Bản lĩnh chọc cười nữ hài tử của Hoa Lân quả nhiên không vừa, ngay cả chiêu này cũng nghĩ ra được. Tiểu Bạch lập tức hướng về phía hắn “Hống hống…” rít tiếp hai tiếng, không chịu thoả hiệp.
Thu Uyển Ly thấy trong tay hắn bỗng xuất hiện một động vật, liền nín khóc, ngạc nhiên ngó Tiểu Bạch trong tay hắn, nghẹn ngào nói: “Uyển…Uyển nhi muốn!”
Hoa Lân sợ nàng bị Tiểu Bạch làm cho bị thương vội rụt tay lại nói: “Uy uy! Đừng chạm vào, nó cắn đấy!”
Quả nhiên, Tiểu Bạch mở tròn mắt, hướng về Thu Uyển Ly, hú lên hai tiếng “Hống hống…”. Hoa Lân cúi người đặt Tiểu Bạch xuống đất, nói với Thu Uyển Ly: “Ngươi phải làm quen với nó đã, nếu không chắc chắn nó sẽ cắn ngươi đấy…”
Nào ngờ Tiểu Bạch vừa chạm chân xuống đất, lập tức hú lên một tiếng, thoắt cái đã phi ra ngoài, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Thu Uyển Ly cả kinh kêu lên: “Ai nha! Nó định chạy trốn, ngươi mau bắt nó lại kìa!”
Quả nhiên Tiểu Bạch chỉ chạy nhảy loạn xạ trong rừng cây, không hề đi xa. Chỉ trong chốc lát, nó không biết từ đâu đã vớ được một con thỏ hoang mang về. Quái lạ là con thỏ kia nằm im trên mặt đất, không dám cựa quậy chút nào.
Thu Uyển Ly hoan hô ầm ĩ, đến trước mặt Tiểu Bạch, chìa tay ra định ôm lấy nó để chơi đùa. Nào ngờ Tiểu Bạch từng bước từng bước lùi lại phía sau, bỗng hướng về nàng “Hống hống…” rít lên hai tiếng, quay đầu lại chạy vào rừng cây.
Con thỏ hoang đang nằm trên mặt đất cũng thoát khỏi kìm kẹp, “Sưu sưu sưu…” phóng đi mất dạng. Thu Uyển Ly tức giận, mắng yêu: “Tiểu Bạch chết tiệt, Tiểu Bạch hôi hám…”
Hoa Lân ha hả cười nói: “Ngươi vồ lấy nó như vậy sao được, nhất định phải ôn nhu một chút mới được…”
Đang cười bỗng từ xa xa “Băng” một tiếng huyền cung rung lên, sắc mặt Hoa Lân đại biến, chỉ nghe “Sưu” một tiếng, như một mũi tên phá không lao đi…
Hoa Lân hoảng sợ thét lên: “Tiểu Bạch, cẩn thận!”.
Trong rừng cây bên trái, “Đoạt!” một tiếng nghèn nghẹn truyền đến, liền đó là tiếng Tiểu Bạch rống lên giận dữ: “Hống hống hống hống…”.
Hoa Lân vội vàng vọt đi, lại nghe “Băng” một tiếng, một mũi tên lại bắn tới, xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá xanh, vút nhanh đến người Tiểu Bạch.
Động tác của Hoa Lân còn nhanh hơn mũi tên một phần, thân ảnh nhoáng lên, tay phải lăng không tóm lấy mũi tên, quát: “Dừng lại! Bằng không đừng trách ta không khách khí đấy!”.
Tiểu Bạch lập tức lẻn đến bên Hoa Lân, rống lên một trận kinh hoảng “Hống hống hống…”
Kì thật hai mũi tên vừa rồi mặc dù nhanh nhưng nào đã bắn trúng nó? Tuy nhiên nó cũng bị doạ cho bay mất hồn vía, tránh ở sau lưng Hoa Lân, liên tục run rẩy.
