Hoa Lân đành cười cười nói: “Xin huynh đệ giúp đỡ, ai là Hồ Vũ Hằng?”
Đường Hoàn Binh cười hì hì đáp: “Tên thứ hai bên trái ý!”
Hoa Lân gật đầu, sải bước về phía Hồ Vũ Hằng. Chỉ thấy thiếu niên đó vẻ ngoài khoảng mười sáu tuổi, trông rất anh tuấn, màu da khỏe khoắn khiến cậu lộ rõ vẻ tiêu sái đặc biệt, tuấn mục toát lên thần sắc kiên nhẫn.
Hoa Lân đi đến bên Hồ Vũ Hằng, ngồi xuống bậc thềm cạnh cậu ta, quệt mồ hôi trên trán nói: “Cậu là…”
Thiếu niên đó quan sát Hoa Lân một lượt, nhã nhặn nói: “Hồ Vũ Hằng!”
Hoa Lân: “Cậu đến từ Ẩn Long thôn?”
“Không sai!”
Ngay chính Hoa Lân cũng không tin rằng lần tìm người này lại thuận lợi như vậy, cao hứng nói: “…Cuối cùng ta cũng tìm được cậu rồi!”
Khuôn mặt của Hồ Vũ Hằng không chút dao động, thờ ơ nói: “Anh nhận sự ủy thác của ông tôi, tới tìm tôi về phải không?”
Hoa Lân vừa mới gật đầu, Hồ Vũ Hằng đã ngắt lời: “Tôi không về! Tôi nhất định phải học được kiếm pháp trừ ma rồi mới hạ sơn!”
Hoa Lân ngẩn người, ôn hòa nói: “Ông cậu bảo là cậu có thể bái nhập Thục Sơn, nhưng cậu phải giành thời gian rỗi về thăm hai ông bà.”
Diệp Thanh cũng đã bước đến bên Hoa Lân, nhưng Hồ Vũ Hằng chỉ hơi nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt thủy chung vẫn duy trì biểu tình lãnh đạm, ngoảnh lại nói với Hoa Lân: “Tôi đã nói từ trước rồi, sau khi học thành nghệ mới hạ sơn!”
Diệp Thanh tức giận: “Cậu…Cái thằng bé này…” Nhất thời nàng quên bẵng là mình cũng chẳng lớn hơn người ta là bao.
Hoa Lân giơ tay ngăn Diệp Thanh buông lời trách mắng, hỏi Hồ Vũ Hằng: “Cậu đến Thục Sơn bái sư là vì lý do gì?”
Hồ Vũ Hằng trả lời vô cùng kiên định: “Về quê trừ yêu, báo cừu cho cha mẹ!”
Hoa Lân gật đầu: “Tốt, ta rất thích tính cách này của cậu…Đúng rồi, cậu còn nhớ ngày sinh nhật của ông cậu không? Ông cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Hồ Vũ Hằng nghĩ qua rồi nói: “Mùng tám tháng giêng, năm nay có lẽ đã bảy mươi tám tuổi rồi.”
Hoa Lân lại gật gật đầu, tán dương: “Đúng là đứa bé ngoan, luôn ghi nhớ ngày sinh nhật của ông mình trong lòng.”
Hồ Vũ Hằng nhìn Hoa Lân một cái, thầm nghĩ ngươi thì được bao nhiêu tuổi chứ? Sao cứ thích dùng cái giọng như thế để giáo huấn ta? Cậu ta tỏ ra hơi mất kiên nhẫn nói: “Anh không cần nói nhiều nữa, tôi nhất định phải học thành tài rồi mới hạ sơn.”
Hoa Lân lập tức đi vào chủ đề chính: “Cậu rất có chí khí, khiến ta tự thẹn không bằng. Do đó ta chỉ muốn hỏi cậu một câu cuối cùng, không biết cậu có nghe qua một câu châm ngôn chưa!”
Hồ Vũ Hằng: “Xin cứ nói!”
Hoa Lân vọng nhìn phương trời xa, trên mặt lộ ra vẻ tưởng niệm, nói: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn hiếu mà cha không còn!...Cậu minh bạch chưa?”
