Đồng thời Hoa Lân còn chú ý tới một điểm, khi Diệp Thanh nhìn chằm chằm vào Huyền Thiên kiếm, trên bề mặt thanh kiếm thình lình lóe qua một luồng sáng tím nhỏ nhoi. Tử quang đó tỏ ra thân quen với Diệp Thanh như vậy, chẳng lẽ nó đã có sẵn linh tính?
Vào lúc này, mấy chục cao thủ Thục Sơn ngồi trong đại điện nhìn thấy bọn họ vừa vào cửa đã bị Huyền Thiên kiếm thu hút đến đờ người, mọi người đều có những cách nghĩ khác nhau. Đại đa số các đệ tử Thục Sơn đều cho rằng Hoa Lân và Diệp Thanh sinh lòng tham với Huyền Thiên kiếm, không khỏi có chút khinh thường hai người họ. Chỉ có Cốc Thanh Phong và Thượng Quan Truy Vân ngồi ghế trên là chấn động trong lòng, thấy thần sắc của Diệp Thanh, họ đột nhiên đại ngộ. Lại liên tưởng tới họ của nàng, hai người không ngăn nổi suy đoán: lẽ nào nàng là con gái của Diệp Thiên Tông?
Rất lâu sau Hoa Lân mới thu hồi ánh mắt khỏi Huyền Thiên kiếm, hắn không phát giác ra lúc này trong mắt mình đang lấp láy thần quang, toàn thân còn tán phát chiến ý lẫm liệt. Các đệ tử Thục Sơn có mặt tại đó vừa tiếp xúc với nhãn thần của hắn đều rét run tim, cách nhìn về hắn bỗng chốc quay ngoắt một trăm tám mươi độ, vì họ đã phát hiện ra một thân công lực của hắn thâm sâu khó dò. Đáng khâm phục nhất là Hoa Lân đột nhiên điều chỉnh trạng thái của bản thân, chân khí lộ ra bên ngoài được thu về, trong chớp mắt đã lại biến thành một công tử văn nhược phong độ thanh thoát, không còn thấy dấu tích nào của một cao thủ võ lâm.
Thượng Quan Truy Vân ngầm tán thưởng: “Nội công của tứ đệ lại tinh tiến rồi, mới không gặp có vài hôm, làm thế nào mà đệ ấy tiến triển nhanh vậy nhỉ? Thật là đáng sợ!”
Hoa Lân nhẹ nhàng ôm ngang hông Diệp Thanh, âu yếm nói: “Yên tâm đi, Thanh Thanh!...Ta nhất định sẽ đem nó trả lại cho muội!” Diệp Thanh lặng lẽ ngẩng lên nhìn hắn, rồi lại nhu thuận cúi đầu xuống. Mọi người thấy động tác thân mật của họ, không những không nảy sinh phản cảm mà còn cảm thấy họ vốn phải như vậy.
Mạnh Lôi bên cạnh dường như cũng có suy tư, trong phút chốc cũng âm thầm ra một quyết định.
Cốc Thanh Phong cười vang nói: “Mạnh đại ca, Hoa tứ đệ!..Mời thượng tọa nhanh nào, chúng ta trước tiên thảo luận về các quy tắc của kiếm điển, sau đó sẽ bàn bạc về công cuộc trừ ma.”
Hoa Lân ngẩn ra, nghiêm túc nói: “Lịch duyệt giang hồ của đệ thực sự rất nông cạn, trước mặt bao nhiêu vị tiền bối thế này e rằng sẽ bị mất thể diện, vậy nên đệ muốn đi thưởng thức phong cảnh xung quanh một lát, vừa nãy nhìn thấy cảnh đẹp của Thục Sơn hãy còn chưa thỏa ý nguyện, mong tam ca nương tay tạm thời tha cho đệ. Hà hà…”
Cốc Thanh Phong cũng biết tính cách của Hoa Lân từ trước đến nay không bao giờ chịu ngồi im một chỗ, nếu miễn cưỡng ép hắn ở lại, chỉ sợ sẽ lại không giữ mồm giữ miệng, đành gật đầu đáp ứng: “Được rồi! Đệ có thể lên Lăng Vân đỉnh mà ngắm cảnh, phong cảnh ở đó là tuyệt nhất!”
Hoa Lân mừng rỡ cùng Diệp Thanh bồi lễ với tất cả mọi người có mặt: “Thất lễ…thất lễ!” Nói xong chậm rãi lùi ra.
Nào ngờ Mạnh Lôi cũng bất ngờ la lên: “A a…ta cũng muốn đi xem phong cảnh!”
