Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 141: Chương 114




Một đêm này, tâm linh Long Ngạo Thiên chịu chấn động cực lớn. Mãi đến ngày hôm sau Tống Nam Thời ngáp một cái rời giường, ở trong sân thấy hắn, cả người hắn vẫn còn ngơ ngác, dáng vẻ có vẻ không quá thông minh.
Tống Nam Thời ngáp một nửa cũng nghẹn lại, thật cẩn thận nói: “Đại sư huynh, huynh làm sao vậy?”
Đại sư huynh ngơ ngác quay đầu lại, thấy sư muội của mình, cũng thấy được Vân Chỉ Phong đi theo phía sau sư muội.
Nét mặt sư muội toả sáng, thần thái sáng láng, nhưng mắt Vân Chỉ Phong lại hơi xanh đen, thoạt nhìn là dáng vẻ không ngủ ngon.
Hình thành đối lập rõ rệt với sư muội của mình.
Đêm qua Giang Tịch mới mở ra cánh cửa thế giới mới lập tức nghĩ nhiều.
Hắn nhịn rồi lại nhịn, không nhịn nổi, muốn nói lại thôi nhìn về phía Tống Nam Thời.
“Sư muội.” Hắn nói.
“Hả.” Nàng đầy nghi hoặc.
Hắn đầy rối rắm nói: “Muội còn trẻ, khác với Vân huynh. Muội phải lấy tu luyện làm trọng, đừng ham hưởng lạc, biết không?”
Tống Nam Thời - bỗng bị dạy dỗ: “...”
Vân Chỉ Phong bị ám chỉ “không còn trẻ”: “...”
Hai người đột nhiên bị công kích đầy sững sờ, đang muốn hỏi sao hắn lại đột nhiên nói vậy thì thấy mặt Giang Tịch đầy rối rắm rời đi, bóng dáng thoạt nhìn già đi mười tuổi.
Tống Nam Thời không hiểu ra sao quay đầu lại hỏi Vân Chỉ Phong: “Ta rất ham hưởng lạc à? Đây là ngày hôm sau khi ta vừa tỉnh lại à?”
Vân Chỉ Phong cũng nhíu mày: “Không mà. Hôm qua nàng giải trừ nguyền rủa của Sư Tích Nương xong thì hết linh lực. Vì khôi phục linh lực tu luyện một suốt đêm, hưởng lạc đâu ra.”
Tống Nam Thời lập tức chuyên nghiệp tâng bốc nhau: “Chàng cũng vì gác mà thức cả một đêm, chàng cũng rất nỗ lực.”
Hai người tâng bốc một lượt thể xác và tinh thần sung sướng.
Liễu lão nhân khẽ chuồn từ ngọc bội ra muốn nghe lén: “...”
Không phải đêm qua các ngươi chơi nhập vai à, hợp lại cuối cùng vậy mà một người tu luyện một người gác đêm?
Mặt Liễu lão nhân đầy dấu chấm hỏi.
... Hiện tại người trẻ tuổi đều chơi kiểu này à?
Vì thế Tống Nam Thời vừa ngẩng đầu, thấy được Liễu lão nhân có vẻ mặt như táo bón bay ở cách đó không xa.
Tròng mắt nàng vừa chuyển, rời khỏi Vân Chỉ Phong, giả vờ không để ý đi qua. Nhưng khi Liễu lão nhân cho rằng lần này nàng sẽ giống như trước trực tiếp đi ngang qua giả vờ không thấy ông ấy, Tống Nam Thời đột nhiên dừng lại bước chân ở trước mặt ông ấy không xa, bất chợt hỏi: “Đại sư huynh, tối hôm qua hẳn không phải vô duyên vô cớ tìm ta chứ?”
Liễu lão nhân sợ hết hồn, trong chốc lát chưa phản ứng được đây là đang nói chuyện với ông ấy.
Sau đó ông ấy trợn tròn hai mắt, khiếp sợ nói: “Mẹ kiếp! Cuối cùng không giả bộ nữa à?”
Tống Nam Thời: “... Phải, ta ngả bài.”
Liễu lão nhân lập tức bắt đầu “Chậc chậc chậc”, thân quỷ bay tới bay lui xung quanh nàng giống như đang đánh giá một thứ đồ mới lạ.
Tống Nam Thời: “...”
