Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 97: Dấu Vết Trận Âm Dương Càn Khôn





Ly Thư vội rót trà ra mời.
Hi Hoa nghiêng đầu hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Ly Thư đung đưa tay, cúi đầu phì cười hóa thành tiểu hồ ly ngồi cạnh y, nhẹ nhàng dụi đầu vào tay y nũng nịu.
Hi Hoa tròn xoe mắt ngỡ ngàng.
"Tiểu hồ ly, sao ngươi lại ở đây?"
Ly Thư cười híp mắt hóa lại hình người, vui vẻ nói: "Cách đây không lâu Đế Long cho người tiến đánh Long giới, tiểu tiên nghe Mộ Linh tỷ tỷ nói nên mới biết chuyện.
Sau đó vì nhận ơn của Vô Ảnh Bắc tướng quân và Mộ Linh tỷ tỷ nên đồng ý đi đến đây vừa giúp đại thống lĩnh để ý Đế Long vừa là tình báo cho Long giới để tránh cho Đế Long mất khống chế dẫn quân đánh nhà.
Xuân Thần, tiểu tiên vào đây cũng không dễ dàng, cũng may nhờ Thiệu Tâm thượng thần cứu giúp mới giữ được mạng nhỏ này."
Hi Hoa lắc đầu nói nhưng cũng rất khâm phục.
Cũng quá nguy hiểm rồi! "
Thiệu Tâm nâng trà uống, lại nói:" Từ ngày Phong Hiên trở thành quỷ vương nơi này, ta rất bất ngờ, cứ nghĩ hắn giả vờ làm nội gián, nào ngờ hắn bị khống chế ý thức thật.
Ngươi chắc hẳn cũng đã gặp hắn.
Hắn như thế nào đối với ngươi? "
Hi Hoa cười khan nói:" Ý thức của hắn đã bị xáo trộn, đến Long giới còn muốn dẫn quân đi phá, làm sao mà nhớ ta được.
Nhưng mà..
Ta cũng không lo lắng nhiều, lúc nãy gặp qua có đánh nhau vài chiêu, hắn hình như có chút vấn đề, ta nghĩ là nếu từ từ tác động lên hắn, dần dà hắn cũng sẽ trở lại như xưa thôi.
"
Thiệu Tâm vuốt râu, vẻ mặt trầm tư hết sức.
Ly Thư ghé bên Hi Hoa nói:" Xuân Thần, người như vậy cũng đừng quá xem thường Đế Long.
Thiệu Tâm thượng thần đã rất dày công tốn sức giả dạng Xuân Thần để lừa Đế Long nhưng mà..
"
" Này! ".
Thiệu Tâm không kịp giữ miệng Ly Thư lại, sau lại giả vờ ngồi suy ngẫm.
Nhưng đối mặt với ánh mắt đầy ngạc nhiên của Hi Hoa, ngài liền thành tâm thú nhận.
Thật ra trong khoảng thời gian sau lần hắn đem quân đánh cửa ải Long giới.
Ngài đã giả dạng là Hi Hoa bám theo Phong Hiên, chỉ mong hắn tìm về lại chút ký ức khi nhìn thấy y.
Nào ngờ cũng ba bốn lần xém bị hắn đánh đến hoảng sợ."
Hi Hoa chợt phì cười, rồi lại thở dài nói: "Sức mạnh Cùng Kỳ Đao không phải là thứ dễ đối phó.
Đẩy được một chiến thần như Nguyệt Liên vào quỷ đạo dễ dàng như vậy.
Chỉ so với những cách thường thì sẽ không có khả năng."
"Vậy ngươi có cách sao? Ngươi nói đi, thân là sư phụ của hai ngươi, ta sẽ giúp."
Hi Hoa lắc đầu nói: "Ta cần thời gian, chí ít phải còn để ý đến việc bảo toàn cho Nguyệt Liên bình an vô sự."
