Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 130: Chương 103




Tống Nam Thời chọc giận Thận tiên sinh xong, tinh thần sảng khoái, trên đường trở về tiện thể đến tiệm bán thuốc, chọn lựa rất nhiều linh dược với vẻ mặt đau khổ.
Vân Chỉ Phong không hiểu linh dược, nhưng hắn là Kỳ Lân Tử cũng không ít lần bị thương, nhìn thấy nàng lấy rất nhiều linh dược nội thương, ngoại thương thì không khỏi thầm kinh sợ, nhỏ giọng nói: “Nàng bị thương?”
Tống Nam Thời mờ mịt: “Không.”
Vân Chỉ Phong: “Vậy nàng…”
Tống Nam Thời hiểu ra: “À, đây đều là ta chuẩn bị cho Sư lão đầu. Sau khi đi vào, nếu trên người ông ấy có bị thương gì thì ta cũng xử lý được.”
Đầu tiên Vân Chỉ Phong thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “Nàng cảm thấy Thược Dược phu nhân sẽ làm gì Sư lão đầu?”
Tống Nam Thời vừa không ngừng lựa chọn dược liệu trên tay, vừa bình tĩnh nói: “Muốn nói về hiểu biết bát trận đồ, Sư lão đầu còn mạnh hơn ta nhiều. Nếu pháp khí không gian kia được những thứ khác khởi động thì cũng thôi, nếu là do bát trận đồ khởi động, Sư lão đầu không thể không hiện ra, trừ phi hiện giờ ông ấy không có năng lực hành động.”
Vân Chỉ Phong nhíu mày.
Tống Nam Thời suy nghĩ, lại nói: “Ta cảm thấy chắc rằng Thược Dược phu nhân không đến mức thật sự làm gì với người từng là sư tôn của mình. Bà ta còn quan tâm Sư lão đầu hơn ta nghĩ, chắc linh lực của Sư lão đầu bị ai đó hạn chế, nhưng ta cũng muốn đề phòng chuyện ngộ nhỡ.”
Vân Chỉ Phong hiểu rõ gật đầu, tầm mắt không khỏi dừng ở đống dược liệu khác mà bà tach ra từ chỗ thuốc trị thương.
Hắn trầm ngâm: “Vậy những thứ này…”
Tống Nam Thời nhìn hắn một cái, sâu xa nói: “Những thứ này á, ta không nói cho chàng được.”
Vân Chỉ Phong: “…”
Nàng cầm dược liệu đi tính tiền, chậm rãi nói: “Chờ trở về chàng sẽ biết.”
Vừa dứt lời thì nghe thấy chưởng quầy tươi cười nói với Tống Nam Thời: “Tổng cộng một trăm linh thạch!”
Sự thoải mái trên khuôn mặt Tống Nam Thời lập tức cứng đờ, đau đớn lấy linh thạch ra.
Chờ đến khi bọn họ cầm theo một rổ thuốc trở về thì thấy những người khác đã bắt đầu luyện kiếm, đả tọa, chỉ có tiểu sư muội còn cầm mỗi cái bánh nướng một tay tiếp tục ăn.
Trong tầm tay nàng ấy, một rổ bánh nướng đã vơi đi hơn phân nửa, con thỏ kia rất thông minh ngồi xổm bên chân nàng, háo hức chuyền bánh nướng cho nàng.
Lần này Tống Nam Thời không chỉ thấy dạ dày đau mà còn cảm thấy quai hàm đau.
Tiếng nàng trở về thu hút sự chú ý của người trong viện. Tiểu sư muội vừa ngẩng đầu lập tức nhét hết bánh nướng vào miệng, chào đón ôm chặt Tống Nam Thời, bộc lộ sự lo lắng không dám để lộ khi tiểu tông chủ còn ở đây: “Sư tỷ, tỷ thật sự muốn vào pháp khí không gian kia à?”
Tống Nam Thời bị nàng ấy ôm chặt suýt nữa ngạt chết.
Nàng định nói tiểu sư muội mà ôm chặt hơn chút nữa thì nàng khỏi đi luôn, ngẩng đầu thì thấy ánh mắt khinh bỉ lại có cảm giác thượng đẳng của con thỏ chết tiệt kia.
