Ngọc Tiên Duyên

Chương 187: Chánh diện giao tranb




Ra khỏi khu chợ đen, Hoa Lân nhăn mặt rầu rĩ nói: “Lộ thiếu gia, ngươi thật lòng muốn định đi đào khoáng ư?”

Lộ Á Phi hắc hắc cười: “Hết tiền thì phải đi đào khoáng, đây là việc làm nghĩa hiệp chân chính, chẳng lẽ ngươi không muốn?”

“Ách…Từ trước đến giờ ta chưa lần nào đào khoáng mà”

Lộ Á Phi trầm giọng khuyên nhủ: “Chuyện gì mà chẳng có lần đầu, chỉ là đào xới thôi mà, ngươi sẽ quen dần…”

Hoa Lân càng thêm choáng váng, vốn chẳng biết nên làm gì, giờ đành phó mặc cho Lộ Á Phi bảo làm gì thì làm cái đấy.

Cảnh sắc của Thiên Hồ Thành thật tráng lệ vô cùng, đại lộ rộng lớn kéo dài xa tít mù, hai bên đường buôn bán rất sầm uất. Nào là cửa hàng bán các loại thần binh lợi khí, nào là cửa hàng trưng bày bảo bối, pháp khí, lại còn cả hành quán cung cấp đủ loại tinh khoáng năng lượng nữa, đi một vào chiêm ngưỡng, đúng là Hoa Lân được một phen mở rộng tầm mắt. Nhưng thoải mái chẳng được bao lâu, hắn bỗng nhận thấy có người theo dõi đằng sau, loại cảm giác lạnh gáy này khiến hắn cực kì khó chịu nên quay đầu nhìn lại. Thế nhưng Hoa Lân tuyệt nhiên không phát hiện được gì bất ổn, người đi đường thì đông nghịt, trang phục đến thái độ ai ai cũng đều cổ quái. Nếu đoán ai là người theo dõi mình, có lẽ cả cái Thiên Hồ Thành đều rơi vào tầm nghi vấn.

Đã đi qua ít nhất bảy, tám con phố, Lộ Á Phi cuối cùng cũng dừng lại, đập vào mắt Hoa Lân lúc này là một ngôi biệt thự cực lớn, cả sáu cảnh cổng lớn đều mở toang, dường như để phô trương thanh thế.

Hoa Lân nhìn nhìn tấm biển treo trên cao nói: “Quái lạ thật! “Liên hợp thương hội” cái tên này quen quá, như đã từng nghe ở đâu rồi…”

Lộ Á Phi bực mình nói: “Còn tự xưng mình là người tu chân gì nữa, tâm trí cứ để đâu đâu. Chủ tịch của Liên hiệp thương hội là Vạn Trấn Hàng, ngươi đoán xem hắn là ai nào?”

Hoa Lân mắng lại: “Điều này sao lại trách ta? Ta nào biết Vạn Trấn Hàng là ai đâu…Ách! Không biết thiếu gia nhà họ đã về chưa?”

Lộ Á Phi thấy hắn cố tình đùa cợt liền cả giận: “Xem ra, ngươi đúng là hết thuốc trị rồi!”

Hoa Lân gãi gãi gáy lắp bắp: “Thật xấu hổ quá…Ta vừa rồi mải nghĩ chuyện chính sự nên cũng không để tâm lắm. Đúng rồi, chúng ta vào hỏi xem Vạn Thu Hồng đã trở về chưa nhé?”

Lộ Á Phi lắc đầu đáp: “Theo ý kiến của ta, tốt nhất nên tránh gặp Vạn Thu Hồng thì hơn”

Hoa Lân gật gật đầu, quả thật bản thân mình đang có quá nhiều phiền toái, ngàn vạn lần không nên nhờ vả người khác nữa.

Lộ Á Phi rảo bước tiến tới cổng Liên hợp thương hội, Hoa Lân vội chạy theo kêu lên: “Uy! Chúng ta…”

Lộ Á Phi bất đắc dĩ, xoay người lại nói: “Ngươi nếu muốn đi đào khoáng thì mau lại đây!”

