Ngộ Xà

Chương 10:




Editor: Phác Hồng
Buổi tối, huynh đệ hai người nằm trên giường, đầu giường đốt một ngọn nến, mặt đối mặt thi nhau nói chuyện phiếm.
Phần lớn đều là Trầm Trinh nói, tán gẫu chuyện trên quan trường và chút kỳ văn dị sự, nhắc tới gần đây kết giao được vài bằng hữu, luận phẩm tính họ thế nào, nói đến mặt mày hớn hở không sao che dấu được.
Trầm Thanh Hiên nghe một lát thì khẽ lắc đầu, biết đệ ấy chỉ vừa tiến vào quan lộ, chưa trải qua những mưu mô xảo trá nên mới hưng trí bừng bừng, lòng tràn đầy mong đợi như vậy. Về sau thế nào còn chưa biết được.
Dù sao cũng là đệ đệ mình, Trầm Thanh Hiên hơi do dự, hay là ngay lúc đệ ấy đang nhiệt liệt dội một chậu nước lạnh. Y bèn nói: Mọi sự cần cẩn thận, không phân rõ chủ đích của đối phương thì không cần kết bạn lung tung, nếu có nhận thức cũng nên giữ sơ giao. Nếu ngày sau có thể kết giao, thiệt tình đối đãi cũng không muộn.
Trầm Trinh hơi ngẩn người nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cao hứng lúc trước giảm đi một phần, hắn gật đầu đáp lời.
Trầm Thanh Hiên biết mình quá mức thẳng thắn, nếu nghĩ cẩn thận thì Trầm Trinh chưa hẳn không biết, y lại nói trắng ra như thế nên nhất thời đệ ấy không thể tiếp thu.
Lại thở dài, Trầm Thanh Hiên vươn tay vuốt ve đầu đệ đệ, nói: Phụ thân tài cao thế lớn, ca biết đệ không muốn bó tay bó chân  cả ngày ở nhà. Nhưng cần phải ngẫm lại, Trầm gia tiền tài quyền thế càng lớn, trên quan trường đối phương lại càng muốn cấu kết mượn sức. Đệ mới vừa vào, vị thế còn thấp, cũng chẳng ai nâng đỡ; nếu đệ làm việc không cẩn thận, phò sai đối tượng, về sau muốn xoay người sẽ rất khó. Lúc đó không nói đến việc gia nghiệp Trầm gia chẳng giúp được gì cho đệ, mà còn có thể —— cửa nát nhà tan!
Một câu cuối cùng, tuy Trầm Thanh Hiên do dự nhưng cũng đã nói ra. Thân hình Trầm Trinh vùi trong chăn chợt chấn động.
“Ca ca, đệ biết rồi.” Trầm Trinh im lặng một lúc lâu, sau mới chậm rãi nói: “Lần này lên núi là đệ muốn cáo biệt ca.”
Lúc này đổi lại Trầm Thanh Hiên ngẩn người. Trầm Trinh chăm chú nhìn y, sau mới rũ mắt khẽ nói: “Là vì đệ biết được ít chuyện mới phải xin điều đến huyện Ninh Viễn ở phía nam nhậm chức huyện nha… Công văn đã đưa xuống dưới, cuối tháng đệ sẽ khởi hành. Chuyến đi này… núi cao thủy dài, không biết khi nào mới có thể trở về…”
Trầm Thanh Hiên nhíu mày, mãi không nhớ huyện Ninh Viễn là ở nơi nào, ngẫm một lúc lâu mới nhớ ra đấy là một trấn nhỏ xa xôi ở phía nam, khí hậu vừa nóng lại ẩm ướt, dân phong dũng mãnh, sơn tặc giặc cỏ hoành hành, người ở chỗ này chỉ sợ đều bị gọi nam man mọi rợ.
Thật lâu sau Trầm Thanh Hiên mới giãn mày, nói: Đến đó cũng tốt, tính tình như đệ mà ở lại kinh thành thì đắc tội người khác khi nào cũng không biết. Đến đó tôi luyện một phen rồi trở về, ca ca chờ đệ tẩy trần. (1)
Trầm Trinh cười cười, duỗi tay ôm cổ huynh trưởng rồi vùi đầu thật thấp, nói: “Đệ biết ca sẽ nói vậy mà.” Dừng một chút lại nói: “Tuy nơi đó khắc nghiệt nhưng là một nơi kiến công lập nghiệp rất tốt. Ca ca không cần nhớ mong, giặc cỏ sơn tặc không làm khó được đệ đâu; còn có phụ thân nơi này cấp thêm ít nhớ thương, phương diện áo cơm cũng không cần lo lắng… Nhiều nhất mười năm đệ sẽ trở về.”
