Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 3: Là Nuông Chiều





Tác giả: Thập Thanh Diểu
Dịch: Hạ Hằng
Chương 3: Là nuông chiều
"Uầy, ghi điểm rồi!"
"Douma, Du Lỗi giỏi thật đấy!"
"Du Lỗi giỏi đâu mà giỏi, rõ ràng là do bên chúng ta có người tâm trí để đi đâu ấy mới bị cậu ta lợi dụng sơ hở."
Đề tài đột nhiên chuyển hướng sang Bắc Giang, Trần Á đứng cạnh nhấc cánh tay lên, nặng nề khoác lên người Bắc Giang: "Nói mày đó anh Giang ơi, có chuyện gì mà u.ể o.ả.i ch.án nả.n thế hả?"
Bả vai Bắc Giang động đậy né cánh tay của cậu ta rồi liếc cậu ta một cái: "Không biết dùng từ thì đừng có dùng b.ậy b.ạ."
Trần Á thấy cậu phản ứng như này thì càng vui ra mặt: "Trong lòng có tâm sự thì mày cứ nói ra, anh em với nhau tao không cười mày đâu."
Bắc Giang mặc kệ cậu ta, kéo cổ áo lên lau mồ hôi ở chóp mũi rồi đi thẳng đến cái ghế bên cạnh.
Nhóm Du Lỗi cầm quả bóng rổ đi tới, nhìn thấy bộ dạng của Bắc Giang bèn không nhịn được cười bảo: "Chắc không phải là thất tình đó chứ?"
Thịch--
Bắc Giang sững sờ.
Lời Du Lỗi tựa như một hòn đá rơi thằng vào đáy lòng cậu.
Cậu bỗng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Du Lỗi.
Du Lỗi bị cậu nhìn nên hơi rén: "Anh à, anh nhìn em như thế làm gì.
Chắc không phải bị em nói trúng tim đen nên muốn g..i..ế..t ng..ư.ời d.i..ệ.t khẩu đó chứ?"
Bắc Giang cười khẩy, xoay người cầm lấy quần áo bên cạnh rồi đứng dậy: "Đi đây."
"Đi luôn bây giờ á?"
"Bắc Giang đi sớm như thế làm gì chứ? Ở lại chơi thêm mấy trận nữa."
"Ấy ấy, trong lòng người ta có tâm sự, bọn mày đừng làm mất thì giờ của người ta."
"Chính mày nhiều lời thì có."
Buổi tối, Bắc Giang gọi điện thẳng cho Du Lỗi kêu cậu ta ra ngoài.

Ban đầu Du Lỗi không muốn lắm, cậu ta lắp bắp hỏi trong điện thoại: "Chắc mày sẽ không g..i..ế..t tao d..i.ệ.t khẩu thật đâu nhỉ?"
Bắc Giang: "..."
"Mời mày ăn khuya, mau ra đây."
"Vô công bất thụ lộc."
*Không có công lao gì thì không nhận quà, thưởng.
"Một phút, tao ở dưới tầng nhà mày rồi đấy."
"Bắc Giang! Mày kiểu này là u.y h.i.ếp con người ta đấy!"
"...."
Mười phút sau, Bắc Giang nhìn Du Lỗi ăn ngon lành trước mặt mình, khác hoàn toàn với khi nãy trong điện thoại.
Cậu bắt đầu hoài nghi việc hôm nay đến tìm Du Lỗi có phải là quyết định đúng đắn hay không.
Đột ngột hùng hổ đến tìm Du Lỗi chủ yếu do cậu ta là nam sinh có lịch sử tình trường nhiều nhất trong đám anh em bạn bè, tình cảm qua lại với người khác phong phú nhất.
Nghĩ tới đây, Bắc Giang không nhịn được đ.ạ.p Du Lỗi một cái: "Êi."
Du Lỗi đang bận ăn xiên nướng, lơ ma lơ mơ đáp.
