Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?

Chương 49: Tình khắc vào tâm




Trong đầu Mộ Dương Thế Dương không ngừng xoay quanh cảnh tượng ban chiều.
Giây phút Nam Cung Thác Nguyệt thất vọng ngã xuống, tim y đau như cắt.
Đây rõ ràng không phải cảm xúc một nhi tử dành cho phụ thân, cảm giác này không phải một mà đã đến rất nhiều lần, tất cả đều bị y viện cớ đuổi đi.
Nhưng đêm nay như có thứ gì vỡ nát khiến y phải nhìn lại cảm xúc mình giành cho Nam Cung Thác Nguyệt, hỗn loạn mọi thứ đều rối loạn cả lên.
Người nọ bá đạo, cường thế xông vào cuộc sống y.
Thân phận như thế lại có lúc hạ mình trước y. Tất cả đều phụ thuộc vào thái độ của y.
Nam Cung Thác Nguyệt, Nam Cung Thác Nguyệt vì sao ngươi lại là phụ hoàng ta?
Nếu ta không phải con ngươi thì tốt biết bao, tốt biết bao. Nếu thật là thế hài tử này cũng sẽ không… không...
Không được nghĩ thế, mau mau quên nó đi. Y sợ mình càng nghĩ sẽ đi đến kết quả chính y phải kinh sợ.
Lần nữa Mộ Dung Thế Dương ép xuống cơn sóng vừa rung động trong lòng.
Mãi suy nghĩ Mộ Dung Thế Dương không biết mình đã đứng trên Vọng Nguyệt lầu từ lúc nào.
Mắt Mộ Dung Thế Dương như vô tình lướt qua nơi Nam Cung Thác Nguyệt ngã xuống ban chiều.
Hình ảnh ấy dù y đã cố quên nhưng vẫn in sâu vào trí nhớ y, tim đau như bị ai cứa.
Lại lần nữa y cố lãng tránh đi cảm giác đó, mắt đưa đi một nơi khác tránh đi nơi gợi lên cảm giác không mấy tốt đẹp kia.
Chợt y thấy một hình ảnh khá xấu hổ, Ngôn trang chủ đang ôm hôn một nam tử. Y vốn định xoay mặt đi thì nhận ra cái người mà Ngôn trang chủ ôm bận y bào của phụ thân Ngôn trang chủ.
Bất ngờ, y đối diện khuôn mặt của nam tử đó. Là dung mạo của phụ thân Ngôn trang chủ, Ngôn Tự Thanh.
Không sai.
Mộ Dung Thế Dương còn nhớ khi mới vào Bách Thảo trang. Đại ngoại công có giới thiệu người này cho y gặp.
Phụ tử Ngôn trang chủ đều là người trong tộc, chỉ là tách ra ngoài kinh thương nhằm giúp đỡ tộc nhân.
Hai người này không phải phụ tử sao?
Y còn nghe nói Ngôn trang chủ có một tiểu nhi rất được sủng.
Sao lại… chẳng lẻ nói…
“Thánh tôn.”
Tiếng gọi ấy đánh thức Mộ Dung Thế Dương đang trầm trong hỗn loạn.
Y xoay người nhìn kẻ gọi mình.
“Ngôn trang chủ.”
“Ngài thấy?”
“Ta…”
Y có thể nói không sao?
Người ta dù sao cũng từng là người đứng đầu võ lâm, võ công đầy mình như thế sao có thể không phát hiện bị người nhìn .
“Đêm đã khuya, gió lớn, thỉnh ngài nghỉ ngơi sớm.”
Mộ Dung Thế Dương theo thế mời của Ngôn trang chủ chuyển bước chân xuống lầu.
Tâm trạng y lúc này khá hỗn loạn, đi được vài bước y liền xoay người nhìn thẳng Ngôn trang chủ.
Ngôn Thiếu Nhiên cũng nhìn y, nhẹ giọng hỏi.
"Thánh tôn còn có việc?"
Nặng nề suy nghĩ hồi lâu, Mộ Dung Thế Dương cảm thấy đều là cùng tộc không có gì ngại ngùng liền hỏi thẳng gã.