Xong rồi! Còn chưa nói nổi hai câu, nàng cũng đã bắt đầu hối hận về quyết định này.
Nàng ăn no rửng mỡ à? Muốn ngả bài với lão già lắm mồm này?
Tống Nam Thời hít sâu một hơi, nói: “Là đại sư huynh có việc tìm ta hay là ông có việc tìm ta?”
Liễu lão nhân vừa chậc chậc chậc vừa nói: “Sao ngươi biết chúng ta có việc? Ngươi tính ra được à?”
Tống Nam Thời trợn trắng mắt: “Đại sư huynh không có việc gì sẽ không hơn nửa đêm chạy đến chỗ ta.”
Thấy Liễu lão nhân còn giữ vẻ mặt ngạc nhiên không dứt, nàng quay đầu muốn đi.
Liễu lão nhân thấy thế, không tình nguyện nói: “Được, được, được, là ta có việc.”
Tống Nam Thời dừng lại, quay đầu nhìn ông ấy, ý bảo có việc mau nói.
Sau đó ông lão này nói ra lời gây sốc: “Ta biết Thẩm Bệnh Dĩ. Năm đó ta bị ông ta giết.”
Tống Nam Thời kinh hãi, lập tức đứng lại.
Nàng nhìn trái nhìn phải, nói: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện?”
Liễu lão nhân lại lắc đầu, nói: “Không cần, thật ra điều ta muốn nói cũng không nhiều lắm.”
Vẻ mặt ông ấy rất bình tĩnh, nói: “Lúc ấy ông ta tuyên bố với bên ngoài tên là Thẩm Tri Mính, chủ động kết giao với ta. Chúng ta không giấu gì nhau, làm bạn du lịch, rất nhanh trở thành bạn thân.”
Tống Nam Thời nhíu mày: “Ông ta cũng sẽ kết bạn với người khác á?”
Liễu lão nhân cười rồi nói: “Ta không biết ông ta có thể kết bạn với người khác hay không. Nhưng lúc ấy, ta lại là thật sự cảm giác được ông ta thật lòng coi ta là bạn. Đương nhiên, có khả năng là kỹ thuật diễn của ông ta quá tốt, cũng có khả năng là ánh mắt của ta quá kém, nhưng mấy thứ này không quan trọng.”
Ông ấy dừng một chút rồi nói: “Sau đó ta chết ở trên tay ông ta.”
Tống Nam Thời: “...”
Kết bạn á? Cái kiểu muốn mạng à.
Liễu lão nhân tiếp tục: “Nhiều năm như vậy ta đều rất khó hiểu. Vì sao ông ta phải đột nhiên ra tay giết ta? Nhưng trong khoảng thời gian này ta lại dần dần hiểu ra.”
Ông ấy nhìn Tống Nam Thời, nói: “Thời gian ông ta giết ta, đúng là trước khi ra tay với Diệp gia. Ông ta đang thí nghiệm hóa thân của mình có thể làm mất tác dụng của nghiệp quả trên người không. Mà ta chính là sản phẩm thí nghiệm kia.”
Tống Nam Thời lập tức im lặng.
Sau một lát, nàng bình tĩnh nói: “Muốn ta báo thù cho ông à? Nể mặt đại sư huynh, ta không thu tiền của ông.”
Liễu lão nhân cười ha ha.
Ông ấy nói với vẻ ung dung: “Trước kia, ta cảm thấy tính cách mấy sư huynh muội các ngươi trời nam biển bắc. Bây giờ lại cảm thấy, có một số lúc các ngươi thật giống nhau.”
Tống Nam Thời nhướn mày, nói: “Vì sao?”
Liễu lão nhân: “Nói cũng gần như vậy. Đại sư huynh của ngươi cũng từng nói vậy. Nếu hắn đã nói, ta đây sẽ chờ hắn báo thù cho ta. Còn ngươi á, cứ chăm sóc cho thằng nhóc họ Sư kia là được.”
Thằng nhóc họ Sư...
Tống Nam Thời thiếu chút nữa không biết là ai.
Sau đó nàng nói với vẻ một lời khó nói hết: “Ông nói là Sư lão đầu à?”
Liễu lão nhân: “Đúng là thằng nhóc đó.”
