Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 153: Chương 126




Chư Tụ cảm thấy nàng ấy không thể trơ mắt nhìn thân sư muội của mình bị Chưởng môn đánh gãy chân.
Vì thế nàng ấy dứt khoát kéo Tống Nam Thời về.
Tống Nam Thời còn cố giãy giụa, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Muội cảm thấy muội như này không tồi, chứng minh thân phận của muội rất tốt. Đây đồ của nghề đoán mệnh bọn muội!”
Đờ mờ đồ của nghề đoán mệnh.
Nhị sư tỷ uy hiếp: “Muội thật sự ăn mặc thế này đi. Đến lúc đó Chưởng môn muốn đánh gãy chân của muội, tỷ cũng mặc kệ!”
Tống Nam Thời lập tức game over.
Chư Tụ lại hỏi nàng: “Mấy ngày trước đây, tỷ đi dạo phố với tiểu sư muội, vừa hay mua mấy bộ quần áo mới về còn chưa mặc. Muội thích phong cách gì?”
Sau đó nàng ấy kéo tủ quần áo ra cho Tống Nam Thời xem.
Đầy một tủ quần áo thoạt nhìn đều là pháp y rất đắt tiền.
Tống Nam Thời: “...”
Đây là “mấy bộ” á?
Không, phải nói, đây là phú bà ư?
Phú bà nói: “Muội chọn đi.”
Tống Nam Thời cẩn thận ngẫm nghĩ.
Sau đó nàng nói: “Thích kiểu vừa thấy đã rất giàu sang.”
Chư Tụ: “...”
Nàng ấy giả vờ không nghe thấy lời này, hỏi luôn: “Cái màu đỏ kia thì thế nào?”
Tống Nam Thời quay đầu lại xem.
Váy áo đỏ trắng đan xen, thêu thùa phức tạp nhưng không trói buộc, cực kỳ khiêm tốn xa hoa.
Tống Nam Thời rụt rè gật đầu.
Chư Tụ nhanh chóng mặc vào quần áo cho nàng, còn phối thêm với trang sức vàng nhìn rất nặng đầu, lại tô cho nàng đôi môi đỏ thẫm.
Khí thế lập tức tăng cao.
Chư Tụ còn ở bên ân cần dạy dỗ: “Sư muội, muội phải nhớ kỹ. Sau khi quẻ Càn hiện thế, muội đã khác trước rồi, hiện tại muội đã thành danh! Không biết có bao nhiêu người Tu Chân Giới muốn xem Quẻ sư nắm giữ quẻ Càn như nào đấy! Cho nên hôm nay, muội phải lấy ra khí thế muội là Quẻ sư đứng đầu Tu Chân Giới! Đàn áp bọn họ cho tỷ! Để cho bọn họ biết muội không dễ chọc!”
Nàng ấy nói đến tình cảm mãnh liệt mênh mông.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng không nhịn được nói: “Nhưng sư tỷ, theo tu vi, Sư lão đầu mới xem như Quẻ sư đứng đầu chứ? À phải, còn Thẩm Bệnh Dĩ nữa...”
Nhị sư tỷ vung tay lên: “Vậy muội chính là Quẻ sư đứng đầu tương lai! Tóm lại! Hôm nay muội phải cao quý xinh đẹp lạnh lùng vào!”
Tống Nam Thời vội tránh khỏi son môi mà nàng ấy múa may lung tung, che lại trái tim nhỏ nhảy bình bịch.
Ánh mắt nhị sư tỷ sáng quắc nhìn nàng: “Có thể làm được không?”
Tống Nam Thời: “... Muội sẽ cố hết sức?”
Sư tỷ vừa lòng gật đầu, vừa tô son cho nàng vừa nói: “Tóm lại, sau khi muội đến thì bớt nói chuyện với người khác, vênh mặt lên! Lúc đi đường chúng ta nâng cằm, lúc nhìn người thì nhìn từ trên xuống...”