Hoa Lân đưa tay trái ẵm nó lên, nhìn thấy từ khu rừng rậm xa xa có năm bóng người bước ra. Một thiếu niên anh tuấn tay cầm huyền cung trong đám đó vội cất lời tạ tội: “Thật là thất lễ quá, xin lỗi! Ta nhầm tưởng vật nuôi của ngươi là súc sinh hoang dã. Tốc độ của nó quả rất nhanh, rốt cục nó là loại vật gì thế?”
Hoa Lân tuyệt nhiên không trả lời, chỉ âm thầm quan sát năm người này. Lại nói sự đời cũng khéo sắp đặt, bọn họ chính là đám người tụ tập bàn chuyện tại quán trà ngoài thành mà Hoa Lân từng gặp qua. Lúc đó hình như Hoa Lân có nghe thấy họ bàn tính đi “Thành đông kiếm trủng” tìm báu vật, thật đúng một chuyện tầm phào!
“Ân?…” Hoa Lân đột nhiên tỉnh ngộ, “Thành đông kiếm trủng”? Chẳng phải hướng này ư?
Một hán tử râu quai nón lớn tiếng nói: “Tiễn tứ đệ! Ngươi nói lằng nhằng làm gì? Dù bắn chết con vật kia thì đã sao. Hơn nữa nơi này cũng ngay gần “Kiếm trủng”…”
Nam tử trung niên cầm đầu lập tức ngắt lời: “Tam đệ! Không được gây chuyện.”
Hoa Lân cười nhạt, hắn đương nhiên nào dễ nổi giận, nhưng Thu Uyển Ly từ đằng sau đột nhiên bước tới, lạnh lùng nói: “Hừ! Hoa ca ca dạy cho chúng một bài học đi, bọn người kia thật không biết lễ phép là gì!”
Năm người nam tử đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thu Uyển Ly là một thư sinh bảnh bao, dáng người mảnh khảnh, bờ eo thon thả, lại thêm cả da tay trắng bóc nõn nà.
Nam tử râu quai nón liền cười to nói: “Hoá ra là một đôi nam nữ đang vụng trộm làm bậy, ha ha ha…”
“Tam đệ!”
Nam tử trung niên liên tục nhắc nhở nhưng gã kia vẫn cười sằng sặc không ngừng. Sắc mặt bốn người còn lại đều biến đổi, thầm nghĩ những lời này của Tam đệ e rằng sẽ đem lại phiền toái mất thôi.
Thu Uyển Ly chau mày, dậm chân nói: “Hoa đại ca! Hắn…hắn chửi rủa chúng ta kìa, mau ra tay giáo huấn hắn đi!”
Cùng lúc đó năm người kia cũng đồng thời nắm chặt vũ khí của mình, hai bên tựa hồ chuẩn bị lao vào kịch chiến. Trong đám này chỉ có thiếu niên tay cầm huyền cung cảm giác bất an, vừa rồi hắn chính mắt trông thấy Hoa Lân tay không dễ dàng bắt được mũi tên của mình, thực lực này sợ rằng trong số năm huynh đệ không ai là đối thủ. Đương nhiên nếu lấy đông chống ít thì tình thế sẽ khác….
Nhưng hắn nào ngờ, Hoa Lân vừa nắm lấy Thu Uyển Ly xoay người bước đi vừa nói: “Ta không sao cả, người khó chịu không phải là ta mà là ngươi…Từ nay về sau những sự việc kiểu này còn gặp nhiều, nếu không muốn bị người khác bắt nạt thì phải chăm chỉ luyện tập tiên thuật mới được. Thế nào? Bây giờ có muốn bái ta làm sư phụ chưa?”
Thu Uyển Ly liền dậm chân nói: “Hừ…Trước tiên ngươi giáo huấn hắn một trận đi, ta sẽ bái ngươi làm sư phụ!”
Hoa Lân cười nói: “Ngươi nhỏ nhen quá, muốn đánh thì ngươi đánh đi, ta không có hứng!”, nói xong nắm tay Thu Uyển Ly dần dần đi xa.
