Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 56: Chương 29




Từ khi bắt đầu tu luyện tới nay, Tống Nam Thời chưa bao giờ có lần nào đả tạo tập trung nghiêm túc như này.
Nhưng mà chả có tác dụng quái gì cả.
Nàng lạnh mặt ngồi trên đệm hương bồ, nhìn cái ti vi trước mặt không hợp với người cổ đại bọn họ.
Chị gái Sadako tóc dài áo trắng thêm âm nhạc khủng bố không biết từ đâu mà đến, dùng cả tay cả chân bò ra khỏi ti vi.
Tống Nam Thời cảm thấy kiếp này cộng thêm cả kiếp trước, nàng không bao giờ trải qua việc gì kỳ lạ hơn thế này.
Thật sự, không còn việc gì kỳ lạ hơn nữa.
Chị gái Sadako tay chân cứng đờ quái dị bò ra khỏi ti vi, chậm rãi bò về phía bọn họ trong âm nhạc càng thêm khủng bố.
Ba người cộng thêm một Liễu lão nhân không tính là người đơ mặt nhìn tất cả.
Nhìn một lúc lâu, Liễu lão nhân nhíu mày lên tiếng nghi ngờ: “Có phải chân cẳng con bé này có vấn đều không, không đứng lên đi được à?”
Tống Nam Thời: “...”
Nói thật, bởi vì ấn tượng của nàng với cảnh chị gái Sadako bò ra khỏi ti vi kia quá khắc sâu, cho nên hiện tại nàng cũng đã sắp quên cách đi của chị gái Sadako là đi đường hay là bò.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy để một nữ hài tử bò trên mặt đất thì lương tâm không chịu nổi.
Vì thế ngay sau đó, chị gái Sadako còn đang bò xoạch một cái đứng lên.
Nàng ta dùng một cách đi kỳ quái mơ hồ, chậm rãi đến gần bọn họ, tiếng âm nhạc càng thêm khủng bố.
Giang Tịch nhìn một lúc lâu, bình luận: “Vị cô nương này bước chân rất kỳ lạ, lúc chiến đấu rất dễ dàng mê hoặc địch nhân, đáng giá học theo.”
Sau đó hắn hỏi Tống Nam Thời: “Vị cô nương này tên là gì?”
Tống Nam Thời: “... Huynh có thể gọi nàng ta là Sadako.”
“Ồ.” Giang Tịch rất lễ phép gật đầu với Sadako: “Sadako cô nương.”
Liễu lão nhân lập tức cười nhạo nói: “Ngươi choáng váng à. Đây là người trong tưởng tượng của sư muội ngươi. Nếu ngươi muốn tìm người thỉnh giáo thì cũng phải đi ra ngoài trước đã.”
Giang Tịch hỏi Tống Nam Thời: “Vậy xin hỏi vị Sadako cô nương này là người phương nào?”
Tống Nam Thời: “... Huynh hẳn nên hỏi là quỷ nơi nào.”
Giang Tịch kinh hãi: “Vị cô nương này là quỷ?!”
Liễu lão nhân cũng kinh hãi: “Cái gì? Là quỷ? Không thể nào! Hiện tại tiểu lão đầu ta cũng coi như nửa quỷ. Quỷ chúng ta chưa từng bò như vậy!”
Nói như vậy, ánh mắt tiểu lão đầu này nhìn về phía Sadako lập tức đầy soi mói, từ trên xuống dưới phê phán nàng ta một lượt, rất có vẻ đuổi nàng ta ra khỏi họ nhà quỷ.
Tống Nam Thời: “...”
Nhóm các ngươi có bệnh à! Xem phim ma không sợ còn chưa tính, còn công kích cá nhân diễn viên người ta?
Người và người buồn vui khác nhau, Tống Nam Thời chỉ cảm thấy bọn họ ầm ĩ.
Rất hiển nhiên, cảm thấy ầm ĩ cũng không chỉ có mình Tống Nam Thời.