Tống Nam Thời lập tức câm nín. Nàng ngẫm dáng vẻ Liễu lão nhân râu tóc hoa râm, lại nghĩ đến Sư lão đầu, một lời khó nói hết: “Ông nhất định phải chiếm phần hơn này?”
Liễu lão nhân trừng mắt, nói: “Cái gì mà chiếm phần hơn? Ta và sư tôn nó là đồng lứa. Tuy rằng tên chó kia không phải con ngươi, nhưng nếu nói đúng ra thì họ Sư cũng phải gọi ta một câu sư thúc đấy.”
Tống Nam Thời: “...”
Vậy nàng phải gọi sư thúc tổ.
Được lắm, trực tiếp cao hơn hai vai vế, nếu Sư lão đầu nghe thấy được có lẽ sẽ bùng nổ luôn đấy.
Nàng chỉ có thể im lặng chống đỡ.
Liễu lão nhân xem phản ứng của nàng, không quá vừa lòng, nhưng vẫn nói: “Được rồi! Lần này ta tìm ngươi, là muốn nói cho ngươi hai việc. Mấy ngày nay, ta ngày đêm suy ngẫm cảm thấy ngươi hẳn có thể sử dụng được.”
Tống Nam Thời: “Có liên quan đến Thẩm Bệnh Dĩ?”
Liễu lão nhân gật đầu.
Ông ấy bình tĩnh nói: “Thứ nhất, đoạn thời gian ta và Thẩm Tri Mính, cũng chính là Thẩm Bệnh Dĩ cùng nhau du lịch, phát hiện thân thể ông ta cực kỳ không tốt. Có mấy lần ta đều suýt nữa cho rằng ông ta nguy kịch đến nơi, cũng đúng là bởi vì điểm này, ta rất chăm sóc ông ta. Ngày thường gần như không có phòng bị gì với ông ta.”
Thân thể không tốt...
Tống Nam Thời như suy tư gì nói: “So với Diệp Tần Châu thì sao?”
Liễu lão nhân cười nhạo: “Diệp Tần Châu với Thẩm Tri Mính lúc trước... Thẩm Bệnh Dĩ thì đều có thể coi như thân thể cường tráng.”
Ông ấy dừng một chút, nói: “Hơn nữa, ông ta cực kỳ không thích người khác nói về thân thể mình, thậm chí có phần giấu bệnh sợ thầy. Có một lần mắt thấy thân thể ông ta đã cực kỳ không tốt, ta cho rằng ông ta không qua được. Nhưng ông ta không chịu mời Y tu. Ta đã muốn cứng rắn đưa ông ta đi xem Y tu, ai biết đến hôm sau, thân thể ông ta đột nhiên lại tốt...”
Khi đó, Liễu lão nhân chỉ cảm thấy may mắn, cho rằng bạn thân của mình chịu qua được một kiếp.
Nhưng hiện giờ, một vài chi tiết trước kia chưa bao giờ phát hiện không khỏi nổi lên trong lòng.
Ví dụ như ngày đó thân thể ông ta khôi phục, có một tu sĩ ở khách điếm cách vách đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, nghe nói là việc làm của tà tu. Nhưng lúc ấy Liễu lão nhân chỉ lo thân thể của bạn thân mình nên nghe qua cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng mà hiện giờ...
Ông ấy hít sâu một hơi, nói: “Mấy ngày trước đây, khi ta biết Thẩm Bệnh Dĩ chính là Thẩm Tri Mính, còn tưởng rằng từ ban đầu ông ta đã tính kế ta, cho nên không muốn dùng tên thật. Nhưng hiện tại xem ra, dĩ nhiên có một phần do điều này, nhưng phần lớn sợ là ông ta vốn không thích tên thật này.”
Thẩm Bệnh Dĩ.
Ông ta đều kiêng kị với thân thể yếu ớt của mình thành như vậy, sao có thể thích được một cái tên như vậy.
Tống Nam Thời nghe vậy như suy tư gì.
Thẩm Bệnh Dĩ, bệnh tật ốm yếu?
Theo lý thuyết, bản thể là thế nào, hóa thân sẽ gần giống như vậy. Nhưng mấy hóa thân bên ngoài của Thẩm Bệnh Dĩ kia, người nào người nấy khỏe mạnh.
Là sau này gặp kỳ ngộ gì cho nên thân thể hết bệnh? Hay là...
