Ngọc Tiên Duyên

Chương 183: Miên miêu thiên hồ




Lộ Á Phi nghi hoặc hỏi: “Ngươi như thế nào mà biết người đó là nàng?”

Hoa Lân cười khổ nói: “Nàng ta tối qua có những cử chỉ khá kì lạ, vả lại ta ở nơi này, căn bản là không biết được mấy nữ hài tử, ngoại trừ nàng ấy, ta thật sự không nghĩ ra còn có thể là ai khác?... ai dà! Vì cái gì mà dù đi đến chân trời góc bể, Thánh Thanh Viện và Phần Âm Tông đều nhất quyết tìm ta làm phiền vậy?”

Lộ Á Phi không mấy bất ngờ, chỉ xoa xoa cằm, nhẹ nói: “Có lẽ đó là do ngươi luyện hỏa hệ chân nguyên đến tận cùng…”

Hoa Lân chìm vào suy tưởng, đột nhiên thở dài: “Ta nghĩ có lẽ ta nên độc hành, tự mình hành động, như vậy sẽ không làm liên lụy đến người khác…”

Lộ Á Phi lớn tiếng: “Ngươi nghĩ vậy là sai rồi!... Ngươi lẽ nào đã quên Trữ Tiêm Tuyết? Nàng ta đã từng nói, chỉ cần ta luyện qua Phạm Mật Tâm Kinh, bọn gia hỏa Thánh Thanh Viện sẽ nhất định không tha cho ta. Còn nữa… ta cùng Thánh môn cũng có một ít ân oán, một ngày nào đó sẽ giống như ngươi mà thôi!”

Hoa Lân: “Giống như ta ư?”

Lộ Á Phi: "Không sai!... Cho nên ta mới nhất định giúp đỡ ngươi gột sạch tất cả oan khuất!”

Hoa Lân: “Oan khuất? A a … ta thấy ngươi hiểu lầm rồi đấy!”

Lộ Á Phi cả giận nói: “Cho dù thế nào, nơi đây không thể ở lại lâu dài, chúng ta cũng không cần phải đợi Vạn Thu Hồng nữa, chúng ta đi thôi…”

Hoa Lân nhìn vách tường bị phá hủy hỏi: “Cái đó… làm thế nào bây giờ?”

Lộ Á Phi không nói gì, mở cửa phòng rồi kéo hắn đi ra ngoài…

Mục Tinh Cương cũng nghe thấy ngoài cửa có đánh nhau, cho nên đã ra cửa để nhìn, thấy bọn họ đi ra, vội vàng hỏi: ”Vừa mới phát sinh chuyện gì sao?”

Lộ Á Phi nói: “Không có gì, chỉ là ân oán cá nhân… ngươi trở về chuyển cáo tới Vạn Thu Hồng, nói chúng ta có chuyện cần phải đi trước.”

“Uy! Các người …”

… …

Ra khỏi hành quán, Lộ Á Phi cùng Hoa Lân theo con đường lớn trung tâm hướng thành nam đi đến, chỉ thấy các cửa hiệu hai bên đường quy củ phi thường, trang phục của những người đi trên đường cũng thập phần sang trọng.

Đi được áng chừng hai lần thời gian bữa cơm, Hoa Lân nhìn thấy phía xa xa, nơi cuối con đường có một Thiên Tế đài đứng sừng sững. Phía trước chỉ thấy người đứng nhốn nháo, cảnh tượng thập phần náo nhiệt. Vì vậy, rốt cuộc cũng không thể nhẫn trụ được nữa, quay qua hỏi Lộ Á Phi: “Chúng ta không phải là cần đi Thiên Hồ thành sao? Bây giờ đi tới đây làm cái gì?”

Lộ Á Phi cười nói: “Chúng ta là đang đi đến Thiên Hồ Thành mà, đợi một lúc nữa, ngươi sẽ hiểu thôi!”

Còn chưa tiếp cận tế đài, đã thấy hai bên đường có hơn mười “liệp ma sĩ binh” đứng chỉnh tề, nghiêm trang, yên lặng kiểm tra thân phận của các hành thương đang xếp hàng. Hoa Lân lúc này thật sự không hiểu được những người kia đang làm gì, chỉ thấy tế đài bạch quang chợt lóe lên, một vị “liệp ma kiếm khách” cao giọng nói: “Người tiếp theo …”

Hoa Lân tò mò bước lên tế đài, chỉ thấy trên bề mặt rộng lớn của tế đài bố trí sáu pháp trận kì quái. Phần còn lại toàn bộ là ngọc thạch bóng loáng, đứng ở đây cảm thấy thập phần xa hoa và trang trọng…

Đột nhiên, có một người cất cao giọng: “Ta muốn đi Nạp Lan tinh!... Đa tạ!”. Hoa Lân dựa theo âm thanh mà nhìn lại, chỉ thấy một tu chân giả mang theo thanh trường kiếm bên mình, đi vào trong tòa pháp trận màu tím.