Tống Nam Thời: “…”
Nàng nuốt lại lời muốn nói vào lòng, cũng nuốt luôn máu trong miệng, vừa gắng gượng thoát khỏi hai tay tiểu sư muội, vừa yếu ớt nói: “Tiểu sư muội, tỷ không sao.”
Lúc này Chư Tụ cũng đã đi tới, buồn bã nói: “Sư muội, không phải tiểu tông chủ che giấu muội, chỉ sợ đêm qua khi hắn ta đi thăm dò, Thược Dược phu nhân đã phát hiện. Muội muốn đến gần trước mặt bà ta để thuận lợi bị bà ta thu vào pháp khí, bà ta chưa chắc đã bị tương kế tựu kế. Nếu bà ta không động vào pháp khí không gian, mà trực tiếp dùng Ảnh Quỷ kia đối phó muội thì có thể mất nhiều hơn được.”
Dù sao hai người bị hại trước đó đều bị bà ta dùng Ảnh Quỷ đối phó, khá chắc sư huynh đệ Khương Viên đã gặp Sư lão đầu, mà Thược Dược phu nhân không nỡ ra tay với Sư lão đầu, mới đúng lúc thành ngoại lệ.
Tống Nam Thời cười, nói: “Cho nên muội mới nói phải mượn điển lễ kế vị tiểu tông chủ một chút.”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang.
Tống Nam Thời giải thích nói: “Ta đã từng hỏi kỹ Chu Trưởng lão, trước điển lễ kế vị, Trưởng lão và tiểu tông chủ cần đến chủ phong tắm gội thay lễ phục trước hai canh giờ, bà ta cũng không ngoại lệ.”
Nàng nhìn xung quanh một vòng, thấy mọi người suy nghĩ điều gì, nói: “Điển lễ kế vị của nhi tử bà ta, bà ta sẽ không mang theo Ảnh Quỷ vào. Lúc này nếu ta “trộm” nhẫn khi bà ta thay quần áo, cách điển lễ chỉ còn chưa đến hai canh giờ, bà ta sẽ vì sự yên bình của điển lễ kế vị tiểu tông chủ, chỉ dùng pháp khí không gian tạm thời cho ta vào đó.”
Nàng vừa dứt lời, Chư Tụ suy nghĩ gì đó, nói: “Như vậy, trước điển lễ kế vị quả thật là thời cơ tốt nhất.”
Tống Nam Thời gật đầu: “Cũng chỉ có lúc này thì nhẫn bà ta mới có thể rời khỏi người.”
Giang Tịch phân biệt rõ một chút, hỏi: “Muội cũng nói là trước điển lễ kế vị, vậy muội muốn trà trộn vào thế nào? Trước điển lễ kế vị chủ phong càng nghiêm ngặt hơn bình thường, huynh sợ là không thể giúp muội trà trộn vào được.”
Tống Nam Thời nghe vậy đang muốn nói chuyện, Khương Viên biến mất rất nhiều ngày lại đột nhiên xuất hiện ở cửa viện, hấp tấp đi vào nói: “Được!”
Mọi người hoảng sợ, lập tức nhìn sang.
Tống Nam Thời lại nói: “Đây là cơ hội ta lẻn vào.”
Nàng quay đầu nhìn về phía Khương Viên, hỏi: “Được rồi chứ?”
Khương Viên hít sâu một hơi, gật đầu: “Ta đã mua chuộc một đệ tử ngoại môn được chọn làm việc vặt trong điển lễ kế vị, để ngày đó đệ tử ngoại môn kia xuống núi. Đến lúc đó ngươi hãy nghĩ cách biến thành đệ tử ngoại môn kia để trà trộn vào, ta sẽ trang điểm mặt ngươi giống nàng ta!”
Tống Nam Thời gật đầu, quay sang nhìn mấy người còn đang ngơ ngác, nói: “Nhìn đi, cứ như vậy mà trà trộn vào.”
