Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 118: Chương 91




Khi Tống Nam Thời nghĩ đến khuôn mặt “Làm điều cầm thú với hắn cũng không lỗ” của Vân Chỉ Phong, tim nàng lỡ một nhịp.
Nàng cảm thấy mình hoặc là biến thái, hoặc là bị trúng độc thật.
Đương nhiên, xuất phát từ một người bình thường theo bản năng luôn tô điểm đẹp cho bản thân, nàng chắc chắn là không muốn thừa nhận mình biến thái.
Vì thế nàng đánh giá tám phần là mình trúng độc.
Nàng cảm thấy mình thật có lỗi với Vân Chỉ Phong, ngẩng đầu chột dạ nhìn về phía hắn.
Sau đó thì thấy mặt Vân Chỉ Phong dần đỏ lên trong yên lặng.
Tống Nam Thời: “???”
Ngươi đỏ mặt làm cái khỉ gì?
Sự căng thẳng và chột dạ trong lòng nàng lập tức tan hơn nửa, cạn lời nói: “… Ngươi còn sợ ta làm gì ngươi sao?”
Vân Chỉ Phong dừng một chút: “Nếu ngươi thật sự không nhịn được…”
Tống Nam Thời biết hắn sắp nói gì, một ánh mắt sắc bén lướt qua.
Sau đó nghe Vân Chỉ Phong cẩn thận nói: “Ta có thể trói ngươi lại giúp ngươi, tu vi ta cao hơn ngươi, chắc là có thể chế trụ được ngươi.”
Tống Nam Thời: “…”
Có người độc thân hơn trăm năm không phải không có lý.
Nàng một lời khó nói hết nói: “Ngươi yên tâm, ta vẫn có chút tự chủ, sẽ không nhân cơ hội làm việc đồi bại với ngươi đâu.”
Vân Chỉ Phong vừa nghe lời này của nàng, không hiểu sao có cảm giác nguy hiểm, lập tức giải thích: “Không phải, ý ta là…”
Hắn im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Loại chuyện này, nữ tử luôn là bên chịu thiệt nhiều hơn. Nếu như ngươi thật sự trúng độc, ý thức không rõ, ta dung túng ngươi không phải là giúp ngươi, mà là nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Việc nhân lúc cháy nhà mà hôi của, chính Vân mỗ cũng khinh thường, khi ngươi tỉnh táo lại cũng sẽ hận ta.”
Tống Nam Thời lập tức cứng họng.
Nàng không hiểu sao hơi lúng túng, vì che giấu sự lúng túng này nên quay đầu đi, lẩm bẩm nói: “Cái gì mà nữ tử luôn chịu thiệt hơn chút, chẳng lẽ ta là loại người coi trọng trinh tiết hơn số mệnh à?”
Vân Chỉ Phong cười một cái, nhẹ giọng nói: “Ngươi không như thế, ngươi sẽ không để ý loại chuyện này, nhưng ngươi nhất định sẽ hận ta nhân cơ hội lừa ngươi.”
Tống Nam Thời ngẩn người, không khỏi quay đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt hắn vẫn hồng, ánh mắt nhìn nàng cũng coi như không trong sạch, nhưng lại không mang theo một tia dâm tà, mà là một tia khao khát không tự chủ được kiềm chế bên trong.
Đối diện với ánh mắt như vậy, Tống Nam Thời đột nhiên cảm thấy phản ứng đầu tiên sau khi biết mình có khả năng trúng độc chính là có suy nghĩ “Làm chuyện cầm thú” với Vân Chỉ Phong cũng không tồi thật sự xấu xa.
Nàng im lặng một lát, đột nhiên giơ tay vỗ vỗ bờ vai hắn, ngập ngừng nói: “Tóm lại… nam tử ở bên ngoài cũng cần phải bảo vệ bản thân.”
Vân Chỉ Phong: “…”
Hắn cảm thấy suy nghĩ hắn và Tống Nam Thời hình như không cùng một tần số.
Hắn hoàn hồn, khụ một tiếng, hỏi: “Hiện tại ngươi cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”
Tống Nam Thời nhắm mắt cảm nhận một chút.
Bị trúng loại độc này, nàng chưa từng ăn qua thịt heo cũng chưa từng thấy heo chạy.
Nhưng dù sao nàng cũng đến từ thế kỷ hai mươi mốt có thông tin phát triển, nên nàng cũng đã xem cả những thứ nên xem và không nên xem.
