Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 162: Chương 135




Sau khi Thẩm Bệnh Dĩ rời đi, Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh vẫn duy trì tư thế khom mình hành lễ một lúc lâu, phát hiện không có động tĩnh, lúc này mới liếc nhau, cẩn thận đứng dậy.
Quỷ Khanh hơi mơ màng, gãi đầu nói: “Sao bản thể đột nhiên bỏ đi rồi? Chẳng lẽ ta nói sai gì sao? Không phải thật sự chỉ còn chúng ta à.”
Quyết Minh Tử đơ mặt: “Ngươi không nói sai.”
Quỷ Khanh: “Ta nói mà...”
Quyết Minh Tử tiếp tục: “Nhưng nếu ngươi đến lúc sinh tử tồn vong, ta nói cho ngươi viện quân duy nhất còn có ta, ngươi tin ta không?”
Quỷ Khanh khựng lại.
Giờ này phút này, hắn ta đột nhiên đã hiểu tâm trạng của bản thể.
Không phải ông ta không tin bọn họ.
Ông ta chỉ là đơn thuần biết mình có đức hạnh gì thôi.
Đúng là Thẩm Bệnh Dĩ biết mình có đức hạnh gì, cho nên ngoài “bản thân mình” ra, ông ta không thể tin nổi cả hóa thân của mình.
Hoặc là ngoài thứ chính ông ta có thể hoàn toàn khống chế ra thì ông ta không tin cái gì cả.
... Huống chi hai tên kia còn là thứ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Ông ta có phần khó hiểu hiếm có.
Theo lý thuyết, nếu là hóa thân của mình thì tư tưởng tính cách và năng lực đều hẳn nên kế thừa từ chính ông ta, cho nên ông ta miễn cưỡng có thể hiểu được việc thích bán đồng đội, dẫu sao ông ta đã bán đồng đội không ít lần.
Nhưng đầu óc này...
Thẩm Bệnh Dĩ trầm ngâm một lát, kiên quyết không thừa nhận đầu óc bọn họ cũng phân hoá từ chính bản thân ông ta.
Nhất định là lúc trước phân hoá ra có gì sai lầm.
Nhưn giờ này phút này, hai quân bài có thể sử dụng được trong tay mình đã bị phế, hai đứa bên ngoài có thể sử dụng lại là hai đứa được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Thẩm Bệnh Dĩ cân nhắc thật lâu sau, đột nhiên vươn tay, trong tay dần dần hiện ra một cái dây nhỏ cực nhạt.
Ông ta nhìn dây nhỏ kia thật lâu rồi lại bình tĩnh thu về.
Ông ta lẩm bẩm: “Không, còn chưa đến lúc.”
Ông ta trầm tư một lúc lâu rồi đột nhiên nói: “Tuyết yêu.”
Sau một lúc lâu, không hư không vang lên một âm thanh: “Ngươi ngoan ngoãn ở tầng chín đi, gọi ta ở tầng tám làm gì?”
Thẩm Bệnh Dĩ nói thẳng: “Ngươi giúp ta cản người.”
Tuyết yêu cười nhạo một tiếng, muốn từ chối.
Nhưng mà ngay sau đó Thẩm Bệnh Dĩ nói: “Yêu cầu lần trước của ngươi, ta đồng ý.”
Tuyết yêu im lặng.
Ngay sau đó, nó nói: “Đồng ý.”
Thẩm Bệnh Dĩ bèn vừa lòng gật gật đầu.
Quả nhiên, thời khắc mấu chốt, vẫn phải dựa vào chính mình.
Cùng lúc đó, đám người Tống Nam Thời cũng đang thảo luận về Thẩm Bệnh Dĩ.
Bởi vì Phật Tử và Lạc Thủy nhổ thần thức nên một đám người dừng lại nghỉ ngơi. Đám tu sĩ trẻ này đều rất tò mò với việc Phật Tử và Lạc Thủy bị thần thức của người khác khống chế, không kiềm được mà vây quanh bọn họ xem xét.
Phật Tử - lòng còn sợ hãi - nói ra cảm nhận của mình.
