Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 62: Chương 35




Lời vừa nói ra, Tống Nam Thời đã biết rằng nguyện vọng “Không muốn làm người” mộc mạc mà đơn giản của mình có lẽ sẽ không thể thực hiện được trong kiếp này.
Vì thế ánh mắt nàng nhìn Thái tử Yêu tộc không khỏi tăng thêm hai điểm ghen tị.
Nam chính truyện ngọt sủng đúng là một nghề rất tốt đó.
Có thân phận, có tiền, còn có phong cách.
Cho dù hiện giờ hổ xuống đồng bằng biến thành một con thỏ không thể nói chuyện, cũng có nữ chính phú bà nuôi dưỡng. Ngày thường có linh thạch ăn, nhàn rỗi buồn chán còn có thể nằm trong ngực mềm mại thơm tho của tiểu sư muội, được tiểu mỹ nhân dỗ dành.
Mẹ nó, thật là càng nghĩ càng thấy ghen ghét.
Nếu không phải trong lòng Tống Nam Thời ít nhất còn có một tí tự tôn có thể có có thể không thì không chừng nàng đã hỏi tiểu sư muội mình còn thiếu thú cưng hay không.
Chính là loại cao hơn nàng ấy một cái đầu, lớn hơn nàng ấy hai tuổi, không thích làm gì còn ăn lắm.
Nàng chỉ cần hưởng một nửa đãi ngộ của nam chính là được.
Tống Nam Thời nghĩ lung tung trong lòng, khó khăn thu lại ánh mắt khát khao rồi bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của tiểu sư muội nhà mình.
Nàng hơi khựng lại.
Nghĩ đến tiểu sư muội này của mình còn rất nhát gan, nàng lập tức gian nan nở một nụ cười tươi rói, nhẹ nhàng nói: “Tiểu sư muội, muội đừng sợ. Tam sư tỷ chỉ nói đùa thôi, làm người khá tốt, thật sự khá tốt. Tại sao tỷ lại không muốn làm người chứ, muội nói có đúng không ha ha ha…”
Úc Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng “ha ha ha” liên tiếp của tam sư tỷ, suýt chút nữa bị dọa khóc.
Nàng ấy cũng khó khăn nở một nụ cười tươi, lắp bắp nói: “Phải, phải không?”
- Nếu Tống Nam Thời không liên tiếp lặp đi lặp lại “khá tốt” thì nàng ấy đã tin thật.
Tống Nam Thời hài lòng quay đầu, bỏ qua chuyện này, nghiêm túc nhìn về phía chiến trường.
Ban đầu, ba người bọn họ đã đánh hòa với gối đầu huynh đang ở Nguyên Anh Kỳ.
Nhưng phải biết rằng, một mình Long Ngạo Thiên đã từng dùng thân thể Trúc Cơ đánh bại cao thủ Nguyên Anh, tuy rằng lúc ấy hắn được nhập mật mã mở bug.
Hiện giờ ba bọn họ ở bên nhau mới chỉ đánh hòa tên gối đầu này, có thể thấy được thực lực Nguyên Anh Kỳ của tên gối đầu thật sự không phải hạng xoàng.
Nhưng sau khi nhị sư tỷ và một Thái tử Yêu tộc trong trạng thái bị tổn hại sau trận chiến gia nhập, mọi chuyện đã khác.
Mấy vai chính bao vây một tên gối đầu, bắt đầu đánh gã.
Sau khi Tống Nam Thời vừa thấy mấy người đã chiếm được ưu thế thì lập tức khống chế Ly Hỏa và Tốn Phong, chủ động nhường chiến trường, từ tấn công chủ lực sang phụ trợ, chỉ thi thoảng đánh lén tên gối đầu mà thôi.
Những việc khác thì khó nói nhưng với tên gối đầu kia thì có ưu thế.
Một tu sĩ mới là Trúc Cơ như nàng, linh lực dự trữ của nàng căn bản không thể duy trì được Ly Hỏa và Tốn Phong che trời lấp đất được bao lâu.
Chỉ là lúc đầu không có cách nào, đại sư huynh còn đang ngộ đạo, không thể nhúc nhích, chỉ có hai người là nàng và Vân Chỉ Phong. Quyết Minh Tử dùng thế trận của mình che trời lấp đất, nếu nàng không phô trương theo, căn bản không ép được thế công của đối phương.
