Ngọc Tiên Duyên

Chương 136: Huề mĩ tham bí




Chẳng ai lường được Hoa Lân liên tiếp chiến thắng, thuận lợi lọt vào vòng bán kết. Chỉ cần thắng thêm một trận nữa là hắn có thể quyết chiến cùng Thượng Quan Linh trong trận chung kết của Thục Sơn. Thế nhưng, đối thủ tiếp theo của Hoa Lân là ứng cử viên hàng đầu cho chức vô địch – Hách Văn Chân! Mọi người dù bội phục võ công của Hoa Lân nhưng họ sẵn lòng đặt niềm tin nhiều hơn vào “Liên Tinh Quyết” và “Tinh Mang Trích Nhật” sẽ đem lại chiến thắng cho Hách Văn Chân.

Hoa Lân cũng biết sắp phải bước vào trận quyết chiến gian nan nhất, vì đối phó với Hách Văn Chân, hắn không có lấy nửa phần chắc chắn. Ngược lại, hắn thà gặp phải Thượng Quan Linh, bởi hắn hiểu rất rõ con người nàng.

Huống hồ, Thượng Quan Linh và hắn đã có quan hệ xác thịt, nói không chừng sẽ…

Đêm xuống, canh hai, Thục Sơn huyên náo dần trở nên bình lặng. Đa số mọi người đều đã an giấc. Nhưng Hoa Lân không tài nào ngủ được, lại chuẩn bị đi luyện tập kiếm pháp nhằm đạt đến trạng thái đỉnh điểm của mình. Do tu vi của Diệp Thanh kém hơn hắn chút ít nên Hoa Lân đã bắt nàng đi nghỉ sớm, sau đó hắn mới thay trường bào sẫm màu, một mình ra khỏi Quan Tinh các.

Vốn dĩ hắn định xuống núi luyện kiếm, nhưng đột nhiên nhớ đến dáng vẻ vụng trộm của Hạng Tiêu Vân, trong lòng cứ cảm thấy có chút bất an, liền len lén mò đến Thanh Long biệt uyển của Thiên Sơn kiếm phái.

Với thân thủ hiện giờ của hắn, phối hợp với Sưu Thần thuật dò đường, Hoa Lân dễ dàng lẻn vào trong tiểu viện của Thiên Sơn. Đang chuẩn bị tìm kiếm hành tung của Hạng Tiêu Vân thì hắn chợt nhìn thấy Hạng Tiêu Vân và Trần Kiêu cùng lúc bước ra khỏi phòng. Hoa Lân tức tốc giấu mình trong một góc tối, thò nửa đầu ra theo dõi chúng. Chỉ thấy gương mặt Hạng Tiêu Vân đượm nét hoảng hốt, Trần Kiêu thì điềm nhiên theo sau.

Hoa Lân sực động tâm, trông biểu tình của Hạng Tiêu Vân, hiển nhiên là gã đang đi thực hiện những âm mưu mờ ám gì đây. Hắc hắc! Hôm nay vừa khéo có thể điều tra cho rõ ngọn nguồn rồi.

Bọn chúng đã ra khỏi sân, rẽ sang ngách bên phải. Do bên ngoài quá thông thoáng nên Hoa Lân không dại gì mà vội vàng, chỉ thi triển Sưu Thần thuật bám theo hướng đi của chúng. Những hình ảnh xung quanh quả nhiên in dấu rõ nét trong óc, không riêng gì hành tung của Hạng Tiêu Vân, đến cả tình cảnh trong phòng ốc sau lưng, Hoa Lân đều nắm rõ như lòng bàn tay…

Đột nhiên, một bóng trắng nhoáng qua, nhanh nhẹn đáp xuống trước mặt hắn, sáo ngọc trong tay không hề khách khí, điểm tới huyệt Thiên Trung của Hoa Lân…

Hóa ra Thượng Quan Linh bị Hoa Lân dùng Sưu Thần thuật làm kinh động nên đã lao thẳng qua đường cửa sổ. Hoa Lân đang chú ý đến tình hình phía trước, nhất thời sơ xuất, lập tức luống cuống chân tay trước đòn tấn công của Thượng Quan Linh.