Hắn nói: “Trước khi nhổ, bần tăng cảm thấy chuyện mình làm hẳn đều theo lẽ thường, không có bất kỳ lạ thường nào, cũng không có cảm giác bị khống chế. Nhưng sau khi thần thức bị nhổ, lúc này bần tăng mới cảm thấy không đúng.”
Vẻ mặt y rất nghiêm túc, người bên cạnh không khỏi thúc giục y nói tiếp, đến cả Tống Nam Thời đều nhìn sang.
Phật Tử thấy thế, vỗ đùi nói: “Bần tăng nói mà! Lúc trước bần tăng sao lại lạc đường đến con đường mà mấy người Tống thí chủ nhất định phải đi qua! Tuy bản lĩnh nhận đường của bần tăng không ra gì, nhưng cũng không đến mức cách doanh địa mấy chục dặm mà không tìm thấy đường về! Đây tất nhiên là thần thức kia đang ảnh hưởng bần tăng!”
Người không hiểu rõ nghe vậy, sôi nổi gật đầu cảm thấy có lý.
Chỉ có Tống Nam Thời: “...” Nàng lạnh lùng quay đầu đi, không nhìn Phật Tử lấy lý do bị thần thức khống chế để chống chế cho bệnh mù đường của mình.
Sao ngươi lạc đường mà trong lòng không có suy nghĩ gì à?
Nàng quay đầu nhìn thấy Vân Chỉ Phong đang dựa vào trên cây, vẻ mặt trầm tư.
Những người khác cũng trầm tư.
Tống Nam Thời khựng lại, không khỏi hỏi: “Mọi người đang làm gì thế?”
Vân Chỉ Phong lấy lại tinh thần, nói: “Ta đang nghĩ nếu Thẩm Bệnh Dĩ ở ngay trong tháp thì hiện tại trạng thái của ông ta là gì.”
Tống Nam Thời lại nhìn về phía những người khác: “Các ngươi cũng suy nghĩ cái này à?”
Mấy người Giang Tịch liếc nhau.
Sau đó Giang Tịch cười hì hì nói: “Không phải, chúng ta chỉ làm theo thôi.”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng hết chỗ nói, nhìn thẳng về phía Vân Chỉ Phong, nói: “Chàng cảm thấy ông ta sẽ là trạng thái gì?”
Vân Chỉ Phong bấm đốt ngón tay, nhàn nhạt nói: “Phật Tử và Lạc Thủy bị thần thức xâm nhập đều là ở gần Vạn Tượng Tháp, cho nên hiện tại chắc chắn ông ta ở ngay trong Vạn Tượng Tháp. Hơn nữa ông ta còn không thể dễ dàng ra vào Vạn Tượng Tháp.”
Tống Nam Thời lập tức hiểu ra: “Ông ta cũng bị phong ấn trong Vạn Tượng Tháp?”
Vân Chỉ Phong gật đầu.
Tống Nam Thời được dẫn dắt, cũng như suy tư gì nói: “Nếu ông ta ở Vạn Tượng Tháp thì lần này Vạn Tượng Tháp và Thủy Kính Nguyệt dung hợp hơn nửa là do ông ta. Nói cách khác, tuy rằng ông ta bị phong ấn, hành động bị giới hạn, nhưng so với tà ma khác bị phong ấn trong Vạn Tượng Tháp, ông ta vẫn giữ lại được thực lực nhất định. Ít nhất có thể làm được thành chuyện lớn như dung hợp Vạn Tượng Tháp và Thủy Kính Nguyệt.”
Vân Chỉ Phong trầm tư một lát, nhíu mày: “Nếu đều là bị phong ấn, vì sao Thẩm Bệnh Dĩ đặc biệt như vậy? Nếu bàn về khó chơi, tà ma năm đó trong Vạn Tượng Tháp đều rất khó chơi, không ít tà ma làm hại một phương, mạnh hơn Thẩm Bệnh Dĩ không biết bao nhiêu. Vì sao cố tình là ông ta bị phong ấn cũng không phong ấn hoàn toàn?”
