Ngộ Xà

Chương 3: Lời hứa




Nọc rắn trong người thiếu gia Thẩm gia đã được trừ sạch, khôi phục thần chí rồi; Thiếu gia Thẩm gia có thể tự ăn cơm, tựa vào thành giường đọc sách rồi;
Thiếu gia Thẩm gia lại có thể ngồi trong vườn phơi nắng rồi…
Tin tức tốt một tin lại thêm một tin liên tiếp nhau mà đến, mặc dù đối với Thẩm Thanh Hiên mà nói, chỉ là kéo dài cuộc sống ngắc ngoải của hắn thêm được vài năm, nhưng chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc lão quản gia một mồi lửa đốt sạch những đồ dùng tống tán thành tro, càng không ảnh hưởng đến việc Thẩm lão gia trong lúc quá vui mừng đã phái thương đội đi đến nơi hoang dã của nam man ở cực nam, mua hàng hóa với giá thật cao xem như cảm tạ vị thương gia năm ấy đã mang tới hai viên “giải độc thánh dược”.
Yến tịch được bày ra, thân bằng ngồi đầy cả.
Mùi rượu thoang thoảng trong rừng núi, suốt mấy ngày sống trong lo lắng, bọn tôi tớ cuối cùng cũng đã dám nói chuyện lớn tiếng rồi.
Thẩm Thanh Hiên ngồi trên xe lăn bằng gỗ, thân choàng chiếc áo hồ cừu to rộng, trên gối là một chiếc mền nhỏ bằng tơ trùm kín hai chân, tay hắn cầm một quyển sách nhỏ rất mỏng, nghiêng đầu lẳng lặng đọc. Tiếng ồn ào của phòng ngoài theo cánh cửa sổ chỉ khép một nửa lọt vào trong phòng, tiếng cười nói và cổ nhạc, còn có cả tiếng chén bát cụng vào nhau.
Chỉ là toàn bộ những chuyện đó, tựa hồ chẳng liên quan gì đến hắn cả.
Một lúc sau, Thẩm Thanh Hiên cảm thấy có hơi khát, nhưng nước trà đã lạnh rồi. Nắm chặt chén sứ lạnh lẽo trong lòng bàn tay, Thẩm Thanh Hiên lại nhớ đến lòng bàn tay ngày ấy đặt lên trán mình. Tuy cảm giác hoàn toàn bất đồng, nhưng bàn tay kia và cái chén sứ này, lại có một sự lạnh lẽo giống nhau như đúc. Lạnh lạnh lẽo lẽo, không hề có chút hơi người.
Suy nghĩ vòng vo rồi lại chuyển đến bên tay, Thẩm Thanh Hiên lắc lắc chiếc chuông đồng, lắc xong lại nắm chặt chiếc chuông đã làm bạn mình nhiều năm vào lòng bàn tay, chơi với nó theo thói quen.
Nghe tiếng chuông gọi, tỳ nữ nhanh chóng đẩy cửa đi vào, không đợi hắn sai khiến, nhu thuận đem bình trà đã lạnh đổ đi, thay một bình mới nóng hổi, lại cơi lửa trong lò than lên, đặt lại lên đùi Thẩm Thanh Hiên.
Mọi việc làm xong xuôi, tỳ nữ đứng sang một bên nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, bây giờ cũng trễ rồi, không ăn cổ, vậy đi ngủ sớm thôi, người mới vừa khỏe lên một chút, lại cố đọc sách, như vậy không tốt lắm đâu.”
Thẩm Thanh Hiên khẽ gật đầu, uống chén trà, lại tiếp tục giở sách ra xem.
Tỳ nữ thấy thế bèn thắp thêm vài ngọn đèn trong phòng, để phòng sáng hơn một chút, sau đó mới khép cửa lui ra ngoài.
Chỉ một chốc lát sau, cánh cửa gỗ của sương phòng lại bị đẩy ra, Thẩm Thanh Hiên ngước nhìn lên, một thiếu phụ mái tóc vấn cao, khuôn mặt mang theo chút trù trừ nhìn qua lại bên trong phòng.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Thẩm Thanh Hiên có hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng mỉm cười, mở miệng, tuy không phát ra âm thanh, nhưng khẩu hình rõ ràng có thể đọc ra hai tiếng: nhị nương.