Hồ Vũ Hằng quả nhiên sững sờ, Hoa Lân tức khắc chêm vào: “Ông cậu niên kỉ đã lớn vậy rồi, còn có thể sống được bao lâu nữa đây? Cậu vì muốn báo cừu cho cha mẹ mà vượt ngàn dặm xa xôi đến Thục Sơn học nghệ, vốn không có gì đáng trách cả…Nhưng cậu đã từng nghĩ qua chưa? Vì việc này mà cậu có thể không bao giờ được gặp lại ông bà cậu…”
Hoa Lân nói tới đây bỗng ngừng lại, chỉ theo dõi biểu tình trên mặt Hồ Vũ Hằng, thấy sắc mặt cậu ta không ngừng biến đổi, hiển nhiên nội tâm đang tranh đấu kịch liệt.
Những lời này đã làm chấn động sâu sắc đến những người trẻ tuổi có mặt tại trường. Không riêng gì Hồ Vũ Hằng, các thiếu niên đến bái sư đều có dáng vẻ trầm tư nghĩ ngợi miên man. Hồi lâu sau, Hồ Vũ Hằng chầm chậm đứng dậy, cúi đầu nhìn Hoa Lân ngồi bên cạnh, nội tâm mâu thuẫn phi thường, nói: “Ý của anh là tôi nên quay về để tận hiếu trước, sau này hãy lên Thục Sơn học nghệ, phải không?”
Hoa Lân vẫn nhìn về những đám mây trắng đằng xa, thần tình thả hồn theo mây gió!
Thì ra hắn cũng nhớ đến người nhà ở phương xa, trên mặt lộ ra thần thái ủ ê buồn bã. Không ngờ bản thân hắn vì khuyên nhủ người khác mà tùy tiện bịa ra một lý do rất thông suốt, kết quả lại nói tới mức ngay chính mình cũng không ngớt thương tâm. Phải rồi…Học nghệ ở Thiên Sơn hơn bốn năm, phụ mẫu nhất định là lúc nào cũng nghĩ đến căn bệnh của mình. Vậy mà sau khi hạ sơn hắn cũng không về nhà ngay, còn muốn đi phiêu lãng giang hồ gì đó cơ, đúng là làm xằng làm bậy mà.
Diệp Thanh thấy dáng vẻ nhớ đến người thân của Hoa Lân, khẽ day hắn gọi: “Lân ca ca…”
Hồ Vũ Hằng cắn răng nói: “Cảm ơn anh đã chỉ điểm cho tôi khỏi bến mê, bây giờ tôi sẽ về nhà tận hiếu, cho tới khi ông bà…ài!”
Bấy giờ Hoa Lân mới hồi thần, gượng cười nói: “Cậu đừng gấp! Qua hai ngày nữa cậu bái sư xong rồi hãy về nhà cũng chưa muộn!”
Hồ Vũ Hằng sửng sốt phẫn nộ nói: “Này!...Rốt cuộc là anh có ý gì? Vừa mới bảo tôi về nhà ngay, rồi lại bảo tôi bái sư xong hẵng về, có phải anh cảm thấy đùa như vậy vui lắm không?”
Hoa Lân từ từ đứng dậy, vết thương sau lưng lại khiến hắn loạng choạng không vững, Diệp Thanh ở bên khẩn trương đỡ ngay lấy một cánh tay hắn. Lúc này Hoa Lân mới giải thích: “Ý của ta là: hai ngày nữa ta có một vị huynh đệ sẽ về đến Thục Sơn, đến lúc đó sẽ xin ông ấy giúp an bài chuyện bái sư của cậu. Sau đó cậu lập tức về nhà một chuyến, tốt nhất là hãy đón ông bà cậu đến sống ở dưới chân núi…Còn việc về Ẩn Long trấn trừ ma báo cừu, cái này…chờ sau khi cậu học thành nghệ hạ sơn rồi nói!” Hoa Lân vốn định bảo với cậu ta rằng Thụ Yêu trong rừng rậm Tử Vong sớm đã bị mình diệt trừ, nhưng nếu vậy lại sợ sẽ khiến Hồ Vũ Hằng cảm thấy một sự thất lạc mãnh liệt. Vì ba năm vất vả mà cậu đã bỏ ra có khả năng hoàn toàn phí công. Điều này đối với một người có mục tiêu mà nói, thực sự là quá tàn nhẫn.