Tống Nam Thời nhắm mắt tự hỏi.
Trước đó nàng vẫn luôn thấy lạ, vì sao xuất hiện đều là hóa thân của Thẩm Bệnh Dĩ, mà bản thân Thẩm Bệnh Dĩ lại không xuất hiện cho dù những hóa thân đó thất bại bao nhiêu lần.
Hiện tại xem ra, không phải ông ta không xuất hiện, mà là ông ta bị phong ấn, không thể xuất hiện.
Vậy những hóa thân đó... Rốt cuộc là ông ta đã sớm dự đoán được mình sẽ bị phong ấn nên sớm để lại hậu chiêu hay là vừa tạo lúc đó?
Nàng không biết Thẩm Bệnh Dĩ bị phong ấn khi nào, nhưng mà...
Nàng đột nhiên mở choàng mắt, nói: “Nếu Vạn Tượng Tháp đã rất nhiều năm chưa từng có người thủ tháp, vậy có thể lúc ông ta bị phong ấn, người thủ tháp cũng không ở đó.”
Lần này Chư Tụ không nhịn được nói: “Người thủ tháp không ở đó thì ông ta bị phong ấn thế nào?”
Tống Nam Thời trực tiếp đứng dậy, nói: “Vậy phải chờ chúng ta đi lên trên xem.”
Nhưng nếu Thẩm Bệnh Dĩ thật sự bị phong ấn thì là một chuyện tốt với bọn họ.
Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh trăm phương nghìn kế muốn bò đến tầng cuối cùng hóa ra là vì điều này.
Vậy bọn họ nhất định phải lên trước hai người kia.
Tống Nam Thời nói luôn với đám người khí thế ngất trời: “Nghỉ ngơi xong chưa? Có thể đi chưa?”
Phật Tử nhìn thoáng qua bên này, lưu luyến dừng lời.
Y đứng dậy, chủ động trả lời: “Được, Tống thí chủ.”
Tống Nam Thời lấy mệnh bàn ra: “Vậy được, theo ta xông lên!”
Chúng tu sĩ lập tức hưng phấn: “Lên!”
Mấy người Vân Chỉ Phong liếc nhau, bất đắc dĩ đuổi theo.
Lần này không có hai dược liệu quấy rối, tốc độ bọn họ rất nhanh, hơn nữa thoải mái.
Vì tốc độ, Tống Nam Thời không màng gì cả, dứt khoát để bọn họ buông tay chân ra đánh.
Có mấy Yêu tu rất là khó xử: “Tống tiên tử! Nếu chúng ta thoải mái lấy hình thái yêu tộc đánh thì lực phá hoại rất lớn, có lẽ sẽ trong lúc vô ý tổn hại kiến trúc nơi này. Không phải ngài nói hiện tại Thủy Kính Nguyệt đang dung hợp với Vạn Tượng Tháp à? Đến lúc đó chẳng phải sẽ tổn hại Vạn Tượng Tháp à?”
Có mấy tu sĩ Nhân tộc cũng nói: “Đúng vậy! Công pháp của môn phái chúng ta có lực phá hoại cũng rất lớn.”
Bọn họ lo lắng sốt ruột sợ huỷ hoại Vạn Tượng Tháp.
Tống Nam Thời nghĩ liên quan gì đến nàng.
Dù sao người thủ tháp lại không phải nàng, huỷ hoại đến lúc đó tìm người thủ tháp sửa thôi.
Tuy rằng rất xin lỗi người thủ tháp, nhưng hiện tại vì đuổi kịp tiến độ, bọn họ chỉ có thể ra hạ sách này.
Hì hì, dù sao người thủ tháp tất nhiên không phải nàng.
Vì thế nàng vung tay lên, nói: “Hủy đi! Nên hủy thế nào thì hủy thế đó!”
Vì thế một đám người lập tức hưng phấn vọt lên.
Tống Nam Thời ở bên mỉm cười nhìn.
Đúng vậy! Đến tận bây giờ, nàng vẫn cực kỳ chắc chắn, nàng nghèo như vậy, vị trí người thủ tháp này có đến lượt ai cũng không đến được trên người mình.