Giang Tịch không nhịn được há to miệng, khó hiểu nói: “Không phải chứ! Muội đã bảo Khương cô nương làm vậy từ khi nào? Tiểu tông chủ mới đi chưa được bao lâu mà?”
Tống Nam Thời rụt rè nói: “Tối qua sau khi chúng ta đánh cược tiểu tông chủ trở về thử mẫu thân hắn ta, muội đã cảm thấy sẽ có ngày này nên đã chuẩn bị trước một chút.”
Giang Tịch không khỏi khen: “Sư muội chuẩn bị chu đáo thật.”
Tống Nam Thời đang muốn đắc ý thì thấy Vân Chỉ Phong lạnh mặt mở miệng.
Hắn bình tĩnh nói: “Đúng là rất chu đáo, nhưng nàng đã quên một chuyện.”
Tống Nam Thời: “Hả?”
Vân Chỉ Phong: “Ta nói, ta muốn đi theo nàng vào.”
Tống Nam Thời cứng đờ.
Vân Chỉ Phong nhìn nàng lên án, buồn bã nói: “Cho nên, nàng không chuẩn bị suất cho ta đúng không?”
Bị Vân Chỉ Phong nhìn như vậy, đầu Tống Nam Thời lập tức xoay chuyển.
Sau đó nàng nhìn về phía Giang Tịch, nói: “Hiện giờ đại sư huynh là thủ lĩnh thị vệ, đến lúc đó cũng có thể đi theo tiểu tông chủ vào, vậy để Vân Chỉ Phong biến thành huynh, đến lúc đó chúng ta trà trộn vào!”
Giang Tịch không vui, mở miệng: “Huynh…”
Vân Chỉ Phong lạnh mặt nhìn qua.
Giang Tịch: “…”
Hắn không tình nguyện sửa lời: “Được rồi.”
Tống Nam Thời thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng hỏi: “Khương cô nương tốn bao nhiêu linh thạch để mua suất kia vậy? Có cần phải trừ vào tiền thuê chúng ta không?”
Khương Viên cũng thuận miệng nói: “À, chỉ năm ngàn linh thạch thôi, cái này là ta tự trả.”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng đã hiểu, tình yêu của Khương cô nương đối với hai sư huynh đệ kia quả là cảm động đất trời.
Khương Viên còn rất quan tâm nói: “Các ngươi cần dịch dung đan không? Giá cao thì ta vẫn có thể mua được hai viên.”
Tống Nam Thời không chút do dự nói: “Không cần, ta có thể tự luyện dịch dung đan ngắn hạn.”
Vì thế tầm mắt Vân Chỉ Phong không khỏi dừng ở rổ của nàng.
Hóa ra nàng mua nhiều những dược liệu đó như vậy, là dùng vào việc này.
Ở bên, Khương Viên tính toán thời gian, nói: “Chỉ còn cách điển lễ kế vị bốn ngày, ngươi làm được chứ?”
Dịch dung đan không được coi là linh đan cấp thấp, Luyện Đan sư bình thường sợ là bảy ngày mới có thể luyện ra được, cho dù Tống Nam Thời có thiên phú tốt hơn người khác, bốn ngày cũng quá giỏi.
Tống Nam Thời vừa lật xem dược liệu vừa thuận miệng nói: “Còn bốn ngày nữa, nếu là ta làm gấp thì đêm nay đã luyện xong rồi.”
Khương Viên: “… Đêm nay?”
Tống Nam Thời mờ mịt ngẩng đầu: “Hả? Nếu không được thì giờ ta làm luôn, trước khi trời tối cũng có thể luyện xong.”
Khương Viên: “…”
Nàng ta hỏi: “Ngươi không phải Quẻ sư à?”
Tống Nam Thời: “Quẻ sư… luyện đan cũng không phải phạm pháp nhỉ?”
Khương Viên nhìn nàng, sau khi im lặng một lúc lâu, buồn bã nói: “Ngươi thật sự không suy xét gia nhập Hợp Hoan Tông chúng ta sao? Ta sẽ đưa cho ngươi ba vạn linh thạch làm phí chuyển tông.”
Tống Nam Thời:!
Sau khi nàng chật vật một lúc lâu, cắn răng nói: “… Ta cảm thấy làm Quẻ sư cũng khá tốt.”
