Ngỡ

Chương 17: Tống tốt bụng




Còn chưa tới năm giờ chiều nhưng sắc trời đã chập choạng tối.
Tống Ngạn Thành ngồi ở trong phòng làm việc vài giờ liền để sửa chữa một phần của bản kế hoạch công ty. Sau khi xem qua báo cáo dữ liệu phản hồi của Quý Tả, anh mới đứng dậy đi qua đi lại giãn gân cốt một chút. Điện thoại đã bị anh tắt âm từ lâu, hai tiếng trước thầy huấn luyện chó gửi cho anh một tin nhắn, ngoài ra còn một tin nhắn về báo cáo hàng ngày của công ty.
Tống Ngạn Thành đưa tay bật lại chuông điện thoại, úp màn hình xuống mặt bàn.
Tống Ngạn Thành cầm cốc nước đi từ trong hòng bếp ra, bỗng thấy một sinh vật sống xuất hiện trong phòng khách, bất giác liền lùi về phía sau. Khi đã nhìn rõ được đó là ai, anh mới nhíu mày, “Về rồi?”
Lê Chi lẳng lặng ngồi yên trên ghế sopha, đưa lưng về phía anh nên không thể nhìn rõ vẻ mặt cô, xương bả vai hơi cong, đường vòng cung của vai biểu hiện ra sự uể oải mất tinh thần.
Cô không lên tiếng, cũng không nghe.
Tống Ngạn Thành đi qua đó, nhìn cô một cái, bởi vì không rõ tình huống cho lắm nên trong giọng điệu vẫn thong dong giữ thái độ trêu chọc, hỏi: “Bữa tiệc tối còn không tham gia luôn?”
Lê Chi vẫn cúi đầu như cũ, sau nửa ngày trời mới ngẩng đầu lên liếc anh một chút, khàn giọng nói: “Không đóng phim nữa”
Cô đơn đã chạm tới ranh giới, cô cố chấp gắng gượng để bản thân mình không trở nên đáng thương, nhưng khổ nỗi, vào những lúc như thế, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.
Vào giờ phút này, Tống Ngạn Thành cũng không vạch trần cô nữa.
Đối mặt với nhau vài giây, Lê Chi lại yên lặng cúi thấp đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ lại, “Muốn cười thì cứ cười đi, dù sao thì tôi cũng đã thành một trò hề rồi”
Mấy lời nói cay độc trong dự liệu của Lê Chi lại chẳng thấy đâu, chỉ có tiếng xột xoạt nhẹ nhàng mềm mại khi cọ xát quần áo. Tống Ngạn Thành buông cốc nước xuống, hỏi: “Cô ăn cơm tối không?”
Xe ô tô chạy ra khỏi hầm gửi xe, gió lạnh men theo khe hở lọt vào trong xe, giống như là cây kim sắc mỏng, châm cho người ta tỉnh táo. Tống Ngạn Thành sợ lạnh, đóng cửa sổ lại kín mít.
Anh hỏi: “Đi đâu ăn?”
Lê Chi: “Tùy thôi”
“Đừng có bảo là tùy tiện” Ngón tay của Tống Ngạn Thành thon dài sạch sẽ, nhẹ gõ lên mép vô-lăng, nói: “Dù sao cũng là cô trả tiền”
Lê Chi: “…”
Thấy cô không nói lời nào, lại nói: “Nếu cô muốn tùy tiện, tôi sẽ chọn chỗ”
“Quán ăn khuya Nhị Gia, phố Sở, phường Hồng Kiều” Đầu óc Lê Chi cũng chưa tới nỗi vì buồn phiền mà chết máy hoàn toàn, để cho anh chọn chỗ ăn chắc chắn sẽ bị gài bẫy.
Nghe cái tên quán ăn có mỗi hai chữ “Nhị Gia” là đã có thể đoán ra được rằng đây không phải là một chỗ ra hồn rồi. Tống Ngạn Thành kéo một cái ghế nhựa đỏ ra ngồi, ngẩng đầu nhìn cái phông bạt che đỏ choét, rồi lại lướt mắt nhìn cái khăn trải bàn đỏ dính đầy dầu mỡ ở trên bàn.
Thế này là muốn làm sao?
Kết hôn à?