Trừ khi mắt Vạn Tượng Tháp bị mù.
Tống Nam Thời cười tủm tỉm nhìn bọn họ phá hoại.
Hơn nữa nếu muốn đuổi kịp tốc độ thì bọn họ đã ra tay, Tống Nam Thời cũng tự mình xuống tay phá hư.
Vân Chỉ Phong xem đến muốn nói lại thôi. Hắn không nhịn được sáp lại gần nói: “Nam Thời, có cần để bọn họ bớt bớt tí không. Vạn Tượng Tháp này...”
Tống Nam Thời son sắt nói: “Không sao! Đây là chuyện mà người thủ tháp nên lo, hiện tại chúng ta cũng bất đắc dĩ thôi.”
Vân Chỉ Phong chỉ có thể dừng lời.
Nói thế nào nhỉ... Hắn chỉ có thể chờ mong người thủ tháp này thật sự không phải Tống Nam Thời.
Mọi người ở đây như vậy không màng tất cả một đường xung phong liều chết, một đám người rất nhanh vọt lên tầng thứ năm.
Sau đó ở tầng thứ năm gặp đám oan gia ngõ hẹp Quyết Minh Tử.
Kẻ thù gặp mặt đỏ mắt, Tống Nam Thời thấy thế, phản ứng đầu tiên là lập tức bắt đám Quyết Minh Tử.
Trong lòng hai người Quyết Minh Tử biết không tốt. Hiện tại bọn chúng hoàn toàn không có tà ma có thể cản đường Tống Nam Thời, không có ai giúp đỡ. Hai người chống lại mấy trăm người, bọn họ là đứa ngốc mới có thể cứng đối cứng với đám người này.
Vì thế hai người liếc nhau.
Sau đó bọn họ đồng thời mở miệng, nói: “Ta đi trước! Ngươi cản phía sau!”
Dứt lời.
Hai người: “...”
Tống Nam Thời: “...”
Độ ăn ý này của các người, thật không hổ là hóa thân của một người.
Nhưng cho dù là hóa thân của một người, bọn họ bán “bản thân” cũng không chút nương tay.
Vì thế ngay trong giây lát Tống Nam Thời cạn lời, hai người đồng thời quay đầu, không chút do dự chạy.
Tống Nam Thời gian nay giãy giụa giữa đuổi theo Quyết Minh Tử và tiếp tục đi lên trên.
Sau đó nàng quyết định tiến thẳng một đường.
Dẫu sao để mà nói thì bản thể vẫn quan trọng hơn.
Nàng không nói hai lời, dẫn người tiếp tục đi lên.
Vì thế, chờ hai dược liệu chạy xa, thấy Tống Nam Thời không đuổi theo, lúc này mới muộn màng biết được.
Quỷ Khanh ngây ra: “Phải rồi! Không phải chúng ta hẳn nên nhanh chóng đuổi lên tầng cuối cùng à? Vì sao chúng ta phải chạy chứ?”
Quyết Minh Tử: “... Có lẽ vì đến cả bản thể, chúng ta cũng bán luôn.”
Bản thể dùng thần thức xem: “...”
Ông ta không thừa nhận hai đứa ngu này là hóa thân của mình.
...
Vạn Tượng Tháp tổng cộng có chín tầng, chờ đám người Tống Nam Thời một đường đánh tới tầng thứ tám, tất cả mọi người cảm thấy thắng lợi đang đến gần. Tầng thứ tám là một không gian khắp nơi băng tuyết, đưa mắt nhìn ra không thấy bất kỳ tà ma nào, nhưng cửa từ tầng tám đi thông tầng chín lại như gần ngay trước mắt.
Mọi người thấy thế vui mừng quá đỗi, lập tức muốn tiến lên.
Tống Nam Thời lại đột nhiên nói: “Dừng!”
Xuất phát từ sự tin tưởng với Tống Nam Thời dọc theo đường đi, mọi người lập tức dừng lại.
Tống Nam Thời yên lặng nhìn về phía trước, lạnh lùng nói: “Ra đi.”
