Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 79: Đóa Hoa Thiên Bạch Cung





Ninh Kỳ giết hết đám binh lính ở ngoài xong liền hạ người ngồi bệch dưới sân tựa lưng vào cột nhà, y tự nhận y tâm tình không tốt, hiện giờ chỉ muốn giết người đập đồ, không hiểu là gì nữa.
Nhìn túi thơm treo bên hông, y liền giựt ra toan ném đi nhưng có lẽ kịp suy nghĩ gì đó nên y thu về nhét vào ngực, sau lại cứ ngồi nhìn xuống nền nhà một lúc.
Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, ở trong đó..
Thế nào rồi!
Thoáng trên nền sân xuất hiện những giọt nước rơi xuống, Ninh Kỳ giật mình đưa tay quệt qua má mình, y khóc sao? Tại sao y lại khóc? Là y khóc thay cho Thành Cơ sao? Ninh Kỳ rũ mắt, nếu khóc cho Thành Cơ, tại sao chính y lại đau thế này, rốt cuộc cảm giác khó chịu này là gì, y trước giờ chưa từng có, y cũng chưa từng khóc..
tại sao lại vì..
vì chuyện không liên quan mà rơi lệ..
là do y sao!
Ninh Kỳ lắc đầu cố hít một hơi thật sâu, làm gì có chuyện một tiểu quỷ như y lại biết khóc, chắc là mồ hôi rơi mà thôi.
Y đứng dậy tiến về phía căn phòng kia, gõ nhẹ cửa sổ: "Hàn..
Tên đần thối.
Chúng ta..
nên rời đi sớm."
Bên trong một tiếng động tĩnh cũng không có, Ninh Kỳ hiếu kì hé cửa sổ nhìn vào nhưng bên trong đều trống vắng, y giật mình nhảy vào trong, họ đi đâu rồi, bất giác y chạy vào phía bình phong thì thấy Hàn Tô đang kê ghế nhắm mắt ngủ bên thành bồn còn Bạch Tỏa Tình lại nằm ngâm trong bồn nước, hình ảnh Bạch Tỏa Tình thật giống như thần tiên giáng trần vậy, mắt bị che bởi dây buộc tóc, mái tóc trắng xõa hòa với hơi nước kia, Ninh Kỳ nhìn thôi cũng bị mê mẫn.
Ninh Kỳ liếc nhìn y phục cả hai vẫn còn mặt trên người, không hiểu tâm tình có chút phơi phới.
Y bước đến vỗ nhẹ Hàn Tô.
Nguyệt Liên liền tỉnh giấc nhìn Ninh Kỳ lại nhìn Bạch Tỏa Tình.
Ninh Kỳ ho nhẹ rồi nói: "Mọi chuyện, ổn chưa?"
Nguyệt Liên thu tay về gật gật, đứng dậy đưa Bạch Tỏa Tình ra nhưng khi vừa đứng lên liền bị choáng, hắn vừa hao phí công lực rất nhiều, dù gì chân hồn vốn dĩ không mạnh bằng cơ thể thực tại của hắn, chưa kể còn bị Cùng Kỳ Đao chèn ép, căn bản cũng khó chóng đỡ nổi.
Ninh Kỳ vội đỡ Hàn Tô về ghế ngồi, lo lắng hỏi: "Sao người ngươi lạnh như người sắp chết vậy?"
Nguyệt Liên bật cười nói: "Ngươi không có câu nào lo lắng cho ta một cách đàng hoàng sao?"
Ninh Kỳ phồng má suy nghĩ, sau lại không nói nữa mà giúp Nguyệt Liên đem Bạch Tỏa Tình ra, giúp Bạch Tỏa Tình thay y phục mới.
"Y bao giờ mới tỉnh lại, chúng ta phải sớm rời khỏi đây trước khi Chung Uyển Vệ trở lại.".
Nguyệt Liên gật đầu, kiểm tra chắc chắn cho Bạch Tỏa Tình xong liền cõng y trên lưng cùng Ninh Kỳ rời đi.
Vừa may ra khỏi cửa liền bắt gặp Tiểu My, nàng đã đợi họ nãy giờ rồi.
Thành Cơ đi xuyên suốt một ngày cuối cùng cũng đã đến Thiên Bạch cung.
Đứng trước bức tường thành cao rộng, y đưa chiếc mặt nạ vàng lên cao nói lớn: "Thành Cơ Huyết Hàn Cung mang theo vật thân của Bạch cung chủ đến để cầu viện."
Tòa cổng thành một chốc mở ra, Thành Cơ liền cưỡi sói vượt qua, cổng đồng thời đóng lại.
Dưới căn hầm chỉ có bếp lửa và ánh nến, Tiểu My cùng một số gia nhân của Thành Cơ ngồi xung quanh kể lại sự việc.
Ninh Kỳ cũng đã kể lại hết cho Nguyệt Liên chuyện y vừa gặp, Tiểu My liền gật đầu nói thêm: "Chung Uyển Vệ lúc nào cũng đến gặp Bạch cung chủ nhưng Bạch cung chủ đều đóng cửa từ chối gặp, hẳn ngài ấy đang rất nổi giận vì thuộc hạ của mình đều bị Chung Uyển Vệ bắt đi làm hung thi."
Nguyệt Liên cũng nghĩ lại trước kia lúc Bạch Tỏa Tình bị thương, Chung Uyển Vệ đã đút thuốc cho y, thấy hắn cười với y còn trừng mắt với hắn, xem ra lúc đó Chung Uyển Vệ không phải là nhắc hắn thu liễu mà là đang ganh tị sao? Ây nhưng mà nếu nói vậy thì Chung Uyển Vệ và Bạch Tỏa Tình sớm đã quen biết, vậy đợi y tỉnh lại mình có thể hỏi một vài việc.
Không biết qua bao lâu, mọi người đã đi ngủ, Nguyệt Liên để Ninh Kỳ nằm cạnh Bạch Tỏa Tình còn mình bước đến bên bếp lửa ngồi.
Tiếng lửa kêu lách tách, hơi nóng tỏa ra xung quanh, Nguyệt Liên muốn dùng nó để giảm hàn khí trong mình.
Những lúc này hắn nghĩ đến Thành Cơ, không biết y đã đi đến nơi đó chưa hay là còn ở ngoài nơi nguy hiểm kia.
