Ngoài Hiện Thực

Chương 37: Châu Âu, ba.




(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 37: Châu Âu, ba.
Mấy ngày gần đây, Nhiễm Văn Ninh chỉ loay hoay giữa hai loại trạng thái duy nhất, một là lăn ra hôn mê bất tỉnh, hai là tỉnh dậy bị túm đầu đánh. Cậu biết Trì Thác rất mạnh, cơ mà lại chẳng ngờ được ông anh này lại mạnh đến cỡ đó, mấy phát đạn từ Trì Thác hẳn nên được gọi là đạn tên lửa cao cấp mới phải.
Mấy ngày sau, Nhiễm Văn Ninh mới cuống cuồng nhận ra rằng cậu cứ mải miết tăng thực lực mà quên bẵng đi việc phải đồng ý với lời đề nghị từ Hạng Cảnh Trung. Cậu thật sự chẳng có sức đâu mà trực tiếp chạy đi tìm Hạng Cảnh Trung được nữa, vì thế, cậu dứt khoát quay số gọi anh ta, sau đó nói với anh ta rằng mình muốn bắt lấy cơ hội kia.
"Đây là một loại hoạt động giao lưu thường niên giữa các chi nhánh châu lục, cậu cần phải đại diện cho đám người cấp cao bên mình đi gặp người nước khác. Nếu cậu có biểu hiện vượt trội, chi nhánh Châu Á sẽ chú ý đến cậu nhanh thôi."
Hạng Cảnh Trung giải thích rõ ràng như vậy ở bên kia đầu dây.
Sau khi nghe xong câu này, Nhiễm Văn Ninh vẫn còn lùng bùng chả hiểu mình nên làm gì, cậu nên biểu hiện vượt trội như nào mới được?
"Bây giờ hội nghị giao lưu giữa mấy chi nhánh châu lục cũng không còn giống như ngày xưa nữa, hồi xưa chỉ cần nộp báo cáo lên là xong chuyện rồi, bây giờ lại còn đòi mấy người cấp cao đi giao lưu phải hoàn thành một vài nhiệm vụ nữa cơ, nếu không thì bên đó sẽ thẳng tay đánh giá người ta giao lưu một cách tiêu cực luôn cho xem."
Hạng Cảnh Trung tiếp lời: "Chi nhánh châu lục có sở hữu một mộng cảnh rất đặc biệt. Nếu y theo tình huống của năm ngoái thì rất có thể cậu sẽ được họ thả vào trong cái mộng cảnh kia vào năm nay. Còn về phần nhiệm vụ ấy à, cậu phải đấu tay đôi với mấy thành viên bên chi nhánh kia."
"Vậy nên tôi phải thắng mấy kẻ khai thác bên chỗ bọn họ hay sao?"
Nhiễm Văn Ninh nhíu mày. Cậu khó mà ngờ được rằng mình phải đưa đầu lên thẳng võ đài luôn cơ.
Hạng Cảnh Trung cười một tiếng, sau đó mới giải thích: "Thông thường, mình chỉ cần đấu với nhau tới một mức độ nào đó là dừng tay được rồi. Mục đích chủ yếu của việc này chính là để các chi nhánh châu lục xác định được tình hình phân bổ cấp bậc của mấy chi nhánh khác. Cậu muốn đánh thắng mấy người kia cũng được ha."
"Vậy tôi sẽ cố để đánh bại bọn họ." Sau một hồi suy nghĩ, Nhiễm Văn Ninh mới cảm thấy chi nhánh Châu Á sẽ dễ chú ý đến mình hơn nếu mình làm như vậy.
"Chuyện này còn phải xem vận may của cậu ra sao nữa đấy. Nếu cậu hên, cậu sẽ gặp được người bậc thứ hai, nếu cậu xui, cậu sẽ phải đối mặt với mấy người lão làng có danh xưng đàng hoàng."
Sau khi nghe xong câu trả lời này từ Hạng Cảnh Trung, Nhiễm Văn Ninh mới thắc mắc hỏi anh ta xem danh xưng là cái gì.
Hạng Cảnh Trung giải thích cho Nhiễm Văn Ninh nghe một hồi, anh ta bảo rằng sau khi một kẻ khai thác nào đó đạt được đến một cấp bậc nhất định, đồng thời cũng được tất cả mọi người công nhận, người trong nghề sẽ đặt tên cho họ dựa theo những thứ thường được họ cụ hiện. Danh xưng của một người đại diện cho một loại vinh dự dành cho riêng người đó, nó cũng đồng thời tượng trưng cho thực lực của người này.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy thực lực của mấy người này vẫn còn xa tầm tay với của mình lắm. Cậu thuận miệng hỏi: "Vậy Trì Thác có danh xưng không nhỉ?"