Nếu không phải Sư lão đầu nói đan điền kinh mạch của nàng bẩm sinh đã rộng hơn người khác một ít, nàng thật sự không chịu được khi tiêu hao như vậy.
Nhưng lúc này Tống Nam Thời chưa từng đánh nhau với người khác, vẫn chưa nhận ra “rộng hơn một chút” trong miệng Sư lão đầu có nghĩa là gì, cũng không biết một Trúc Cơ Kỳ bình thường nên có tiêu chuẩn gì.
Nếu là một Trúc Cơ Kỳ “bình thường” thì đừng nói là rút cạn linh lực, lúc này tính mạng cũng đã bị rút cạn.
Chỉ là tuy rằng hiện giờ bọn họ chiếm ưu thế nhưng lòng Tống Nam Thời lại chưa buông lỏng, ngược lại càng cảnh giác hơn.
Giống như nàng nói, nàng không tin Nguyên Anh Kỳ là thực lực mạnh nhất của tên gối đầu này.
Gã tiến vào với thực lực bị kìm nén, tuy rằng Tống Nam Thời không biết nguyên nhân gã ép thực lực xuống, nhưng rõ ràng sức của tên gối đầu này không nhỏ, không thể nào bị một đòn của nàng mà đã tung ra át chủ bài cuối cùng như vậy.
Gã có thể dễ dàng khiến thực lực của mình tăng đến Nguyên Anh Kỳ thì chứng minh Nguyên Anh Kỳ không phải mức cao nhất của gã, thậm chí có khả năng còn kém xa.
Hóa Thần Kỳ? Hay là … cao hơn nữa là Độ Kiếp Kỳ?
Nhưng chưa cần nói đến Độ Kiếp Kỳ chỉ còn cách phi thăng một bước, Hóa Thần Kỳ ở Tu Chân Giới đã rất hiếm gặp, một đại năng tiền đồ vô lượng như vậy, muốn đồ gì mà không thể quang minh chính đại vào bí cảnh để lấy, tại sao nhất định phải ép tu vi xuống lén lút đi vào?
Trừ phi, hoặc là gã không tìm thấy, hoặc là gã không lấy được.
Nhưng như vậy cũng không giải thích được tại sao gã nhất định phải ép tu vi xuống thành như vậy.
Vì thế nàng chỉ có thể suy đoán, có một nguyên nhân nào đó khiến cho tên gối đầu không thể thể hiện hết tu vi, thậm chí tu vi càng thấp càng tốt.
Nếu không ngay từ khi gã bị bọn họ lừa vào chỗ đàn ong Quỷ Vương, gã nên khôi phục tu vi để tự bảo vệ mình.
Nhưng mà sau đó thì sao? Kết quả gã tình nguyện bị chích thành gối đầu đầu heo cũng không muốn khôi phục tu vi, cắn răng chịu đựng đến lúc này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tống Nam Thời lập tức dâng lên một sự ngưỡng mộ muộn màng với vị gối đầu huynh này.
Quả nhiên, không phải ai cũng có thể làm vai ác được.
Nhưng một khi đã nói như vậy… nếu bọn họ ép gã không thể không khôi phục thực lực mạnh thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Gã tình nguyện bị biến thành đầu heo cũng không muốn khôi phục thực lực, rõ ràng việc khôi phục thực lực càng khiến gã không thể chấp nhận được hậu quả.
Tống Nam Thời biết rất rõ nếu thực lực chân chính của tên gối đầu là Hóa Thần Kỳ hoặc là Độ Kiếp Kỳ, vậy thì trừ khi sư tôn của họ đến đây đánh với gã, nếu không ba vai chính cũng vô ích.
Nhưng bọn họ có thể bắt gã khôi phục thực lực, khiến chính gã phải chịu đựng cái giá mà gã không thể chịu đựng nổi.
Tống Nam Thời nghĩ như vậy, khi bất chợt đâm sau lưng thì càng không lưu tình, hoàn toàn không để ý đến đạo nghĩa giang hồ gì, nham hiểm ra sao.