Hắn suy nghĩ, tuy nói cả ba đều là chân hồn của Hi Hoa nhưng hắn vẫn để tâm nhất chính là Thành Cơ, y chân thật nhất và là người khiến hắn có cảm giác nhất nên đâm ra lo lắng cũng rất nhiều.
Hiện giờ Bạch Tỏa Tình và Ninh Kỳ ở chung một chỗ an toàn, chỉ còn lại Thành Cơ nên Nguyệt Liên hắn phải giúp đỡ y.
Bạch Tỏa Tình và Ninh Kỳ hợp sức hẳn sẽ giải quyết được nhiều chuyện, hắn ngay lúc này tranh thủ rời khỏi đây báo tin trước cho Thành Cơ thì cơ hội phản đòn sẽ cao hơn.
Tuy hắn không biết sau chuyện này Thành Cơ có muốn ở lại Huyết Hàn Cung hay không, hắn chỉ cần biết đi theo y bảo hộ y là được rồi.
"Hàn Tô."
Nguyệt Liên ngước nhìn, Bạch Tỏa Tình đã tỉnh dậy.
Hắn rót một chén nước đưa cho y, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh giường nói: "Tỏa Tình, vượt qua chuyện này là may mắn, sau này ngươi nên cẩn thận nhiều hơn."
Bạch Tỏa Tình gật đầu, nói: "Thành Cơ thế nào rồi, có tin gì từ đệ ấy không?"
Nguyệt Liên lắc đầu thở ra rồi nói: "Tỏa Tình! Ta có chuyện muốn nhờ ngươi.
Lần quay trở lại này là ta muốn cứu ngươi nhưng mà nơi này không nghĩ lại còn nhiều người như vậy.
Cứu hết một lượt trong hoàn cảnh này thì thật khó nên ta đã suy nghĩ.
Nơi này xem chừng vẫn an toàn trong một thời gian, ngươi có thể ở lại tịnh dưỡng cũng như ẩn náu với Ninh Kỳ, còn ta phải rời đi để kịp gặp Thành Cơ.
Nếu may mắn sẽ sớm trở về đưa mọi người rời khỏi nơi này."
Bạch Tỏa Tình không phải là người câu nệ, chuyện nên làm hay không nên làm y vẫn biết rõ nên gật đầu nói: "Ngươi đã vào được đây thì hẳn đã biết vài chuyện.
Sớm tìm ra Thành Cơ cùng quân viện Thiên Bạch cung là một chuyện tốt.
Ta ở đây nắm sơ được ít tình hình nên ngươi không cần lo lắng cho Ninh Kỳ và mọi người nơi này.
Nhưng trước khi đi ta cũng nên điểm qua cho ngươi vài việc cần chú ý để tránh bị Cùng Kỳ Đao cùng các trận pháp ngầm khác làm hại."
Bạch Tỏa Tình nói rất ngắn gọn cách xử lý cho Nguyệt Liên nghe một cách dễ hiểu nhất, xong xuôi Nguyệt Liên mới khoác áo, chỉnh chỉnh lại mặt nạ rồi nhẹ nhàng đến bên cạnh Ninh Kỳ nhìn y một chút.
Tiểu quỷ này tính tình bất thường, mong là nghĩ thông suốt mà không làm hại đến Bạch Tỏa Tình.
Nhìn phần ngực của Ninh Kỳ có thứ nhô lên, hắn liền đưa tay lấy ra túi thơm, lại cười với Bạch Tỏa Tình: "Có lẽ trong lúc đánh nhau nên nó bị đứt."
Bạch Tỏa Tình cầm lấy, mò vào ống tay áo nhưng mò một lúc mới thấy y phục đã được thay mới rồi, vài vật lắt nhắt cũng theo đó mà không còn.
Nguyệt Liên xua tay cười: "Không cần lo lắng đâu, kì thực để trong ngực cũng rất tốt."
Nguyệt Liên lấy lại túi thơm để lại chỗ cũ rồi đắp chăn kĩ cho Ninh Kỳ, sau lại chào Bạch Tỏa Tình rồi theo một nam tử dẫn đường ra khỏi hầm.
Một ngày mới lại bắt đầu, Nguyệt Liên khó khăn lắm mới ra khỏi vương thành.
Việc Bạch Tỏa Tình mất tích đương nhiên sẽ khiến Chung Uyển Vệ phẫn nộ nên khắp nơi đều dàn xếp binh lính, Nguyệt Liên phải giả dạng người này, cây kia, cho đến khi ra ngoài kết giới cũng không được yên.
Hung linh đều đã bị Thành Luân đẩy ra ngoài bảo vệ kết giới, hắn làm sao vượt qua cái bức tường rào ghê rợn này đây.
Nguyệt Liên bị cầm chân một lúc lâu thì bất ngờ bầu trời trên cao vang vọng tiếng sét, quạ bắt đầu bay tứ tung, các hung linh đều ngửa cổ lên trời la hét.
Nguyệt Liên không biết chuyện gì nhưng đã nắm chắc thời cơ nên vút vội qua đám hung linh đó.
Bất ngờ trời đất rung chuyển, Nguyệt Liên ngã nghiêng chạy và rồi kịp dừng bên một bờ vực sâu thẳm và dài, phía dưới chính là dung nham đang sôi sùng sục.
Đây chính là muốn tách biệt Huyết Hàn Cung ra sao, đường bộ không thể đi.
Một tiếng keng vang lên, Nguyệt Liên quay lại nhìn, cả đàn hung thi với cặp mắt đỏ ngâu đều hướng tới hắn.
Hắn triệu kiếm bên tay, xem ra bây giờ không đánh thì không được, chỉ có thể tìm được nơi ẩn nấp mà thôi.

Nhưng điều càng khiến Nguyệt Liên thấy thú vị, là Chung Uyển Vệ gã cư nhiên lại xuất hiện ở nhành cây gần đó nở nụ cười quái dị nhìn hắn.
"Ngươi đem A Tình đi đâu rồi?"
Nguyệt Liên nhoẻn miệng đáp: "Giấu đi rồi."
Chung Uyển Vệ hừ một tiếng, nhấp chân đáp xuống đất cách Nguyệt Liên không quá xa, giọng nói có chút kìm nén: "Dù gì chúng ta cũng có một giai đoạn quen biết tốt đẹp, ngươi đừng làm ta mất hứng chứ.
