Hoa Lân dắt Thu Uyển Ly theo hướng đông nam mà đi, trên đường gặp thôn trang hỏi thăm một tiều phu mới biết phía trước hơn trăm dặm là thủ phủ của Trung Nam quận – Trung Nam thành.
Hoa Lân cẩn thẩn hỏi lại Thu Uyển Ly xem tại Trung Nam thành có người thân hay không. Không ngờ điều này khiến nàng ta lập tức trở nên ủ rũ trầm mặc suốt nửa ngày. Hoa Lân thấy tình hình không ổn, nghĩ thầm trước tiên dẫn nàng ta đi du ngoạn ít lâu đợi thương thế nàng ta lành hẳn, đến khi đi cũng mệt rồi thì sẽ hỏi thăm ai đó để đưa nàng về nhà.
Hoa Lân mặc dù cũng hiểu đạo lí “đau dài không bằng đau ngắn”, nhưng do tâm địa của hắn thực sự quá mềm yếu, thủy chung không dám làm Thu Uyển Ly thương tâm.
Lại thấy nàng sầu khổ không dứt, Hoa Lân vừa đi vừa nói:
- Có một lần, trên đường đi ta gặp một thôn trang thấy bốn tiểu hài chơi đùa. Vì vậy phân biệt hỏi từng đứa: Hôm nay các ngươi làm những gì? Tiểu hài thứ nhất trả lời: Ăn cơm, ngủ, đả đậu đậu (chơi bắn bi). Tiểu hài tử thứ hai cũng trả lời: Ăn cơm,ngủ, đả đậu đậu. Đương nhiên là hài tử thứ ba cũng trả lời giống như thế. Nhưng khi ta hỏi hài tử thứ tư thì hắn nói: Ăn, ngủ … Ta sững sờ hỏi hắn vì sao không thích đả đậu đậu? Hắn đáp: "Mẹ ta chính là đậu đậu, bà ngươi cũng thế, cũng là đậu đậu!”
Thu Uyển Ly rốt cục cũng nở một nụ cười nói:
- Ngươi thật là xấu!...
Hoa Lân cũng ha ha cười lớn:
- Ta trên người không có tiền! Ở trọ thì không được, chi bằng đêm nay chúng ta ở trong núi rừng một đêm. Được không?
Thu Uyển Ly mặt đỏ bừng lên, tim đập mạnh nhanh thêm vài phần, ngượng ngập nói:
- Hay lắm! ban đêm rừng rậm quả thật rất đẹp…
Hoa Lân trong lòng nghĩ thầm: “ Hãy đợi đấy, rồi ngươi sẽ biết thế nào là cuộc sống gian nan”. Vì vậy, hắn đỡ nàng đi thêm mười dặm đường thì thấy phía trước xuất hiện một ngã ba đường, Hoa Lân cố ý không đi vào quan đạo mà rẽ trái vào đường núi. Dọc đường cây cỏ xanh mướt, núi rừng vắng bóng người nhưng phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần. Bên cạnh sơn lộ là một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy xuôi, hai người theo bờ nam mà đi. Chỉ một lúc sau đã thấy rừng rậm liên miên, chim rừng về tổ. Ngẩng đầu lên nhìn trời thì đã hoàng hôn. Nơi này cực kì yên tĩnh, Hoa Lân đốt một đống lửa bên dòng suối nhỏ, sau đó đi vào trong rừng, lát sau đã mang về một con thỏ hoang. Đang chuẩn bị giết thỏ để nướng, Thu Uyển Ly đột nhiên nói:
- Nó trông thật đáng thương, ngươi tha cho nó được không?
Hoa Lân vốn cũng không muốn sát sinh nên thừa cơ nói:
- Cũng được, để ta đi kiếm ít hoa quả vậy.
Thu Uyển Ly thấy sắc trời u ám không khỏi có chút sợ hãi, đang muốn kêu hắn đừng đi thì bóng người đã nhoáng lên, Hoa Lân đã biến mất sau cánh rừng. Thu Uyển Ly trong lòng không khỏi khẩn trương, cảnh giác nhìn cảnh vật xung quanh. Nhưng ngay sau đó, bóng người lại chợt lóe lên, đã thấy Hoa Lân đột nhiên cầm hai quả dại trên tay đang trở về. Thu Uyển Ly trong lòng có chút khác thường, thầm nghĩ hắn đi kiếm quả làm sao nhanh thế được? Không biết có phải là hắn đã chuẩn bị trước hay không?
Hoa Lân đến bên dòng suối rửa sạch hai quả dại, đưa cho nàng một quả nói:
- Ta đối với ngươi thật không có biện pháp, có được con thỏ thì không chịu ăn thịt, hết lần này đến lần khác cứ đòi ăn quả dại cơ.