"Nữ sinh có thích nam sinh ít tuổi hơn mình không?"
"Tùy trường hợp." Du Lỗi nói: "Gu thẩm mỹ sở thích của mỗi người khác nhau, nhưng có điều mấy năm gần đây đang rất thịnh hành kiểu phi công lái máy bay đấy."
Bắc Giang cúi đầu có vẻ như đang nghiền ngẫm gì đó.
Du Lỗi bỗng hỏi: "Mày đang gặp phải chuyện gì à?"
Bắc Giang không nói gì.
Du Lỗi sốt ruột: "Không được đâu đại ca à, mày không nói thật cho tao thì tao làm sao phân tích vấn đề cho mày được."
Nam sinh tầm này rất hiếm khi mở lòng nói về chuyện tình cảm, nhưng nếu có nói thì nhất định sẽ nghiêm túc đưa ra ý kiến, dốc lòng trợ giúp anh em của mình.
Bắc Giang kể đại khái cho Du Lỗi nghe về tình cảm của mình dành cho Nam Chỉ, ban đầu có hơi xấu hổ nhưng sau càng kể càng mở lòng.
"Trước đây tao từng kể về một chị gái lớn hơn tao hai tuổi rồi đấy, chị ấy bảo sở dĩ thích tao nhất vì tao là em trai, có rất nhiều thứ cảm xúc mà người ngoài không bao giờ có thể cảm nhận được.
Thế nên đến tận ngày hôm nay, tao chưa bao giờ cho rằng tuổi tác là nhân tố quyết định cho một mối quan hệ tốt hay xấu."

Du Lỗi dừng lại, chợt nói: "Bắc Giang, tao thấy mày bây giờ không tự tin."
Từ lúc sinh ra, Bắc Giang chưa từng gặp bất cứ điều gì khiến bản thân cảm thấy tự ti.
Những thứ vốn có bên ngoài luôn là chất xúc tác để cậu tỏa sáng, cậu không hề căng thằng vì chuyện thi cấp ba, cũng chằng hề luống cuống vì được nữ sinh tỏ tình.
Cậu hào phóng cởi mở, là chàng thiếu niên tựa ánh mặt trời, đứng trong đám đông vĩnh viễn là sự tồn tại rực rỡ.
Lớn bằng từng này rồi, cậu chưa bao giờ sợ đánh mất hoặc không dành được thứ gì đó, bởi cậu luôn cho rằng thứ mình đánh mất đều là thứ mình không cần, sẽ chẳng có thứ gì mà cậu không dành được.
Nhưng cách nghĩ này đã t.a.n r.ã kể từ sau khi gặp Nam Chỉ.
Đúng là có một chuyện cậu sợ phải đối mặt, cũng tồn tại một người cậu không dành được.
Du Lỗi hỏi: "Suy nghĩ bây giờ của mày không phù hợp với con người mày, chẳng phải từ trước tới nay mày không trời không sợ đất đấy à?"
Giọng Bắc Giang khó chịu, uống một chén rượu: "Mày thì biết cái gì, cô ấy khác với người ta."
Du Lỗi gãi đầu: "Đúng là tao không hiểu thật, nhưng tao biết một đạo lý, con người chỉ vào lúc bản thân tự tin nhất mới tỏa sáng."
Câu nói này đ.â..m thẳng vào lòng Bắc Giang, điều cậu không dám đối diện nhất.
Cậu sợ chị từ chối, sợ chị không thích mình, sợ chị có bạn trai, nên khi đối diện với chị, đối diện với mối tình này luôn trong trạng thái không tự tin.
Bởi cậu nghĩ mối tình này sẽ đem đến rắc rối cho chị.
"Mọi thứ đều là ẩn số, thứ dễ thay đổi nhất chính là tình cảm.
