Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 165: Chương 138




Động tĩnh nhân vật chính của ba quyển sách đánh nhau với đám vai ác gây ra lớn đến bao nhiêu?
Tống Nam Thời không dám tính. Nàng chỉ có thể vừa làm lơ một kiếm này của Vân Chỉ Phong chém xuống làm nàng bị tổn thất bao nhiêu vừa nghiến răng nghiến lợi mắng to Thạch tiền bối lừa nàng trong lòng.
Nhưng nàng còn không dám dừng tay, bởi vì trong nháy mắt vừa rồi Thiên Đạo cho nàng tin tức làm nàng vô cùng rõ ràng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Thẩm Bệnh Dĩ tuyệt đối không thể lấy được mệnh bàn.
Không nói đến việc nếu ông ta thật sự trở thành tân ma của nhân gian sẽ tạo thành hậu quả gì, chỉ nói mệnh bàn này chính là chìa khóa mở ra Vạn Tượng Tháp, một khi mệnh bàn dừng ở trong tay ông ta, Vạn Tượng Tháp vây khốn ông ta sẽ thành vườn hoa sau nhà cho ông ta tự do ra vào.
Một Ma bị nhốt ở Vạn Tượng Tháp kém quá nhiều một Ma buông xuống nhân gian.
Tống Nam Thời âm thầm cắn răng, vừa ở trong lòng chửi má nó, vừa tế ra Tốn Phong và Ly Hỏa để lược trận cho Vân Chỉ Phong.
Ai ngờ Thẩm Bệnh Dĩ chỉ nhìn nàng một cái, sau đó cười nhạo một tiếng, nói: “Ngươi vẫn quá yếu ớt. Hiện tại ngươi căn bản không phải đối thủ của ta.”
Tống Nam Thời cười lạnh một tiếng, nói: “Thế à? Ta còn tưởng rằng dọc đường này, hai hai hóa thân của ngươi trăm phương nghìn kế đối phó không phải ta đấy.”
Thẩm Bệnh Dĩ không để ý đến khiêu khích của nàng, chỉ đột nhiên hỏi: “Ngươi biết sau khi họ Thạch kia phi thăng, có được thần vị nào không?”
Tống Nam Thời đến cánh cửa phi thăng còn chưa sờ đến, sao nàng có thể biết sau khi phi thăng sẽ có thần vị gì.
Nàng chỉ có thể vừa đối phó với Thẩm Bệnh Dĩ vừa thuận miệng nói: “Tại hạ kiến thức hạn hẹp, nhưng xem ra các hạ rất rõ đấy.”
Thẩm Bệnh Dĩ không để bụng vẻ trào phúng trong giọng của Tống Nam Thời, thậm chí ông ta không thèm để ý đến trên thân thể ông ta đang sử dụng càng ngày càng nhiều vết thương.
Ông ta chỉ bình tĩnh nói: “Họ Thạch lấy thân phận đại hành giả Thiên Đạo phi thăng, thành thần quân chấp chưởng tiên đoán trên Tiên giới. Tống Nam Thời, cho dù ngươi đi theo con đường phi thăng giống họ Thạch kia, cũng khó đạt đến thành tựu như ông ta. Ngươi chỉ có thể đứng dưới ông ta!”
Ai ngờ Tống Nam Thời nghe vậy, quá đỗi vui mừng: “Người lãnh đạo trực tiếp á? Ấy đúng lúc quá, chờ ta ở nhân gian tu sửa xong Vạn Tượng Tháp, sau khi phi thăng tìm ông ấy đòi trả tiền! Tiện thế!”
Thẩm Bệnh Dĩ - đang muốn dụ dỗ “Ở dưới tay người ta không bằng hợp tác với ta”: “...”
Đệch! Đồ quỷ nghèo này đâu ra thế!
Mẹ nó, họ Thạch chọn người quả nhiên đều là quỷ nghèo giống ông ta!
Tống Nam Thời thấy ông ta không nói lời nào, thậm chí còn chưa đã thèm nói tiếp: “Nếu ngươi không ngại thì nói cho ta biết đơn vị công tác ở Tiên giới của ông ấy. Sau khi ta phi thăng, nếu không được phân đến làm thuộc hạ của ông ấy thì đến đơn vị đòi tiền vậy!”
Thẩm Bệnh Dĩ: “...”
Ông ta dứt khoát từ bỏ việc xúi giục Quẻ sư đầu óc có bệnh này, cũng không muốn tiếp tục nghe nàng nói mấy lời làm ô nhiễm đầu óc ông ta.