Nếu ngươi chịu nói A Tình đang ở đâu, ta sẽ chỉ cho ngươi cách qua bên kia vực."
Nguyệt Liên khoanh tay cười đáp: "Thật cảm ơn ý tốt của ngươi nhưng mà..
Bạch Tỏa Tình, ta không thể trả.
Nếu muốn đánh thì cứ lên đi, có chết ta cũng không sợ đâu."
Chung Uyển Vệ gần như không còn hòa hợp liền cắn răng nói: "A Tình đang bị trúng độc, nếu ngươi không muốn y chết thì giao y ra đây cho ta để ta chữa độc cho y."
"Không cần, ta chữa cho y rồi."
Chung Uyển Vệ trợn mắt, thoáng gương mặt dần trở nên dữ tợn, gã vung kiếm đánh tới Nguyệt Liên: "Ngươi nói cái gì? Ngươi dám.."
Nguyệt Liên từng bước chắn kiếm của gã, bình tĩnh đáp: "Ngươi dám hạ độc thì ta dám chữa, dù sao cũng là giúp một mạng người, đối với ta mà nói đó là chuyện tốt."
Từng mảng kiếm ma khí Chung Uyển Vệ đánh ra đều khiến đất đá vỡ vụn, gã tức giận đến nỗi run lên, sau lại ngẩng cổ cười hả hê: "Cũng tốt cũng tốt, đợi A Tình biết ngươi giải độc cho y, y chắc chắc sẽ hận ngươi thấu tim..
haha, ngươi sẽ không biết y quan trọng như thế nào trong việc hạ Cùng Kỳ Đao vậy mà dám.."
Nguyệt Liên nhếch môi cười: "Ta đương nhiên biết y quan trọng như thế nào chứ.
Từ trước đến nay hành xử cẩn trọng không phải Huyết Hàn Cung luôn luôn dạy sao? Bạch Tỏa Tình không đồng ý, ta nào dám làm bừa.
Với lại đâu phải chỉ có một cách đối đầu với Cùng Kỳ Đao, y có thể chuyển giao cho người khác mà.."
Chung Uyển Vệ bất giác khựng người, gã hình như nhận ra rằng bí thuật Thiên Bạch cung được tổ tiên truyền lại, nếu Bạch Tỏa Tình không làm nữa thì hậu duệ ngang hàng với y có thể.
Vậy Hàn Tô xuất hiện lúc này có phải là đưa bí thuật kia đến Thiên Bạch cung không, nhưng mà nếu vậy thì Bạch Tỏa Tình đã cùng hắn..
Chung Uyển Vệ nghiến răng đưa ánh mắt muốn giết Nguyệt Liên ngay tức khắc.
Nguyệt Liên hạ mắt nhìn gã, cảm nhận được sự điên loạn trong người gã.
Có lẽ gã khao khát có Bạch Tỏa Tình và cả bí thuật gì đó của y nữa nên đâm ra khi hắn nói giải độc cho y, gã liền nổi điên..
hắn đây còn chưa tính sổ gã hạ dược vợ cả của hắn mà gã đã quay lại đay ghét hắn.
Hừ, Viễn cảnh thì sao, chân hồn bị tách thì sao, Hi Hoa vẫn là Hi Hoa, là nương tử của ta, ta còn chưa dám làm gì mà ngươi đã động tay động chân.
Nguyệt Liên nắm chặt kiếm, bao nhiêu nội lực đều tụ lại.
Chung Uyển Vệ cắn răng quát lớn: "Giết hắn cho ta!"
Một đàn hung linh lao tới, nơi này ma lực của Cùng Kỳ Đao bị giảm nên không gây khó dễ cho Nguyệt Liên.
Đấu với hung linh, hắn đã từng đấu qua chỉ là hiện giờ hắn còn đang dè chừng Chung Uyển Vệ, có thể viễn cảnh dựng lên một cách toàn diện và Chung Uyển Vệ chính là một nhân vật tâm đắc viễn cảnh tạo lên để đấu với Hi Hoa trong chân hồn Bạch Tỏa Tình.
Nguyệt Liên chợt nghĩ, nếu như không có hắn và Ninh Kỳ, chuyện tồi tệ nhất sẽ diễn ra, Bạch Tỏa Tình sẽ rất đau đớn và căm hận Chung Uyển Vệ, bí thuật của y sụp đổ chắc chắn sẽ khiến y lâm vào tình cảnh khốn khổ.
Vậy xem ra đã bỏ lỡ một việc nhưng mà Nguyệt Liên hắn không hối hận, hắn không thể để Hi Hoa bị hại trước mặt hắn..
chí ít thà để Hi Hoa hận hắn chứ hắn không muốn ai làm tổn thương y.
Nhắm thấy bầy hung thi không tổn hại gì được đến Nguyệt Liên khiến cho Chung Uyển Vệ thêm tức giận, gã lại triệu một lốc xoáy ma khí đến tăng thêm ma lực cho hung thi.
Nguyệt Liên nắm chặt kiếm, Chung Uyển Vệ đang muốn giết hắn chết, hắn sẽ không để gã toại nguyện, hắn còn phải đi gặp Thành Cơ nên một giây phút nán lại đều tăng sự gấp rút cho hắn.
Từng đàn từng lớp hung thi cứ xông đến, Nguyệt Liên vẫn biết sử dụng trận pháp đóng băng chúng lại nhưng cứ chiến đấu như vậy cũng không phải một cách hay.
Hắn có thể ngự kiếm qua vực thẳm nhưng để thoát khỏi vòng vây và Chung Uyển Vệ thì cần phải có biện pháp.
Nhưng tên Chung Uyển Vệ thật khó đối phó, gã vậy mà chơi trò đánh lén.
Nguyệt Liên bị trúng một phi tiêu của gã, hắn trợn mắt nhìn.
Phi tiêu này giống với phi tiêu hành thích Bạch Tỏa Tình và làm hắn bị thương lúc trốn thoát.
Hiện giờ vết thương mới chồng vết thương cũ, hẳn là trên đó còn có độc.
Nguyệt Liên dùng tay không rút phi tiêu ra, lại không để ý Chung Uyển Vệ một kiếm bổ đến.
Trong phút chốc Nguyệt Liên đưa vội kiếm chắn lại, dưới chân đất vỡ vụn hết ra.