Lê Chi cũng nhìn ra là anh đang cạn lời, “Đưa anh đến chỗ này là đỡ lắm rồi đấy, chỗ quá đắt thì tôi mời không nổi”
Tống Ngạn Thành mấp máy môi, nhưng rồi cũng không nói gì.
Lê Chi yên lặng giúp anh tráng bát đũa bằng nước sôi. Lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cô vẫn còn nguyên đó, chỉ là nhìn mặt mày rất mất tinh thần, trông toàn thân rất giống mấy cây đậu bị sương giá.
“Cô…”
“Tôi không được đóng phim nữa” Lê Chi sụt sịt, cắt ngang lời anh, “Chúng tôi đến tận cửa rồi, thế mà rồi họ nói vai diễn của tôi bị hủy bỏ, còn chưa được vào đến phòng họp nữa. Thảm quá mà”
Tống Ngạn Thành không nói gì.
Lê Chi ngẩng đầu, hít sâu một hơi, cố nở nụ cười rạng rỡ, “Không sao, không cần thương hại tôi, tôi cũng quen rồi, đây cũng không phải lần đầu tiên. Về chuyện này thì kinh nghiệm tôi đầy mình luôn nhé”
Tống Ngạn Thành nhíu nhíu mày, tựa hồ như không thể hiểu được cái loại lừa mình dối người này của cô. Anh trực tiếp vạch trần: “Thế thì có ích gì?”
Vẻ tươi cười trên mặt Lê Chi lập tức cứng đờ.
“Đè nén cảm xúc, ngoại trừ việc khiến cho chính bản thân thấy ngột ngạt thì chẳng có tác dụng gì cả” Giọng nói của Tống Ngạn Thành nhàn nhạt vang vọng, ánh mắt cũng đạm bạc.
Giống như một lưỡi dao mỏng tanh tựa cánh ve sầu, dễ dàng làm cho sợi dây đang căng tột độ kia đứt phựt. Lê Chi trong nháy mắt liền sụp đổ, nước mắt rơi như tròng hạt ngọc bị rơi vỡ nát, nghẹn ngào nói: “Tôi có thể làm gì đây? Ngay cả cửa còn không có mà vào, thì lấy đâu ra tư cách tranh vai?”
Cô quay mặt đi, lau nước mắt, như thể đã được qua đào tạo bài bản, nước mắt nói ngừng là ngừng.
Đây vốn không phải là cậy mạnh, mà là tập mãi đã thành thói quen.
“Anh muốn gọi món nào thì tùy, ăn đi ăn đi” Lê Chi bình ổn lại giọng nói, cầm lấy quyển menu giả vờ như là mình ổn.
Có lẽ là vì biểu lộ xúc động trong phút chốc này của cô đã khơi lên chút lòng trắc ẩn của Tống Ngạn Thành. Anh ngồi bắt chéo chân, đặt thuốc lá cùng bao diêm lên trên mặt bàn, nói: “Bữa hôm nay tôi mời”
Lê Chi cũng không giả khách khí, cô vốn không kiêng kị việc ăn mặn, cứ nhằm mấy món xa xỉ mà chọn. Quán ăn đêm này bán đồ ăn nhiều dầu mỡ, hơn nữa mùi vị cũng rất nặng nên Tống Ngạn Thành ăn không quen. Đồ ăn đầy bàn nhưng Lê Chi cũng không động đũa mấy, chỉ ôm khư khư chai bia vào người.
Đêm đông ở thành Bắc đã hạ xuống 0 độ, vậy mà Lê Chi vẫn uống rất nghiêm túc, dòng nước lạnh buốt chảy qua yết hầu, rồi len lỏi đến phổi và dạ dày. Tống Ngạn Thành không ngờ rằng cô có thể uống nhiều đến vậy.
Trên bàn đã có hơn sáu cái chai rỗng không, lúc này Tống Ngạn Thành rốt cuộc cũng mở miệng cảnh cáo: “Tôi không cho con ma men vào nhà đâu”
Lê Chi vẫn tiếp tục đi lấy bia, cười cười: “Yên tâm”
Tâm tư Tống Ngạn Thành vốn đang nhạy cảm, liền nhìn chằm chằm vào cô.
Yên tâm? Anh cũng có lo lắng đâu.