Ly Thư hỏi y: "Vậy bây giờ Xuân Thần ở đây với Thiệu Tâm thượng thần trước đi.
Nếu người muốn, ta sẽ thu xếp xem có nơi nào để người phù hợp quan sát Thủy Thần hay không?"
Hi Hoa suy nghĩ, lại nói: "Không cần đâu, ta sẽ lại đến gặp hắn.
Nơi này linh khí tốt, Thiệu Tâm thượng thần nên cần không gian riêng, ngài bây giờ chỉ còn là một thần thức, đợi khi nào trở về Hoa giới ta sẽ lấy một linh bảo hoa đến để ngài an tọa, qua đó tu luyện cũng sẽ dễ dàng và an toàn hơn."
Thiệu Tâm thượng thần nhìn y, đáy mắt không rõ cảm xúc, chỉ một lúc sau ngài hướng Ly Thư nói: "Ly Thư, đừng ở đây quá lâu, ngươi đi trước đi.
Ta có việc cần nói riêng với Xuân Thần."
Ly Thư gật đầu đứng dậy hành lễ rồi rời đi.
Thiệu Tâm vỗ vai Hi Hoa, ngụ ý gọi y đi theo mình.
Ngài đưa tay mở ra một thông đạo vừa đủ hai người bước vào xong liền biến mất.
Vừa vào thông đạo này, một cảm giác lạnh ập đến, giống như Long giới vào mùa Đại Hàn vậy.

Nhưng nơi này linh khí đặc biệt dồi dào, Hi Hoa đi vào cũng thấy cả người nhẹ hơn hẳn.
Xung quanh sương mù xanh lượn lờ không nhìn rõ không gian.
Thiệu Tâm dừng lại rồi chỉ tay về phía trước.
"Ta cho ngươi một bí mật bất ngờ, đi về phía trước đi."
Hi Hoa nghe lời tiến về phía trước, chỉ thấy càng đi thì càng phát hiện một ánh sáng phía trước.
Trong chớp mắt, một quả cầu bằng băng xuất hiện, nhìn kĩ hơn lại giống như một viên thạch to bằng vòng tay y.
"Đó là gì vậy?"
Thiệu Tâm mỉm cười không nói, muốn để Hi Hoa tự khám phá ra.
Hi Hoa nhìn quanh, lại tự giác đặt tay lên nó muốn thăm dò bằng linh lực, bỗng một nội lực truyền đến, tạo cho y một rung động nhẹ.
Hi Hoa giật mình, y vừa cảm nhận được một thứ, cảm giác giống như chạm vào một trái tim đang đập vậy.
"Thiệu Tâm thượng thần.."
Thiệu Tâm thở ra, lại như gượng cười trong sự thoải mái: "Có nghe tiếng tim đập không, của một tiểu long vừa tròn bốn tháng tuổi."
Chỉ một câu nói ngắn gọn làm tim Hi Hoa như muốn ngừng đập, y đứng bất động như thể đang ngấm dần câu nói của Thiệu Tâm.
Đôi mắt y hơi hoen đỏ, lại muốn chắc chắn nên lắp bắp hỏi: "L..
là..
là con của ta..
Có phải không?"
Thiệu Tâm gật đầu mỉm cười.
Hi Hoa liền như loạn tâm, vui sướng không ngừng, y xoay lại sờ s0ạng hòn thạch anh, nở nụ cười mà nước mắt rơi xuống.
Nhi tử y chưa chết, nó đang ở trước mặt y thật sao? Hòn thạch anh như cảm được linh lực liên kết liền tự hóa trong suốt.
Dần dà nằm bên trong, một đứa bé hình người nhưng có sừng và đuôi rồng tr@n truồng nằm cuộn tròn ở giữa, đôi cánh nhỏ bé khép ở tấm lưng, bao quanh là những tia linh lực.
Hi Hoa như muốn vỡ òa, ôm lấy thạch anh như ôm lấy nhi tử mình bật khóc.