Không có người lên tiếng.
Tống Nam Thời cũng không vội, cứ như vậy bình tĩnh nhìn về phía trước.
Sau một lúc lâu, trong hư không vang lên một âm thanh lạnh như băng tuyết, chẳng phân biệt nam nữ.
Ông ta nói: “Ngươi rất thông minh.”
Cùng lúc đó, một nam tử tóc bạc chắn trước mặt bọn họ, theo nam tử kia xuất hiện là rậm rạp người tuyết vây quanh bọn họ.
Bọn họ bị người tuyết bao vây.
Trì Thuật An ghé vào trên vai Úc Tiêu Tiêu hít ngược một hơi khí lạnh, nói: “Là Tuyết yêu!”
Tống Nam Thời nhìn sang: “Ngươi biết?”
Trì Thuật An lời ít mà ý nhiều: “Trước khi ông ta bị bắt vào Vạn Tượng Tháp, từng đóng băng một nửa Yêu tộc.”
Những lời này thực sự có sức nặng, khi Tống Nam Thời lại nhìn về phía ông ta thì cẩn thận không ít.
Nàng hỏi thẳng: “Ngươi muốn chặn ta?”
Tuyết yêu nhàn nhạt nói: “Thì sao?”
Tống Nam Thời ngẫm nghĩ rồi khẽ cười một tiếng: “Là Thẩm Bệnh Dĩ bảo ngươi làm vậy à? Ngươi nghe mệnh lệnh của ông ta?”
Lần này nét mặt Tuyết yêu khẽ đổi rồi lại lạnh lùng nói: “Ta không nghe mệnh lệnh của ai, đây chỉ là giao dịch có lợi cho cả hai bên.”
Tống Nam Thời truy vấn: “Ông ta hứa hẹn với ngươi cái gì?”
Tuyết yêu liếc nàng một cái, khẽ cười một tiếng, nói: “Hứa hẹn thứ mà các ngươi không cho được.”
Tống Nam Thời đã hiểu.
Nàng nói thẳng: “Ông ta hứa sẽ thả ngươi đi ra ngoài phải không?”
Tuyết yêu nhìn nàng một cái, không phản bác.
Tống Nam Thời không nói gì nữa.
Nàng lùi ra phía sau một bước, nói: “Vậy không có gì để nói cả.”
Mặt nàng lạnh tanh: “Đánh!”
Dứt lời, người tuyết rậm rạp bốn phía lập tức xông lên.
Các tu sĩ hợp tác với nhau đã cực kỳ ăn ý, thấy thế gần như là phản xạ có điều kiện từng người tổ đội phân biệt ngăn địch.
Vân Chỉ Phong rút kiếm chém thẳng về phía Tuyết yêu.
Vân Chỉ Phong là tu vi Độ Kiếp Kỳ, Tuyết yêu kia không biết có thực lực bao nhiêu lúc còn sống, hiện tại lại khôi phục mấy phần thực lực, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vậy mà đánh không phân thắng bại với Vân Chỉ Phong.
Ra tay với nhau, hai người đều chấn động. Sắc mặt Tuyết yêu kia lập tức khó coi, lạnh lùng nói: “Thẩm Bệnh Dĩ chỉ bảo ta ngăn các ngươi lại, nhưng chưa nói trong đó còn có người thực lực như vậy!”
Vân Chỉ Phong không nói chuyện, nhưng khi ra tay, lại càng hung ác hơn nữa.
Sắc mặt Tuyết yêu cũng nghiêm túc.
Lại lần nữa ra tay, hai người vẫn không phân cao thấp, nhưng Tống Nam Thời gần như liếc mắt một cái nhìn ra, Tuyết yêu rõ ràng đã xuống hạ phong.
Tống Nam Thời nhẹ nhàng thở ra, khống chế Ly Hỏa, hết sức chăm chú cản trở khá nhiều người tuyết cho những người khác.
Vân Chỉ Phong có thể kiềm chế Tuyết yêu, tu sĩ khác cũng có hết sức nghiêm túc đối phó với người tuyết. Tất cả thoạt nhìn đang phát triển hết sức tốt đẹp dường như chỉ cần đủ thời gian thì thông qua tầng thứ tám dễ như trở bàn tay.
