Ngỡ

Chương 7: Ở chung




Sau khi Lê Chi thấy rõ phản ứng của Tống Ngạn Thành, thể hồ quán đỉnh* ư —— không cần thiết, thật sự không cần thiết.
(*Thể hồ quán đỉnh [醍醐灌頂]: hay “đề hồ quán đỉnh”, nghĩa đen là tưới sữa lên đầu. “Đề hồ” được ví là chính pháp của nhà Phật, là nét tinh túy của Phật Giáo. Nghĩa bóng là truyền thụ trí tuệ, giúp người khác giác ngộ điều gì. Hoặc cũng có thể hiểu là người nào đó chợt nhận thức ra, hiểu rõ ra điều gì)
Nhưng mà biểu hiện của Tống Ngạn Thành, rồi tư thế ngồi cũng chỉ duy trì như cũ, đôi mắt không gợn sóng của anh quay qua nhìn Lê Chi. Lê Chi suy nghĩ một phen, cho rằng là anh có hứng thú, liền hảo tâm mà giải thích: “Bộ phim này nói về một cô gái khờ khạo ngây ngô được gả cho Hoàng đế, nhưng Hoàng đế lại là một tra nam*, bên người lại có cả đống tra nữ*…”
(*tra nam/tra nữ: chỉ những người đàn ông/phụ nữ cặn bã, đê tiện, xấu xa,… nói chung là chỉ loại người không tốt đẹp gì)
Sau hai phút giải thích chi tiết cốt truyện, Lê Chi mới ngừng nói.
Tống Ngạn Thành liếc đi chỗ khác, một cánh tay vòng trước ngực, ngón trỏ không nặng không nhẹ mà ấn thái dương.
Thả người ở ngã tư đường xong, chiếc xe tiến đến công ty.
Tập đoàn Bách Minh nằm ở trung tâm thành phố, hai tòa nhà nối liền được bao quanh bởi nhiều khu cao ốc khác. Tầng cao nhất là tầng dành cho văn phòng hành chính. Các văn phòng cho các giám đốc cấp cao đã được sắp xếp lại theo thứ tự từ ngoài vào trong. Nằm ở phía trong cùng chính là phòng làm việc của Tống Hưng Đông, nhưng từ khi ông bị bệnh thì ngoại trừ vệ sinh phòng ốc hàng ngày, cửa phòng vẫn luôn đóng chặt.
Sản nghiệp tập đoàn lớn như thế, chức Phó tổng đương nhiên cũng có hơn mười ghế. Tống Ngạn Thành là một trong số đó, phụ trách việc quản lí tất cả các nguồn cung cấp vật tư của các công ty con. Những người sáng suốt đều sẽ hiểu rõ, cái chức này có cũng được mà không thì cũng chẳng sao, đây là cách đối xử qua quýt cho xong chuyện của Tống Hưng Đông với Tống Ngạn Thành mà thôi. Không cần phải ngờ vực vô căn cứ gì, sự thật về việc Tống Nhị thiếu không được sủng ái ai nấy đều hay.  
Phòng làm việc của anh nằm ở góc hẻo lánh, Quý Tả đợi anh cũng đã lâu. Còn chưa kịp báo cáo, Tống Ngạn Thành đã nới lỏng cổ áo, nói trước: “Thêm một điều khoản vào hợp đồng, bảo cô ta nói ít chút đi”
Quý Tả ngẩn người một lúc rồi mới phản ứng lại được, thì ra là sếp đang nói tới Lê Chi.
Huyệt thái dương của Tống Ngạn Thành vẫn còn đang giật giật, đầu vẫn còn luẩn quẩn cái gì mà “Hi Quý phi”, “Thường Đáp ứng”, còn có “Hoàng hậu sát hại Hoàng hậu”, quả thật vi diệu.
“Tối thứ sáu này là sinh nhật ông nội, anh bảo cô ta chuẩn bị cho tốt”
Quý Tả đáp ứng.
Tống Ngạn Thành ngồi xuống bàn làm việc, hai người bắt đầu thảo luận về giấy tờ. Khoảng nửa giờ sau, Quý Tả khép lại tài liệu, muốn nói gì rồi lại thôi. Tống Ngạn Thành vẫn còn đang kí tên, cũng không ngẩng đầu lên, “Còn có việc gì sao?”