Nghĩ đến chuyện Lê Chi thầm mến mình, thực chất cũng không phải chuyện khó lí giải. Ngay tại lúc này, mầm mống lòng tốt trong người anh bắt đầu rục rịch cực hạn.
Con đường sự nghiệp đang không như ý, cũng không nên để cho việc thất vọng trong tình trường đả kích đợt hai. Tống Ngạn Thành cân nhắc giọng điệu, nói: “Có đôi lúc, với những thứ mà mình không thể có được, tốt nhất là đừng ôm ảo tưởng nữa”
Lê Chi nhìn anh, lông mi hơi cong lên, khẽ kích động rồi xuất hiện hai hàng lệ nhòa.
Yếu đuối đến vậy sao?
Tình cảm sâu đậm kia làm cho Tống Ngạn Thành cảm thấy bất ngờ. Anh nhớ lại ngữ khí khi nãy mình nói, cũng không cảm thấy có gì không ổn. Vốn đã muốn chặt đứt hậu họa về sau, nên hiện tại phải tàn nhẫn, tuyệt không thể mềm lòng. Vì vậy anh hỏi: “Hiểu chứ?”
Lê Chi gật gật đầu, “Ừ, không có kết quả được đâu”
Mộng tưởng chính là trăng trên trời, là hoa trong kính, có cố gắng mấy cũng không có kết quả.
Tống Ngạn Thành hơi thả lỏng, đã có chút vui mừng.
Đừng yêu tôi, chuyện sẽ chẳng đến đâu cả.
May mắn thay, cô là một người hiểu lí lẽ.
Lê Chi không khỏi buồn bực, uống bia rồi cứ lải nhải mãi chẳng ngừng, cũng coi như là đang dốc bầu tâm sự, “Cũng đã ở trong giới giải trí lâu năm, thấy nhiều sẽ rất dễ bị tẩy não”
Tống Ngạn Thành: “Hả?”
Lê Chi cong cong khóe mắt, dung mạo trong trẻo như gió xuân, nhưng nét mặt lại giống như những mầm non không thể mọc lên trong cái lạnh khắc nghiệt.
“Có rất nhiều người ưu tú ở ngoài kia, hẳn tôi nên là người trắng tay” Cô nói.
Tống Ngạn Thành vốn muốn an ủi vài câu, nhưng nghĩ tới chuyện thầm thương trộm nhớ mà cô không nên có, anh lại phải nói ra mấy lời ngoan tâm, “Ngưng lại tổn thương sớm được chừng nào thì tiêu trừ được thống khổ nhanh chừng đó, cũng không phải là chuyện gì xấu”
Thân thể đã ngấm men say, mạch suy nghĩ của Lê Chi đương nhiên không theo kịp được tiết tấu của anh, hùa theo: “Nhưng vẫn còn có người tốt đấy, tôi có thể tồn tại đến ngày hôm nay, được đến trường học, được lên cấp ba, được tuyển vào Học viện Điện ảnh, còn tiến quân vào ngành giải trí nữa, có đứa trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện làm được thế không?”
Tống Ngạn Thành mù mờ không hiểu, vừa định thăm dò sâu thêm, Lê Chi đã nấc lên một cái, kêu tên anh: “Tống Ngạn Thành”
Tống Ngạn Thành giương mắt lên nhìn.
Lê Chi cầm lấy chai bìa vừa mới bật nắp, bỗng lướt tay qua mặt bàn, dán sát thân chai vào má trái của anh. Cơn lạnh đột ngột ập tới khiến toàn bộ nhận thức cùng phản ứng của anh tạm dừng, chỉ lưu lại duy nhất khuôn mặt tràn đầy tươi cười đến sống động của Lê Chi ở trong đầu.
Theo đó vang lên là thanh âm thanh thúy, “—— cạn ly”
Nếu không phải là vì hiện tại cô đang ngồi yên lặng ở ghế phụ lái, Tống Ngạn Thành thật sự sẽ hoài nghi về chuyện cô nàng này vừa mới uống rượu điên cuồng mười lăm phút trước. Làm như vô tình lườm qua gương chiếu hậu vài cái, Lê Chi bỗng nhàn nhạt lên tiếng, “Rồi anh nhìn tôi thế làm gì?”
Bàn tay vô thức nắm thật chặt chiếc vô lăng, Tống Ngạn Thành đạm bạc nói: “Mở mang tầm mắt”
Lê Chi quay đầu nhìn, khó hiểu.
