Ngọc Tiên Duyên

Chương 226: Sinh huyền nhất tuyến




Do có rất nhiều người không rõ được nơi khởi phát của quang mang hắc ám nên có người cất lời hỏi: “Uy! Các ngươi không ai thấy được chính xác địa điểm à?”

Cho dù thấy hay không, dường như tất cả đều đồng thanh nói: “Không có!” vì vậy một bầu không khí buồn bã bao trùm đám người.

Lúc này “truyện tống trận” cạnh đó loé lên quang mang rực rỡ, lại có thêm bốn gã “người đến sau” đồng thời xuất hiện. Mặc dù mọi người sớm đã quen với cảnh “có người tiếp ứng” nhưng bọn họ vẫn quay đầu lại dò xét, đánh giá đối phương.

Chỉ thấy trong bốn người này có một kẻ mới sơ nhập “cảnh giới Nguyên Anh”, không hiểu thế nào lại liều mạng tự đi tìm cái chết. Ngoại trừ kẻ này, ba người còn lại đều là các cao thủ đã vượt qua “Thanh Hư trung kỳ”, đặc biệt là nam tử có dáng vẻ trầm ổn bên trái tạo nên cảm giác cao thâm khó lường, hiển nhiên công lực vô cùng thâm hậu.

Lúc này một người chợt kinh hô: “Ây! Không Tốc Phái Tằng đại hiệp cũng có mặt ở Hắc Mang Tinh này ư?”

Lời này vừa phát ra, mọi người đều giật mình hoảng hốt.

Nguyên bốn người này chính là bọn Hoa Lân. Tằng Lộ Vi mặc dù thân phận thấp hơn Lương Thuỵ Câu nhưng lại là một nhân vật đã sớm thành danh, vừa xuất hiện đã có người nhận ra nên lập tức chắp tay nói: “Thì ra Thôi Minh Thôi đại hiệp cũng hiện diện ở nơi này…hạnh ngộ hạnh ngộ!”

Một nam tử thân hình thấp nhỏ trong đám đông xúc động, bước ra ngoài nói: “Tằng đại hiệp ân đức bao trùm thiên hạ, nào ngờ lại nhận ra tại hạ, thật khiến cho Thôi Minh cảm kích vô cùng…Đúng rồi, lần này Tằng đại hiệp đến đây phải chăng để khuyên nhủ chúng ta?”

Ây! Hoa Lân vẫn tiếp tục lặng lẽ quan sát, thầm nghĩ: thanh danh của Tằng Lộ Vi quả nhiên không vừa. Dường như những người khác đều vì bảo vật mà đến thế nhưng vẫn có người hết lần này đến lần khác không tin sự có mặt của Tằng Lộ Vi là có ý đồ tương tự, có thể thấy ba chữ “Tằng đại hiệp” trong mắt người khác có địa vị cao nhường nào.

Hoa Lân không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ, thầm nhủ: “đại hiệp” là như thế nào ư? Người này chính là điển hình. Xem ra người trong “Thất Đại Thánh Môn” không phải tất cả đều là hạng người hám danh cầu lợi, phần lớn đám đệ tử dưới trướng cũng là chính nhân quân tử.

Giờ đây bất giác thái độ Hoa Lân đối với “Thất Đại Thánh Môn” có phần chuyển biến. Lúc này có thể nói “Thất Đại Thánh Môn” đã tránh khỏi một kiếp nạn khủng khiếp, nếu như Hoa Lân không có mặt tại Hắc Mang Tinh hôm nay, sợ rằng lịch sử Tu Chân Giới có thể sẽ bị viết lại…

Lại nói, ánh mắt của mọi người tại đương trường đều tập trung về phía Tằng Lộ Vi, ngay cả Nguyễn Thu Bình cùng Lương Thụy Câu cũng nhận được không ít sự ái mộ. Sau một hồi hàn huyên, giới thiệu qua lại, mọi người mới biết Hoa Lân vốn chẳng phải là đệ tử của Không Tốc Phái nên vô hình chung, tự nhiên đối xử với hắn lạnh nhạt đi mấy phần.

Hoa Lân tự nhận thức được điều đó, lặng lẽ yên lặng trong đám người, chỉ nghe Tằng Lộ Vi ho khan một tiếng rồi nói: “Chư vị! Nơi này Tằng mỗ có một thỉnh cầu nho nhỏ, chẳng hay mọi người có sẵn lòng nghe không?”

