Ngộ Long Ký

Chương 5:




Phương Khảm bất an, nghe ngóng tiếng sấm trong mây đen, lòng căng thẳng, cảm thấy được đã xảy ra chuyện gì.
“Phụ thân a a a a!”
Trên núi, làn gió lạnh ban đêm quanh co, ẩn ẩn mang đến tiếng khóc của trẻ nhỏ. Trong phút chốc, Phương Khảm nhảy dựng, tâm thần bỗng nhiên đại loạn.
Tiếng khóc ủy khuất từ xa đến gần, tiếp theo , một đạo bóng đen nháy mắt xuất hiện, tiếng khóc lớn lên.
Tiểu Long bổ nhào vào trong lòng ngực Phương Khảm, lập tức hóa thành hình người, chính là cái đuôi kia như thế nào cũng không thu được, máu chảy đầm đìa, khiến người nhìn thấy rất đau lòng.
Tiểu Long gào khóc lớn hơn, nước mắt như mưa.
“Long Long không phải yêu quái ô oa oa~~~!”
“Long Long đương nhiên không phải yêu quái!” Phương Khảm trong lòng có chút bất an, hắn vỗ vỗ lưng Tiểu Long, ôn nhu dỗ dành . Tiểu Long hít hít cái mũi, nhân cơ hội đem cái đuôi bị thương ôm lấy đưa tới Phương Khảm xem qua.
“Đau đau, phụ thân vù vù!(thổi í:”>)”
Một đao cơ hồ thấy được xương, cái đuôi đã bị thương nặng vô lực run rẩy, nhìn phần da bên cạnh vết đao trông thật dữ tợn, một chút thịt đỏ tươi bên trong lộ ra bên ngoài. Máu tươi đỏ đậm theo miệng vết thương trào ra cuồn cuộn không ngừng, một hồi rơi xuống mặt đất lền hóa ra một đóa hồng mai.
Thế này là không được, mắt Phương Khảm trừng lớn , cuống quít kéo xuống tay áo của mình, vụng về băng bó , nhiều lúc tay run rẩy lợi hại , nhưng không thể không cẩn trọng.
“Phụ thân không đau!”
Tiểu Long nhịn xuống nước mắt, cố gắng vỗ vỗ bả vai Phương Khảm.
Toàn thân Phương Khảm run rẩy, miễn cưỡng nở một nụ cười. Cuối cùng vẫn là nhịn không được, mắt đỏ ngầu rít gào một tiếng, bộc phát ra đến: “Ai làm như vậy?!”
Không đợi Tiểu Long trả lời, đáp án đã hiện ra trước mắt Phương Khảm.
Cước bộ hỗn độn từ đầu đường vang lên, cây đuốc chói lọi từ trong núi tiến đến trước mặt, cả tòa núi đều bao phủ một màu đỏ. Thôn nhân càng ngày càng gần, trên mặt mỗi người đều khó nén hưng phấn tàn nhẫn, sài đao trong tay hàn quang lòe lòe nhiễm một màu máu đỏ tươi, không chỉ có chướng mắt hơn nữa còn làm cho người ta sợ hãi.
Trong bóng đêm, tầng mây xoay quanh càng ngày càng dày, chỉ nghe thấy đỉnh đầu ầm vang một tiếng, Tiểu Long bất chợt nhe răng.
“Quái vật gây hạn hán trốn bên này! Mau cùng vào!”
Trưởng thôn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang , dẫn theo đội ngũ, thỉnh thoảng lại kêu to vài tiếng cổ động, khiến cho thôn dân Ứng Hoà từng trận xôn xao.
Trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi, đánh cho yêu quái chạy trối chết, thôn dân hoàn toàn hưng phấn đứng lên, quên mất sợ hãi,niềm tin cũng tăng lên, kêu la, từng bước một tới gần.
“Di?”
Rốt cục có người phát hiện phía trước không hiểusao lại thừa ra thêm một thân ảnh, đội ngũ chính giữa cử vài người đi tới, cầm cây đuốc chiếu loạn lên.
Phương Khảm trầm cúi mặt, lặng lẽ xoay người, đem Tiểu Long hướng phía sau che chở, dùng hơn phân nửa thân mình che khuất Tiểu Long, làm cho cái đuôi giấu ở chỗ có ánh lửa chỉ còn là cái bóng mờ.
Ánh lửa chói lọi chiếu rọi xuống, hé ra khuôn mặt quen thuộc vốn không nên xuất hiện, đầu lĩnh bỗng nhiên sửng sốt, có chút mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc).
“Phương Khảm?”
Thôn nhân phía sau nghe vậy, nhịn không được tất cả đều tiến lên xem, thất chủy bát thiệt (bàn tàn, nhiều chuyện, lắm mồm) mà bắt đầu thảo luận.
“Phương Khảm? Đây là có chuyện gì?”
“Hắn không phải đã chết sao?”
“Đã chết như thế nào còn có thể ở trong này?”
Nghe thấy mọi người bàn tán thảo luận, Phương Khảm cũng không dám nhúc nhích, thân mình cứng ngắc nghênh đón tầm mắt soi mói đến từ bốn phương tám hướng, đem Tiểu Long giấu phía sau thật nhanh, nhanh đến cơ hồ phải khảm nhập thân thể của chính mình.
“Từ từ! Các ngươi nhìn phía sau hắn!”
Đột nhiên trong lúc đó, trong đám người truyền đến một tiếng kêu la, Phương Khảm thầm nghĩ không xong, chính là đã không còn kịp rồi, tầm mắt các thôn dân toàn bộ tập trung phía sau y.
“Các ngươi xem, hắn cư nhiên có cái đuôi!”
Như tiếng sấm giữa trời quang, câu nói chấn động một phen làm tâm tư mọi người nhất thời sợ hãi . Có mấy người gan lớn giơ cây đuốc, tiến về phía trước.