Quý Tả nói: “Minh Hi về rồi”
Tống Ngạn Thành vẫn rất bình tĩnh, “Ừ, tối thứ sáu cô ấy cũng sẽ tới”
Quý Tả lo lắng, “Với tính cách của Minh Hi, tôi sợ cô ấy…”
Tống Ngạn Thành đưa qua một xấp tài liệu đã kí, sắc mặt bình thản, cũng không nói gì thêm.
Thời gian bắt đầu tiệc sinh nhật được định vào sáu giờ tối. Đúng năm giờ tài xế tới đón Lê Chi, hơn nữa còn mang theo một cái hộp quà, lễ phép nói: “Tống tổng nói, xin vui lòng mặc bộ quần áo này”
Áo ba-đờ-xuy khoác ngoài có màu mơ hạnh*, không điểm thêm chút trang trí dư thừa nào, trái lại còn vừa vặn đến không ngờ. Lúc đầu Lê Chi chỉ nghĩ là do Tống Ngạn Thành bới móc thận trọng, mãi sau mới phát hiện, anh cũng đang mặc một chiếc áo bành tô cùng màu.
(*Mã HEX  là #fdd5b1, nếu bạn nào muốn hình dung ra màu)
Đã muốn diễn tình nhân thì phải diễn cho trót, đồ đôi đương nhiên là phải có một bộ.
Cái này quả nhiên đậm chất Tống Ngạn Thành.
Tống Ngạn Thành xuống xe, đứng tại chỗ một giây. Lê Chi vô cùng biết điều mà đi tới, bước thứ nhất là tay trong tay, bước thứ hai là dựa sát vào nhau, bước thứ ba là mỉm cười ngọt ngào. Quá trình rõ ràng rành mạch, không cần nhắc nhở. Vừa vào tới cửa, ánh của của mọi người trong nhà họ Tống bắt đầu đổ dồn về phía này. Đúng lúc này Tống Ngạn Thành giơ tay lên, nhẹ nhàng lau khóe miệng của Lê Chi, nhẹ nhàng cúi đầu: “Vừa rồi em ăn vụng bánh quy hả?”
Lê Chi: “…”
Vào kịch quá nhanh rồi, cô còn chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt đen nháy của anh đã hướng tới.
Sau đó mọi người bắt đầu khách sáo chào hỏi. Tống Ngạn Thành quay đầu, thong thả chào, nào là bác hai chú ba dì tư, không thiếu một ai. Nhìn vào thì trông như là một bầu không khí thuận hòa, nhưng có sự quan tâm ân cần thật sự nào đâu. Trọng điểm theo đuổi của họ là Tống Duệ Nghiêu đang nhàn nhã ngồi trên ghế sopha kia kìa, vồn vã, xiểm nịnh, cứ như là Thiên Lôi vậy, sai đâu thì đánh đó.
Cả một căn phòng đầy ắp người, chỉ có một mình dì Minh đưa tới một chén trà nóng, nhẹ nói: “Bên ngoài lạnh, uống vào cho ấm”
Tống Ngạn Thành gật đầu, thấp giọng nói cảm ơn.
Qua mấy lần tiếp xúc, Lê Chi càng ngày càng nhận thấy được, cuộc sống ngày trước của anh phú hào này cũng không tốt đẹp gì. Cô bí mật cựa đầu dò xét Tống Ngạn Thành, người đàn ông này không kêu căng cũng không xu nịnh, chắc là tập mãi cũng thành thói quen rồi. Trong phòng khách, Lê Chi ung dung quay đầu lại, trùng hợp lại bắt gặp một ánh mắt.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ hết sức nhạy cảm, trên thực tế đối phương còn là một cô gái xinh đẹp thời thượng. Tóc của Minh Hi được cắt ngắn và nhuộm đỏ, để lộ ra ngũ quan xinh xắn rạng rỡ. Từ lúc vào cửa cô ta đã nhìn chằm chằm vào Lê Chi không hề kiêng nể, cũng chẳng phải là có ý tốt gì lắm.