"Hài tử của ngươi có phải cùng người nọ sinh?"
Ngôn trang chủ hơi kinh ngạc với câu hỏi của Mộ Dung Thế Dương.
Tuy gã rời cốc nhiều năm nhưng gã vẫn là phần tử của Thần tộc. Thậm chí tương lai gã còn phải trông vào vị thánh tôn này để cùng phụ thân sinh thêm mấy đứa mập mạp nữa.
Thế nên dù gã có không vui trước câu hỏi nghi ngờ tình cảm của gã và phụ thân, gã vẫn trả lời.
“Đó là người Nhiên yêu, ngoài y ra, Nhiên sao có thể cùng người khác sinh con.”
Đây là thánh tôn, không thể đánh.
“Vậy hài tử đó thế nào, các ngươi là phụ tử, là thân sinh, nhi tử sinh ra chẳng phải sẽ…”
“Tình cảm là thứ không thể nói trước được. Khi ngươi vẫn còn đang giãy dụa thì nó đã đâm sâu vào tim lúc nào không hay."
“Nhưng các ngươi là phụ tử sao có thể…”
“Nếu tình cảm chúng tôi làm bẩn mắt thánh tử, vậy ngài cứ coi chúng tôi không tồn tại, khi đi không cần từ biệt.” Một giọng nói khác vang lên đằng sau Ngôn trang chủ, thanh âm pha lẫn chút không vui.
Trái tim cô độc bị vứt bỏ dần dần lạnh lẽo theo năm tháng, mãi đến khi nhi tử xuất hiện mới làm tim ông ấm lại.
Ông không cho phép ai coi thường tình cảm của họ, dù cho đó có là Thánh quân tương lai.
“Thứ cho chúng tôi thất lễ, không tiễn.”
Thái độ Ngôn Tự Thanh lúc này hoàn toàn khác dáng vẻ lần đầu họ gặp.
Mộ Dung Thế Dương đưa mắt nhìn trung niên nam tử trước mặt.
Ngôn Tự Thanh mỹ mạo phi phàm, nét mặt phi nam phi nữ, là nét đẹp đặc chưng của tộc nhân không lầm đâu được.
Đột nhiên Mộ Dung Thế Dương trợn to mắt nhìn phía cổ Ngôn Tự Thanh. Ở nơi đó có hình đóa hoa đã nở rộ năm cánh rõ rệt.
“Ngươi mang thai!”
Là câu hỏi nhưng cũng là câu khẳng định, bụng người này đã hiển, cánh hoa thứ năm đã mở rõ ràng thai nhi đã đến tháng thứ năm.
Ngôn Tự Thanh bất giác đặt lên vành cổ trắng tuyết có ấn hoa đỏ rực của mình.
Ông vô cùng tự nhiên gật đầu.
“Các ngươi không sợ hài tử sinh ra sẽ oán trách các ngươi sao? Ốm yếu, ngu si, cơ thể quái dị hay dấu hiệu thiên đọa đều sẽ khiến chúng bị thế nhân phỉ nhổ.”
Lời Mộ Dung Thế Dương khiến cả hai nhạy cảm nhận ra sự khác thường ở vị thánh tôn này.
Thái độ và lời nói của y như không phải đang đối họ nói, mà y như đang nói với chính mình.
“Ngài chẳng lẻ không biết Thánh quân có dược lộ sao? Chỉ cần trường kỳ dùng thuốc trong lúc mang thai thì hài tử sinh ra vẫn khỏe mạnh như thường. Nếu lỡ như xuất hiện dấu hiệu thì chỉ cần khéo léo che đậy, ai có thể nhìn ra điều gì bên trong.”
“Cái gì?” Y lần đầu nghe được chuyện này.
“Trưởng tử của Nhiên khi sinh ra tóc trắng xóa, mắt thiếu sắc, nhờ thuốc nhuộm của thần y mà dấu hiệu thiên đọa ấy chẳng là gì cả.” Nếu không gã sao dám cùng ái nhân lần nữa sinh thứ tử.
Ngoại công?
Nói vậy y cũng có thể …?