Một mình nàng bên này quấy rầy Quyết Minh Tử còn chọc tức hơn so với mấy người bao vây tấn công, khi Tống Nam Thời lại đánh lén một lần nữa, gã rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
Quyết Minh Tử rít gào: “Họ Tống! Ngươi một vừa hai phải thôi chứ! Ngươi lấy dao gió chọc mặt ta, chọc mắt ta, ta nhịn được. Vậy mà ngươi, vậy mà ngươi…”
Gã nghiến răng nghiến lợi, một lúc lâu sau vẫn chưa nói ra vậy mà cái gì.
Những người khác cũng không hiểu gì, không biết sư muội/sư tỷ mình rốt cuộc đã làm gì, chỉ có Vân Chỉ Phong dựa vào góc độ, lạnh mặt nhìn thoáng qua… cái mông đang rỉ máu của Quyết Minh Tử.
Vân Chỉ Phong: “…”
Một lần nữa, hắn lại kiên định với suy nghĩ đời này mình không thể làm kẻ thù của Tống Nam Thời.
Mắt thấy bọn họ dần đàn áp được Quyết Minh Tử, Vân Chỉ Phong tranh thủ nhìn thoáng qua bên hông Quyết Minh Tử, ngay sau đó đâm mũi kiếm một cái, một túi trữ vật rơi vào tay hắn.
Hắn không quay đầu lại, giơ tay vứt túi trữ vật ra khỏi trận chiến, nói: “Tống Nam Thời, bắt lấy.”
Tống Nam Thời theo bản năng đón lấy, nhìn kỹ lại, cực kỳ vui mừng.
Là những viên linh thạch quý giá của nàng đang bị trở thành con tin uy hiếp để nàng!
Tống Nam Thời lập tức gấp gáp mở túi trữ vật ra, cẩn thận nhìn mấy lần, thấy những linh thạch đó không thiếu tí nào, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may, vẫn may, không có gì nguy hiểm.
Nang lập tức quý trọng bỏ túi trữ vật vào nhẫn trữ vật của mình.
Nàng luôn bảo vệ hai lớp khi cất linh thạch, nàng cho linh thạch vào túi trữ vật trước rồi lại cho túi trữ vật vào nhẫn trữ vật, vốn tưởng rằng là bảo vệ hai lớp, ai ngờ như vậy còn có thể bị người ta lấy trộm, xem ra lần sau phải tiếp tục nghĩ cách.
Khi mở nhẫn trữ vật ra, một cục đá màu đỏ chợt lóe lên trước mắt nàng, Tống Nam Thời nghĩ lại một chút, nhớ ra nó đã từng bị lừa huynh ăn nhầm rồi sau đó nhổ ra.
Rất đẹp.
Nàng quyết định chờ sau khi ra ngoài thì đưa thứ này cho Vân Chỉ Phong, cảm ơn hắn đã cứu linh thạch của mình.
Mới vừa nghĩ vậy, Vân Chỉ Phong lại nói: “Tống Nam Thời.”
Tống Nam Thời mờ mịt ngẩng đầu, lại nhận được một túi trữ vật nữa.
Vân Chỉ Phong lời ít ý nhiều: “Của tên gối đầu này, ngươi xem bên trong còn có cái gì mà ngươi muốn không, không có thì ném đi.”
Tống Nam Thời nghe vậy, thật sự cảm thấy Vân Chỉ Phong trưởng thành rồi.
Hiện giờ đã biết vào nhà cướp của, không tệ không tệ.
Nàng háo hức mở túi trữ vật ra trong tiếng gào thét tức giận của Quyết Minh Tử.
Sau đó vẻ mặt nàng lập tức trở nên suy sụp.
Túi trữ vật này còn sạch hơn mặt nàng.
Sau khi nàng nhìn một lúc lâu, chắc chắn trong túi trữ vật to như vậy không có một cái gì cả, mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên.
Giọng nói nàng đều đều: “Quyết Minh Tử, nghe nói ngươi là con nhà giàu.”
Quyết Minh Tử: “…”
Tống Nam Thời nhìn gã như nhìn người bị mắc bệnh hoang tưởng, trong giọng nói mang theo chút thương hại: “Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, bệnh này của ngươi đã bao lâu rồi?”
Quyết Minh Tử thẹn quá hóa giận: “Họ Tống! Ngươi đừng có quá đáng! Ngươi cho rằng tiền của ta tiêu vào đâu!”