Những thứ như cả người khô nóng, ý thức hỗn loạn, dục cầu bất mãn… Tất cả đều không có.
Nàng mở mắt ra, do dự nói: “Cảm giác gì cũng không có, chẳng lẽ có khả năng độc phát tác chậm như vậy?”
Vân Chỉ Phong suy nghĩ, cũng cẩn thận nói: “Cũng có khả năng là ngươi không trúng độc, dù sao cũng có hai con trùng son, còn có tiểu sư muội của ngươi…”
Hắn còn chưa dứt lời, Tống Nam Thời đã trợn tròn mắt, ngắt lời: “Khoan đã, ngươi vừa mới nói gì?”
Vân Chỉ Phong: “… Tiểu sư muội của ngươi?”
Tống Nam Thời không nói hai lời lấy phù truyền tin ra, lập tức liên hệ với tiểu sư muội.
Tại sao nàng có thể quên người bị cắn cùng bọn họ còn có tiểu sư muội chứ!
Rốt cuộc ai trúng độc, đúng hay không chẳng phải sẽ biết sao?
Lúc này Tống Nam Thời mới cảm thấy lo lắng, bên phía tiểu sư muội còn có Thái tử Yêu tộc nữa.
Tuy rằng hắn vẫn là con thỏ.
Bọn họ bị cắn chỉ trong nháy mắt, lúc này Tống Nam Thời còn không biết con sâu cắn tiểu sư muội đã bị Thái tử Yêu tộc chắn.
Phù truyền tin vang lên hồi lâu mới kết nối được, giọng nói bên kia hốt hoảng: “Tam sư tỷ?”
Nàng lập tức hỏi: “Tiêu Tiêu, muội có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Úc Tiêu Tiêu vẫn hốt hoảng: “Không thoải mái? Muội rất ổn.”
Tống Nam Thời cảm thấy trạng thái hiện giờ của nàng ấy không đúng lắm, lập tức cảnh giác nói: “Muội đang làm gì?”
Úc Tiêu Tiêu lẩm bẩm nói: “Muội đang đánh con thỏ.”
Tống Nam Thời thở phào nhẹ nhõm.
À, đánh con thỏ, vậy không có việc gì.
Thái tử Yêu tộc đúng là mạng lớn.
Cũng không biết hiện giờ nàng đánh con thỏ làm gì? Áp lực quá lớn à?
Nhưng do tình huống khẩn cấp, Tống Nam Thời cũng muốn tìm hiểu lý do, lập tức nói: “Tiểu sư muội, con trùng cắn chúng ta là trùng son, là đồ phụ trợ song tu của Hợp Hoan Tông, chắc muội hiểu rõ chứ? Hiện giờ có lẽ muội không cảm thấy có gì, nhưng một khi muội cảm thấy thân thể không ổn, lập tức nói cho…”
Tống Nam Thời còn chưa dứt lời thì lại nghe thấy tiếng bùm bụp ở đầu bên kia.
Tống Nam Thời đầu đầy dấu chấm hỏi: “Tiểu sư muội?”
Thật lâu sau, tiểu sư muội trầm giọng nói: “Sư tỷ, không nói nữa, muội muốn đánh con thỏ trước.”
Phù truyền tin lập tức bị người ta xé.
Tống Nam Thời trừng mắt nhìn phù truyền tin.
Tin tức không thống nhất, hiện giờ nàng chỉ cảm thấy tiểu sư muội cũng không có gì lạ thường.
Nhưng đánh con thỏ làm gì?
Được rồi, hiện giờ vẫn chưa biết ai trúng độc, tuy rằng Thái tử Yêu tộc là con thỏ, nhưng bị đánh cho tàn phế còn an toàn chút.
Tống Nam Thời lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vân Chỉ Phong.
Vân Chỉ Phong cũng nghe được, như suy tư điều gì, nói: “Vậy có thể con trùng son kia không phát tán độc nhanh như vậy.”
Hai người đồng thời thở dài, nhìn về phía đối phương.
Vân Chỉ Phong cảm thấy Tống Nam Thời như vậy, tình huống của nàng rất nguy hiểm.
Tống Nam Thời lại cảm thấy mình như vậy, người gặp nguy hiểm là Vân Chỉ Phong mới đúng.
Dù sao hiện giờ nàng còn không biết có phải do chịu ảnh hưởng của độc tính không mà tư tưởng còn rất biến thái.