Thu Uyển Ly cầm lấy quả sơn mai (mơ rừng, táo rừng) nhẹ nhàng cắn một miếng nói:
- Người ta thấy nó đáng yêu mà! Nếu bị ngươi ăn thịt, vạn nhất nó còn có nữ tử, có phải là cùng cực thương tâm không?
Hoa Lân nhếch mép cười:
- Chuyện này cũng không nhất định phải như vậy! …Theo thuyết Lục đạo luân hồi, không chừng con thỏ này chết đi lập tức có thể đầu thai*. Nếu vận khí tốt, có thể đầu thai thành người, Hoa mỗ ngược lại đã làm được một việc thiện. Ngươi nói có đúng không?... hắc hắc!
Thu Uyển Ly chỉ biết giương mắt nhìn hắn. Hoa Lân lại tiếp tục:
- Cho nên có thể nói trong nhân sinh có những việc phi thường kì diệu... Nhớ khi xưa, hồi còn nhỏ ta bị một quái bệnh, mọi người đều cho rằng cuộc sống của ta không kéo dài được. Nhưng ta không vì thế mà buông thả, kết quả là bái nhập Thiên Sơn kiếm phái luyện thành một thân võ công bất tục như bây giờ… Điều này cho thấy, nhiều khi tai nạn cũng không phải là việc xấu. Khác biệt có chăng là ở chỗ, không chừng đây chính là khảo nghiệm mà ông trời dành cho chúng ta, trong đó nhất định sẽ có một sinh cơ … Ngươi nói có phải không?
Thu Uyển Ly sững sờ một lát rồi cũng hiểu ra dụng ý của hắn. Nàng lại nhớ tới thảm biến hôm nay: ca ca bị giết, hộ vệ chết trận, ngay cả sủng vật của mình là Tiểu Hắc cũng vì cứu mình mà chết. Thiên hạ rộng lớn nhưng dường như không có chỗ cho mình dung thân. Nghĩ vậy đột nhiên từ hai mắt của nàng chảy ra hai dòng lệ, thật lâu không dứt. Nhưng lúc này Hoa Lân cũng không cố khuyên thêm nữa, nghĩ thầm rằng để nàng ta trút hết uất ức một lần sau này cũng tốt hơn.
Màn đêm buông xuống, sau đó hai người đều trở nên im lặng. Hoa Lan thỉnh thoảng nhìn về phía nàng, sợ nàng quá bi thương thành bệnh. Lúc này hắn mới phát hiện Thu Uyển Ly quả là quốc sắc thiên hương. Mặc dù nàng mặc nam trang nhưng cũng không che dấu được tấm thân mềm mại. Hơn nữa, nàng thân là thiên kim chi thể (thân thể ngàn vàng) có khí chất cao quý, bình thường lộ ra vẻ khả ái không thể che dấu, dễ dàng khiến cho nam nhân sinh lòng ái mộ mà tự cảm thấy thấp kém.
Thu Uyển Ly rốt cục được hắn an ủi, chậm rãi hóa giải từ bi thương trở lại bình thường. Trong lòng nghĩ: nếu hắn muốn cùng mình động phòng, không biết mình có muốn cự tuyệt hay không? …không biết có nữ nhân nào nghĩ vậy không, cũng không thể cự tuyệt mãi. Nhưng nàng cũng không biết được vì nàng còn là một xử nữ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Hoa Lân ngồi nhìn hình ảnh xinh đẹp của nàng, nghe tiếng suối róc rách chảy, trước mắt đột nhiên nổi lên một trận mơ hồ, phảng phất như đang về tới gia hương vậy. Hắn nhớ mang máng, Diệp Thanh cũng ngồi y như vậy, bên cạnh cũng là khe nhỏ chảy quanh, hết thảy đều rất quen thuộc, rất giống nhau. Trong mơ hồ, hắn nổi lên trăm ngàn nhung nhớ, trong lòng nhẹ giọng hỏi: “Thanh Thanh… Nàng có khỏe không?”
Ngày tháng trôi qua… Hoa Lân rốt cục cũng đi được thời gian hai năm rồi. Trung Nguyên đã sớm có nhiều thay đổi. Trong hai năm này, thanh danh của Thiên Sơn kiếm phái ngày càng tăng, nguyên nhân là ở bốn điểm:
Thứ nhất, Hoa Lân dũng đoạt Huyền Thiên bảo kiếm, mà hắn xuất thân từ Thiên Sơn kiếm phái, cho nên người giang hồ đối với Thiên Sơn thêm phần kính sợ. Thứ nhì, Tuyệt trần tiên tử từ khi đi cùng Hoa Lân đến nay không rõ tung tích. Người trong giang hồ đối với việc sư điệt luyến ái của bọn họ có phần không chấp nhận được, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi hâm mộ không thôi. Thứ ba, Thiên Sơn chưởng môn Hạng Mạc Thiên đột nhiên phế bỏ võ công của nhi tử mình, đồng thời trục xuất phản đồ Trần Kiêu ra khỏi sư môn, đương nhiên được người trong giang hồ kính ngưỡng. Thứ tư là Thiên Sơn hậu khởi tân tú (người đẹp thuộc thế hệ sau) Trương Thiên Hoa, một mình đến Thiên Nhai sơn trang, tra ra thảm án Trương gia diệt môn bảy năm trước là do Thiên Nhai bát kiếm gây ra. Bát kiếm đã bị Diệp Thanh phế đi ba người, lập tức bị người tầm thù, kết quả là gia phá nhân vong. Đây thật sự là thiên lí giăng giăng, nhân quả báo ứng tức thời!