Hán tử lỗ mãng đằng sau lớn tiếng nói: “Các huynh đệ! Ta có nhìn lầm người không? Tiểu tử này nhất định là một gã bịp bợm trên giang hồ, chuyên môn lừa đảo nữ tử nhà lành. Theo ta, hắn dùng động vật đáng yêu trên vai kia để dụ dỗ người khác. Mau lên! Chúng ta mau đi cứu nữ tử kia, ngàn vạn lần không được cho hắn đắc thủ…”
Bốn người còn lại sắc mặt đều ngao ngán, thiếu niên anh tuấn bỗng thở dài: “Đằng tam ca, khả năng quan sát của người quả nhiên lợi hại nhưng cũng phải nói cũng có phần sơ suất…”
Đằng Vinh Quang lập tức hỏi lại: “Tiễn Duyệt! Ta ghét nhất cái tính này của người, nói chuyện lại phải nhìn quanh, không sợ trước thì cũng lo sau, ngươi nói ta sơ suất điều gì?”
Tiễn Duyệt cả giận nói: “Ngươi không thấy tay phải hắn nắm một mũi tên sao?”
Đằng Quang Vinh: “Thế thì có vấn đề gì? Tiểu tử ngươi thật là…ngay cả “Hưởng Vân Tiễn” gia truyền bị người ta cướp mất cũng không dám đòi lại…Thật sự quá vô dụng!”
Sắc mặt ba người còn lại đều đại biến, gã đại ca cầm đầu bỗng cất giọng hỏi: “Ngũ đệ! Chẳng lẽ hắn lăng không thu lấy mũi tên của đệ? Không phải nhặt trên mặt đất chứ?”
Tiễn Duyệt cười khổ nói: “Đại ca! Với nhãn lực của đệ lẽ nào lại nhầm? ….Ài!”
Tất cả đều mặt mũi trắng bệch…
Phải biết rằng “Hưởng Vân Tiễn” của Tiễn gia nhanh như thiểm điện, nổi danh trong giang hồ. Trong khoảng cách hai mươi trượng, cho dù là đệ nhất cao thủ Hàn Trấn Ly cũng khó lòng thoát khỏi, nào ngờ lại bị người ta dễ dàng lăng không thu lấy. Bọn họ tự hỏi nếu bản thân mình luyện thêm mười năm nữa cũng chưa chắc sánh ngang được với đối phương! Như thế bảo sao họ không kinh ngạc?
Lại nói Hoa Lân kéo Thu Uyển Ly đang bốc hoả đi thật xa, hồi lâu sau dừng lại trên một thảm cỏ. Thu Uyển Ly cả giận nói: “Ngươi…sao ngươi không trừng trị hắn? Hừ!”
Hoa Lân giọng đầy thâm ý nói: “Nhân sinh trên đời…có rất nhiều sự tình phải tự mình giải quyết. Khi nguy hiểm đến gần thì cũng tự mình phải đối mặt. Đúng rồi…Hôm qua ta vốn chưa nghĩ đến sẽ truyền thụ cho ngươi võ công. Nhưng lại thấy ngươi không nhà không cửa, nếu một chút bản lĩnh cũng không có, tương lai chắc chắn sẽ phải chịu nhiều uỷ khuất. Thế nào? Ngươi không muốn học tiên thuật sao?”
Thu Uyển Ly dậm chân nói: “Không cần! Uyển nhi không cần học tiên thuật gì cả, ta chỉ cần hàng ngày được ở kề bên ngươi.”
Sắc mặt Hoa Lân trầm xuống, nghiêm mặt nói: “Sai rồi! Ngươi nói vậy là sai lầm rồi. Ngươi chẳng lẽ không nhận ra điều gì à? Khi lần đầu gặp gỡ, cả ta và ngươi đều toàn thân đầm đìa máu. Điều này nói lên vấn đề gì? Phải biết rằng, Hoa ca ca của ngươi cũng đang ngày đêm bị kẻ địch truy sát…Ài, sao ngươi không rõ nhỉ? Một ngày nào đó, kẻ thù của ta cũng sẽ tìm đến nơi, đến lúc đó, có lẽ bản thân ta cũng phải vắt chân lên cổ chạy, còn nói gì đến việc bảo vệ ngươi nữa!”