Vân Chỉ Phong, từ sau khi đánh thức Tống Nam Thời vẫn luôn duy trì im lặng, cuối cùng không thể nhịn được nữa mở miệng: “Tống Nam Thời, ngươi có thể dừng âm nhạc này trước không?”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng dừng một chút, ở trong đầu thay đổi đoạn nhạc nền.
Vì thế ngay sau đó, âm nhạc khủng bố vang vọng toàn bộ không gian đổi thành “Vận may đến”.
Mọi người đều biết, không khí phim kinh dị một nửa đều nhờ âm nhạc tô đậm lên.
Vì thế, trong “Vận may tới” tô đậm, Tống Nam Thời lập tức cảm thấy đến cả bước chân kỳ quái khủng bố của chị gái Sadako cũng bắt đầu có tiết tấu, làm nàng rất muốn cài đóa hoa hồng lớn lên đầu Sadako.
Sau đó giây tiếp theo, trên đầu của Sadako tóc trắng xuất hiện một đóa hoa hồng đỏ to đùng đầy không khí vui mừng.
Tống Nam Thời vừa thấy đóa hoa hồng kia, lại không kiềm được nghĩ đóa hoa hồng này cũng thật rất thích hợp với múa ương ca(*).
(*) Một điệu múa dân gian Trung Quốc.
Lại sau đó, bên hông chị gái Sadako xuất hiện một dải lụa đỏ thật dài.
Tiểu thư Sadako cứ vậy tóc rối tung che mặt, hai tay túm vải đỏ, theo âm nhạc “Vận may tới” xoay tròn đầy tiết tấu.
Hình ảnh trước mặt trong nháy mắt từ kênh phim kinh dị quay sang kênh dân sinh, tràn ngập hơi thở quê cha đất tổ.
Vân Chỉ Phong: “...”
Tống Nam Thời: “...”
Tống Nam Thời câm lặng một lát, chột dạ quay đầu đi.
Quay đầu thì nhìn thấy Vân Chỉ Phong lạnh lùng nhắm mắt.
Tống Nam Thời thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi, ta đã quên ngươi sợ hãi.”
Vân Chỉ Phong nghe vậy mở mắt ra: “Ta sợ?”
Tống Nam Thời đúng lý hợp tình: “Không phải chính ngươi đã nói à? Bảo ta đừng vô dục vô cầu, ngươi sợ hãi.”
Vân Chỉ Phong tức đến bật cười.
Hắn lạnh mặt nói: “Cho nên có khả năng ta nói ta sợ hãi, thật ra là đang sợ hãi trạng thái tinh thần của ngươi trước mắt.”
Tống Nam Thời: “...”
Ngại quá, làm ngươi nhớ rồi.
Nhưng mà...
Tống Nam Thời cúi đầu, nhìn về cục đá phát sáng trong tay với vẻ phức tạp.
Nói thật, nếu không phải có thứ này, bản thân nàng cũng không biết thế giới tinh thần của mình lại phong phú thế.
Âm nhạc đang ầm ĩ, nữ quỷ đang ầm ĩ, Giang Tịch và Liễu lão nhân cũng đang ầm ĩ.
Vân Chỉ Phong xoa xoa trán, mỏi mệt nói: “Ngươi ngừng hết âm nhạc với nữ quỷ gì đó này đi, đổi một hoàn cảnh yên tĩnh, chúng ta thương lượng biện pháp khác.”
Một loạt thao tác mạnh như hổ, cuối cùng mở mắt thấy ầm ĩ thành như vậy, Tống Nam Thời tự biết đuối lý, vội vàng nói: “Được, được.”
Nàng nhắm mắt lại, ở trong lòng nhắc mãi “Hoàn cảnh yên tĩnh, hoàn cảnh yên tĩnh”.