Và trên không một tiếng xé gió vang lên, Chung Uyển Vệ bị mũi tên ghim vào vai mà bay ra xa.
Nguyệt Liên nhìn lại thì thấy Bạch Tỏa Tình mang cung hạ xuống gần hắn.
"Tỏa Tình!"
Bạch Tỏa Tình đi đến bên Nguyệt Liên, vẫn nét mặt điềm đạm nói: "Ninh Kỳ vì nghe ngươi rời đi nên đã không chịu ở lại.
Ta bắt buộc phải đi tìm y, nhưng tìm y chưa thấy thì đã thấy ngươi."
Nguyệt Liên vỗ trán, tiểu quỷ này rất không an phận.
Bạch Tỏa Tình nhìn vết thương trên vai của Nguyệt Liên muốn nói gì đó nhưng lại thôi, y hướng về phía Chung Uyển Vệ, ánh mắt có chút trầm xuống.
"Ninh Kỳ là lo lắng cho ngươi.
Tình hình trong ngoài đều không ổn, ngươi chỉ có hai lựa chọn một là tìm Ninh Kỳ hai là ngự kiếm đi gặp Thành Cơ.".
Bạch Tỏa Tình hướng Nguyệt Liên hỏi, y không nhắc đến Chung Uyển Vệ và bản thân mình, nghĩa là y khuyên hắn nên rời khỏi còn việc ở đây để y giải quyết.
Nguyệt Liên đánh giá tình hình, đáp: "Ta sẽ đưa ngươi đi, Ninh Kỳ tuy hành xử tùy ý nhưng nơi này y rất quen thuộc, khả năng tự vệ hoặc ẩn nấp sẽ tốt, nếu may mắn sẽ sớm gặp lại."
Bạch Tỏa Tình không hiểu rõ Ninh Kỳ nhưng Nguyệt Liên đã nói vậy thì y cũng chỉ biết gật đầu.
Chung Uyển Vệ đã đứng lên, mũi tên trên vai cũng đã tự rút ra, gã chợt bật cười nhìn Bạch Tỏa Tình, cái nhìn thật khiến y không muốn đáp lại.
Chuyện của hai ngươi thật sự không còn cách nào hồi vãn, trong lúc này Bạch Tỏa Tình chỉ nói một câu: "Chúng ta thật sự rất khác nhau."
Nói xong liền xông đến cùng Chung Uyển Vệ giao chiến.
Nguyệt Liên lại tiếp tục giết hung thi, có những việc hắn không nên tham gia thì tốt hơn nhưng mà sự thật lại không như hắn nghĩ.
Chung Uyển Vệ một chút cũng không muốn đánh nhau với Bạch Tỏa Tình mà luôn tìm cơ hội tấn công hắn.
Nguyệt Liên cũng không chối từ đẩy Bạch Tỏa Tình ra sau nói: "Người Chung Uyển Vệ muốn giết là ta, trong lúc này ngươi nên rời đi sẽ tốt hơn, gặp được Thiên Bạch cung càng tốt.
Đi đi!"
Phút chốc Nguyệt Liên và Chung Uyển Vệ đã giao chiến ác liệt, hung thi bị khí lực mà đánh văng ra xa.
Bạch Tỏa Tình cắn răng xoay ngươi chạy đi, nếu Chung Uyển Vệ không muốn giải quyết lúc này vậy thì y đành để gã tự phó mặc, thứ ý cần là làm sao cứu mọi người.
Nhưng mà có một điều làm y khựng bước, y ngoảnh lại nhìn Nguyệt Liên, có thứ gì đó đang chớp nhoáng trong đầu y..
họa tiết lộ ra sau lớp vỏ bể của Thanh bảo kiếm kia rất quen mắt..

trước giờ đều thấy nó bị bao bọc bởi một màu trắng bạc, hôm nay không hiểu vì lí do gì lớp trắng bạc kia bị lộ ra họa tiết phía trong.
Bạch Tỏa Tình đứng thững người, trong đầu lại vô vàng thứ mờ ảo, họa tiết thanh bảo kiếm này, rất quen..
Hình như y đã thấy ai đó cầm nó múa kiếm trước mắt y..
Thấy ai đó lau chùi nó trước mặt y..
Nhưng những chuyện này, người cầm kiếm đó không phải Hàn Tô..
Y chỉ mới gặp Hàn Tô không lâu với lại lần trước thanh kiếm hắn chắn phi tiêu cho y không phải dáng như vậy.
Bạch Tỏa Tình lại chú ý đến cách đánh của Hàn Tô, từng chiêu thức rất đỗi quen mắt nhưng y cam đoan từ trước đến nay mình chưa thấy qua bao giờ.
Đôi chân y vô thức đi về hướng Nguyệt Liên đang giao chiến.
Người này, rõ ràng không quen biết vậy vì sao lại có cảm giác như đã quen thuộc, rốt cuộc hắn là người từ đâu đến.
Trong lúc giao chiến với Chung Uyển Vệ, Nguyệt Liên bị kiếm của gã chém qua ngực, áo cũng bị cắt một đường.
Bạch Tỏa Tình vội vàng chạy đến đỡ hắn nhưng ánh mắt liền chạm vào một vết xăm trước ngực, đôi ngươi y liền co rúm.
Nguyệt Liên thấy Bạch Tỏa Tình quay trở về liền gấp rút hỏi: "Sao ngươi còn chưa đi..
ng.."
Nguyệt Liên nhìn nét mặt ngây dại của Bạch Tỏa Tình, bất giác nhìn xuống, hai ngón tay của Tỏa Tình đang chạm vào hình xăm trên ngực của hắn.
Nguyệt Liên trợn mắt hất tay Bạch Tỏa Tình ra rồi đứng phắt dậy xoay người ra chỗ khác.
Hình xăm là thứ mà Hi Hoa thích ngắm nhất nên chắc chắn sẽ đem lại cảm giác rất quen thuộc, hắn đã vô tình để Bạch Tỏa Tình thấy rồi.
Hắn vội che áo lại quay về nhìn Bạch Tỏa Tình nhưng y vẫn ngồi đó, bỗng chốc y ho ra ngụm máu.
"Bạch Tỏa Tình!".
Nỗi sợ trong lòng Nguyệt Liên dâng cao, hắn vội chạy lại nắm lấy bả vai Bạch Tỏa Tình ép y nhìn hắn.