Hoa Lân đành phải theo vào, quả nhiên thấy toà Liên hợp thương hội này khí thế hùng tráng, chiếm diện tích hơn sáu trăm trượng vuông ngay tại mặt đại lộ. Với quy mô này, ở “Thủy thượng thành” của Thiên Hồ Thành mà nói thì thật phi thường, không bút nào tả xiết.

Hoa Lân không khỏi tán dương: “Liên hợp thương hội này so với Ô độ Hắc thị xem ra còn phát đạt hơn gấp mấy lần, quả nhiên không tầm thường”

Lộ Á Phi lắc đầu nói: “Ngươi lầm rồi! Trên danh nghĩa, Liên hợp thương hội vốn do mười thương gia tập hợp lại, bọn họ không thể so sánh với Ô độ Hắc thị được, thêm nữa, Ô độ Hắc thị đều có chi nhánh ở tất cả các tinh vực lớn, nói về quy mô thì vượt hẳn Liên hợp thương hội”

“Ách…” Hoa Lân không còn gì để nói, đành hướng cửa hàng trước mặt quan sát, chỉ thấy khách khứa người tiến kẻ lui đều vội vã, công việc kinh hoanh ở đây quả nhiên thập phần phát đạt. Thế nhưng không hiểu sao, Hoa Lân cảm thấy một đợt hàn khí truyền tới, dường như trong đám đông kia, đang có mắt ánh theo dõi mình.

Trong lòng Hoa Lân thực sự kinh hãi, không hình dung nổi kẻ đó là ai mà bám sát mình từng bước một, đến tận cả Liên hiệp thương hội này? Xem ra người này phải là một nhân vật thông minh tuyệt đỉnh.

Hoa Lân đưa tay giữ chặt lấy Lộ Á Phi, đang định thuật lại cảm giác của mình thì một gã tiểu nhị mặc áo xanh thấy bọn họ bước vào, vội ra nghênh tiếp: “Chẳng hay hai vị khách quý cần gì? Ta có thể chọn giúp ngươi một, hai…”

Lộ Á Phi đương nhiên không nhận thấy vấn đề bất ổn kia, dõng dạc nói: “Ta cùng hắn đến đăng kí đào tinh khoáng, tiểu bằng hữu có thể bố trí giúp ta không?”

Tiểu nhị kia vội vàng cúi người hành lễ nói: “Oh? Đại sự này ta không thể quyết định được, mời hai vị đại sư theo ta ra phía sau…”

Tâm tư Hoa Lân giao động, thầm nghĩ hành tung của mình đã bị bại lộ, tại tinh vực này khó tránh được truy sát của Thánh Thanh Viện, chi bằng nhân cơ hội này lập tức đến Tinh Nguyên Tinh ẩn náu một thời gian. Chỉ cần tới được đó, một lần nữa phá hỏng “truyện tống trận”, như vậy có thể tranh thủ thời gian mà chạy trốn. Vì vậy hắn không chần chừ thêm nữa, theo sau bọn Lộ Á Phi tiến vào phía hậu đường.

Lúc này tiểu nhị đã dẫn bọn họ vào tới hậu viện, men theo hành lang hướng tây mà đi. Nhất thời Hoa Lân bị cảnh vật bên trong làm cho ngây người. Chỉ thấy trong vườn trồng rất nhiều hoa lá cỏ cây, giờ đang mùa khai hoa nở nhuỵ, khắp vườn tràn ngập sắc hồng rực rỡ. Trước khung cảnh này, tâm tư Hoa Lân trở nên thư thái hơn rất nhiều, không kìm nổi buột miệng tán dương: “Oa! Không hổ là Liên hợp thương hội, tại Thiên Hồ Thành này “tấc đất tấc vàng” mà còn sở hữu cả hoa viên rộng lớn nhường này. Ta quyết định thế này nhé, nhất định phải lưu trú ở đây thêm vài ngày mới được…”

Nào ngờ Lộ Á Phi khẽ huých hắn, nói: “Uy! Có lẽ ngươi phải thất vọng rồi. Ta cảm giác đằng sau có người theo dõi, ngươi không phát hiện được gì sao?”.

Hoa Lân sửng sốt, không ngờ người này đã sớm nhận ra, chẳng trách hắn vội vàng muốn tới Tinh Nguyên Tinh.