Dưới sự nỗ lực của nàng, cảnh tượng trước mắt nhiều lần biến hóa, cuối cùng, tất cả mọi người ngồi ở bên một đống vàng bạc châu báu linh thạch pháp khí.
Dưới người, là ghế dựa chế tạo bằng linh thạch nguyên chất.
Âm nhạc không còn, nữ quỷ không còn, ương ca cũng không còn.
Là một hoàn cảnh yên tĩnh.
Yên tĩnh và an bình.
Tràn đầy hơi thở tiền tài.
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn lạnh mặt nhắm mắt lại.
Bên tai, là giọng cực kỳ ngại ngùng của Tống Nam Thời: “Ta cố gắng rất nhiều lần, cuối cùng phát hiện một đạo lý.”
Nàng nghiêm túc nói: “Quả nhiên, chỉ có tiền tài, mới có thể làm trái tim xao động bất an này của ta bình tĩnh.”
Nàng tự mình phân tích rõ ràng.
Giờ phút này, Vân Chỉ Phong đột nhiên bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
Bảo một người yêu tiền như vậy vô dục vô cầu? Vậy đời này bọn họ thật sự còn có thể đi ra à?
Hắn mở mắt ra, trầm giọng nói: “Đả tọa không thể làm ngươi vô dục vô cầu, chúng ta nghĩ biện pháp khác.”
Tống Nam Thời nghe vậy, tự biết việc này không qua loa được, lập tức nghiêm túc nói: “Vậy các ngươi có biện pháp nào, chúng ta đều thử xem.”
Giang Tịch và Vân Chỉ Phong liếc nhau một cái.
Liễu lão nhân cũng cố gắng suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, Vân Chỉ Phong đột nhiên nói: “Ta có một bộ phương pháp tu luyện mới, có thể cho người tu luyện ngưng thần tĩnh khí không để vật bên ngoài quấy rầy. Hiện tại ta dạy cho ngươi, ngươi có thể thử một lần.”
Tống Nam Thời nghe vậy, phản ứng đầu tiên là không ổn.
Nàng uyển chuyển nói: “Phương pháp tu luyện đều là bí mật không truyền ra ngoài của một gia tộc hoặc là một môn phái. Dạy cho ta vậy, không thích hợp đâu nhỉ?”
Vân Chỉ Phong hỏi lại: “Vậy để chúng ta đều bị vây ở chỗ này không ra được thì rất thích hợp?”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng thỏa hiệp, hỏi: “Bộ công pháp này có thể làm ta vô dục vô cầu?”
Vân Chỉ Phong chém đinh chặt sắt: “Không thể! Nhưng nó càng dễ dàng tiến vào trạng thái vô vật vô ngã hơn công pháp khác. Có khi có thể lừa gạt ảo cảnh này.”
Tống Nam Thời nghe vậy thở ngắn than dài: “Chỉ có thể thử trước một lần.”
Hai người hành động rất nhanh, lập tức bắt đầu dạy học.
Giang Tịch thấy thế vội vàng mang theo Liễu lão nhân đi qua bên kia, quay đầu không nhìn bọn họ, để tránh học nhầm công pháp của người ta.
Ghế dựa bằng linh thạch dưới người Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong đổi thành hai cái đệm hương bồ, hai người ngồi đối diện nhau.
Vẻ mặt Tống Nam Thời nghiêm túc, tập trung lực chú ý, chuẩn bị nghe hắn niệm pháp quyết.
Ai ngờ Vân Chỉ Phong lại nói thẳng: “Giơ tay.”
Tống Nam Thời không hiểu ra sao giơ tay lên.
Ngay sau đó, tay Vân Chỉ Phong dán lên lòng bàn tay nàng.
Tống Nam Thời sửng sốt: “Không có pháp quyết à?”
Vân Chỉ Phong suy nghĩ rồi nói: “Lúc trước ta học, là một trưởng bối trong nhà trực tiếp đưa linh lực của mình vào trong cơ thể ta, kéo kinh mạch toàn thân ta đi một đại chu thiên.”