Mọi người nghe thấy Hoa Lân nói vậy đều trộm cười, cái gì mà an bài một chút là có thể tùy ý để Hồ Vũ Hằng vào Thục Sơn học nghệ? Bằng vào cái bộ dạng đi đường cũng thở hồng hộc hiện giờ của hắn mà dám thốt ra những lời đại ngôn này, thật khiến người ta không hiểu ra làm sao cả!
Đương nhiên Hồ Vũ Hằng cũng không tin, chắp tay nói: “Bất kể thế nào, tôi vẫn rất cảm tạ anh đã không ngại đường xa ngàn dặm tới khuyên tôi quay về, vậy tôi về trước đây.” Nói rồi chuyển thân bước xuống núi.  Hoa Lân gọi lớn: “Này! Cậu làm gì thế?...Chỉ hai ngày mà cũng không chịu chờ à?”
Diệp Thanh cảm thấy rất tức cười, thì ra công tử cũng có những lúc không giải quyết được ổn thỏa, bèn cười nói: “Hi hi hi…công tử quả nhiên lợi hại, chỉ vài câu nói đã khiến người ta phải quay về rồi.”
Hoa Lân đang buồn bực thì sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh: “Ngươi rốt cuộc là ai? Dám chạy lên Thục Sơn xuất khẩu cuồng ngôn ư?’
Hoa Lân và Diệp Thanh đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người béo béo lùn lùn như cái đinh ba tấc đứng ngay phía sau. Lưng lão đeo trường kiếm, một thân kình trang màu đen, hiển nhiên là môn hạ Thục Sơn. Đừng thấy lão béo này tướng mạo thô tục mà lầm, đôi mắt sáng rực của lão ẩn tàng một tia tinh quang, rõ ràng đã luyện tới cảnh giới phản phác quy chân, còn có thể là một nhân vật thuộc cấp bậc sư thúc của Lã Ấu Văn.
Lão béo vừa phát thoại, Hồ Vũ Hằng toan hạ sơn lập tức quay đầu lại, từ xa cung kính nói: “Hồ Vũ Hằng tham kiến Phó tiền bối! Con…Con đã nghĩ kỹ rồi, ông bà ở nhà thực sự đã quá lớn tuổi, nên con…con muốn…”
Lão béo này chính là Phó Trung, cao thủ của Thục Sơn Từ Tâm đường, lão vốn hiền từ dễ mềm lòng, nên mới ngấm ngầm truyền thụ một ít nội công tâm pháp cho những thiếu niên xin bái sư quỳ ngoài cửa này. Vốn dĩ lão định chờ cho kiếm điển lần này kết thúc, chưởng môn đương nhiệm của Thục Sơn sẽ từ bỏ chức vị chưởng môn, lão cũng dễ bề chính thức thu Hồ Vũ Hằng làm đồ đệ. Không ngờ Hoa Lân chỉ dăm ba lời đã khiến lão mất đi một đồ đệ, thử hỏi có sầu não hay không?
Hoa Lân thấy sắc mặt lão rất khó coi, vội vàng chắp tay nói: “Tại hạ Hoa Lân, vừa rồi không hề có ý bảo Hồ Vũ Hằng rút khỏi Thục Sơn, chỉ muốn cậu ấy bái sư xong rồi hãy về nhà một chuyến…”
Câu nói này của Hoa Lân vốn không có vấn đề gì lớn, vì Cốc Thanh Phong là tam ca của hắn, hắn không thể tự hạ thân phận trước mặt vãn bối của tam ca, nên đành phải xưng là “tại hạ”.