Ông ta vung tay áo dài lên, khí đen cuồn cuộn đột nhiên từ dưới nền đất không ngừng tràn ra, tầng tầng bao vây đám Tống Nam Thời. Mà cùng lúc đó, tất cả tà ma trong Vạn Tượng Tháp đều như nghe được lời kêu gọi nào đó, hoặc tự nguyện hoặc không tự nguyện vọt về phía bọn họ.
Đầu tiên là tà ma ở tầng tám, bọn chúng nhanh chóng quấn lấy đám Giang Tịch.
Mà Tống Nam Thời thì bị vây trong khí đen, hoàn toàn lạc phương hướng.
Nàng chỉ cảm thấy mỗi một sợi khí đen như đang ăn mòn trên người nàng. Nàng cần phải hết sức tập trung mới có thể chống đỡ được đòn đánh của những khí đen này.
Nàng rất nhanh rơi vào cảnh cùng quẫn tứ cố vô thân.
Vân Chỉ Phong là người đầu tiên phát hiện khốn cảnh của Tống Nam Thời.
Hắn chém một kiếm ép lui Thẩm Bệnh Dĩ, muốn đi sang giải cứu Tống Nam Thời.
Nhưng Thẩm Bệnh Dĩ giống như ung nhọt trong xương, rất nhanh đã quấn lên, một đôi mắt ác ý nhìn hắn từ trên xuống dưới một lát, đột nhiên nói đầy ẩn ý: “Ngươi rất thích hợp tu Ma.”
Nói xong, ông ta cho rằng Vân Chỉ Phong sẽ phản bác hoặc là sẽ trách cứ ông ta với lời lẽ chính nghĩa. Ai biết Vân Chỉ Phong chỉ nhàn nhạt nhìn ông ta một cái, bình tĩnh nói: “Ta biết.”
Thẩm Bệnh Dĩ sửng sốt, sau đó lập tức hưng phấn.
Ông ta cảm thấy mình đã gặp được đồng loại.
Ông ta lập tức phấn khởi nói: “Ngươi có thiên phú tốt như vậy, tu đạo thật vô nghĩa! Đám nhân sĩ chính đạo kia dối trá xảo trá, chỉ biết lấy thứ gọi là trách nhiệm trói buộc thiên phú của ngươi! Nhưng tu ma thì khác, có ác thì sẽ có ma. Chỉ cần cái ác trên thế gian này không chết, vậy ma sẽ không diệt! Sau khi phi thăng, ta là Ma thần, vậy ngươi chính là Ma thần thứ hai!”
Ông ta nói xong lời này, nhìn Vân Chỉ Phong với vẻ cực kỳ cuồng nhiệt.
Nhưng phản ứng của Vân Chỉ Phong lại khá lạnh nhạt.
Hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Bệnh Dĩ, hỏi: “Thì đã sao?”
Thẩm Bệnh Dĩ sửng sốt, theo bản năng nói: “Cái gì?”
Vân Chỉ Phong: “Ta nói thì đã sao?”
Hai ngón tay hắn khép lại, chậm rãi lướt trên thân kiếm, bình tĩnh nói: “Ta muốn, không phải trói buộc, ta không muốn, đừng ai mong ép ta.”
Hắn chém mạnh kiếm xuống!
Ngay sau đó, muôn vàn ảo ảnh mũi kiếm hiện ra từ một kiếm kia, rậm rạp vờn quanh bốn phía Thẩm Bệnh Dĩ, hoàn toàn trói buộc ông ta.
Mà Vân Chỉ Phong lại bước vào bên trong khí đen.
Hắn thậm chí không cần tìm kiếm quá nhiều, chỉ bình tĩnh duỗi tay.
Hắn nói: “Tống Nam Thời.”
Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp mảnh khảnh nắm chặt lấy tay hắn.
Sau đó chính là giọng của Tống Nam Thời.
Nàng sinh động hoạt bát oán giận: “Thẩm Bệnh Dĩ nhất định có bệnh! Vân Chỉ Phong! Lúc ta không có mặt, ông ta có bắt nạt chàng không?”
Giọng Vân Chỉ Phong lập tức dịu lại, nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Không có.”
Tống Nam Thời vừa ho khan vừa nói: “Thế thì được. Khí đen này quá khó chơi.”
Vân Chỉ Phong dùng sức một cái, kéo nàng ra khỏi khí đen.