Phương Khảm cũng vô pháp ngăn cản, hắn lo âu hao hết tâm tư, giống một tòa núi bất động muốn ngăn cản mưa gió sắp đến. Cho dù như thế, cái đuôi Tiểu Long mang huyết vẫn là bại lộ dưới ánh lửa lay động.
Trong đám người không ngừng phát ra kinh hô, khẩu khí nhất thời nguội lạnh, run rẩy lui vài bước. Nhìn thấy ánh mắt phụ tử Phương Khảm hoài nghi dần chuyển thành sợ hãi.
Sự tình phát triển khiến Phương Khảm không kịp suy nghĩ, thôn nhân đã đem vũ khí nắm trước ngực, những vũ khí được cắt gọt cẩn thận tản ra hàn quang làm người nhìn vào cảm thấy lóa mắt.
Làm sao bây giờ?
Răng nanh của Phương Khảm cơ hồ muốn đem môi dưới cắn ra máu, cánh tay che chở Tiểu Long hơi run rẩy , ánh mắt cảnh giới đánh giá bốn phía, những con người sắp mất đi lý tính.
Ánh mắt thôn dân nhìn bọn họ càng lúc càng u ám, ủy khuất trong lòng Phương Khảm như kết thành đá, nặng nề đặt trong cổ họng hắn, phải đem hết toàn lực mới mở miệng được, hắn lớn tiếng biện bạch: “Đứa nhỏ này không phải cái gì yêu quái, hắn là long, hắn là long –!”
Phương Khảm đem hết toàn lực hét lên , hy vọng ai đó có thể nghe thấy.
Đáng tiếc thanh âm mỏng manh của hắn bị tiếng sấm ầm vang long trời lở đất lấn át hết.
“Hắn nói là long?” Trong thôn dân có người giễu cợt.
“Thiết, lời yêu quái nói có thể tin sao, nghĩ chỉ cần phủ lên lớp da người chúng ta sẽ tin sao?”
“Đúng, cùng yêu quái một chỗ tất nhiên cũng là yêu quái!”
“Tròi cũng đánh sét a, nhất định là vì hai yêu quái này!”
“Đúng, đúng vậy! Sau kh icái thứ này vào thôn chúng ta, nhiều việc xảy ra không ngừng, không phải yêu quái còn có thể là cái gì?”. Cái thuyết pháp này lập tức được ít người thôn Ứng Hoà hưởng ứng.
Phương Khảm mở to hai mắt nhìn, đại não nhất thời trống không, cả người giống như bị ngâm trong nước đá lạnh thấu xương tủy.
“Sét đánh đấy, trời sẽ mưa !”
“Chỉ cần giết quái vật gây hạn hán kia. . . . . .”
“Ông trời cũng đứng về phía chúng ta!”
“Giết hai yêu quái này . . . . . .”
“Giết chết bọn họ trời sẽ mưa .”
Thanh âm của đám người một tiếng đều đánh vào đáy lòng Phương Khảm, giống vô số cánh tay liều mạng kéo hắn xuống, không ngừng cho đến khi rơi vào hắc ám cô tịch rét lạnh kia.
“Giết quái vật gây hạn hán.”
Một đôi mắt mất hết lý trí nhìn lại, giống đôi mắt thú dữ nhìn con mồi của nó, lộ ra gai độc của bản thân.
Biết tình huống không ổn, Phương Khảm hét lên: “Long Long chạy mau, nhanh lên!”
Nghe thấy thanh âm của phụ thân nghiêm khắc như thế, tóc gáy Tiểu Long dựng thẳng lên, nhưng lại ngơ ngác đứng tại chỗ không biết làm sao.
“Chạy mau!”
Lòng Phương Khảm nóng như lửa đốt, một phen đẩy Tiểu Long, lập tức xông lên phía trước chặn lại mấy thôn dân.
Chân Tiểu Long cứng ngắc giống như không thuộc về chính mình nữa, nhờ lực đẩy loạng choạng đi về phía trước vài bước, cuối cùng bị cái đuôi làm ngã một cái, mông rơi phịch trên nề đất. Đám người kia hùng hổ xông lên phía trước, càng ngày càng gần, Tiểu Long sợ hãi đến khóc thét lên.
“Cha a –”
Tiếng sấm ầm ầm đáp lại sự sợ hãi của đứa nhỏ, đột nhiên bành trướng gấp đôi, vô số tia chớp phá mây mà đánh xuống, giống như loạn vũ quần ma (như một tốp người múa may??), đánh về phía tất cả vật còn sống.
Những người xông lên trước đột ngột ngã xuống, một đám người ôm thân mình đang cháy rực ở trên mặt đất co quắp. Ngọn lửa chung quanh tàn sát bừa bãi, ở trên người bọn họ nhảy múa, hung ác cắn nuốt sinh mệnh. Bọn họ đều đem thống khổ trước khi chết hóa thành những tiếng gào thét phá tan tận trời, tiếng kêu thê lương thảm thiết không dứt bên tai, ánh lửa chiếu rọi soi tỏ địa ngục nhân gian này.
“Long nhi!”
Cảnh tượng đáng sợ trước mắt làm cho Phương Lhảm căng thẳng, tia chớp loạn vũ giống như tùy thời có thể bổ về phía Tiểu Long, hai mắt Phương Khảm sợ hãi mà co rút lại. Hắn lao người về phía trước, đem Tiểu Long ôm thật chặt vào trong ***g ngực.
Xích Kinh Động phủ.
Hương rượu thoang thoảng, dược hương tràn ngập ở trong động, dược trong một chiếc ấm màu xanh biếc, chảy vào trong chén sứ trắng , khói trong bát bốc lên, chất lỏng bên trong nặng nề di chuyển. Từ trong bát bay lên từng đợt khói màu vàng, theo mỗi một lần quấy, đều đều phiêu tán.