Lê Chi nghĩ thầm, tôi có nợ cô cái gì đâu. Một loại mong muốn tranh đấu mơ hồ dấy lên trong cô, vì vậy mà cô cũng thẳng thừng trừng lại cô ta.
Tống Ngạn Thành đã thu được hết vào tầm mắt mấy động tác mờ ám này, cũng không nói gì, chỉ “thân mật” và vỗ vỗ mu bàn tay của Lê Chi, “Đi ăn hoa quả đi”
Lê Chi đến sảnh bên, đi được nửa đường thì quay đầu lại nhìn, quà nhiên liền thấy người phụ nữ kia đang đứng chung một chỗ mà cười cười nói nói với Tống Ngạn Thành. Cô kết luận, mối quan hệ của hai người này thật không đơn giản.
Ở bên này, Minh Hi đang hất cằm, nhìn Tống Ngạn Thành, “Anh có bạn gái lúc nào thế?”
Tống Ngạn Thành bình tĩnh nói: “Không liên quan tới em”
Minh Hi bị lời nói của anh đâm cho một nhát, cố nén biểu lộ, hạ giọng: “Chỉ là chơi đùa thôi, đúng chứ?”
Tống Ngạn Thành không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại: “Em thấy sao?”
Minh Hi ngẩn người, có thể mang người tới đây, đâu ra vui đùa trêu ghẹo. Cô ta xiết chặt tay, khiêu khích: “Anh cho rằng anh như thế này thì người nhà sẽ để ý tới anh hơn à?”
Tống Ngạn Thành nở nụ cười, “Cứ thử xem”
Anh cất bước đi lướt qua cô ta, trong vô thức Minh Hi định nắm lấy tay anh, có vẻ như đang đau khổ cầu xin: “Ngạn Thành”
Tống Ngạn Thành nghiêng nghiêng thân mình, không chút dấu vết mà tránh cô ta đụng vào người, nói: “Gọi anh hai”
Lê Chi ở bên cạnh thì rất chuyên tâm ăn hoa quả. Thấy cô đang đứng một mình, mấy người họ hàng thân thích có dụng tâm kín đáo vây lấy:
“Cô bắt đầu nói chuyện được với Ngạn Thành bao lâu rồi?”
“Mới vài ngày thôi”
“Hai người làm sao biết nhau vậy?”
“Do công việc cả ấy mà”
“Hiện tại cô đang làm nghề gì?”
“Tôi làm trong công ty”
Lê Chi cười hì hì mà ngăn lại hết mấy ý định thăm dò âm thầm kia. Trên thực tế, những đáp án tiêu chuẩn này đều đã được ghi rõ ràng tại hợp đồng. Tống Ngạn Thành không yêu cầu chi tiết, Lê Chi cũng chỉ cần tuân theo kịch bản là được.
Không thám thính được tin gì, mấy nữ quyến* gượng cười hai tiếng rồi rời đi.
(*nữ quyến: chỉ những phụ nữ trong họ hàng, như là bác gái, cô, dì, chị họ, v.v…)
Lê Chi đặc biệt lựa những quả cherry đắt tiền để ăn, lúc nhét vào trong miệng còn bị Tống Ngạn Thành nhìn thấy. Má Lê Chi phồng lên, còn chưa kịp nuốt, nửa còn lại của quả cherry vẫn còn ở trên môi. Nước dịch từ quả cherry làm đôi môi cô đỏ rực, trong mắt còn mang theo vẻ ngây thơ vô tội xen thêm ba phần đờ đẫn.
Tống Ngạn Thành xùy nhẹ một tiếng khinh thường, đây mà là một nữ minh tinh sao?
Thật ngu ngốc, có phải đang quay mukbang đâu.
Không lâu sau, Tống Hưng Đông xuống lầu. Ông ngồi xe lăn, thắt một chiếc khăn choàng màu đỏ hợp thời, trông người như vẫn có tinh thần nhưng ánh mắt lại vô hồn thẫn thờ, không tập trung gì cả. Những người chung quanh nhao nhao lên, nhiệt liệt chào mừng, hỏi han ân cần, cùng với những lời chúc mừng sinh nhật tới dồn dập.
