Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 139: Chương 112




Nhưng lúc này, đám Tống Nam Thời còn hoàn toàn không biết gì về lời đồn thái quá này cả.
Tống Nam Thời chống lại tầm mắt “Ta đứng đây xem con tìm đường chết” của Sư lão đầu, thúc giục Vân Chỉ Phong liên hệ huynh đệ Diệp gia.
Vân Chỉ Phong không nhúc nhích, ngược lại hỏi: “Lấy tu vi hiện tại của nàng, dùng một lần quẻ Càn cần tiêu hao bao nhiêu linh lực?”
Tống Nam Thời chép miệng, nói: “Vậy phải xem dùng nó làm cái gì?”
Vân Chỉ Phong: “Ví dụ như?”
Tống Nam Thời chột dạ, nói: “Ví dụ như, nếu ta chỉ dùng quẻ Càn cứu sống một con chó con mèo ven đường, hơn nữa con chó con mèo này ngày sau sẽ không đột nhiên mở ra linh trí, sẽ không tu luyện thành yêu, sẽ không liên lụy một loạt nhân quả thậm chí mang đến rúng động cho toàn bộ Tu Chân Giới ở mấy chục mấy trăm năm sau thì ta đây dùng một lần quẻ Càn sẽ tiêu tốn linh lực không nhiều hơn người ta tính mệnh vài lần lắm.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Mọi người: “...”
Nghe thì có vẻ ổn đấy, nhưng liên tiếp nhiều “Sẽ không” như vậy chồng lên nhau, sao làm người nghe mà lòng hốt hoảng.
Vân Chỉ Phong im lặng một chút, hỏi: “Vậy nếu như kia thì sao? Ví dụ như nàng cứu một con chó. Trăm năm sau nó tu luyện thành yêu, yêu quái này tâm tư tà ác, tai họa nhân gian, giết người vô số. Nàng lại phải làm sao bây giờ?”
Tống Nam Thời cũng im lặng một chút, sau đó nói: “Vậy cần người khởi xướng là ta đi bình định, khôi phục hết tất cả về con đường vốn có khi con chó kia không bị cứu sống cũng không thành yêu.”
Vân Chỉ Phong rất nhạy bén: “Vậy nếu không khôi phục được thì sao? Ví dụ như con khuyển yêu kia thiên phú dị bẩm thực lực cường đại, một lòng làm loạn nhân gian. Nàng đã không thể ngăn cản nó, cũng không cứu được những người khác.”
Tống Nam Thời rất dứt khoát: “Nói như vậy, một nửa nhân quả do khuyển yêu kia làm ra e rằng đều sẽ dừng ở trên người của ta.”
Dứt lời, người nghe hiểu đều trầm mặc, Vân Chỉ Phong nhìn nàng không nói lời nào.
Người nghe không hiểu thì rất mờ mịt.
Ví dụ như đại sư huynh đơn thuần của nàng.
Hắn mờ mịt nói: “Không phải nói quẻ Càn à? Sao lại thành khuyển yêu?”
Chư Tụ hít sâu một hơi: “Huynh câm miệng đi.”
Hiện tại nàng ấy cảm thấy chuyện lớn, rất lớn rồi.
Một lời định sinh tử, nghe có vẻ dùng tốt, nhưng liên lụy đến tương lai, liên lụy đến nhân quả, thậm chí còn liên lụy đến toàn bộ Tu Chân Giới...
Sao thứ này nghe vào không giống như là thuật pháp bình thường nhỉ.
Ngược lại... mơ hồ có dấu vết pháp tắc Thiên Đạo.
Chư Tụ nghe mà hãi hùng khiếp vía.
Mà Vân Chỉ Phong im lặng một lát, tay nắm chặt lại buông ra, tiếp tục hỏi: “Nhưng cho dù nàng dùng quẻ thuật, trước khi cứu người cũng không có khả năng biết người mà nàng cứu ngày sau có thể trở thành như vậy hay không mà.”