Thiệu Tâm đứng sau, không hiểu sao khóe mắt đỏ lên.
Gặp lại nhi tử tưởng chừng như đã chết của mình, vui biết bao, hạnh phúc biết bao, chỉ là đối với ngài, cái vui và cái hạnh phúc ấy thật sự chỉ mình ngài có.
Thiệu Tâm đưa tay lên mở hòn thạch anh nói: "Là máu mủ, cảm được phụ thân của nó đương nhiên sẽ tốt hơn.
Ngươi ôm nó một chút đi."
Hi Hoa ngước mặt nhìn Thiệu Tâm, hai hàng nước mắt cứ lăn dài, y mím môi, tay có chút run từ từ đưa ra ôm lấy nhi tử kéo vào trong lòng của mình.
Tiểu long như cảm nhận được hơi ấm, da dẻ liền hồng hào.
Hi Hoa lại bật khóc hôn khắp mặt đứa nhỏ.
Y đã từng bế rất nhiều đứa nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên y bế chính con ruột của y, thật sự cảm xúc rất khó tả.
Hi Hoa lau nước mắt vươn trên má đứa nhỏ, sau lại hướng Thiệu Tâm quỳ xuống lạy.
Thiệu Tâm hoảng hốt kéo y dậy nhưng không được.
"Thượng thần, Xin nhận lễ này của Hi Hoa.
Đa tạ ngài đã cứu lấy nhi tử của ta và Nguyệt Liên, đạ tạ ngài.
Ơn này, Hi Hoa xin ghi tạc trong lòng, nguyện dùng đời này kiếp này để trả."
"Đừng, Hi Hoa..
Đứng dậy đi.".
Thiệu Tâm đỡ Hi Hoa dậy, lại thở ra, vỗ nhẹ vai y:
"Đứa trẻ này đúng là ta đã cứu nó ra khỏi tay Tịch Nhan, nhưng chỉ là thân xác của nó mà thôi.
Ngươi nhìn xem đứa nhỏ này nhìn rất giống như đang ngủ sâu nhưng thực chất hồn phách đã bị Tịch Nhan câu mất, may mắn thay còn giữ được một nửa nguyên thần nên mới được như vậy."
Hi Hoa ôm nhi tử trong lòng, đúng là động tĩnh nãy giờ đứa nhỏ vẫn không mở mắt nhìn hay cử động.

Hi Hoa siết chặt vòng tay nói: "Với tình thế lúc đó, giữ một nửa cũng là may mắn rồi.
Ta còn nghĩ lúc nhi tử bị Tịch Nhan moi ra đã không còn cơ hội sống."
Thiệu Tâm thở dài nói: "Đúng là như vậy! Thật may, thần long mà Nguyệt Liên thả ra đánh Tịch Nhan vừa hay bảo vệ cho sinh linh nhỏ này."
Thần long của Nguyệt Liên..
Hi Hoa lau nước mắt trên mặt nói: "Lần trước xông vào Huyết Hàn Cung ta tìm được một trận pháp Âm Dương Càn khôn, thần long Nguyệt Liên cũng ở đó.
Trước đó có người dẫn ta đến."
"Người đó là ta."
Hi Hoa ngỡ ngàng, lại bật cười nhưng sau lại suy nghĩ mới ngẫm ra: "Thần long Nguyệt Liên bảo vệ nhi tử của ta, và hắn chỉ xuất hiện ở nơi để trận Âm Dương Càn khôn, vậy không lẽ hồn phách nhi tử của ta bị câu đi cũng là ở đó..
Có, có phải là bị Tịch Nhan dùng để luyện Trận pháp Âm Dương Càn khôn?"
"Đúng vậy!"
Tâm Hi Hoa chợt lạnh đi, y ôm đứa bé vào lòng, để đầu đứa bé tựa hõm vai mình, nhi tử của y chưa nhìn được ánh sáng, vậy mà Tịch Nhan hắn lại đem nhi tử y luyện tà thuật, thật đáng hận.