Thu Uyển Ly sửng sốt nhưng vẫn không bằng lòng nói: “Nhưng…nhưng…”
Hoa Lân liền cắt ngang lời: “Nhưng cái gì? Ngươi không nhẫn nại được sao, lại còn muốn làm vướng chân vướng tay ta nữa!”
“Ngươi, ngươi? Ta hận ngươi, rốt cục không thèm để ý đến ngươi nữa!” Thu Uyển Ly hất tay, bỏ chạy nhưng thương thế ở bắp chân vẫn chưa khỏi hẳn, đột nhiên ngã sấp trên mặt đất, thổn thức: “Ta hận ngươi! Hu hu hu…”
Hoa Lân chậm rãi ngồi xuống bên nàng, ôn nhu nói: “Vẫn còn đau ư? Nếu ngươi khăng khăng không học tiên thuật, kẻ thù của ta đuổi đến nơi thì từ đó về sau ngươi cũng chẳng thể gặp lại ta nữa. Nói ngược lại, nếu ngươi chịu tu luyện tiên thuật, chưa biết chừng có thể sống một ngàn tám trăm tuổi, như thế chúng ta mới còn có cơ hội gặp lại nhau. Bằng không, một ngàn năm trăm năm sau, ta vẫn sống nhăn mà ngươi đã thành một nắm xương khô, điều này thật là đáng tiếc…”
Thu Uyển Ly bĩu môi nói: “Ngươi…ngươi mới thành một bộ xương khô ấy. Hừ!”
Toàn thân Hoa Lân chấn động kịch liệt, nhận ra mấy câu nói vừa rồi vô cùng quen thuộc. Chợt nhớ lại ngày trước Diệp Thanh cũng “giận hờn” thế này với mình, trong lòng đột nhiên quặn đau.
Thu Uyển Ly thấy hắn thẫn thờ, tưởng hắn vì mình mà sinh ra tức giận, vội kéo tay hắn nói: “Được rồi mà Hoa ca ca, ta sẽ học. Ngươi bắt đầu dạy đi!”
Hoa Lân cũng hồi phục lại tâm tư, trong lòng cũng trở nên vui vẻ nhưng cố ý nghiêm mặt nói: “Học võ công thì phải bái sư! Ta phát hiện ngươi có một ít võ công cơ bản, vậy điều này cũng không biết sao?”  Đương nhiên Hoa Lân vừa gặp đã biết Thu Uyển Ly đã từng học qua một ít tâm pháp võ công đơn giản, cho nên mới có ý dẫn nàng vào “con đường tu chân”. Đến lúc đó, bản thân hắn mới có thể tuỳ ý bỏ đi.
Thu Uyển Ly thấy Hoa Lân biểu hiện kiên quyết như vậy, trong lòng thầm thở dài, gần như tất cả ảo tưởng bỗng trở thành bọt nước, vì vậy cúi người, quỳ gối trên mặt đất nói: “Hôm nay Uyển nhi bái người làm sư phụ! Cũng có vài điều muốn nói, hy vọng từ nay về sau sư phụ sẽ yêu thương Uyển nhi, không làm tổn thương Uyển nhi, bảo vệ Uyển nhi, còn phải giúp Uyển nhi…”
Trên trán Hoa Lân bắt đầu đổ mồ hôi hột, thầm nghĩ: đây mà là thu nhận đệ tử ư? Giống như tuyển chọn hậu cung thì mới đúng??? Cho nên hắn vội vàng ngắt lời: “Được rồi, được rồi, cứ như vậy đi! Từ hôm nay trở đi, ngươi chính thức là khai sơn đệ tử của Kiếm Tiên Phái. Lại đây, lại đây, lại đây nào, bây giờ ta sẽ dạy ngươi thế nào là vận khí, sau đó sẽ truyền thụ cho ngươi tâm pháp cơ sở của Thánh Thanh Viện. Ngươi phải chú ý nghe đấy…”
Lúc lắc cái đầu, Hoa Lân chậm rãi lần lượt đem phân bố cũng như tác dụng của từng kinh mạnh, sau đó là tâm pháp của Thánh Thanh Viện ra giảng giải. Hắn từ từ dạy cặn kẽ cả ngày trời, không ngờ, thiên tư của Thu Uyển Ly thông minh hơn người, mà bản thân nàng khi còn trong hoàng cung cũng học được không ít điều nên cũng hiểu được phân nửa. Đã hết một ngày, nàng vẫn say mê với đạo pháp tu chân, trời đã tối mịt lúc nào không hay.