Tống Nam Thời không thể hiểu được.
Gã tiêu tiền vào đâu thì có liên quan gì tới nàng?
Dù sao cũng đâu tiêu vào nàng.
Nàng khinh thường: “Không có tiền thì không có tiền, thoải mái thừa nhận là được rồi. Ngươi nhìn ta xem, ta cũng không có tiền, ta có thể quang minh chính đại thừa nhận mình là đồ quỷ nghèo. Làm người, phải thành thật.”
Mọi người: “…”
Quyết Minh Tử: “…”
Quỷ nghèo thì quỷ nghèo, ngươi kiêu ngạo làm khỉ gì!
Nghĩ tới việc mình tốn biết bao nhiêu linh thạch để dụ nàng đến bí cảnh Hắc Ngô mà mình bịa ra, cuối cùng lại rơi vào kết cục này. Quyết Minh Tử suýt chút nữa phun một ngụm máu!
Ngươi là quỷ nghèo! Ngươi là quỷ nghèo!
Nhưng ngươi là quỷ nghèo thì ngươi phải lôi kéo mọi người làm quỷ nghèo cùng tầng lớp với ngươi à?
Nghĩ đến đây, Quyết Minh Tử đột nhiên hơi hiểu ra.
Trước khi tới gần Tống Nam Thời, gã sống rất tốt, khuấy đảo phong vân sau màn che với vị trí tôn giả của mình.
Nhưng sau khi gặp Tống Nam Thời, tất cả đều thay đổi.
Phong độ không có, tiền cũng không có.
Gã xem bói, tính ra Tống Nam Thời là biến số.
Chẳng lẽ biến số này có ý là người nào tới gần Tống Nam Thời đều sẽ biến thành quỷ nghèo?
Hơn nữa chính gã chủ động tới gần Tống Nam Thời, tự làm quỷ nghèo.
Dưới sự đả kích liên tiếp, lòng Quyết Minh Tử trở nên suy sụp.
Mà vào lúc này, Tống Nam Thời còn lén lút khống chế đao gió được hóa ra từ Tốn Phong nóng lòng muốn thử bất ngờ chọc vào mông gã.
Quyết Minh Tử giận tím mặt!
Ngươi lấy được mệnh bàn! Ngươi nắm giữ quẻ tượng thứ hai! Ngươi thanh cao!
Nhưng thứ mà gã mong muốn mà không thể lấy được, người này vậy mà, vậy mà dùng để… chọc vào mông người khác như vậy?!
Giờ phút này, tâm trí Quyết Minh Tử lập tức nứt toạc.
Gã vốn dĩ đã vào thế thua, bởi vì nguyên nhân nào đó, đã kiềm chế bản năng để không khôi phục thực lực của mình.
Chỉ là hiện giờ dưới sự pha trộn giữa kinh ngạc và tức giận, Quyết Minh Tử đã không kiềm chế được. Khi kiếm Vân Chỉ Phong một lần nữa đánh úp đến, khí thế trên người gã tăng vọt, trực tiếp từ Nguyên Anh Kỳ tăng lên Hóa Thần Kỳ.
Hóa Thần Kỳ, đã không phải giai đoạn mà hiện giờ bọn họ có thể đối phó.
Mấy người bị một chiêu của gã đánh bay ra ngoài
Nhưng rõ ràng gã đã chiếm thế thượng phong, sắc mặt lại khó coi hơn những người bị đánh bay.
Tống Nam Thời thấy thế khẽ cười một tiếng, tiến lên hai bước, tặc lưỡi nói: “Đại năng Hóa Thần Kỳ à, đây là thực lực cuối cùng của ngươi sao?”
Giang Tịch và Chư Tụ còn chưa nắm rõ tình hình hiện tại, nhìn thực lực của kẻ địch tăng lên nhiều, mặt biến sắc muốn tiến lên kéo Tống Nam Thời lại.
Vân Chỉ Phong lại nâng kiếm chặn bọn họ, ý bảo bọn họ tiếp tục xem.
Sắc mặt Quyết Minh Tử khó coi, nhìn động tác của mấy người, cười lạnh một tiếng, nói: “Các ngươi liên tục tấn công từng chút một chính là cố ý khiêu khích ta khôi phục thực lực?”