Hi Hoa rũ mắt, lại nhàn nhạt nói: "Ta sẽ đến Trận pháp Âm Dương Càn khôn kia để kiểm tra, Thiệu Tâm thượng thần, mong ngài thứ lỗi, ta thật tâm không còn muốn tha thứ cho bất cứ tội lỗi nào của Tịch Nhan nữa."
Thiệu Tâm thở ra, rầu rĩ nói: "Thân làm cha không thể dạy dỗ con cái, sau này cứ để cho người trong đông hoang này dạy dỗ hắn."
Hi Hoa nghe xong, cũng không biết phải nói gì nữa.
Y hôn lên đỉnh đầu nhi tử rồi luyến tiếc trả đứa bé về hòn thạch anh.
Thiệu Tâm mở thông đạo cho cả hai rời khỏi không gian ấy, Hi Hoa nhìn quanh một lượt rồi đưa tay vẽ lên không trung.
Lập tức căn hầm liền sáng lên, linh khí cuồn cuộn trôi chảy, hơi lạnh cũng dần xuất hiện, phù hợp với thể chất của Thiệu Tâm thượng thần.
Thiệu Tâm hài lòng gật đầu nói:
"Ngoài kia nguy hiểm, ngươi nên cẩn thận.
Nếu gặp điều gì khó khăn hãy tìm lấy Ly Thư hoặc đến gặp ta.
Đừng đánh cược an toàn bản thân, ta rất sợ Nguyệt Liên hắn bị mất khống chế mà tổn hại đến ngươi."
Hi Hoa gật đầu nói: "Trước khi đến đây ta đã hỏi qua Dạ Tập Huyền, mong là những gì biết được sẽ hữu dụng trong chuyến đi này.
Ngài cũng đừng lo lắng mà hãy an tâm nghỉ ngơi, nhi tử của chúng ta phải nhờ ngài chăm sóc.
Hi Hoa xin cáo từ trước."
Nơi điện Dạ Hành, Nguyệt Liên ngồi ở án thư xem trận pháp Am Dương Càn Khôn hiện ra ở bàn.
Hắn nhíu mày khó hiểu, thời gian gần đây tuy đã thả vào rất nhiều quái thú và âm khí nhưng trận pháp lại hoàn thành một cách trì trệ cứ như bị một thứ gì đó chọc thủng đi vài chỗ vậy.
Cứ tình hình này e là phải hoãn lại những kế hoạch định ra trước, có cố chấp sử dụng e là chỉ hại bản thân bị nó nuốt chững.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Nguyệt liên thu hồi trận pháp ra lệnh tiến vào, hăn nghi ngờ không biết có phải tên thần tiên đáng ghét đó quay về không, nhưng khi thấy Tịch Nhan bước vào, hắn lại càng thêm chán ghét mặc dù gã là cánh tay đắc lực của hắn, có thể là do gã sau lưng hắn nuôi binh nên đâm ra như vậy.
Nguyệt Liên thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Tịch Nhan hành lễ, cất giọng nói: "Tên thần tiên ấy thật gian xảo, Chúng ma quỷ lùng khắp Huyết Hàn Cung đều không thấy hắn.
Quỷ Vương điện hạ vẫn nên để ý chuyện này."
Nguyệt Liên rút Cùng Kỳ Đao nhẹ nhàng lau, lạnh lùng nói: "Cũng chỉ là một Thần sư cai quản cây cỏ.
Không tìm thấy tên đó, là do chúng ma quỷ các ngươi vô dụng hay là do ta mang hắn về."
Tịch Nhan vội ngụy biện: "Thần không có ý đó.
Chỉ là Huyết Hàn Cung là địa bàn của chúng ta, tuy Xuân Thần đã từng đến đây nhưng không có nghĩa hắn sẽ hiểu rõ tường tận nơi này như chúng ta.