Hắn nhàn nhạt nói: “Bọn họ nói như vậy khá nhanh.”
Tống Nam Thời nghe vậy không nhịn được nhíu mày.
Để người mạnh mẽ tu vi cường đại mang theo tiểu bối vận hành công pháp, đây đúng là một loại phương pháp dạy học khá nhanh, nhanh hơn là học thuộc lòng pháp quyết sau đó tự mình lĩnh ngộ nhiều.
Nhưng chỉ cần là sư tôn muốn cho đồ đệ của mình đi lâu dài, đều sẽ không dùng loại phương pháp này.
Thứ nhất, với một đứa nhỏ còn chưa bắt đầu tu luyện, trong thân thể không có linh lực mà nói, người khác mạnh mẽ rót linh lực vào thân thể cực kỳ đau đớn, hơi vô ý thậm chí sẽ tổn thương kinh mạch.
Thứ hai, loại phương pháp này nhanh, là đổi bằng ngộ tính, chỉ có phương pháp vận hành không có pháp quyết, tương đương với học thuộc một chương cổ văn tối nghĩa lại khó hiểu, cứng nhắc, sớm hay muộn cũng sẽ có vấn đề.
Đây là hy sinh tiền đồ về sau đổi lấy thời gian nhanh, nếu đứa trẻ kia ngộ tính tốt một chút, tự mình có thể ngộ ra pháp quyết từ phương pháp vận hành còn tốt. Nếu ngộ tính đứa trẻ kia hơi kém một ít, nhiều nhất đến hai mươi mấy tuổi, con đường tu hành tất nhiên sẽ đoạn tuyệt.
Cho dù là Tống Nam Thời, mỗi ngày nàng phỉ nhổ sư tôn cặn bã kia của mình, sư tôn cũng không dạy đồ đệ như vậy.
Tống Nam Thời không kiềm được nhìn về phía Vân Chỉ Phong, thầm muốn nói gì đó, lại không biết mình có nên mở miệng hay không.
Vân Chỉ Phong thấy thế, lại nói: “Ngươi yên tâm, ngươi có thể lực có linh lực, chỉ cần theo ta dẫn đường, sẽ không xảy ra chuyện gì. Về phần pháp quyết...”
Hắn trầm ngâm một lát, nói: “Mấy năm nay ta tự mình lĩnh ngộ một ít, chờ sau khi ra ngoài ta sẽ dạy ngươi.”
Tống Nam Thời thấy hắn rất có ý muốn làm sư phụ của nàng, vội vàng nói: “Không cần, không cần! Ta có pháp quyết, lần này làm việc theo hoàn cảnh, làm việc theo hoàn cảnh mà thôi!”
Vân Chỉ Phong ngẩn người, cúi đầu cười nói: “Đúng là như thế.”
Sau đó, hắn bắt đầu dẫn đường cho Tống Nam Thời thích ứng phương thức tu luyện mới.
Phía sau hai người, Liễu lão nhân chán đến chết quay đầu lại nhìn thoáng qua, lập tức trợn tròn mắt, vội vàng nói: “Giang Tịch! Giang Tịch! Thằng nhóc kia động tay động chân với sư muội ngươi, quả thực không thể nhìn nổi!”
Giang Tịch nghe vậy lập tức quay đầu lại.
Sau đó hắn nhìn thấy hai người chỉ có lòng bàn tay dán vào nhau, vẻ mặt đều rất đứng đắn, không đứng đắn chỉ có một mình Liễu lão nhân.
Hắn không còn lời gì để nói, chỉ có thể trách cứ: “Loại chuyện này, đừng nói bậy!”
Liễu lão nhân chán đến chết: “Dù sao ngoài ngươi ra, người khác cũng không nghe thấy.”
Giang Tịch cau mày, muốn chấn chỉnh lại tư duy của Liễu lão nhân, nhưng mà không đợi hắn chấn chỉnh xong, Vân Chỉ Phong đã đi tới.