Xích Kinh Tử cau mày ngửi ngửi dược hương, xuất ra thìa sứ từ bên cạnh khuấy khuấy dược màu thâm lục , tràn đầy ở trong chén sứ men xanh, một tay nâng chén, đi qua môn khảm, tới trước mặt Ngao Lan.
Ngao Lan tà tà nằm ở trên giường, vạt áo trước rộng mở lộ ra bộ ngực màu mật ong, vết thương trên mặt sớm đã lành, hồi phục lại diên mạo vốn có. Nhưng lúc này tâm tình của hắn tồi tệ đến cực điểm, sắc mặt lạnh lùng.
“Long quân.” Xích Kinh Tử mặt mang mỉm cười đang cầm bát, hai tay dâng lên. Mặt Ngao Lan không chút thay đổi tiếp nhận, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Xích Kinh Tử nhíu mày nhìn phản ứng của Ngao Lan. Ngao Lan nhắm mắt nghỉ ngơi, khi lần thứ hai mở mắt thì khóe miệng mang đầy tiếu ý.
Thành công?
Khóe miệng Xích Kinh Tử nhỉnh lên, bị Ngao Lan thô lỗ kéo lên trên giường, phủ lên thân hình mẫn cảm, nắm đến tiểu vật trong khố gian đùa nghịch. Xích Kinh Tử thở hổn hển, nâng tay thoát quẩn áo Ngao Lan.
Nhưng là khuôn mặt hưng phấn của Ngao Lan chậm rãi trầm xuống, vội vàng, xao động biến thành thế chủ động, cuối cùng lại thở hổn hển.
“Đáng giận!”
Ngao Lan đột nhiên điên cuồng gào thét một tiếng, đình chỉ động tác, một quyền đem ván giường lôi ra.
Xích Kinh Tử cả kinh,thu lại nụ cười.
Hồi lâu, Xích Kinh Tử mới mở miệng hỏi: “Long quân. . . . . . Không bằng chúng ta thử lại một lần nữa?”
Cho dù trước mặt mĩ thể, vật giữa khố hạ Ngao Lan giống như đã chết, không hề động tĩnh.
“Đủ rồi, long tộc bí bảo thực lợi hại.”
Mặt Ngao Lan không chút thay đổi hất tay Xích Kinh Tử ra, đứng dậy mặc quần áo.
“Long quân. . . . . .” Xích Kinh Tử không cam lòng gọi Ngao Lan, nghĩ đến hắn Xích Kinh Tử ở yêu giới coi như là yêu y có chút danh tiếng, nhưng lại không đối phó được một viên thuốc nho nhỏ?
“Long quân yên tâm, Xích Kinh Tử sẽ vì long quân phân ưu, sớm ngày nghiên cứu ra giải dược.” Nghĩ không ra biện pháp giải quyết, hắn không cam lòng!
Ngao Lan xuy một tiếng, không phải hắn không tín nhiệm năng lực Xích Kinh Tử, chính là bí bảo này nếu dễ dàng bị giải như vậy, lão nhân nhà mình, còn có mấy đại long tộc trưởng trước đó đã sớm ở tam giới lưu lại số lượng lớn con riêng rồi.
Trong lòng buồn bực, Ngao Lan bực bội, ở trong phòng đi qua đi lại, thuận tiện hủy hoại không ít đồ vật. Dược của Xích Kinh Tử không phải không có hiệu quả , trong bụng nhiệt lưu quay cuồng , thiêu đốt đến tứ chi, toàn thân muốn tìm một chỗ phát tiết . Này cũng là lí do vừa rồi hắn giống như sắc quỷ , áp Xích Kinh Tử trên giường. Chính là trong nháy mắt đụng tới da thịt, hạ thể kia giống như nhận thức chủ bàn, nháy mắt uể oải không phấn chấn . Đáng giận đáng giận, thân thể hắn như bị thiêu đốt, dục vọng của hắn đang bừng bừng phấn chấn, nhưng là chính là phát tiết không được. Ngao Lan càng ngày càng tức giận.
Quả nhiên chỉ có thể tìm nông phu kia tiết hỏa.
Nhớ đến tư thế lúc trước, hắn khẳng định là sẽ không để cho mình thượng . . . . . .
Nghĩ đến quả đấm rắn chắc của Phương Khảm, Ngao Lan còn sợ hãi rùng mình một cái, lập tức thầm mắng chính mình thật không tiền đồ.
Bất quá là một nhân loại. Sợ hắn làm cái gì!
Hơn nữa hắn đã sinh long tử, đã xem như lão bà của mình , cho dù bá vương ngạnh thượng cung, khuôn giáo của thiên giới cũng quản không được.
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, Ngao Lan lập tức quyết định, vội vã mặc vào ngoại quái (áo khoác ngoài) đi ra ngoài.
“Long quân hôm nay không ở lại sao?” Xích Kinh Tử đang cầm chén thuốc đứng ở ngoài phòng thuốc, liếc mắt nhìn Ngao Lan một cái.
“Không được.” Ngao Lan cau mày, trảm đinh tiệt thiết (như đinh đóng cột) nói, “Ta hôm nay đến xem sửu nhân kia!”
Hừ, hắn không cho ta khoái hoạt, ta cũng sẽ không cho hắn khoái hoạt!
Nghĩ đến đây, Ngao Lan không hiểu sao lại cao hứng, ước gì vọt tới trước mặt Phương Khảm, hảo hảo mà cười nhạo hắn một phen, tốt nhất làm hắn tức giận đến giơ chân, sau đó đặt hắn ở dưới thân hảo hảo chà đạp, cho hắn nếm thử chút lợi hại của mình!
Khuôn mặt tức giận đến đỏ lên, sau lại cũng có một phen ý vị.