Dẫu sao thanh xuân cũng chỉ có một lần, mày không nhìn thẳng vào vấn đề thì sớm muộn cũng hối hận." Du Lỗi bỗng cười gian xảo, bảo: "Với lại, mày được nữ sinh theo đuổi lâu như thế mà đến bây giờ vẫn không biết sức hút của mình à? Cái kiểu thái độ không chịu thua của mày chính là điểm thu hút người ta nhất đấy."
Bắc Giang nghe cậu ta nói mà buồn n.ô..n: "Mày đừng có dùng cái ánh mắt ái mộ ấy nhìn tao, tao không thích mày, OK?"
"Có điều..." Bắc Giang đứng dậy, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch: "Cảm ơn nhé."
........
"Nam Chỉ." Quản lý vén rèm cửa bước ra: "Hôm nay có nhân viên mới đến làm, thằng nhóc đó trước đây chưa từng làm việc này, vẫn còn ít tuổi, em hướng dẫn cậu ta nhé."
Nam Chỉ đặt ly trà sữa lên máy ép ly: "Nhân viên mới? Tiểu Kiệt không làm nữa ạ?"
"Tiểu Kiệt bảo nhà có việc nên nghỉ hè không tới, chờ khai giảng mới quay lại cơ, anh nghĩ như này không ổn nên tuyển thêm nhân viên part time làm hè để hỗ trợ!"
Nam Chỉ không có ý kiến gì: "Vậy được, em sẽ dạy cậu ấy."
"Vất vả cho em rồi, lát nữa anh phải ra ngoài xử lý chút chuyện, khoảng 2 giờ thằng nhóc đó sẽ đến."
"Vâng."
"..."
....
Ding dong dong--
Tiếng chuông cửa vang lên, có người đẩy cửa vào.
Nam Chỉ ngồi ở quầy thu ngân lập tức ngẩng đầu lên: "Hoan nghênh quý khách ghé thăm."
Bắc Giang cụp vành mũ, mắt nhìn chằm chằm Nam Chỉ rồi từ từ ngẩng đầu lên: "Chị."
Mặt Nam Chỉ ngạc nhiên.
"Sao em ở đây?"
Bắc Giang cẩn thận lôi bảng tên nhân viên từ trong túi ra: "Em đến đây làm."
Cậu đến Du Hiệp đi làm là kết quả sau khi cân nhắc kỹ càng, Bắc Giang muốn ở gần Nam Chỉ một chút.
Biết cô đi làm thêm hè, cậu lập tức thông đồng với đám bạn bè xung quanh, sau đó ngựa không dừng vó đi đến thành phố này, muốn ở cạnh Nam Chỉ.
Cậu cũng cho rằng, thích một người là phải dũng cảm đối mặt.
Bắc Giang mất nửa tiếng để nói rõ ràng chuyện này với Nam Chỉ, bảo cô đừng nói cho gia đình cậu biết.
Nhưng Nam Chỉ lại rất lo lắng: "Nếu không nói gì, gia đình em sẽ lo lắng đó."
Bắc Giang nói: "Em đã dặn bạn bè bảo em ra ngoài đi làm thêm hè rồi, bình thường em ở nhà bạn cũng không về.
Mà thật ra cũng đâu có sai, em đến đây cũng là để đi làm thêm mà, chỉ khác địa chỉ thôi."
Cậu ngước mắt lên, nhìn thấy Nam Chỉ cúi đầu cau mày lo lắng.
"Chị." Cậu vươn tay kéo góc áo Nam Chỉ: "Xin chị đó, đừng nói cho chị em biết mà."
Đúng như dự đoán, sau khi Nam Chỉ nghe cậu nói lại bắt đầu lo lắng, cuối cùng vẫn mềm lòng đồng ý.
Thấy Nam Chỉ đồng ý, Bắc Giang thở phào nhẹ nhõm, cậu hiểu rõ người chị này mà, người khác mà làm nũng với cô là cô hay yếu lòng lắm.