Trầm Thanh Hiên im lặng gật đầu.
Lần đầu biệt ly, huống chi cả hai huynh đệ làm bạn từ nhỏ rồi cùng nhau lớn lên. Dẫu chênh nhau ít tuổi, thể trạng lại bất đồng, nhưng máu mủ tình thâm đều không gì xóa được. Cả hai đều khổ sở.
Trầm Trinh im lặng thật lâu mới lên tiếng: “Ca ca, đệ biết thân thể ca không tốt. Ca có thể đáp ứng, ít nhất phải đợi được đến lúc đệ trở về.”
Trầm Thanh Hiên ngẩn ra, không kiềm được chua xót vội vã gật đầu: Tất nhiên ca chờ đệ trở về. Đệ yên tâm, ca chưa thấy đệ thành gia lập thất, mang công danh xán lạn về cho Trầm gia thì làm sao có thể xuôi tay.
Trầm Trinh bấy giờ mới cười. “Chờ đệ trở lại sẽ cưới vợ sinh con. Sinh hai đứa nhóc rồi ôm một đứa cho ca.”
Trầm Thanh Hiên gật đầu nhưng thầm nghĩ bản thân chưa hẳn không thể cưới vợ sinh con. Vừa nghĩ vậy thì trong đầu chợt xuất hiện cái gương mặt không biết đã sống hay chết kia của Y Mặc. Y hoảng hốt áp chế mớ suy nghĩ loạn tung rồi chẳng dám nghĩ tiếp nữa.
Hai huynh đệ tiếp tục thân mật nói chuyện. Trầm Thanh Hiên bỗng do dự, có nên kể chuyện y và một con rắn lớn quen biết lẫn nhau mà còn có thể nói được cho Tiểu Trinh nghe hay không. Để đệ ấy không phải suốt ngày lo nghĩ, ra ngoài còn phải nhọc lòng không biết ca nó còn sống hay chết.
Suy xét một hồi lại quyết định không nói.
Tuy hiện tại y có thể nói được nhưng không biết việc này có thể duy trì được bao lâu, tương lai vẫn có thể xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Tầm tuổi này, sự tình chìm nổi đều đã trải qua, ở bước cuối cùng chưa định được kết quả thì sao có thể khiến người cũng lo lắng không yên như mình.
Huống chi, tương lai của y với Y Mặc lại mơ hồ không thể nói trước. Ai cũng không thể cho ai hứa hẹn.
Hơn nữa, thân thể y như thế sao có thể mang hứa hẹn ra làm chắc chắn. Liệu ai sẽ tin?
Sau nửa đêm, Trầm Trinh đã ngủ say, mặt mày dịu ngoan dựa vào bên cạnh y, nhìn kỹ một chút có thể mường tượng được nét mặt khôn ngoan của huynh trưởng lúc nhỏ.
Trầm Thanh Hiên vuốt nhẹ lông mày hắn, nhìn đến xuất thần, từ nhỏ đã có người nói huynh đệ bọn họ giống nhau nhất có lẽ là hai hàng lông mày.
Nhưng khác nhau nhất cũng lại là hai hàng lông mày.
Ở thời điểm Trầm Trinh tinh thần phấn chấn bồng bột vẽ nên một đôi mắt khờ dại, y đã có một đôi mắt u tối lười nhác nhìn thế sự.
Trầm Thanh Hiên lẳng lặng thở dài, đắp kín chăn cho hai người rồi cũng dần nhập mộng.
Kế tiếp đúng là liên tục vài ngày đều bận rộn, vì Trầm Trinh muốn chạy đi nhậm chức nên già trẻ Trầm gia vội thành một đoàn, ngay cả Trầm Thanh Hiên cũng không thể chối từ đành phải hạ sơn.
Nhân công không đủ, Trầm Thanh Hiên bảo hạ nhân hay hầu hạ bên cạnh đến phụ chút việc, rồi chính y lại không giúp được gì, chỉ có thể ngồi tại một góc tối mà ngốc ngốc im lặng.
Trầm Trinh thật bận rộn. Hắn hết ra lại vào tửu quán cơm xá để cáo biệt bằng hữu, về đến nhà cũng chẳng được nghỉ ngơi, hắn bị Trầm lão gia lôi đến từng nhà các trưởng bối thân thích tiếp tục cáo biệt.
Trầm Trinh vì vậy mới bớt thời giờ tìm đến Trầm Thanh Hiên than thở, nói không nghĩ tới rời phủ một chuyến lại mệt mỏi như vậy. Trước tiên Trầm Thanh Hiên an ủi một phen rồi sẽ chuốc hắn uống cạn một bàn đầy rượu.
Rất nhanh, hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, Trầm Trinh cũng lên đường.