Giang Tịch kinh ngạc: “Không phải ngươi đang dạy sư muội à?”
Hắn đưa mắt nhìn lại, thấy sư muội mình còn đang đả tọa.
Vân Chỉ Phong nhàn nhạt nói: “Dậy xong rồi, phần còn lại phải xem lúc nào nàng học xong.”
Ngẫm rồi hắn lại nói: “Lúc trước ta học mất ba canh giờ, nhưng người thường học loại công pháp này dùng mười ngày nửa tháng thậm chí nửa năm cũng là bình thường. Các ngươi...”
Hắn còn chưa dứt lời thì nhận thấy hơi thở quanh người Tống Nam Thời đột nhiên thay đổi.
Vân Chỉ Phong sửng sốt, quay đầu lại.
Giang Tịch không hiểu ra sao: “Hả? Làm sao vậy?”
Vân Chỉ Phong dừng một chút, quay đầu lại, nói: “Tống Nam Thời học xong rồi.”
Hắn nói với vẻ phức tạp: “Sư muội ngươi có thiên phú rất tốt.”
Giang Tịch ngây người, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không thể nói gì được.
Thiên phú của sư muội rất tốt?
Hắn nhìn về phía Tống Nam Thời nhắm mắt đả tọa, giờ này phút này, thế mà cảm thấy sư muội bốn năm vỡ lòng vẫn không học được kiếm thuật trong trí nhớ của mình dường như không phải là một với sư muội bây giờ.
Hắn đột nhiên nghĩ đến khi sư muội quyết định không học kiếm, hắn từng đi khuyên nàng, hỏi nàng có biết mình đang làm gì không.
Tống Nam Thời nói: Muội vẫn luôn rất rõ bản thân cần gì.
Nàng, vẫn luôn rất rõ ràng.
...
Tống Nam Thời nhập định lần này là cả một ngày.
Cả ngày này, tuy rằng bọn họ vẫn không có dấu hiệu sắp ra ngoài, nhưng hoàn cảnh vị trí hiện tại của bọn họ đã ổn định hơn nhiều.
Ngay cả tiền tài phú quý khắp nơi cũng ổn định.
Không còn tình huống Tống Nam Thời nhập định, bọn họ xem Sadako, quả thực đáng mừng.
Liễu lão nhân không khỏi thổn thức: “Tiền tài đúng là chân ái với sư muội ngươi.”
Khi tâm cảnh một người ổn định nhất có thể ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của nàng.
Tống Nam Thời thuần túy ổn định muốn làm tiền.
Làm người ta cảm động.
Thật vất vả! Tống Nam Thời mở mắt.
Nàng vừa mở mắt đã nói ngay: “Cái này không được, không lừa nổi.”
Thật ra không cần nàng nói, mọi người cũng đều thấy rõ ràng.
Công pháp có lợi hại thế nào cũng không thể làm người vô dục vô cầu.
Tống Nam Thời không lừa được ảo cảnh này.
Tống Nam Thời sờ sờ cằm mình, nhìn thẳng về phía Giang Tịch: “Đại sư huynh, huynh thấy thế nào!”
Giang Tịch nhìn về phía Liễu lão nhân.
Bàn tay vàng, ngươi thấy thế nào!
Liễu lão nhân trầm tư một lát, nói: “Thật ra, còn có một biện pháp cuối cùng.”
Ông ấy trầm giọng nói: “Để sư muội ngươi hiện tại sửa vào Vô Tình Đạo, vô tâm vô tình, tất nhiên vô dục vô cầu!”
Tống Nam Thời: “...”
Giang Tịch: “...”
Giang Tịch khó nhọc nói: “Sư muội, cái này, Vô Tình Đạo...”
Tống Nam Thời lập tức phủ nhận liền ba câu: “Không có cửa đâu! Không có khả năng! Huynh đừng nghĩ nữa!”
