Ngộ Xà

Chương 4: Thiện ác




Thẩm Thanh Hiên cũng từng tỉ mỉ tính toán, con rắn này có thể kéo một kẻ đang hấp hối như hắn quay về nhân thế, thì chuyện hắn có thể đi có thể chạy, có thể nói chuyện như người bình thường cũng không phải là việc khó.
Chỉ là lời này… khó có thể mở miệng.
Nói thẳng thắng một chút, hắn, Thẩm Thanh Hiên, vô duyên vô cớ tạt một chén trà nóng lên người người ta, tuy cũng đã cận kề lằn ranh sống chết, nhưng cuối cùng cũng đã sống lại rồi, mặc dù cái giá sống lại là phải giúp con rắn này độ kiếp – ai bảo mệnh cách hắn thịnh vượng, đại phú đại quý. Những lời nói của đối phương Thẩm Thanh Hiên cũng không phải không tin, nhưng cũng khó có thể tin tưởng hoàn toàn.
Tính đến trước mắt, việc giao dịch giữa một người một rắn, coi như cũng công bằng.
Hắn tạt nó một chén trà nóng, nó cắn hắn một phát, coi như đều nhau; nó lưu hắn một mạng, hắn giúp nó độ kiếp, cũng coi như giao dịch công bằng.
Vừa mới định đòi đáp lễ, vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng cũng không khỏi không thừa nhận hắn có mang theo một chút lòng tham, muốn có được nhiều hơn nữa từ con rắn này.
Gặp chuyện chỉ nghĩ cho mình trước, vốn là bản tính của loài người, Thẩm Thanh Hiên dù sao cũng là kẻ đọc sách, câu chữ đã viết ra, tuy trong lòng vẫn mong muốn đạt thành, nhưng cũng vì thế mà cảm thấy xấu hổ.
Không ngờ con yêu này lại thẳng thắng đến thế, không đợi hắn nói ra khỏi miệng, đã chấp thuận ngay những suy nghĩ trong lòng hắn rồi.
Thẩm Thanh Hiên cúi đầu, bất động một lúc lâu.
Trước mặt hắn là giấy trắng mực đen, nét bút chưa khô.
Nương theo sự chuyển động của bầu không khí trong phòng, chỉ nghe tiếng hít thở của một mình Thẩm Thanh Hiên, hoàn toàn không có ai khác nữa.
Thẩm Thanh Hiên không còn lời nào để nói, ngay cả giấy trắng mực đen đặt trên bàn cũng tựa hồ không dám nhìn thêm, mà chỉ cúi đầu, vẻ mặt lúc xanh, lúc trắng, rồi lại đỏ.
Hắn tuy đã hai mươi bảy tuổi, vì mệnh số tréo ngoe, nên tư duy và kiến thức đều thâm sâu hơn người bình thường, nhưng làm sao có thể bằng một lão yêu xà đã tu luyện gần ngàn năm cơ chứ.
Xà yêu Y Mặc từ đầu đến cuối đều không hiện hình, lần này gặp mặt, ngay cả giọng nói cũng không lộ ra, mà chấp bút cùng hắn trò chuyện với nhau, nhưng vẫn có thể hiểu thông thấu suốt.
Thẩm Thanh Hiên bất quá cũng chỉ là một chồi non nho nhỏ vừa mới nảy mầm, mà Y Mặc đã trở thành một cây to che trời rợp bóng.
Nước trà đã lạnh từ lâu.
Thẩm Thanh Hiên rốt cục cũng ngẩng đầu lên, nhìn vào khoảng không trước mặt trầm lặng một lúc lâu, mới chậm rãi chấp bút, từng chữ từng chữ viết xuống bên cạnh nét chữ đoan chính: cám ơn.
Hắn giờ phút này chỉ có thể viết được hai chữ này mà thôi, dùng nhiều lời hơn nữa cũng không thể nói hết tâm sự của hắn, hơn một chữ thì lại thành rườm rà.
Sau đó chiếc bút lông sói mà người kia thao túng tự động bay vào khay rửa bút, Thẩm Thanh Hiên nhìn chằm chằm, biết cuộc truyện trò này đã kết thúc, Y Mặc phải đi rồi.
Quả nhiên chỉ trong nháy mắt, hơi thở lành lạnh trong phòng, chậm rãi tan đi.