Nam Chỉ dặn dò cậu: "Em ở đây không được đi lung tung nghe chưa?"
"Ừm ừm."
Cậu không đi đâu hết, từ sáng đến tối chỉ đi theo chị Nam Chỉ thôi.
"Em ở đâu?"
"Gia đình em có căn nhà ở đây nhưng bây giờ bỏ trống không ai ở, em có cầm theo chìa khóa tới đây rồi." Bởi vì căn nhà đó trước đây cho người ta thuê, mùa xuân là hết hạn thuê nhà rồi, mẹ nhận lại nhà cũng không cho thuê nữa, định chờ sang năm sửa sang lại căn nhà này rồi đưa ông bà đến đây ở.
Nam Chỉ cạn lời, chỉ có thể tận tình dặn dò Bắc Giang ở nơi xa lạ nhớ phải chú ý an toàn.
Thiếu niên trẻ tuổi tràn trề nhiệt huyết có thể chẳng cần suy nghĩ tới hậu quả mà chạy tới thành phố khác bầu bạn với một người, nhưng Nam Chỉ lại rất lo lắng.
Bắc Giang cũng biết Nam Chỉ lo lắng.
Thật ra cậu luôn muốn hỏi Nam Chỉ một chuyện, chị dù ít dù nhiều chắc cũng cảm nhận được cảm xúc đặc biệt này đúng không? Kể từ cái ôm lần đó.
Song có điều, cứ coi như là biết thì cũng chẳng phải chuyện xấu gì, đúng không?
Cô không trốn tránh cũng không lựa chọn trốn tránh cậu, mấy chuyện này cũng đâu nói là không thể.
Buổi tối, Nam Chỉ về nhà với Bắc Giang dọn dẹp nhà cửa, bận rộn dọn đến tận sáng sớm.
Bắc Giang luôn trong trạng thái thấp thỏm, có Nam Chỉ ở bên cho dù buồn ngủ đến mấy cũng phải mạnh mẽ chống đỡ.
Nam Chỉ phải về KTX, cô khăng khăng không cho Bắc Giang tiễn, lúc ra cửa nhất quyết đẩy Bắc Giang vào nhà không cho tiễn nữa.
Bắc Giang đành bó tay, chỉ có thể nghe theo lời cô đi vào nhà.
Cửa vừa khép lại, cậu lập tức áp mặt lên mắt mèo quan sát, đợi Nam Chỉ đi vào thang máy sau đó cánh cửa thang máy đóng lại mới mở cửa bước ra, vòng qua lối thoát hiểm chạy như bay xuống.
Thời khắc vừa mở toang cánh cửa thoát hiểm ra, cậu nhìn thấy bóng dáng Nam Chỉ biến mất ở khúc ngoặt.
Bắc Giang thả lỏng cơ thể, cậu đội mũ lưỡi trai lên bám theo Nam Chỉ, cách cô một khoảng vừa phải.
Đợi đến khi ra khỏi tiểu khu được một đoạn, cậu mới bước nhanh đuổi theo Nam Chỉ: "Chị ơi!"
Nam Chỉ quay đầu trả lời: "Sao em lại ra đây?"
Bắc Giang xòe tay ra, trong lòng bàn tay có một cái dây buộc tóc: "Chị làm rơi đồ nè." Lúc nói câu này Bắc Giang vẫn còn căng thẳng, ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Lời nói dối vụng về thế này, chẳng ai mong muốn nó bị vạch trần cả.
Nam Chỉ cười, cầm lấy dây buộc tóc trong tay cậu: "Cảm ơn em."
Bắc Giang thấy thế hỏi: "Vậy để em đưa chị về trường nhé? Dù sao cũng không xa lắm." Đây là mục đích của cậu.
Cậu thấy Nam Chỉ hình như thở dài, cuối cùng sự căng thẳng của cậu cũng đã được trấn an.
"Ừ.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.