Hơn hai mươi người lập tức im ắng lắng nghe, gã nam tử thấp bé lúc nãy bỗng cất lời: “Tằng đại hiệp nói vậy là sai rồi, có chuyện gì xin cứ phân phó, sao phải thỉnh cầu? Thôi Minh ta sẽ là người đầu tiên đứng ra ủng hộ người!”

Tằng Lộ Vi quả không hổ là đệ tử chân truyền của Lý Trần Ai, thừa kế ảnh hưởng của sư phụ mình, tích đức hành thiện, không ngờ lại được thiên hạ trọng vọng như vậy, giờ đây trong lòng hắn cũng xúc động vô cùng, lập tức nói tiếp: “…Như chúng ta đã biết, ba mươi năm trước, “truyện tống trận” của Hắc Mang Tinh đã bị Thực Cốt Long phá huỷ. Sau đó, nơi đây đã bị chính đạo trong thiên hạ liệt vào hàng cấm địa, kèm theo ước định vĩnh viễn không mở đường nữa…Nhưng hiện nay, một kẻ nào đó đã ngấm ngầm sửa lại “truyện tống trận”, mọi người không cảm thấy kì lạ hay sao?”

Đến đây, Tằng Lộ Vi đảo mắt một vòng xung quanh, thấy tất cả đều yên lặng nên lại tiếp lời: “…Có lẽ mọi người cũng biết rõ, Thực Cốt Long là một loài ma thú cực kì tà ác, càng biết nó được Tu Chân Giới xếp hàng đầu trong các loại hung vật…Thế nhưng mọi người có tưởng tượng nổi trên thực tế nó tà ác đến mức độ nào không? Ta xin được giải thích thêm một chút ở điểm này. Đợi ta nói xong, mọi người sẽ hiểu ra vì sao lại có kẻ âm mưu dẫn dụ chúng ta tới đây…” Tằng Lộ Vi dừng lại trong giây lát rồi lại nói tiếp: “…nghe nói, toàn thân Thực Cốt Long đao thương bất nhập, thân thể cực kì linh hoạt, tuỳ ý tiến lui, chuyên ăn thịt người, động tác của nó thập phần nhanh nhẹn tựa như làn gió. Nhưng đa số chúng ta lại không hề biết, điểm lợi hại nhất của nó chính là nước miếng cực độc, lây lan nhanh vô cùng. Chỉ cần chúng ta sơ ý dính một chút thôi thì toàn thân sẽ bị phân huỷ, thối rửa cho đến chết. Mà kinh khủng nhất là khi ai đó bị dính độc sẽ không chết ngay mà lại biến thành một hủ thi hung ác, khi đó đến ý chí bản thân cũng không thể khống chế được nữa, chỉ liều mạng muốn…”

Hoa Lân sớm đã nghe qua lời đồn này, nhưng giờ đây được nghe lại vẫn cảm thấy lạnh gáy…thầm nhủ: trong khi kẻ khác tìm mọi cách né tránh Thực Cốt Long để truy tìm bảo vật, nhưng bản thân mình thì ngược lại, luôn đặt Thực Cốt Long làm mục tiêu hàng đầu. Nếu tiết lộ điều này ra ngoài, ắt hẳn người ta sẽ cười rụng cả răng mất. Không được, bổn thiếu gia phải thừa cơ lặng lẽ lẩn xuống núi, bằng không khi Tằng Lộ Vi đàm luận xong với mọi người thì sợ rằng khó có cơ hội thoát thân.

Nghĩ vậy, hắn âm thầm lại gần vách núi đen kịt, giả vờ như đang thưởng ngoạn phong cảnh, ngó lại phía sau thấy mọi người không hề để ý đến hành tung của mình nên nghiêng người về phía trước, trong nháy mắt đã nhảy xuống dưới.

Ngọn núi này gọi là “Hạc Sơn”, ngụ ý “hạc lập kê quần”, toạ lạc tại phía đông của dãy Hắc Tích Sơn, bởi vậy không nói cũng biết vách núi tại đây độ dốc nguy hiểm chừng nào.