Tống Nam Thời suy nghĩ, nói: “Ta thật sự rất thèm linh thạch của ngươi, đáng tiếc là ngươi không có.”
Sắc mặt Quyết Minh Tử rất khó coi.
Gã nói: “Được! Ngươi rất được, Tống Nam Thời, ta sẽ nhớ kỹ ngươi!”
Giọng nói lạc dần, đôi mắt sắc bén của Tống Nam Thời nhìn thấy cơ thể gã bắt đầu nhạt dần, hơn nữa từ đầu ngón tay bắt đầu tan ra.
Tống Nam Thời chưa hiểu ý nghĩa của điều này là gì, giọng Liễu lão nhân và Vân Chỉ Phong đồng thời vang lên.
“Là hóa thân!”
“Ngươi là hóa thân!”
Tống Nam Thời nhíu mày.
Tiểu sư muội ở bên cạnh mờ mịt nói: “Hóa thân là cái gì?”
Một hóa thân cũng có thể mạnh như vậy sao?
Chỉ là hóa thân Quyết Minh Tử không nhìn những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Nam Thời.
Gã lạnh lùng nói: “Tống Nam Thời, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Giờ phút này, Tống Nam Thời không biết rốt cuộc là “Quyết Minh Tử” đang nói chuyện hay là bản thể sinh mệnh hóa thân này đang nói.
Nhưng nàng nhìn một lát, đột nhiên cười.
Nàng nói nhỏ: “Ta đây mang theo mệnh bàn của ta chờ ngươi.”
Mệnh bàn, của ta.
Vẻ mặt lạnh lùng của Quyết Minh Tử trở nên vặn vẹo trong nháy mắt.
Gã lạnh lùng nói: “Ngươi đừng quá đắc ý!”
Tống Nam Thời: “Sao có thể chứ, cầm mệnh bàn thôi mà, không dám đắc ý.”
Quyết Minh Tử: “Ta xem ngươi còn có thể nhảy nhót được bao lâu!”
Tống Nam Thời trầm ngâm một lát: “Cái gọi là tai họa ngàn năm, chắc là có thể nhảy nhót rất lâu.”
Dừng một chút, bổ sung thêm: “Ta và mệnh bàn.”
Quyết Minh Tử: “…”
Giết người không dao!
Lúc này cơ thể Quyết Minh Tử đã tan đến dưới ngực.
Gã hít sâu một hơi, lại đột nhiên cười một cái, nói: “Còn nữa, ta nói cho các ngươi một tin tức.”
Gã nói: “Bí cảnh này lập tức sẽ sụp đổ, dựa vào bản lĩnh của các ngươi, đương nhiên là có thể chạy thoát nhưng những người khác ở bí cảnh này thì chưa chắc đâu.”
Tống Nam Thời biến sắc!
Nhưng ngay sau đó nàng cười, nhưng vẻ cợt nhả trên mặt lại không có, chỉ cười nói: “Vậy ngươi hãy nhìn xem, bí cảnh này có thể nhốt được ai.”
Giọng nói vừa dứt, cơ thể Quyết Minh Tử ngay lập tức biến mất.
Tất cả đều quay về trạng thái bình yên.
Chỉ ngoại trừ dấu vết chiến đấu đầy đất.
Những người khác còn sững sờ, Tống Nam Thời đột nhiên xoay người chạy.
Vân Chỉ Phong hoàn hồn, nhanh chóng đuổi theo.
Giang Tịch theo bản năng hỏi: “Sao, sao thế?”
Liễu lão nhân liếc nhìn những người khác không nói lời nào lập tức đuổi theo, lập tức chửi ầm lên: “Bí cảnh sắp sập! Còn không mau chạy đi hả tên ngốc kia!”
Giang Tịch lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo.
Tống Nam Thời nhanh chóng chạy vội, biểu cảm trên mặt biến mất sạch.
Nàng xuyên qua Tàng Thư Các, lại bước vào ảo cảnh mà bọn họ đi vào lúc đầu.
Lúc này ảo cảnh một lần nữa trống rỗng, nàng nhìn trái nhìn phải, lập tức ném thật cao hòn đá phát sáng trong tay.
Ảo cảnh lặng im trong giây lát rồibiến mất.
