Ngộ Phật

Chương 50: Thiếu tơ tình




Thanh Đăng đại sư cầm một nhánh cây bẻ bừa trong sân đình, liên tục phác họa dọc các hành lang mình đi qua. Anh chỉ huơ nhẹ mà đầu cành đã lóe ánh vàng, họa thành từng chuỗi kim phù nối tiếp nhau, lơ lửng trên tường. Anh vẽ từ cửa lớn vào đây, phù văn vàng như xích cũng kéo dài từ đấy đến chốn này.
Trong lúc anh làm việc, Giang Trừng bơ phờ tuyệt vọng, lững thững đi cách anh ba mét, chẳng muốn đến gần.
Mặt cô đủ mọi sắc thái, chốc thì đắm đuối thấp thỏm ngắm lưng Thanh Đăng đại sư, khi lại chửi thề nói tục liên tằng, lúc thì ôm ngực phơi phới sắc xuân, thoáng lại nện tường tới tấp, sắp tâm thần phân liệt tới nơi rồi.
Thanh Đăng vẽ xong vòng ngoài cùng, ngoái lại vừa khéo đối diện với ánh mắt mong ngóng ngập tràn yêu thương và kỳ vọng của Giang Trừng, nếu có đuôi chắc cũng đang ngoắc liên tọi rồi. Thế nên khi đại sư vẫy tay gọi, Giang Trừng mắt sáng lấp lánh chừng như bắn vọt tới, được nửa đường lại biến sắc, tóm mạnh lấy cây cột bên cạnh, lắc đầu nguầy nguậy.
"Không không không, em ở đây là ổn rồi! Em không sang đó đâu."Read more…
Thanh Đăng đại sư: "Đã ở đây, chúng ta cách nhau bao xa cũng vẫn bị ảnh hưởng thôi."
Giang Trừng như koala ôm cột, lắc đầu: "Không không không, đại sư, em chỉ sợ mình không kiềm chế nổi sẽ làm bậy với anh thôi! Vì trinh tiết của anh, em nghĩ mình trụ ở đây là vừa đẹp."
"Cô nghĩ mình làm được gì ta?" Thanh Đăng đại sư cười hiền vô cùng.
Giang Trừng chẳng biết nói gì hơn, cô dám chắc rằng đại sư sẽ chơi chiêu nhất-dương-chỉ-sấp-mặt, khiến mình không ngóc lên nổi trước khi bản thân kịp âm mưu hành động.
Trước đó cô đinh ninh rằng chốn này cũng ảnh hưởng đến đại sư, nhưng qua một ngày, cô nhận ra đại sư vẫn là đại sư, chẳng có tý chút cuồng si, lúc thì bình thường, khi lại não tàn như cô. Đại sư vẫn điềm tĩnh như vậy, chỉ gần gũi với cô hơn.
Xoắn xuýt giữa các luồng suy nghĩ, cuối cùng, lúc đại sư vẽ xong vòng kim phù thứ hai, cô rối rắm chạy đến ngồi xổm bên anh, khẽ hỏi, "Đại sư, chỗ này không ảnh hưởng gì được anh à?"
Thanh Đăng cất từng tiếng bình thản, nhưng nội dung câu nói lại như sấm giữa trời quang, "Hôm vào Thượng Vân tự, sư phụ từng bảo ta bẩm sinh đã khuyết thiếu tơ tình, cũng có nghĩa là, ta không có ái dục."
Xin lỗi nhé, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Giang Trừng chính là: Đại sư bị bệnh lãnh cảm tình dục. Rồi cơn tình si trỗi dậy, một giây sau cô đã thành em gái buồn thương vì thất tình. Còn gì đau khổ hơn chuyện biết người mình thích không thể thích lại mình? Chưa kịp yêu đã thất tình rồi.
Thanh Đăng đại sư lại xoa đầu cô, Giang Trừng bị cơn si khống chế, nước mắt lưng tròng nhìn anh, "Em không tin, anh gần gũi với em hơn dạo trước nhiều, chắc chắn cũng đã bị ảnh hưởng!" Dứt lời, Giang Trừng tỉnh táo hơn, tự thấy ê mặt vì nỗi hờn trách và nũng nịu trong câu thoại vừa rồi. Trời đất mợ ơi cứu với, con bị thứ xàm xí gì nhập rồi!
"Đúng thế thật." Thanh Đăng đại sư không phủ nhận. "Ta cũng bị ảnh hưởng, đã không thể khơi gợi ái dục thì sẽ khắc sâu những thứ tình cảm khác, cũng có nghĩa là..."
Giang Trừng đờ đẫn đón lời: "Cũng có nghĩa là em muốn hẹn hò với anh, còn anh lại xem em là con gái?!"
Thanh Đăng đại sư hiền hòa bồi thêm một đòn xoa đầu nữa. Giang Trừng được anh dỗ đến mức không cáu nổi, thực ra, cô tự làm tự chịu còn gì. Xét cho cùng, trận pháp ở đây trội về khơi gợi, chỉ cần là cảm giác "đã từng", dẫu giây lát thoáng qua cũng sẽ phải thức tỉnh và khắc sâu bởi chúng.