Lúc này, toàn bộ tầng chín gần như đã đánh thành phế tích, giữa tầng chín và tầng tám gần như không nhìn ra giới hạn.
Tà ma phía dưới nhào lên trên trong sự sai khiến của Thẩm Bệnh Dĩ, đám Giang Tịch đang ngăn cản tà ma, các tu sĩ ở tầng thứ tám cũng đang ngăn cản tà ma, nơi nơi hỗn loạn.
Tống Nam Thời nhìn vậy thì nhíu mày.
Nàng nói: “Cứ tiếp tục vậy thì không được. Phải đưa bọn họ ra ngoài trước.”
Chư Tụ ở cạnh nghe vậy, lập tức nói: “Nhưng đưa bọn họ ra ngoài thì phải mở Vạn Tượng Tháp ra. Bây giờ mở Vạn Tượng Tháp ra thì Thẩm Bệnh Dĩ đi ra ngoài phải làm thế nào đây?”
Vân Chỉ Phong nghe vậy, bình tĩnh nói: “Ta đến kiềm chế Thẩm Bệnh Dĩ, các ngươi mở ra Vạn Tượng Tháp trước, đưa những tu sĩ này ra ngoài.”
Tống Nam Thời lập tức nhìn về phía hắn: “Chàng làm được không?”
Vân Chỉ Phong chỉ gật đầu nói: “Được.”
Tống Nam Thời tin hắn không chút do dự.
Nàng lập tức sắp xếp đám Giang Tịch tập hợp các tu sĩ tiến vào lần này. Vân Chỉ Phong đã lần thứ hai đón nhận Thẩm Bệnh Dĩ thoát khỏi bóng kiếm, mà Tống Nam Thời không chút do dự xoay người leo lên đài cao vây khốn hồn phách Thẩm Bệnh Dĩ.
Nàng có cảm giác chỗ mở ra Vạn Tượng Tháp ở ngay chỗ này.
Thẩm Bệnh Dĩ như biết nàng muốn làm gì, ông ta lập tức quát chói tai: “Ngăn nàng ta lại!”
Chỉ một thoáng, khí đen dày đặc trống rỗng xuất hiện, quấn lấy chân Tống Nam Thời, hai người Quyết Minh Tử cũng lập tức nhào tới muốn cản nàng.
Quanh người Tống Nam Thời bốc cháy Ly Hỏa, đốt sạch khí đen kia.
Mà lúc này hai người Quyết Minh Tử đã nhào lên, một trái một phải kéo tay Tống Nam Thời lại.
Tống Nam Thời không thể động đậy.
Mắt thấy bọn họ sắp túm Tống Nam Thời xuống, trong mắt Tống Nam Thời chợt lóe bóng tối, cả người tàn nhẫn, hai quẻ Càn trống rỗng xuất hiện trong tay, theo tư thế bọn họ giữ chặt nàng, ấn thẳng vào trong cơ thể bọn họ.
Quẻ Càn chủ sinh, đối với người thường có thể khởi tử hồi sinh, nhưng đối với người như Quyết Minh Tử thì chưa chắc.
Thân thể hai người tê dại, chỉ cảm thấy ác niệm chủ đạo hành động trong cơ thể bọn chúng như bị lửa đốt, cả người run rẩy, cứ vậy rơi khỏi đài cao.
Tống Nam Thời không quay đầu lại nhìn, bò lên trên trong tiếng giết đầy trời và đá vụn không ngừng rơi xuống đỉnh đầu ở sau lưng.
Nàng nghe được tiếng Thẩm Bệnh Dĩ mắng to đám Quyết Minh Tử là phế vật, ông ta tức muốn hộc máu nói: “Nếu các ngươi đã vô dụng như vậy! Vậy không cần dùng các ngươi nữa!”
Giọng bọn Quyết Minh Tử đều thay đổi, lập tức nói: “Chủ nhân! Lại cho chúng ta một cơ hội, lại cho...”
Lời nói tiếp đó biến mất giữa tiếng kêu gào thê thảm sắc bén.
Tống Nam Thời vội vàng quay đầu lại thoáng nhìn, thấy được một cảnh khó quên nhất trong cuộc đời này.
Nàng thấy Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh biến mất ở trong cơ thể Thẩm Bệnh Dĩ.
Tống Nam Thời sửng sốt hai giây, sau đó tiếp tục quay đầu, mặt lạnh tanh bò lên trên.
Nàng biết đã xảy ra chuyện gì.