Ầm vang , tiếng sấm rít gào khắp nơi , tia chớp đã lùi về bầu trời, Tiểu Long nức nở oa ở trong lòng ngực Phương Khảm , mệt mỏi đến mức tay cũng nâng không được.
Những người sống sót lại càng thêm phẫn nộ, cho rằng hết thảy đều là do hai quái vật gây hạn hán trước mắt giở trò quỷ.
Báo thù! Báo thù!
Ý niệm này ở trong đầu thôn nhân bùng nổ, nứt ra, phẫn hận tựa hồ cũng đi theo máu bốc lên.
Mắt bọn họ đỏ ngầu đằng đằng sát khí tới gần phụ tử Phương Khảm , thỉnh thoảng hùng hổ hò hét như thủy triều dâng lên, một tiếng “giết” rung trời, vô số vũ khí lóe hàn quang giơ cao lên, những hạt mưa không chút lưu tình hướng phía phụ tử Phương Khảm rơi xuống.
Không. . . . . .
Lúc này tay Phương Khảm đã hoàn toàn vô lực. Y mất hết can đảm, chỉ có thể dùng thân mình đem Tiểu Long chặt chẽ che giấu.
Đột nhiên một tiếng tiếng sấm, một ngân xà chạy như bay xuống đánh trúng đại thụ bên cạnh, khói đen bốc lên nghi ngút , nhanh chóng dập tắt đại hỏa hung hãn. Thôn dân mới lĩnh giáo qua tia chớp lợi hại nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán – hồn vía lên mây, tia chớp này so với vừa rồi càng gần, nghe tiếng sấm kia quả thực tựa như từ lên đỉnh đầu xao vang.
Yêu quái này, lại tính toán sử cùng chiêu cũ!
Nhũng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm phụ tử Phương Khảm, giống như muốn đem xương hai người nghiền thành tro.
Bỗng nhiên, trong tiếng sấm rầm rầm truyền đến tiếng gầm thét giận dữ.
“Đồ ti tiện nhân loại, dám thương thê nhi của ta!” (Chi Chi : anh chịu nhận vợ con rồi kìa ^^)
Mọi người trên mặt đất sửng sốt, nhất loạt nhìn vào phía sâu trong của đám mây kia.
Chỉ thấy một cự long trong tầng mây bay quanh , vảy màu đen tản ra lạnh lùng đích thủy mầu, một đôi con ngươi to lớn tựa như đèn ***g. Nó nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn thôn dân dưới chân, một loạt lợi nha ma đắc (tiếng răng ma sát) khanh khách rung động.
Nguyên bản Ngao Lan hưng trí bừng bừng đáp mây bay tới tính toán cùng Phương Khảm có một đêm xuân, không nghĩ tới đến nơi thì lại thây tình cảnh người người vây quanh tấn công phụ tử y.
Long tộc từ trước đến nay là có tiếng bao che khuyết điểm =.=’’, Ngao Lan vừa thấy loại tình huống này, nhất thời quên ân oán cùng Phương Khảm, giận tím mặt lại. Không trung chợt biến đổi, giống như cũng bị chọc giận, nháy mắt tụ lại rất nhiều mây đen, mấy ngàn mấy trăm điều ngân xà ở trong đó loạn vũ, phát ra cuồng nộ gầm rú, cả không trung thoáng chốc tựa như ban ngày.
“Long. . . . . . Long, long. . . . . .”
Thôn nhân sợ tới mức thở cũng không dám, chỉ chỉ cự long trên bầu trời. Bọn họ nhìn cự long trên bầu trời lại nhìn nhìn phụ tử Phương Khảm, lúc này thằng ngốc cũng biết đã chọc tới thần tiên không nên dây vào.
“Cút!”
Tiếng rít gào thật lớn khiến lỗ tai bọn họ chỉ còn nghe được tiếng ong ong, mấy thôn nhân nhát gan lập tức sợ tới mức tiểu ra quần. Ngao Lan cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cái đuôi quẫy quãy tạo ra một trận lốc, đem người đánh bay ra ngoài năm trượng.
Thôn nhân sợ hãi kêu lên, ngã trên mặt đất, sau đó vội vàng chạy trốn.
Ngao Lan hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới những thôn dân đang đào tẩu này. Hắn nhảy từ trên mây xuống, hóa thành tia chớp đáp xuống mặt đất lúc này đã bị đốt trơ trọi.
Đập vào tầm mắt chính là hơn mười thi thể cháy đen rơi xuống đất, ngang dọc ngã quanh Tiểu Long. Thi thể đều cuộn thành một khối, duy trì bộ dáng trước khi chết, như là đã gặp thống khổ lớn lao, giãy dụa nửa ngày mới chết đi.
Ngao Lan lãnh đạm đảo qua những tử thi đen đúa đó, nhíu nhíu mày, hắn cũng không để ý sinh tử của những nhân loại này , nhưng là Tiểu Long không biết trời cao đất rộng lúc này đã gây ra đại họa. Giết người — đối với thần thú bọn họ mà nói chính là trọng tội. Phải tìm biện pháp, bằng không đứa con duy nhất của hắn sẽ phải lên trảm long thai .
Ngao Lan suy tư, ánh mắt chuyển hướng nhìn một lớn một nhỏ ngồi giữa đám tử thi.
Hai mắt Phương Khảm dại ra, cơ hồ không có dấu hiệu tỉnh táo lại.
“Uy, đây là có chuyện gì?” . Ngao Lan nhướn một bên mi hỏi, Phương Khảm lúc này hoàn toàn không có chút khí thế ngày hôm ấy, khiến hắn không quen, trong lòng không hiểu sao có chút bực mình.
Phương Khảm theo bản năng ôm chặt Tiểu long, không có trả lời. Tiểu Long trong lòng ngực thay hắn nói chuyện .