Một cô gái bình thường chưa từng yêu ai như Giang Trừng, mới đầu ấy ấy đại sư thì thể nào cũng sẽ xuyến xao, tuy cảm giác ấy nhạt nhòa và cô đã nhanh chóng tỉnh táo lại, thẳng tay dập tắt suy nghĩ nguy hiểm trước khi nó kịp manh nha, nhưng rõ mười mươi cảm giác ấy vẫn là mồi lửa, chết tiệt thật!
Còn đại sư, anh vốn không được trang bị kỹ năng yêu, kiên cố chắc bền, thành ra toàn bộ thuộc tính cường hóa nhầm sang hướng tình thân rồi. Cứ như cô và đại sư bị U Tổ gài, cuối cùng cô lọt bẫy không leo lên nổi, còn đại sư trèo thoát, lại còn xúc đất đắp cô. Chả biết U Tổ hay đại sư mới là người hại mình nữa!
Giang Trừng đang ức chế, chợt nghe giọng hiền hòa của đại sư: "Không phải con gái."
Chưa kịp mừng rỡ ngẩng đầu, Giang Trừng đã nghe đại sư từ tốn nói hết ý: "Cô hãy còn quá nhỏ để làm con gái ta."
Giang Trừng suýt đã phun máu, cô đờ ra đáp: "Ờ."
Mịa, cô ra ngoài sẽ tìm nước vong tình ngay, nhị sư tỷ trâu bò thế kia, chắc sẽ chế được món này thôi, nhẩy! Còn giờ có muốn kháng cũng không nổi, thôi thì "chơi" luôn đại sư vậy, lòng cô đang bấp bênh lắm, rất rất muốn ngó bản mặt đổi màu của đại sư đây. Giang Trừng bất chợt cười đen tối.
"Giang Trừng, đừng làm chuyện ngốc nghếch." Thanh Đăng đại sư sờ gáy cô, điềm đạm bảo.
Đối diện với đôi mắt trong suốt của anh, Giang Trừng lạnh sống lưng, tỉnh táo lại, cứng người cười khan đôi tiếng, "Không, không đâu a ha ha."
"Ngoan." Thanh Đăng đại sư chìa tay ra cho Giang Trừng đang ngồi xổm dưới đất, "Nào, ta dắt cô."
Được đại sư dắt bằng một tay, nhìn anh liên tục vẽ kim phù, Giang Trừng nghĩ, đại sư đúng thật không xem cô là con gái mình, ngó cái điệu dỗ trẻ nít kia, chắc lại coi cô là cháu gái hoặc cháu cố gì rồi, vừa nghĩ đã thấy khó chịu.
Thanh Đăng đại sư vẽ đầy kim phù lên khắp quần thể cung điện rộng lớn này, trập trùng từng lớp, chừng như vây lấy tất cả các trận pháp lại. Giang Trừng biết loại kim phù này rất khó vẽ, với tu vi hiện giờ thì cô không họa nỗi chữ nào, thế mà đại sư lại thảo liên tục nhiều ngày với số lượng khổng lồ như thế, lại còn liền mạch trôi chảy, không ngơi một khắc, không biết mệt mỏi nặng nề từ đầu đến giờ, đúng là một người đàn ông đáng sợ.
Ôi, giỏi quá muốn cưới quá! Vừa nhen nhóm suy nghĩ, Giang Trừng quen tay vỗ đốp vào ấn đường. Thức tỉnh đi mợ!
Cô ra tay không nể gì mình, tiếng hơi vang, Thanh Đăng đại sư đi cạnh nghe thấy liếc sang, lơi tay phớt qua ấn đường cô. Một thoáng mát lạnh, Giang Trừng bớt đau hơn rồi.
Chu choa, đại sư giỏi quá, cưới cưới cưới! Khi ý nghĩ kiểu này lại lướt qua đầu, Giang Trừng cho rằng mình hết nước cứu rồi.
"Đại sư, anh làm như này có phá nổi trận không?"
"Không." Thanh Đăng đại sư đáp.
"Vậy anh đang làm gì vậy?" Giang Trừng chủ động nắm lấy tay anh, rõ vẻ không thèm vùng vẫy nữa.
Thanh Đăng đại sư cũng mặc cô nắm, xem cô như lớp con cháu phải yêu chìu, giải thích: "Ta đến là để tra xét chuyện dung hợp giữa mộ U Tổ và dị thế, lúc vào mộ ta đã thấy bất thường, chưa kịp xem kỹ vùng dung hợp đã tới tận đây, giờ chúng ta không ra ngoài được, nhưng có thể mượn dị giới dung hợp phá kết giới này, tạo một lối thoát."
"Em hiểu rồi, trong mộ U Tổ cũng đã xảy ra tình trạng tựa tòa thành rỗng xuất hiện trên đầu sơn phái Xuất Trần, đúng không? Đấy là một thế giới khác có thể xâm lấn toàn cõi chúng ta, thế giới này gây ra hỗn loạn, hoặc giả nó đã ủ sẵn năng lượng tiêu diệt mọi thứ rồi!" Giang Trừng hăng hái nói.