Gã tiểu nhị dẫn đường không hỏi han gì hơn, lẳng lặng dẫn hai người xuyên qua hoa viên, hướng về toàn lầu bốn tầng phía xa xa đi tới. Còn chưa tiếp cận, đã thấy hiện diện bốn gã thủ vệ dáng vẻ lẫm lẫm đứng gác trên thềm đá.

Gã tiểu nhị áo xanh xoay người lại chắp tay nói: “Hai vị khách quý mời đứng bên ngoài đợi trong chốc lát, ta chạy đi mời Đằng tổng quản lại trắc nghiệm các người.” nói xong khom người bái biệt, bước vào trong lầu.

Cho dù cảnh sắc nơi đây thực sự làm mê lòng người, nhưng chờ đợi vẫn là một cảm giác khó chịu thập phần. Đặc biệt giờ đây đang bị người khác giám sát, cảm giác này càng làm bọn họ thêm sốt ruột. Họ chỉ hy vọng nhanh chóng tới được Tinh Nguyên Tinh, sau đó mới tìm biện pháp ứng phó.

Trong khi hai người bên dưới thềm đang đứng ngồi không yên thì từ đường mòn hai bên trồng toàn anh đào mé trái vọng lại bước chân người. Chỉ nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên: “Ta đã nói không sao mà, cũng không cần các người ở bên bầu bạn, cứ bắt ta nằm mãi trên giường làm gì?”

Một nữ tử ôn nhu khuyên nhủ: “Thu Hồng sư đệ! Ngươi mới trở về, thương thế còn chưa lành. Giờ không nên đi lại nhiều, về nghỉ ngơi nhé?”

Giọng nói quen thuộc kia không nhịn được, lớn tiếng: “Về phòng nghỉ ngơi gì hả? Ta chưa chết được đâu, lúc này anh đào đang nở rộ, rạng rỡ, hai ngày nữa thì tàn hết còn đâu!”

Hoa Lân và Lộ Á Phi đều đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt bừng bừng xấu hổ.

Chỉ thấy có ba người từ bên phải chậm rãi qua, người ở giữa quả nhiên chính là Vạn Thu Hồng, đang bị thương.

Nữ tử bên trái là sư tỷ hắn, vận xiêm y màu xanh nhạt, cao cổ, bờ eo thon thả, dáng dấp quý phái, luôn toát lên vẻ nhu tình thật động lòng người. Nàng ta về diện mạo không thể so với Trữ Tiêm Tuyết, thuần khiết cũng không bằng Diệp Thanh, nhưng cử chỉ tao nhã, điềm đạm hiếm thấy.

Hoa Lân cùng Lộ Á Phi thật sự không ngờ, Vạn Thu Hồng thân mang trọng thương lại ra ngoài đi dạo nên không kịp trở tay.

Vạn Thu Hồng thì phản ứng khác hẳn, nhìn thấy bọn họ từ xa, đã tỏ ra hưng phấn cực kì: “A? Hai vị đại ca! Các ngươi tới thăm ta ư? Ha ha…Thu Hồng đã hồi phục nhiều rồi, cám ơn các người đã quan tâm!” nói xong định xông lên hàn huyên một hồi.

Lộ Á Phi và Hoa Lân lại càng ngượng ngùng, trong khi đó da mặt của Hoa Lân từ lâu vốn dày nổi tiếng, hắn đột nhiên cười nói: “Ha ha! Được rồi được rồi, chúng ta đag chuẩn bị qua Tinh Nguyên Tinh du ngoạn, thuận đường ghé vào thăm ngươi một chút! Hắc hắc…

Nếu Diệp Thanh có mặt ở đây, chỉ cần nghe mấy tiếng “hắc hắc hắc” cười gian của Hoa Lân nhất định biết hắn điêu ngoa. Nhưng những người khác thì không hiểu được, Vạn Thu Hồng càng không nhiều lời, hắn hoan hỉ nói: “Ta biết các người sẽ không lẳng lặng ra đi mà, nhất định sẽ đến thăm ta mà! Ha ha…”

Sắc mặt Lộ Á Phi không ngừng biến đổi, muốn lảng sang chuyện khác, vội hướng tới nữ tử đứng cạnh Vạn Thu Hồng hành lễ mà nói: “…Thất lễ, thật là thất lễ, hai năm rồi không gặp lại, Thiển nhi sư tỷ ngày càng xinh đẹp”

Nữ tử kia chỉ cười nhạt, một mực nắm chặt lấy Vạn Thu Hồng nhất quyết không buông tay ra, cử chỉ của nàng thoáng vẻ rất giống Diệp Thanh. Trong lòng Hoa Lân không khỏi lại thấy chua xót.