Một liệp ma sĩ binh lập tức tiến lên nói: “Đi Nạp Lan tinh cần mười hai vạn tinh tệ… mời xác nhận!”

Hoa Lân đứng một bên, nhất thời choáng váng, thấp giọng hỏi Lộ Á Phi: “Đi Nạp Lan tinh, một người mà cần tới mười hai vạn tệ tinh?”

Lộ Á Phi cười nhẹ nói: “Như thế tính ra vẫn là rẻ rồi đấy… “

Hoa Lân nhất thời kinh ngạc, chỉ thấy tu chân giả muốn đi Nạp Lan tinh kia lập tức lấy ra từ trong đai lưng một viên thủy tinh lục sắc nhỏ bằng ngón tay nói: “Đây, tinh thạch đây, còn phần dư tặng lại cho các huynh đệ!”

Liệp ma sĩ binh đó cung kính tiếp nhận viên lục sắc thủy tinh, sau đó thả viên lục sắc thủy tinh vào khe chứa nói: “Được rồi! Ngài đi tốt nhé…”

Hoa Lân chăm chú quan sát không chớp mắt các cử động của bọn họ, chỉ thấy tên tu chân giả kia tại trận pháp ngồi thụp xuống, hai bàn tay khua khua trên mặt đất, trận pháp đó là do ba “đồng trục pháp bàn” tổ hợp mà tạo thành, truyền tống giả chỉ việc đứng ở giữa, rồi điều chỉnh khắc độ của ba cái vòng ở bên ngoài thì có thể đến được nơi cần đến.

Hoa Lân thấy tu chân giả đó dịch chuyển pháp bàn vài cái, mặt đất đột nhiên hiện lên một đạo bạch quang, trong không gian đồng thời cũng xuất hiện một thông đạo trong suốt.

Hoa Lân sớm đã trợn mắt há mồm, chỉ còn nghe được Lộ Á Phi giải thích bên tai: “Cần phải điều chỉnh khắc độ chuẩn xác, hơn nữa phải đối tiếp thành công với Truyền tống trận ở nơi xa thì truyền tống chi môn mới được mở ra…. Ngươi xem, hắn bây giờ đang tiến nhập truyền tống môn rồi kìa.”

Quả nhiên, tên tu chân giả kia ngẩng đầu đi thẳng vào trong thông đạo trong suốt, một luồng bạch quang lóe lên, người cùng thông đạo đều biến mất vô ảnh vô tung, tên liệp ma sĩ binh tiếp tục cao giọng nói: “Người tiếp theo …”

Hoa Lân lập tức đưa tay lên nói: “Ta! Ta …”

Thương lữ phía trước toàn bộ đều ngoái đầu quay lại xem, cứ như là nhìn thấy một vật thể lạ vậy.

Lộ Á Phi đứng bên vội vàng nói nhỏ vào tai hắn: “Phải xếp hàng trước…”

Hoa Lân da mặt vốn dày, lơ đễnh đáp: “Ta ở nhà từ trước đến giờ, chưa khi nào phải xếp hàng cả! Đến chỗ này của các ngươi, thực sư là có vài điểm không quen…”

Lộ Á Phi lắc đầu, cảm thấy thực sự không còn biện pháp nào đối phó được với hắn.

Hoa Lân đợi đến nửa ngày, thấy phía trước toàn bộ thương lữ đều đã được truyền tống rồi, rốt cục cũng đến phiên của mình, do đó liền không do dự gì, tiến thẳng về phía trước. Lộ Á Phi liền nhanh chóng đi cạnh hắn tiến tới bên cạnh truyền tống trận màu vàng bên trái, trầm giọng hướng dẫn: “Chỉ cần đi tới bất khóa tinh vực thôi, truyền tống trận màu vàng là đủ rồi…” Hoa Lân chỉ có thể gật đầu mà thôi.

Theo lệ, một liệp ma sĩ binh tiến lên tra xét mục đích chuyến đi, Lộ Á Phi nói: “Thiên Hồ thành, đa tạ…”

Hai người cần tổng cộng mười vạn tinh tệ, Hoa Lân trong lòng đau xót, lộ phí thật sự quá đắt đỏ.

Lộ Á Phi tỏ ra thuần thục, điều chỉnh khắc độ hậu của pháp bàn, bạch quang lóe lên, một cái cửa truyền tống hiện ra giữa không trung, hai người liền cùng tiến lên, Hoa Lân còn muốn nói nữa, nhưng chợt thấy trước mắt ánh sáng lóe lên, trong đầu một màu trắng xóa…

Chỉ trong nháy mắt, hai người đã đi đến một địa phương khác… thời gian di chuyển diễn ra quá nhanh làm cho Hoa Lân căn bản không có thời gian để thích ứng.