Sau khi Tống Hưng Đông bị bệnh thì luôn hồ đồ, căn bản cũng không rõ lắm về chuyện hôm nay là sinh nhật mình. Ông không đáp lại, quay qua bốn phía tìm kiếm trong đám người. Lúc nhìn tới Lê Chi, trong mắt ông rốt cuộc cũng lóe sáng, “Bé ngoan, bé ngoan”
Lê Chi đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, cười cười, vẫy tay với ông, “Chào ông ạ”
Tống Hưng Đông cũng hớn hở theo, trên môi treo nụ cười hạnh phúc, đưa tay ra hiệu bảo cô tới đây.
Cứ thế, Lê Chi cười hì hì buông quả cherry trong tay ra, đi tới. Mà Tống Ngạn Thành ở bên này, tất nhiên là cũng theo sát tới gần. Lê Chi kéo cánh tay anh, cùng anh tới trước mặt Tống Hưng Đông.
Lê Chi, Tống Ngạn Thành: “Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ ạ”
Tống Hưng Đông cực kì phấn khởi, nắm lấy tay hai người, cười không thể khép miệng.
Tống Ngạn Thành ngồi xổm xuống, bộ dáng rất hiếu thuận.
Tống Hưng Đông nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Công việc của cậu dạo này sao rồi?”
Một câu thốt ra, khiến cho tim của mọi người xung quanh đều nhảy lên cổ họng luôn.
Vì bệnh tình của ông mà chức vụ Chủ tịch tập đoàn tân nhiệm bị treo lại không quyết, vốn cho rằng Tống Duệ Nghiêu vậy là ván đã đóng thuyền, lúc này cũng không còn đủ tự tin như vậy nữa. Những thời khắc nhạy cảm như thế này, đề cập đến một vấn đề mẫn cảm như vậy, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là đang đánh vào tim đen.
Tống Ngạn Thành trở thành tiêu điểm, đề phòng có, thù hằn có mà lặng im chờ thời cơ cũng có. Anh chỉ biểu hiện rất bình thường ra mặt, đáp: “Hết thảy đều thuận lợi ạ”
Tống Hưng Đông liên tục gật đầu, tiếng “À” kéo dài nửa nhịp rồi mới nói: “Làm việc cho tốt nhé”
Tống Ngạn Thành dịu dàng nắm lại tay ông cụ, “Dạ”
Tống Hưng Đông nhìn anh, ánh mắt vừa mới tỉnh táo giờ lại bắt đầu khôi phục bệnh trạng. Chỉ tầm một lúc sau, Tống Ngạn Thành vừa muốn đứng dậy ——
“Cậu nhất định phải đối tốt với cô ấy” Tống Hưng Đông đột nhiên nói.
Tống Ngạn Thành cau mày, trong nháy mắt liền hiểu, “cô ấy” ở đây là chỉ ai.
Tống Hưng Đông nghĩ gì nói đó, ai cũng hiểu là ông chỉ đang lơ mơ, tuy thế mà giọng nói vẫn trầm bổng du dương, rất có khí thế mạnh mẽ. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Lê Chi. Đúng lúc đó, Tống Ngạn Thành cầm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay được bao bọc trọn lấy, ấm áp đầy sức sống, thuận theo đường vân tay, thông gân hoạt huyết, khiến cho cô khẽ run lên.
Chợt nghe Tống Ngạn Thành trả lời, “Ông yên tâm”
Tống Hưng Đông nhìn chằm chằm vào anh, “Không được uống nước lạnh, không được sinh bệnh, không…” Ông dặn dò vài câu rồi rơi vào bế tắc, ánh mắt trợn tròn, dường như đang cố để nghĩ về một điều gì đó.
Tống Ngạn Thành cũng không thúc giục, chỉ kiên trì đợi.
Tống Hưng Đông đột nhiên cười rộ lên, mặt mũi hiền lành nói: “Phải ở chung một chỗ, phải chăm sóc cô ấy”
Lê Chi: “…”
Vị đại gia này, nếu như đã bệnh tật rồi thì nói ít chút đi.