“Tiểu Hiên.” Thiếu phụ tuy tuổi còn trẻ nhưng bộ dáng đã học được cách khoan thai, vẻ mặt cũng buông lỏng một chút, bước qua ngạch cửa, tiến vào trong, “Khỏe hơn rồi à?”
Thẩm Thanh Hiên gật đầu.
“Từ sau khi con bị rắn cắn, cả nhà đều rất lo lắng,” phụ nhân nghiêng người ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, gương mặt ôn hòa, lộ ra ý bà ấy không phải không đau lòng, sờ sờ khuôn mặt hắn, “Tỷ tỷ đang trong phật đường cầu phúc cho con, nghe nói con đã khỏe, cho nên đến lễ tạ, vì vậy hôm nay mới không kịp đến gặp con, cho nên ta mang theo đệ đệ con tới đây.”
Thẩm Thanh Hiên chỉ mỉm cười, lấy bút mực ở bên cạnh ra, viết lên giấy: Làm phiền đến nhị nương rồi, đệ đệ nếu đã tới, vậy bảo hắn vào đây nói chuyện với con, mẹ con thân thể có khỏe không?
Phụ nhân nhìn một chút, sau đó mới cẩn thận trả lời: “Cũng đã trễ rồi, tính đệ đệ con lại ồn ào, ta đã bảo hắn ngày mai đến chơi với con. Tỷ tỷ rất mạnh khỏe, hôm trước còn nấu măng gọi mọi người trong nhà đến ăn thử. Chỉ là chuyện con bị rắn cắn không biết tên hầu nào lắm miệng nói cho tỷ ấy, khiến tỷ ấy khóc mất hai ngày. May là con phúc lớn mạng lớn, tỷ tỷ biết con không sao, cho nên đã đến miếu lễ tạ rồi.”
Thẩm Thanh Hiên nghe xong, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, ngồi ngẩn ra một lúc lâu, mới cầm bút lên viết vài câu, nói chuyện với phụ nhân.
Phụ nhân nói, “Trong núi này mãnh thú độc trùng khiến người ta khó lòng phòng bị, chi bằng con về nhà cùng ta, cũng đỡ việc người nhà thương nhớ con, ta và tỷ tỷ đều phải giữ phận nhà, không thể thường xuyên ra ngoài thăm con được.” 
Thẩm Thanh Hiên lại viết: mãnh thú tuy nhiều, nhưng cũng không dễ làm người ta bị thương, bọn người hầu cũng lo lắng chu đáo, lần này chỉ là ngoài ý muốn, nơi đây khí hậu thích hợp với con, lang trung cũng nói cơ thể con phải ở nơi an tĩnh tu dưỡng, về nhà tuy tốt, nhưng vẫn không an tĩnh bằng trong núi.
Phụ nhân thấy vậy, khẽ than một tiếng, lại nhớ tới một chuyện, vội hỏi: “Trước khi đến tỷ tỷ có dặn dò ta, bảo ta hỏi con, có để ý con gái nhà ai hay chưa?”
Thẩm Thanh Hiên sửng sốt một chút, vội vàng cầm bút lên viết: ý của mẫu thân con hiểu, chỉ là thân thể đã thế này rồi, cho dù có con gái nhà ai chịu gả cho con, chỉ sợ con đảm đương không nổi, phụ con nhà người ta. Trách nhiệm kế thừa hương hỏa, đành phải nhờ đệ đệ gánh thay con rồi.
Phụ nhân nhìn nét bút vẫn chưa ráo mực, lại than khẽ một tiếng: “Con không nói người nhà cũng hiểu được, nhưng con là một chàng trai tốt, vừa đến thế gian này lại gặp chuyện không may, đã ăn hết đau khổ, mà cả con cái cũng chưa từng lưu lại… Ta tuy không phải mẹ ruột của con, nhưng cũng…” Phụ nhân chưa nói dứt lời, hốc mắt đã đỏ bừng, vội vàng cúi đầu, chất giọng nghẹn ngào.