"Bạch Tỏa Tình, ngươi đừng xảy ra chuyện..
Chúng ta cần phải đi tìm quân chi viện càng sớm càng tốt.
Mọi chuyện khác bỏ qua một bên, có những việc ngươi phải.."
Nguyệt Liên chưa nói hết câu nhưng đã thấy Bạch Tỏa Tình nhào đến đẩy mạnh hắn ra, hắn chao đảo ngã ra đất, trên mặt hắn bất chợt chảy xuống những giọt máu.
* * *
* * *
"Kh..
không..
A Tình.."
Nguyệt Liên ngồi bất động nhìn thanh kiếm của Chung Uyển Vệ nhỏ máu, là máu của Bạch Tỏa Tình..
Kiếm đã xuyên qua cổ của y..
Thoáng con ngươi Nguyệt Liên co rúm lại, hắn hét lớn.
"AAAA!".
Nguyệt Liên dùng nội lực đánh bay Chung Uyển Vệ ra xa, kiếm theo đó mà bị rút đi, máu phun ra đỏ cả một khoảng đất.
Nguyệt Liên như điên loạn đón lấy Bạch Tỏa Tình đang ngã xuống, máu nhuộm đỏ cả phần áo của Bạch Tỏa Tình và hắn.
Nội tâm Nguyệt Liên lúc này như vỡ vụn, hắn cố gắng giữ lại vết thương trên cổ Bạch Tỏa Tình không để nó chảy máu nhưng điều đó thật vô nghĩa.
Lúc này có hàng ngàn mũi tên bay đến giết hung thi.
Nguyệt Liên mặt mày xanh ngắt lắp bắp nói: "Tỏa Tình..
Quân chi viện đến rồi..
Ngươi..
ta đưa ngươi đi."
Nguyệt Liên như mất hết sinh lực, tại sao lại như vậy, tại sao lại để hắn chứng kiến cảnh Hi Hoa phải chết..
đó là vết đen trong tim hắn, hắn không muốn..
hắn không muốn thấy..
nhưng có lẽ đã không kịp nữa.
Nguyệt Liên bất giác bật khóc.
Máu tràn ra miệng của Bạch Tỏa Tình nhuốm đỏ mái tóc trắng của y, y lúc này..
Xót thương biết bao nhiêu..
Nhưng Nguyệt Liên lại thấy y nhoẻn miệng cười với hai dòng nước mắt lăn dài..
Y mấp máy môi như muốn nói nhưng mà..
Bạch Tỏa Tình gục vào ngực của Nguyệt Liên.
Nguyệt Liên như chết tại chỗ..
Khuôn mặt hắn ngây ra, nước mắt cứ thế lăn dài..
lúc này hắn không để ý cả Ninh Kỳ và Thành Cơ đồng lúc xuất hiện, hắn bất lực ôm lấy Bạch Tỏa Tình vào lòng, và trong khoảnh khắc nào đó hắn cho phép mình được phép khóc, hắn liền khóc, ôm Bạch Tỏa Tình trong tay như ôm Hi Hoa vậy, cho dù là một chân hồn cũng đủ khiến hắn tan nát cõi lòng rồi..
"Bạch..
Huynh.."
Thành Cơ chậm rãi bước đến, y cũng đã chứng kiến mọi chuyện, là y đến trễ rồi..
Chung Uyển Vệ như điên loạn vùng tháo chạy, Thiên Bạch cung rất nhanh trấn phía ngoài Huyết Hàn Cung, bầu trời một vùng đau thương mù mịt.

Cho đến khi ánh sáng ban ngày biến mất, Thành Cơ bước đến ngồi trước mặt Nguyệt Liên, y nghẹn giọng nói: "Hàn Tô, Bạch huynh đi rồi..
Người Thiên Bạch cung đến để đưa huynh ấy về."
Nguyệt Liên đã ngừng khóc, lúc này ánh mắt hắn lại nhìn Thành Cơ, bàn tay nhuốm máu chậm rãi đưa lên chạm mặt của y.
Thành Cơ vội giữ tay Hàn Tô lại, không hiểu sao nước mắt y lại rơi, giọt nước mắt ấy rơi vào vòng tay của Bạch Tỏa Tình, vòng tay bỗng hóa thành tro tan mất.
Thoáng cả người Bạch Tỏa Tình sáng lên nhưng duy nhất chỉ có Nguyệt Liên nhìn thấy, hắn thẩn thờ nhìn từ thân thể Bạch Tỏa Tình có một chân hồn đang nhẹ nhàng bay lên rồi tan ra thành những đốm sáng xanh..
Cứ lượn lờ trước mặt hắn rồi từ từ hướng về nhập vào cơ thể Thành Cơ.
Thành Cơ bỗng giật người một cái, ánh mắt dần có chút thần sắc sau lại bất giác sờ cổ mình, hình như cảm thấy đau.
Nguyệt Liên chợt cười, một nụ cười buồn bã, hắn nhẹ nhàng đặt Bạch Tỏa Tình xuống để người Thiên Bạch cung đến đưa y đi.
Nguyệt Liên nhìn, Bạch Tỏa Tình lúc này, khuôn mặt ấy đã không giống Hi Hoa nữa mà thay vào đó là khuôn mặt khác chỉ có nét giống mà thôi.
Thành Cơ thấy hắn dõi theo người Thiên Bạch cung chỉ buồn bã nói: "Là ta đến trễ..
ta.."
Thành Cơ bất động, lại nhìn xuống Nguyệt Liên đang ôm lấy mình, hắn vùi mặt vào hõm vai y, khàn giọng nói: "Cho ta mượn vai ngươi một chút."
Nguyệt Liên cảm nhận được chút hơi ấm, tâm tình nhẹ nhàng được một chút.
Thật sự lúc này hắn không biết mình nên làm gì nữa, Bạch Tỏa Tình chết rồi, chân hồn Hi Hoa cũng tan biến rồi nhưng mà bí thuật kia Bạch Tỏa Tình vẫn chưa hoàn thành, mà y lại chết trong cách đau đớn nhất..
một kiếm xuyên cổ.
Có phải tất cả đều do hắn không, là hắn vô tình để y nhìn thấy hình xăm và y bắt đầu bị ý thức thực tại dày vò, viễn cảnh không cho y đem tâm tình thực tại mà ở đây nữa nên đẩy y đến kết cục này.