Tống Nam Thời đột nhiên nhớ tới năm đó Thẩm Bệnh Dĩ hạ nguyền rủa với Thẩm gia - chính là Diệp gia hiện tại.
Nếu theo thời gian ông ta phân hoá ra thứ nhất, Diệp gia hẳn là nhà thứ nhất bị ông ta hạ nguyền rủa quy mô lớn như vậy, trước đó dù là có, chỉ sợ cũng chỉ là quy mô nhỏ thôi.
Bởi vì thân thể ông ta không tốt.
Nếu thân thể ông ta mạnh khỏe cũng thôi, thân thể suy yếu, nếu thêm việc nguyền rủa, hơn nữa là nguyền rủa quy mô lớn. Cho dù ban đầu có lẽ có thể sử dụng Ảnh Quỷ hấp thụ khí vận người khác tăng mạnh cho bản thân, nhưng làm như vậy cũng lây dính nghiệp quả, lấy thân thể ông ta khi đó, sợ là ông ta không thể chịu nổi dù chỉ một lôi kiếp nhỏ.
Cho nên hóa thân đầu tiên, đã gánh vác nguyền rủa huyết mạch của ông ta, cũng gánh vác nghiệp quả của ông ta.
Vì thế hóa thân đầu tiên đã chết.
Nhưng sau đó, cho dù là Ảnh Nhị, Ảnh Tam hay là Ảnh Tứ đều sống được rất tốt.
Nói cách khác, sau đó ông ta cũng không dùng hóa thân gánh nghiệp, nhưng cho dù là nhận Sư lão đầu làm đồ đệ hay vào lúc khác, ông ta làm không ít việc ác, thậm chí động một tí là giết sạch cả thôn nhưng vẫn có thể sống tốt.
Khi ông ta gặp được Sư lão đầu, đúng là sau một lần lôi kiếp. Lần đó lôi kiếp làm ông ta suýt chết, mạng người chết oan cả thôn kia trong miệng Sư lão đầu e rằng đều bị Thẩm Bệnh Dĩ dùng Ảnh Quỷ hút đi tuổi thọ, cho nên ông ta mới chống được lôi kiếp lần này.
Nhưng nếu có thể chống qua lôi kiếp, đã nói rõ dù thân thể ông ta không tốt, cũng không yếu đến mức như Liễu lão nhân nói.
Khác biệt trong này, chỉ là vì ông ta nguyền rủa Diệp gia.
Tống Nam Thời im lặng một lát.
Trước kia, nàng không rõ rốt cuộc Diệp gia đã làm gì, khiến Thẩm Bệnh Dĩ không tiếc hao phí một hóa thân cũng muốn hạ nguyền rủa huyết mạch Diệp gia.
Nhưng nếu... Thẩm Bệnh Dĩ hạ nguyền rủa huyết mạch, là thông qua cái chết của đệ tử Diệp gia và xu hướng khí vận suy tàn tẩm bổ huyết mạch cho bản thân ông ta thì sao?
Diệp gia càng ngày càng suy tàn, Thẩm Bệnh Dĩ đã không còn ốm yếu trong miệng Liễu lão nhân.
Vậy Diệp gia... Thật đúng là xui tám đời, mới có đệ tử như vậy.
Tống Nam Thời không nhịn được xoa xoa trán.
Nàng hỏi: “Đây là thứ nhất, vậy thứ hai đâu?”
Liễu lão nhân ngẫm nghĩ, chậm rì rì nói: “Thứ hai, khi đó chúng ta là bạn thân, ta đã từng hỏi sư thừa của ông ta.”
Tinh thần Tống Nam Thời rung lên, lập tức nhìn sang.
Liễu lão nhân thấy thế cười nói: “Ngươi đừng vui mừng quá sớm. Tuy rằng ông ta nói với ta, nhưng khi đó ta chưa bao giờ nghe nói đến nơi mà ông ta nhắc đến. Nếu tên của ông ta là giả, nào biết sư thừa trong miệng ông ta ta không phải là nói dối để lừa ta.”
Tống Nam Thời: “Ông nói trước đi.”
Liễu lão nhân: “Ông ta nói sư thừa của mình là Vạn Tượng Tháp.”
...
Liễu lão nhân đi rồi.