Khương Viên cảm thấy thật đáng tiếc, khi đi còn cảm thấy tu sĩ có thiên phú giỏi như vậy mà làm Quẻ sư thì thật sự đáng tiếc.
Tống Nam Thời nhìn theo bóng nàng ta, cũng cảm thấy đáng tiếc.
Đáng tiếc cho ba vạn linh thạch của nàng.
Nàng không thể nào vui nổi, quyết định tốc chiến tốc thắng, mang theo rổ về phòng mình, chuẩn bị luyện đan.
Vân Chỉ Phong thấy thế, mặt không đổi sắc đi theo.
Giang Tịch cũng muốn đi theo, bị Chư Tụ nhanh tay lẹ mắt chặn lại.
Giang Tịch bất mãn: “Tại sao hắn có thể đi vào mà huynh thì không thể?”
Chư Tụ nhìn đại sư huynh vẫn chưa biết rõ tình huống, buồn bã nói: “Đương nhiên huynh không thể.”
Giang Tịch kháng nghị: “Vì sao!”
Chư Tụ: “Bởi vì hắn là đạo lữ tương lai của tam sư muội nhà chúng ta.”
Giang Tịch không hiểu rõ loạng choạng, suýt nữa té ngã tại chỗ.
Tiểu sư muội cũng không biết bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, một miếng bánh nướng mắc nghẹn ở cổ họng.

Tống Nam Thời hoàn toàn không biết bên ngoài có hai người chấn động. Sau khi vào nàng buông thuốc xuống, vừa sai bảo Vân Chỉ Phong soạn lại linh dược giúp nàng, còn nàng tìm một cái đệm hương bồ ngồi xuống, tùy tiện lấy đồ luyện đan của mình ra.
Vì thế đến khi Vân Chỉ Phong xoay người lại thì thấy nàng đang nghiêm túc đối diện với cái nồi to.
Vân Chỉ Phong: “…”
Hắn một lời khó nói hết: “Nàng muốn lấy cái này luyện đan?”
Tống Nam Thời thuận miệng nói: “Còn có thể dùng thì tại sao lại không cần.”
Sau khi Vân Chỉ Phong câm lặng một lúc lâu thì nói: “Nàng đúng là không quên sơ tâm.”
Tống Nam Thời coi như hắn khen nàng, lịch sự nói: “Cảm ơn.”
Sau đó Tống Nam Thời luyện đan, Vân Chỉ Phong trợ giúp cho nàng.
Hắn vốn không muốn quấy rầy nàng, nhưng thấy nàng còn rất nhẹ nhàng thoải mái, sau khi thêm dược liệu thậm chí còn buồn chán chống cằm, không khỏi nói: “Chỉ đơn giản như vậy?”
Tống Nam Thời suy nghĩ: “Với ta mà nói thì chỉ đơn giản như vậy.”
Vân Chỉ Phong im lặng một lát, cũng không khỏi chân thành nói: “Luyện đan kiếm được tiền như vậy, mà lúc trước nàng lại chọn làm Quẻ sư, là bởi vì đam mê à?”
Tống Nam Thời thở dài.
Nàng nói: “Không, bởi vì ta não tàn.”
Vì thế Vân Chỉ Phong không nói nữa.
Tống Nam Thời thở dài một hơi, sắp xếp lại dược liệu mình chuẩn bị cho Sư lão đầu.
Vân Chỉ Phong thấy thế, đổi suy nghĩ, hỏi: “Sư tiền bối thích cái gì?”
Tống Nam Thời không ngẩng đầu: “Chàng hỏi ông ấy làm gì?”
Vân Chỉ Phong khụ một tiếng, mặt không đổi sắc, nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, dù sao cũng phải cho trưởng bối một ấn tượng tốt.”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng ngừng tay, một lời khó nói hết nhìn hắn.
Sau đó nàng nói: “Ông ấy thích tiền, chàng cứ đưa cho ta đi rồi ta chuyển cho ông ấy.”
Vân Chỉ Phong: “…”
Tiền đã ở trong tay nàng rồi thì còn có thể lấy ra à?