Hay tất cả chỉ vì Hi Hoa theo bản năng muốn bảo vệ hắn nên đẩy hắn ra để mình nhận trọn một kiếm kia.
Thành Cơ đưa tay vuốt nhẹ lưng hắn, trong y lúc này cũng đau đớn không kém, nhưng cũng có phần thương hại, y muốn nói với hắn những lời an ủi mà tự bản thân vạch sẵn nhưng rốt cuộc một từ cũng không nói được, tất cả lời nói trong lúc này đều vô nghĩa.
"Thành Cơ..
Cho ta mượn áo choàng được không?"
Nghe Hàn Tô hỏi, Thành Cơ cũng không chậm trễ tháo áo choàng khoác lên cho Hàn Tô.
Nguyệt Liên không lạnh nhưng áo hắn bị rách rồi, hắn không muốn Thành Cơ giống Bạch Tỏa Tình nhìn thấy hình xăm này.
Không hiểu sao ngay lúc này hắn lại không thích hình xăm ấy như vậy.
Thành Cơ đỡ Nguyệt Liên đứng dậy, lúc này sau hai người Ninh Kỳ mới dám lên tiếng: "Hàn Tô, Ngươi không sao chứ?"
Nguyệt Liên ngoảnh mặt lại nhìn nhưng điều đó lại khiến Ninh Kỳ sợ hãi co người lại, y vội nhận tội: "Là ta sai..
ta xin lỗi ngươi, ta không nên chạy loạn ra ngoài..
Ta xin lỗi, ta biết ngươi sẽ rất giận ta.."
"Bạch Tỏa Tình chết rồi.."
Nguyệt Liên nhàn nhạt nói, câu này lại khiến Ninh Kỳ càng sợ hãi và như muốn nhấn mạnh thêm tội lỗi của y, y sợ Nguyệt Liên sẽ ghét y nhưng điều này y vốn không hề muốn, y cũng chỉ vì chạy theo hắn mà không nghĩ Bạch Tỏa Tình lại cũng ra ngoài..
Ninh Kỳ bị cái lạnh trong lời nói của Nguyệt Liên dọa sợ đến hai hóc mắt đỏ lên, cả người cũng run lên.
Rồi bàn tay Nguyệt Liên đặt lên đ ỉnh đầu của Ninh Kỳ khiến y giật mình mà ngước mắt nhìn.
"Sau này đừng tùy tiện nữa..
Xung quanh đều là thứ không ai biết được nó nguy hiểm thế nào".
Ninh Kỳ gật đầu nghe Nguyệt Liên nói, lại nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có phải rất hận ta không?"
"Hận?"
Hắn hận bản thân mình hơn, hận không thể phân thân ra bảo toàn cho Hi Hoa một cách trọn vẹn nhất.
Nhưng có lẽ Ninh Kỳ hiểu sai câu của Nguyệt Liên mà ánh mắt trở nên vô cùng thất vọng, Nguyệt Liên vỗ vỗ đầu y nói: "Ta phạt ngươi..
sau này phải ở cạnh Thành Cơ, y đi đâu ngươi đi đó.
Nếu còn tùy ý thì không cần Cùng Kỳ Đao gì đó..
tự tay ta sẽ xử lý ngươi..
Ngươi hiểu không?"
Lời nói của hắn rất nhẹ nhàng nhưng cũng có phần răn đe, hắn đã biết có những việc vượt quá giới hạn của hắn khiến hắn không xoay sở được.
Giờ hắn chỉ còn Thành Cơ và Ninh Kỳ là hai chân hồn cuối của Hi Hoa, hắn phải để cả hai đều xuất hiện và hết sức có thể được hắn bảo vệ.
Hắn lúc này gần như tâm đã rất đau, hắn không muốn một lúc nào đó, tâm đau càng thêm đau nữa, một chân hồn tan biến đã quá đủ rồi.
Ninh Kỳ gật gật đầu, Nguyệt Liên đưa mắt nhìn bàn tay dính máu của mình, nó đã khô từ lâu, hắn lại nhìn về Thành Cơ phía sau.
Lúc nãy hắn không để tâm mà dùng bàn tay này chạm vào y, hiện giờ bên mặt Thành Cơ đã dính máu rồi.
"Ta xin lỗi, làm mặt ngươi dính máu rồi."
Thành Cơ lắc đầu không để tâm, chỉ nói: "Hàn Tô, ngươi nên nghỉ ngơi một chút."
Cũng vì sự tấn công bất ngờ mà kết giới Thành Luân bày ra đã thu về phạm vi trong tòa thành Huyết Hàn Cung.
Ngoài thành những người dân được di chuyển lánh nạn trong một sân viện lớn, một nơi được bảo bọc bởi trận pháp của Thiên Bạch cung.
Vì nơi này có rất nhiều người nên phòng ngủ, chăn gối đều đã phân ra hết sức có thể.
Thành Cơ và Ninh Kỳ ở trong một căn phòng nhỏ, sau khi gặp thống lĩnh Thiên Bạch cung xong.
Nói qua nói lại Thành Cơ bây giờ giống như là một tội nhân của Huyết Hàn Cung, y bây giờ không khác một dân thường là mấy nhưng Cùng Kỳ Đao là mối lo ngại của các thế gia, việc họ tham gia ngăn chặn y cũng không có ý kiến gì, y chỉ muốn dân dưới tòa thành lạnh lẽo kia, những con người vô tội ấy được giải thoát khỏi đại nạn này, tìm cho mình được nơi sống tốt hơn.
"Thành Cơ, ngươi không nghỉ ngơi sao?".
Ninh Kỳ ngồi trên một ghế gỗ, vì chăn gối đã đem chia cho người khác nên căn phòng này ngoài bộ bàn cùng một sạp gỗ ra thì không có gì cả.
Thành Cơ lắc đầu đáp: "Một chút nữa ta phải đi xem xét dân chúng, ngươi cứ ngủ đi."
Ninh Kỳ lắc đầu nói: "Ta đi với ngươi."
Thành Cơ nhìn Ninh Kỳ, có lẽ Ninh Kỳ nghe theo lời Hàn Tô nên mới đi theo y.