Nhưng Tuyết yêu nhận được nhiệm vụ trước nay đều chỉ là “Ngăn bọn họ lại”.
Mà bên Tống Nam Thời thiếu, cũng trùng hợp là thời gian.
Bởi vì, khi bọn họ chiến đấu hết sức gay cấn, Tống Nam Thời tinh mắt thấy được Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh xuất hiện ở bên cạnh chiến trường.
Trong lòng nàng lập tức nặng nề, chỉ cảm thấy không tốt.
Nàng lập tức cao giọng nói: “Ngăn bọn họ lại!”
Cách hai người đó gần nhất chính là Phật Tử. Y thấy thế, gần như lập tức vứt bỏ đối thủ của mình nhào đến.
Mấy tu sĩ xung quanh thấy thế, lập tức phân công hợp tác, lập tức bổ sung tiếp nhận đối thủ của Phật Tử, người không ra tay đi giúp Phật Tử.
Mà Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh thấy mình bị phát hiện, cũng không trốn tránh mà cùng nhau ra tay. Đám Phật Tử lập tức chống lại khó khăn.
Tống Nam Thời thấy thế lập tức chuẩn bị cản bọn chúng.
Nhưng Lạc Thủy lại đột nhiên giữ nàng.
Thấy Tống Nam Thời nhìn sang, hắn ta nói thẳng: “Sư tỷ, hiện tại ngươi dây dưa với bọn chúng không có ý nghĩa. Dù sao bọn chúng muốn lên tầng cuối cùng. Ngươi cản bọn chúng, không bằng lên trước bọn chúng một bước.”
Tống Nam Thời nhíu mày: “Nhưng mà các ngươi...”
Lạc Thủy cười.
Hắn ta ngắt lời nàng, nói: “Sư tỷ, chúng ta đánh một đường lên, ngươi vẫn nên tin tưởng người mà ngươi một đường dẫn tới có thực lực thế nào.”
Hắn ta bình tĩnh nói: “Chúng ta giúp ngươi chặn đám Tuyết yêu và hai tên kia, các ngươi lên luôn đi.”
Tống Nam Thời lạnh lùng nói: “Đừng càn quấy! Các ngươi lấy gì chặn!”
Dứt lời, thấy trong đám người liên tiếp đi ra một vài người, đứng ở phía sau Lạc Thủy.
Tống Nam Thời nhìn kỹ thì thấy bọn họ đều là Trận Pháp sư.
Bởi vì tác dụng của Trận Pháp sư ở bên trong thực chiến cực kỳ bé nhỏ, dọc theo đường đi này, bọn họ gần như đều nhàn nhã đánh hỗ trợ.
Lúc này Lạc Thủy lại nói: “Chúng ta không phải chưa làm gì cả.”
Hắn ta cười nói: “Sư tỷ! Trong Quẻ sư có thể có nhân vật kinh tài tuyệt diễm như ngươi, vậy Trận Pháp sư cũng không thể vắng vẻ vô danh ở Tu Chân Giới. Các đạo hữu, để cho bọn họ nhìn xem thực lực Trận Pháp sư chúng ta!”
Dứt tiếng, Tống Nam Thời tận mắt nhìn thấy một trận pháp khổng lồ từ trên mặt đất bay lên trời, chậm rãi bao phủ toàn bộ chiến trường, bao phủ bọn họ, tính cả Tuyết yêu và Quyết Minh Tử ở bên trong.
Mà người duy nhất ở ngoài trận pháp, chỉ có mấy người Tống Nam Thời.
Vân Chỉ Phong mất đi đối thủ một cách khó hiểu, kinh ngạc nhìn sang.
Lạc Thủy nhìn thấy sự kinh ngạc của hắn, không nhịn được lộ ra một phần kiêu ngạo.
Nhóm Trận Pháp sư phía sau hắn ta cũng kiêu ngạo.
Không ai biết bọn họ làm thế nào.