Tống Nam Thời dứt khoát gật đầu: “Đúng vậy! Ta cũng chỉ có thể nhìn thấy trước mắt, ngày sau nếu bọn họ làm chuyện như vậy, thì ngày sau ta sẽ phải đền bù. Cho nên quẻ tượng này không phải dùng để cho ta làm mưa làm gió, ta chỉ có thể dùng cẩn thận.”
Nàng bình tĩnh nói: “Bất kỳ sống chết của kẻ nào đều liên mạng đến số mệnh. Rất rất nhiều số mệnh cấu thành số mệnh của toàn bộ Tu Chân Giới. Cho dù sống hay chết, thay đổi số mệnh của bất kỳ người nào, đều có khả năng ảnh hưởng đến số mệnh của toàn bộ Tu Chân Giới, khác nhau chẳng qua là phương diện tốt hay phương diện xấu mà thôi.”
Vân Chỉ Phong ngẫm nghĩ, như suy tư gì nói: “Nếu quẻ tượng này hạn chế lớn như vậy thì...”
Tống Nam Thời: “Hả?”
Vân Chỉ Phong bình tĩnh: “Vậy trước tiên đừng cứu họ Diệp kia.”
Tống Nam Thời: “...”
Lúc đi, ngươi gọi người ta Diệp huynh, bây giờ biến thành họ Diệp.
Đây là tình huynh đệ plastic gì thế?
Tống Nam Thời chỉ có thể mặt đầy vạch đen nói: “Ta cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn.”
Vân Chỉ Phong đã sớm biết nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý, chỉ thử nhắc đến thôi, bởi vậy cũng không có bao nhiêu tiếc nuối.
Hắn gật đầu, đưa ra phương án thứ hai của mình: “Ta sẽ nhìn chằm chằm huynh đệ Diệp gia. Nếu ngày sau bọn họ làm ra việc gì nguy hại đến Tu Chân Giới, ta sẽ tự mình động thủ.”
Tống Nam Thời: “... Chàng tự mình động thủ cái gì?”
Vân Chỉ Phong vươn tay cắt ngang qua cổ.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng cảm ơn ngươi mưu tính sâu xa thay huynh đệ Diệp gia.
Sư lão đầu thì trừng mắt nhìn Vân Chỉ Phong, nói: “Tống nha đầu nói không sai, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn.”
Ông ấy nói: “Con tiếp tục nói đi, cứu con mèo con chó bình thường cần dùng linh lực không lớn, vậy nếu cứu những người khác thì sao?”
Tống Nam Thời ngẫm nghĩ, tiếp tục so sánh.
Nàng nói: “Nếu ngày mai Tu Chân Giới chúng ta phải bị hủy diệt, đại năng mà con cứu nhất định phải chết hôm nay, nhưng có năng lực ngăn sóng lớn cứu vớt Tu Chân Giới.”
Sư lão đầu nghiêm túc gật đầu: “Sau đó thì sao?”
Tống Nam Thời khoanh tay: “Con có thể linh lực hao hết ngỏm củ tỏi ngay tại chỗ.”
Sư lão đầu: “...”
Ông ấy nói ngay: “Ta cảm thấy họ Vân này nói không sai. Con cứu người thì cũng được, nhưng con phải chuẩn bị tốt việc ngày sau phải giết được người ta.”
Tống Nam Thời: “...”
Đại thiện nhân.
Nàng hít sâu một hơi, nói: “Con nói đều là tình huống cực đoan, trong hiện thực nào có nhiều tình huống cực đoan như vậy để con thực hành chứ.”
Nàng ngẫm nghĩ lại nói: “Huống hồ dù là huynh đệ Diệp gia hay là chính Sư lão đầu người, đều từng bị Thẩm Bệnh Dĩ nguyền rủa. Muốn nói thay đổi số mệnh, thì cũng là Thẩm Bệnh Dĩ thay đổi số mệnh trước. Chuyện con làm là bình định đó.”