Nàng ấy xây dựng hình tượng cho Tống Nam Thời, Tống Nam Thời vừa nghe vừa gật đầu.
Mãi đến câu cuối cùng của nàng ấy: “Còn nữa, đừng cắn hạt dưa!”
Tống Nam Thời khựng lại.
Chống lại tầm mắt sáng quắt của sư tỷ, nàng miễn cưỡng gật đầu: “Muội sẽ cố hết sức?”
Sư tỷ: “...”
Nàng ấy đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ sư muội cao quý xinh đẹp lạnh lùng ngồi xổm trên mặt đất cắn hạt dưa.
Nàng ấy im lặng một lát rồi nói: “Thôi! Cứ như vậy đi.”
Nàng ấy tránh ra, để Tống Nam Thời nhìn hình tượng hiện tại của mình.
Sau đó Tống Nam Thời thấy một đôi môi đỏ thẫm của nữ chính hóa ác kinh điển.
Nàng im lặng một chút, có phần hoài nghi có phải sư tỷ nàng đưa hình tượng sống lại rồi hóa ác của chính tỷ ấy trong nguyên tác lên trên người nàng không.
Hai người đi ra ngoài, Giang Tịch và Úc Tiêu Tiêu chỉnh tề ngồi xổm ven tường nhìn sang, Vân Chỉ Phong tựa trên tường duy trì phong thái ngầu lòi cũng nhìn sang.
Trong ánh mắt Vân Chỉ Phong tràn ngập bất ngờ với vẻ đẹp này.
Hắn theo bản năng tiến lên, không nhịn được muốn mở miệng nói gì đó.
Sau đó Tống Nam Thời lập tức túm một nắm hạt dưa đưa cho hắn, thấy hắn còn ngây ra thì thúc giục: “Mau giúp ta cắn hạt dưa. Chờ đến đại hội Tiên Đạo rồi, sư tỷ không cho ta cắn nữa!”
Vân Chỉ Phong: “...”
Sư tỷ ôm ảo tưởng cao quý xinh đẹp lạnh lùng: “...”
Tốt rồi! Vẫn là Tống Nam Thời ban đầu.
Hắn tỏ vẻ phức tạp giúp người trong lòng cắn hạt dưa.
Lần đại hội này, Tiên Minh - Yêu tộc để ra một cái hành cung. Mọi người vì nâng khí thế cho Tống Nam Thời, trực tiếp vây quanh Tống Nam Thời, một đám người hùng hổ đi về phía hành cung.
Năm người bọn họ đi ra khí thế hào hùng của năm trăm người, chọc đến tu sĩ và yêu tu cũng chạy tới hành cung dọc đường đi liên tiếp quay đầu lại.
Biết bọn họ là đi tham gia đại hội Tiên Đạo, không biết còn tưởng rằng bọn họ là đập phá.
Ít nhất, Phật Tử đang mờ mịt đứng ở ven đường không nhịn được hỏi: “Các vị thí chủ, các ngươi đây là...”
Đi đánh nhau à?
Mấy người đồng thời quay đầu lại, Phật Tử chưa nói xong đã bị nghẹn, không kiềm được sờ pháp trượng của mình.
Tống Nam Thời muốn nở nụ cười chào hỏi Phật Tử, nhưng nghĩ đến “Cao quý xinh đẹp lạnh lùng” của Nhị sư tỷ, lại căng mặt, rụt rè gật đầu.
Chư Tụ xem mà vừa lòng, hỏi hộ Tống Nam Thời: “Không phải Phật Tử ở ngoài thành à? Đi hành cung thì cũng không cần vào thành mà.”
“Đúng là không cần vào thành.” Y thản nhiên: “Nhưng bần tăng lạc đường.”
Mọi người: “...”
Phật Tử nhìn bọn họ với vẻ vô tội.
Vân Chỉ Phong: “... Phật Tử đi cùng chúng ta đi.”
Phật Tử chỉ chờ những lời này, lập tức bật cười, cười đến một gương mặt thánh tăng ngây thơ chất phác.