Trong màn đêm, vực sâu phía dưới hun hút không nhìn thấy đáy, thân thể lao nhanh xuống tựa diều đứt dây, đang rơi xuống lưng chừng thì Hoa Lân rút Hà Chiếu Kiếm ra, định ngự kiếm bỏ chạy.

Nào ngờ, từ dặng núi đằng xa truyền đến một tiếng gầm kinh thiên động địa, cả một vùng núi non đang chìm trong màn đêm yên tĩnh nhất thời trở nên hỗn loạn nhưng cũng trong nháy mắt khôi phục lại vẻ bình lặng.

Hoa Lân hoảng hốt, chân tay run lẩy bẩy, Hà Chiếu Kiếm suýt nữa tuột khỏi tay. Còn chưa kịp phản ứng gì hơn, trên đỉnh đầu hắn đột nhiên truyền tới một âm thanh trầm trầm ra lệnh: “Mau áp sát vách núi, ngàn vạn lần không được tuỳ thi triển “Ngự Kiếm Thuật” di chuyển…”  Hoa Lân theo ý định từ trước, Hà Chiếu Kiếm “Tranh” một tiếng cắm sâu vào vách núi, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy phía trên một gã nam tử dung mạo anh tuấn, lưng đeo song kiếm lao xuống, thực hiện cách thức y hệt hắn, bám sát vào vách núi.

Hoa Lân khẽ cười thốt lên: “Không ngờ cũng có kẻ bỏ chạy giống ta. Hắc hắc hắc…”

Ai ngờ, gã nam tử phía trên nghe được, tức giận nói: “Mau câm miệng lại cho ta, ngươi thử nhìn sang bên phải xem…”

Hoa Lân cả kinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ sơn cốc tối tăm phía xa vọt lên một màn hắc vụ, dừng tại không trung rồi đột nhiên ngưng tụ thành một đám mây đen khổng lồ. Đám mây này không ngừng vần vũ, bên trong ẩn hiện hai luồng hàn quang sáng rực, tựa như có một cặp mắt tà ác quét qua thân thể Hoa Lân.

Toàn thân Hoa Lân run lên bần bật, trong lòng kinh hãi khôn cùng: Mẹ ơi, nó sẽ không xông tới đây chứ? Cổ nhân có câu “Việc lành tính không tốt, sự xấu ắt đến liền”

Hoa Lân mới nghĩ tới đây, đám mây đen phía xa xa kia bỗng cuồn cuộn luân chuyển, lao thẳng tới sườn tây của Hạc Sơn.

Lúc này thân hình Hoa Lân đang ép sát vào vách núi, chỉ hận không thể xuyên qua lớp nham thạch mà chạy. Mặc dù nỗi sợ hãi đang bao trùm tâm trí nhưng hắn cũng không khỏi tò mò, lặng lẽ quay lại quan sát đám mây đen kia, giật mình phát hiện ra ở trung tâm đám mây hiện diện một vật có hình dáng tựa loài rắn cực lớn, đường kính thân hình nó chừng mười người ôm không xuể, đôi ma nhãn khổng lồ có kích thước sánh ngang cả thân hình Hoa Lân không ngừng phát ra từng tia âm hàn, sắc lạnh tựa kiếm.

Vào thời khắc nguy hiểm kề cận này, nam tử phía trên bỗng nhỏ giọng ra lệnh: “Mau nhắm mắt lại ngay! Lập tức đưa thần thái chìm vào trạng thái “tích cốc”…”

Hoa Lân đột nhiên cảm thấy ớn lạnh kèm theo đôi chút bất an nên cũng vội vàng làm theo. Thế nhưng hắn đã chậm mất một bước.

Với linh tính của mình, Thực Cốt Long nhận thấy một thần quang yếu ớt loé ra, cũng đủ cho nó đoán biết đây là vật thể sống. Toàn bộ thân hình cao lớn của nó bổ nhào hướng về phía Hoa Lân đang treo mình trên vách núi. Cặp long nhãn tà ác kia lấp lánh liên hồi, thậm chí còn lộ ra vẻ hưng phấn kì dị.

Nhưng giờ đây Hoa Lân đã hoàn toàn chìm vào trạng thái “tích cốc” nên không hề biết được hiểm hoạ đang lặng lẽ phủ xuống….  Trước Sau    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.