May là Hoa Lân biết nàng sẽ không thực tâm hạ thủ, thân thể không lùi mà tiến, dẫm tới một bước, tay trái quờ ra, ôm lấy eo thon của nàng…

Thượng Quan Linh không ngờ hắn dám đâm đầu lên trước, sáo ngọc trong tay không kịp thu hồi, đành phải nghiêng mình né tránh. Lúc này thân hình nàng không sao ổn định được tư thế, bật thốt một tiếng, người như chủ động sà vào lòng hắn.

Thượng Quan Linh sắc mặt ửng đỏ, giương cặp mắt ngời sáng như ánh sao nhìn hắn, tính lớn tiếng chất vấn, nào ngờ Hoa Lân đột nhiên cúi đầu, tay trái ghì lấy eo nàng, miệng khóa kín môi ngọc. Thượng Quan Linh toan vùng vẫy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân vọng đến. Nguyên lai, Lý Lôi Vân phát giác tiếng mở cửa sổ từ phòng Thượng Quan Linh, liền xông ngay ra ngoài, nhưng vẫn để vuột mất tung tích sư muội…

Hên là Hoa Lân và Thượng Quan Linh nấp trong góc tường bên kia, nếu không bắt gặp hai người thân mật thế này, Lý Lôi Vân không tức đến thổ huyết mới lạ. Tiếng bước chân của Lý Lôi Vân cho thấy y đang quay về phòng, sau đó là tiếng đóng cửa kẽo kẹt..

Hoa Lân thở phào một hơi, thấy thân thể Thượng Quan Linh nhũn ra trong lòng, bấy giờ mới từ từ rời khỏi môi nàng. Thượng Quan Linh thẹn thùng nhắm mắt, hàng mi dài nhè nhẹ lay động, hiển nhiên đã bị nụ hôn của hắn làm cho mất tự chủ. Hoa Lân khẽ vuốt tóc xõa trên trán nàng, dịu giọng: “Thân hình nàng ngày càng đầy đặn đó, nàng biết không?”

Thượng Quan Linh bỗng đẩy mạnh vai hắn, lườm nguýt: “Ngươi tới đây làm gì?... Ư, buông người ta ra!” Nguyên lai Hoa Lân vẫn ôm quanh eo nàng, vai đã tách ra, nhưng vùng bụng vẫn dính vào nhau.

Có người ngọc trong lòng, Hoa Lân nào chịu buông tay dễ dàng? Hắn toét miệng cười xấu xa: “Ta đặc biệt tới thăm nàng mà!”

Thượng Quan Linh trừng mắt nhìn hắn nghiêm khắc, lại vùng vẫy một hồi, không ngờ hắn càng dùng lực mạnh hơn, tuy nàng không hề cảm thấy đau đớn, nhưng bản thân chẳng hiểu vì cớ gì mà không sao thoát ra được. Lông mày chau lại, trong mắt phảng phật như đã dâng lệ, nàng run run nói: “Ngươi buông ta ra…” Thanh âm vô cùng yếu đuối, tựa như một lời van cầu.

Hoa Lân ngửi mùi hương dịu nhẹ ngất ngây phả ra từ người nàng, không dằn nổi ý loạn tình mê, đầu lại cúi xuống tìm đến môi nàng. Thượng Quan Linh vội nghiêng đầu tránh, thành ra bị hắn hôn lên cổ thơm, thoáng chốc, ngực nàng đột nhiên phập phồng gấp gáp, Hoa Lân đã dụi đầu vào ngực nàng, hít sâu một hơi nói: “Hôm nay tha cho nàng đó! Nào…Ta dẫn nàng đi chứng kiến âm mưu của người ta…”

Thượng Quan Linh bấy giờ mới tỉnh hồn, vung tay tặng hắn một bạt tai…

Ai dè Hoa Lân còn phản ứng nhanh hơn, tay phải vươn ra bắt gọn ngọc thủ của nàng. Hắn kề sát tai nàng thì thầm: “May là chưa đánh trúng! Nếu không một tát này của nàng, chỉ sợ sẽ kéo vô số khán giả đến xem đấy…”

Thượng Quan Linh vốn định kháng cự, nhưng nghe hắn nhắc đến ở đây có “âm mưu” gì đó nên đành thuận theo, hai người nhanh chóng ra khỏi tiểu viện của Thiên Sơn, lao sang con hẻm bên phải không chậm trễ một giây.

