Ngọc Tiên Duyên

Chương 123: Thâm dạ luyện kiếm




Hoa Lân dùng kế thắng được một trận, nhưng mọi nguời đều cho rằng hắn là kẻ cơ hội. Vừa về đến chỗ ngồi phía tây, Phiêu Thiên Văn Sĩ đã nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, phảng phất như hắn là một con quái vật!

Hoa Lân toét miệng cười với y, rồi bất chợt nghiêm mặt nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy cao thủ bao giờ à?”

Diệp Thanh cười khen: “Công tử thật lợi hại, quả nhiên một chiêu là thắng đối phương! Hi hi…”

Phiêu Thiên Văn Sĩ ngượng ngùng than: “Ài! Không ngờ thiếu hiệp có thể một chiêu thắng địch thật…” Lúc nói câu này, Phiêu Thiên Văn Sĩ không khỏi lộ ra thần sắc bội phục. Đương nhiên, trong ý bội phục, còn ẩn chứa một thứ gì đó khác nữa…

Hoa Lân biết y có chút khinh thường mình, cho rằng chiến thắng của hắn quá ư may mắn. Hắn chỉ cười cười, trong lòng thầm nghĩ: Người nào cũng vậy, ý thức chủ quan quá mạnh. Một khi đã nhận định có yếu tố giả dối là lược bỏ luôn những sự thật đằng sau nó!

Kỳ thực, chiêu này của Hoa Lân còn bao hàm thực lực mạnh mẽ, không chỉ đơn giản là chớp thời cơ như mọi người nghĩ. Phải biết, một chiêu kiếm khí mãnh liệt bổ ra, muốn nó đột ngột ngoặt hướng giữa chừng, hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng. Tương phản, cảnh giới ngự khí như thần này cũng khó tương đương, dù phóng mắt khắp Trung Nguyên, chỉ sợ cũng chẳng mấy người có thể thực hiện xuất sắc như Hoa Lân! Mọi người đều bị cái chiêu gọi là “mưu kế” của Hoa Lân che mắt đánh lừa, bỏ qua mất một số chi tiết then chốt. Đây chính là kết quả mà Hoa Lân mong đợi, nó sẽ giúp hắn tranh thủ thời gian luyện thành thục các kỹ xảo thực chiến, nhằm ứng phó tốt với những trận đấu ác liệt sắp tới.

Hôm nay hắn đã có một bước tiến, vì đã dần học được cách khống chế lực độ của kiếm khí, đối với việc tỷ thí trên lôi đài, điều này vô cùng quan trọng! Nếu không một kiếm mà đoạt mất cái mạng nhỏ của đối phương, e là sẽ rất dễ dẫn đến cơn thịnh nộ của chúng nhân…

Những thứ Hoa Lân phải học còn rất nhiều, ví dụ như: cách ứng phó với một số chiêu thức cổ quái hiếm thấy, cũng như các loại hư chiêu và cạm bẫy tồn tại trong thực chiến. Và “Thục Sơn kiếm điển”, chính là người thầy tốt nhất của hắn…

Do đó Hoa Lân bắt đầu tử tế quan sát các trận tỷ thí trên đài. Không lâu sau, Cốc Phong Chi của Thục Sơn, Hách Văn Chân của Toàn Chân giáo, Trương Điền Bảo của Võ Đương phái, Hạ Toàn Phúc của Côn Luân, Vân Trấn Hải của Hoa Sơn…các cao thủ tuyệt đỉnh đều lục tục xuất trường. Quang cảnh đả đấu đương nhiên sôi động dị thường, nhưng Hoa Lân vẫn cảm thấy hơi thất vọng. Vì những cao thủ như Hách Văn Chân, Cốc Phong Chi, Trương Điền Bảo, Hạ Toàn Phúc, Vân Trấn Hải…chỉ tốn vài chiêu đã chế phục được đối thủ, đích thực là theo dõi không đã mắt!