“Xem rốt cuộc là loại diễn viên nào mới có thể thảm tới trình độ này”
Lê Chi im bặt mất nửa phút.
Tống Ngạn Thành chậm rãi dừng xe ở chỗ đèn đỏ phía trước, thong thả quay đầu.
Lê Chi vung quyền, hung hăng đấm một phát vào ngực phải của anh, cảm giác lại thật bất ngờ. Cô đờ người mất nửa giây, sau đó sống mũi bắt đầu cay, không hề giả vờ.
“Không phải người”
Tống Ngạn Thành: “?”
“Ngực của đàn ông sao lại cứng như vậy!” Đôi mắt đỏ hoe kèm với chất vấn, ra vẻ như là một chuyện đương nhiên, Lê Chi cúi đầu thổi thổi ngón tay, tủi thân: “Tay đau quá”
Tống Ngạn Thành: “…”
Sau cả một ngày điên đảo, ngay khi về đến nhà, Lê Chi ngã người ra giường ngủ luôn.
12h đã điểm, Tống Ngạn Thành vẫn ngồi trong phòng làm việc, bắt chéo chân, một tay tì lên thành ghế, gõ gõ ngón tay. Cả đêm bị giày vò bởi sự ồn ào, giờ đây giọng nói của Lê Chi vơ vẩn trong đầu anh.
Tỏ vẻ mạnh mẽ như thế, thể hiện như thế, mà rồi lại suy sụp bật khóc không ngừng…
Lại nhớ tới lúc trước, cô vui vẻ rạo rực nói với anh, “Tôi được đóng phim rồi!”
Cô nhẩm lời thoại suốt ngày, cứ như là nữ hoàng màn ảnh đang nhận rất nhiều kịch bản.
Thật tình, cho tới thời điểm hiện tại, Tống Ngạn Thành vẫn chưa thể lí giải được sự nhiệt huyết này. Theo anh, bốn chữ “Chốt lời – Cắt lỗ”* chính là châm ngôn sống. Tàu bay còn chưa chen nhau được, hà tất còn muốn châu chấu đá xe?
(*) Chốt lời – Cắt lỗ: Thuật ngữ kinh tế, chỉ hai chiến lược giao dịch. Chốt lời (take profit) là một yêu cầu thương mại cho phép các nhà giao dịch chứng khoán cố định lợi nhuận khi giá đạt đến một mức nhất định. Cắt lỗ (stop loss) là lệnh cắt lỗ được các nhà giao dịch sử dụng để bán một chứng khoán tại mức giá đã định trước trên các sàn chứng khoán.
Tống Ngạn Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những ánh đèn đang lấp loánh trên mặt sông. Sông Phổ La phản chiếu lại hình bóng Hải thị, như là hai nơi phồn hoa đô hội tồn tại song song nhau.
Sau khi hút xong nửa điếu thuốc.
Anh dụi thuốc lá, cầm điện thoại lên.
Ngay sau đó Mạnh Duy Tất nhấc máy.
Tống Ngạn Thành: “Nhờ mày một việc”
——
Điện thoại để dưới gối rung chuông ầm ĩ. Lê Chi mặc dù không có tật đau đầu sau khi tỉnh rượu, nhưng mà dù sao đây cũng đang là sáng sớm, chuông điện thoại thế này cũng đủ làm cho cô hết hồn. Ngoài cửa sổ bầu trời vẫn còn chưa sáng hẳn, cô không mở nổi mắt, thử thò tay rờ loạn dưới gối.
Hai mắt vẫn kèm nhèm nên không thể nhìn được chữ trên màn hình, Lê Chi khàn giọng tiếp điện thoại. Nghe rõ ràng rồi, cô mới trợn trừng mắt, “Hả?”
Vào mỗi thứ hai đầu tuần, tập đoàn sẽ tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị định kì, cần phải đi sớm hơn nửa tiếng. Tống Ngạn Thành ăn vận chỉnh tề, vest đen mặc kèm áo khoác ngoài, còn cầm theo một đôi găng tay da để ra ngoài rồi đeo.
Anh mở cửa phòng, trong đầu vẫn còn đang nghĩ chuyện công việc, mới đang phân tâm, đã bị thứ gì đó nhào đến trước mặt.