Đêm về khuya, trên đường vắng tanh không một bóng người, Hoa Lân và Thượng Quan Linh đã chạy liền qua vài ngã tư. Do Hoa Lân từng luyện tập “Thiên Lý Truy Hồn thuật” được Mạnh Lôi truyền thụ nên thập phần mẫn cảm với khí tức người khác, cộng với trực giác siêu cường của hắn, hai người ung dung giữ một khoảng cách xa phía sau Hạng Tiêu Vân.

Thượng Quan Linh bị hắn dắt đi vòng vèo bao lâu mà trước mặt vẫn chẳng thấy ma nào, còn nghi rằng tiểu tử này muốn lừa mình tới “hành phòng”*, khuôn mặt bất giác nhuộm màu đỏ lựng. Bất thình lình, Hoa Lân dừng phắt lại, nàng thu thế không kịp, xém chút nữa đã phi vọt ra, may mà được Hoa Lân lôi về. Vừa “Ơ!” một tiếng, môi son đã bị Hoa Lân bụm chặt.

Hai người lánh vào góc khuất đúng lúc Hạng Tiêu Vân ngoái nhìn ra sau, không phát hiện thấy điều gì khác thường, gã và Trần Kiêu sải bước mau hơn ra khỏi khu nhà ở của Thục Sơn…

Bốn người hai trước hai sau, xuôi theo đường núi, rảo bộ hướng tới một tòa lương đình trên sườn núi xa xa.

Thượng Quan Linh đương nhiên đã nhận ra thân ảnh trước mặt, chau mày hỏi: “Bọn chúng đang làm gì thế?”

Hoa Lân kéo nàng nấp sau một gốc cây, cười gằn đáp: “Ta cũng không biết nên mới chạy tới đây điều tra một phen.”

Thượng Quan Linh thấy bọn chúng ngày càng cách xa, chân ngọc dợm bước ra, Hoa Lân lập tức giữ nàng lại, thò đầu nhìn lương đình, hạ giọng nói: “Hảo tiểu tử, bên đường còn mai phục một tên canh gác.”

Thượng Quan Linh tuy võ công cao cường nhưng tịnh không hiểu sâu về những yếu lĩnh trong việc hành tẩu giang hồ, cả kinh hỏi: “Ở đâu? Sao ta không nhìn thấy?”

Hoa Lân bất tri bất giác lại đặt tay trái lên eo nàng, nhẹ giọng đáp: “Ở hướng sát vách núi.”

Thượng Quan Linh lườm hắn một cái, khẽ gỡ ma trảo trên eo, lạnh nhạt nói: “Hừ!...Không ngờ ngươi mới nhập bước giang hồ nửa năm mà đã học được rất nhiều thứ.”

Hoa Lân biết nàng đang mỉa mai hắn chiếm tiệm nghi của mình, bèn cười trả đũa: “Đúng vậy! Nàng trông ta này, một thân huyền y, hết sức thích hợp để ẩn náu hành tung. Đâu như nàng, mặc bộ bạch y thế kia, tuy nói là giống tiên tử, nhưng cũng phô trương quá đấy…”

“Ngươi…” Thượng Quan Linh thật muốn tát hắn hai chưởng, rõ ràng là hắn xềnh xệch lôi nàng đến đây, giờ còn trở mặt trách nàng thiếu lịch duyệt giang hồ. Nàng toan phản bác thì nhận thấy Hoa Lân lại thi triển Sưu Thần thuật thăm dò lương đình đằng xa. Cuối cùng lần này nàng nắm được đằng chuôi rồi, liền chặn ngay: “Dừng!...Cái ‘thám trắc pháp’ này của ngươi đối phó với hạng xoàng xĩnh thì được, một khi gặp phải cao thủ khác nào tự lộ hành tung? Chúng ta bí mật bám theo thì hơn!...Hứ! Còn bảo là cao thủ, một chút thường thức cũng không có.”

Hoa Lân theo thói quen đưa tay gãi sau gáy, ngẫm ra kể cũng đúng, liền lập tức thu công. Trong mắt Thượng Quan Linh ánh lên vẻ vui sướng, lộ ra thần thái kiều mị hiếm hoi. Hoa Lân quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới, thấy bộ áo váy bó sát làm tôn lên thân hình dụ hoặc của nàng, bất giác tim đập nhanh hơn, miệng lẩm bẩm: “Hôm nay nàng thực sự rất đẹp!” Vừa nói, ma trảo nhăm nhe với tới eo nàng.