"Không sai, bây giờ ta đang định kéo vùng dung hợp đấy đến đây." Thanh Đăng đáp, "Nhưng đấy lại là một tử giới không còn sự sống, ta không biết nó chứa đựng những gì, nếu thực sự thành công, cô phải theo sát ta, không xa nửa bước."
"Ừm, em biết rồi!" Giang Trừng đáp vang, nép cả nửa người vào đại sư.
Lại hai hôm trôi qua, cả quần thể cung điện đã bị phù văn vàng vây trọn, Giang Trừng chốc chốc lại ngó trời, mong đợi vô cùng. Sang ngày thứ ba, cuối cùng cô đã thấy nửa tòa lầu các xuất hiện trên đầu.
"Đến rồi!"
Thanh Đăng đại sư huơ tay, tầng tầng lớp lớp kim phù bay lên dán vào tầng không, phác thành một quầng sáng trắng nhạt. Tòa thành chết trên trời chầm chậm tiến vào quầng sáng, nơi tiếp xúc tóe chớp, khiến cả bầu trời tối dần sáng rỡ. Ánh vàng khắp trời tụ lại quanh các góc thành đã ở trong quầng sáng, nội ngoại phối hợp, tốc độ dung nhập ngày càng nhanh.
Thanh Đăng đại sư mấp máy môi, đứng trên đỉnh tòa tháp cao nhất, mỗi tay cho ra từng phật ấn khổng lồ, gió phần phật cuốn tung vạt áo ống tay anh, phác nên dáng hình ngất ngưỡng tựa tùng. Anh ngẩng đầu nhìn trời bằng biểu cảm nghiêm nghị nhất trước giờ, giữa ánh vàng và chớp lóe, gương mặt tuấn tú với đường nét rõ ràng càng khôi ngô mờ ảo hơn. Khiến Giang Trừng tới giờ phút này còn bị anh hớp hồn một trận.
"Sang đây, chúng ta đi."
Giang Trừng dằn lòng lại, nghiêm túc siết chặt tay Thanh Đăng đại sư, cùng bay đến tòa thành chết lấn vào ngày càng nhiều kia. Bên trong như có thứ gì đáng sợ lắm, nhưng kỳ lạ thay, khi có đại sư ở đây, cô lại chẳng thấy sợ chút nào.
Khi kim ấn phá tan quầng sáng trắng nhạt, Giang Trừng thoáng nghe đâu đó dưới kia vang lên tiếng thở dài thật khẽ.
Hai người thoát trận, tiến vào thành chết. Vừa đến nơi, Giang Trừng nhẹ đầu hẳn, thoắt cái đã tỉnh táo hơn nhiều, cơn cuồng si dại khờ sai trái kia không kiểm soát nổi cô nữa. Nhưng cô phát hiện, y như lời đại sư bảo, trận pháp chỉ khơi gợi tình cảm, mà đã khơi gợi ra được thì đều là thật.
Thế nên, dù không biểu hiện thái quá như ban nãy, cô vẫn rõ tình cảm của mình dành cho đại sư đã không còn như trước lúc vào mộ U Tổ nữa, huỵch toẹt ra là, tuy đang rất lý trí nhưng cô vẫn muốn hẹn hò với đại sư. Ờ đúng, cô yêu đại sư mất rồi, chết tiệt.
Cái thế giới vô duyên vô cớ lại vẽ chuyện ra này! Giang Trừng ôm đầu ngồi xổm.
"Đừng sợ, sẽ có cách thôi." Thanh Đăng đại sư đứng kề bên, nói.
Giang Trừng bơ phờ ngẩng đầu nhìn anh, vừa định lên tiếng, lại thấy anh đứng không vững, lảo đảo một cái. Giang Trừng giật nảy mình, tức khắc đưa tay ra đỡ đại sư vừa ngã xuống.
Nhìn đại sư nhắm chặt hai mắt, gọi vài tiếng anh vẫn không đáp lời, Giang Trừng lo lắm. Sao thế này? Chẳng nhẽ mệt quá, cũng đúng, trước đó anh đã vẽ bao nhiêu là kim phù, tuy nhờ thành chết dung hợp mới thoát đại trận của U Tổ được, nhưng công sức đại sư đã bỏ ra hẳn không nhỏ. Giang Trừng đỡ anh mà xót xa lòng, cơ mà sao cô cứ có cảm giác mình đã quên mất chuyện gì đó, là gì nhỉ?
Tay đặt sau lưng đại sư, Giang Trừng chợt thấy lạ bởi cảm giác gờn gợn, dường như còn hơi ướt mà làn da lớp áo mang lại.
Đúng rồi, trước đấy đại sư đã bị thương! Giang Trừng rốt đã nhớ ra, bất giác lại đau lòng. Mấy hôm nay anh không lộ ra bất cứ biểu hiện nào, chẳng có vẻ gì là bất thường, cộng thêm cô cứ mãi rối rắm giữa mớ cảm xúc cũa mình, thế mới quên béng đi mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.