Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)

Chương 30:




Edit: Tiểu Quai Quai Nhà Ai
Beta: Tiểu Nhật Dạ
Đồ ăn đã được dọn lên bàn, ba Trương bảo Trương Hiểu tới gọi Ngôn Bình cùng Hạ Vũ Hàn vào ăn cơm.
Hạ Vũ Hàn vội vàng kéo cổ tay Ngôn Bình, “Ngôn tiên sinh, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Ngôn Bình cau mày, nhìn Hạ Vũ Hàn lôi kéo cổ tay mình, lại không thể hất tay bỏ ra, đành phải đứng lên, theo Hạ Vũ Hàn tới bên bàn ăn.
“Tất cả đồ ăn trên bàn hôm nay đều là do Vũ Hàn tự tay chuẩn bị đó.” Mẹ Trương khoe khoang nói, rồi nhìn về phía Hạ Vũ Hàn nháy mắt.
Hạ Vũ Hàn vội vàng giả bộ ngượng ngùng, “Tay nghề của em không tốt lắm, mong Ngôn tiên sinh thông cảm bỏ qua nhé.”
“Không đâu, hiện tại con gái biết nấu ăn không nhiều lắm, Hạ tiểu thư thật khéo tay.” Ngôn Bình khách sáo hai câu.
Đào Hải không vui, ở trong túi dùng thanh âm chỉ có Ngôn Bình nghe được thấp giọng lầu bầu, “Đạo sĩ ngươi thật dễ lừa, ta mới không tin bàn đồ ăn này là do người phụ nữ kia làm, vừa nãy cô ta rõ ràng ngồi đó dụ dỗ ngươi, làm gì có thời gian nấu cơm xào rau.”
Ngại Đào Hải nói nhiều, Ngôn Bình dùng ngón tay khẽ búng một cái vào túi áo, Đào Hải mới không cam lòng im miệng.
Mọi người ngồi vào chỗ, vị trí của Hạ Vũ Hàn được sắp xếp ở bên trái Ngôn Bình, bên phải là Trương Hiểu, hai người vừa ăn vừa ân cần niềm nỡ gắp đồ ăn cho Ngôn Bình, không bao lâu, trong bát của Ngôn Bình đã chỉ thấy đồ ăn không thấy cơm.
Hạ Vũ Hàn và Trương Hiểu trừng mắt nhìn nhau, Hạ Vũ Hàn nhướng mày, đối với mẹ Trương nói: “Chị, Hiểu Hiểu đã mười lăm, đây là lứa tuổi các cô bé đều muốn tìm bạn trai gì đó, chị phải chú ý một chút, đừng để nó vì chuyện kết giao bạn trai mà làm chậm trễ việc học.”
Mẹ Trương nghi hoặc nhìn Trương Hiểu, “Hiểu Hiểu, con có bạn trai rồi sao?”
Trương Hiểu tức giận liếc Hạ Vũ Hàn, “Mẹ, mẹ đừng nghe dì út nói lung tung, con đâu có kết giao bạn trai. “
“Dì út cũng là quan tâm con thôi, con sao lại nói chuyện với dì út như vậy.” Mẹ Trương không hài lòng nói với Trương Hiểu, lại quay đầu nhìn Ngôn Bình ngượng ngùng cười, “Để thầy Ngôn chê cười rồi. Em gái của tôi rất quan tâm đến mọi người trong nhà, Hiểu Hiểu nhà tôi cũng đang tuổi nghịch ngợm ương bướng, người khác nói cái gì nó cũng không nghe. May mắn Hiểu Hiểu rất tín nhiệm thầy, mong thầy ở trường quan tâm chú ý nó nhiều một chút, đừng để nó còn nhỏ như vậy đã yêu đương lung tung.”
Ngôn Bình lễ độ cười cười, “Chị không cần lo lắng, dù sao Trương Hiểu với các học sinh khác cũng không quá giống nhau, tôi sẽ đặc biệt chú ý tới em ấy. Hơn nữa Trương Hiểu ở trường rất ngoan, chị có thể yên tâm.”