Lê Chi phi đến như một viên đạn nhỏ, tỏa ra ánh hào quang xinh đẹp rực lửa, hưng phấn thét lên: “Aaa! Tôi lại có thể đóng phim rồi!!”
Sự cao hứng của cô là thật tâm, động tác cô đang làm hiện tại cũng xuất phát từ bản năng chia sẻ. Dù cho đối phương có là cái cọc gỗ, cô cũng hoàn toàn có thể ôm lấy mà nhảy một lượt vũ điệu thỏ.*
(*) vũ điệu thỏ: Là tên Trung của bài nhạc Penguin’s Game của nghệ sĩ Gelato.
Tống Ngạn Thành cứng đơ người, chưa thể hoàn hồn sau cái “tiếp xúc thân mật” này.
Lê Chi không phải chỉ là ôm cho có, mà là thực sự nhốt chặt hai cánh tay của anh lại, nhưng cẩn trọng suy xét mà nói, cũng chẳng phải là thân mật. Tống Ngạn Thành cao hơn cô khá nhiều, Lê Chi ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong sáng rỡ.
“Oaaaaa! Tôi lại có thể diễn góa phụ rồi! Tôi vui quá!”
“Sáng nay có thể vào đoàn! Hôm nay có cảnh quay!”
Cô nhảy tưng tưng, đỉnh đầu cô chạm phải cằm của Tống Ngạn Thành. Anh vô thức quay đầu, ngửi thấy hương nước thơm thanh tịnh. Loại hương này rất tự nhiên, chỉ thoang toảng, cũng vô cùng nữ tính.
Anh kìm lòng mình xuống, ra vẻ tỉnh táo chất vấn: “Vì vậy, cô đang làm gì đây?”
Giọng điệu lạnh nhạt xé toang dự nhiệt tình của Lê Chi. Cô thoáng bình tĩnh lại, sau đó khôi phục lí trí, hai người vẫn cứ đứng ở tư thế ôm nhau như cũ.
Khả năng xảy ra cái gọi là xấu hổ, ngượng ngùng là con số không.
Tuy rằng chất vải áo khoác ngoài của Tống Ngạn Thành có xúc cảm thật tốt, mùi hương nam tính u trầm cũng rất cao cấp, nhưng cô sẽ không để mình bị mất mặt như thế. Cô dứt khoát siết chặt Tống Ngạn Thành hơn, nói: “Tôi đang làm gì anh không biết sao? Chưa có ai ôm anh bao giờ à?”
Tống Ngạn Thành: “…”
Bị sự vui sướng chi phối, giọng nói của Lê Chi cũng càng thanh thúy hơn, như có thêm vài phần chấn động, “Tôi nói cho anh biết, một khi tôi đã trở thành ngôi sao nổi tiếng, anh có muốn ôm cũng khó bằng trời”
Tống Ngạn Thành nuốt một cái, yết hầu theo thế mà lăn lăn, trầm giọng nói hai chữ: “Vậy hả?”
Hô hấp Lê Chi trở nên rối loạn, nhưng vẫn mạnh miệng, “Đương nhiên rồi!”
Giọng của Tống Ngạn Thành cực thấp: “Ừ”
Lê Chi: “?”
Ừ gì mà ừ?
Tống Ngạn Thành đột nhiên bắt chặt hai cánh tay của cô vòng quanh eo mình, rồi từ từ tiến từng bước lên trước.
“Anh, anh làm cái gì đấy?” Lê Chi nóng nảy muốn giãy ra mà không được.
Biểu cảm trên mặt Tống Ngạn Thành vẫn cứ như gió thoảng mây trôi, nhưng sức lực anh đang dùng thì hoàn toàn áp đảo, điều khiển người khác.
Hai người duy trì tư thế “ôm” này, thẳng tới lúc không còn đường lui nữa, lưng Lê Chi dán sát vào vách tường.
Tống Ngạn Thành hơi hơi nghiêng đầu, cúi xuống rất gần vành tai cô, thấp giọng nói: “Vậy ôm nhiều thêm chút”
Lê Chi: “…”
“Sau này ôm không được nữa thì thiệt cho tôi quá”
————————————————
Tác giả có điều muốn nói:
Chúc mừng “CP Nước Cam” bước vào giai đoạn thả thính lẫn nhau, thả mà không đỏ mặt coi như tôi thua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.