Cốc Thanh Phong giơ tay cản: “Ấy, đại ca!...Này!” Cánh tay ông còn đang lửng lơ giữa không thì Mạnh Lôi đã sớm chuồn ra ngoài như một làn khói…
Hoa Lân và Diệp Thanh ra khỏi đại điện, đệ tử Thục Sơn bên ngoài cửa vẫn đứng lặng như tượng. Một tay Hoa Lân vẫn vòng quanh eo Diệp Thanh, chỉ Lăng Vân đỉnh ở xa nói: “Thanh Thanh! Hay chúng ta lên Lăng Vân đỉnh thưởng lãm phong cảnh tuyệt thế của Thục Sơn trước nhé? Ta có chuyện muốn trao đổi với muội!”
Diệp Thanh gật gật đầu. Mạnh Lôi không hiểu từ đâu chui ra nói oang oang: “Cũng được…Chúng ta cùng lên đó xem!”
“Hả? Huynh cũng đi?...Thôi được!”
Ba người bước xuống bậc thang, thuận theo con đường mòn rải đá bên tay phải thong dong đi lên đỉnh núi. Lúc sau, địa thế ngày càng dốc ngược, bậc đá dưới chân phảng phất như một chiếc thang mây bắc lên trời, sương mù nhẹ lượn lờ bên mình khiến người ta không thể nhìn rõ rốt cuộc đỉnh núi ở hướng nào. Sau nửa tuần trà dạo bước, trước mặt bỗng nhiên sáng sủa rộng rãi hẳn lên, ba người cuối cùng đã leo lên đến Lăng Vân đỉnh.
Chỉ thấy mây mù như có như không nhởn nhơ dập dờn lướt qua dưới chân, mặt đất bằng phẳng như một mảng lục địa trôi nổi trên bầu trời. Phóng mắt nhìn ra, cả đỉnh Lăng Vân có diện tích vài trăm mẫu, sương khói bao phủ phía trên, không khỏi khiến người ta sản sinh cảm giác mênh mông vô bờ. Nếu có thể dắt vài con chiến mã lên đây, dù có thả ngựa cho phi nước đại cũng không thành vấn đề, từ đó có thể hình dung được mức độ rộng lớn của Lăng Vân đỉnh...
Mạnh Lôi thấy Hoa Lân và Diệp Thanh đều bị hấp dẫn bởi biển mây dưới chân, liền ho hai tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của hai người, nghiêm nghị nói: “Tứ đệ! Có phải đệ chuẩn bị tham gia đoạt kiếm trong kiếm điển lần này không?”
Bấy giờ Hoa Lân mới thu hồi mục quang xa xăm, quay đầu lại nói với vẻ hết sức trịnh trọng: “Đúng!...Đệ nhất định phải đoạt lại Huyền Thiên kiếm!...Cho dù kiếm điển lần này đệ không giành được, lần sau chắc chắn đệ có thể làm được! Hơn nữa, từ nay trở đi, Huyền Thiên kiếm sẽ trở thành vật của Thanh Thanh, không một ai có thể cướp nó từ tay nàng!”
Mạnh Lôi thấy hắn chí khí ngút trời, bèn vội trầm giọng khuyên nhủ: “Nhưng đệ đã nghĩ qua chưa? Ngày nay thiên hạ xuất hiện lớp lớp anh kiệt, bằng vào võ công của đệ căn bản không giành được Huyền Thiên kiếm đâu. Hà huống chi, cứ coi như bây giờ đệ giành được kiếm, sau này phải đối mặt với những cuộc tranh đoạt không ngừng nghỉ, đệ còn tự tin có thể ngạo thị võ lâm không?...Phải biết rằng, dù với thực lực của Thục Sơn và Thiên Sơn mà họ cũng không dám độc chiếm bảo kiếm, vì họ biết rằng rất khó chọc vào cơn phẫn nộ của chúng nhân…”
Hoa Lân cúi mặt trầm tư giây phút, Diệp Thanh túm tay áo hắn thủ thỉ: “Lân ca ca! Qua vài năm nữa Thanh Thanh có thể tự đi đoạt Huyền Thiên kiếm, lần này chúng ta bỏ đi nha!”
Trong mắt Hoa Lân lóe lên thần sắc kiên định. Hắn thầm nghĩ nếu năm năm sau đã có thực lực bảo quản, chi bằng bây giờ quyết định luôn cho rồi. Vả lại, mai này hắn có thể thoát khỏi sự truy bắt của Phần Âm tông hay không cũng là một vấn đề, dứt khoát phải giúp Thanh Thanh thêm một lần nữa. Biết đâu đây cũng là lần cuối cùng thì sao? Do đó Hoa Lân chợt ngẩng lên nói: “Đệ quyết định rồi, đệ phải tận lực thử xem!”
Hắn vốn tưởng rằng Mạnh Lôi sẽ lại khuyên mình nên từ bỏ, ai ngờ lão cười ha ha nói: “Tốt!...Đệ đã nhất quyết đoạt kiếm, vậy từ hôm nay trở đi, ta sẽ giỡn chơi với đệ vài chiêu vậy!”