Thẩm Thanh Hiên một mình ngơ ngác ngồi trong chốc lát, mới đưa tay gom lại những trang giấy đang tán loạn trên bàn, từng trang từng trang căn cứ theo thứ tự nói chuyện của bọn họ mà sắp xếp lại cho ngay ngắn chỉnh tề, cẩn thận vuốt lại một lần rồi đặt trên đầu gối, lắc bánh xe cho xe lăn di động đến cạnh giường, đem những trang giấy cẩn thật đặt vào trong rương gỗ.
Hoa hạnh trong vườn nở rồi lại tàn.
Những nụ hoa đào thi nhau nhô ra, chỉ hai ngày thôi, nhờ ánh mặt trời sưởi ấm, đã vội vã nở bung cả ra rồi.
Thẩm Thanh Hiên một lần nữa lại ngồi sưởi trong ánh nắng mặt trời, gọi người đẩy xe, khuôn mặt tươi cười đi dưới những tán hoa đào.
Chiếc áo choàng dầy trên người hắn đã gọi người mang đi dẹp, thân chỉ khoác chiếc áo choàng mỏng, áo bông cũng đã cởi ra, chỉ mặc chiếc trường bào màu trăng non.
Bọn tôi tớ vẫn căng thẳng đi tuần tra khắp vườn, mọi ngóc ngách đều không bỏ sót, rất sợ ở đâu đó nếu chui ra một con rắn, sẽ làm bọn họ thêm một lần tái gan bầm mật.
Thẩm Thanh Hiên đối với chuyện này cũng không quan tâm cho lắm, chỉ ngửa đầu ngắm những đóa hoa đào diễm lệ nở đầy trên đầu cành, thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua, vài cánh hoa mỏng manh thi nhau rơi xuống, rơi lên mặt mắt, nụ cười của hắn lại càng rộ nở hơn.
Hoa đào nở hết, tường vi trên bờ giậu lại tranh nhau kết nụ, tựa như sợ hãi sẽ phụ rẫy ngày xuân. Thẩm Thanh Hiên vẫn gọi người đẩy xe gỗ lăn như cũ, muốn ngồi bên cạnh giậu tường vi.
Yêu cầu của hắn khiến gã hầu kinh hoảng la lên: “Thiếu gia, làm vậy không được, không được!”
Những đóa hoa kia sinh sôi bò lên bờ giậu, cành lá um tùm rậm rạp, phảng phất tạo thành một bức tường màu lục kín kẽ không cho gió xuyên qua, có trời mới biết bên trong đang ẩn chứa thứ quái quỷ gì.
Nhưng hắn bất quá cũng chỉ là tên hầu mà thôi, không thể trái ý chủ tử, thấy khuyên can không hiệu quả, vội vàng lấy ra chút bột hùng hoàng rắc chung quanh Thẩm Thanh Hiên, để đuổi trùng và rắn. Thẩm Thanh Hiên không thể làm gì được, đành để mặc hắn làm mùi hoa trộn lẫn vào mùi hăng của hùng hoàng, khiến khung cảnh càng thêm quái gỡ.
Thời gian của Thẩm Thanh Hiên, cũng chậm rãi trôi đi theo từng mùa hoa thay đổi.
Có lẽ do trước đó Y Mặc giúp hắn trừ hết chất độc trong cơ thể đã dùng pháp thuật gì đó, khiến cơ thể hắn khỏe hơn trước kia rất nhiều, không dễ bị cảm mạo hay sổ mũi.
Nhưng vẫn suy yếu như trước, ngồi trong vườn ngơ ngẩn một lúc lâu, là cảm thấy tinh thần vô cùng mỏi mệt.
Người hầu vốn đã hầu hạ hắn từ nhỏ nên đã luyện thành một đôi mắt rất tinh tường, chỉ cần thần sắc của Thẩm Thanh Hiện lộ ra một chút mệt mỏi, thì sẽ đẩy xe về phòng ngay, dâng lên trà sâm cho hắn uống.
Cách một khoảng thời gian, Y Mặc lại xuất hiện một lần.
Vẫn không hiện hình như cũ, cũng không lên tiếng, mà chỉ chấp bút cùng hắn trò chuyện trên trang giấy.
Thỉnh thoảng Thẩm Thanh Hiên gọi người chuẩn bị một bàn rượu và thức nhắm, đặt trong phòng. Những lúc hắn lộ ra ý mời như thế này, Y Mặc cũng sẽ đến, tựa như hai người đã ước định từ trước.
Tuy chưa từng ước định, nhưng cũng chưa bao giờ lỡ dịp cả.
Chỉ là Thẩm Thanh Hiên chưa bao giờ có dịp nhìn thấy khuôn mặt của hắn, đến nay vẫn đều không rõ, tên xà yêu lãnh đạm ít nói này có diện mạo như thế nào.