Hoa Lân nhìn nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện mây mù bắt đầu vây phủ toàn bộ rừng cây nên nâng Thu Uyển Ly dậy nói: “Tốt lắm, hôm nay luyện đến đây thôi. Nhân lúc buổi tối không khí trong lành, chúng ta lập tức tiến vào kinh thành. Đi thôi…”, nói xong rút ra Hà Chiếu Kiếm, ôm lấy Thu Uyển Ly bước lên.
Ai ngờ, Hoa Lân đạp kiếm phi lên trời cao, bay nửa canh giờ vẫn thấy dưới chân cây cối ngút ngàn, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: chẳng lẽ gặp yêu quái ư?.
Tuy nhiên hắn vẫn cương quyết tiếp tục gia tăng độ cao, lúc này ngay cả Thu Uyển Ly cũng phát hiện có điểm bất ổn, nhỏ giọng nói: “Hoa ca ca, chúng ta chẳng phải đã lên cao ít nhất ba mươi trượng rồi sao? Thế nào còn tiếp tục lên nữa?”
Hoa Lân không cam tâm mất mặt trước đồ đệ mình, bực dọc nói: “Quả là có chuyện, để ta nghiên cứu một chút đã….Ấy? Ngươi vừa gọi ta là gì?”
“Ách…” Thu Uyển Ly lập tức chữa lời: “Sư phụ! Uyển nhi biết sai rồi!”
Hoa Lân bật cười ha hả nói: “Câu này mới đúng!...Ài! Không ngờ đồ đệ đầu tiên của ta lại là nữ nhân, sự đời đúng là khó lường.”, nói đên đây, trước mặt chợt sáng bừng, trên đỉnh đầu hai người, lộ ra bầu trời đêm với muôn ngàn vì sao lấp lánh. Cúi đầu nhìn xuống dưới chân bạt ngàn cây rừng, từng làn sương trắng phiêu lãng quấn quanh, cảnh vật vô cùng quỷ dị.
Bây giờ đối với “Cửu cung bát quái”, Hoa Lân cũng đã am hiểu đôi chút, lập tức kinh hô: “Trời! Phía dưới vốn là có bố trí “Cửu Cung Mê Hồn Trận”, cũng may kẻ bày trận công lực chưa đủ hoả hầu, nếu không chúng ta không có cách nào thoát khỏi!”
Sau khi quan sát kĩ càng, hắn dường như thu lại lập luận của mình, người bày trận này tuyệt đối phải là cao thủ. Thế nhưng rừng rậm kéo dài liên miên hơn trăm dặm kia, một khi tiến vào bản thân mình cũng không đủ sức đối phó. Sao mình lại dễ dàng thoát đi vậy nhỉ? Hoa Lân không khỏi có chút tò mò!
Vì vậy trên không trung hắn xẹt qua xẹt lại đảo hơn chục lần, đột nhiên phát hiện xa xa hiện diện một khu nhà hoang. Xét về kích thước, diện tích của khoảng sân đó có lẽ chiếm vài dặm. Có thể ước chừng, trước kia, ở đây phải có ít nhất hơn một ngàn cư dân sinh sống, đây hẳn phải là một danh gia vọng tộc nhưng đáng tiếc là gia tộc này bây giờ đã tàn lụi. Hiện giờ, cả khu nhà hoang tràn ngập âm khí, quả thật có thể dùng từ “Quỷ Ốc” để hình dung.