Tống Nam Thời ghi nhớ hai mấu chốt “Trước kia Thẩm Bệnh Dĩ yếu ớt” và “Vạn Tượng Tháp” này, cũng suy tư mà rời đi.
Sau đó nàng mới ra khỏi nhà đã đụng phải Sư lão đầu không biết đứng ở bên ngoài bao lâu.
Tống Nam Thời giật mình, không khỏi chột dạ.
Sau đó nàng nghe thấy Sư lão đầu hỏi: “Con đang nói chuyện với ai?”
Tống Nam Thời: “...” Sơ ý! Không phát hiện Sư lão đầu ở bên ngoài.
Nàng chột dạ: “Con không có.”
Sư lão đầu lẳng lặng nhìn nàng, một lát sau, nói: “Trên đời này, có vài người sẽ vì chấp niệm quá sâu lúc sống mà sau khi chết không vào luân hồi trở thành ác quỷ. Nhưng ác quỷ chung quy vẫn chiếm một chữ ‘ác’, ta không biết con có thể thấy nó thế nào, nhưng con có thương nó cũng không được làm gì cho nó. Con dám giúp nó, nó sẽ dám ăn con không nhả xương.”
Tống Nam Thời thấy ông hiểu sai, lập tức nói: “Không phải con, đó... là người bên cạnh đại sư huynh.”
Lông mày Sư lão đầu vừa động, nói: “Ác quỷ bên cạnh đại sư huynh? Ta nói mà! Khí vận dao động bên cạnh hắn là lạ, rõ ràng là hai người. Ta còn tưởng rằng hắn bị thứ đồ dơ bẩn gì nhập vào người đấy!”
Tống Nam Thời đang muốn giải thích không phải ác quỷ: “...”
Nàng ngạc nhiên: “Người đã nhìn ra?”
Sư lão đầu vung tay áo: “Ta là Quẻ sư!”
Tống Nam Thời phân biệt rõ một chút, sau đó đắn đo nói ra chuyện lão gia gia đi theo bên cạnh đại sư huynh, lão gia gia kia còn bị bạn thân là Thẩm Bệnh Dĩ đâm sau lưng.
Lúc ban đầu Sư lão đầu còn nghe đến rất hứng thú, nghe rồi không khỏi trầm mặc.
Ông im lặng một lúc rồi hỏi: “Ông ta nói gì với con?”
Tống Nam Thời nhìn ông ấy một lúc.
Nàng muốn cho ông ấy thoát khỏi tâm ma Thẩm Bệnh Dĩ, nhưng đây không phải thời cơ tốt.
Vì thế nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Ông ấy nói người nên gọi ông ấy là sư thúc.”
Sư lão đầu: “??”
Sư lão đầu giận tím mặt!
Ông ấy giậm chân nói: “Đánh rắm! Lúc ông ta chết còn chưa bằng tuổi ta đấy! Ta gọi sư thúc cái quỷ gì!”
Sau đó Tống Nam Thời trơ mắt nhìn ông lão này hùng hổ đi tìm đại sư huynh.
Tống Nam Thời theo một đoạn, thấy ông ấy tìm được đại sư huynh ở trong viện.
Tin tức tốt là ông ấy không nhìn thấy Liễu lão nhân.
Tin tức xấu là ông ấy có thể thấy đại sư huynh.
Vì thế, Tống Nam Thời ngây ra nhìn Sư lão đầu nhìn chằm chằm đại sư huynh một lúc lâu sau đó bắt đầu chửi mắng.
Tống Nam Thời: “...”
Đại sư huynh: “...”
Hắn cầm kiếm mờ mịt đứng ở tại chỗ, bị Sư lão đầu chửi cho đần ra, bên cạnh hắn chính là Liễu lão nhân vỗ đùi cười khành khạch.
Hai người, một người không nhìn thấy, một người thấy được nhưng đối phương không nghe thấy, đại sư huynh kẹp ở giữa thành đối tượng bị trút giận, bị phun đến mặt đầy nước miếng.
Bị kẹp giữa hai ông lão, không biết làm sao.
Ánh mắt xin giúp đỡ của hắn không khỏi dừng ở trên người Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời im lặng một lát, đột nhiên chắp tay với hắn rồi nhanh chóng chuồn mất.