Phiêu Thiên Văn Sĩ cũng giành được thắng lợi trong vòng đấu đầu tiên, mặc dù võ công của đối thủ rất cao cường, nhưng “Phiêu Linh Ảo Ảnh” của Phiêu Thiên Văn Sĩ đáng xưng nhất tuyệt, một khi thi triển là khiến đối phương hoa mắt rối loạn. Hoa Lân âm thầm suy nghĩ: muốn đối phó với Phiêu Thiên Văn Sĩ, kiếm trận có phạm vi công kích lớn đúng là một biện pháp hay, chẳng trách y có vẻ nể sợ ‘Tinh Vân kiếm trận’ của Mục Tinh Hàn.

Diệp Thanh ngồi bên chỉ chú ý đến đối thủ trận sau của Hoa Lân. Theo như nàng tính toán, đối thủ tiếp theo của Hoa Lân sẽ là người thắng giữa số chín mươi lăm và số ba mươi tám. Khi nàng vừa đưa ra kết luận này, Phiêu Thiên Văn Sĩ tức thì cảnh cáo Hoa Lân: “Số chín mươi lăm là Trang Hòa Kim của Tử Ảnh sơn trang, công lực tương đương với Mục Tinh Hàn. Đặc điểm chủ yếu là đao pháp và thân pháp đều nhanh như chớp, lúc giao thủ, chỉ có thể nhìn thấy đao quang màu tím và chiếc bóng của hắn thôi, lần này, thiếu hiệp gặp phiền phức lớn rồi!”

Hoa Lân và Diệp Thanh quay sang nhìn nhau, cùng cười nói: “Thì ra là cùng đẳng cấp với Mục Tinh Hàn hả? Hì hì…”

Phiêu Thiên Văn Sĩ thấy hai người họ nhàn nhã cười nói vui vẻ, rõ ràng không coi “Tử Ảnh Đao” Trang Hòa Kim vào đâu, vội lo lắng khuyên: “Ta nói thật đấy!...Thân pháp của hắn còn nhanh hơn ta một chút, đao pháp lại càng đáng sợ, các vị hãy bỏ cuộc sớm đi, đừng giỡn chơi nữa. Giữ lấy tiểu mạng quan trọng hơn!”

Hoa Lân làm bộ thâm trầm: “Đến lúc đó hãy nói!”

Phiêu Thiên Văn Sĩ thấy hắn không để lời mình vào tai, trong lòng cảm thán: “Sao thanh niên thời nay đều có tính khí này nhỉ? May mắn thắng được một trận, thấy được rồi thì nên thôi đi chứ! Cứ chơi tiếp thì thể nào cái mạng nhỏ này của hắn cũng phải gửi lại Thục Sơn kiếm điển thôi.”

Hoa Lân chẳng việc gì phải lo lắng, chỉ tĩnh tâm ngồi quan chiến.

Ai dè xem đến tận khi mặt trời khuất bóng, vòng tỷ thí đầu tiên của Thục Sơn kiếm điển mới chỉ tiến hành được bốn mươi sáu trận. Tình hình này thì còn hai mươi trận không thể xong được trong hôm nay, vì trời đã tối om.

Không còn cách nào, các trọng tài đứng lên tuyên bố ngày mai vẫn phải tiếp tục tiến hành vòng đào thải thứ nhất! Mọi người bấy giờ mới mang theo tâm trạng náo nức khôn nguôi xuống núi. Chỉ thấy khắp “Lăng Vân đỉnh” đầu người nhấp nhô trùng trùng, hơn vạn quan chúng ùn ùn kéo xuống bậc thang, các đệ tử Thục Sơn phải mất hơn nửa tiếng mới đảm bảo cho tất cả mọi người bình an quay về “Thục Sơn trấn”.

Hoa Lân không khỏi thở dài: “Ài! --- Trường kiếm điển này còn hoành tráng hơn lễ hội hoa đăng vào dịp Trung Thu ở kinh thành…”

Về đến “Quan Tinh các”, Diệp Thanh đang chuẩn bị đổ nước cho Hoa Lân tắm, không ngờ hắn vẫn mũ áo chỉnh tề, rút Hà Chiếu kiếm nói: “Ta còn phải ra ngoài luyện tập kiếm pháp và ngự kiếm thuật, muội nghỉ ngơi trước đi!”