Tống Nam Thời vừa thấy vẻ mặt hắn thì cười ha ha.
Vân Chỉ Phong nhìn nàng, cũng không khỏi bật cười.
Sau đó hắn khẽ gọi: “Tống Nam Thời.”
“Hả?” Tống Nam Thời dừng cười, giơ tay muốn lau nước mắt.
Ngay sau đó, cằm nàng đã bị nhẹ nhàng nâng lên, người trước mặt hôn lên môi nàng.
Hắn chạm nhẹ, chạm khiến Tống Nam Thời ngứa ngáy.
Nàng lặp lại chiêu cũ: “Chàng chưa ăn cơm…”
Nàng còn chưa dứt lời, môi đã bị mạnh mẽ đánh úp.
Gốc lưỡi Tống Nam Thời tê dại, đầu óc hôn mê, theo bản năng giơ tay ôm cổ hắn.
Vân Chỉ Phong cúi đầu phối hợp, hai tay ôm chặt lưng nàng, trong chốc lát chỉ cảm thấy vành tai dường như nổi máu, gân xanh trên cổ cũng nổi lên.
Nơi nào đó lặng lẽ thức tỉnh.
Tống Nam Thời bị nụ hôn mê hoặc, bản năng mách bảo nàng gặp nguy hiểm, cơ thể của nàng lại có ý định muốn tới gần hơn nữa.
Vân Chỉ Phong tỉnh bơ duỗi tay vuốt ve cổ nàng.
Tống Nam Thời như nhận ra được, lại như không nhận ra được, chỉ có thể theo bản năng ngẩng đầu lên…
Ngay sau đó, nồi sắt phát ra tiếng “Đinh”.
Tống Nam Thời vừa nãy còn trầm mê lập tức tỉnh táo, mở mắt ra thì thấy Vân Chỉ Phong trước mặt còn hoàn toàn không biết gì.
Nàng bối rối một chút, ở trong lòng cân nhắc giá trị của nụ hôn này và nồi dược kia, sau đó không chút do dự duỗi tay đẩy Vân Chỉ Phong đang hưng phấn ra, cúi đầu rời khỏi lồng ngực hắn, quay đầu đi để ý nồi sắt của mình.
Môi nàng đỏ ửng, vạt áo cũng hơi hỗn loạn, khi nhìn về phía nồi sắt lại giống tuyệt thế ái nhân.
Rất giống trở mặt không nhận người.
Vân Chỉ Phong đột nhiên bị người ta đẩy ra: “…”
Hắn mờ mịt mở to mắt, mặt hơi hồng, hơi thở dồn dập, còn chưa lấy lại được tinh thần.
Tống Nam Thời đã tiến vào trạng thái làm việc, duỗi tay nói: “Đưa hoa anh thảo đây.”
Vân Chỉ Phong: “…”
Hắn cúi đầu nhìn lại bản thân, hít sâu một hơi, vén vạt áo che lại, lạnh mặt nói: “Tống! Nam! Thời!”
Tống Nam Thời: “Mau mau mau! Cái nồi này sắp hỏng rồi! Đều là linh thạch đó!”
Ngực Vân Chỉ Phong phập phồng hai lần, khuôn mặt không thể tin nổi, nhưng mắt thấy nàng nóng vội, cuối cùng vô cùng uất ức xoay người tìm dược liệu cho nàng.
Tống Nam Thời bỏ thêm dược liệu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “May quá, may quá.”
Quay đầu thì thấy Vân Chỉ Phong lạnh lùng nhìn nàng.
Tống Nam Thời rốt cuộc cũng nhận ra mình đã làm gì, ngượng ngùng cười.
Vân Chỉ Phong giơ tay kéo nàng lại, không chút do dự nói: “Tiếp tục.”
Lập tức hôn xuống.

Bên kia.
Tiểu tông chủ trở lại sân mình, sắc mặt tái nhợt đi gặp mẫu thân.
Thược Dược phu nhân vừa thấy hắn ta thì kinh hãi: “Mặt con…”
Lúc này tiểu tông chủ mới nhớ tới mỹ nhan đan còn hiệu quả trên mặt mình, gượng cười nói: “Uống nhầm mỹ nhan đan mà thôi.”