Bây giờ tìm không thấy, thần e là có nội gián."
Nguyệt Liên khẽ dừng tay, hỏi: "Nói thử vài cái tên ta nghe."
Tịch Nan nhếch khóe miệng, giả vờ suy nghĩ: "Người tiếp xúc gần với ngài và đi lại thoải mái ở đây, thần nghi ngờ Ly Thư..
Tên đó xuất thân là hồ ly, cũng rất gian xảo."
"Hắn sống rất vô tri."
"Hả?".
Tịch Nhan có chút ngạc nhiên, không lẽ hai tên này có ẩn tình, Đế Long hắn mới bảo vệ tên nô tài bên cạnh.

Nghĩ đến đây Tịch Nhan chợt cười, trong đầu bỗng nảy một kế hoạch, muốn Hi Hoa tận mắt chứng kiến một vở kịch, trải qua cảm giác mà gã đã từng trải.
Gã hạ giọng đáp: "Là thần đa nghi, nhưng cũng mong Quỷ Vương điện hạ để ý.
Thần sẽ lui về tăng cường bảo vệ tòa thành, sớm sẽ bắt được tên Thần Tiên đó."
Đợi Tịch Nhan lui, Nguyệt Liên lại tiếp tục lau Cùng Kỳ đao, nhưng hắn cũng vội dừng lại.
Mơ hồ nhớ về Ly Thư đã từng bày tỏ rất yêu thích vẻ đẹp của thần tiên kia.
Cũng có khi tên hồ ly gian xảo này đã tương kế diệu kế, bắt nhốt thần tiên này lại để mỗi ngày ngắm cho no nê mắt.
Hắn cười khinh bỉ, nhưng chắc chắn cũng sẽ đề phòng hơn.
Rời khỏi mật thất kia của Thiệu Tâm, Hi Hoa ẩn thân trên một cành cây khô quan sát một hậu viện.
Trừ khi xui xẻo gặp Tịch Nhan thì sẽ không ai nhận ra được sự hiện diện của y.
Từ xa thấy Ôn Ngọc đi lại, Hi Hoa gác cằm suy nghĩ.
Nếu bây giờ bắt hắn ném về Điểu tộc liệu có ổn không? Trên người hắn có ma khí, hẳn là bị ai đó thao túng, nếu đưa về e là sẽ có chuyện không hay xảy ra, lúc đó Ôn Diện việc chồng thêm việc khó quản, Điểu tộc mà loạn, mọi chuyện cũng sẽ rối mù lên.
Hi Hoa thở ra, suy cho cùng hắn như thế nào cũng không liên quan đến y, cớ gì hết chuyện này đến chuyện khác đều dính lấy nhau.
Hi Hoa rũ mắt nhìn theo, để Ôn Ngọc ở đây cũng không phải là chuyện tốt, y phải suy nghĩ cách gì đó để dẹp bớt vật cản mình.
"Đứng lại."
Ôn Ngọc giật mình quay lại, Hi Hoa cũng ngạc nhiên nhìn theo.
Thấy xa xa Chiếm Viễn đi lại, Hi Hoa liền ngửi thấy mùi không hay.
Ôn Ngọc tỏ vẻ sợ hãi muốn quay đầu bỏ đi nhưng tức khắc đã bị Chiếm Viễn chặn đường, cả người hắn theo đó liền run lên.
"Gọi ngươi như vậy, ngươi còn cố ý lảng tránh?"
"T..
ta..
ta không có, chỉ là..
ta không biết ngài gọi ta."
Chiếm Viễn nhếch mép cười cưỡng ép đè Ôn Ngọc đập vào gốc cây Hi Hoa đang ngồi, Ôn Ngọc sợ hãi co người lại.
"Đại..
đại nhân tha cho ta.."