Lộ Á Phi sớm đã khôi phục lại vẻ bình thường, bỗng thấy Hoa Lân như ngây ngốc đứng sững ra đó, liền dùng lực đẩy hắn một cái nói: “Uy! Sao ngươi vẫn còn chưa tỉnh lại vậy?”

Hoa Lân “A?” lên một tiếng, chỉ thấy cảnh sắc xung quanh đã hoàn toàn đổi khác, nói vậy chẳng lẽ đã đến Thiên Hồ thành rồi sao? Hắn thầm nghĩ như vậy.

Hướng bốn phía nhìn lại, thì thấy chính mình đang đứng trên một tòa tế đài cao cao, phía xa xa là hồ nước với những lớp sóng gợn lăn tăn, một tòa thành hùng vĩ, toàn bộ đều lơ lửng trên mặt nước. Các giao lộ ngang dọc đan xen một cách chỉnh tề trông như hình chữ “tỉnh” (井). Hai bên đường là hồ nước xanh thẳm, dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy sắc nước lóng lánh, trông như là tiên cảnh.

Hoa Lân lúc này không cách nào che giấu cảm giác kinh ngạc trong lòng, ngẩng đầu lên chỉ thấy trên bầu trời lam sắc “sưu sưu sưu..” vài đạo thân ảnh ngự kiếm bay qua. Nhưng điều làm cho hắn giật mình hơn cả là một tòa thành nằm lơ lửng trên không trung cách biệt với một toàn thành khác nằm bên dưới, đây là một kiểu kiến trúc hai thành trên dưới kỳ lạ, cùng với cung điện “Huyền băng thiên” thập phần tương tự.

Lộ Á Phi sớm đã biết hắn sẽ vạn phần kinh ngạc, liền chậm rãi giải thích cho hắn: “Thiên Hồ thành phân thành thượng, hạ hai tòa thành thị, bên trong có cửu đại môn phái cùng tứ đại gia tộc. Thượng thành, sở dĩ có thể lơ lửng trong không trung là do kết cấu vô cùng phức tạp của nó… tại thượng thành, chủ yếu là do “thiểu dương miên quang trận” có tác dụng nâng đỡ trọng lượng của tòa thượng thành, ngoài ra, tại hạ tầng, còn bố trí “thiểu âm bài vân trận”. Hai đại trận pháp này hỗ trợ lẫn nhau, gia tăng thêm sức mạnh nhằm giúp tòa thành có thể lơ lửng trên không trung.”  Hoa Lân đột nhiên hiểu ra, trận pháp là thứ nên học thật tốt, nếu không một ngày nào đó chính mình sẽ gặp phiền toái với chúng.

Lộ Á Phi huých vào tay hắn: “Còn ngây ra làm gì? Chúng ta xuống thôi nào!”

Hoa Lân giờ này mới phát hiện mình vẫn còn đang đứng trên Truyền tống trận, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời phía trên tòa thành hỏi: “Lộ đại thiếu gia này, ngươi nói tại thượng thành những người nào sẽ cư ngụ? Thấy những người đó dáng vẻ cao cao tại thượng, phải chăng đều có thân phận?”

Lộ Á Phi kéo hắn chậm rãi bước xuống đài, ung dung nói: “Sống ở thượng thành, đương nhiên toàn bộ đều là nhân vật trọng yếu của cửu môn đại phái cùng với tứ đại gia tộc. Lộ gia chúng ta, nguyên cũng sống tại thượng thành, thế nhưng vì đại đan truyện, nhà cửa tan nát, cho nên…”

“Ách…” Hoa Lân thực sự không có nghĩ tới, tùy tiện hỏi hắn một câu mà lại khơi gợi điểm thương tâm. Vì vậy vội vàng sửa lời, nói: ”Vậy còn Thấm Oánh tiên tử nữa, nàng ta là người của môn phái nào? Nàng ta có phải là ở trên thượng thành không?”

Lộ Á Phi quả nhiên hứng chí trở lại, hắn có chút bần thần nói: “Đúng, Huyền Băng tủy của ngươi đâu? Có mang theo bên mình không?”

Hoa Lân trong lòng vui vẻ, mỉm cười: ”Yên tâm đi, ngươi muốn bao nhiêu ta cũng có, cho dù cho ngươi tạo thành một huyền băng sàng hoàn chỉnh thì ta cũng có đủ.”