Thược Dược phu nhân oán trách: “Đứa nhỏ này.”
Tiểu tông chủ đi đến, đứng yên trước mặt bà ta, đột nhiên hỏi: “Mẫu thân, nếu người nói con không cần vị trí tiểu tông chủ này, mang theo người rời khỏi Hợp Hoan Tông, từ nay về sau, Tu Chân Giới rộng lớn như vậy, chúng ta đi ngao du được không?”
Thược Dược phu nhân sửng sốt rồi nhẹ nhàng nói: “Nói lời linh tinh gì vậy? Hợp Hoan Tông này là phụ thân con để lại cho con, đương nhiên con phải làm Tông chủ rồi.”
Tiểu tông chủ lại lắc đầu: “Con cảm thấy bên ngoài rất tốt.”
Thược Dược phu nhân lại kiên định nói: “Vậy chờ con kế vị, mẫu thân đưa cho ra ngoài.”
Tiểu tông chủ còn muốn nói gì đó, Thược Dược phu nhân lại dịu dàng, chân thật nói: “Được rồi, con cũng đã mệt, đi xuống nghỉ đi.”
Tiểu tông chủ kiên trì: “Mẫu thân!”
Nụ cười Thược Dược phu nhân không đổi: “Đi thôi.”
Tiểu tông chủ hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Nhi tử cáo lui.”
Thược Dược phu nhân nhìn theo hắn ta rời đi.
Sau đó sắc mặt bà ta thay đổi, vừa sợ hãi vừa đau khổ.
Bà ta đột nhiên xoay người, nói: “Nó đã biết, quả nhiên đã biết rồi.”
Thận tiên sinh mang theo nụ cười không đổi đi ra từ bức bình phong.
Ông ta nhàn nhạt nói: “Ngươi hoảng cái gì.”
Thược Dược phu nhân cắn răng: “Nó là nhi tử của ta, ngươi đã nói! Nó sẽ không biết! Ngươi đã gạt ta một lần, ta không xuống thuyền được nữa rồi, nhưng nhi tử ta…”
“Vậy ngươi cũng muốn nhi tử ngươi chết sao?” Ông ta hỏi.
Thược Dược phu nhân lập tức im lặng.
Một lúc lâu sau, bà ta ngồi bệt xuống đất.

Ngày diễn ra điển lễ kế vị, Tống Nam Thời cực kỳ thoải mái trà trộn vào chủ phong dựa vào khuôn mặt người khác.
Nàng đi vào, bước vào căn phòng mà Thược Dược phu nhân thay quần áo với mục tiêu rõ ràng, trực tiếp đánh hôn mê những đệ tử trong phòng rồi giấu đi, còn mình ở trong phòng chờ.
Đây là phòng quần áo của nữ tử, Vân Chỉ Phong đương nhiên không vào được, hắn đổi thành mặt Giang Tịch, ở trong sân dưới sự trợ giúp của tiểu tông chủ, trốn ở trên cây, chỉ đợi thời cơ ra tay.
Tống Nam Thời đợi trong phòng tầm nửa canh giờ, cuối cùng đã chờ được Thược Dược phu nhân tới.
Tiến vào chủ phong không cho phép mang thị nữ, vì thế Tống Nam Thời theo lý thường hẳn là đến đón.
Thược Dược phu nhân nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi trông rất lạ, là đệ tử ở đâu?”
Tống Nam Thời cung kính nói: “Đệ tử Hoa Nghi Phong đến từ ngoại môn.”
Thược Dược phu nhân “ừ” một tiếng, không nói gì. Sau khi bà ta đi vào bình phong, Tống Nam Thời muốn đi theo, bà ta nói thẳng: “Ta không có thói quen thay quần áo khi có người ngoài hầu hạ, ngươi cứ chờ là được.”
Mặt Tống Nam Thời không chút đổi sắc đáp lời, chờ ở bên ngoài.
Nước nóng để tắm gội bên trong đã được chuẩn bị xong, Tống Nam Thời cũng không cần làm gì.