Y ăn ngay nói thật: “Bần tăng vẫn luôn chờ người quen đưa ta đi. Đã đợi nửa canh giờ, có thể gặp được các ngươi thật là tốt quá.”
Chư Tụ nghe vậy không nhịn được mở miệng, khó hiểu hỏi: “Nếu Phật Tử thường xuyên... lạc đường, vậy hẳn quen không ít người. Sao mà ngài ở chỗ này đợi nửa canh giờ cũng không thấy người quen vậy?”
Phật Tử buồn rầu sờ soạng một vòng cái đầu trọc của y.
Y nói: “Đúng là không ít. Nhưng không biết vì sao, mấy năm nay người mà bần tăng quen hình như đều có chút hiểu lầm với bần tăng, làm bần tăng rất là buồn rầu.”
Tống Nam Thời nghe vậy trợn tròn mắt nhìn sang, nhưng nghĩ đến sư tỷ dạy dỗ “Cao quý xinh đẹp lạnh lùng nên nhìn người từ trên xuống”, lại vội vàng cụp mi, ra vẻ cực kỳ cao quý xinh đẹp lạnh lùng.
Chẳng qua dường như không xinh đẹp lạnh lùng đến chỗ Phật Tử nổi.
Phật Tử nhìn thấy Tống Nam Thời không mở mắt, không kiềm được hỏi: “Tống thí chủ bị đau mắt à?”
Tống Nam Thời: “...”
Bây giờ nàng đã biết rõ vì sao nhiều năm như vậy Phật Tử không có bằng hữu.
Nàng ngoài cười nhưng trong không cười: “Phật Tử nói đùa, nếu Phật Tử không có bằng hữu, vậy đi theo chúng ta thôi.”
Phật Tử - bị nói không có bằng hữu - sờ trán, sầu khổ nói: “Đa tạ thí chủ.”
Vì thế tổ năm người Tống Nam Thời ngang tàng lại thêm một người.
Bên người vây quanh ba nhân vật chính, một nhân vật ác, còn có một Phật Tử bởi vì EQ quá thấp không trở thành nam chính ngôn tình được. Áp lực của nhân vật hi sinh Tống Nam Thời trong nguyên tác rất lớn.
Nhưng cũng không biết là vầng hào quang của mấy nhân vật chính bên cạnh nàng quá lớn hay là Tống Nam Thời giả vờ thành công, có vài người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nhận ra Tống Nam Thời, thấy bọn họ còn mang theo Phật Tử, không kiềm được suy đoán bọn họ hùng hổ như vậy là muốn làm gì? Âm thầm đi theo phía sau bọn họ.
Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai, có người thứ hai thì sẽ có người thứ ba.
Có người nhỏ giọng hỏi: “Đi theo bọn họ làm gì?”
Có người trả lời: “Không biết! Nhưng bọn họ thoạt nhìn không có ý tốt, chẳng lẽ là muốn đánh bên Yêu tộc?”
Vì thế không bao lâu, chuyện đám Tống Nam Thời muốn đánh Yêu tộc đã nhanh chóng truyền đi.
Quần chúng hóng hớt không rõ chân tướng sôi nổi kéo đến.
Chờ đám Tống Nam Thời phát hiện không đúng, hàng người đi phía sau bọn họ đã cực đông.
Trong lòng Tống Nam Thời chột dạ, nghe âm thanh phía sau, không nhịn được nói: “Sao muội cảm thấy không đúng? Tiếng bước chân phía sau cũng quá nhiều rồi?”
Chư Tụ cảm thấy bình thường: “Mau đến hành cung, mọi người đều tham gia đại hội Tiên Đạo, không phải chỉ có một đường này à? Cùng đường rất bình thường.”
Giang Tịch cũng cảm thấy bình thường. Hắn làm Long Ngạo Thiên không thiếu bị vây xem, hắn chỉ bình tĩnh nói: “Nam nhân chuẩn cũng không quay đầu lại!”