Khi lực lượng bản thể không đủ, mà hóa thân lại không thể tiếp tục cung cấp giá trị, vậy hóa thân này đã mất giá trị.
Hóa thân không có giá trị sẽ bị bản thể hấp thu.
Đến từ bản thể, lại trở về bản thể.
Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh đã một lần nữa trở thành một bộ phận của bản thể.
Tống Nam Thời không biết hai người trở thành một thân thể độc lập sống nhiều năm như vậy có cam lòng trở thành một bộ phận của bản thể hay không, nàng chỉ biết Thẩm Bệnh Dĩ tuyệt đối không nên tồn tại trên đời này.
Tuyệt đối! Không nên!
Nàng dùng hết toàn lực trèo lên bậc thang cuối cùng, cả người nửa quỳ ở trên đài cao, cầm lấy mệnh bàn, không chút do dự ấn xuống!
Mệnh bàn vừa khít chìm vào giữa khe lõm trên đài cao.
Răng rắc.
Một tiếng trong trẻo vang lên, một cánh cửa chợt xuất hiện ở trước mặt Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời cực mừng, lập tức nói: “Mau đến đây!”
Nhưng mà, càng mừng hơn nàng là đám tà ma trong Vạn Tượng Tháp.
Dù bọn chúng cản trở đám Tống Nam Thời hay là nghe Thẩm Bệnh Dĩ sai bảo, đều chỉ có một mục đích.
- Đi ra ngoài.
Mà hiện tại, đường đi ra ngoài đặt ở ngay trước mặt bọn chúng.
Đám tà ma này lao lên đài cao giống như phát rồ rồi.
Đám Giang Tịch đã sớm đoán được trước, vừa ngăn cản tà ma điên cuồng, vừa giết ra một đường lên đài cao.
Một bàn tay Tống Nam Thời đặt ở trên mệnh bàn vận chuyển linh lực cuồn cuộn không ngừng, vẫn duy trì sự xuất hiện của “cánh cửa”.
Nàng có cảm giác chỉ cần nàng tách linh lực ra, cánh cửa cũng sẽ biến mất.
Nàng bình tĩnh chờ bọn họ đến đây.
Bên tai nàng, một bên là tiếng xung phong liều chết dưới đài cao, một bên là tiếng gió nhẹ nhàng thoải ngoài cửa.
Còn có...
“Tống Nam Thời? Tống Nam Thời?”
Còn có người đang gọi nàng?
Nàng chợt quay đầu nhìn về phía ngoài cửa.
Cánh cửa kia tản ra ánh sáng trắng, nàng không thấy rõ ngoài cửa có gì, nhưng lại nghe thấy rõ âm thanh ngoài cửa.
Là giọng của Yêu hoàng.
Ông ta lớn tiếng hỏi: “Tống Nam Thời! Ngươi có thể nghe thấy không? Thôi! Ta ở bên ngoài nói! Các ngươi nghe là được!”
Tống Nam Thời theo bản năng gật đầu, chợt nhớ ra bọn họ không nhìn thấy thì lại mở miệng nói: “Nói đi.”
Nhưng người bên ngoài dường như vẫn không nghe thấy, chỉ tự mình nói: “Ta mặc kệ các ngươi đang làm gì, hiện tại lập tức ra đi. Tất cả mọi người ra đi, ta và Minh chủ tìm được biện pháp có thể phong ấn tầng thứ chín lại rồi. Các ngươi ra đi! Chúng ta lại phong ấn ông ta vào!”
Đôi mắt Tống Nam Thời lập tức sáng ngời.
Nếu có thể một lần nữa phong ấn Thẩm Bệnh Dĩ thì không thể nghi ngờ gì đó là biện pháp có lợi nhất rồi.
Chỉ cần có thể vây ông ta ở Vạn Tượng Tháp...
Nàng lập tức quay đầu, lớn tiếng hét xuống phía dưới: “Mau ra đây! Yêu hoàng bọn họ có biện pháp một lần nữa phong ấn Thẩm Bệnh Dĩ!”
Đám Giang Tịch quá đỗi vui mừng, dẫn theo một đám tu sĩ vọt lên.
Tu sĩ đầu tiên nghiêng ngả lảo đảo bò lên, lập tức bị Giang Tịch đẩy ra ngoài cửa, sau đó là người thứ hai, thứ ba.