Hai người nghe vậy đồng thời khẽ hở phào.
Vân Chỉ Phong còn nói: “Dẫu sao cũng quen biết nhau, ta cũng không muốn ngày sau chĩa mũi đao về phía bọn họ.”
Tống Nam Thời: “...”
Tóm lại ngươi không nói giỡn mà là thật sự suy xét một ngày kia cho huynh đệ Diệp gia một đao hả.
Nàng cảm thấy bọn họ nghĩ quá nghiêm trọng, mình cũng nói quá nghiêm trọng, không khỏi giải thích: “Ta nói rồi mấy lời ta nói chỉ là tình huống cực đoan.”
Nàng cười nói: “Trên đời này, sự sống chết của một người có thể ảnh hưởng toàn bộ Tu Chân Giới có được mấy người? Cho dù có ảnh hưởng, số mệnh Tu Chân Giới cũng không phải luôn không thay đổi, tốt một chút hoặc hỏng một chút, có lẽ là sóng to gió lớn với phàm nhân và tu sĩ. Nhưng với Thiên Đạo mà nói có lẽ chỉ là một hạt bụi, trừ khi là chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của cả nhân gian, nếu không thì cho dù thiên hạ đại loạn, chỉ cần nhân gian chưa huỷ diệt, vậy cũng chỉ thuộc về trị loạn hưng suy của phàm nhân và tu sĩ.”
Lúc bắt đầu nói nàng còn cười, nói xong lời cuối cùng, trên nét mặt vậy mà có phần lạnh lùng mà bản thân nàng không hề phát hiện giống như “Huỷ diệt nhân gian” làm người ta hãi hùng khiếp vía kia cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ trong miệng nàng.
Mọi người đều không khỏi im lặng, do dự nhìn về phía Tống Nam Thời.
Một giây đó, bọn họ thậm chí suýt nữa không quen biết gương mặt quen thuộc trước mắt.
Tống Nam Thời lại không hề phát hiện. Thậm chí nàng không khỏi nghĩ xuất thần, không trách được vạn năm trước Ma Môn phát triển nhanh như vậy, lại huỷ diệt nhanh như vậy. Hóa ra là Thiên Đạo phát hiện Ma Môn sẽ điên đảo nhân gian...
Nàng vô thức nghĩ, rồi đột nhiên khựng lại.
... Sao nàng đột nhiên biết vạn năm trước Ma Môn huỷ diệt là chuyện Thiên Đạo đã định?
Chưa bao giờ có người nói điều này với nàng.
Nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy nàng vốn nên biết.
Thật giống như... Thiên Đạo chính miệng nói cho nàng vậy.
“Tống Nam Thời.” Vân Chỉ Phong đột nhiên mở miệng.
Tống Nam Thời hoảng sợ, hoàn hồn, mờ mịt nhìn hắn.
Vân Chỉ Phong lạnh tanh: “Nàng ngủ đã lâu rồi, muốn ăn chút gì không?”
Nàng không biết vì sao đề tài đột nhiên nhảy tới phương diện ăn uống, nhưng vẫn theo bản năng nói: “Ta muốn ăn bánh bao nhỏ thêm cay.”
Vân Chỉ Phong gật đầu: “Đã biết.”
Sau đó hắn đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Tống Nam Thời cảm thấy chả hiểu ra sao, nhưng sau khi nàng mở miệng nói chuyện, những người khác lại đều mang dáng vẻ nhẹ nhàng thở ra.
Nàng không nhịn được phân biệt rõ một chút, lúc này mới cảm thấy không đúng.
Nàng không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi ta...”
Chư Tụ cũng nhỏ giọng nói: “Vừa rồi, lúc muội nói ra mấy lời kia, thiếu chút nữa tỷ đã nhận không ra muội.”
Mấy lời kia?