Có đôi khi cũng suy đoán, tuy không mang theo ác ý, nhưng cũng giả định rằng có phải do khuôn mặt xấu xí quá không, nên mới không chịu hiện hình.
Mỗi lần ý nghĩ này vừa toát ra đã bị chính hắn dập tắt. Y Mặc là rắn, mà cũng đã thành yêu, cho dù bản thân cực kỳ xấu xí đi chăng nữa, cũng sẽ dễ dàng biến ra bộ dáng xinh đẹp mà thôi.
Đêm nay, sau khi tắm rửa xong, Thẩm Thanh Hiên bày ra giấy bút, ngồi trước bàn chờ đợi.
Thời gian trôi qua cũng đã lâu, hắn cũng lần ra được một chút quy luật của Y Mặc, cứ mỗi nửa tháng, Y Mặc sẽ lên đỉnh núi tắm suối nước nóng, từ suối nước nóng đi xuống, thuận đường đi ngang biệt viện, Y Mặc đều sẽ ghé vào ngồi một chốc – mặc dù Thẩm Thanh Hiên cũng không biết, Y Mặc thật ra có thích ngồi cùng hắn trò chuyện bằng giấy bút hay không.
Hết thảy đều là do hắn suy đoán cả thôi.
Tối nay lại là ngày xà yêu đến suối nước nóng, Thẩm Thanh Hiên đang chờ đợi.
Trong khi chờ đợi, nhân lúc rảnh rỗi, Thẩm Thanh Hiên lại lấy sách ra đọc. Mấy ngày qua trên dưới sơn trang điều biết, thiếu gia nhà mình tính tình đột nhiên thay đổi, sở thích lại càng thay đổi, quẳng bỏ cổ thư điển tịch, chuyên tìm những cuốn sách có chút tà môn để đọc.Chẳng hạn như sơn thôn dạ đàm, quái đàm, loạn đàm, vân vân... những câu chuyện nói về hồ tiên hoa quỷ, xà trùng hổ lang biến thành người, lại thêm những truyền thuyết bí ẩn mà người dân quê thường truyền miệng nhau. Thiếu gia gom hết cả, mỗi ngày đều ôm lấy đọc.
Khiến người khác không cách nào hiểu được.
Thẩm Thanh Hiên tuy không cho rằng những câu chuyện trong sách là đúng, nhưng cảm thấy những câu chuyện dân quê tuy từ ngữ thô tục, nhưng cũng khá thú vị, cho nên cứ gom về xem bằng hết.
Lúc Y Mặc đến, Thẩm Thanh Hiên đang dùng quyển sách che mặt lại cười, nụ cười không phát ra âm thanh. Hắn cười một câu truyện dân gian trong sách, viết rất thô bỉ, nhưng khiến hắn không cách nào nhịn cười được.
Ngửi được mùi hương quen thuộc, Thẩm Thanh Hiên mới đặt sách xuống, cầm bút lên viết: ngươi đã đến rồi.
Bên cạnh bốn chữ nhanh chóng xuất hiện một chữ: ừm.
Thẩm Thanh Hiên lại viết: mấy ngày qua đọc một số quyển sách tạp nhạp.
Y Mặc viết: biết.
Thẩm Thanh Hiên suy nghĩ một hồi mới viết: những chuyện trong sách thuật lại, là thật hay giả?
Y Mặc trả lời: nửa thật nửa giả.
Thẩm Thanh Hiên sửng sốt, vội vàng viết: quả nhiên!
Trong khoảng khắc, đột nhiên mỉm cười nhè nhẹ. Thẩm Thanh Hiên cười nhạo, tiếp tục viết: những tinh quái trong sách có thiện có ác, không biết Y công tử, là thiện hay ác?
Hắn viết xong cảm thấy mình khá đường đột, tuy hay người từ từ cũng đã quen thuộc, nhưng bất quá cũng chỉ là một chút ít bề ngoài, từ lúc quen nhau đến nay hắn chưa từng nhìn thấy diện mạo xà yêu, những chuyện khác thì do khá xa cách, cho nên tới bây giờ vẫn chưa từng hỏi đến.
Hai người ở chung, tuy thường xuyên dùng chữ viết trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ hạn chế ở mặt ngoài mà thôi.
Thẩm Thanh Hiên trong lòng thấp thỏm, tự biết câu hỏi vừa rồi chẳng những đường đột, mà còn quá đáng, nếu Y Mặc trở mặt bỏ đi, hắn cũng không thể nói được gì thêm nữa.