Lộ Á Phi nghiêm nghị khước từ: “Không cần thiết! Ta chỉ hi vọng, lần này ngươi đưa ta Huyền băng tủy không phát hiện dấu răng, nếu không ta cũng không dám đưa cho Thấm Oánh…”

Hoa Lân ha hả cười nói: “Nguyên lai ngươi vẫn còn nhớ việc này?... Hắc hắc, ta thấy không đơn giản là chỉ có dấu răng mà thôi, không xong rồi, Tiểu Bạch của ta có khi còn đi tiểu trên đó thì phải…” lời còn chưa dứt, Hoa Lân đã lắp bắp kinh hãi, lớn tiếng nói: ”Ai da, không tốt rồi!... Tiểu tử này vẫn còn ở bên trong, nói không chừng nó thật sự…”

Hoa Lân cuống quít khai mở Phần Tinh Luân, một tay thò vào trong mò loạn lên, sau một hồi, nắm ngay được gáy Tiểu Bạch lôi ra ngoài. Lúc này tên tiểu gia hỏa tỏ ra vô cùng nhu thuận, để mặc Hoa Lân tóm cổ lôi ra, chỉ mở to đôi mắt nhìn hắn, đột nhiên “Hống! Hống…” gầm lên hai tiếng nhằm vào hắn.

Lộ Á Phi cười nói: “Tên gia hỏa này có phải là đệ đệ của ngươi không? Ta xem hai ngươi giống nhau lắm, ngay cả tính khí cũng không khác biệt gì nhiều…”

Hoa Lân nắm Tiểu Bạch trong tay giơ lên nhìn ngắm, thấy nó toàn thân sạch sẽ, vì vậy ném nó lên vai mình rồi nói: “Ta nếu như thật sự có đệ đệ thì tốt quá! Ai… tên tiểu gia hỏa này, nó từ nhỏ đã ăn Huyền băng tủy để lớn lên, không sợ nói cho ngươi, Huyền băng tủy là ta cho nó làm thức ăn, cho nên lần trước, khi nó thấy ta muốn lấy thức ăn của nó tặng người khác, nó mới kích động gầm thẳng vào các ngươi vậy, hắc hắc…”

Lộ Á Phi cả kinh thốt lên: “Không... không phải chứ? Tên gia hỏa này, cuối cùng là cái giống gì?”

Hoa Lân cười khổ nói: “Ta cũng đã nói với ngươi rồi, ta thật sự không biết!... Ta cũng từ trong Thánh Thanh Viện tìm được nó, nên gọi nó là Tiểu Bạch! Ngươi nếu muốn ta nói nó là giống gì, thì ta chỉ có thể nói nó chính là Tiểu Bạch…”

Lộ Á Phi thực sự không nghĩ thêm được nữa, lắc đầu nói: “Ta có lúc không thể hiểu được ngươi, nói ngươi không có bản sự à? Vậy sao Huyền băng thiên của Thánh Thanh Viện cũng không thể khốn trụ được ngươi? Nói ngươi có bản sự, vậy sao ta không thể phát hiện ra. Tổng kết mà nói, ta phát hiện ngươi càng lúc càng không đơn giản.”

Hoa Lân chậm rãi đi theo sau hắn trên còn đường rộng lớn, trầm giọng nói: “Kỳ thật, ta cái gì cũng đều không hiểu!... Đúng rồi, tinh vực này thực sự là cái gì vậy? Ngươi đến giờ vẫn chưa giải thích qua cho ta biết…”

Lộ Á Phi đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn tế đài phía xa xa, lớn tiếng nói: “Ngươi vừa rồi sao không hỏi ta? Bây giờ đã đi xa rồi, ngươi lại muốn làm phiền ta à?”

Hoa Lân cũng cả giận: “Có cái gì kì quái đâu? Bây giờ hỏi ngươi hay lúc nãy hỏi ngươi thì có gì khác biệt cơ chứ?”

Lộ Á Phi buồn bực đáp: “Đương nhiên có sự khác biệt rồi!... Lúc nãy khi chúng ta ở tại truyền tống đài, ở bên cạnh có phồn tinh nghi, ta chỉ cần dẫn ngươi qua đó nhìn, ngươi lập tức biết được tinh vực có nghĩa là gì rồi.”

Hoa Lân lập tức ngừng bước nói: “Ngươi thế nào không nói sớm?... Vậy được rồi, chúng ta bây giờ quay lại, bản thiếu gia hôm nay nhất định phải tìm hiểu tinh vực là thứ gì!”

Lộ Á Phi có vẻ thập phần bất cam: “Ta… ta cho tới bây giờ chưa bao giờ quay đầu lại!”

Hoa Lân cũng mặc kệ hắn có muốn quay lại hay không, liền cưỡng bức kéo hắn quay lại nói: “Hắc hắc!... Cái này không do ngươi quyết định được!”  Trước Sau    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.