Tống Nam Thời không khỏi nhớ lại xem mình suy nghĩ gì khi nói mấy lời có liên quan đến Thiên Đạo.
Nàng không hề nghĩ gì cả.
Nàng chỉ không để ý như thứ gọi là nhân gian, với nàng mà nói cũng chỉ là sáng sinh chiều chết, có thể có có thể không.
Tống Nam Thời im lặng một chút rồi lẩm bẩm: “Nhưng không ai nói cho ta nắm giữ quẻ Càn còn có loại di chứng này.”
Sư lão đầu nhìn nàng một lúc lâu.
Tống Nam Thời bị ông ấy nhìn đến cả người không được tự nhiên, không khỏi nói: “Lão nhân, người làm gì?”
Ánh mắt Sư lão đầu sáng quắc, nói: “Không có gì! Ta chỉ là đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
Tống Nam Thời: “Cái gì?”
Sư lão đầu: “Nghe nói ngàn vạn năm trước, Thiên Đạo sẽ chọn lựa Quẻ sư thích hợp trở thành đại hành giả của Thiên Đạo ở nhân gian. Người này sẽ liên hệ với Thiên Đạo, ngày thường không nổi bật như tu sĩ bình thường, nhưng mỗi lần đại tai đại nạn thì sẽ xuất hiện truyền đạt ý chí của Thiên Đạo.”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng bắt đầu nói lắp: “Ý… ý người nói...”
Sư lão đầu: “Ta chưa nói gì cả. Đây chỉ là một truyền thuyết không ai biết thật giả thôi.”
Tống Nam Thời lại cảm thấy lòng mình lạnh đi một nửa.
Nàng lại nghĩ tới khi Vân Chỉ Phong độ kiếp, nàng cảm nhận được cái nhìn của Thiên Đạo.
Nếu không phải tinh thần của nàng thác loạn sinh ảo giác thì...
Sư lão đầu lại tiếp tục nói: “Nhưng đại hành giả của Thiên Đạo đều sẽ không có kết cục tốt.”
Tống Nam Thời kinh hãi, nhìn sang.
Vân Chỉ Phong hỏi thẳng: “Có ý gì?”
Sư lão đầu rất bình tĩnh: “Bởi vì đây là một kỳ ngộ cực lớn, nhưng phần lớn người lấy được kỳ ngộ này lại thường thường chìm đắm trong quyền lực liên hệ với Thiên Đạo, dần dần không phân rõ bản thân mình rốt cuộc là mình hay là Thiên Đạo. Cuối cùng điên điên khùng khùng.”
Ông yên lặng nhìn Tống Nam Thời, nói với vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Tống nha đầu, con hiểu ta đang nói gì không? Ta không quan tâm con có kỳ ngộ cực lớn này không, nhưng con phải nhớ kỹ, trước tiên con là một con người mà không phải là cái loa của Thiên Đạo, càng không phải bản thân Thiên Đạo.”
Tống Nam Thời cũng hít sâu một hơi, vỗ vỗ mặt mình, nói: “Con nhớ kỹ.”
Những người khác đều bị biến cố bất ngờ này làm cho sợ ngây người, trong chốc lát ngây ra tại chỗ.
Trong yên lặng, Vân Chỉ Phong bình tĩnh nói: “Đi thôi, ăn cơm.”
Giang Tịch không khỏi nhìn sang, mờ mịt nói: “Cái gì?”
Mặt Vân Chỉ Phong không đổi sắc tiến lên nâng Tống Nam Thời dậy, nói: “Là người đều phải ăn cơm. Đi thôi, ta đưa các ngươi đi ăn bánh bao.”
Thôi! Trời đất bao la ăn cơm lớn nhất.
Đại hành giả của Thiên Đạo không ăn cơm cũng sẽ đói chết.
Tống Nam Thời dứt khoát đứng dậy, nói: “Ta muốn bỏ nhiều ớt.”