Hai người đều lo lắng cho đối phương.
Vì thế hai người đồng thời mở miệng.
Tống Nam Thời: “Nếu không…”
Vân Chỉ Phong: “Nếu không…”
Sau đó dừng lại, sau khi im lặng một lát, Vân Chỉ Phong nói: “Ngươi nói trước đi.”
Tống Nam Thời nói ngay: “Nếu không thì ngươi trói ta lại đi?”
Nàng sợ mình sẽ làm gì đó với hắn.
Vân Chỉ Phong lại từ chối ngay, nói: “Không thể, sau khi trói ngươi lại thì ngươi sẽ mất sức chiến đấu, nhỡ đâu gặp phải nguy hiểm, ta nhất thời không bảo vệ ngươi được thì sao?”
Tống Nam Thời: “Vậy hiện giờ ngươi trốn ở chỗ nào ta không thấy đi? Miễn đừng để ta phát độc rồi làm gì.”
Vân Chỉ Phong vẫn lắc đầu: “Truy binh của phủ tông chủ không biết có đuổi ra ngoài thành không, ta phải bảo vệ ngươi.”
Tống Nam Thời khoát tay: “Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?”
Vân Chỉ Phong trầm mặc một lát: “Ta ở đây bảo vệ ngươi. Nếu ngươi phát độc, ta sẽ áp chế không để ngươi làm gì. Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu. Nếu Vân mỗ dám làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà hôi của, ta sẽ tự sát tạ tội!”
Tống Nam Thời: “…”
Không phải đại ca ngươi không hiểu! Hiện giờ không phải vấn đề ngươi có làm gì hay không, mà vấn đề là nàng sợ sau khi nàng phát độc thì nhất định sẽ làm gì đó!
Hiện tại Tống Nam Thời cảm thấy việc mình trúng độc chắc chắn là ván đã đóng thuyền, hơn nữa độc này quả nhiên lợi hại, thế cho nên suy nghĩ trong đầu nàng hiện giờ càng biến thái hơn.
Nhưng thấy hắn vẫn kiên trì, Tống Nam Thời đành thở dài: “Được.”
Hy vọng đến lúc đó đừng để Vân Chỉ Phong lưu lại bất kỳ bóng ma tâm lý nào.
Hai người, một người đả tọa dưới gốc cây này, một người đả tọa ở gốc cây kia, giữ khoảng cách nhất định với nhau, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ.
Cứ như vậy mười lăm phút, Vân Chỉ Phong cẩn thận nói: “Ngươi cảm thấy có gì không đúng sao?”
Tống Nam Thời: “Chân hơi tê?”
Vân Chỉ Phong: “…”
Tống Nam Thời thấy chờ đợi như vậy cũng không được bèn gửi phù truyền tin cho tiểu sư muội.
Lần này bên kia nhận rất nhanh, nhưng không ai nói chuyện.
Tống Nam Thời chỉ có thể nghe được tiếng đấm “Bùm bụp”, một hai tiếng lẩm bẩm “Biến trở về đi! Biến trở lại đi!” hỗn loạn.
Cái gì biến trở lại đi?
Tiểu sư muội vẫn còn đánh con thỏ sao?
Nhưng tiểu sư muội còn sức lực như vậy, chắc là không sao nhỉ?
Tống Nam Thời buồn bã thở dài, xé phù truyền tin.
Sau đó nàng lại cùng Vân Chỉ Phong hai mặt nhìn nhau một lát, quyết đoán nói: “Ta hỏi lại Khương Viên xem chúng ta có thể trở về thành hay không!”
Bên phía Khương Viên còn nhận nhanh hơn tiểu sư muội.
Sau đó nàng vừa mở miệng chính là: “Sao rồi? Tới tìm ta muốn công pháp song tu à? Ta mới vừa tìm được một cái rất thích hợp với các ngươi…”
Tống Nam Thời hít sâu một hơi: “Ta hỏi một chút hiện giờ chúng ta có thể trở về thành hay không!”
Khương Viên tiếc nuối thở dài, sau đó quyết đoán nói: “Không thể! Thị vệ phủ Tông chủ còn đang lục soát toàn thành. Sư huynh ngươi biết các ngươi bị lộ, động tay động chân để mình được phân đi lục soát ở khu vực chúng ta, nhưng đi cùng hắn còn có các thị vệ khác. Ta và sư tỷ ngươi phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể giấu được, hiện tại các ngươi mà trở về chính là chui đầu vô lưới.”