Tống Nam Thời không khỏi lẩm bẩm: “Dọc theo đường đi, các ngươi làm cái này?”
Lạc Thủy không kiềm được cười nói: “Làm còn chưa được tốt lắm. Hiện tại chúng ta chỉ có thể thả các ngươi ra, chúng ta bị vây với bọn chúng. Nhưng may mà, trong trận pháp này, chúng ta vẫn chiếm ưu thế.”
Hắn ta nhẹ nhàng đẩy Tống Nam Thời một cái, nhưng cách trận pháp, chỉ đẩy đến tường trận pháp.
Hắn ta khẽ nói: “Sư tỷ, đi thôi.”
Tống Nam Thời theo bản năng xoay người.
Phía sau là giọng Quyết Minh Tử đang cuồng nộ: “Các ngươi làm cái gì! Mau thả ta ra ngoài! Thả ta đi ra ngoài!”
Tống Nam Thời không hề do dự, sải bước lên cửa vào tầng thứ chín.
Mấy người Vân Chỉ Phong và Giang Tịch thấy thế, lập tức theo lên.
Nhưng đi đến lối vào, mấy người lại đồng thời quay đầu lại.
Lúc này, tà ma và các tu sĩ bị nhốt ở trận pháp lại lần nữa hỗn chiến, bọn họ không tìm thấy đám Trận Pháp sư kia, cũng không tìm thấy Lạc Thủy.
Tống Nam Thời chỉ cung kính hành lễ về hướng đó.
Sau đó mấy người không chút do dự bước lên tầng thứ chín.
Giây phút này, nàng đã không phân rõ, rốt cuộc giữa bọn họ là ai trợ giúp ai nữa.
...
Tầng thứ chín khác với những chỗ khác.
Tống Nam Thời bước qua một đường hầm thật dài, xuất hiện ở trước mặt lại không phải tầng thứ chín, mà là một cánh cửa sắt màu đen đóng chặt.
Vân Chỉ Phong tiến lên, thử đẩy một cái, không chút sứt mẻ.
Tầm mắt hắn quét một chút, dừng ở trên hoa văn giữa hai cánh cửa đột nhiên nói: “Tống Nam Thời, nàng xem.”
Tống Nam Thời nhìn kỹ sang.
Sau đó nàng khựng lại.
Nàng chần chờ: “Hoa văn này...”
Vân Chỉ Phong nhàn nhạt: “Có phải rất giống mệnh bàn của nàng không.”
Chư Tụ nghe vậy, lập tức nói: “Vậy mệnh bàn của sư muội có thể mở ra cánh cửa này à?”
Vân Chỉ Phong gật đầu: “Có thể thử một lần.”
Tống Nam Thời: “...”
Vấn đề bây giờ là có thể thử xem à?
Vấn đề bây giờ là vì sao mệnh bàn của nàng có thể mở cửa Vạn Tượng Tháp?
Nhưng nàng còn chưa nói những lời này ra khỏi miệng, Giang Tịch ở bên cạnh đã bừng tỉnh hiểu ra.
Hắn nói: “Ta đã hiểu! Mệnh bàn của sư muội có thể mở cửa Vạn Tượng Tháp. Vậy chẳng phải sư muội chính là người thủ tháp trong truyền thuyết à?”
Trước mắt Tống Nam Thời thoáng tối sầm.
Lựa chọn mà nàng không muốn nghe nhất đã xuất hiện.
Đúng rồi! Nàng vừa nói gì nhỉ?
À, nàng lại không phải người thủ tháp, kiến trúc nơi này cứ hủy thoải mái.
Tống Nam Thời đột nhiên đau đớn che ngực.
Giang Tịch thấy thế hoảng sợ: “Mau mau mau! Sư muội bị thương! Mau lấy Hộ Tâm Đan!”
Tống Nam Thời lập tức buông lỏng tay ra, túm một phát bắt được cái tay đang lấy dược của Vân Chỉ Phong.
Nàng kiên định: “Không! Ta rất tốt.”
Nàng ấn tay hắn xuống: “Đây đều là linh thạch đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.