Lộ Á Phi vội kéo hắn lại, giới thiệu: “Vị này là sư tỷ của Vạn Thu Hồng, tên là Hà Thiển Vận…”

Lúc này Hoa Lân mới nhận ra quả mình có chút thất lễ, thu ngay ánh mắt đang chằm chằm nhìn Thiển Vận lại, nói với Vạn Thu Hồng: “Thu Hồng huynh đệ mau vào trong nghỉ ngơi đi, nhìn thấy ngơi mạnh khỏe thế này là chúng ta yên tâm rồi…Bây giờ chúng ta có việc cần làm gấp, không tiện quấy rầy ngươi nữa.”

Vạn Thu Hồng nào hiểu bọn họ giở trò quỷ gì, tức giận nói: “Rốt cục các ngươi đã gặp sự tình gì, không nói cho ta biết được ư?”

Lộ Á Phi khuyên nhủ: “Chờ ngươi bình phục hẳn, ta nhất định sẽ nói cho ngươi…”, loại khẩu khí oang oang này của hắn làm tất cả đệ tử của Liên hợp thương hội bên cạnh đều nghe thấy hết.

Cũng may lúc này gã đệ tử áo xanh đã trở lại, dẫn theo hai người trung niên, hắn cất tiếng: “Hai vị có thể vào trắc nghiệm được rồi, “truyện tống trận” ở bên trong”.

Một người trung niên chắp tay nói: “Ta là Đằng Hữu Hoà của Liên hợp thương hội, hai ngươi muốn đến Tinh Nguyên Tinh đúng không? Xin mời qua bên này!”

Sắc mặt Vạn Thu Hồng trở nên trắng bệch, hắn nhìn Lộ Á Phi nói: “Các ngươi hành sự nhanh thật! Sao không cho ta biết là muốn đến Tinh Nguyên Tinh?, thật ra cũng khó trách Vạn Thu Hồng hiểu lầm! Bằng hữu thân nhất của hắn tiến hành một chuyến du ngoạn nơi xa mà hắn không biết chút gì, bảo sao hắn chẳng tỏ ra bất mãn.

Lộ Á Phi cũng cảm thấy rất áy náy, thấp giọng nói: “Ài! Điều này…Nên giải thích thế nào nhỉ? Chúng ta gặp rắc rối. Sự tình là như thế này…”

Lộ Á Phi sắp xếp lại tình tiết, đang định giải thích rõ ràng một phen. Nào ngờ Hoa Lân chợt toàn thân chấn động, cắt ngang lời: “Ngươi không cần nhiều lời, phiền toái đã đến rồi kia kìa!”, nói xong “Tranh” một tiếng rút ra Hà Chiếu Kiếm.

Lộ Á Phi sửng sốt, quả nhiên phát hiện đằng sau có hai cỗ khí thế cường đại xa xa ập tới, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai bóng đen xẹt ngang qua bầu trời, thần tốc lao đến chỗ bọn họ.

Hoa Lân lớn tiếng chửi: “Con mẹ nó, thì ra là Phần Âm Tông theo dõi chúng ta. Mau chuẩn bị động thủ…”

Lộ Á Phi cũng “Tranh” một tiếng rút bảo kiếm khỏi vỏ, còn chưa quyết định đánh hay chạy, thì hai bóng đen trên trời đã quăng ra hai món pháp bảo, một cái là quang cầu màu vàng nhạt, khi nó bổ xuống, trong phạm vi mười trượng đều nằm dưới tầm sát thương. Pháp bảo còn lại có hình dạng tựa một đoá sen, phát ra quang mang màu hồng đánh tới bọn Hoa Lân.

Bọn chúng động thủ cực nhanh, sự tình lại đột ngột diễn ra, những người hiện diện tại đương trường không ai kịp phản ứng. Lộ Á Phi lập tức vung tay, bảo kiếm cất lên một trận rồng ngâm động trời, phát tán trùng trùng sắc vàng, khó khăn lắm mới phòng hộ được đỉnh đầu.