Tiền chưa kiếm đủ đâu còn Vô Tình Đạo cái gì.
Vô Tình Đạo có thể làm nàng có tiền à?
Nàng nói ngay: “Mệt mỏi, ngủ! Tỉnh lại rồi nói!”
Nói xong, bên cạnh nàng xuất hiện một cái giường.
Tống Nam Thời nằm xuống ngủ luôn.
Vân Chỉ Phong và Giang Tịch hai mặt nhìn nhau.
Vân Chỉ Phong cũng nói: “Ngủ đi, Tống Nam Thời bận bịu cả ngày rồi.”
Hắn tiện tay kéo một cái chăn đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, nhắm hai mắt lại.
Vân Chỉ Phong nói không sai.
Toàn bộ không gian này đều dựa vào sự tưởng tượng của Tống Nam Thời mà xây ra. Tống Nam Thời vì tránh để ba người cổ đại này lại thấy Sadako gì đó, vẫn luôn khống chế tư duy của mình.
Nhưng sau khi ngủ rồi, nàng có thể mơ thấy gì thì không phải nàng có thể khống chế.
Vì thế, Vân Chỉ Phong ngủ còn chưa đến nửa canh giờ, đã bị một loạt âm nhạc khủng bố quen thuộc đánh thức.
Hắn mở choàng mắt, lạnh mặt nằm ở trong chăn một lát rồi lạnh lùng ngồi dậy.
Hắn cứ vậy ngồi ở trên giường, nét mặt đờ đẫn nhìn nữ quỷ tên Sadako đang đánh nhau với một nữ quỷ khác có phong cách gần giống vậy.
Có người gọi nữ quỷ kia là Saeki Kayako.
Tầm mắt hắn vô thức dừng ở trên người Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời ngủ vô cùng ngon lành, thậm chí còn cười hề hề hai tiếng.
Vân Chỉ Phong: “???”
Mơ thấy nữ quỷ đánh nhau mà có thể cười? Đây là đam mê kỳ quái gì?
Hắn tiếp tục xem, lại thấy cảnh tượng “Sadako đại chiến Saeki Kayako” vừa rồi đã biến mất, mà giờ phút này xuất hiện ở trước mặt nàng... là một nam nhân tỉ lệ rất kỳ quái rất giống vẽ ra.
Nam nhân một đầu tóc bạc, đeo bội đao, trên trán có hình trăng khuyết.
Một người thấp tè tè đứng bên cạnh gọi hắn ta là “Sesshoumaru”.
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn im lặng một lát, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra.
Đây có lẽ chính là người trong sách mà Tống Nam Thời thường xuyên treo ở bên miệng.
Thế giới tinh thần của cô nương này... ừm, phong phú.
Một đêm này, Tống Nam Thời và đại sư huynh nàng ngủ nguyên đêm mộng đẹp, Vân Chỉ Phong lại là một đêm thức trắng.
Đến ngày hôm sau, hắn bưng đôi mắt thâm quầng đứng ở trước mặt Tống Nam Thời.
Hắn hỏi: “Rốt cuộc Kagome có phải Kikyo(*) chuyển thế hay không?”
(*) Kagome, Kikyo, Sesshoumaru đều là nhân vật trong bộ truyện tranh Inuyasha (Khuyển Dạ Xoa) có tên ban đầu là Sengoku Otogizōshi InuYasha là bộ truyện tranh của tác giả Takahashi Rumiko kể về câu chuyện phiêu lưu về quá khứ kỳ lạ của một nữ sinh trung học Kagome cùng với nhân vật chính là một bán yêu có tên Inu Yasha.
Tống Nam Thời kinh hãi, suýt nữa cho rằng Vân Chỉ Phong đã bị người ta xuyên vào!
Sau đó nàng chợt hiểu ra, chột dạ nói: “Tối hôm qua...”
Vân Chỉ Phong gật đầu, khẳng định suy nghĩ của nàng.
