Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)

Chương 52:




Edit: Anh Đen
Beta: Tiểu Nhật Dạ
Miệng vết thương cố ý bị chà xát, nhất thời máu chảy như suối, làm ướt sũng phù tác.
Uy lực của bùa chú có phần yếu đi, kim quang từ dưới lòng đất tuy rằng vẫn rất sáng, nhưng là ánh sáng ngầm bên trong. Ma vật một lần nữa bay đến gần, cất tiếng cười *** tà.
Ngôn Bình đã biết cách ứng phó, liền vung phù tác trong tay mình lên, thẳng hướng ma vật mà nghênh đón.
Phù tác tẩm máu, có hơi nặng, quơ trong không trung có phần trắc trở, hơn nữa rất khó nắm giữ lực đạo. Ma vật biết máu linh sư có tác dụng ăn mòn bản thân, cũng không dám tùy tiện xông lên, vì thế cách xa một khoảng mới bắt đầu dùng ma pháp công kích.
Ngôn Bình vung phù tác, ngăn cản sự công kích của ám khí xung quanh.
Mặc dù tấn công ở cự ly xa, sự công kích của ma vật vẫn rất mạnh, tuy rằng phù tác đã quấn quanh người, biến thành một lớp lá chắn bảo hộ Ngôn Bình khỏi sự tấn công, nhưng lực công kích vẫn nhắm thẳng lá chắn mà đục lỗ.
Chỉ sau một hồi, người Ngôn Bình toàn là vết thương chồng chất. Một phần của phù tác thì lại hướng tới phía ma vật công kích, nhằm nhiễu loạn sự tấn công.
Đào Hải quỳ trên mặt đất, thấy Ngôn Bình bị thương, lòng nóng như lửa đốt, nhưng chính mình lại không giúp gì được, có tham chiến thì cũng chỉ gây trở ngại. Không dám lên tiếng, ngón tay dùng sức ấn trên mặt đất, nhưng dù ấn cũng chẳng thấy dấu tay. —— có lẽ hiệu lực của tá thể cũng sắp hết.
Do mất máu, Ngôn Bình cảm giác đầu óc có chút choáng váng.
Không thể lơi lỏng, như thế nào cũng không thể lơi lỏng. Vì thế Ngôn Bình liền đem toàn bộ phù tác thu lại thành một vòng tròn, hai tay đưa ra, phù tác quấn quanh cổ tay.
Ngôn Bình niệm mật ngữ, hét lớn một tiếng, “Khai (Mở)!” Phù tác phát ra ánh sáng chói lóa, tất cả lực công kích chuyển hóa thành phòng thủ, trước mặt Ngôn Bình xuất hiện một tấm chắn màu vàng trong suốt.
Tấm chắn đem lực tấn công bắn ngược trở về, ma vật bị chính ma pháp của mình phản lại, “Ngao” một tiếng thét, lùi về phía sau vài bước, mặt nạ nổi lên vài vết rạn.
Ma vật chưa từ bỏ ý định, phát ra lực công kích càng mạnh. Công kích bị phản lại, ma vật né tránh, không hề bị phản kích.
“Lá chắn của linh sư quả nhiên lợi hại a.” Ma vật cười lạnh, “Ta cũng muốn xem ngươi còn có thể chống cự đến lúc nào.”
Các đợt công kích càng trở nên mãnh liệt, lá chắn phản xạ lực công kích trở về. Lực tấn công quá mãnh liệt lại khiến Ngôn Bình lui về phía sau vài bước, miệng vết thương trên vai cơ hồ không chịu nổi nữa, máu lại chảy ra.
“Ngươi có thể chống đỡ trong bao lâu?” Ma vật cười âm hiểm, “Ngoan ngoãn làm nô lệ của ta, hoặc để ta nuốt sống linh thể, ngươi sẽ không phải chịu sự dày vò này nữa.” Nói xong, lại bắt đầu một đợt công kích mới.