Trương Hiểu dùng ánh mắt thắng lợi nhìn Hạ Vũ Hàn, Hạ Vũ Hàn không nghĩ tới mình lại biến khéo thành vụng, oán hận bới vài miếng cơm vào miệng.
Mẹ Trương lại bắt đầu ra sức đề cử em gái mình, “Tôi cũng hy vọng thầy có thể chiếu cố em gái tôi một chút, em gái tôi cũng là linh sư, đương nhiên là không thể so với cao cấp linh sư như thầy. Chỉ có điều hiện tại linh sư ngày càng ít đi, khó có được cả hai linh sư đều cùng một thành phố. Không biết thầy có thể hướng dẫn con bé một chút hay không. Mặc dù là linh sư, nhưng trình độ lại kém như vậy, không biết đến khi nào mới tu thành linh sư cao cấp đây.”
“Chị ” Hạ Vũ Hàn làm bộ hờn dỗi, “Người ta đã rất cố gắng rồi, thế nhưng tư chất không bằng Ngôn tiên sinh nha.”
Đào Hải len lén chế giễu nói: “Tư chất cái gì, chính là ngu ngốc.” Cũng may thanh âm không lớn, ngoại trừ Ngôn Bình, những người khác đều không nghe thấy.
Bữa ăn đang lúc tranh đấu gay gắt, Ngôn Bình xem như nhìn không thấy, tuân thủ nguyên tắc ăn không nói, cư xử đúng mực, thỉnh thoảng cùng ba Trương thảo luận ít thời sự, chính trị, quân sự này nọ… Hạ Vũ Hàn không xen vào được, lúc này lại bắt đầu một bàn sóng ngầm, vênh váo ầm ĩ để gây sự chú ý. Ngay cả Đào Hải cũng phải chậc lưỡi, nhỏ giọng nói: “Đạo sĩ, ngươi thật giỏi, như vậy mà có thể nuốt trôi cơm.”
Bất quá, suy cho cùng bàn Hồng Môn Yến(*) này, mục đích ban đầu của Trương gia là cố ý tác hợp Ngôn Bình với cô Hạ Vũ Hàn kia, tuy rằng với tính cách của Ngôn Bình mà nói, ăn của người ta cũng chẳng biết ngại, thế nhưng lời hay vẫn phải nói vài câu, vì thế đành che giấu lương tâm, trong lúc cùng ba Trương thảo luận về thời buổi chính trị hiện nay, lại quay sang khen chị em mẹ Trương đều rất đẹp, Trương Hiểu lớn lên xinh đẹp như vậy là do giống mẹ này nọ vân vân… Lừa đến tất cả mọi người trên bàn ai cũng vui vui vẻ vẻ.
(*)Hồng Môn Yến: ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!)
Đào Hải tấm tắc khen ngợi, “Đạo sĩ, thì ra ngươi đạo đức giả như vậy, ta thật khâm phục a.”
Khách chủ đều vui vẻ, mục đích là sau khi ăn có thể thuận lợi thoát thân.
Vì thế sau khi ăn xong, Ngôn Bình thừa dịp mọi người không chú ý, lén lút bật nhạc trong điện thoại di động. Trước mặt mọi người tiếp điện thoại, ân a vài tiếng. Tắt điện thoại, nói mình có việc, chuẩn bị chuồn đi.
Mẹ Trương thấy làm mối đã ba phần thành công, hiển nhiên là yên tâm, đẩy Hạ Vũ Hàn tiễn Ngôn Bình tới trạm xe bus.
Hạ Vũ Hàn lại làm bộ ngượng ngùng khó xử đối với Ngôn Bình nói: “Ngôn tiên sinh, lần sau nếu có thực hiện nhiệm vụ linh sư, ngài nhất định phải giúp em, hướng dẫn em nha.”
Ngôn bình thuận miệng đáp ứng, đúng lúc xe bus đã tới, liền nhanh chóng nói tạm biệt, lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.