“Oa oa, vĩ vĩ (đuôi) của Long Long đau đau~~.”
Tiểu Long đáng thương nhìn Ngao Lan, một bên khóc một bên nâng lên cái đuôi bị thương cho Ngao Lan xem qua. Sau đó lại lùi về trong lòng ngực Phương Khảm, một chút một chút thật cẩn thận liếm miệng vết thương trên cái đuôi.
“Là những người đó làm sao?!” Ngao Lan tức giận gào lên, ngữ khí không phải nghi vấn mà là khẳng định. Hắn chỉ biết hài tử nhỏ như vậy những kẻ đó như thế nào có thể đả thương chứ, nếu không phải bị thương tổn, năng lượng như thế nào bạo phát? Những người đó chết, quả thực xứng đáng!
“Hài tử làm tốt lắm, long tộc chúng ta không phải người những phàm nhân này có thể khi dễ!”
Ngao Lan có cảm giác tự hào làm phụ thân.
“Này đó. . . . . . Là Tiểu long làm?” Phương Khảm mở to hai mắt nhìn, “. . . . . . Đã chết nhiều người như vậy, có thể hay không. . . . . .” Giết người đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền, đạo lý này Phương Khảm hiểu nhưng tưởng tượng ra, thân thể hắn nhịn không được phát run. Tiểu Long. . . . . . Vẫn là đứa nhỏ a. Hài tử duy nhất của hắn. . . . . .
Ngao Lan liếc mắt nhìn bộ dạng của hắn một cái, đột nhiên hứng khởi muốn đùa dai.
“Đúng, hắn sẽ phải lên trảm long thai!”
Sắc mặt Phương Khảm nhất thời trở nên trắng bệch, so với giấy còn trắng hơn, hắn khẩn trương nhìn chằm chằm Ngao Lan, cánh tay ôm Tiểu Long không ngừng run rẩy.
“Không phải lỗi của Long nhi, ta. . . . . . Là ta. . . . . . Hắn còn nhỏ như vậy, ta có thể thay thế!” . Phương Khảm lắc lắc đầu, mang theo nụ cười khó coi, ý muốn thuyết phục Ngao Lan.
“Việc này không phải việc chúng ta có thể quyết định.”. Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt kia, Ngao Lan đột nhiên có chút không đành lòng, rồi lại thu không được lời đã nói ra khỏi miệng, chỉ có thể buồn bực quay đầu đi.
Thình lình từ phía trên chụp xuống một đạo bóng đen, Ngao Lan chính là kỳ quái , ngay sau đó trên ót liền đã trúng một quyền.
“Nghiệt súc! Ngươi đang nói cái gì đây!” .Phía trên đám mây hé ra nét mặt già nua, hai lỗ mũi trương thật to cơ hồ từ giữa có thể phun ra hai ngọn lửa.
“Tử lão nhân, đánh ta làm chi, ta nói chính là sự thật a!”
Ngao Lan cảm thấy thực vô tội, hướng về phía lão cha hắn nhe răng trợn mắt.
Lão Long vương khinh thường hừ lạnh, tiếp theo văng nước miếng lên mặt Ngao Lan nói.
“Ngươi nghiệt súc này, nếu không phải ngươi đi , việc này có thể phát sinh sao? Được rồi, đợi lát nữa ta mang ngoan tôn đi thiên đình, đi chỗ Vương Mẫu trước, hống nàng cao hứng, Ngọc Đế cũng sẽ không làm khó chúng ta.”
Lão Long vương tính trước kỹ càng, sớm đã có phương án suy tính. Ngao Lan liếc hắn một cái, lão cha của hắn gì khác đều không làm được, chỉ có đi cửa sau thì không ai bằng được, kia chỉ cần mở miệng thì mọi việc đều thuận lợi.
“Ân con dâu, đem Tiểu Long giao cho ta.”
“Không được! Các ngươi muốn làm cái gì.” Nghe vậy, cả người Phương Khảm bỗng nhiên khẩn trương, cảnh giác trừng mắt nhìn hai người trước mặt, đem Tiểu Long bảo hộ chặt chẽ trong ***g ngực .”Ta sẽ không để cho Long nhi đi chịu chết!”
“Ân con dâu, chúng ta chính là lên trời đi một chuyến, hiện tại chỉ có biện pháp này, bằng không liền chậm a!” Long vương lòng nóng như lửa đốt khuyên bảo.
“Không!”
Phương Khảm hung ác rít gào, hắn cũng không tin tưởng hai người này. Đối với hắn vừa mới thoát khỏi miệng hổ mà nói, mọi người đều là địch nhân.
Giờ giằng co thật không phải là biện pháp, Ngao Lan thật sự nhìn không chịu được, tiến lên từng bước hung tợn mà đem Phương Khảm cùng Tiểu Long tách ra, tiếp theo đem hài tử đặt vào trong lòng ngực Long vương.
“Buông!”
Phương Khảm sống chết giãy dụa , hai tay điên cuồng mà đập, toàn bộ đánh lên trên người Ngao Lan, ánh mắt hồng hồng giống như con thỏ.
Mẹ nó, thôn phu này, khí lực ghê gớm thật. . . . . .
Lục phủ ngũ tạng của Ngao Lan thiếu chút nữa bị đánh đến rơi ra, hắn nghẹn đỏ mặt, dùng hết khí lực mới chế trụ quả đấm kiên cố như thiết kia, đem Phương Khảm chặt chẽ khóa vào trong ngực.
Hai tay bị khống chế, Phương Khảm không chút do dự hé miệng, một hàm răng sắc lẻm cứ như vậy trát nhập thật sâu cào trong nộn thịt được nuông chiều từ bé của Ngao Lan. Ngao Lan hú lên quái dị, phản xạ đẩy ra người trong ***g ngực, bưng kín chỗ bị thương ,phẫn nộ ai nha nha kêu lên.