Nhưng nàng cảm thấy, chắc rằng Thược Dược phu nhân đã phát hiện nàng là giả.
Nhưng diễn vẫn phải diễn.
Nàng diễn trọn vai, kiên nhẫn chờ đợi bà ta tắm rửa xong, nàng không vào được, đương nhiên cũng không thấy chiếc nhẫn kia.
Mãi cho đến khi Thược Dược phu nhân sai người lấy lễ phục, Tống Nam Thời tìm lễ phục đưa cho bà ta qua bình phong, bà ta mặc lễ phục xong thì đi ra, Tống Nam Thời mới nhìn thấy trước ngực bà ta có một chiếc nhẫn được luồn qua một sợi dây.
Tống Nam Thời thấy thế nói luôn: “Để ta vấn tóc cho phu nhân.”
Thược Dược phu nhân làm như không phát hiện ra nàng, nói: “Được.”
Hai người cùng diễn.
Thược Dược phu nhân hẳn cảm thấy nàng muốn trộm nhẫn, tay chân cực kỳ cảnh giác. Tống Nam Thời cũng hành động khiến bà ta cảm thấy mình muốn trộm nhẫn.
Bà ta ngồi xuống trước bàn trang điểm, Tống Nam Thời nhìn thoáng qua bèn nói: “Phu nhân không ngại thì hãy bỏ vòng cổ ra, để ta dễ chải tóc cho phu nhân hơn.”
Thược Dược phu nhân nhìn nàng một cái: “Được.”
Mặt bà ta không đổi sắc tháo chiếc nhẫn đưa cho Tống Nam Thời, Tống Nam Thời cầm nhẫn xoay người, giả vờ đặt ở trên chiếc bàn đằng sau, khi xoay người thì ra hiệu về phía cửa sổ.
Khi đến chiếc bàn, nàng lập tức nắm chặt nhẫn, lấy một cái phù dịch chuyển ra giả vờ muốn xé, hành động giả vờ muốn trộm nhẫn.
Mà không nằm ngoài dự đoán của Tống Nam Thời, Thược Dược phu nhân lập tức đứng dậy, tay nhanh chóng làm pháp quyết. Tống Nam Thời còn chưa kịp xé phù dịch chuyển, người đã có cảm giác bị một lực kéo mạnh đi.
Nàng lớn tiếng kêu: “Vân Chỉ Phong!”
Vân Chỉ Phong lập tức phá cửa sổ đi vào, không chút do dự ôm Tống Nam Thời, hai người cùng bị tóm vào nhẫn.
Bọn họ đi vào nhẫn như mong muốn.
Mà bên ngoài, Thược Dược phu nhân ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm nói: “Ta bắt bọn họ rồi.”
Trong chiếc nhẫn, Vân Chỉ Phong ôm chặt Tống Nam Thời rơi xuống, cũng không biết rơi bao lâu, hắn thấy lờ mờ mặt đất, cả người lập tức thay đổi lực để giảm bớt lực, ôm nàng lăn trên mặt đất hai vòng mới dừng lại.
Hắn chưa kịp nhìn hoàn cảnh xung quanh đã nhanh chóng kéo Tống Nam Thời, nôn nóng nói: “Nàng không sao chứ?”
Tống Nam Thời hơi ngẩn người: “Không…”
Vân Chỉ Phong trực tiếp ôm chặt nàng.
Ôm một lát, một giọng nói vang lên: “Ngươi ôm đủ rồi chứ.”
Vân Chỉ Phong đang muốn trả lời thì đột nhiên phản ứng lại, đây không phải giọng Tống Nam Thời.
Hai người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên cùng nhìn về phía sau.
Bọn họ đang ở trong một cái sân lớn, đằng sau, Sư lão đầu đang ngồi ở trước bàn đá uống trà, thản nhiên nhìn bọn họ, nói: “Tiểu tử họ Vân, nếu ngươi ôm đủ rồi, có thể buông người ra trước hay không?”
Trong lúc nhất thời chuông cảnh báo trong lòng Vân Chỉ Phong vang lên, trong đầu chỉ có hai chữ.
Xong rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.