Thẩm Thanh Hiên cũng trầm mặc, ánh mắt nhìn vào mái đầu đang run khe khẽ của phụ nhân, không biết nghĩ đến điều gì, đáy mắt thâm trầm khó lường, giống như tâm tư đang trăm ngàn xoay chuyển.
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã khôi phục lại thái độ bình thường, lại cầm bút lên viết: nhị nương không cần cảm thương, mệnh của con đã như thế, có lẽ do kiếp trước làm ác nhiều quá, cho nên kiếp này phải thường hoàn, nhưng thân là trưởng tử, không thể dùng chút sức yếu này đền đáp quốc gia, thật là xấu hổ.
Viết đến đó, nét bút lại chuyển, hắn đổi sang một đề tài khác, tiếp tục viết: đệ đệ vừa mới thành thân, tuy thông tuệ nhưng lại thiếu lịch lãm, mấy ngày trước nghe nói hắn muốn ra làm quan, nhưng quan trường chìm nổi thâm sâu không lường được, còn phải nhờ nhị nương ở bên cạnh chỉ bảo cho hắn.
Đề tài liên quan đến con ruột mình, phụ nhân quả nhiên nén nước mắt lại, thấp giọng nói: “Ta vốn là phụ nhân có hiểu được gì nhiều đâu, nhưng con là người đọc nhiều thi thư, nếu có thể giúp đệ đệ của con, vậy cũng tốt lắm rồi.”
“Nhị nương không cần khiêm nhường. Đệ đệ thông minh hơn người, chỉ là khi gặp chuyện lại thiếu chút linh hoạt khéo léo, nhị nương ở bên cạnh nhắc nhở hắn, lại có phụ thân thu xếp sẵn đường đi cho hắn, muốn bình bộ thanh vân cũng không phải việc khó.”
“Ngươi chỉ là muốn ta bớt sầu lo thôi.” Phụ nhân đặt tờ giấy xuống, hơi lộ ra ý cười.
Thẩm Thanh Hiên cũng cười, lại chấp bút viết: “Chỉ là đệ đệ trẻ tuổi, lại còn phải tiếp nhận trách nhiệm thay cho huynh trưởng, vì cao đường tẫn hiếu, vì nước tẫn trung, vậy là đã rất khó cho hắn rồi.”
Phụ nhân lắc đầu, nói: “Các ngươi là huynh đệ, đây là chuyện gia đình, chớ có nói xa cách như vậy.”
Lại nói chuyện thêm chốc lát, Thẩm Thanh Hiên mặt lộ vẻ mệt mỏi, phụ nhân vội vàng dặn dò hắn bảo trọng thân thể, sau đó mới rời đi.
Sau khi phụ nhân rời đi, Thẩm Thanh Hiên ngồi một mình trên xe lăn một lúc lâu, tầm mắt dừng lại trên tờ giấy viết đầy chữ đặt trên bàn, không biết nghĩ đến điều gì, khẽ lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ tràn ngập ý chế giễu, chốc lát sau mới giơ tay kéo trang giấy đặt ngay ngắn, lắc chuông gọi thị nữ đến, lấy chậu sắt ra, một mồi lửa đưa trang giấy còn nồng mùi mực đốt thành tro.
Đêm bây giờ đã rất khuya rồi, tiếng huyên náo ở phòng ngoài cũng dần an tĩnh lại. Thẩm Thanh Hiên gọi người mở cửa sổ ra, khép kín hồ cừu tựa người vào ghế nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Đêm nay trăng sao đều mờ cả, thỉnh thoảng có gió núi thổi qua, khiến những lọn tóc mai của hắn bay lên rồi hạ xuống, một lần lại thêm một lần.
Lại thêm một lúc lâu nữa, Thẩm Thanh Hiên đột nhiên giật giật, rút tay ra khỏi ống sưởi, cho xe lăn lăn đến trước bàn, lại bày ra giấy bút thêm một lần nữa, viết: ngươi đã đến rồi.
Đẩy trang giấy vào giữa bàn tựa như muốn để người khác đọc, chung quanh an tĩnh.
Thẩm Thanh Hiên chỉ cười không nói, lẳng lặng chờ.
Căn phòng chỉ có duy nhất một mình hắn, một lát sau, trong yên tĩnh lại xuất hiện cảnh tượng phi thường.