Chỉ có Vân Chỉ Phong cảm thấy không bình thường.
Vì thế hắn quay đầu lại một cái.
Sau đó hắn dừng lại.
Tống Nam Thời cũng quay đầu lại theo, những người khác thấy thế cũng quay đầu lại.
Sau đó mắt to trừng mắt nhỏ với đoàn người mênh mông tắc hết cả đường.
Tống Nam Thời: “...”
Vân Chỉ Phong: “...”
Những người khác: “...”
Trước khi mấy người Tống Nam Thời quay đầu lại, phía sau còn rất đông vui. Mọi người vừa nhàn rỗi nhàm chán chỉ chỉ trỏ trỏ đám người phía trước đoán bọn họ hùng hổ như vậy có phải muốn đến yên cung đánh nhau không, vừa bắt chuyện giao lưu.
Có vài người Yêu tộc địa phương còn thấy được thời cơ buôn bán, chở đậu phộng hạt dưa đồ ăn vặt vây quanh bọn họ rao hàng.
Đám người Tống Nam Thời vừa quay đầu lại, hai bên đối diện, Tống Nam Thời không nói lời nào, mọi người xem việc vui cũng yên lặng.
Toàn bộ con phố yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng cắn hạt dưa lách tách.
Tống Nam Thời há miệng suy yếu nói: “Là chúng ta chắn đường của các ngươi à? Nếu không các ngươi đi trước?”
Đám người xem việc vui liên tục xua tay: “Không cần! Không cần! Tiên tử tiếp tục đi đi, chúng ta thích đi từ từ!”
Tống Nam Thời: “...”
Nụ cười của nàng cứng đờ, truyền âm hỏi: “Bọn họ muốn làm gì thế?”
Chư Tụ im lặng một lát, suy đoán: “Có thể là bị vẻ đẹp của muội hấp dẫn?”
Tống Nam Thời dứt khoát bỏ qua lời của nàng ấy, hỏi: “Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Phật Tử cảm thấy mình không thể ngồi yên không nhìn, vì thế ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy không bằng bần tăng khuyên nhủ bọn họ nhé? Niệm một bài kinh Phật cho bọn họ?”
Tống Nam Thời càng im lặng.
Nàng cảm thấy vẫn thôi đi.
Bởi vì nàng không muốn bị nhiều người cùng nhau đánh hội đồng.
Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, mặt lạnh lùng quay đầu nói: “Còn có thể làm sao bây giờ? Đường lại không phải nhà của chúng ta, nếu bọn họ muốn đi theo thì để bọn họ đi cùng thôi.”
“Đi!”
Mọi người đồng loạt xoay người, cả người cứng đờ bước đi, cuối cùng không ngang tàng nổi.
Ven đường, Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh dùng hai khuôn mặt xa lạ đang muốn tìm cách trà trộn vào đại hội Tiên Đạo trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này.
Quyết Minh Tử không nhịn được hỏi: “Bọn họ muốn làm cái gì?”
Quỷ Khanh nghe xong, không xác định nói: “Hình như muốn tìm Yêu tộc đánh.”
Quyết Minh Tử cực mừng: “Hay lắm! Để bọn họ đánh nhau, không phải việc lớn của chúng ta thành công rồi ư!”
Hai người liếc nhau, lập tức đi theo.
Đệ tử Tiên Minh xa xa đi theo phía sau bọn họ thấy thế, lập tức cũng đi theo.
Tống Nam Thời hoàn toàn không biết phía sau bọn họ đang ở trình diễn bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, bọn họ cứng đờ đi tới ngoài hành cung Yêu tộc.
Thủ vệ Yêu tộc nhìn thấy một đám người mênh mông bọn họ đi đến, trong giây lát đều kinh ngạc. Một đám yêu binh như gặp đại địch, đưa ngang thương chắn trước mặt bọn họ.
Tướng quân cầm đầu căng thẳng hỏi: “Các ngươi muốn làm gì!”