Thành Cơ thở dài rồi bước đến xoa đầu Ninh Kỳ nói: "Từ lần đầu gặp ngươi, ngươi là một tiểu quỷ tự cao tự đại, sao bây giờ lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Ngươi yên tâm, Hàn Tô chỉ lo lắng vì sợ ngươi chạy loạn mà xảy ra chuyện thôi."
Ninh Kỳ rũ mắt, lần đầu gặp Thành Cơ không phải cả hai đã đánh nhau sao, nhưng lúc đó là Ninh Kỳ cố ý ngăn không để Thành Cơ đến gần Cùng Kỳ Đao mà thôi, nhưng nói về việc vì sao ngoan ngoãn, Ninh Kỳ lại buồn rầu: "Ta thấy có lỗi với Hàn Tô, có lẽ là Bạch Tỏa Tình đã đi ra ngoài tìm ta nên mới dẫn đến kết cục này.
Hắn chắc chắn đang rất đau buồn."
"Thật sao?".
Thành Cơ nghiêng đầu hỏi, y nhớ dòng chữ ghi trong hang động là nói Hàn Tô đi cứu Bạch Tỏa Tình, rốt cuộc vì sao mà chuyện không diễn ra như vậy? Ninh Kỳ nhìn Thành Cơ, chậm rãi nắm lấy tay của Thành Cơ nói: "Ta từ tâm ngươi mà ra nên tâm ngươi thế nào ta đều biết.
Ngươi thích Hàn Tô, cái thích vượt qua thân phận chủ tớ ấy.
Nhưng mà Hàn Tô hắn vốn đã thích Bạch Tỏa Tình rồi, ta nghĩ là ngươi sẽ cảm thấy được điều đó.
Ngươi đừng buồn có được không? Ta dù gì cũng đã sống trong ngươi rất nhiều năm rồi, ngươi và ta phải cảm ơn Hàn Tô rất nhiều, sau này có thế nào, chúng ta vẫn cứ dựa nhau sống được không.
Ta không biết ta đến từ đâu, cũng không có cái gì thân thích, ta chỉ có ngươi là quen thuộc nhất.
Thế nên ngươi đừng vì vài việc mà đau buồn, ngươi vẫn có ta bên cạnh..
Dù ta biết ta chẳng làm được việc gì cả.."
Hàn Tô thích Bạch Tỏa Tình..
Thành Cơ vốn đã nghĩ tới, y nhẹ nhàng ôm lấy Ninh Kỳ vỗ lưng hắn.
Ninh Kỳ áp mặt vào ngực Thành Cơ không nói gì nữa, hắn chỉ cảm nhận được chút gì đó an ủi.
"Ngươi không có lỗi, xem như là nghiệt duyên đã định đi.
Ta cũng đã đoán ra vài việc rồi, Hàn Tô và ta vốn dĩ không thể nào hòa hợp nên sau này con đường của hắn là tự hắn chọn, miễn sao hắn vui là được.

Ngươi không cần lo cho ta, thời gian qua ngươi vất vả nhiều rồi, sau này đối với ta cứ thoải mái là được..
Ta bây giờ cũng chỉ còn ngươi và Hàn Tô thôi."
Bầu trời hôm nay đen một cách lạ thường, bên ngoài theo dãy hành lang được thắp rất nhiều đèn lồ ng.
Thành Cơ ngồi đợi Ninh Kỳ ngủ xong liền đóng cửa rời khỏi phòng.
Y bước theo dãy hành lang nhìn những người dân chen nhau đắp chăn ngủ, con nít có, người già, nam nữ đều có, trên mặt ai cũng không còn nét tươi vui.
Biết làm sao bây giờ, một mình y làm sao ngăn chặn chuyện bại hoại từ người cha của mình đây.
Nơi vương thành kia hung thi bày giăng khắp lối, Cùng Kỳ Đao có thể đã mạnh hơn rất nhiều.
Thiên Bạch cung phải chờ thêm quân của các gia tộc khác mới có thể ngăn kế hoạch kia thành công, y cũng đành phải chờ đợi..
mong rằng mọi việc sẽ an lành.
Thành Cơ đi hết một vòng bỗng dừng lại nhìn về hồ nước gần đó, nơi đó có một người đang ngồi bên bờ hồ ném những viên đá xuống nước.
Thành Cơ chậm rãi theo bậc thang đi xuống nhưng chỉ dừng lại ở giữa đoạn.
Y đứng đó lặng lẽ nhìn, y nghĩ lúc này Hàn Tô đang cần sự yên tĩnh, có yên tĩnh mới thả lỏng tâm tư được.
Nhưng y cũng không muốn rời đi, y sợ đôi khi tâm lạnh của Hàn Tô sẽ chiến thắng lí trí, vì thế mà nghĩ quẫn thì sẽ không ổn.
Thế là Thành Cơ đứng im đó nhìn Hàn Tô.
Nguyệt Liên thu đá trên tay, ngoảnh đầu nhìn về phía Thành Cơ, mỉm cười nói: "Chưa nghỉ ngơi sao?"
Thành Cơ bị phát hiện nên mới bước xuống ngồi cạnh Nguyệt Liên đáp: "Ta đi xem xét tình hình, lúc đi qua đây thì thấy ngươi.
Ngươi..
Đã tốt hơn chưa? Vết thương trên vai ngươi sao rồi?"
Nguyệt Liên nhấc vai cười nói: "Có lẽ là nhờn rồi nên độc lần này không ảnh hưởng mấy."
"Đừng khinh thường nó.".
Thành Cơ hướng mắt nhìn bờ hồ, nơi này thật yên tĩnh.
Cả hai im lặng chốc lát thì đồng thanh nói: "Hàn Tô / Thành Cơ."
"Ngươi nói trước đi." Nguyệt Liên mở lời trước.
Thành Cơ mím môi, lại lắc đầu nói: "Cũng không có gì cả..
Chỉ muốn nhắc nhở ngươi chăm sóc tốt bản thân một chút.
Ta vừa gặp các trưởng bối Thiên Bạch cung, một ngày nào đó họ sớm sẽ tiến vào thành, ngươi có muốn tham gia hay không?"
Nguyệt Liên đáp không nghĩ ngợi: "Ta theo ngươi."
Lời này của Nguyệt Liên khiến Thành Cơ có chút đau lòng, y thật sự không còn muốn gò bó hắn.
