần áo mới! A a a ……"

Mục đích của Yến Thu Thủy vốn đúng là nơi này, vì vậy đem hắn hạ xuống.

Chỉ thấy một thành thị rộng lớn hiện ra, hơn nữa còn mở rộng ra vô hạn trước mắt bọn họ.

Hoa Lân không khỏi thở dài: "Thật là một thành thị phồn hoa a ……"

Trong khi nói chuyện, hai người đã hạ xuống. Phóng mắt nhìn, chỉ thấy hệ thống đường xá rộng rãi, lầu các cao san sát nhau chỉnh tề đứng hai bên đường, thành thị liên tiếp hơn mười dặm mắt nhìn không hết. Quy mô, kích thước của nó so với “Thành Biện Kinh” ở quê nhà xem ra còn hoành tráng hơn rất nhiều.

Nhưng lúc này đã gần sáng sớm, trên đường người đi cực kỳ thưa thớt, cả đường cái trống không, chỉ có thể thấy ánh sáng của một số ít đăng hỏa từ cửa sổ nhà dân lộ ra. Mặc dầu vậy, những cùng khổ đại chúng (người dân cùng khổ) này lại bắt đầu một ngày mới.

Yến Thu Thủy dẫn Hoa Lân đi dọc theo một con đường vắng vẻ hướng về phía bắc thành. Khi bọn họ quay đầu nhìn về phía đông thì phát hiện thấy mây đen phía chân trời đã bắt đầu trắng dần, bắt đầu bình minh. Mặc dù lúc này bốn phía vẫn đang tối đen nhưng xa xa phảng phất truyền đến tiếng chó sủa, trên đường đã có người đi đường.

Hoa Lân đi theo sau nàng, nhìn thân thể mềm mại của nàng phía trước], đường cong hoàn mỹ kia khiến hắn cảm giác có điểm cháng váng đầu óc, không khỏi âm thầm nghĩ rằng mình bây giờ thật giống như là đã rất lâu rồi không có] kinh lịch chuyện nam hoan nữ ái, ai chà……

Vì vậy, hắn lại nhớ tới Diệp Thanh và Thượng Quan Linh, trong lòng chợt thấy đau xót. Hắn đột nhiên bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện có một vài khách điếm hào hoa sát bên người, nhịn không được lên tiếng dò hỏi: "Tiên …… tiên tử! ta thật sự mệt quá, cứ tùy tiện vào một tiểu điếm để trọ nhé?"

Yến Thu Thủy không trả lời, chỉ yên lặng tiếp tục đi trước.

Tiếp tục đi một lát nữa, Hoa Lân thỉnh thoảng lại nhìn ngó hai bên, bất tri bất giác, hắn phát hiện các phòng ốc ở hai bên đường càng ngày càng vắng vẻ, rõ ràng đã tới bờ của thành thị. Nghĩ thầm rằng, nàng mình tới nơi đây rốt cục là để làm chi?

Rốt cục, Yến Thu Thủy cũng dừng lại trước một ngôi miếu rách nát, thản nhiên nói với Hoa Lân: "Chúng ta tới nơi rồi! …… ngươi hãy đi vào ngủ một giấc, ta còn phải chờ một bằng hữu nữa!"

“A?……nàng còn muốn chờ bằng hữu sao?” Hoa Lân sửng sốt, đành phải nhíu mày, nhẹ nhàng đi sát bên người nàng, đẩy cánh cửa miếu, đi vào trong đại điện.

Chỉ thấy trong đại điện có bàn thờ một vị nữ thần, tay cầm trường kiếm, nhưng sơn nhũ trên người đã sớm bị bong ra, không còn có thể nhận ra ai được nữa. Nhưng trước mặt nàng vẫn cắm vô số nén hương, cho thấy nơi này hương khói vẫn còn rất cường thịnh, xem ra đây đều là nơi những người nghèo thường lui tới.

Nhưng lúc này, đèn nến trong đại điện đã tắt hết, cả thần miếu đắm chìm trong u ám, nhìn qua lại càng thêm bại lạc.  Hoa Lân vòng vo chung quanh một vòng, kỳ thật hắn căn bản không có ý định nghỉ ngơi gì. Vì vậy nhìn ra ngoài cửa, muốn nhìn xem có bình minh không. Đã thấy Yến Thu Thủy khẻ nâng quần lụa mỏng, duyên dáng đi đến. Nàng hé miệng cười nói: "Làm sao vậy? Ngươi không phải đang rất mệt nhọc sao? Tại sao lại không ngủ đi?"

Hoa Lân nhìn xuống, dùng chân chà chà mặt đất, lập tức một đám tro bụi lớn bốc lên, vẻ mặt đau khổ nói với Yến Thu Thủy: "Ta ……Chúng ta không ngủ ở khách điếm sao?"

Yến Thu Thủy thấy tro bụi trên mặt đất bốc lên, vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé phẩy phẩy trước mũi, dậm chân nói: "Ai nha! …Ngươi chờ một chút đi, một hồi nữa bằng hữu của ta sẽ đến đây mà!"

Hoa Lân buồn bực nói: "Ở đây ta ngủ không được, ta phải ngủ ở khách điếm!"

Yến Thu Thủy cố ý nghiêm mặt nói: "Ngươi tự nhìn mình đi, bây giờ bộ dạng như khất cái, khách điếm nào nhận ngươi chứ?…chờ tới trời sáng, ta lập tức sẽ mua cho ngươi một bộ đồ mới, sau đó cho ngươi ngủ một giấc thoải mái!"