“Ngươi cầm tinh con cẩu sao!”
Phương Khảm dương tay tặng một cái tát, ba! một thanh âm Thanh thúy vang lên, trên mặt nhất thời một mảng nóng rực, Ngao Lan ôm mặt ngơ ngác mở lớn miệng, nhất thời bị đánh cho mộng mị đầu óc.
“Không được, không được đem Long nhi mang đi, không được!” Phương Khảm hô to , tiến lên định đoạt lại Tiểu Long trở về.
Nói giỡn, hắn đã nhẫn đến không thể nhẫn nữa rồi!
Ngao Lan tức giận đến nổi trận lôi đình, từ nhỏ đến lớn trừ lão nhân nhà mình ra thật đúng là không ai dám cho hắn một cái tát. Thôn phu này, không giáo huấn một chút, ngày sau sẽ không biết là ai đương gia .
Càng nghĩ càng buồn bực, hắn chớp mắt, dẫn theo vài phần tàn nhẫn.
“Lão nhân, đem tiểu quỷ mang đi.”. Ngao Lan chế trụ cánh tay Phương Khảm, lại bắt lấy hắn.
“Các ngươi muốn đem Long nhi mang đi đâu! Không được! Đem hắn trả lại cho ta!” Phương Khảm lòng nóng như lửa đốt, càng không ngừng giãy dụa, hung tợn nhìn bọn họ.
Ngao Lan hừ lạnh một tiếng, cảm thấy Phương Khảm hiện tại đã không thể nói lý , ý bảo Long vương nhanh mang Tiểu Long rời đi. Lão Long vương nhìn đứa con, lại nhìn sang Phương Khảm, có chút khó xử, nhưng cúi đầu thấy Tiểu Long trong ***g ngực đang nức nở, quyết định. Hiện tại mang Tiểu Long lên thiên đình làm rõ án tử trọng yếu hơn.
Râu bạc bay bay, cánh tay khô quắt của Long vương nhẹ nhàng nâng lên cái bụng tròn tròn của Tiểu Long, cả người tựa như mây trắng phiêu phiêu hướng về phía trước bay đi. Tiểu Long bị dọa nhảy dựng lên, mắt thấy thân ảnh cao lớn của phụ thân cách càng xa, càng lúc càng nhỏ, hắn nóng nảy, hướng phía Phương Khảm quơ quơ tứ chi ngắn ngủn khóc lớn lên.
“Ô ô, Long Long không cần, phụ thân! Phụ thân!”
Thanh âm thảm thiết của hài đồng, làm tâm Phương Khảm như rách ra, mắt hắn trừng lớn.
“Không! Đem Long nhi trả lại cho ta, trả lại cho ta!”
Hắn thét chói tai một tiếng, nước mắt rơi xuống như mưa.
Bị khí thế của Phương Khảm dọa giật mình, Long vương ở trong đám mây vội bổ sung nói: “Con dâu, chúng ta sẽ trở về!”
Đáng tiếc thanh âm của hắn bị tiếng gào khóc của Tiểu Long át đi, Phương Khảm một chữ cũng không có nghe đến. Phương Khảm trơ mắt nhìn Long vương mang theo Tiểu Long biến mất vô tung vô ảnh, nhất thời giống bị cắt đi một khối thịt, ngay cả nỗi đau ở trên bụng cũng không cảm thấy nữa, cuối cùng đem toàn bộ tức giận phóng về phía Ngao Lan.
“Các ngươi đồ hỗn đản này đem Long nhi trả lại cho ta!”
Phương Khảm mắt đỏ ngầu, phất tay đánh một quyền lên mặt Ngao Lan. Ngao Lan thấy tình thế không ổn, thân mình giống cá chạch lắc mình tránh qua, xem xét chuẩn khe hở một tay một cái,hai bàn tay to như kìm sắt mà vây khốn chặt chẽ nắm tay của Phương Khảm . Phương Khảm hỏa nộ công tâm, ra sức giãy giãy vài cái, cũng không chút sứt mẻ, khí lực Ngao Lan rõ ràng hơn xa hắn. Thấy thế, hắn đơn giản nhấc chân hướng hạ thân Ngao Lan đá.
“Buông, Long nhi! Long nhi!”
Phương Khảm la to,trên vạt áo tuyết trắng của Ngao Lan đã lưu lại một cái dấu chân màu đen to đùng. Ngao Lan âm thầm kêu khổ, chân Phương Khảm xém một chút liền đạp lên trên tiểu đệ đệ của hắn!
Lão thiên gia a!
Ngao Lan cảm thấy bi ai, rồi lại không dám thực sự buông hắn ra, chỉ lắc lắc nửa người dưới đông trốn tây né.
“Đủ rồi! Ta chịu đủ rồi, vì cái gì lại phát sinh việc này trên người ta! Đều là ngươi sai!”. Phương Khảm bắt đầu hoảng hốt, nước mắt dừng không được, thanh âm the thé, cử chỉ càng điên cuồng, “Ngươi vương bát đản này, đều là ngươi hại ta. Tại ngươi hại ta! Tại ngươi hại ta –!”
Tay cấu không đến, chân đá không đến, hắn càng ngày càng tức, hận ý như tràn ngập ***g ngực, cơ hồ nổ mạnh, Phương Khảm phẫn hận quát to một tiếng, cuồng loạn xông lên, rướn người cố hé miệng hướng về phía khuôn mặt kia cắn tới.
Ngao Lan không đề phòng bị hắn đẩy ngã trên nền đất, xiêm y trắng như tuyết trong nháy mắt liền biến thành hồng nê (dính bùn hồng??) y, còn không có tới kịp tiếc hận, lại phải chặn lại răng nanh gần trong gang tấc.