Ngay sau đó, tất cả mọi người xuất hiện ở trên vách đá.
Lúc này, gió núi lạnh lẽo, hoàng hôn buông xuống.
Tống Nam Thời bình tĩnh nói: “Còn cách thời gian đóng bí cảnh bao lâu nữa?”
Chư Tụ nhìn thoáng thời gian, hít ngược một hơi khí lạnh, nói với giọng sầu lo: “Còn chưa đến nửa canh giờ nữa.”
Nửa canh giờ, một tiếng đồng hồ.
Tống Nam Thời không nói lời nào, trực tiếp ném mệnh bàn trong tay lên không trung.
Mệnh bàn biến lớn, lơ lửng giữa không trung.
Tống Nam Thời nhảy lên trước, nói: “Lên xe.”
Những người khác liếc nhìn nhau, cũng đi lên theo.
Nhưng sau khi Vân Chỉ Phong đi lên thì cảm thấy không đúng, hắn bình tĩnh hỏi: “Tống Nam Thời, ngươi vừa mới Trúc Cơ, đã học ngự kiếm rồi sao?”
Tống Nam Thời thản nhiên: “Không!”
Vân Chỉ Phong nghe vậy đang muốn nói vậy không bằng ngồi kiếm của hắn thì nghe thấy Tống Nam Thời nói: “Nhưng ta sẽ cho ngươi xem cái gì gọi là thao tác cao cấp.”
“Tốn Vi Phong.” Nàng nói.
Vân Chỉ Phong còn chưa phản ứng lại, ngay sau đó, hắn cảm thấy một lực mạnh đẩy về phía sau.
Mệnh bàn giống như con ngựa hoang mất cương, lập tức chạy ra ngoài.
Vân Chỉ Phong nhận ra được điều gì, vội vàng xem mệnh bàn.
Lúc này hắn mới phát hiện ra, quẻ Tốn là quẻ nằm ở vị trí cuối trong tám vị trí trên mệnh bàn. Lúc này quẻ Tốn sáng lên, Tốn Phong phun ra, lập tức đẩy mệnh bàn đi.
Mệnh bàn cứ thế phóng vèo vèo như một làn khói.
Bên tai, Chư Tụ hoảng hốt vội nói: “Sư muội! Ngược hướng rồi!”
Mệnh bàn đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, trực tiếp vung đuôi, quay đầu lại vọt ra ngoài.
Vân Chỉ Phong bị quăng sắc mặt xanh lét, dạ dày cuộn lên.
Hắn sai rồi.
Tại sao hắn lại nghĩ không học ngự kiếm thì không khống chế được mệnh bàn chứ.
Nàng không học ngự kiếm, nhưng nàng có thể khống chế Tốn Phong mà!
Quả nhiên là thao tác cao cấp.
Dưới hành động của mệnh bàn, còn chưa đến nửa khắc, bọn họ đã đến lối ra bí cảnh.
Giờ phút này nơi đó đã tụ tập rất nhiều người.
Chỉ cần thời gian vừa đến, lối này sẽ mở ra, thả mọi người đi ra ngoài.
Nhưng bọn Tống Nam Thời lại biết, sợ là không đợi được cửa mở ra.
Hoặc là không chờ nổi phút nào nữa.
Bọn họ vừa đến nơi này, còn chưa đặt chân xuống đất, toàn bộ bí cảnh đột nhiên rung chuyển.
Chợt gặp biến cố, có người kinh hãi, có người không biết làm sao.
Tống Nam Thời vừa thấy không kịp để bọn họ từ từ kéo dài thời gian, lập tức lấy một ngọc bài từ nhẫn trữ vật ra.
Đây là một tấm ngọc bài mà Vân Chỉ Phong đưa cho nàng để phòng thân không lâu sau khi tiến vào bí cảnh, chứa đựng kiếm ý.
Nàng hỏi: “Kiếm ý ở đây mạnh như nào?”
Vân Chỉ Phong: “Trực tiếp xé rách bí cảnh này cũng không thành vấn đề.”
Tống Nam Thời: “Được.”
Nàng nói rồi dứt khoát đứng dậy, lớn tiếng nói: “Tránh ra!”
Có người ngẩng đầu, có người còn chưa hiểu ra sao, mờ mịt nhìn nàng.