Hoa Lân lớn tiếng nói: "Không! Bây giờ ta muốn ngủ ở khách điếm!"

Yến Thu Thủy nhướng mày, nhìn sắc trời bên ngoài, ôn nhu nói: "Đợi lát nữa thôi. Hắn đến ngay bây giờ đây ……"

“Không được, bây giờ ta muốn ngủ!” Hoa Lân ra vẻ một mực không chịu buông tha.

Yến Thu Thủy dậm chân nói: "Được rồi, ngươi đi ngươi đi đi! Dù sao ta cứ ở đây. Mặc kệ ngươi muốn đi đâu thì đi ……"

Hoa Lân ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, thấy nàng bộ dạng của nàng đúng là đang giả vờ.

Hắn tịnh không phải kẻ ngốc, bổn sự nhìn người của Hoa Lân cực kỳ xuất sắc, hiếm người theo kịp.

Hắn nhìn đôi mắt sáng ngời của Yến Thu Thủy phát hiện ra rằng, trong lòng nàng đã hiểu ý mình rồi.

Đặc biệt, câu cuối cùng kia "Mặc kệ ngươi muốn đi đâu thì đi!" thuần túy là làm nũng, nhưng đồng thời cũng là một sự tự tin. - Nàng tin tưởng rằng, Hoa Lân nhất định sẽ ở lại, chính vì mình mà ở lại. Nàng càng thêm tin tưởng rằng, Hoa Lân nhất định sẽ bám riết không chịu rời mình mà đi. Cho nên, nàng cho rằng cuối cùng thì Hoa Lân cũng sẽ phải thỏa hiệp ……

Nhưng Hoa Lân căn bản không còn muốn tiếp tục gần gũi nàng thêm nữa. Sự tình của mình còn rất nhiều, việc khẩn cấp đầu tiên là phải thay đổi bộ quần áo trên người, tránh để mọi người nhòm ngó.

Tiếp theo, mình còn muốn tìm hiểu một chút về địa chỉ của "Kiếm Cương tông". Cuối cùng, còn phải đi điều tra xem đây là hành tinh nào, cũng như lộ tuyến để truyền tống tới "Long thần tinh".

Qua mấy ngày cân nhắc, Hoa Lân cuối cùng cũng quyết định trước hết phải tới "Long thần tinh" để cứu Trữ Tiêm Tuyết. Bởi vì sự tình của nàng dù sao cũng có điểm rõ ràng. Ngược lại, Thượng Quan Linh bây giờ còn không biết thế nào, rốt cục nàng có ở "Phiêu miểu hà" hay không cũng không thể xác định được! Cho nên, hắn đã có kế hoạch…

Vì vậy, Hoa Lân nhìn Yến Thu Thủy "do dự" một hồi, rồi xoay người đi về phía cửa miếu. Chân phải hắn vừa mới đóng cánh cửa lại, đã nghe ở phía sau có tiếng Yến Thu Thủy: "Ngươi, ngươi ……"

Hoa Lân mờ mịt quay đầu lạ, chỉ thấy Yến Thu Thủy dậm chân nói: "Ngươi …… ngươi nếu ra khỏi..., vậy thì cũng không cần trở về nữa. Hừ!"

Hoa Lân ngây ngốc gãi gãi ót, đứng ở cửa nhìn nhìn ra bên ngoài, rồi lại nhìn nhìn Yến Thu Thủy, cố ý "Do do dự dự" mãi không bước nổi nửa bước. Rốt cục, hắn cứ "Lóng ngóng" ở cửa mất nửa ngày, lúc này mới nhấc chân đi ra……

Nhưng Hoa Lân đã đi được hai bước rồi lại quay đầu nhìn "Yến Thu Thủy" xem ra giống như đang chờ nàng giữ mình lại…Chỉ thấy đôi mắt Yến Thu Thủy lập tức hiện lên một tia sáng kỳ dị, trong lòng nàng quả nhiên âm thầm đắc ý, nghĩ thầm rằng ngươi còn không ngoan ngoãn quay trở lại bên người ta sao?

Ai ngờ, Hoa Lân hết lần này tới lần khác không nghe nàng nói, "Chậm chạp" đi xuống bậc thang. Trong lòng âm thầm cười nhạo: Tử ny tử, ngươi cứ chậm rãi chờ đợi nhé! Bổn thiếu gia đi trước một bước đây!

Cho nên Yến Thu Thủy liên tưởng rằng Hoa Lân vì mình mà "trọng sắc khinh hữu" thì làm sao có thể đi được. Thậm chí ngay cả khi "Ấn Tâm" cầu khẩn mà hắn cũng không để ý tới. Loại biểu hiện này, cho dù kẻ ngu cũng biết là vì cái gì. …Cho nên, nàng có thể khẳng định chắc chắn rằng, con mọt sách ngốc tử này nhất định đã si mê mình rồi.

Vì vậy, nàng thấy Hoa Lân đi ra khỏi đại môn, nàng cũng không hề nóng nảy một chút nào. Trong lòng ngược lại bắt đầu đếm, nghĩ thầm rằng: Chỉ cần bổn cô nương đếm tới năm mươi, con mọt sách ngốc tử này nhất định sẽ bò trở lại dưới gấu quần của mình!

Cho nên, nàng đứng ở đại điện bắt đầu đếm: 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9……  Trước Sau    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.