Lúc này Vân Chỉ Phong cũng từ phòng đi ra, nhìn Sư lão đầu mắng Giang Tịch, rất mờ mịt.
Hắn hỏi: “Sao Giang huynh chọc Sư tiền bối rồi? Sư tiền bối giận đến vậy.”
Tống Nam Thời đổ thêm dầu vào lửa: “... Ai biết được.”
Giang Tịch cứ vậy bị hai ông lão vây quanh, từ sáng sớm chửi tới chiều tối.
Một ông lão mọi người đều thấy, một ông lão khác không ai nhìn thấy. Hắn không biết bọn họ nói chuyện với nhau cũng là vấn đề, chỉ ngẫu nhiên coi hắn thành cái loa, vì sao còn mắng hăng đến vậy.
Giang Tịch bị mắng đến tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.
Ngay lúc này, Diệp Lê Châu khiêng ca ca hắn phong trần mệt mỏi mà đến.
Thật sự khiêng tới.
Lúc bọn họ vào cửa, Tống Nam Thời thấy Diệp Tần Châu đã bắt đầu trợn trắng mắt.
Tống Nam Thời kinh hãi, vội vàng lên đón, Giang Tịch lại cực mừng, vội vàng thoát khỏi hai ông lão, cũng đi lên đón.
Mọi người ba chân bốn cẳng rối loạn, Diệp Tần Châu tốt xấu gì không chết ở trên tay thân đệ đệ của mình.
Tống Nam Thời vừa nhẹ nhàng thở ra thì thấy Diệp Tần Châu thuần thục lấy ra một cái khăn, bắt đầu khụ khụ khụ ở trước mặt mọi người, sau đó hộc máu.
Mọi người: “...”
Cảm giác quen thuộc này.
Chỉ có một mình đệ đệ hắn kinh hãi: “Ca ca!!!”
Tống Nam Thời thấy thế đỡ trán, trực tiếp vung tay lên, nói: “Nâng y vào phòng cho khách, bây giờ ta sẽ giúp y giải trừ nguyền rủa.”
Nàng sợ bị lăn lộn một phen như vậy, nàng ra tay muộn lát nữa thì người này sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Diệp Tần Châu muốn nói gì, nhưng Diệp Lê Châu nghe vậy không nói hai lời, nâng ca ca mình lên chạy vào trong phòng.
Diệp Tần Châu “phì” một tiếng, một búng máu lại phun ra.
Tống Nam Thời: “...”
Một đoạn thời gian không gặp, đôi huynh đệ này thật sự càng thêm thái quá.
Lăn lộn như vậy cũng không chết, không thể không nói, Diệp Tần Châu mạng lớn.
Nàng vội đuổi theo Diệp Lê Châu, gà bay chó sủa lăn lộn một trận, quay đầu nhìn thấy ánh mắt của Diệp Tần Châu.
Nàng không khỏi cười: “Đã lâu không gặp.”
Diệp Tần Châu cũng cười, vẻ mặt rất bình thản: “Cũng không bao lâu.”
Y dừng một chút, nói: “Ta còn tưởng gặp lại ngươi phải mấy trăm năm sau. Ngươi nắm giữ quẻ Càn, công thành danh toại. Ta còn nghĩ làm thế nào sống mấy trăm năm đây, ai biết ngươi không để ta chờ bao lâu.”
Tống Nam Thời cười, đầu ngón tay lóe ra một chút ánh vàng.
Nàng nói: “Không phải ta thực hiện lời hứa à.”
Ánh vàng hiện lên, hoàn toàn đi vào trong cơ thể Diệp Tần Châu.
Một ngàn năm đau đớn giãy giụa của Diệp gia, cuối cùng chấm dứt.
Diệp Tần Châu nằm ở trên giường, cảm nhận được nhẹ nhàng xưa nay chưa từng có trong thân thể, đột nhiên cười ra nước mắt.
...
Cùng ngày, huynh đệ Diệp gia đều rất vui mừng.
Sau đó bọn họ quyết định mời khách, nhất định phải mời khách.
Diệp Lê Châu thề son sắt: “Hôm nay ta nhất định phải mời các ngươi ăn một bữa! Các ngươi đừng ai muốn cản ta!”
Quay đầu đã thấy mọi người xếp hàng ngồi xong, Úc Tiêu Tiêu thậm chí còn bưng bát, dáng vẻ cực kỳ chờ mong.