Tống Nam Thời đỡ trán: “Được rồi, vậy ngươi biết nếu như tạm thời không thể giải độc thì có cách nào có thể ức chế độc tính một chút không?”
Khương Viên chậc một tiếng, lại hỏi lần nữa: “Các ngươi thật sự không suy xét tới công pháp song tu một chút sao?”
Tống Nam Thời đen mặt: “Rốt cuộc có hay không?”
Khương Viên: “Có đó!”
Tống Nam Thời vốn không ôm hy vọng khi hỏi, ai ngờ lại có niềm vui bất ngờ như vậy, lập tức mở to hai mắt.
Nàng lập tức truy hỏi: “Cái gì!”
Khương Viên tiếc nuối nói: “Ta cố gắng tra điển tích tông môn cho các ngươi, lúc này mới tra được một phương pháp trì hoãn độc phát tác, nhưng nói thật, các ngươi thật sự không suy xét công pháp song tu kia một chút sao? Nó có hiệu quả nhanh chóng, còn không cần phiền toái như vậy.”
Mặt Tống Nam Thời không chút biểu cảm: “Nói.”
Khương Viên lập tức nói: “Rất đơn giản, để Vân Chỉ Phong cho ngươi một hơi tinh khí.”
Tống Nam Thời ngơ ngác: “Tinh khí?”
Khương Viên: “Dựa vào tu vi của hắn, một hơi tinh khí có thể cầm cự qua buổi tối, chờ ngươi quay lại, ta giải được giúp ngươi.”
Tống Nam Thời đột nhiên có dự cảm không ổn trong lòng: “Cho bằng cách nào?”
Khương Viên thản nhiên nói: “Còn có thể cấp kiểu gì? Tinh khí, tinh khí thì đương nhiên là dùng miệng cho rồi!”
Tống Nam Thời nghe vậy theo bản năng quay đầu nhìn về phía Vân Chỉ Phong, Vân Chỉ Phong cũng nhìn về phía mình ngay lập tức.
Bốn mắt nhìn nhau.
Môi Tống Nam Thời hơi mở ra vì kinh ngạc.
Trong lòng Vân Chỉ Phong đột nhiên dâng lên một cảm giác rung động khó nhịn, dường như người bị rệp son cắn không phải Tống Nam Thời, mà là chính hắn.
Dục niệm diệu kỳ chưa từng có trước đây đang khuấy động.
Trong lúc nhất thời hắn chỉ cảm thấy đến há miệng cũng trở nên gian nan, một bên trái tim cổ vũ, một bên lại cảm thấy xấu hổ vì mình ra vẻ đạo mạo.
Hắn rõ ràng đã nói không muốn lợi dụng, nhưng hiện giờ bất ngờ xảy ra một chuyện “không thể không làm”, hắn lại cảm thấy mừng thầm.
Hắn há miệng thở dốc, giọng nói khô khốc: “Ta…”
Cùng lúc đó, âm thanh vui sướng của Khương Viên truyền đến từ bên kia, thở dốc nói: “Đương nhiên, dùng miệng không có nghĩa là miệng dán miệng, để Vân Chỉ Phong cách ngươi hai tấc truyền tinh khí cho ngươi cũng được. Nhưng nếu các ngươi cứ muốn nhất định phải thử miệng dán miệng…”
Tống Nam Thời nhanh chóng xé phù truyền tin.
Sự rung động trong lòng Vân Chỉ Phong lập tức lạnh.
Tống Nam Thời vội vàng xé phù truyền tin, Vân Chỉ Phong cũng làm theo, hai người bận bịu một lát, trong không gian yên tĩnh, cuối cùng vẫn nhìn nhau.
Tống Nam Thời: “Vậy thì…”
Vân Chỉ Phong: “Vậy thì…”
Sau đó Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: “Vậy ngươi… muốn tinh khí của ta không?”
Những lời này vừa được nói ra, Tống Nam Thời không hiểu sao cảm thấy mình giống như một nữ yêu tinh chuyên hút tinh khí mọi người.
Nhưng mà… bây giờ xấu hổ còn hơn là sau khi độc phát tác mới bẽ mặt!
Tống Nam Thời đè nén sự khó chịu trong lòng, hít sâu một hơi, nói: “Muốn!”
Vân Chỉ Phong theo bản năng nói: “Được.”
Ngay sau đó hai người bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ.
Nếu muốn, vậy… muốn như thế nào?