Thế nhưng quang mang từ trên không chụp xuống uy lực khủng khiếp, cánh tay hắn nhất thời bị chém trúng, máu tươi phun trào ra. Hoa Lân không ngờ đối phương vừa xuất hiện đã thi triển sát chiêu, lại thấy kiếm trận phòng ngự của Lộ Á Phi lộ ra chút sơ hở nên lúc này chém ngược lên một đạo hồng quang.

Tốc độ xuất chiêu của hắn có thể nói nhanh như thiểm điện, phối hợp với Lộ Á Phi chống đỡ lại sức tấn công của đối phương, khó khăn lắm mới che chắn được hết lỗ hổng.

Tất cả những người có mặt ở đây đều hoảng sợ, biến sắc mặt. Vừa nghe thấy ma đầu Phần Âm Tông xuất hiện, mọi người đồng loạt phản ứng tựa như ra tay hỗ trợ hai người kia. Nhưng chẳng biết vì sao tổng quản của Liên hiệp thương hội quên rút kiếm, lại còn kéo Vạn Thu Hồng lui lại phía sau mấy trượng, hiển nhiên không dám đắc tội với ma đầu Phần Âm Tông. Chỉ có Vạn Thu Hồng đang bị thương chợt hiểu hết thảy ngọn nguồn, định tiến lên trợ thủ, nhưng do hắn vết thương chưa lành, động tác chậm chạp nên bị Hà Thiển Vận bên cạnh ngăn lại.

Giữa màn hoả quang uy vũ, chỉ thấy sắc vàng chói mắt, bầu trời dường như tối sầm lại. Hai gã hắc y không chỉ huy động pháp bảo, mà phi kiếm trong tay xuất thủ cũng cực kì tàn khốc, “Tranh tranh tranh tranh…” đã đan thành một lưới kiếm quang từ trên bạt xuống. Hoa Lân cùng Lộ Á Phi dốc toàn lực chống đỡ với đối phương hơn mười chiêu, kiếm khí ngút ngàn làm cho mọi người buộc lui lại phía sau sáu trượng, xung quanh, hoa anh đào bị chấn nát, rơi lả tả, bay lươn theo từng làn gió, cảnh tượng đương trường trở nên vô cùng tráng lệ và xảo diệu: pháp bảo của kẻ địch, cái thì màu đỏ nhạt, cái thì màu vàng lợt, cùng với kiếm quang của Hoa Lân và Lộ Á Phi xoắn chặt lấy nhau. Bốn loại quang mang này cùng giao thoa lẫn nhau làm sắc trời chuyển màu, cát bay đá nhảy, tiếng kim loại va chạm không dứt bên tai.

Đằng Hữu Hoà tựu chung vẫn bàng quang, vẻ mặt ung dung nói: “Sao lại thế này được? Lộ Á Phi đã đột phá vào cảnh giới Thanh Hư, rốt cục hắn tu luyện thế nào mà thành tựu nhanh vậy?”

Vạn Thu Hồng vội la lên: “Nhìn xem kìa! Bọn họ cũng sắp chịu không nổi rồi! Mau ra tay hỗ trợ đi!”

Đằng Hữu Hoà lắc đầu nói: “Chưa chắc đã bại!...Hơn nữa, kiếm pháp của thiếu niên kia cực kì cổ quái, phảng phất như là một loại kiếm pháp cổ xưa, ta tin chắc nhất định hắn còn có tuyệt chiêu!”.

Cũng khó trách hắn nghĩ vậy. Dựa vào thực lực của Hoa Lân và Lộ Á Phi, có thể trụ vững trước công phá của Phần Âm Tông làm bọn họ không khỏi ngạc nhiên. Chỉ có điều nếu người nào tinh ý sẽ phát hiện được ngay hai người kia sắp nguy cấp đến nơi. Tu vi của hai gã hắc y này rõ ràng đã vượt qua Thanh Hư Kì, hơn nữa lại có hai món pháp bảo hỗ trợ, Hoa Lân cùng Lộ Á Phi khó lòng chống đỡ lâu được.