Vân Chỉ Phong bình tĩnh: “Đến lúc đó một lọ ớt cay đều là của nàng.”
Tống Nam Thời vừa lòng.
Sau đó hai trẻ một già cứ vậy thong thả ung dung đi mất sau khi thả một trận sét lớn lật trời.
Mạch não của Giang Tịch còn chưa ra khỏi được từ trong chấn động, thấy thế không khỏi nói: “Cứ vậy mà đi à?”
Chư Tụ ngẫm nghĩ rồi lôi kéo tiểu sư muội đuổi theo: “Tiểu sư muội ăn nhiều cơm, đi chậm là hết.”
Sau đó bước nhanh đuổi theo.
Giang Tịch còn muốn nói hai câu, Liễu lão nhân đã từ ngọc bội xông ra, nói thẳng: “Đại hành giả của Thiên Đạo còn phải ăn cơm đấy, ngươi chuẩn bị thành tiên à?”
Giang Tịch lập tức đuổi theo: “Chờ đã!”
Kết quả, chuyện thứ nhất sau khi mọi người biết chuyện “Đại hành giả của Thiên Đạo” này là đi nhà ăn của Hợp Hoan Tông ăn một bữa bánh bao.
Hiện tại Hợp Hoan Tông rất náo nhiệt. Rất nhiều tông môn đều ở Hợp Hoan Tông không đi, còn có rất nhiều người không ngừng dũng mãnh vào Hợp Hoan Tông, muốn nghe được tin tức.
Đang vào giờ cơm, toàn bộ nhà ăn náo nhiệt như một cái chợ bán thức ăn.
Nhưng ngay giây phút bọn họ bước vào, toàn bộ ồn ào ầm ĩ lập tức dừng lại.
Vô số tầm mắt chỉ một thoáng đều nhìn sang đây.
Tống Nam Thời bị nhìn đến sởn tóc gáy, Vân Chỉ Phong lại rất có vẻ tập mãi thành quen, đến cả đám Giang Tịch cũng vậy.
Vân Chỉ Phong truyền âm giải thích: “Trong khoảng thời gian nàng ngủ, có rất nhiều người muốn đến vấn an nàng, đều bị chúng ta đuổi về. Quẻ sư nàng coi như đã nổi danh ở Tu Chân Giới.”
Tống Nam Thời cũng truyền âm: “Còn có chàng nữa.”
Vân Chỉ Phong ngẫm nghĩ rồi khiêm tốn: “Tu sĩ Độ Kiếp Kỳ không ít, nhưng Quẻ sư nắm giữ quẻ Càn cũng chỉ có một mình nàng.”
Cho dù không phải Quẻ sư, cũng biết nắm giữ quẻ Càn có ý nghĩa gì.
Càn Vi Thiên, nàng vừa mở miệng, là có thể cứu được mạng của người khác.
Đã nhiều ngày, tu sĩ Hợp Hoan Tông người trước ngã xuống, người sau tiến lên, tu sĩ trẻ Độ Kiếp Kỳ như hắn dĩ nhiên được hoan nghênh, nhưng bọn họ lại đều đến vì Tống Nam Thời.
Đều muốn kết bạn với nàng.
Còn có rất rất nhiều Quẻ sư, từ sau khi biết tất cả những gì xảy ra ở Hợp Hoan Tông, đám Quẻ sư này kéo hết lại đây như hành hương.
Mà tất cả những thứ này đều xảy ra trong thời gian Tống Nam Thời ngủ một ngày.
Mấy người rất có kinh nghiệm, nhanh chóng mua bánh bao, sau đó xách theo một lọ sa tế rồi đi thẳng, không hề cho những tu sĩ rụt rè kia tìm cơ hội đến gần.
Về chỗ ở, Tống Nam Thời đã có nhận biết rất rõ về độ nổi tiếng của mình hiện giờ.
Nàng gặm bánh bao nhỏ, như suy tư gì đó.