Thượng Quan Linh vội chặn ngay lại, nói: “Ngươi không thể tử tế một chút được à?...Thật không ngờ ngươi là hạng người này!”  Hoa Lân ngớ người, nhưng vẫn mặt dày mày dạn chống chế: “Sao trách ta được, ai bảo bên cạnh ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ kia chứ, mà ta lại đâu phải là Liễu Hạ Huệ gì đó!...Nàng làm thế chẳng phải là giày vò ta sao?”

Thượng Quan Linh lườm hắn một cái, chẳng buồn tranh biện thêm, ló đầu ngó ra xa, dường như có sáu bảy người đang đứng trong lương đình, hơn nữa còn hiện diện vài đệ tử Thục Sơn. Tình cảnh trước mắt khiến nàng thất kinh, lại thấy dưới gốc cây thấp bên đường có một cặp mắt đang nhìn về phía này, quả nhiên còn một tên đứng canh trong bóng tối. Được cái hôm nay trời không trăng nên tên quân canh đó không phát giác ra bên này có người, ánh mắt chỉ lướt qua mà thôi.

Thượng Quan Linh rụt người vào góc, mặt lạnh như sương: “Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ Thục Sơn…”

Nguyên nàng định nói Thục Sơn có âm mưu gì, nhưng cảm thấy khả năng này không lớn lắm, nên không nói ra nốt nửa vế sau.

Hoa Lân cũng nhìn ra, nghiêm nghị nói: “Bọn chúng bắt đầu hành động rồi! Chúng ta đi…”

Dứt lời, hai người cấp tốc vòng qua dãy phòng ốc, tránh khỏi mục quang của tên quân canh, chui tọt vào rừng cây thưa bên đường, im lặng ngồi xổm xuống trong một lùm cây. Chỉ thấy bảy người trong lương đình đã trở lại trong lốt phục sức của đệ tử Thục Sơn, đương nhiên bao gồm cả Hạng Tiêu Vân và Trần Kiêu.

May nhờ Hoa Lân và Thượng Quan Linh đã nấp trong bụi rậm nên mới không bị chúng phát hiện. Cả đoàn chợt chuyển hướng, đi đến một tòa tháp cao ở mặt bắc của Thục Sơn. Hoa Lân giật mình thốt: “Trấn Yêu tháp?”

Thượng Quan Linh day hắn ý nhắc đừng lên tiếng. Quả nhiên, tên quân canh đó cũng bước ra, nhìn quanh quất một lúc rồi theo sau bọn Hạng Tiêu Vân từ xa để canh chừng.

Hoa Lân và Thượng Quan Linh buộc phải đi cách xa phía sau tên quân canh đó, một lần nữa tiến vào Thục Sơn trấn.

Tên quân canh phía trước bỗng lắc mình, trốn vào trong một con hẻm nhỏ, trông điệu này thì gã ta chắc phải thuộc hàng chuyên nghiệp!

Lúc này, bọn Hạng Tiêu Vân sớm đã biến mất trên con đường tới tòa tháp cao.

Hoa Lân trong lòng thoáng động, thấp giọng bảo Thượng Quan Linh: “Linh nhi! Nàng mau đi thông báo cho cha nàng và Cốc Thanh Phong, ta ở đây trông chừng bọn chúng!”

Thượng Quan Linh sững người, tức giận hỏi: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”

Hoa Lân gãi gãi sau gáy, hàm hồ nói: “Linh…Linh nhi! Không…không được sao?”

Thượng Quan Linh nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc, tựa như sắp nổi cáu, nhưng thấy bộ dạng vò đầu bứt tai thập phần bối rối của hắn, nàng không nhịn nổi bật cười khúc khích, gắt: “Lần sau không được gọi bừa!...Dầu sao đi nữa, ngươi cũng phải gọi ta là tỷ tỷ chớ?”

Hoa Lân vội vàng đáp ứng: “Vâng vâng vâng…Linh nhi tỷ tỷ!”

Thượng Quan Linh giậm chân thình thịch: “Ngươi?...Hứ! Không thèm đọ mồm mép với ngươi. Chúng ta đi xem bọn chúng đang làm trò quỷ gì trước đã, sau đó hẵng quyết định có cần thông báo cho Thục Sơn hay không, chứ nếu đó vốn là “công chuyện” của Thục Sơn, há chẳng phải khiến người ta khó xử sao?”

Chú thích: *hành phòng: phòng sinh hoạt của vợ chồng  Trước Sau  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.