Mắt thấy bọn họ không nói lời nào, bầu không khí ngưng đọng, Tống Nam Thời đành bình tĩnh hít sâu, quyết định dao sắc chặt đay rối.
Nàng tiến lên hai bước, nhón mũi chân, đôi tay ấn lên bả vai Vân Chỉ Phong, kề sát vào một chút: “Tới!”
Khi nàng dán sát lại thì hơi nhắm hai mắt, tim Vân Chỉ Phong cũng đột nhiên nhảy lên khi quét qua hàng lông mi.
Nàng vẫn duy trì tư thế bất động này, một lát sau Vân Chỉ Phong mới mở miệng, giọng hơi khàn: “Ngươi…”
Hắn chậm rãi vươn tay, cũng đè lại bả vai nàng, khẽ khàng ép cái chân đang nhón lên của nàng xuống, hơi cúi người: “Ngươi đừng kiễng chân lên, sẽ không thoải mái.”
Hai chân Tống Nam Thời rơi về vị trí thật.
Nàng chỉ giật giật khóe mi, trong lúc nhất thời tự nhiên không dám mở mắt.
Vân Chỉ Phong lại từ từ đến gần nàng, Tống Nam Thời không nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào mặt đang càng lúc càng gần.
Sau đó hắn thấp giọng nói: “Há miệng.”
Tống Nam Thời theo bản năng hơi há miệng ra.
Ngay sau đó, một linh lực mát lạnh giống như tuyết tiến vào miệng Tống Nam Thời.
Lông mi Tống Nam Thời khẽ run, nhưng không biết tại sao, nàng không cảm thấy bình tĩnh hơn mà ngược lại cảm thấy khi tinh khí kia tiến vào thì “độc” kia càng không kiêng nể gì.
Tim đập liên tục, huyết mạch giống như có hơi nóng dâng lên.
Khi linh lực này từ từ nhạt dần, Tống Nam Thời theo bản năng mở mắt.
Cách đó hai tấc, Vân Chỉ Phong nhắm mắt, khi hắn không mở mắt, vẻ mặt có vẻ rất nghiêm túc.
Một hơi tinh khí được truyền qua hết, hắn từ từ mím môi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tống Nam Thời không biết mình nghĩ thế nào, giống như chân đứng không vững, đột nhiên cúi người, dễ như trở bàn tay lướt qua khoảng cách hai tấc kia.
Khi cánh môi chạm nhau, Vân Chỉ Phong mở mắt, trong mắt lập tức giống như dâng lên sông ngầm thâm trầm.
Tống Nam Thời lập tức tỉnh táo lại, chợt thẳng người.
Vân Chỉ Phong gần như mất bình tĩnh nắm lấy bả vai nàng, dùng sức thậm chí làm nàng cảm thấy đau: “Nàng…”
Tống Nam Thời ngoài mặt vẫn còn bình tĩnh, trong lòng lại lớn tiếng mắng “độc” chết tiệt kia.
Nhất định là độc phát tác rồi.
Nàng mỉm cười muốn che giấu sự biến thái của mình.
“Nếu ta nói chân ta bị tê, chàng có tin không?”
“Đương nhiên, cũng có thể là độc phát tác rồi…”

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, việc lục soát trong thành mới lơi lỏng một chút, Chư Tụ rốt cuộc yên tâm, đang muốn liên hệ với Tống Nam Thời bảo bọn họ nhân cơ hội trở về thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Chư Tụ cảnh giác trong lòng, cẩn thận mở cửa, lại thấy Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong đứng ngoài cửa.
Nàng ấy vui mừng: “Các ngươi quay lại rồi!”
Vân Chỉ Phong: “Ừm.”
Tống Nam Thời: “Ờ.”
Chư Tụ nhìn người này nhìn người kia, không hiểu sao cảm thấy bầu không khí giữa hai người rất kỳ lạ.
Nhưng nàng ấy cũng không nghĩ nhiều, lập tức bảo bọn họ vào, đóng cửa quay đầu đang muốn nói chuyện với bọn họ, lại thấy Tống Nam Thời vô cùng lo lắng nói: “Khương Viên đâu? Muội muốn tìm nàng ấy!”
Ngay sau đó chạy giống như trốn mãnh thú dữ tợn.
Vân Chỉ Phong giống như oán phụ bị vứt bỏ, ở sau lưng lén lút nhìn Tống Nam Thời.
Chư Tụ: “?”