Hôm nay phải nói là một ngày dài đối với Mộ Dung Thế Dương.
Chuyện xảy ra hôm nay đã làm thay đổi suy nghĩ của y rất nhiều.
Y nặng nề suy nghĩ và ngủ quên lúc nào không hay.
Y thấy mình đang mơ, mơ một giấc mơ dài.
Một giấc mơ thật như đã từng xảy ra với y.
...
Trước mặt y là một cảnh tượng kỳ lạ.
Một đứa bé bị nuôi như súc vật, bị nuôi dạy đến không có suy nghĩ, chỉ có thuần phục.
Bé bị nuôi nhốt trong một không gian chỉ có cánh cửa gỗ là thỉnh thoảng được mở ra.
Kể từ khi bé biết bò đến khi bé biết nhớ, biết suy nghĩ, quanh bé chỉ là bốn vách trường trắng xóa này.
Đôi lúc bé bên bé sẽ xấu hiện vài con chó hoang, chúng từ bên ngoài lẻn vào để dành thức ăn với bé, chơi đùa với bé.
Bé sống như thế cho đến một ngày.
Ngày đó, bé đói bụng, rất đói.
Bé chịu không nổi nên mới theo chân lũ chó hoang ấy chui ra khỏi phòng từ cái lỗ trong góc chăn rơm của bé.
Không ai dạy bé nói, không ai dạy bé đi cả. Thế nên bé bò bằng hai tay, hai cái đầu gối của mình.
Bé lếch theo lũ chó hoang từ chỗ này sang chỗ kia. Bé bò mãi, bò mãi cho đến khi mệt lả đi.
Bé gặp một ca ca tốt bụng, ca ca ấy tốt với bé hơn mấy thúc thúc kia nhiều lắm.
Lúc này tay ca ca tốt bụng đang cầm thanh kiếm đẫm máu, đứng trên cao ngạo nghễ nhìn bé. Chả biết bé là sợ hay đói hay nguyên do nào khác, mà bé ngất ngay trước mặt ca ca đó.
Khi bé tỉnh dậy ca ca tốt bụng cho bé uống sữa, cho bé ăn nè.
Cảm giác ấy thật tốt. Bé no căn cả bụng, bé được người hầu của ca ca dạy đi dạy nói.
Nhưng ngày tháng tốt đẹp chẳng bao lâu.
Ca ca giao bé cho một nông phụ không con cùng một bao lớn khá nặng, đó là vàng và ngân phiếu, hẳn là vậy bé nhớ họ nói như thế mà.
Nông phụ đã lớn tuổi nên né gọi bà là nãi nãi. Nhưng nãi nãi nuôi bé đến năm bé lên mười thì bán bé cho bọn buôn người.
Nãi nãi vốn không định làm thế, chỉ vì nhi tử thất lạc nhiều năm của bà tìm về.
Người đó tham đỏ đen cá cược. Tiền ca ca tốt bụng cho bé đều bị mang đi hết, đến khi thiếu nợ không cách nào trả thì gán bé đi.
Bé bị mang đến một nơi sang trọng và đầy hoa thơm, “Nam quán", là nơi nam nhân hành nghề xác thịt.
Ký ức tuổi thơ bị nuôi nhốt đã ăn vào tiềm thức bé từ lâu.
Bé cam phận, bé theo họ học nghề, bán nghệ, tú ông nói chờ bé mười bốn sẽ treo biển.
Treo biển, ừ, bé hiểu.
Họ nói, bé mười bốn tuổi, bé trưởng thành, bé có thể cùng người hành chu công chi lễ, kiếm tiền cho tú ông như mục đích tú ông mua bé về.
Nay bé đã lớn, đám người bên dưới mang đôi mắt tham lam đầy nhục dục nhìn bé.
Bé chỉ dửng dưng vô cảm.
Số phận bé đã gắn với nơi đây thì ai cũng vậy thôi. Ai cũng được cả, chỉ mong lần đầu tiên đừng quá thảm như mấy ca ca nói.
Bé đã nghĩ thế, nhưng tú ông lại vào báo cho bé, có người đã dùng số tiền rất lớn để mua bé và đã mua đứt bé rồi.