Chỉ nghe một trong hai gã hắc y trầm giọng: “Xem chiêu!”

Hai tên ma đầu Phần Âm Tông này rốt cục cũng xuất chiêu sát thủ, một đoá sen đỏ rực như lửa đột nhiên nở tung trên mặt đất, trương rộng trước tầm mắt mọi người.

Bọn người đang vây quanh xem trận đấu lại thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chỉ cần hai người Lộ Á Phi bỏ mạng thì có lẽ mình chẳng phải lưỡng lự ra tay hay không. Nhưng đúng lúc ai cũng tưởng tử thần đã đến bên Lộ Á Phi và Hoa Lân, cục diện lại đột nhiên đại biến. Lộ Á Phi hét lớn một tiếng: “Kim Quang Trảm!”

Xích Dương Kiếm trong tay hắn bỗng bắn ra quang mang chói mắt, một màn kiếm quang mãnh liệt lao thẳng đến một gã hắc y xa xa, mọi người không nhịn được đồng thanh hô to một tiếng, tưởng rằng thế cục có thể lập tức nghịch chuyển nhưng đáng tiếc gã hắc y dễ dàng tránh khỏi. Tâm thần Lộ Á Phi buồn rầu khôn tả, chiêu này đã dốc toàn bộ năng lượng trên thân kiếm, bây giờ tuyệt chiêu đã xuất ra mà chẳng thu được hiệu quả gì, bảo sao hắn không nản?

Mọi người đều nghĩ thế là xong. Hoa Lân liền tận dụng thời cơ này, hét lớn một tiếng: “Ngưng!”

Một khối đá lạnh giá cực độ đột nhiên ngưng tụ thành, Hoa Lân thuận thế vung lên, nhất thời hơi nước trong vòng hơn mười trượng đều bị hút tới, hơn nữa do nội lực hắn phát động, trên không trung xuất hiện một “băng tiêm trụ”(cây cột băng có đỉnh nhọn) khổng lồ. Chỉ thấy khối băng sắc bén kia tựa như một mũi tên, nhằm gã hắc y đối diện vọt tới. Mọi người lại phá lên một trận kinh hô, chiêu “Băng phong trụ” này đúng là thủ pháp đặc thù của Thánh Thanh Viện, bọn họ không rõ thế nào mà Hoa Lân lại học được.

Họ không biết rằng “Băng phong trụ” này đều là do Hoa Lân vào trận mới tuỳ ý huy động. Bởi vì lúc đó hắn nghĩ tất cả người của Phần Âm Tông đều tu luyện hoả hệ, vậy dùng thuỷ để khắc chế hoả có thể sẽ đối chọi lại chúng, rồi thừa cơ cùng Lộ Á Phi cướp đường mà chạy. Nhưng hắn đã nhầm! Cơn bão tuyết này tuyệt nhiên không gây được khó khăn gì cho đối phương, trong khi đó, gã hắc y mặc dù khá kinh ngạc nhưng cũng kịp vung tay lên chặn đứng hoàn toàn công kích của Hoa Lân.

Hoa Lân đang định kéo Lộ Á Phi đào tẩu thì gã hắc y còn lại đã lao tới chặn đường. Một mảng hồng quang lại từ trên đầu chụp xuống, bọn họ hoảng hồn vội nhấc kiếm kháng cự, “Đinh đinh đinh đinh…” hai bên lại lao vào tử chiến, giờ đây mọi người bắt đầu cảm thấy bội phục thực lực của Hoa Lân cùng Lộ Á Phi.

Nhưng ai có thể nghĩ rằng, bọn họ đã thực sự thất thế lắm rồi, tu vi kém hơn đối phương một bậc, không muốn nhận thua cũng không xong.

Thời điểm này, tình thế lại có biến chuyển kì diệu. Nguyên vì Đằng tổng quản của Liên hiệp thương hội thấy Hoa Lân thi triển “Băng phong truỵ” nên đoán bọn họ có quan hệ với Thánh Thanh Viện. Suy nghĩ kĩ lưỡng, nếu hai người kia bỏ mạng tại Liên hiệp thương hội thì nhất định “Thánh môn” sẽ đến hỏi tội. Vì vậy hắn hét lớn: “Mọi người xông lên!”…  Trước Sau    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.