Tống Nam Thời lại không kịp nói thêm điều gì, dứt khoát bóp nát ngọc bội.
Một luồng kiếm ý cường đại xuất hiện từ hư không, chém vào lối ra của bí cảnh.
Lối ra lập tức bị chém ra một khe hở.
Nhưng cùng lúc đó, toàn bộ bí cảnh rung chuyển càng kịch liệt hơn, thậm chí có nơi còn bắt đầu đổ xuống.
Tống Nam Thời chửi ầm lên, nói: “Còn nhìn cái gì! Chạy đi thì sẽ không sao!”
Cuối cùng cũng có người phản ứng lại, không nói hai lời, xoay người chạy về phía lối ra.
Tống Nam Thời cũng không ngoại lệ, nàng sử dụng mệnh bàn nhanh chóng phi qua, ngừng lại ở lối ra.
Tất cả mọi người ở bên dưới.
Trong đám đông hỗn loạn, Tống Nam Thời nói: “Các ngươi ra ngoài đi.”
Nhưng không một ai động đậy.
Giang Tịch hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Tống Nam Thời không nói lời nào, chỉ lấy mệnh bàn ra.
“Tốn Vi Phong.”
Một bức tường gió đột nhiên xuất hiện, mở ra lối thoát đang từ từ đóng lại sau khi bị mạnh mẽ mở ra.
Nàng nói: “Ta phải khiến cho tên gối đầu nhìn xem, tính toán của gã rỗng tuếch thế nào.”
Những người khác liếc nhìn nhau.
Vân Chỉ Phong không nói gì, tiến lên hai bước, nâng kiếm chém bay tảng đá rơi xuống, nói với hai tu sĩ đang sợ hãi tới mức không dám động đậy: “Chạy!”
Giang Tịch không nói một lời đuổi theo.
Chư Tụ trực tiếp chạy tới nơi có đông người nhất, đơn giản thô bạo sơ tán đám người.
Tiểu sư muội sợ hãi nghiến răng kèn kẹt, nhưng nàng không đề cập đến chứng sợ xã hội gì cả, chỉ không nói một lời nhanh chóng đút linh thạch cho con thỏ.
Hống Thố linh hoạt chạy trong đám người, mang về một người lại một người.
Liễu lão nhân trợn mắt há mồm: “Các ngươi, các ngươi…”
Ông ấy sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên thẹn quá hóa giận vung tay áo: “Các ngươi tìm chết! Tiểu lão đầu mặc kệ!”
Ông ấy nói như vậy, ngước mắt buột miệng thốt ra: “Nha đầu, đỉnh đầu ngươi kia.”
Một cục đá rơi xuống, Tống Nam Thời nhanh chóng mở rộng tường gió chặn nó lại.
Nhưng nàng không nhìn về phía Liễu lão nhân, giả bộ không nhìn thấy.
Liễu lão nhân cười nhạo một tiếng.
Toàn bộ sư môn hợp lực, người trong bí cảnh càng ngày càng ít, bí cảnh lại sụp xuống càng lúc càng nhanh.
Tống Nam Thời có thể cảm giác được linh lực của mình đang nhanh chóng cạn kiệt.
Nhưng may mà, sau khi phản ứng lại, không ít người gia nhập đội ngũ cứu viện.
Thậm chí có tiểu nha đầu đứng ở bên cạnh nàng, vẻ mặt nghiêm túc đút cho nàng ăn viên Bổ Linh Đan trị giá một trăm linh thạch liên tục.
Với Tống Nam Thời một miếng chính là một ngàn linh thạch, mỗi một miếng lớn là một ngàn linh thạch.
Gan nàng run lên sau khi ăn.
Mắt thấy nha đầu này định dùng Bổ Linh Đan làm nàng nghẹn, Tống Nam Thời vội vàng nói: “Được rồi, người đã đi gần hết rồi, người cứu viện lui đi là được. Ngươi nhanh đi đi.”
Tiểu cô nương: “Vậy ngươi…”
Tống Nam Thời: “Chút thời gian này ta còn chịu đựng được.”
Tiểu cô nương khẽ cắn môi, lại đưa cho nàng một lọ Bổ Linh Đan.
Người cứu viện lục tục trở về, Tống Nam Thời thở phào nhẹ nhõm.