Diệp Thanh ngẩn người, không hiểu hỏi: “Công tử! Muộn thế này rồi huynh vẫn ra ngoài luyện kiếm à?”

Hoa Lân gật đầu, trong đầu tự có suy tính.

Hôm nay, hắn đã xem trận đấu của các cao thủ tuyệt đỉnh như Hách Văn Chân, Cốc Phong Chi, Trương Điền Bảo, Hạ Toàn Phúc, Vân Trấn Hải…, cảm thấy bằng vào võ công thực của mình thì rất khó thủ thắng! ---- Đương nhiên, nếu sử dụng ngọn lửa cuộn trào trong cơ thể thì Hoa Lân vẫn nắm chắc tám thành thắng lợi. Nhưng mấu chốt là, ngọn lửa trong cơ thể hắn ngàn vạn lần không được tuỳ tiện thi triển. Nếu không rất có khả năng sẽ dẫn dụ ma đầu “Phần Âm tông” tới ngay tức khắc, cũng như sự truy bắt của nhóm người Nhược Uyên.

Huống hồ, hiện tại kiếm điển đang diễn ra hừng hực khí thế, nói không chừng ma đầu “Phần Âm tông” sớm đã tiềm phục xung quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến hắn. Chưa đến tình thế chẳng đặng đừng, Hoa Lân tuyệt đối không dám sử dụng ngọn lửa đó. Nếu đã như vậy thì chỉ còn cách nâng cao võ công của bản thân mà thôi…

Diệp Thanh vốn cũng muốn cùng đi luyện công với Hoa Lân, nhưng lại sợ mình ngược lại sẽ khiến công tử phân tâm, chi bằng ở nhà chờ Hoa Lân về thì hơn.

Rồi Hoa Lân một mình ra khỏi “Quan Tinh các”, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lấp lánh, nhận thấy sao giăng đầy trời hấp dẫn vô cùng, có lúc thật muốn bay lên trời cao, hái một vì sao xuống tặng Diệp Thanh, chắc hẳn nàng sẽ say mê đến mức không phân biệt nổi đông tây nam bắc, dáng vẻ đó nhất định là mê hoặc phi thường! --- Tất nhiên, còn cả Thượng Quan Linh nữa chứ, hê hê…

Hoa Lân vỗ vỗ cái đầu ngoan cố của mình, hắn đang nghĩ linh tinh gì thế này, đây hoàn toàn là chuyện không thể mà!....Quăng Hà Chiếu kiếm, phi thân nhảy lên, Hoa Lân ngự kiếm bay nhanh về hướng đại môn của Thục Sơn, chuẩn bị rời đi xa để luyện tập kiếm pháp.

Đang bay ngon trớn, hắn quên mất kết giới phòng hộ ngoài cửa Thục Sơn, vì trong bóng đêm đâu thể nhìn rõ thứ gì. Đột nhiên cảm thấy thân thể va vào một bức tường bồng bềnh mềm mại, hắn buột miệng kêu “ai da” một tiếng, người rớt khỏi phi kiếm. May là ngự kiếm thuật của hắn đã hơi có tiểu thành, liền nhanh chóng đứng vững trở lại trên thân kiếm, khoan thai hạ xuống.

Hai đệ tử giữ núi của Thục Sơn chợt nghe thấy trên trời có tiếng người kinh hô, sau đó lại nhìn thấy một thân người từ trên cao rơi xuống, hai người xém chút nữa cười ra thành tiếng. Đây là gã ngốc thứ năm mà họ đã gặp rồi!  Thế nhưng, khi nhìn rõ người vừa bị té ngã là Hoa Lân, hai người đều trố mắt…

Hoa Lân nhếch nhác đáp xuống mặt đất, trông thấy hai đệ tử Thục Sơn đứng cách đó không xa, bèn cười tự giễu: “Lầm lẫn…lầm lẫn! Hì hì hì…”

Không ngờ, một trong hai đệ tử Thục Sơn đó bỗng hành lễ quỳ bái hắn, dập đầu nói: “Hồ Vũ Hằng tham kiến Hoa tiền bối! Cảm kích tiền bối đã giúp đỡ, Vũ Hằng đời này kiếp này không dám quên ơn, hy vọng tiền bối có thể…”

Hoa Lân sững người, chẳng lẽ lại tấu xảo như vậy ư?