"Danh xưng của Trì Thác là 'Thánh thương'." Hạng Cảnh Trung trả lời như thế.
Nhiễm Văn Ninh nằm ngửa trên giường, đưa mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, cậu đang suy nghĩ xem vì sao mấy người kia không gọi Trì Thác là "Đạn tên lửa" hay "Đạn hạt nhân" linh tinh, chỉ dùng mỗi từ súng thôi thì chả có bõ bèn gì với năng lực của Trì Thác hết ráo.
"Vậy tôi phải đi đâu để dự buổi giao lưu này vậy?" Lúc này, Nhiễm Văn Ninh mới sực nhớ rằng hình như Hạng Cảnh Trung còn chưa nói rõ bên bọn họ phải đi giao lưu với chi nhánh nào cả.
"Chi nhánh Châu Âu, ở nước Anh ha."
Nhiễm Văn Ninh sững cả người ra, tại sao lại trùng hợp đến như thế? Chỗ ở của người đồng nghiệp kia bên Hoàng Trí Vũ thế mà lại trùng với nơi Hạng Cảnh Trung muốn cậu đi cơ, lại còn cùng ở một quốc gia nữa chứ, không lẽ hai người này lén trò chuyện với nhau mấy hồi rồi? Tuy nhiên, sau một hồi suy đi tính lại, Nhiễm Văn Ninh lại nghĩ rằng Hạng Cảnh Trung không thể giật dây ép cậu đi về phía phái bảo thủ cho được, tất cả những việc mà đội trưởng đội thứ hai đang làm hiện giờ đều có khuynh hướng đẩy Nhiễm Văn Ninh về phía chi nhánh Châu Á bên phe cấp tiến.
Sau khi trò chuyện với Nhiễm Văn Ninh xong xuôi, Hạng Cảnh Trung lại định gọi điện hỏi thăm Hầu Thiên Hữu. Tuy nhiên, còn chưa kịp quay số, anh ta đã nhận được một cuộc gọi đến từ một người quen.
Nhác thấy đấy là số điện thoại của Chu Chi Ngang, Hạng Cảnh Trung có hơi nghi hoặc một hai giây, thế nhưng rất nhanh sau đó, khóe môi của anh ta lại bất chợt treo lên một nét cười.
Sau khi nhận điện thoại, anh ta trực tiếp bảo: "Cậu cứ như vậy mãi thì người bên chi nhánh đội thứ tư sẽ tỏ ra rất khó chịu đấy, dù sao đám người nọ đều đồng ý với tư tưởng của cậu cả rồi mà."
"Không lẽ anh không bảo rằng bên nước mình ép tôi đi được hay sao?"
Chu Chi Ngang lên tiếng hỏi ở đầu dây như thế. Sau khi nghe thấy câu nhắc nhở kia từ Hạng Cảnh Trung, anh cũng biết rằng người kia đoán được anh tìm anh ta để bàn về đợt giao lưu lần này rồi.
"Có rất nhiều người biết rõ rằng tôi đang tìm kiếm ứng cử viên để phái đi giao lưu đấy."
Hạng Cảnh Trung ngầm ám chỉ rằng Chu Chi Ngang mơ đẹp quá.
Chu Chi Ngang nhíu mày một cái. Anh đáp: "Coi bộ anh cũng không muốn tôi nhúng tay vào chuyện lần này, thậm chí còn chẳng thèm lộ tiếng gió cho tôi biết nữa cơ."
"Tôi chỉ nhắc cậu như thế mà thôi, kiểu gì lúc cậu ra mặt, người chịu ảnh hưởng nghiêm trọng hơn cả cũng là cậu chứ chẳng ai vào đây hết. Cơ mà nếu cậu muốn qua đây phụ một tay thì tôi cũng không cản cậu làm chi."
Trong lúc nói câu này, đôi mắt đào hoa của Hạng Cảnh Trung chợt ánh lên nét gian xảo.