Chỉ thấy trang giấy trắng trên bàn, không gió tự động, cây bút khô gác trên nghiên mực cũng lập tức đứng lên, chấm mực tiến đến gần trang giấy, chợt dừng lại, sau đó nét mực từ từ hình thành chữ viết trên tờ giấy, chữ viết đoan chính, tựa như trả lời Thẩm Thanh Hiên, viết: ngươi làm sao biết được?
Thẩm Thanh Hiên vẫn cười, nhưng lại nháy nháy mắt, ra vẻ đó là một bí mật muốn người khác đoán.
Bầu không khí giống như ngày ấy, mùi hương cây cỏ đột ngột xuất hiện lượn lờ quanh phòng, mùi hương đó giống như rừng rậm sau mưa, trong lành, nhưng lạnh lẽo.
Mùi hương này đã quanh quẩn bên cạnh hắn vào ngày ấy, khi hắn mê man, ói ra máu dơ bẩn, quanh người bị thứ mùi hôi tanh vây bọc, tựa như một luồng ánh sáng đột ngột xuyên vào bóng tối, khắc sâu vào lòng Thẩm Thanh Hiên.
Cả đời đều không thể quên được.
Thẩm Thanh Hiên đột nhiên hít hít mũi, sau đó có chút kinh ngạc chấp bút viết: ngươi đến suối nước nóng trên đỉnh núi?
Người nọ vẫn chưa hiện thân, nhưng lại khiến cho cây bút trên giá bay lên, viết xuống bên cạnh câu hỏi của hắn, trả lời: phải.
Sự nghi hoặc ban đầu cũng nhờ câu hỏi đó của Trầm Thanh Hiên mà tự động giải đáp, suối nước nóng vốn có mùi lưu huỳnh đặc trưng, dựa vào câu hỏi của Thẩm Thanh Hiên, hắn cũng biết được Thẩm Thanh Hiên dựa vào điều gì phát hiện ra hắn đã đến.
Khứu giác đúng là tốt như dã thú.
Nhưng ai cũng không muốn kéo dài đề tài này, mà chuyển sang đề tài khác.
Thẩm Thanh Hiên tuy nhờ vào sự khai ân của hắn mà có thể lưu được một mạng, nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ hắn là xà yêu, không phải đồng loại với mình, cho nên không thể không đề phòng.
Nhưng không nghĩ tên yêu này lại giống như người, có danh có tính, chẳng những hưởng thụ tắm suối nước nóng, mà còn ở đây, dùng giấy bút làm bạn đối thoại với hắn suốt một canh giờ.
Tuy lời ít ý nhiều, câu chữ lại lãnh đạm, nhưng đã có sự nhẫn nại hơn hẳn người bình thường.
Đối với hắn mà nói, tên yêu thần thông quảng đại này, cách đối thoại càng ngắn gọn hơn nữa cũng không phải không có, Thẩm Thanh Hiên cũng từng lãnh giáo, nhưng con rắn này lại bỏ qua một bên không hề dùng đến.
Từ sau khi mất đi tiếng nói, Thẩm Thanh Hiên cũng thường xuyên cùng người khác trao đổi, những chưa bao giờ lại có người giống như vậy, nhẫn nại dùng giấy bút từng chút từng chút viết cho hắn xem. Thời gian một canh giờ vốn không dài, đối với đời người chỉ giống như hạt cát, thế nhưng chẳng những làm sự đề phòng trong lòng hắn tan rã, mà còn nảy sinh trong lòng hắn một chút ý muốn thân cận.
Đặt trang giấy đầy chữ viết sang một bên, gương mặt Thẩm Thanh Hiên mang theo nụ cười, chấm mực, tiếp tục nói chuyện với hắn trên trang giấy trắng vừa mới được trải ra: ta nếu giúp ngươi thuận lợi độ kiếp, có thể có đáp lễ hay không?
Bên cạnh nét chữ thanh nhã sâu sắc nhanh chóng xuất hiện nét bút đoan chính, ngắn gọn như cũ: ta hứa giúp ngươi khôi phục, như người bình thường.
Cổ tay Thẩm Thanh Hiên run lên, ngòi bút ngấm đầy mực nặng nề quạch một đường trên trang giấy trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.