Thế nhưng lửa giận của Phó Trung đã bốc lên đỉnh đầu, lão lại rất có thân phận tại Thục Sơn, ngay cả Cốc Nhược Hư gặp lão cũng phải chào một tiếng sư thúc, nên khi thấy Hoa Lân xưng hô với mình như vậy lão hết sức bất mãn, liền lạnh lùng nói: “Ta mặc xác ngươi là ai! Nhưng ngươi tới Thục Sơn một là không bái thiếp, hai là không vào cửa mà lại đứng ngoài xúi bẩy nhân tâm. Hành vi này của ngươi quả tình đã trái với những điều cấm kị trên giang hồ! Ta hoài nghi ngươi đến Thục Sơn thực ra là có mục đích gì đó!”
Tất cả những người dưới thềm đều ngớ ra, không ngờ Phó tiền bối trước giờ luôn hòa ái cũng có lúc nổi giận. Có điều cũng tại Hoa Lân không đúng, lên Thục Sơn “xuất khẩu cuồng ngôn” một hồi thì cũng cho qua đi, nhưng tuổi đời còn nhỏ đáng ra phải tự xưng là vãn bối mới đúng! Thế mà hắn lại khăng khăng lấy thân phận đồng bối để ngang hàng với Phó tiền bối, bọn Hồ Vũ Hằng tại trường tự biết không đủ thân phận, đều không dám tiến lên khuyên giải, chỉ có thể lúng túng đứng sang một bên tụ thủ bàng quan.
Diệp Thanh thấy Hoa Lân cứng họng không đáp lại được, liền đứng ra phản bác: “Công tử nhà ta chẳng có ý gì với Thục Sơn các người cả, ông làm gì mà hùng hổ dọa người thế?”
Phó Trung quay đầu nhìn Diệp Thanh một cái nhưng hiềm tranh biện với nữ nhân, chỉ trợn mắt dữ tợn nhìn nàng và Hoa Lân. Rồi lão phẩy phẩy tay với Hồ Vũ Hằng: “Ngươi về đi! Sau này hành tẩu giang hồ tuyệt đối không được tự xưng là đệ tử của Thục Sơn, biết chưa?”
Hồ Vũ Hằng nghe vậy tức thì chết trân tại trận, hiểu rằng mình vĩnh viễn không có cơ hội bái nhập Thục Sơn nữa rồi. Sắc mặt hơi nhợt nhạt, cậu ta mơ hồ nhìn Hoa Lân, rồi lại nhìn Phó Trung. Đang chuẩn bị quỳ xuống khấu đầu cáo biệt ‘sư phó’ thì một quầng chân khí đã kê dưới gối, quỳ được một nửa rồi không sao quỳ xuống tiếp được. Rất đỗi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ra, Hồ Vũ Hằng ngơ ngác phát hiện thấy Hoa Lân thi triển nội công lăng không đỡ lấy thân thể mình. Trong lòng kinh sợ, cậu thầm nghĩ vị công tử ca đi bộ cũng không vững này làm sao mà có nội công thâm hậu như vậy được? Chắc chắn không thể!
Tưởng Thuần Văn, Khang Vĩnh và Đường Hoàn Binh đứng bên cũng ù ù cạc cạc, không hiểu Hồ Vũ Hằng đang làm trò quỷ gì. Tại sao đang quỳ xuống nửa chừng lại đột nhiên không quỳ nữa?
Hoa Lân âm thầm thu hồi hữu chưởng, hòa nhã nói: “Sư phó của cậu không để cậu cáo biệt! Cậu cứ quỳ tiếp hai ngày, nhất định sẽ có người nhận cậu làm đồ đệ. sau đó cậu hãy về nhà đón ông bà đến sống dưới chân núi, biết chưa?”
Động tác của Hoa Lân đương nhiên không giấu nổi cặp mắt của Phó Trung. Chỉ thấy lão biến sắc nói: “Thật vậy sao?...Hừ hừ! Ta cũng muốn xem xem ngoại trừ ta ra, còn ai nhận nó làm đồ đệ!”
Phó Trung ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng đã thầm kinh hãi trước một thân công lực của Hoa Lân.  Trước Sau