"Quan niệm của cậu rất khó có chỗ đứng trong mắt phái cấp tiến, cơ mà mấy người có tư tưởng giống như cậu thì đúng thật là có tồn tại trên cõi đời này. Cậu có thể bảo vệ đám người thấp cổ bé họng này, đồng thời cũng có thể tạo dựng một chỗ dựa có đủ tiếng tăm và đủ vững chắc cho họ, như vậy đã rất ổn rồi."
Thoạt trông Hạng Cảnh Trung cứ như đang khuyên Chu Chi Ngang bỏ cuộc xừ nó đi vậy, thế nhưng anh ta lại thật sự rất mừng khi Chu Chi Ngang ngỏ ý muốn dẫn dắt Nhiễm Văn Ninh. Nếu người đàn ông này ra mặt, hiệu quả mà anh mang lại thậm chí còn có thể vượt xa cả Hầu Thiên Hữu nữa.
"Bọn họ cũng không còn thấp cổ bé họng nữa đâu, những người kia bây giờ đều chạy theo Thiệu Vấn Minh cả rồi. Hiện giờ, người bên tôi càng có khuynh hướng chạy theo mấy tiêu chuẩn bình thường trong nghề mình hơn, họ cũng không ấp ủ quá nhiều tư tưởng khác người hay gì đó." Chu Chi Ngang thật lòng bộc bạch.
Sau khi nghe xong mấy câu này, Hạng Cảnh Trung cũng chẳng nói thêm điều chi. Anh ta chỉ đưa ra một câu khẳng định: "Ý tôi là vậy đó. Nếu cậu qua đây, có một vài người bên chi nhánh đội thứ tư chắc chắn sẽ tỏ ý không thích, cậu phải tự mà giải quyết mấy chuyện này cho tốt vào."
"Tôi sẽ xử lí mấy việc này, anh đừng lo lắng cho tôi." Chu Chi Ngang đáp như vậy.
Hạng Cảnh Trung bắt đầu chỉ thẳng ra lỗi sai trong lời anh: "Tôi chẳng có lo cho cậu đâu, tôi chỉ không muốn tiếng xấu lan xa đến tận chỗ tôi mà thôi."
Nói thật thì Hạng Cảnh Trung cũng rất tò mò, anh ta chẳng hiểu vì sao Chu Chi Ngang lại sẵn lòng gồng gánh công chuyện cho đội thứ hai như này. Tuy họ là hai kẻ khai thác của cùng một thế hệ, thế nhưng quan niệm của đôi bên khác nhau như trời với đất vậy.
"Sao tự dưng cậu lại muốn sang giúp bên tôi thế nhỉ?" Hạng Cảnh Trung hỏi thăm.
Nghe hỏi xong, Chu Chi Ngang ở đầu dây chỉ im lặng một hồi lâu, sau đó mới nói với đội trưởng đội thứ hai rằng: "Tôi với Kim Chanh sắp kết hôn, tôi không mong rằng mấy chuyện linh tinh trong mộng ảnh hưởng đến em ấy. Hai tụi tôi cũng không định ở lâu trong nghề cho lắm."
"Chắc trong vòng hai năm nữa là tôi từ chức rồi, mấy việc tôi có thể làm đã càng ngày càng ít lại."
Chu Chi Ngang còn chưa kịp nói hết, Hạng Cảnh Trung đã ngắt ngang lời anh.
"Kế hoạch cuộc sống của riêng cậu chẳng có liên quan gì tới tôi sất, đây chẳng phải loại lí do mà tôi cần nghe."
Hạng Cảnh Trung nhắc nhở anh như vậy.
Chu Chi Ngang hít một hơi sâu, sau đó mới chậm rãi nhả chữ: "Tôi rất xin lỗi anh vì chuyện của Thiệu Vấn Minh, bên anh đã luôn phải chịu tổn thất nghiêm trọng nhất từ khi chuyện ấy xảy ra."
"Tôi cũng chẳng còn bao nhiêu cơ hội để bù đắp cho anh nữa." Chu Chi Ngang đưa ra một câu chốt.
Đáy mắt của Hạng Cảnh Trung cũng không hề dập dìu sóng lớn, anh ta vẫn còn đang quan sát mặt bàn của mình, nghĩ suy về một số việc. Nếu lúc ấy, Thiệu Vấn Minh không phải đồ đệ của Chu Chi Ngang, nếu lúc ấy, Chu Chi Ngang không nhẹ dạ cả tin như vậy, thì có lẽ, tên đội trưởng đội thứ tư được người đời ca tụng là thiên tài kia đã sớm trở về với cát bụi từ rất nhiều năm về trước rồi.
