Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)

Chương 67: Phiên ngoại 10




Ngôn Bình ngồi xuống bên cạnh Đào Hải, nhắm mắt, hai tay cầm bùa, miệng niệm mất ngữ, đen sinh lực rót vào bùa chú. Chỉ sau một hồi, giọt mồ hôi to như hạt đậu túa ra trên thái dương Ngôn Bình, chắc là phép chú này tiêu hao rất nhiều sinh a.
Đào Hải tò mò mở to hai mắt nhìn nhất cử nhất động của Ngôn Bình, thầm nghĩ tới tình cảnh trong tương lai khi mình có thực thể. Được rồi, có thực thể sẽ làm cái này… Làm cái kia… Làm cái nọ… Còn có thể làm như vậy… Tâm tình kích động vui sướng như lần đầu xem phim cấp ba (phim người lớn).
Bỗng nhiên Ngôn Bình mở mắt, đem bùa nhắm ngay Đào Hải, chỉ thấy một luồng kim quang từ bùa bắn ra, vững vàng hút Đào Hải vào bên trong. Đào Hải vô cùng sợ hãi lại không thể động đậy.
Ngôn Bình cấp tốc dán lá bùa trong tay lên trán của thi thể Lý sỏa tử, hét lớn một tiếng: “Phụ! Thể! (nhập vào thân thể).”
Từ trong cơ thể Lý sỏa tử sinh ra một lực hút cường đại, đem Đào Hải hút vào.
Muốn chống cự, lại cảm thấy một trận lóa mắt, không khỏi hét “A~” một tiếng.
Lần thứ hai xuất hiện tia sáng, Đào Hải cảm thấy mình đang nằm trên mặt đất.
Mở to mắt như gà chọi, Đào Hải thấy tờ giấy vàng dán trên trán, theo hô hấp của mình, tờ giấy khẽ bay bay phát ra tiếng “Phác lạp lạp”.
Hô hấp… Hô hấp? Hô hấp!!
Đào Hải “tăng” một cái nhảy cẫng lên, bất chấp tờ bùa chú vẫn còn dính trên trán, ôm cổ Ngôn Bình, “Đạo sĩ đạo sĩ, ta có thân thể rồi! Ta vẫn còn sống! Thật cao hứng! Ta sống lại rồi! Ta sống lại rồi! Đạo sĩ thật lợi hại! Ta lại có thân thể rồi!…” Đào Hải kêu loạn lên, nói năng lộn xộn.
Ngôn Bình vội vàng che miệng Đào Hải lại, “Đừng kêu to, lỡ người ta nghe thấy còn tưởng có sự tình gì a!” Lại thuận tay kéo tay Đào Hải xuống, “Bị ngươi ghìm suýt chết ngạt rồi. — về nhà tắm thêm lần nữa, tắm rửa thật sạch sẽ mới được tới gần ta.”
“Đừng có keo kiệt vậy chứ, ôm ta một cái đi mà.” Đào Hải chưa từ bỏ ý định, lại vươn tay ra ôm.
Ngôn Bình một cước đá văng, “Tránh xa ra một chút, ai biết được những thôn dân kia đã tắm sạch chưa, quay về phải tắm thêm lần nữa.”
“Hừ, không thèm so đo với ngươi nữa.” Đào Hải đắc ý hất cằm, trong lòng cười thầm, dù sao thì hiện tại mình có thân thể rồi, quay về liền… Hắc hắc hắc… Nước miếng chảy xuống giàn dụa…
Ngôn Bình liếc nhìn Đào Hải, sắc tính vẫn không thay đổi, chẳng biết lại đang tưởng tượng ra mấy chuyện đen tối gì đây. Đứng dậy, đi xuống chân núi ngồi chờ chuyến xe trở về, Đào Hải vội vã theo sau.
Dọc đường đi Đào Hải cứ ở sau lưng Ngôn Bình cười khúc khích, lúc ngồi chờ xe cười khúc khích, lúc lên xe ngồi cười khúc khích, lúc đi lên tầng về nhà cũng vẫn cười khúc khích. Ngôn Bình và Đào Hải cứ bị người ta dòm ngó, cũng tại vì Đào Hải cười khúc khích mãi không thôi. Cái vẻ mặt kia — đại khái không khác gì cái biểu tình ngu ngu ngơ ngơ của Lý sỏa tử khi còn một hồn —- rốt cuộc cũng đã tìm được thân thể cho Đào Hải, đúng là không lãng phí khuôn mặt ngốc nghếch kia, công nhận hợp thật.