Tên xà yêu này cứu hắn, hứa hắn, chấp thuận hắn, hắn lại đi hỏi người ta, ngươi là thiện hay ác?
Thật quá hồ đồ!
Thẩm Thanh Hiên nghĩ đến việc hắn có thể vì chuyện này mà biến mất, trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác không cách nào diễn tả được.
Đêm khuya thanh vắng, trên ngọn núi cô độc, trong căn phòng nhỏ sáng đèn, tiếng trang giấy sột soạt, mùi hương mực quyến luyến, đôi chung chạm vào nhau mà không phát ra âm thanh, những dòng chữ trò chuyện chạy song đôi trên trang giấy… có thể sẽ vì một câu nói một câu hỏi quá đáng của hắn, mà từ rày về sau, sẽ tan biến tựa khói mây.
Đúng là không đành lòng.
Thẩm Thanh Hiên ngồi ngây ra đó, ánh mắt nhìn vào bóng người dường như đang ở trước mặt mình, không hề nhúc nhích.
Thời gian dường như trôi qua rất chậm, thực chất lại rất nhanh, nhưng khi thấy chiếc bút kia lại bay lên dựng đứng giữa không trung, sau đó chậm rãi viết xuống bên cạnh nét chữ thanh nhã nhưng thâm sâu của hắn: phân biệt thiện ác, lấy gì làm chuẩn. Dừng lại một chút, sau đó đặt một dấu hỏi nhỏ bên cạnh.
Khuôn mặt vốn đã thất sắc của Thẩm Thanh Hiên, trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, mừng rỡ vì hắn đã không giận mình.
Nhưng nhìn nét bút kia, đôi mày mảnh nhanh chóng nhíu lại. Thẩm Thanh Hiên nhìn tám con chữ dường như hời hợt đó, kết quả lại tạo thành một câu hỏi mà hắn không thể trả lời.
Suy tư trong chốc lát, Thẩm Thanh Hiên viết: ta cũng không biết, ngươi nhìn nhận vấn đề này như thế nào?
Ngòi bút kia chần chờ một chút, sau đó chậm rãi hạ xuống, viết chỉ có sáu chữ, viết rằng: tốt với ta, đó là thiện.
Thẩm Thanh Hiên nhìn sáu con chữ kia, lâu thật lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
Trầm mặc một lúc lâu, Thẩm Thanh Hiên cầm lấy bút lên, lại viết: nếu trước đó đối đãi với ta không tốt, ức hiếp ta, hại ta; sau đó tâm ý lại thay đổi, thương hại ta, yêu mếm ta, thì phải đối xử với người đó như thế nào?
Y Mặc nhanh chóng viết xuống ngay bên cạnh dòng chữ của hắn: ức hiếp bà ta, hại bà ta, sau đó mới thương hại bà ta, yêu mếm bà ta.
Thẩm Thanh Hiên cắn cắn môi, lại viết xuống bên cạnh dòng chữ kia bốn chữ “có thù phải trả”, nhếch mi lên, tự tiếu phi tiếu, nhìn vào chổ trống bên cạnh mình.
Thời gian dùng giấy bút nói chuyện với nhau lần này dài hơn những lần trước đó rất nhiều, tinh thần của Thẩm Thanh Hiên vốn đã rất mệt mỏi rồi, nhưng trong lòng vẫn còn quyến luyến, cố gắng chịu đựng thẳng đến nửa đêm, mới gom giấy bút lại, đầu cạ vào gối chìm vào trong mộng, đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
Uống chút canh sâm, sau khi tinh lực khôi phục, hắn lại quay lại bộ dáng của Thẩm đại thiếu gia, ngồi phơi nắng tiêu phí thời gian, ánh mắt lẳng lặng nhìn những đóa hoa lựu màu đỏ lửa cách đó không xa, nhưng trong lòng lại không cách nào tĩnh lặng, nghĩ đến việc mùa này năm sau, hắn có thể ngồi cùng con xà yêu “thiện lương” có ơn với hắn, dưới tán cây đỏ tươi màu hoa lựu này, nâng cốc sướng đàm.
Chỉ cần một năm nữa thôi.
Cách thiên kiếp của Y Mặc còn một năm nữa.
-tốt với ta, đó là thiện.
Có bao nhiêu đơn giản.
Khéo môi Thẩm Thanh Hiên nhếch cong lên, lộ ra một nụ cười thanh thanh tịnh tịnh, ấm áp tựa gió xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.