Thế nhưng hiện giờ, Thiệu Vấn Minh vẫn còn sống khỏe re ra đấy, thực lực của hắn ta đã tăng cao đến mức nào, chẳng ai có thể biết được cả. Gián điệp của phái cấp tiến trà trộn vào lòng phái bảo thủ vẫn luôn không thể tìm được vị trí chính xác của người đàn ông này, tất cả mọi người chỉ biết rằng Thiệu Vấn Minh vẫn còn đang tồn tại ở thế gian mà thôi.
"Cái cậu mà cậu dắt đi đợt này ấy, cậu ta chắc chắn sẽ trở thành một vị thần thủ hộ của cả một chi nhánh Trung Quốc trong tương lai không xa." Hạng Cảnh Trung đột nhiên mở miệng, "Nhưng hiện giờ, cậu ta vẫn còn là một kẻ vô danh tiểu tốt, cậu ta cần một sân khấu phù hợp với bản thân mình."
Sau khi nghe xong, Chu Chi Ngang bỗng dưng vỡ lẽ được một vài vấn đề: Cứ cho là tên người mới kia có thể trưởng thành đến cấp độ đó đi, Hạng Cảnh Trung vốn cũng chẳng cần phải giấu diếm cậu ta hẳn vào trong tối như vậy làm gì, trừ khi mộng cảnh của người này có một địa vị rất đỗi đặc biệt.
"Anh không muốn để chi nhánh Châu Á khống chế cậu ta hoàn toàn đúng không? Vậy nên anh mới phải sử dụng chi nhánh Châu Âu như một lá chắn?" Chu Chi Ngang đi thẳng vào chủ đề chính, sau đó mới tò mò hỏi, "Mộng cảnh của cái cậu đời mới kia là cái gì thế?"
"Tôi bật mí cho cậu một chút ha, địa vị của nó bên chi nhánh Châu Á cũng ngang hàng với 'Vườn Eden' bên chi nhánh Châu Mỹ đấy."
Lúc nói câu này, ngữ điệu của Hạng Cảnh Trung rất bình tĩnh, thế nhưng nội dung của câu nói kia lại có thể khiến người ta khiếp sợ cùng cực.
Chu Chi Ngang tạm thời chẳng thể thốt lên bất kì một tiếng nào cho được. Anh vuốt trán mình qua lại, lúc này mới ngộ ra rằng chuyện này chẳng có đơn giản như bên ngoài một xíu nào. Cuối cùng, anh chỉ cười một cái rồi nhận xét: "Anh thật sự dám làm ra cái chuyện như thế cơ."
Mấy ngày sau đó, Nhiễm Văn Ninh mới nhận được mấy xấp hồ sơ thông báo từ chi nhánh bên cậu. Xấp hồ sơ này bao gồm vé máy bay, một loạt các lịch trình được sắp xếp sẵn của buổi giao lưu kia và một bảng kê khai tin tức cá nhân của mấy người bọn họ.
Cậu nhìn lướt qua xấp hồ sơ kia một cái, có khá đông thành viên đi tham gia buổi hội thảo năm nay, chi nhánh Trung Quốc của họ phái gần mấy chục người đi giao lưu. Những người này chủ yếu có thực lực sau bậc thứ hai, Nhiễm Văn Ninh vốn cũng chẳng quen mặt ai sất, cậu nghi rằng mấy nhân viên này hình như cũng không phải chỉ đến từ mỗi chi nhánh bên đội thứ hai thôi đâu.
Còn mấy người bậc thứ nhất và bậc thứ hai thì lại bị gộp chung vào một ô cấp bậc, bên trên cũng không phân chia tỉ mỉ ai ở cấp nào cấp nào. Chỉ suy ngẫm một lát mà thôi, Nhiễm Văn Ninh đã ngộ ra nguyên nhân của chuyện này rồi, mấy thành viên cấp cao ở chỗ bọn cậu rất thưa thớt, hơn nữa, họ còn đang bận dẫn dắt đội viên, số người có thể đi ra nước ngoài giao lưu hẳn sẽ không nhiều lắm.
Chỉ có hai nhân viên cấp cao ra mặt trong đợt này mà thôi, Nhiễm Văn Ninh còn thấy được một cái tên khá quen thuộc bên cạnh tên mình: Chu Chi Ngang.