Bây giờ bé không còn là người trong lâu. Bé hiện là thiếp thị của người khác rồi.
Từ đó bé sống trong một trang viên rất lớn, có kẻ hầu người hạ.
Bé là nữa chủ nhân của sơn trang này là ngoại thất mà trang chủ nơi này nuôi dưỡng.
Sao lại gọi là ngoại thất à?
Bởi vì bé chưa từng gặp trang chủ lần nào cả. Bé là thiếp thị lại chưa từng dâng trà rót nước cho trang chủ phu nhân, chưa gặp thiếp thất hay nhi tử khác của trang chủ.
Bé là thiếp thất không được công nhận, không gọi ngoại thất thì còn gọi là gì à?
Rồi ngày kia khi đang một mình ngồi ở hoa viên.
Bé gặp người nọ, là ca ca tốt bụng đã nuôi dạy bé trước khi giao bé cho nãi nãi chăm.
Người nọ có lẻ kinh ngạc với trí nhớ của bé.
Bé sao có thể quên người đầu tiên cho bé ăn no, cho bé mặc ấm cơ chứ.
Cảm giác ấy dù chết bé cũng không quên đâu.
Lúc này lại có người hầu đến, bé mới biết ca ca chính là chủ nhân của sơn trang này, là người mua bé, là phu của bé.
Bé vui lắm, từ đầu đến cuối bé chỉ thuộc về ân công thôi.
Nhưng mà, ân công, bé đã mười lăm rồi sao không thu bé vào phòng vậy?
Chẳng lẻ bé không hấp dẫn sao? Thế nên bé đã đi gặp mấy ca ca khác trong kỹ quán học hỏi kinh nghiệm.
Trước bé chỉ học vẹt, giờ bé muốn học cho mình, ca ca là của bé, bé phải có được ca ca tốt bụng.
Nhưng chuyện không ngờ đêm đó đã xảy ra.
Chẳng rõ thế nào, ngày đó ca ca cũng đến nam quán. Xui thế nào lại bắt gặp ngay lúc bé bị khách nhân quấy rối.
Ca ca đến như một vị thần cứu bé khỏi tay kẻ xấu.
Đêm đó bé có được ca ca.
“Đừng gọi ca ca, ta là phu quân của đệ, đệ là phu lang của ta.”
“Phu lang, ta … ta không phải ngoại thất sao?” Chỉ có chính thất mới được gọi phu mà.
“Gì!?”
Ca ca khá là kinh ngạc khi nghe bé nói, nhưng rồi hắn phá lên cười, bảo với bé rằng.
“Ta đúng là có trang viên khác, nơi đó có nhi có thiếp thị của ta. Nhưng ta không có chính thê, kể từ hôm nay đệ sẽ là nam thê của ta.”
Nói rồi phu gọi người mang thiếp thư đến, từ lâu bé đã được giải thân tiện tịch rồi. Bé là dân thường có quyền tự do hôn phối.
Trước mặt quan mai và bà mối, bé cùng phu ký lên bảng khế hôn chính thức trở thành phu phu.
Trên hôn thư bé thấy rõ tên của phu và tên bé.
Cung Nguyệt, thật là tên hay.
Cung Nguyệt đồng Cung Thế Dương, lời cam kết nhất thế nhất song nhân.
Còn đám thiếp thất trong viện cũ của phu, bé không cần bận tâm đến họ đâu. Giờ bé là phu của Nguyệt, nếu không muốn phu trở thành kẻ vô cư nô lệ của bé, thì họ nên theo luật mà làm đi.
Đêm đó mưa to lắm, nhưng bé không lạnh vì có cái ôm ấm áp của phu rồi.
“Đừng gọi phu, nghe rất lạ.”
Thường thường xưng hô đều là phu lang hoặc phu quân, nhưng đối diện ánh mắt ngây thơ vô tội của Dương nhi.
Hắn không cách nào đối mặt à.
“Ta gọi Cung Nguyệt, Dương nhi, đệ có thể gọi ta Nguyệt.”
"Nguyệt?"
"Phải, Nguyệt. Tên của ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.