Mấy người Chư Tụ che chở tu sĩ khác cũng đuổi theo lên, các tu sĩ căng thẳng lại nhanh chóng từ trong cửa đi ra ngoài. Đám Giang Tịch ngăn cản tà ma muốn xông tới.
Tống Nam Thời không nhìn thấy bóng dáng Vân Chỉ Phong, nhưng dưới đài cao, tiếng chém giết chưa từng dừng lại.
Mãi đến tu sĩ cuối cùng đi ra cửa.
Tống Nam Thời lập tức thúc giục đám Giang Tịch: “Mọi người mau đi ra, ta chờ Vân Chỉ Phong.”
Giang Tịch do dự: “Vậy bọn muội...”
Tống Nam Thời: “Vân Chỉ Phong ngăn Thẩm Bệnh Dĩ. Mọi người đi cả rồi thì chàng mới đến được! Mau đi! Muội duy trì cửa, đi cùng Vân Chỉ Phong sau.”
Mấy người Giang Tịch nghe vậy, không chút do dự gật đầu.
Đầu tiên là Úc Tiêu Tiêu, sau đó là Chư Tụ.
Giang Tịch là người cuối cùng đi ra khỏi cửa. Trước khi đi ra ngoài, hắn quay đầu dặn dò: “Hai người mau một chút. Huynh ở bên ngoài chờ.”
Tống Nam Thời nói: “Được.”
Vì thế Giang Tịch cũng đi ra ngoài.
Chớp mắt, Vạn Tượng Tháp to như vậy, trừ Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong ra, cũng chỉ còn lại tà ma.
Tống Nam Thời lập tức cao giọng gọi: “Vân Chỉ Phong! Đi lên!”
Vân Chỉ Phong vẫn luôn dưới đài cao, chỉ chờ hiệu lệnh của Tống Nam Thời.
Nghe được tiếng của Tống Nam Thời, hắn không chút ham chiến, vứt ra bóng kiếm giữ chân Thẩm Bệnh Dĩ, rút kiếm bay lên đài cao.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Bệnh Dĩ đột nhiên cười to.
Thân thể mà ông ta đang sử dụng vốn đã rách nát không thể chịu nổi, nhưng ông ta lại không né tránh bóng kiếm, chỉ đột nhiên nói: “Một khi đã như vậy thì ngươi cũng ở lại với ta đi!”
Trong tay ông ta đột nhiên xuất hiện một sợi dây nhỏ.
Đầu kia của dây nhỏ nối đến chỗ... Vân Chỉ Phong.
Thân thể rách nát của ông ta đột nhiên mất đi sức sống ngã xuống đất, mà cùng lúc đó, trong đầu Vân Chỉ Phong có thêm một giọng nói.
“Thật ra, ngươi mới là vật chứa mà ta vừa ý nhất.”
Vân Chỉ Phong khựng lại.
Mặt hắn lạnh tanh nói: “Ngươi ở trong thức hải của ta?”
Thẩm Bệnh Dĩ cười ha ha nói: “Không phải các ngươi vẫn luôn nghi ngờ lúc ở tầng thứ nhất, rõ ràng bọn Phật Tử không đi theo các ngươi, vì sao các ngươi còn bị tà ma đuổi theo như vậy à?”
“Bởi vì người bị thần thức của ta ảnh hưởng, còn có ngươi nữa.”
Vân Chỉ Phong im lặng một lát, nói: “Ta không nhớ ta từng đến gần Vạn Tượng Tháp, cũng không nhớ mình suy yếu bị người ta xâm lấn thần thức.”
Ánh mắt hắn sắc bén nói: “Ngươi làm thế nào chạm vào thức hải của ta.”
Trong thức hải, Thẩm Bệnh Dĩ sung sướng bật cười.
Ông ta nói: “Kiếp này, ngươi chưa từng bị thần thức của ta ảnh hưởng, vậy kiếp trước thì sao? Vân Chỉ Phong, ngươi có tin việc ngươi đã từng có một kiếp trước hoàn toàn bất đồng không?”
Vân Chỉ Phong ngẩn ra.
Âm thanh tràn đầy ác ý của Thẩm Bệnh Dĩ vang lên: “Ta vốn không tin, mãi đến khi ta phát hiện ta chưa bao giờ xâm lấn thức hải của ngươi nhưng trong tay lại có thêm một sợi dây nhỏ lúc ngươi bước chân vào Vạn Tượng Tháp... Ta nghĩ, ở kiếp trước, ngươi nhất định đã sớm là con rối của ta, ta cũng nhất định đã sớm thành công. Mà có người không muốn những thứ này xảy ra, lúc này mới xoay chuyển thời gian, nhưng sợi dây nhỏ ở trong thức hải này của ngươi chính là minh chứng...”