Hi Hoa chớp mắt nhìn cảnh tượng dưới gốc cây, trong đầu chợt nhảy lên vô số lời nói của Tuyết Lưu và Ôn Diện, trước đây Ôn Ngọc và Chiếm Viễn đã từng có thời gian qua lại không đứng đắn, đa phần là Chiếm Viễn muốn qua hình thức song tu bòn rút linh lực để tăng sức mạnh.
Bây giờ gặp lại trong tình cảnh này, Ôn Ngọc không còn giống như xưa nên chắc chắn Chiếm Viễn sẽ khinh thường hắn.
Hi Hoa nhíu mày nhìn hoa văn trên mặt Chiếm Viễn nổi lên, xung quanh cơ thể tà khí tỏa ra mà Ôn Ngọc lại như bị bắt thóp, nét mặt tỏ vẻ đau đớn.
Xem ra kẻ dùng ma khí thao túng Ôn Ngọc là Chiếm Viễn.
Chiếm Viễn cười lớn, lưỡi nhẹ nhàng li3m môi:
"Ngươi cũng có việc phải làm ngoài việc đánh đàn, bưng thuốc cho tên tiểu tử kia sao..
hahaha.."
Ôn Ngọc mím môi, run rẩy không trả lời.
Đến khi một bàn tay siết hàm hắn ép hắn ngẩng đầu nhìn, hắn mới bắt đầu giãy giụa.
"Chi bằng làm vật ấm giường cho ta, ngươi cũng không còn cảm giác cô đơn nữa.".
Dứt lời gã hấp tấp cưỡng đoạt Ôn Ngọc, Ôn Ngọc sợ hãi phát khóc van xin.
"Tha..
tha cho ta đi..
Ta cầu xin ngài.."
Hi Hoa nhìn một màn trước mắt, không cần suy nghĩ, y lập tức ra tay với Chiếm Viễn.
Tuy y và Ôn Ngọc là hai người không bằng mặt cũng không bằng lòng nhưng mà cảnh tượng này thật khiến y chướng mắt.
Nó khiến y nhớ về những ngày thấy Tuyết Lưu vì tên khốn nạn kia mà hóa điên dại, thật muốn băm tên khốn nạn đê tiện này thành trăm mảnh nhưng y biết mình không thể bứt dây động rừng, chi bằng phá đi ma khí thao túng trên người Ôn Ngọc và gã.
Chiếm Viễn bị đánh bất ngờ nên hưởng một cú trọn vẹn, cả người văng ra xa.
Ôn Ngọc lúc này ma khí tản đi, hắn ngất xỉu, Hi Hoa bận bịu giữ lấy hắn rồi đem theo người biến mất.
Thả Ôn Ngọc xuống giường, Ly Thư nhăn mặt nói: "Xuân Thần.
Sao người lại cứu hắn, trước kia hắn đã từng hại người mà.
Còn cố ý câu dẫn Đế Long nữa."

Hi Hoa phất tay nói: "Đó là chuyện trước kia, với lại cứu hắn rồi đưa hắn về Điểu tộc, đỡ một phần làm vật cản.
Ly Thư ngươi ra canh chừng, ta kiểm tra hắn như thế nào."
Ly Thư gật đầu ngoan ngoãn đứng ra cửa xem xét.
Hi Hoa ấn thuật, qua một nén nhang liền phá tan mọi ma khí trong người Ôn Ngọc, cuối cùng là truyền ít linh lực cho hắn.
Ly Thư lo lắng nói: "Bên ngoài loạn rồi, Xuân Thần người mau tìm cách ẩn thân đi."
Hi Hoa gật đầu, toan rời đi liền bị Ôn Ngọc nắm tay lại sợ hãi.
Hi Hoa nhìn đôi mắt trắng dã của Ôn Ngọc, tâm liền sinh ra sợ hãi.
"Hi..
Hi Hoa..
Là ngươi có phải không? Ngươi làm ơn..
giúp ta..