Những người cuối cùng còn lại là đồng môn của nàng và Vân Chỉ Phong.
Giang Tịch vô cùng lo lắng: “Tam sư muội! Chạy nhanh đi!”
Tống Nam Thời mắng hắn: “Muốn để muội chạy nhanh thì mọi người phải nhanh chóng ra ngoài, muội còn phải chống đỡ lối ra!”
Giang Tịch nghe vậy lập tức chạy trốn càng nhanh.
Bọn họ liên tiếp chạy qua trước mặt nàng, khi Giang Tịch chạy ra còn thúc giục nàng.
Cuối cùng chỉ còn lại một người là Vân Chỉ Phong.
Hắn nhìn nàng một cái, cau mày.
Tống Nam Thời nói: “Cứu ngươi một mạng, nhớ trả ta.”
Vẻ mặt Vân Chỉ Phong lập tức trở nên bất đắc dĩ.
Hắn chạy ra khỏi lối ra mà nàng mở, khoảnh khắc quay đầu lại, đang muốn nói ngươi chạy nhanh ra ngoài rồi đòi ta linh thạch đi, trong nháy mắt xoay người lại, tiếng sụp đổ vang lên.
Đầu óc Vân Chỉ Phong ngây ra.
Bên tai là tiếng hoảng sợ của người khác: “Hoàn toàn sụp rồi.”
Đầu óc hắn trống rỗng, thậm chí không nghe thấy tiếng gào thét của Giang Tịch.
Rõ ràng vừa rồi còn…
Trong khoảng không trống rỗng, hắn thấy được một khe hở sắp biến mất bên trong bí cảnh sụp đổ.
Vân Chỉ Phong không hề nghĩ ngợi, nhảy xuống.
Mọi người mới vừa chạy ra sững sờ tại chỗ.

Cùng với tiếng gió, Vân Chỉ Phong rơi vào một nơi đã hoàn toàn sụp đổ thành đống đổ nát.
Trong đầu hắn vẫn trống rỗng, chỉ có thể theo bản năng đi theo hơi thở của Kỳ Lân Huyết Ngọc, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước.
Hơi thở càng ngày càng nồng, cuối cùng, hắn ngừng ở nơi có nhiều phế tích nhất.
Không có Tống Nam Thời.
“Tống Nam Thời.” Hắn gọi lớn, giọng khàn khàn.
Không ai đáp lời.
“Tống Nam Thời! Tống Nam Thời!”
Một tiếng lại một tiếng.
Một khoảng tĩnh mịch.
Cuối cùng Vân Chỉ Phong dừng lại, cũng trở nên bình tĩnh.
Hắn bình tĩnh suy nghĩ, Tống Nam Thời không thể nào dễ dàng chết như vậy được.
Dù sao tai họa để lại ngàn năm mà.
Nàng đã nói vậy.
Hắn nhìn bốn phía.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên lạnh lùng nói: “Tống Nam Thời, nếu ngươi không ra, ta sẽ bán lừa của ngươi, kế thừa linh thạch của ngươi!”
Không có bất cứ động tĩnh gì.
Vân Chỉ Phong nắm chặt hai tay, đốt ngón tay khẽ run.
Nhưng ngay sau đó, tảng đá cách chân hắn không xa đột nhiên lay động.
Vân Chỉ Phong lập tức nhìn qua.
Cục đá lại lay động, sau đó đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ bên trong.
Chân Vân Chỉ Phong như bị đóng đinh tại chỗ, động cũng không thể động.
Vào lúc này Tống Nam Thời mặt mày xám tro bò ra từ bên trong, liếc hắn một cái, không còn sức nói: “Lần sau nhất định ta phải xài hết linh thạch, làm ngươi muốn thừa kế cũng chỉ có thể thừa kế nợ nần của ta.”
Vân Chỉ Phong không nói chuyện, cũng không nhúc nhích.
Tống Nam Thời: “Này, ta nói…”
Ngay sau đó tiếng bước chân vang lên dồn dập, nàng đột nhiên bị người ta ôm chặt.
Tống Nam Thời lập tức hít sâu một hơi: “Đau, đau, đau! Xương sườn! Xương sườn!”
Vân Chỉ Phong cười to: “Ha ha ha ha ha ha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.