“Kiếp trước có Tống Nam Thời không?” Vân Chỉ Phong đột nhiên ngắt lời ông ta.
Thẩm Bệnh Dĩ sửng sốt, theo bản năng nói: “Nếu có kiếp trước, vậy nhất định không có Tống Nam Thời, nàng vẫn luôn là biến số trong quẻ tượng của ta.”
Vân Chỉ Phong đột nhiên bật cười.
Hắn bình tĩnh nói: “Ta hiểu rồi.”
Thẩm Bệnh Dĩ híp mắt: “Hiểu?”
Vân Chỉ Phong hờ hững nói: “Nếu có kiếp trước, ta thành con rối của ngươi, ngươi cũng sẽ không thành công.”
“Bởi vì thế giới không có Tống Nam Thời, cho dù ta đồng quy vu tận với ngươi, cũng sẽ không bị người khác khống chế.”
Lúc này, Tống Nam Thời rất lâu không nghe được tiếng Vân Chỉ Phong, không khỏi bất an, thúc giục: “Vân Chỉ Phong, chàng ở đâu?”
Không có tiếng vang.
Ngoài cửa, Yêu hoàng lại thúc giục: “Tống Nam Thời! Mau ra đây!”
Tống Nam Thời không đáp lời, chỉ lại lần nữa gọi: “Vân Chỉ Phong! Nói chuyện đi!”
Âm cuối của nàng quanh quẩn vang vọng từng vòng.
Mà lần này, rốt cuộc có hồi âm.
“Tống Nam Thời.”
Giọng bình tĩnh của Vân Chỉ Phong vang lên.
Tống Nam Thời vui mừng quá đỗi, vội vàng thúc giục: “Vân Chỉ Phong! Mau lên đây!”
Vân Chỉ Phong cười khẽ một tiếng, dịu dàng nói: “Tống Nam Thời, nàng ra ngoài trước đi.”
Tống Nam Thời còn chưa cảm thấy không đúng, lập tức nói: “Chàng mau lên đây. Chàng đi lên chúng ta cùng nhau đi ra ngoài, cánh cửa này rất phí linh lực...”
“Không.”
Vân Chỉ Phong ngắt lời nàng, nói: “Ý ta là nàng đi ra ngoài đi.”
Tống Nam Thời khựng lại, rốt cuộc ý thức được chỗ nào không đúng.
Nàng lạnh lùng nói: “Vân Chỉ Phong! Chàng làm sao vậy!”
Ngoài cửa, mấy người Giang Tịch cũng đang hỏi: “Tống Nam Thời, muội làm sao vậy?”
Tống Nam Thời không đáp, chỉ nhìn xuống phía dưới.
Sau một lúc lâu, giọng Vân Chỉ Phong vang lên.
Hắn bình thản nói: “Ta tạm thời không ra được. Nhưng mà không sao, nàng đi ra ngoài trước đi. Ta chờ nàng đón ta.”
Giọng hắn bình tĩnh đến đáng sợ.
Tống Nam Thời im lặng.
Sau một lát, nàng bình tĩnh hỏi: “Hiện tại chàng không được ra, phải không?”
Vân Chỉ Phong khẽ nói: “Ừm, nhưng không sao đâu, qua một thời gian nữa nàng lại đến đón ta. Bây giờ nàng đi ra ngoài đi.”
Tống Nam Thời nói: “Được.”
Vân Chỉ Phong không khỏi bật cười.
Nhưng mà ngay sau đó, Tống Nam Thời lại dứt khoát buông bàn tay đang đưa linh lực vào.
“Cánh cửa” lập loè hai cái, chậm rãi biến mất.
Đồng thời biến mất còn giọng hoảng sợ ngoài cửa.
“Tống Nam Thời! Vân Chỉ Phong! Các ngươi làm sao vậy!”
“Cửa biến mất!”
“Không tốt! Bọn họ không ra được!”
“Phong ấn...”
“Bây giờ ai dám phong ấn!”
Tống Nam Thời mắt điếc tai ngơ, nàng không hề nhìn cánh cửa biến mất, cầm lấy mệnh bàn, đi thẳng xuống khỏi đài cao.
Nàng cất giọng nói trong không gian thoáng yên tĩnh: “Vân Chỉ Phong, ta đến đón chàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.