Sau đó nàng lẩm bẩm: “Nếu hiện giờ ta xem bói cho mọi người mà có tăng giá một ít thì cũng không ai nói gì nhỉ?”
Vân Chỉ Phong không ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc gắp bánh bao nhỏ cho đồ tham tiền: “Ồ, đúng, đúng, đúng.”
...
Trong một chỗ núi rừng cách Hợp Hoan Tông ngàn dặm.
Một bóng người lảo đảo trốn vào sơn động, ngã mạnh xuống đất.
Trong ánh nắng mờ mờ, người nọ thở phì phò thật mạnh, mở miệng nói: “Đủ xa chưa?”
Xung quanh không có bất kỳ ai, không biết ông ta đang nói với ai.
Sau đó ông ta tạm dừng, rồi lại tự trả lời: “Vậy là đủ rồi.”
Sau khi tự hỏi tự đáp một cái kỳ lạ, bóng người trên mặt đất đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, chia ra, trong giây lát, hai bóng người mới từ thân thể kia đứng dậy.
Đúng là Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh.
Người nằm trên mặt đất chỉ ngực hơi phập phồng cực khẽ, lại không có ý tỉnh lại.
Quỷ Khanh cúi đầu nhìn thoáng qua, nói: “Lần này ông ta chơi quá trớn, chúng ta nên giải thích thế nào với bản thể đây?” Quyết Minh Tử lại cười lạnh một tiếng, nói: “Không phải còn chưa có chết à? Chẳng qua không biết ý thức có thể tỉnh lại trong chốc lát không thôi. Chỉ cần không chết thì không cản trở việc bản thể dùng ông ta.”
Quỷ Khanh xoa xoa trán: “Hiện tại chúng ta...”
Quyết Minh Tử chém đinh chặt sắt: “Hiện tại chúng ta không thể đối phó được với nàng. Đi tìm bản thể.”
...
Sau khi ăn một bữa bánh bao, Vân Chỉ Phong xé phù truyền tin liên hệ huynh đệ Diệp gia.
Mấy người đều ở bên cạnh nghe.
Phù truyền tin kết nối, đối diện là giọng nói vừa ngốc vừa khờ của Diệp Lê Châu kia.
Hắn tùy tiện: “Đạo hữu tìm ai?”
Vân Chỉ Phong: “Ta là Vân Chỉ Phong, ngươi...”
Còn chưa nói xong, đối diện đã chửi ầm lên: “Không vay tiền! Không cho vay! Không chuộc người! Đừng hòng giả vờ Vân Chỉ Phong lừa người! Ngươi là Vân Chỉ Phong? Ta còn là Tống Nam Thời đấy!”
Mọi người: “...”
Tống Nam Thời bình tĩnh nói: “Xin chào, ta ở đây này? Ngươi là Tống Nam Thời nào.”
Đối diện lập tức nghẹn.
Hắn ngạc nhiên: “Thật đúng là các ngươi?”
Tống Nam Thời cũng ngạc nhiên: “Còn có thể không phải chúng ta?”
Đối diện: “Mẹ kiếp!”
Sau đó hắn lải nhải: “Ta nói các ngươi làm gì thế! Từ hôm nay trở đi ta đã nghe người đang trong thành nói về các ngươi. Còn nữa, không biết có người nghe được chuyện chúng ta quen nhau từ chỗ nào, ta đã nhận bốn năm phù truyền tin giả dạng làm Vân Chỉ Phong muốn lừa tiền ta. Trước khi các ngươi muốn làm việc lớn thì báo một câu được không?”
Tống Nam Thời không khỏi cười: “Không phải đang nói đây à.”
Diệp Lê Châu còn muốn oán giận gì đó, Tống Nam Thời nói thẳng: “Hiện tại ta có thể giải trừ nguyền rủa của gia tộc các ngươi.”
Đối diện lập tức nghẹn.