“Uy, lại cắn, lại cắn ta liền phát hỏa !”
Ngao Lan ngăn chặn đầu Phương Khảm, rít gào , hắn thực nổi giận.
Phương Khảm hoàn toàn không thêm để ý tới, chính là liều mạng lao đầu về phía trước, nhưng là vô luận cố gắng như thế nào đều không thể đẩy được hai cánh tay kia ra. Hai người giằng co thật lâu, Phương Khảm không lui mà tiếp theo liền cắn lên tay Ngao Lan.
Ngao Lan giật mình một cái, nháy mắt toàn bộ cánh tay đều che kín vảy đen.
Phương Khảm nhìn tới nhìn lui, cố gắng nhưng không thể nào cắn xuống.
Nhìn thấy Phương Khảm ngốc nghếch tìm kiếm da thịt giữa vảy trên cánh tay, phiền não của Ngao Lan nháy mắt tan thành mây khói, rốt cục nhịn không được cười ra tiếng.
Phương Khảm hung hăng trừng hắn một cái, nguyền rủa . Cuối cùng dùng hết khí lực, ngồi phịch ở trên người Ngao Lan, hốc mắt nhịn không được phiếm thượng hồng hồng.
“Ô ô vì cái gì vì cái gì. . . . . .”
Vì cái gì hắn bị thôn nhân đuổi giết?
Vì cái gì hắn phải đối mặt việc này?
Vì cái gì ngay cả thân nhân duy nhất của hắn cũng đoạt đi?
Vì cái gì. . . . . .
Phương Khảm khóc như Hoàng Hà vỡ đê, không thể dừng lại, giống như muốn đem tất cả chua xót buồn khổ cùng kinh hách áy náy những năm gần đây đều khóc hết ra, buông ra tất cả lo lắng hắn giống như một đứa nhỏ lớn tiếng khóc.
Tiếng khóc vờn quanh khiến cái lổ tai của Ngao Lan ong ong. Hắn chưa từng thấy qua y khóc , đầu bị tiếng khóc kia làm choáng váng, sắc mặt một thoáng tái xanh.
“Uy. . . . . . Ngươi đừng khóc , ngươi xem ta. . . . . . Ta buông tay úc.”
Ngao Lan nhỏ giọng hống, buôn tay ra, tay trái ôm thắt lưng Phương Khảm tay phải ngây ngốc ở trên lưng hắn vỗ vỗ.
Trước đây, khi hắn khóc mẫu thân luôn an ủi hắn như vậy, nhưng hiện tại đến phiên chính mình làm lại cảm thấy được có chút không tự nhiên, tiếng khóc làm lòng hắn ẩn ẩn đau. Chính mình có chút khinh bỉ chính mình. Cư nhiên đau lòng cho nông phu này, thật sự là điên rồi!
Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, thân thể cũng không tự chủ thỏa hiệp , an ủi cái người đang khóc này.
“Phải phải phải, đều là ta sai, được chưa?”
“Buông!” , Phương Khảm lớn tiếng hét, nhưng là bộ dáng hai mắt đẫm lệ mông lung thật sự không có lực uy hiếp nhiều lắm.
Trái tim Ngao Lan đột nhiên đập mạnh, cảm thấy ánh mắt này tràn ngập phong tình vạn chủng, bộ dáng lê hoa đái vũ kia so với mị dược còn có tác dụng hơn.
Yết hầu một trận khô nóng, nước miếng nuốt vào giống như cũng hóa thành ngọn lửa lướt qua thực quản tập trung tại hạ thân, vốn tại chỗ Xích Kinh Tử ăn không ít dược vật, hiện giờ, lúc này, giờ phút này, nơi đây, tất cả đều bạo phát ra, hạ thân đang phát ra nhiệt tình trước nay chưa có.
Hắn cứ như vậy — ngạnh .
Hạ thân chậm rãi nâng cao giông như một cái lều nhỏ, biến hóa đột ngột này làm thân thể hắn cứng đờ, nhưng mà Phương Khảm nằm ở trên người Ngao Lan lại không hề phát hiện, vẫn đang nức nở , mang theo tâm lý trả thù, đem nước mũi nước mắt đồng loạt hướng trên người Ngao Lan lau.
Ngao Lan cảm thấy được nhiệt độ cơ thể đối phương hết sức câu nhân, không được tự nhiên vặn vẹo thân thể ý đồ thoát khỏi độ ấm này, làm dịu đi hạ phúc.
Nhưng mà Phương Khảm cũng không thông cảm điểm khổ tâm khó nói ấy của hắn, khóc trong một thời gian dài làm cho hắn khó thở, y ghé vào ngực Ngao Lan thở đứt quãng, miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm hít vào không khí. Hô hấp nặng nề phun vào trước ngực Ngao Lan, da thịt của hắn như hóa thành da gà, khoái cảm chân thực hướng về phía đại não khiến hắm muốn ngừng mà không được. cảm giác từ trước ngực lan tràn đến ngón chân, túp lều nhỏ của hắn lại nâng cao thêm một chút.
Ngao Lan run rẩy, cứ tiếp tục như vậy thì nguy, tứ chi của hắn cùng nghĩ muốn đem Phương Khảm đẩy ra.
Bị dị động của Ngao Lan quấy nhiễu, Phương Khảm nâng lên hai mắt đẫm lệ, đầu óc có chút hỗn độn không muốn rời đi. Lúc này hắn rất mệt mỏi, rất cần một cái ôm ấp ấm áp.
Muốn có một người. . . . . .
Bản năng khiến y đem Ngao Lan ôm càng chặt, yếu ớt cuộn mình lại trong ***g ngực ấm áp của hắn. Đột nhiên chóp mũi truyền đến một cỗ xạ hương, như là từ trên người Ngao Lan truyền đến. Không biết vì cái gì, yết hầu như có hỏa đốt, khoang miệng khô khốc, Phương Khảm mê mê man man vươn ra đầu lưỡi liếm liếm đôi môi.