Tống Ngạn Thành trầm ngâm không nói, những người khác đứng bên ngoài tươi cười, thực ra là đều có ý đồ theo dõi nét mặt của anh, rồi tìm kẽ hở trong lời nói. Lát sau, anh gật đầu với ông cụ, “Được ạ, cháu nghe ông hết”
Lê Chi nhận ra rằng, qua cuộc trò chuyện phát sinh vừa rồi, Tống Ngạn Thành đã truyền ra một tin tức mới cho mọi người: Hiện tại bọn họ đang ở chung.
Trong lòng Lê Chi dâng lên một dự cảm chẳng lành, dần dà hóa thành sự hối hận.
Sau tiệc sinh nhật, các khách mời cũng dần tản ra, bọn họ cũng ra về vào lúc tám giờ. Bắt đầu từ đêm nay sẽ có đợt lạnh thứ hai sau khi vào đông, gió lạnh giống như dao sắc, thông báo rằng Hải Thành đã chính thức bước vào những ngày thuộc đợt tam cửu thiên* giá buốt nhất trong năm. Chỉ đi một đoạn đường nhỏ từ tòa nhà đến chỗ đỗ xe mà đầu vai Lê Chi đã bị sương đêm làm cho ướt nhẹp.
(*tam cửu thiên: 39 ngày lạnh nhất trong năm kể từ ngày đông chí)
Hơi ấm trong xe phả vào người, khiến Lê Chi không khỏi rùng mình một cái.
Chiếc Bentley vượt qua cầu Minh, từ đại lộ Tân Thủy đi thẳng tới nội thành. Đèn đường đột nhiên sáng lên, bọc lấy sương mù rét mướt, vầng sáng cũng dừng lại, ngưng tụ trong không khí tựa như bông vậy.  Tống Ngạn Thành ngồi cạnh cô, suốt cả chặng đường không nói gì, làm cho thời gian như muốn chậm lại.
Lê Chi cảm thấy bất an, tính toán khoảng cách còn lại của lộ trình.
Đến chỗ đèn giao thông, Tống Ngạn Thành rốt cuộc cũng mở lời: “Sắp xếp rồi chuyển qua đi”
Cái chuyện làm Lê Chi nghẹn lòng từ nãy tới giờ, lúc này đã bùng cháy thành than. Cô nói chắc như đinh đóng cột: “Không được”
“Chúng ta đã kí hợp đồng”
“Hợp đồng không quy định là chúng ta phải ở chung!”
“Nhưng trên đó quy định, cô phải phối hợp vô điều kiện với những yêu cầu tạm thời của tôi”
Lê Chi thầm mắng trong lòng, anh có bệnh à.
Tống Ngạn Thành nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Nếu đơn phương vi phạm hợp đồng, cô ngồi đó mà chờ nhận được thư của luật sư đi”
Với cái tâm địa độc ác của con người này, nhất định sẽ bắt cô phải bồi thường một khoản kếch xù. Lê Chi im lặng, một bên nhục mạ, một bên hối hận. Cô thỏ dài một hơi, giải thích: “Tôi đang bận lắm rồi!”
Tống Ngạn Thành nhìn thẳng vào cô, giọng nói khẽ khàng, “Bận?”
Lê Chi cây ngay không sợ chết đứng, cũng trừng lại anh.
“Để tôi nhắc cho cô nhớ, cả năm rồi cô chưa có đóng qua một bộ phim truyền hình nào, làm đại diện phát ngôn cũng không, chương trình tạp kĩ cũng chẳng có cái nào, quảng cáo không có. Tác phẩm gần đây nhất là một bộ phim cổ trang vào hai năm về trước, xuất hiện ở tập một, chưa đầy năm phút đã bị giết. Ừ, đang thời kì bận rộn phết nhỉ”
Lê Chi á khẩu, không phản bác được gì, vừa bực vừa chột dạ.
Tống Ngạn Thành đã mất hết kiên nhẫn, không thương lượng nữa, mà chỉ đơn giản là thông báo: “Từ ngày mai chuyển đến sống cùng tôi”
­­­­————–
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Thật hung dữ làm sao ~ (ㄒoㄒ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.