Mấy người Tống Nam Thời còn chưa mở miệng, người phía sau đã xôn xao.
Có người nhỏ giọng nói: “Đến rồi, đến rồi! Bọn họ sắp đánh nhau rồi!”
Tướng quân nghe vậy trợn trừng mắt nhìn về phía Tống Nam Thời, cực kỳ cảnh giác.
Tống Nam Thời nuốt nước bọt, yếu ớt nói: “Thật ra, chúng ta đến tham gia đại hội Tiên Đạo, thuận đường đến gặp Thái tử.”
Nàng muốn kéo quan hệ.
Sau đó đám người phía sau “bừng tỉnh hiểu ra” nói: “Hóa ra bọn họ muốn cướp Thái tử!”
Tống Nam Thời: “!”
Tướng quân: “!”
Tướng quân càng thêm căng thẳng, hai bên đều rất căng thẳng.
Tống Nam Thời không nhịn được quay đầu lại hung hăng trừng bọn họ một cái. Mọi người rối rít lùi về phía sau, sợ Tống Nam Thời muốn cho bọn họ máu bắn ba thước.
Nàng lại quay đầu, muốn tiếp tục giải thích thì thấy tướng quân kia đã rất căng thẳng lùi về phía sau một bước, như gặp đại địch nói: “Đi tìm Khuyển tướng quân, nơi này có địch đánh tới! Đối phương rất có tính công kích!”
Tống Nam Thời - rất có công kích tính: “...”
Nàng không nhịn được móc thư mời ra: “Ta có thiệp mời.”
Tướng quân rất thiết diện vô tư nói: “Ta tin ngươi mới là lạ!”
Hai đám người cứ vậy bị ép mắt to trừng mắt nhỏ.
Đúng lúc này, Chưởng môn Vô Lượng Tông bị một đám tu sĩ vây quanh hàn huyên mới thoát thân được, đi bộ ra muốn hít không khí cho thoáng.
Sau đó ông ấy vừa nhấc mắt đã thấy được bọn Tống Nam Thời đang giằng co với Yêu tộc, phía sau còn đi theo một đám người.
Tống Nam Thời cũng thấy được ông ấy.
Chưởng môn: “!”
Bọn đệ tử có tiền đồ thế? Muốn khiêu khích Yêu tộc à?
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau một lúc lâu, Tống Nam Thời suy yếu nói: “Chưởng môn, ngài xem đệ tử lên sân khấu thế này đã đủ nổi bật chưa? Có đủ thể diện cho Vô Lượng Tông chúng ta chưa?”
Chưởng môn: “...”
Rất nổi bật! Rất có thể diện.
Đầu óc ông ấy thật sự bị Tống Nam Thời gặm mới có thể tin lời bảo đảm của nàng!
Tống Nam Thời không bị đánh gãy chân, nàng bị Chưởng môn xám xịt xách vào.
Bọn họ bị dạy dỗ suốt mười lăm phút, lúc này mới được cho vào. Một đám người xám xịt được thị vệ Yêu tộc dẫn vào Diễn Võ Trường, dẫn tới chỗ ngồi của bọn họ, Phật Tử cũng bị người đưa đi.
Tống Nam Thời thở dài, những người khác cũng thở dài.
Nhưng còn chưa xong, không bao lâu, đột nhiên có người hầu đi ra, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ mời các vị qua.”
Trong lòng Tống Nam Thời chợt lạnh.
Xong rồi! Đây là đến tính sổ rồi.
...
Yêu hoàng cũng không muốn tính sổ với bọn họ, Yêu hoàng nghe thị vệ bẩm báo xong chỉ im lặng một lúc rồi hỏi Thái tử: “Bọn họ thật sự đáng tin cậy?”
Thái tử im lặng một lát, vẫn bảo đảm: “Tuy rằng bọn họ làm người rất không đáng tin, nhưng lúc gặp đại sự thì đều rất đáng tin cậy.”
Yêu hoàng cảm thấy càng xong đời.