Chu Chi Ngang? Sao nghe quen dữ vậy ta. Sau một hồi cắm cúi suy nghĩ, Nhiễm Văn Ninh mới nhớ ra rằng hình như mình từng gặp người này một lần hồi còn làm mèo trong "Con mắt của Thượng Đế".
Đó là lúc mấy người kia bao trọn một phòng ăn lớn. Khi ấy chỉ có vỏn vẹn mấy người mà thôi, trong số đó có Kim Chanh, Trì Triệt, Trì Thác và Chu Chi Ngang.
Chuyện này đã diễn ra từ rất lâu khi trước rồi. Ấn tượng duy nhất mà Chu Chi Ngang để lại cho Nhiễm Văn Ninh đó là cái ông này chẳng có biết nựng mèo gì sất, hồi đó, cậu bị Chu Chi Ngang vuốt tới nỗi muốn trọc lông đầu luôn.
Thật ra thì Chu Chi Ngang rất đỗi hiền lành. Khi ấy, bà chị Kim Chanh ngồi cạnh cứ luôn miệng lấy anh ta ra làm trò cười mãi, cơ mà ông anh này chỉ cười ngố ngồi nghe thôi, cũng chẳng thấy tức giận xíu nào. Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất cũng có thể là do Chu Chi Ngang đang bận hít hơi mèo, không rãnh để tâm tới chuyện khác.
Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng rõ Chu Chi Ngang hiện giờ đã trở thành một người như thế nào, thế nhưng chỉ từ kinh nghiệm gặp gỡ người ta trong lần ấy, cậu có thể đưa ra kết luận rằng Chu Chi Ngang là một người rất tốt, cũng rất dễ thân.
Còn về thực lực của Chu Chi Ngang ấy à, thật ra Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng biết nhiều về việc này cho lắm, mấy anh chị kia chỉ tán gẫu mấy chuyện chơi chơi trong lần họp mặt nhỏ hôm nọ mà thôi.
Bảng biểu này cũng không cho biết cấp bậc của Chu Chi Ngang, Nhiễm Văn Ninh không biết cấp bậc cụ thể của anh như nào hết, có thể anh là một người ở bậc thứ nhất, cũng có thể anh là một người ở bậc thứ hai. Cơ mà mấy chuyện này cũng không đáng kể cho lắm, Nhiễm Văn Ninh sang chi nhánh bên Châu Âu là vì đang ấp ủ một mục đích khác, rãnh hơi đâu mà đi lo cho người khác làm gì.
Trước khi xuất phát, Nhiễm Văn Ninh có hẹn gặp mặt Hoàng Trí Vũ ở trong Dear Anna. Hoàng Trí Vũ từng nói sẽ đưa cho cậu tín vật của "Đông lại" trước khi cậu rời khỏi Trung Quốc.
Thứ này cũng không giống như loại tín vật bình thường họ hay sử dụng, nó vốn là vật thể được một tư chất giả khác cụ hiện trong mộng cảnh. Nhiễm Văn Ninh không biết nó có công dụng như thế nào, nhưng hẳn nó sẽ có tác dụng hơn loại tín vật được Hầu Thiên Hữu định ra ở ngoài đời nhiều lắm.
"Cậu giữ cho kĩ cái này nhé, đặt nó vào trong ý thức ngoại thân đi. Buổi giao lưu lần này sẽ diễn ra trong vòng bốn ngày, cậu nhớ đi tìm người kia vào bất cứ khi nào có thể ha."
Hoàng Trí Vũ nói với Nhiễm Văn Ninh rằng anh ta đã sớm thông báo với người kia rồi, cậu cũng không cần vòng vèo tìm người làm gì cho khổ thân.
Thứ trong tay Nhiễm Văn Ninh hiện giờ là một cái bình thủy tinh rất nhỏ. Cái bình này hiện đang đựng một lớp băng đông kết, rất nhanh sau đó, số băng tuyết trong bình đã từ từ hóa thành một đóa hoa tuyết trắng phau phau.
"Cậu đừng đưa cho cậu ta thứ này liền, có thể ép cậu ta nói chuyện trước cũng được, cứ thế thì có khi cậu sẽ biết được kha khá thứ đấy."
Hoàng Trí Vũ nhắc nhở như thế.
Nhiễm Văn Ninh gật gù, tỏ vẻ hiểu rồi. Cậu cực kì mong rằng sau khi trò chuyện cùng người nọ, cậu có thể biết được nguyên nhân vì sao phái bảo thủ lại phải ra tay gϊếŧ chết Lâm Nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.