Diệp Lê Châu: “...”
Diệp Tần Châu im lặng một lát rồi nói: “Đi lên núi đánh ít gà rừng thỏ hoang đi. Hôm nay ta tự làm.”
Mọi người cho rằng thật sự mời khách: “...”
Thật không hổ là ngươi.
Mắt thấy hai huynh đệ thật sự ra cửa đánh thỏ hoang, mọi người ngồi xổm trong viện thở ngắn than dài.
Tống Nam Thời nhìn một vòng, ánh mắt dừng ở trên người tiểu sư muội, đột nhiên cảm thấy trên người nàng thiếu gì đó.
Sau đó nàng chợt trợn tròn mắt: “Sư muội, con thỏ của muội đâu?”
Úc Tiêu Tiêu nhìn về phía cánh tay mình, cũng ngẩn ra.
Nàng ấy cuống quýt đứng dậy: “Hỏng rồi! Nó chạy đi rồi à? Sẽ không bị huynh đệ Diệp gia coi là thỏ hoang mà săn chứ!”
Mà lúc này, một con thỏ màu đen đang lặng yên không một tiếng động theo chân tường chuồn ra sân, một đường ngửi gì đó, mũi nhúc nhích, nhíu mày.
Ngay sau đó, hắn đã bị người ta xách lên.
Sau đó rồi thấy được một gương mặt trợn mắt há hốc mồm.
Người nọ khiếp sợ nói: “Ngươi là... Thái tử?”
Trì Thuật An: “...”
Con thỏ mở miệng, phát ra tiếng người: “Ngươi là người phương nào? Chính là ngươi để lại hơi thở dẫn cô ra đây?”
Hắn vừa mở miệng, người nọ vội vàng buông con thỏ xuống, nói: “Thuộc hạ Hồ Bất Tri của Hồ tộc, 57 năm trước, từng được tuyển làm Thị vệ của Thái tử. Chẳng qua mới làm mấy ngày đã phải trở về quê nhà vì có việc.”
Trì Thuật An ngẫm nghĩ rồi hiểu rõ: “Ngươi chính là Thị vệ năm đó bị khai trừ vì vào phòng bếp ăn trộm gà à?”
Hồ Bất Tri: “... Phải.”
Hai chân trước của thỏ đen đặt ở đầu gối, cả người thỏ ngồi nghiêm chỉnh.
Hắn uy nghiêm: “Ngươi tới tìm cô?”
Hồ Bất Tri lập tức nói: “Thuộc hạ nghe nói Thái tử mất tích, bèn tìm ở Nhân tộc suốt một năm, chỉ cầu có thể đón Thái tử về! May mà trời xanh không phụ!”
Hắn ta nói với giọng kích động, Trì Thuật An nghe vậy hơi cảm động.
Hắn đang muốn nói gì, đột nhiên thấy một thứ đồ rơi ra từ ống tay áo của Hồ Bất Tri.
Hắn cúi đầu nhìn, Hồ Bất Tri cũng nhìn.
Chỉ thấy đó là một mật lệnh hoàng thất Yêu tộc treo giải thưởng tìm kiếm Thái tử.
Trên mật lệnh, tìm được hắn có thể được thưởng hai mươi vạn linh thạch.
Trì Thuật An: “...”
Hắn ngẩng đầu nhìn.
Hồ Bất Tri cười xấu hổ, cả người cực kỳ chột dạ.
Thật ra hắn ta chỉ du lịch ở Nhân tộc, trùng hợp gặp được Thái tử, lại vừa hay nhớ tới mật lệnh này bèn muốn kiếm hời.
Ai biết...
Nhưng Trì Thuật An lại không đếm xỉa tới hắn ta, trong lòng Trì Thuật An chỉ có một suy nghĩ.
Thứ này, tuyệt đối không thể để Tống Nam Thời nhìn thấy!
Nếu không, nàng có thể bán hắn cho Yêu tộc!
Tuy rằng không nói rõ, nhưng hắn cảm thấy nàng tuyệt đối biết mình chính là Thái tử Yêu tộc!
Nhưng đúng lúc này, phía sau truyền đến âm thanh khủng bố.
Tống Nam Thời: “Sư muội mau xem, con thỏ của muội ở chỗ này! Ô? Đây là cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.