Nhưng hiện tại ông ta không có cách nào tốt hơn, ông ta chỉ có thể để thị vệ đi mời.
Thị vệ này đi ra ngoài, lại có một thị vệ tiến vào, bẩm báo: “Bệ hạ, vừa rồi trong đám người đi theo Tống tiên tử, có hai người không có thiệp mời. Chúng ta muốn bắt người, bị bọn họ chạy thoát ra ngoài.”
Yêu hoàng nhíu mày, xua tay nói: “Lại thêm một tầng phòng hộ đi.”
Thị vệ lĩnh mệnh mà đi. Yêu hoàng muốn bàn bạc với Thái tử thì lại thấy Thái tử lặng lẽ muốn đi ra.
Yêu hoàng trừng mắt: “Con muốn làm gì!”
Trì Thuật An ngo ngoe rục rịch: “Con đi đón Tiêu Tiêu.”
Yêu hoàng: “...”
Lại là một ngày muốn đổi Thái tử.
Ông ta hít sâu một hơi: “Con không được đi đâu hết cho ta!”
Vì thế, chờ đám người Tống Nam Thời thấp thỏm đi đến, nhìn thấy chính là Trì Thuật An trông mòn con mắt.
Trì Thuật An lập tức đón lên: “Tiêu...”
Hắn chưa nói xong, Yêu hoàng ở phía sau đã đẩy đứa con trai mất mặt của mình một cái, mặt không đổi sắc cười nói: “Khách quý giá lâm, vẻ vang cho kẻ hèn này.”
Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong liếc nhau một cái.
Dáng vẻ này không giống tìm bọn họ gây rối.
Tống Nam Thời thử hỏi: “Không biết lần này Yêu hoàng bệ hạ đột nhiên tìm chúng ta là vì chuyện gì?”
Nụ cười của Yêu hoàng không đổi, giọng nói ấm áp: “Mấy vị đều là người thẳng thắn, ta đây không khách khí nữa.”
Ông ta mỉm cười nói: “Ta tìm các vị, là vì Vạn Tượng Tháp.”
Đám Tống Nam Thời lập tức lại liếc nhau.
Yêu hoàng rất nhạy bén, hỏi: “Ồ? Xem ra các vị đã biết Vạn Tượng Tháp?”
Tống Nam Thời cũng cười, hàm hồ nói: “Có nghe qua.”
Hai người nhìn nhau, ở trong lòng tính toán.
Tống Nam Thời biết Vạn Tượng Tháp có liên quan đến Thẩm Bệnh Dĩ, Yêu hoàng không biết Thẩm Bệnh Dĩ này.
Nhưng ông ta biết Vạn Tượng Tháp có vấn đề, thứ mà nơi này trấn áp...
Ông ta đắn đo một lát, nói thẳng: “Nếu đã mời các vị, ta cũng không lừa các vị.”
Tống Nam Thời nhướng mày, nói: “Yêu hoàng có chuyện mời nói.”
Yêu hoàng bèn nói: “Lần này trẫm và Minh chủ Tiên Minh bất ngờ cử hành đại hội Tiên Đạo trước thời hạn, các vị biết vì sao chứ?”
Tống Nam Thời mỉm cười: “Toàn Tu Chân Giới đều đang suy đoán vì sao lần này lại tổ chức đại hội Tiên Đạo trước thời hạn, chúng ta sao có thể biết được.”
Yêu hoàng nói thẳng: “Bởi vì Vạn Tượng Tháp có vấn đề.”
Tay Tống Nam Thời lập tức căng thẳng, Vân Chỉ Phong lặng lẽ nắm tay nàng.
Yêu hoàng nhìn sắc mặt bọn họ, châm chước nói: “Nói vậy mấy vị đã ít nhiều nghe nói đến Vạn Tượng Tháp, hẳn biết Vạn Tượng Tháp có vấn đề thì có ý nghĩa gì. Chuyện này không thể cho quá nhiều người biết, là Thái tử tin tưởng mấy vị, trẫm mới muốn để các vị mạo hiểm giúp đỡ.”