Trầm Thanh Hiên trở lại trong núi, quay về những ngày tĩnh lặng một mình. Y hết nhàn rỗi đếm mặt trời mọc rồi lặn lại buồn chán lắng nghe tiếng gió thổi lá cây xào xạc ngoài hiên.
Từ lúc Y Mặc cùng y từ biệt ở suối nước nóng cũng không thấy xuất hiện.
Không biết là bận việc gì, hoặc có lẽ, căn bản không muốn gặp lại y. Trầm Thanh Hiên vừa nghĩ vậy thì nhịn không được cười lạnh. Không biết ngươi đang nghĩ gì, nhiều nhất chỉ có thể trốn tới sang năm, đến lúc độ kiếp làm sao ngươi có thể không tới gặp ta?!
Rồi lại nghĩ, Y Mặc là ai, sao phải trốn một kẻ tàn phế trói gà không chặt như y? Chắc chắn là lười đến…
Trầm Thanh Hiên ngồi trong phòng, suy nghĩ vụt bay như sao xẹt, nhưng chẳng kết luận được nguyên do là đâu nên đầu óc càng lộn xộn, lòng lại càng bức bối.
Như có cái gì nghẹn ở ngực, hận không thể điên lên gầm rú một phen, đánh nát hay đập vỡ gì đó một chút mới mong giảm bớt được khó chịu trong lòng.
Có lẽ trải qua một trận náo nhiệt, cô tịch trở về khiến y nhất thời không chịu được chút yên tĩnh này.
Trầm Thanh Hiên phát hiện cảm xúc nguy hiểm của bản thân thì cố gắng đè nén. Thật sự là không chỗ phát tiết, nhấc tay đến chỗ chồng chồng hồ quỷ kỳ quái chí bên cạnh rồi lấy ra một quyển sách, thế nào lại xem một tờ nhịn không được muốn xé một tờ, hận không thể đem gì đó mê hoặc lòng người xé ra từng mảnh.
Cái gì hồ nữ báo ân hỉ kết lương duyên, cái gì hoa quỷ cùng thư sinh Tấn Tần chi hảo mãi ở bên nhau… Toàn bộ đều là nói hưu nói vượn.
Chẳng lẽ người viết sách không biết “Nhân yêu thù đồ” sao?!
—— Nhân yêu thù đồ.
Trầm Thanh Hiên mị mắt, nghiến răng nghiến lợi nuốt xuống bốn chữ này, lăn qua lộn lại, một lần lại một lần không tiếng động niệm lên, lại một lần một lần cố nuốt xuống. Giận không biết vì cái gì nên hận lại càng quấn lấy triền miên.
Trong đầu chợt nghĩ đến câu nói “Trăm sông đổ về một biển” rồi lại không dám nghĩ tiếp nữa.
Bọn họ một người một yêu, mà còn là nam tử, chính là điểm này “đồng quy”, cũng “đồng” không thấy phong lưu giai thoại được nhắc đến trong sách.
Nhiều nhất chỉ là chuyện phiếm để mọi người bỡn cợt trong lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
Trong lòng minh bạch, Trầm Thanh Hiên tự dưng tức giận ngút trời.
“Sách này chọc giận ngươi sao?”
Trầm Thanh Hiên ngẩng đầu, chỉ thấy Y Mặc đứng tại màn lụa, tóc dài tán loạn che nửa khuôn mặt, nửa còn lại bị ánh nến lay động hắt lên bóng đen. Chỉ có đôi con ngươi lãnh đạm như nước kia bình tĩnh nhìn y, vô cùng tĩnh lặng.
Trầm Thanh Hiên thoáng run tay, giấy kia trắng như hoa tuyết từng mảng nhỏ hoảng loạn rụng rơi khắp giường.
Y bình tĩnh nhìn những mảng giấy bị xé nát rơi trên mặt đất, suy nghĩ trong đầu cũng theo đó rải rác khắp nơi, từng mảng từng mảng chìm vào hư không. Đột nhiên trở nên an tĩnh.
Không vội cũng không hoảng, không thích cũng không ưu.
Y chậm rãi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào con ngươi yên lặng của đối phương, mơ hồ cảm thấy đã ngàn năm như vậy, nơi đó vẫn đang cất giữ những bí mật từ thời viễn cổ mà không ai có thể chạm vào, sâu không thấy đáy, bên ngoài với không tới, bên trong lại bị nhấn chìm vào chốn u minh.
“Y Mặc.”
Trầm Thanh Hiên nghe được giọng y vang lên giữa khoảng không tĩnh lặng, y gằn từng tiếng, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Ta cùng ngươi trăm sông đổ về một biển, được không?”
Được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.