Nhưng lúc này trên đỉnh Thần Nữ phong cô độc đang diễn ra một trường đoạn si tình. Một vị tuyệt sắc giai nhân, vì lời hứa hẹn, chờ đợi tại bờ huyền nhai hai năm liền. Nàng chính là Diệp Thanh. Nhìn dưới chân núi, sông nước cuốn quanh, ở trên này nàng vẫn thủy chung giữ vững niềm tin của mình. Kiên trì tin hắn nhất định trở về, tin hắn sẽ không thất tín bỏ mặc mình. Bởi vì từ trước tới giờ hắn chưa một lần thất tín với nàng, cũng tuyệt đối không để cho nàng vì hắn mà phải thương tâm rơi lệ. Trước khi đi hắn còn hẹn nàng ở nơi này chờ hắn quay về; cho nên trăm năm cũng vậy mà ngàn năm cũng tốt, nàng quyết không rời khỏi đây…
Thân ảnh thê mĩ của nàng đứng đó vô số ngày đêm, khắc sâu hình ảnh vào trong tâm của chúng nhân, khiến họ không khỏi nổi lòng trắc ẩn, một chút cảm thương…
Thường nói rằng, thành tâm thì có thể đánh động cả thần linh, hằng tâm có thể đánh động cả đất trời. Nàng cô độc chờ đợi ở đó, cũng không phải là không có việc gì làm. Vì muốn bảo trì cho hắn vẻ đẹp nhất của mình, mặt khác bảo trì vẻ thanh xuân cho mình; cho nên khối Kí ức tinh phiến đã được nàng tham thấu hết. Phương pháp tu chân mặc dù bác đại tinh thâm, nhưng chung quy cũng không cứu được nhân tâm thương cảm, huống chi ngày tháng trôi đi thương cảm ngày càng tăng. Sau người nàng chính là vật mà người trần không ngừng tranh đoạt, chính là Huyền Thiên kiếm đang yên tĩnh treo giữa không trung. Là ai nói Huyền Thiên kiếm không thể giá ngự? là ai bảo Huyền Thiên kiếm chỉ là một khối ngoan thiết (sắt cứng, ngoan cố), trong mắt Diệp Thanh nó chỉ là không thích hợp với những người khác mà thôi! Chỉ cần gặp được chính chủ, Huyền Thiên kiếm có linh tính, linh lực bị giam giữ sẽ tự nhiên mãnh liệt hiện ra.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, không biết là nàng làm cảm động đến ông trời hay là ông trời lại muốn đùa cợt nàng. Chỉ thấy từ phía chân trời xa bỗng có hai bóng đen xẹt qua, hướng về chỗ nàng bay tới. Diệp Thanh nhận ra một người trong đó, tay phải uyển chuyển hướng về Huyền Thiên kiếm lập tức “Tranh” lên một tiếng ngân vang, Huyền Thiên kiếm nhẹ nhàng đến dừng trong lòng bàn tay nàng.
Hai bóng đen đứng ở ngoài xa quan sát, hắc y nhân bên trái giật mình nói:
- Oa!... Tru ma kiếm làm thế nào mà ở trong tay nàng ta?
Hắc y nhân bên phải chính là Hiên Dĩ Thừa, nhẹ giọng cười nói:
- Hắc hắc… không chỉ Tru ma kiếm mà nàng ta còn luyện cả Thánh Thanh viện chánh tông tâm pháp, chẳng lẽ ngươi không thấy ư?
Hắc y nhân bên trái động dung nói:
- Không thể nào? Không phải nàng ta kiêm thông hai nhà chứ?... Không biết nàng ta có học được Cửu tự kiếm quyết không? Thật là muốn lấy mạng người ta mà!
(* ) :Theo thuyết này khi một linh hồn chết đi phải chờ thẩm tra xem kiếp trước làm những gì, công tội thế nào rồi mới quyết định là có được đầu thai không, kiếp sau sẽ làm gì, ở đâu…v.v nói chung là phải đợi rất lâu, có khi còn bỏ quên thành u hồn vất vơ vất vưởng không nơi trú ngụ. (ta cũng sắp thành cô hồn dã quỷ rùi, xxxxx)  Trước Sau