“Không sai, người trong sách.”
Tống Nam Thời: “...”
Tống Nam Thời cực kỳ chột dạ.
Bởi vì chột dạ, cả ngày hôm nay, nàng càng thêm cố gắng làm mình vô dục vô cầu.
Nhưng mà tiến triển vẫn là con số 0.
Vân Chỉ Phong lại bình tĩnh.
Bởi vì hắn cảm thấy thế giới tinh thần phong phú của Tống Nam Thời rất thú vị.
Vân Chỉ Phong càng cảm thấy vậy, Tống Nam Thời càng chột dạ.
Hiện tại Vân Chỉ Phong cảm thấy thú vị, nhưng kiếp trước cộng kiếp này, Tống Nam Thời không chỉ xem mấy thứ “Thú vị” này.
Nhỡ đâu nàng không khống chế được, làm ra thứ gì đó mà Tấn Giang không cho phép viết Quảng Điện(*) cũng không cho phép xuất hiện ở trước mặt bọn họ...
(*)Cục Quản lý Phát thanh và Truyền hình Quốc gia (tiếng Anh: National Radio and Television Administration ), gọi tắt là SARFT, còn được gọi là Cục Quản lý Nhà nước về Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình, là một cơ quan ngang bộ trực thuộc Hội đồng Nhân dân Nhà nước. Trung Hoa Dân Quốc phụ trách giám sát, quản lý công tác phát thanh, truyền hình.
Đây mới thật là “thú vị”.
Không không không! Không thể nghĩ không thể nghĩ!
Tống Nam Thời vội vàng niệm một đoạn Thanh Tâm Chú.
Mắt thấy ngày càng lúc càng sáng, Tống Nam Thời đờ mặt ngồi dưới đất, nhìn vàng bạc châu báu trước mắt, nghi ngờ cuộc đời.
Vân Chỉ Phong thưởng thức xong “Người trong sách” hôm nay, nhìn thấy Tống Nam Thời như vậy, dừng một chút, đi qua nói: “Ngươi không cần quá có áp lực tâm lý. Đây không phải lỗi của ngươi, đổi thành bất kỳ ai trong chúng ta, cũng không thể dễ dàng làm được vô dục vô cầu.”
Tống Nam Thời đờ đẫn nhìn hắn một cái.
Nàng hỏi: “Hôm nay xem điện ảnh thích nhỉ?”
Vân Chỉ Phong không biết điện ảnh là cái gì, nhưng hắn hiểu Tống Nam Thời đang nói gì.
Hắn rụt rè nói: “Tàm tạm.”
“Ha ha.” Tống Nam Thời cười lạnh: “Chờ một ngày nào đó tinh thần của ta biến thái, nên đổi thành các ngươi có áp lực tâm lý.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn sáng suốt giữ im lặng.
Nhưng ở bên cạnh rõ ràng còn có người không sáng suốt.
Liễu lão nhân kinh ngạc hô lên: “Cái gì? Giang Tịch, sư muội ngươi đã như vậy mà còn chưa được coi là tinh thần biến thái á?”
Tống Nam Thời: “...”
Móa!
Một ngày nào đó nàng phải để lão già này biết thế nào là tinh thần biến thái!
Nhưng mà...
Tống Nam Thời vuốt cằm, suy tư.
Vân Chỉ Phong có câu nói không sai.
Cho dù kẻ nào đều không thể vô dục vô cầu.
Giả thiết ảo cảnh này là đại năng nào đó đang chọn lựa người thừa kế, như vậy dựa theo tiêu chuẩn của ông ta chọn lựa thì ông ta đang tuyển thánh nhân rồi.
Nhưng thánh nhân có thể làm được vô dục vô cầu đến tự nhiên à?
Không có khả năng.
Người có thể vô dục vô cầu, hoặc là chỉ có tiên nhân, hoặc là kẻ điên không có nhân tính.
Chính thức chọn người thừa kế, sẽ chọn kiểu này à?