Ngôn Bình lùi hai bước, ngực bị chấn động bởi sức mạnh cường đại của ma vật, mùi máu tanh cuồn cuộn bốc lên, khóe môi rỉ máu.
Ma vật không ngừng tấn công, Ngôn Bình cũng không ngừng lui về phía sau. Ma vật công kích rất mạnh, mỗi lần tấn công đều cần thời gian tích lũy ma pháp. Lực công kích của ma vật đối với thân thể Ngôn Bình gây ra thương tổn không nhỏ, để phản kích lại ma vật, Ngôn Bình cũng cần phải tích lũy tinh lực, do vậy nên Ngôn Bình cũng không cách nào có thể một lần làm hai việc: vừa chịu công kích, vừa phát động phản kích.
Ngôn Bình lui về phía sau một bước, lại thấy bị hụt chân, hóa ra là giẫm phải cái hố to mà ma vật vừa từ trên trời đánh xuống mặt đất ban nãy.
Ngôn Bình ngẩng đầu liếc ma vật, sương mù đen bắt đầu dày đặc, tiếp theo là ba đợt công kích lập tức ập đến.
Trong lòng đã có chủ ý, Ngôn Bình đè thấp thân thể, khống chế trọng tâm, một lần nữa ngưng tụ đủ thần lực tập trung vào cổ tay, ngăn cản sự công kích của ma vật.
Thời khắc đã đến, Ngôn Bình liền lùi vào trong hố, đột nhiên ngồi xổm xuống, sờ nhẹ chỗ bị thương, thuận tay nhặt thanh ma đao của Hàn Diệp trên mặt đất.
Ma dục cùng với thể chất linh sư cuộn lại một chỗ, Ngôn Bình cảm giác máu trong người như đang sôi trào.
Nhưng bất chấp tất cả, cơ hội này chỉ có trong tích tắc, Ngôn Bình vung đao xông thẳng về phía ma vật.
Ma vật không hề phòng bị, lại thấy Ngôn Bình đột nhiên tấn công, còn chưa kịp đề phòng đã bị ma đao chém thẳng lên mặt nạ. Một tiếng nổ thật vang, mặt nạ rạn một vết nứt lớn.
Ma vật bị công kích, kêu thảm một tiếng, sương đen tích tụ thành một đoàn, trực tiếp đánh tới thân thể Ngôn Bình.
Ngôn Bình phun một ngụm máu tươi, toàn bộ đều bắn lên mặt ma vật.
Mặt nạ giống như bị ăn mòn thủng lỗ chỗ, khói trắng bốc lên, phát ra mùi hôi thối.
Ma vật lại hét thảm một tiếng, muốn đưa tay lên che mặt.
Ngôn Bình cầm đao dùng sức bổ về phía mặt nạ của ma vật.
Vì dùng lực quá mạnh, ma đao từ trong tay Ngôn Bình bắn ra không trung, mặt nạ rốt cuộc vỡ thành hai nửa.
“A ” Ma vật thê lương kêu, sương đen chậm rãi tản ra, loãng dần, cuối cùng tan biến.
Ngôn Bình cuối cùng không chống đỡ nổi, liền ngã trên mặt đất,
“Đạo sĩ…..”. Thấy ma vật biến mất, Đào Hải cũng không kiềm chế nữa, chạy ra khỏi kết giới.
“Đừng……Đừng tới đây.” Ngôn Bình tuy đang rất chật vật, nhưng vẫn gắng nói lớn, “Ma khí chưa hoàn toàn biến mất, đừng tới đây.”
Đào Hải dừng lại, thấy Ngôn Bình đang nỗ lực đứng lên,
“Ta…..Ta không tới nữa, ngươi đừng có đứng lên…..” Đào Hải vội vàng nói, trong mắt lẫn trong ngực chỉ tồn tại duy nhất bộ dáng đang bị thương của Ngôn Bình.
Hai người đều không chú ý tới, cách đó không xa, Hàn Diệp – người tưởng rằng đã chết, đang loạng choạng bò dậy, đột nhiên xông tới, cắn một phát vào cổ Ngôn Bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.