Hoa Lân không dám tuỳ tiện hạ xuống, đứng lơ lửng giữa không trung, quan sát một hồi. Thu Uyển Ly càng thêm sợ hãi, run giọng nói: “A! Dưới…dưới kia có phải là Quỷ Ốc không?”
Hoa Lân gật đầu nói: “Cho dù không phải, nhưng cũng không khác biệt lắm…Đi nào! Chúng ta xuống xem sao!”
“Ôi…Không cần đâu mà!” Thu Uyển Ly dáng vẻ kinh hoảng nói.
Mà Tiểu Bạch trên vai Hoa Lân cũng chẳng sợ hãi chút nào, cứ mơ mơ màng màng ngủ nên Hoa Lân nắm lấy nó quăng vào không gian Phần Tinh Luân. Bay quanh toà Quỷ Ốc này vài vòng, Hoa Lân lặng lẻ thi triển âm nhãn, quả nhiên phía dưới có u linh vất vưởng. Nói đến cũng thật kì quái, u linh dưới kia tựa như không nhận thấy Hoa Lân trên không trung, chỉ lượn lờ trên mặt đất.
Cũng may hết thảy, Thu Uyển Ly đều không nhìn thấy, nếu không ắt hẳn nàng sẽ sớm hét toáng lên.
Hoa Lân thở dài, thầm nghĩ nếu không tìm ra cách hoá giải trận pháp này, trong tương lai sợ rằng sẽ hại chết vô số dân chúng. Bản thân đã gặp chuyện này, dù sao cũng nên ra tay làm việc thiện. Bay tiếp nửa vòng, Hoa Lân chăm chú nghiên cứu cách phá trận, khi phi hành đến mặt nam, hắn bỗng cười nói: “Có lầm không nhỉ? Hoá ra là như vậy!”
Thu Uyển Ly ôm chặt lấy người hắn, bĩu môi nói: “Sao vậy?”
Hoa Lân cũng chẳng giải thích vì nếu giải thích thì nàng ta cũng không hiểu được. Vốn là ai đó đã trấn một phần mộ tại vị trí quẻ Khôn, mặt trước cắm một cây cờ chiêu hồn, đó cũng là trận nhãn của “Cửu Cung Mê Hồn Trận” này.
Dựa vào tình hình bây giờ, chủ nhân của “Cửu Cung Mê Hồn Trận” trước kia không hề có ý định phát động kỳ môn đại trận này. Nhưng người đó không ngờ có kẻ vô tình đặt phần mộ đúng vào trận nhãn. Sự trùng hợp này làm cho Hoa Lân rất ngạc nhiên nên cười nói: “Kẻ này là ai nhỉ? Con mẹ nó, thực sự ngu như bò! Sao lại xây mộ ngay chỗ này? Ài…Thế nhân ơi là thế nhân!”
Thu Uyển Ly chẳng hiểu mô tê gì, hoảng hốt nói: “Hoa…sư phụ! Chúng ta mau bay lên thôi! Uyển nhi sợ lắm…”
Hoa Lân nghiêm mặt nói: “Không được! Uyển nhi phải ghi nhớ một điều! Người tu chân phải có phong thái hành hiệp trượng nghĩa, đối với bàng môn tà đạo, nhất định phải diệt trừ bằng được. Hôm nay đã đặt chân đến đây, ta không thể không phá trận pháp này!”, nói xong hắn định hành động chuyển ngôi mộ đi nơi khác.
Đột nhiên, xa xa phía tây nam truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, Thu Uyển Ly sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hét lớn: “Hoa ca ca, Hoa ca ca….Uyển nhi muốn về nhà!”. Nàng bỗng quên gọi Hoa Lân là sư phụ, lại càng quên mình đã sớm không nhà không cửa.
Hoa Lân cũng cả kinh, lớn tiếng nói: “Chẳng lành rồi! Năm người hôm nay gặp cũng tiến vào đây, bây giờ họ có thể đang gặp nguy hiểm, chúng ta tới đó xem sao…”, đoạn chuyển hướng phi kiếm, lao nhanh về phía tây nam….
Trước Sau