Hay là...
Tống Nam Thời đứng bật dậy, nói với Vân Chỉ Phong ở bên cạnh mình: “Ta không có khả năng vô dục vô cầu.”
Vân Chỉ Phong và Giang Tịch đều nhìn sang.
Tống Nam Thời như đang nói với bọn họ lại như đang nói với những người khác.
Nàng thản nhiên nói: “Ta thích tiền, thích có rất rất nhiều tiền, ta ham hưởng lạc. Nếu có thể ở nhà thoải mái thì sẽ không ở trong động phủ đơn sơ. Ta còn nhỏ nhen, chưa bao giờ sẽ lấy ơn báo oán, người khác khinh nhục ta bảy phần, ta sẽ trả lại mười phần. Tính tình ta lạnh nhạt, trời sinh sợ chết, không thích xen vào việc người khác, chuyện không liên quan đến mình thì mặc kệ.”
Nàng một hơi quở trách khuyết điểm của mình.
Giang Tịch há miệng thở dốc, nói: “Sư muội, muội...”
Vân Chỉ Phong kéo hắn lại.
Tống Nam Thời nhún vai: “Ta chính là một người như vậy, chưa từng làm việc thiện, chưa từng làm việc ác, không làm nổi thánh nhân vô dục vô cầu, cũng sẽ không làm tiểu nhân hại người ích ta.”
Nàng cười nói: “Ta sẽ không sửa, đời này cũng không sửa được. Tiền bối, nếu ngài cảm thấy ta không phù hợp tiêu chuẩn chọn người thừa kế của ngài. Hiện tại thả chúng ta ra ngoài đi, chúng ta còn có việc vội.”
Toàn bộ không gian im lặng.
Sau một lát, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một hàng chữ.
Cơ duyên cá nhân, chỉ có một lần này.
Tống Nam Thời hiểu ý.
Đi ra ngoài thì sẽ không vào được nữa.
Là ở trong không gian này luyện mình thành một thánh nhân đủ tư cách, hay là đi ra ngoài?
Tống Nam Thời lại cười.
Nàng nói: “Cảm ơn tiền bối thành toàn.”
Dứt lời.
Ngay sau đó, toàn bộ không gian một lần nữa hóa thành một khoảng trắng xóa, một cánh cửa xuất hiện ở cuối khoảng trắng.
Tống Nam Thời quay đầu lại, nói với hai người kia: “Đi thôi.”
Ngay sau đó nàng không chút do dự sải bước đi về phía trước.
Vân Chỉ Phong thấy thế cũng cười rồi đi theo.
Giang Tịch sửng sốt lúc lâu mới theo sau.
Tiếp đó, hắn nhìn thấy sư muội của mình và Vân Chỉ Phong không có bất kỳ suy sụp nào vì không nắm lấy cơ duyên.
Vân Chỉ Phong thậm chí còn hỏi: “Kagome quả nhiên chính là Kikyo chuyển thế đúng không...”
...
Bên kia.
Mấy người Tống Nam Thời chân trước vừa rời đi, Quyết Minh Tử với cái đầu heo sau lưng đã đuổi theo vào bên trong không gian.
Lúc này, cục đá đại biểu cho chìa khóa còn ở trong tay Tống Nam Thời.
Vì thế, khi gã đi vào thì thấy được một tấm bia đá đầu tiên.
Bia đá viết ba chữ.
Tịch Lĩnh Lĩnh(*).
(*) Silent hill: Là một thương hiệu truyền thông kinh dị của Nhật Bản, tập trung vào một loạt các trò chơi điện tử kinh dị sinh tồn, do Toyama Keiichiro sáng tạo, được Konami và công ty con Konami Digital Entertainment phát triển và xuất bản.
Quyết Minh Tử cười lạnh: “Hóa ra bọn họ ở chỗ này, xem ta tìm ra bọn họ đây!”
Gã tự tin nhấc chân đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.