Giúp ta với.."
Hi Hoa vội bịt miệng Ôn Ngọc lại lo sợ bên ngoài phát hiện, y nhỏ giọng nói: "Là ta! Ngươi muốn trở về Điểu tộc sao?"
Ôn Ngọc lắc đầu, nhỏ giọng run run nói: "Mắt của ta..
mắt của ta đã bị Tịch Nhan lấy..
ta không thể trở về Điểu tộc được..
bọn quỷ linh sẽ kéo ta về..
Hi Hoa..
Hi Hoa, ngươi giúp ta được không.
Ta rất sợ, ta cầu xin ngươi cứu ta với..
cầu xin ngươi."
Hi Hoa khó hiểu, lại hỏi cặn kẽ: "Đôi mắt ngươi Tịch Nhan lấy để luyện Trận pháp?"
Ôn Ngọc bật khóc gật đầu.
Hi Hoa lại hỏi: "Ngươi rõ trận pháp đó không?"
"Nó là trận pháp Âm Dương Càn khôn, mỗi mắt trận pháp là một vật tế.
Mỗi vật tế chính là mỗi bộ phận hiến cho Quỷ đạo.
Muốn giải tỏa sáu mắt phải tìm chốt.."
* Rầm*
Cả ba giật mình, bên ngoài nghe tiếng bọn quỷ vọng vào: "Hồ yêu kia mở cửa.
Sao trong phòng ngươi lại có linh lực."
Ly Thư sợ hãi nhìn Hi Hoa.
Hi Hoa hướng Ôn Ngọc nói: "Kiên nhẫn chờ, rồi t.."
* Ầm* một tiếng, bàn ghế trong phòng đều đổ rạp, Hi Hoa hoảng hốt nhìn Ly Thư bị đánh ngã ra sàn, quay đầu lại đã thấy Nguyệt Liên từ lúc nào đã đứng ở góc phòng nhìn.
Hi Hoa vội điểm cho Ôn Ngọc ngất đi, chính mình đứng dậy che chắn trước Ly Thư.
Bên ngoài nghe tiếng động lớn kèm ma khí lan ra liền sinh nghi, nhưng ma khí áp lực quá lớn nên không ai dám tiến vào.
Ly Thư bò dậy, sợ hãi không biết phải làm sao.
Dứt khoát Nguyệt Liên đã xuất hiện trước mặt Hi Hoa, thoáng cả hai đều đã biến mất khiến Ly Thư ngỡ ngàng.
Nhưng cũng nhanh giàn xếp mọi chuyện:
"Ây da các ngươi ồn ào cái gì?"
Ly Thư nén cơn đau mở cửa, điệu bộ như chẳng có gì xảy ra.
"Tên Ôn Ngọc kia tự dưng ngất xỉu, Quỷ vương gọi ta chăm sóc hắn, các ngươi có chuyện gì lại đến làm ồn ta, ta nói với quỷ vương đánh chết các ngươi."
Bọn quỷ nghe xong, dò xét một phen liền nói: "Chiếm Viễn quỷ tướng quân vừa phát hiện ra khí tức tên thần tiên kia, nên sai người đuổi theo, nhận thấy linh lực nên mới có ý gọi, đâu dám tìm ngươi gây chuyện."
Ly Thư biếng nhác nói: "Tên Ôn Ngọc kia là thần tiên, linh lực là của hắn.
Các ngươi không cần phải xét nơi ta, đợi các ngươi day dưa ở đây, tên thần tiên ấy đã chạy mất rồi.
Đi đi."
Bọn quỷ nghe xong liền nhanh chóng rời đi, Ly Thư đóng cửa lại liền ôm ngực đau đớn.
Xuân Thần đã bị bắt đi rồi, bây giờ chỉ còn bản thân và tên Ôn Ngọc kia, Ly Thư biết phải làm gì đây.
Phải đi tìm Thiệu Tâm Thượng thần mới được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.