Thấy Hồ Vũ Hằng hành lễ quá trịnh trọng, Hoa Lân buộc phải vận khí nâng người gã dậy, cười nói: “Xem ra chúng ta đúng là hữu duyên!...Hai ngày nay bận quá, ta cũng quên béng mất chuyện của ngươi! Hà hà…”

Nguyên lai, mấy ngày này các đệ tử Thục Sơn đều tất bật không ngơi tay, đành an bài cho Hồ Vũ Hằng mới nhập môn đi coi giữ cửa chính. Hôm nay vừa khéo đến lượt gã trực ca đêm, không ngờ vận khí của gã quả nhiên rất tốt, ngay hôm trực ban đầu tiên đã gặp được ân nhân. Lúc nãy còn tận mắt thấy Hoa Lân thi triển ngự kiếm thuật danh chấn thiên hạ, gã bất giác nảy sinh lòng sùng bái triệt để mà lạy rạp sát đất.

Hoa Lân đỡ gã dậy, không nói nửa lời lấy từ trong ngực áo ra một chiếc lọ, dốc ra một viên linh đan hương thơm lan tỏa bốn bề, ra lệnh: “Há miệng…uống đi!”

Hồ Vũ Hằng ngơ ngác “dạ?” một tiếng, Hoa Lân liền nhét luôn viên linh đan vào miệng gã, nói: “Mau đả tọa đi!...Còn về hậu quả thế nào? Ta cũng không biết được! Ha ha ha…”

Hồ Vũ Hằng còn chưa kịp phản ứng, viên linh đan đã tan vào trong miệng. Gã đành nuốt tuột xuống họng.

Ngẩng đầu nhìn lên, Hoa Lân đã phất áo bỏ đi trong tiếng cười rộ, thân ảnh ở xa ngoài mười trượng. Hồ Vũ Hằng tâm tình kích động, mắt rơm rớm lệ. Vài năm trở lại đây, bản thân gã chịu bao gian khổ lên Thục Sơn cầu sư mà chưa có kết quả gì, chẳng ngờ đột nhiên lại gặp được người tốt như vậy, sự cảm động trong lòng khó có thể dùng bút mực để hình dung nổi. Gã thầm phát thệ, tương lai dẫu nhảy vào chốn nước sôi lửa bỏng cũng phải báo đáp cái ân khen thưởng của Hoa Lân. Đang thề thốt, gã bỗng cảm thấy có một dòng khí lưu kỳ dị mà buốt lạnh sảng khoái chảy qua kinh mạch trong cơ thể, chạy hỗn loạn trong đó, bèn khẩn trương dặn Trương sư đệ: “Không xong rồi! Chân khí chạy loạn trong cơ thể, hãy trông chừng giúp ta!” Dứt lời cũng không chờ hồi đáp, hấp tấp đả tọa vận công, dẫn dắt chân khí lưu chuyển toàn thân…

Đệ tử đồng môn đứng bên tên Trương Điền, luận thân phận còn là sư điệt của Hồ Vũ Hằng! Gã trước giờ luôn phụ trách nhiệm vụ đón khách của Thục Sơn, đương nhiên đã từng gặp Hoa Lân. Gã không khỏi ghen tỵ nghĩ thầm: “Ài! Nếu cũng có cao nhân nguyện ý chiếu cố mình một chút thì tốt biết bao…”

Ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, sau lưng Trương Điền thình lình truyền lại một giọng nói âm u: “Được thôi!...Ta có thể chiếu cố ngươi!”

Trương Điền tức thì sợ run người. Vì gã mới chỉ nghĩ lướt qua mà thôi, tại sao lại có người đọc được suy nghĩ trong đầu mình? Gã liền quay phắt lại nhìn…

…  Trước Sau     


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.