Nàng ấy đang muốn hỏi bọn họ làm sao vậy, cửa lại được gõ lần nữa.
Nàng ấy lại ra mở cửa, lần này người ngoài cửa là Úc Tiêu Tiêu.
Còn có con thỏ của nàng.
Nhưng nàng ấy nhìn tới nhìn lui, rốt cuộc cảm thấy không đúng.
Sau khi nhìn một lúc lây, cuối cùng nàng ấy cũng nhận ra.
Ngày thường, con thỏ kia đều được nàng ôm trong lòng, như một bảo bối.
Mà lần này, con thỏ kia tự nhiên bị nàng ấy nắm chặt tai, để cách mình thật xa, giống như muốn tránh con mãnh thú dữ.
Điều quan trọng nhất chính là con thỏ kia còn giống như bị người ta đánh một trận, dáng vẻ cực thê thảm.
Nàng đang muốn hỏi cái gì lại thấy tiểu sư muội vừa vào cửa đã ném con thỏ xuống, sau đó lập tức nói: “Khương Viên đâu? Muội muốn tìm nàng ấy!”
Nói xong chạy thẳng.
Chư Tụ: “?”
Tại sao cả đám đều muốn tìm Khương Viên.
Nàng đang muốn nhắc nhở tiểu sư muội quên lấy con thỏ rồi thì thấy tiểu sư muội phanh gấp một cái, quay đầu lại nhặt con thỏ lên, sau đó tiếp tục chạy như điên.
Trong viện chỉ còn lại một Vân Chỉ Phong với ánh mắt u oán.

Tống Nam Thời chạy chậm suốt dọc đường đến phòng Khương Viên, thấy nàng ấy đang đợi ở đó.
Tống Nam Thời vô cùng lo lắng, chạy tới ngồi xuống, nói: “Mau mau mau! Mau giải độc cho ta!”
Nàng cảm thấy độc này thật sự mạnh, đến cả khi được truyền tinh khí rồi mà nàng vẫn còn làm điều sai trái này, nếu như tinh khí hết tác dụng thì không ổn.
May mà nàng trúng độc, nếu không nàng không biết phải giải thích với Vân Chỉ Phong như thế nào!
Khi nàng nghĩ như vậy, Khương Viên cười tủm tỉm bắt mạch cho nàng.
Sau đó vẻ mặt Khương Viên trở nên khinh thường, hất tay nàng ra, tức giận nói: “Không trúng độc thì ngươi tìm ta làm gì!”
Tống Nam Thời: “Hả?”
Vậy những việc nàng làm…
Tống Nam Thời đơ người.
Cùng lúc đó, tiểu sư muội dẫn theo một con thỏ thoạt nhìn bị đánh rất thê thảm đi vào.
Khương Viên vừa thấy đã nói: “Trời! Hóa ra là đứa bị trúng độc chính là con thỏ này!”
Tống Nam Thời liếc nhìn qua.
Khương Viên hỏi: “Không đúng, nếu trúng độc thì chắc chắn nó sẽ đi tìm thỏ cái, tại sao nó trúng độc còn ngoan ngoãn như vậy chứ? Ngươi làm thế nào vậy?”
Con thỏ trong tay nàng ấy yên tĩnh như gà.
Tiểu sư muội lạnh mặt: “Rất đơn giản, nó dám không ngoan một lần là ta đánh nó một lần.”
Khương Viên lập tức rất khâm phục.
Có thể bị Úc Tiêu Tiêu đánh mấy trận mà còn sống, xem ra con thỏ này cũng không bình thường.
Khương Viên nhận con thỏ muốn giải độc, Tống Nam Thời nhìn bên này nhìn bên kia, lập tức bước tới, nắm lấy tay tiểu sư muội.
“Sư muội, tỷ có phải sư tỷ chân chính của muội không?”
Nàng hỏi.
Tiểu sư muội đang lạnh mặt không nhịn được: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt Tống Nam Thời trầm trọng: “Nếu tỷ là sư tỷ chân chính của muội, muội đừng nói chuyện con thỏ kia bị trúng độc ra ngoài, thanh danh đời này của sư tỷ có thể bị hủy ngay lập tức đó!”
Tiểu sư muội mờ mịt: “Tại sao?”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng phải giải thích việc này như thế nào chứ?
Nói nàng là biến thái à?
Ai có thể nghĩ đến! Ai có thể ngờ được!
Biến thái lại chính là ta chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.