Dọc đường đi phải chen lấn, toàn thân đều là mồ hôi, bẩn muốn chết. Ngôn Bình vừa về đến nhà liền chui vào phòng tắm, chà thân thể sạch sẽ rồi thả mình vào bồn tắm nước nóng.
Ra phòng tắm, Đào Hải vẫn đang ngồi trên ghế cười khúc khích, chợt thấy Ngôn Bình tựa xuất thủy phù dung (*), liền say mê vươn tay sờ mó, lại bị Ngôn Bình kéo một phát, đẩy vào phòng tắm, tiện tay khóa luôn cửa lại.
(*) xuất thủy phù dung – hoa sen mới nở: chỉ vẻ đẹp diễm lệ tươi mát của người con gái, anh Bình là mỹ công đẹp như con gái nhé =))
“Tắm rửa sạch sẽ lần nữa cho ta. — công cụ rửa ruột (*) cũng ở bên trong đó.”
(*) rửa ruột nghe hơi kinh dị quá, ý anh Bình là rửa sạch cái lỗ đằng sau đi ấy.
“Đạo sĩ thối, ta ghét ngươi —-” Đào Hải ở bên trong phòng tắm lớn tiếng trách móc.
Ngốc nghếch vẫn là ngốc nghếch. Ngôn Bình bất đắc dĩ vuốt cánh tay, ngồi xuống sô pha, mở TV.
Chỉ nghe thấy tiếng nước róc rách trong phòng tắm, Ngôn Bình ngồi suy đoán, tên ngốc đó đang làm gì bên trong nhỉ? Vừa nãy tình cờ nhìn thoáng qua, làn da của tên ngốc này thoạt nhìn tốt vô cùng, trắng như trứng gà bóc. Chắc đang ngâm mình trong bồn tắm, sau đó nhất định là toàn thân sẽ hiện lên màu hồng khiêu gợi, thân thể sạch sẽ, hai gò má ửng hồng, con mắt to thì khẽ chớp chớp, rồi vươn hai cánh tay ẩm ướt vừa tắm xong nhào tới ôm mình, miệng kêu to, “Đạo sĩ ~”, nghe thấy âm thanh nước chảy róc rách, thân thể và cổ họng Ngôn Bình đều có chút khô nóng.
Cuối cùng thì cửa phòng tắm cũng bị gõ, “Đạo sĩ, ta tắm xong rồi, mau mở cửa.”
Mở khóa, luồng khí ẩm ướt nóng bỏng cùng một thân thể để trần nửa trên đập vào mặt Ngôn Bình. Đào Hải theo thói quan nhảy tới chỗ Ngôn Bình, dùng cả tay lẫn chân quấn lấy Ngôn Bình, “Đạo sĩ, tắm xong rồi nè.”
Quả nhiên giống tình cảnh mình tưởng tượng y xì đúc.
“Thật không? Tắm xong rồi?” Ngôn Bình cười meo meo, đưa tay vòng qua người Đào Hải, “Để ta kiểm tra một chút nào…”
“(>_<) Đạo sĩ, sao giọng ngươi háo sắc vậy…”
“Có sao?” Cánh tay xấu xa liền mơn trớn tấm lưng trần trụi của Đào Hải, quả nhiên là một thân thể chân thật ấm nóng a.
“Hắc hắc hắc, ta mới không cần.” Miệng Đào Hải tuôn ra một tràng cười tà ác, bỗng nhiên hạ chân xuống, cố sức đẩy Ngôn Bình, “Ta mới không cần lúc nào cũng nằm dưới, lần này ta nhất định… Nhất định… Nhất định…”
“Nhất định làm sao?” Ngôn Bình cười còn tà ác hơn, khẽ cắn môi Đào Hải, Đào Hải bỗng nhiên cảm thấy thân thể mềm nhũn, “Sớm đoán được ngươi sẽ như vậy, ta đã cố ý bỏ thêm một chút máu của mình vào bùa chú rồi. Ngươi hãy ngoan ngoãn bị ta áp cả đời đi nha…”
“Đạo sĩ, ngươi giở trò lừa bịp…” Đào Hải kinh hoảng kêu, thanh âm lại bị Ngôn Bình hút vào trong miệng.
Tuy là chỉ khổ cực một đêm xuân ngắn ngủi này thôi, cơ mà sau đó, ngày còn dài a —- cả cuộc đời này luôn.
🌟~ Toàn văn hoàn ~🌟

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.