Động tác này hiển nhiên hấp dẫn Ngao Lan, hắn nuốt xuống một ngụm nước miếng thật to, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Khảm.
Nhìn nhìn, ánh mắt hai người đều thay đổi.
Ta như thế nào cảm thấy được tên kia càng nhìn càng thấy đáng yêu ?
Hai người không hẹn mà cùng nghĩ , đồng thời cảm thấy được hạ phúc có cổ nhiệt lưu tán loạn, cả người khô nóng không thôi.
Mùi thơm lạ lùng kia càng ngày càng đậm, giống một yêu phụ xinh đẹp mở rộng xiêm y không kiêng nể gì câu dẫn , khiến người mặt đỏ tim đập, khó kìm lòng nổi.
Đầu tiên thân mình Phương Khảm nhuyễn xuống , nằm ở trên người Ngao Lan, ánh mắt hắn mê loạn, thổ khí như lan (hơi thở tựa như hương hoa lan-ám chỉ hơi thở của mĩ nhân), sớm đã không biết chính mình đang làm cái gì . Lôi kéo, cọ sát , cắn xé thẳng đến khi song phương đều quần áo không chỉnh tề, da thịt thân cận. động tác ma nhân của Phương Khảm ở trong lòng Ngao Lan châm lên một cỗ đại hỏa.
Hạ phúc Ngao Lan đã sớm căng cứng, dược dược dục thí (nóng lòng muốn thử xem). Vốn không phải Liễu Hạ Huệ, Ngao Lan sao lại ủy khuất chính mình?
Dù sao đã làm một lần, tái làm một lần cũng chẳng sao. Tình huống trước mắt khẩn cấp, thôn phu trước mắt lại mê người như vậy, ách. . . . . . Vậy chấp nhận đi.
Ngao Lan nghĩ đến liền làm, ngón tay từ cột sống trượt đi xuống, thấy Phương Khảm không hề phản ứng, lá gan liền lớn một chút, bàn tay đến trên mông liền dừng lại, thừa dịp hô hấp ổn định trộm chui vào tiết khố Phương Khảm, tìm đến địa phương mê hồn kia.
Ngao Lan lớn gan xâm nhập một ngón tay, hơi bất an nhìn nhìn sắc mặt Phương Khảm. Phương Khảm kêu lên một tiếng, nhíu nhíu đầu mày, cam chịu , mắt không hề động , Ngao Lan lập tức như được ủng hộ , ngón tay thuận thế tại trong dũng đạo nóng rực kia tiến tiến xuất xuất.
Ngón tay truyền đến cẳm giác ướt át khiến Ngao Lan giật mình không nhỏ. Phượng ngộ long vi thư chính như vậy sao? Hắn trong lòng thầm nghĩ.
Chuẩn bị tốt hết thảy, phía trước đó chính là hoan lộ thênh thang. NgaoLlan không hề chần chờ, ba hạ năm trừ lột đai lưng, nâng đỡ cái mông Phương Khảm, hung khí thẳng tắp xông vào, không chút khách khí hưởng dụng.
Phương Khảm chính là mỏng manh kháng nghị một tiếng, liền theo động tác của hắn cao thấp lắc lư, tay chân vô ý thức co lại, giống như mạn đằng (dây leo) không có xương gắt gao quấn quanh đại thụ, lại quấn quanh, thẳng đến khi bọn họ trở thành nhất thể.
“Ai nha nha. . . . . .” . Trong bóng đêm có người lắc đầu thở dài, kéo màn che che khuất mà đông cung diễn này. Cảnh tượng bốn phía nháy mắt biến mất , sổ độ luân phiên, cuối cùng hóa thành một gian thư phòng thanh lịch. Trong phòng theo phong cách cổ xưa đặt một gốc cây kỳ dị. Không giống cây lại không giống hoa, giống như bụi gai bén nhọn lại như nước tiên bàn mềm mại, phiến lá hướng ra bốn phía phát tán biến ảo ngũ thải hà quang, như mộng như ảo. Một cỗ hương khí ngọt ngào tràn ngập ở trong phòng kéo dài không tiêu tan.
“Quân thượng. . . . . .”
Thanh Phong nhu thuận phủ phục trên mặt đất, nơm nớp lo sợ kêu gọi chủ nhân của hắn. Rắn lục ở bên cạnh hắn đồng dạng nằm úp sấp lui thành một đoàn, lục lân trên thân thể bị dọa đến phai nhạt không ít.
“Thật là thú vị a, Thanh Phong ngươi nói có đúng không?” người trong bóng đêm khẽ cười một tiếng, hai yêu quái trên mặt đất lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
“Ngươi kêu rắn lục là xà yêu đi. . . . . .”
“Vâng, vâng!” . Rắn lục ngay cả đầu cũng không dám nâng, lắp bắp trả lời.
“Thật là nhu thuận. . . . . .” Bóng đen cười một tiếng, tựa hồ thực vừa lòng, hắn vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng ở trên ót rắn lục búng một cái.
“Nhớ kỹ, đừng phá hủy đại sự của ta.”
Thanh âm bất ngờ, lạnh lùng. Đông lạnh khiến rắn lục cơ hồ hít thở không thông.
“Nếu có vạn nhất. . . . . .” Bóng đen chậm rãi đứng lên, không cần nói những chữ còn lại nữa.
Thủ đoạn của hắn, tin tưởng ai ai cũng biết. Bóng đen nhàn nhã bước đi thong thả đến cửa sổ, nhu tình vuốt ve chậu thực vật kỳ dị kia, bộ dáng yêu thương kia tựa như trước mặt hắn không phải một gốc cây thực vật, mà là tình nhân của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.