Tống Nam Thời tiếp tục: “Ta tìm một cơ hội về thành Trung Châu một chuyến...”
Diệp Lê Châu nói thẳng: “Chúng ta đi qua.”
Tống Nam Thời do dự: “Nhưng thân thể của ca ca ngươi.”
Diệp Lê Châu: “Ta khiêng ca ca đi!”
Sau đó trực tiếp xé phù truyền tin.
Tống Nam Thời: “...”
Giang Tịch chần chờ: “Hắn đây là...”
Đi khiêng ca ca hắn.
Mấy người: “...”
Tống Nam Thời thở dài: “Chúng ta chuẩn bị trước một ít dược liệu đi. Ta sợ đến lúc đó nguyền rủa chưa giải trừ, Diệp Tần Châu đã bị đệ đệ của y khiêng nghẻo trước rồi.”
Mấy người sôi nổi cảm thấy có lý.
Ngay vào lúc này, tiểu tông chủ và Trưởng lão Tiên Minh đưa lễ vật đến.
Lúc này bọn họ còn không biết quà tặng này có ý gì, cho nên nghiên cứu.
Giang Tịch nhíu mày: “Nhân sâm thì còn dễ hiểu, đây là thứ gì?”
Chư Tụ kiến thức rộng rãi: “Lộc tiên?”
Giang Tịch: “Có tác dụng gì?”
Chư Tụ: “Bổ thận.”
Giang Tịch: “Đưa cho ai?”
Chư Tụ: “Hình như là cho Vân Chỉ Phong?”
Vân Chỉ Phong, bổ thận.
Mấy người im lặng một lát sau đó đều nhìn về phía hắn.
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn lạnh tanh: “Các ngươi nhìn ta làm gì?”
Mọi người sôi nổi dời tầm mắt đi như không có việc gì, cực kỳ cố tình làm ra vẻ.
Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, nhấc chân đi ra ngoài.
Tống Nam Thời vội vàng nói: “Chàng đi đâu thế?”
Vân Chỉ Phong không quay đầu lại: “Bọn họ tặng lễ, tất nhiên là có điều cầu. Ta đi hỏi một chút.”
E là đi gây rối.
Tống Nam Thời lập tức đuổi kịp: “Ta cũng đi!”
Nhưng mà mấy người mới ra cửa, còn chưa đi được trăm mét thì gặp phải một đám đệ tử tông môn tụ tập ở bên nhau không biết nói gì.
Bọn họ vốn định đi đường vòng, ai biết những đệ tử này cực kỳ nhạy bén, lập tức nhìn sang.
Hai bên đối diện, ánh mắt đám đệ tử kia lập tức nóng bỏng.
Tống Nam Thời sởn tóc gáy, bèn muốn yên lặng đi đường vòng giống như ở nhà ăn.
Nhưng đám đệ tử này lại không rụt rè như các tu sĩ khác, thấy bọn họ phải đi, lập tức vọt lại.
Trong đó một nữ đệ tử chạy nhanh nhất, vừa chạy vừa hô: “Tại hạ ngưỡng mộ ngài đã lâu! Ngày ngày không buồn ăn uống! Chỉ muốn gặp ngài một lần, để giải nỗi tương tư này, còn xin ngài cho một cơ hội!”
Nữ đệ tử, còn luôn miệng ngưỡng mộ, Tống Nam Thời theo bản năng cảm thấy là đến vì Vân Chỉ Phong.
Nàng nhìn về phía Vân Chỉ Phong.
Vân Chỉ Phong khựng lại, nghiêm nghị tỏ thái độ: “Trong lòng tại hạ có người, còn xin vị đạo hữu này...”
Còn chưa nói xong, vị đạo hữu này đi lướt thẳng qua hắn, nhằm về phía Tống Nam Thời.
Nàng ta nói: “Tống tiên tử! Còn xin cho cơ hội gặp gỡ.”
Tống Nam Thời: “...”
Vân Chỉ Phong: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.