Hoa Lân và Diệp Thanh nghe vậy đều thảng thốt, đột nhiên bừng tỉnh ngộ, hóa ra Mạnh Lôi vốn luôn khù khờ cũng biết dùng đòn này, hiển nhiên những lời khuyên bảo của lão vừa nãy chỉ nhằm xác định thái độ của Hoa Lân mà thôi.
Diệp Thanh hân hoan nói: “Muội cũng muốn học! Hi hi hi…”  Mạnh Lôi chợt nghiêm mặt bảo: “Đứng một bên xem!”
Diệp Thanh tức tối dậm chân bình bịch, phồng má nhõng nhẽo: “Không mà, người ta muốn học cơ!”
Hoa Lân day nhẹ nàng, thấp giọng nói: “Mạnh đại ca bảo muội đứng một bên xem, sao muội không nghe lời?”
Đôi mắt đẹp của Diệp Thanh xoay vòng, thoắt nở nụ cười xinh đẹp: “Là vậy à? Hi hi hi…”
Mạnh Lôi không nói thêm, tay cầm Trầm Phong kiếm, gằn giọng nói: “Phí lời, ít nói đi, chúng ta đánh một trận, có vậy ta mới biết được đệ có thực lực không!” Lời vừa nói xong, hàn quang chớp hiện, kiếm đã xuất bao. Hoa Lân chỉ cảm thấy một màn rối loạn hoa mắt, ngoại trừ kiếm quang, trong khoảnh khắc hắn không thể nhìn thấy thứ gì xung quanh.
Hoa Lân liền thể hiện phản ứng cao tuyệt của mình, nghiêng người né sang trái, Hà Chiếu kiếm trong tay đột ngột bắn ra, leng keng hai tiếng đã cản được bảo kiếm của Mạnh Lôi. Mạnh Lôi sửng sốt kinh hô: “Giỏi lắm! Vậy mà đệ cũng tránh được.”
Nên biết chiêu Hàn Quang Thiểm này của Mạnh Lôi tuy chỉ là kiếm khởi thủ nhưng sự huyền ảo bên trong chính là muốn một chiêu chế địch, với hỏa hầu mấy chục năm của Mạnh Lôi, lại xuất thủ bất ngờ mà vẫn không thể chế ngự Hoa Lân, điều này thực sự khiến lão phải thất kinh. Liền đó thân ảnh thoảng qua, Trầm Phong kiếm vạch ra một đường thẳng lóa mắt, phảng phất như phi về phía chân trời rất xa, không trực tiếp phát chiêu nhằm vào Hoa Lân.
Nhưng Hoa Lân không dám khinh thị, loại chiêu thức đặc biệt này chứng tỏ bên trong nhất định là có huyền cơ, quả nhiên hắn lờ mờ cảm thấy một cơn gió mạnh ập thẳng vào cánh tay trái, đến đi vô tung, không mang chút thanh âm. Hoa Lân hoảng sợ lật đật lách mình né tránh, đồng thời bảo kiếm cấp tốc che chắn, hai thanh kiếm một lần nữa va chạm vào nhau, đến tận khi ấy, đường thẳng chói lóa ở phía chân trời mới dần dần ảm đạm, đó hoàn toàn chỉ là một chiêu che mắt.
Mạnh Lôi gật đầu khen: “Giỏi! Thử tiếp chiêu nữa…”
Tiếng nói còn chưa dứt, chân trời đột nhiên bốc lên vô số những dải sáng trắng rực rỡ, tung hoành giao thoa, vô cùng hỗn loạn rối rắm. Hoa Lân đại kinh thất sắc, giờ mới biết là dải sáng trắng ban đầu chỉ là Mạnh Lôi đề tỉnh mình mà thôi. Chiêu thức này của Mạnh Lôi đã vượt qua lẽ thường của võ học, những dải sáng đan xen ngang dọc đó toàn là hư ảnh, còn sát chiêu chân chính lại là ám kiếm vô thanh vô tức. Hoa Lân thấy da đầu tê tê, toàn thân trên dưới đều cảm nhận được từng cơn gió cả cuốn tới, không phân biệt nổi đâu là sát chiêu thực sự. Trong lúc chớp nhoáng này, Hoa Lân làm gì được phép suy xét, đành thi triển Tuyệt Trần kiếm pháp của Thượng Quan Linh, trường kiếm hóa thành hàng loạt tàn ảnh, vun vút bổ vào kình phong xung quanh, một chuỗi tiếng kim thiết vang lên, Hoa Lân lại thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi…
Lúc này kiếm pháp của Mạnh Lôi đột biến, miệng hét lớn: “Liên Tinh quyết…”
Chỉ thấy vô số dải sáng trắng nối thành một mảng, dệt nên một ngôi sao hình khối khổng lồ, phủ xuống đầu Hoa Lân, phạm vi cực rộng, khiến người ta có cảm giác không chốn ẩn náu… Trước Sau