Nếu bây giờ hắn nói hắn muốn đi thật xa đâu đó cho khuây khỏa, y cũng sẽ đồng ý để hắn đi.
"Vậy ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?".
Thành Cơ hỏi, Nguyệt Liên hít lấy một hơi, ánh mắt hướng ra xa nhàn nhạt nói: "Ta muốn tìm cách trốn vào trong tòa thành trước khi Thiên Bạch cung công phá."
Thành Cơ bất ngờ trước ý định của Nguyệt Liên, Nguyệt Liên tiếp tục nói: "Ở trong đó vốn dĩ không ai biết Thành Luân bày bố những gì.
Thiên Bạch cung dù có tiến công mạnh cũng khó nắm bắt rõ tình hình nên sẽ rất dễ thất bại.
Ta muốn vào đó tìm hiểu và hỗ trợ, như vậy sẽ dễ dàng hơn."
Thành Cơ ngồi suy nghĩ, ý của Nguyệt Liên không sai nhưng nó thật táo bạo, sơ suất một chút thì càng khiến tình hình thêm tồi tệ, nhưng Thành Cơ biết Nguyệt Liên nói như vậy hẳn đã lên ý định sẵn.
Nguyệt Liên nói với y chẳng qua là để thông báo một tiếng chứ không phải là hỏi ý kiến của y.
Thành Cơ mỉm cười gật đầu đáp: "Ta đi cùng ngươi.
Ta sẽ đến nói với trưởng bối Thiên Bạch cung."
"Được."
"Vậy Ninh Kỳ..".
Thành Cơ chợt nhớ đến Ninh Kỳ, Nguyệt Liên đứng dậy kéo y đứng lên rồi nói: "Ngươi cứ đi gặp trưởng bối Thiên Bạch cung.
Ninh Kỳ thì cứ để ta."
Nguyệt Liên bước vào phòng, ngồi xuống cạnh Ninh Kỳ.
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cho y, dưới ánh nến đặt trên trán y một nụ hôn.
Hôm nay hắn đã thấy hồn kia nhập vào Thành Cơ, nghĩa là Thành Cơ trong người đã có hai phần hồn, phần hồn còn lại chính là Ninh Kỳ.
Nhưng để hoàn cả ba hồn thì phải như thế nào, có phải Ninh Kỳ phải chết giống như Bạch Tỏa Tình thì phần hồn kia mới quay lại không?
Hắn không muốn điều đó xảy ra!
Ninh Kỳ, rốt cuộc sự sợ hãi và đau khổ của ngươi là gì? Ta làm sao mới khiến ngươi hoàn thành nhiệm vụ đây.
Lần này trở về tòa thành, Nguyệt Liên hắn không chắc chắn được sự an toàn, Đàm Phiên đã dặn hắn tránh xa Cùng Kỳ Đao nhưng mà hắn nghĩ nếu hắn có thể hạ được Cùng Kỳ Đao, mấu chốt của sự việc thì những đau khổ khác sẽ được giảm đi..
Có thể chỉ là nỗi dằn vặt hay hối tiếc mà thôi chứ không phải đau đớn về thân xác và nuối tiếc vì chưa hoàn thành ước nguyện của mình như Bạch Tỏa Tình.
Nguyệt Liên thở dài rồi vỗ vỗ lưng Ninh Kỳ.
Ngủ chính là một hoạt động dường như chiếm lĩnh lí trí của Ninh Kỳ, nhưng khi Nguyệt Liên cất tiếng gọi theo một bản năng nào đó Ninh Kỳ vội bật dậy, nhìn thấy Nguyệt Liên trước mặt liền giật mình rối loạn nói: "Ta đi..
ta đi..
Ta không có lười biếng, Thành Cơ bảo sẽ sớm quay về..
bây giờ ta sẽ đi với y.."
Nguyệt Liên mỉm cười kéo y về phía mình, tránh để y giật lùi mà ngã xuống đất: "Không cần đâu, ta có chuyện muốn bàn với ngươi."
Ninh Kỳ nhìn Nguyệt Liên chờ đợi, y biết Nguyệt Liên không trách y vì y đã ngủ trong lúc Thành Cơ không có ở đây.
"Ta và Thành Cơ sẽ lẻn vào trong tòa thành để tìm hiểu.
Ngươi nghe theo lời ta ngoan ngoãn ở lại đây chờ tin."
Ninh Kỳ có chút không đành lòng nói: "Ta không muốn ở xa các ngươi, nơi này ta không quen ai hết.
Cho ta đi cùng các ngươi đi, ta thề là sẽ tuyệt đối nghe lời mà."
Nguyệt Liên lắc đầu giải thích: "Không phải không cho ngươi theo mà là có công việc ở đây giao cho ngươi.
Ngươi và Thành Cơ có tâm linh tương thông, ta muốn dựa vào đó để liên lạc giữa trong và ngoài.
Ngươi cảm thấy Thành Cơ yên ổn nghĩa là ở trong đó ta và y an ổn.
Đợi khi thời cơ thích hợp công phá thành, ngươi dựa vào linh tính mà dẫn ít người đến chỗ bọn ta."
Ninh Kỳ rũ mắt, sau lại nói: "Nhưng khi nào mới đến thời cơ, ta làm sao biết được lúc nào mới có thể đến giúp các ngươi."
Nguyệt Liên điểm vào ấn kí trên trán của Ninh Kỳ nói: "Dùng thông linh, chỉ cần ngươi muốn nói gì, Thành Cơ sẽ nghe thấy ngươi và ngược lại."
Tay Nguyệt Liên phát sáng, ấn kí trên trán Ninh Kỳ cũng phát sáng theo.
Ninh Kỳ gật nhẹ đầu đồng ý, lại nói: "Ngươi phải bảo vệ cho Thành Cơ và bản thân thật tốt.
Ta chỉ còn có Thành Cơ thôi."
Nguyệt Liên phì cười hỏi: "Còn ta?"
Ninh Kỳ chìa môi nói: "Lão tử không quan tâm, Thành Cơ nói ngươi sau này có con đường riêng của ngươi.
Ta cũng không quản."
Nguyệt Liên thu tay về, trong đầu không hiểu ý của Thành Cơ là gì, Ninh Kỳ thở dài, cũng không để ý đến hắn nữa mà đi ra cửa ngồi đợi Thành Cơ trở về..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.