Tống Nam Thời tỉnh bơ: “Bệ hạ xem trọng chúng ta, Vạn Tượng Tháp có vấn đề, một đám đại năng Tu Chân Giới và Yêu tộc còn ở nơi này đấy, nào đến phiên mấy người chúng ta giúp đỡ.”
Yêu hoàng cười khổ.
Ông ta nói: “Nếu chỗ khác có vấn đề, trẫm tất nhiên sẽ không để các vị mạo hiểm. Nhưng Vạn Tượng Tháp này...”
Ông ta dừng một chút, hỏi: “Mấy vị có biết nếu Vạn Tượng Tháp không có người thủ tháp thì mặc cho ai cũng không thể mở ra.”
Đám Tống Nam Thời liếc nhau rồi gật đầu.
Giọng Yêu hoàng bình tĩnh: “Nhưng nửa tháng trước, phong ấn trong Vạn Tượng Tháp bị người ta động vào.”
Phản ứng đầu tiên của Tống Nam Thời là: “Người thủ tháp động vào?”
Nàng lập tức nghĩ tới Thẩm Bệnh Dĩ.
Nếu Thẩm Bệnh Dĩ thật sự là người thủ tháp...
Ai ngờ Yêu hoàng lại nói: “Không.”
Ông ta nói: “Vạn Tượng Tháp có người thủ tháp xuất hiện hay không, Yêu tộc và Tiên Minh đều có cách biết được. Trên thực tế, Vạn Tượng Tháp đã rất nhiều năm chưa từng có người thủ tháp, nhưng hiện tại phong ấn Vạn Tượng Tháp bị động...”
Ông ta bình tĩnh nói: “Ta và Minh chủ chỉ có hai suy đoán, hoặc là có người dùng thủ đoạn vào Vạn Tượng Tháp, hoặc là thứ bên trong còn sống.”
Tống Nam Thời như suy tư gì đó.
Nàng nhìn về phía Yêu hoàng.
Nàng cảm thấy ông ta không thành thật. Hành vi vừa mở miệng không nói mục đích đã trực tiếp hất mình lên trời này, vậy tất nhiên có chuyện lớn cần bọn họ.
Bọn họ nên biết đến đều đã biết, vậy không làm cũng không được.
Người này muốn tìm đồng lõa.
Nhưng nàng kiềm chế không được sự tò mò của mình, hỏi: “Vậy Yêu hoàng muốn chúng ta làm gì?”
Yêu hoàng cười.
Ông ta nói: “Ta có tin tức người thủ tháp thế hệ này của Vạn Tượng Tháp sẽ xuất hiện trên đại hội Tiên Đạo.”
Tin tức này rất lớn, đến cả Trì Thuật An cũng không biết.
Vì thế Tống Nam Thời ngẩn ra, những người khác cũng ngẩn ra.
Yêu hoàng nhìn bọn họ, muốn xem bọn họ phản ứng thế nào.
Hiện tại ông ta không xác định người thủ tháp là ai, ông ta và Minh chủ từng có rất nhiều suy đoán, trong đó có cả một người trong đám Tống Nam Thời.
Cho nên cân nhắc thật lâu, bọn họ quyết định tiếp xúc với Tống Nam Thời trước.
Cho dù nàng không phải người thủ tháp, ông ta cũng muốn lừa bọn họ giúp ông ta tìm ra người thủ tháp.
Cũng không biết Tống Nam Thời có phản ứng gì...
Ông ta vừa nghĩ như vậy thì thấy Tống Nam Thời ngơ ngác hoàn hồn.
Sau đó nàng rất hâm mộ nói: “Được không một một tòa tháp lớn như vậy. Đây là bất động sản đấy, bán đi thì được bao nhiêu tiền chứ.”
Yêu hoàng: “...”
Con nhóc này ắt không thể là người thủ tháp, nếu không Vạn Tượng Tháp khó giữ được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.