Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?

Chương 47: Thiên muốn vong phương Nam




Mộ Dung Tử Hàn cũng không chờ người khác phản ứng. Ngài đi trước dẫn đường cho Mộ Dung Thế Dương, cũng đồng thời ra hiệu cho Ngôn trang chủ tùy cơ ứng xử với những kẻ phía sau.
Ngôn trang chủ thân là tộc nhân tất nhiên không dám trái ý tộc trưởng. Gã ra hiệu cho gia nô đưa người đi.
“Các vị, mọi chuyện đã làm rõ, đây chỉ là hiểu lầm lầm, nhượng anh hùng nơi đây chê cười, xấu hổ, xấu hổ à.”
Khi Mộ Dung Tử Hàn cùng người xoay người đi, Nam Cung Minh Cảnh lại ở lại cười làm lành đối với những người nơi đây.
Nhưng lúc Nam Cung Thác Nguyệt chuyển chân theo Mộ Dung Thế Dương thì một cơn gió lướt đến trước đoàn người.
“Lưu minh chủ, này là ý gì?”
Mộ Dung Tử Hàn cao giọng chất vấn, ngoại trừ kẻ lưu manh kia, chưa từng có ai dám cản bước chân ngài.
Mộ Dung Tử Hàn giận dữ cũng không che được vẻ đẹp thắng cả thời gian, từng một thời làm Lưu Kiệt mê đắm.
Dù ái mộ vẫn còn đó, nhưng nó cũng bị bản tính gã át đi.
Lưu Kiệt chấp tay chào Mộ Dung Tử Hàn một cái rồi, gã nói:
“Dù là hiểu lầm, nhưng kẻ nên nói thứ lỗi không phải phu phu hai vị, mà là vị tướng quân kia.”
Vừa dứt lời Lưu minh chủ liền hướng người về phía Nam Cung Thác Nguyệt.
“Vị tướng quân này, tại hạ Lưu Kiệt, là tân nhậm minh chủ.”
Lưu minh chủ vẻ ngoài chỉ tầm bốn mươi thật đúng là anh hùng xuất thế, dáng tìm chết cũng rất là hùng tráng.
“Tướng quân chẳng lẻ không có lời gì muốn nói. Các anh hùng nơi đây đều đang chờ lời giải thích của ngài. Phản nghịch cái danh này chúng ta khó mà gánh.”
Ai biết được sau hôm nay, bên ngoài sẽ có lời đồn gì đến triều đình.
“Ngươi không nói, bổn tướng cũng quên mất.”
Nam Cung Thác Nguyệt cười cười nhượng Lưu minh chủ cảm thấy mình cản chân hắn là đúng.
Người giang hồ trọng mặt mũi nghĩa khí, ở đây ai cũng không muốn bị oan uổng.
Ngay lúc gã còn đang tự hào mình lấy được danh khí trong võ lâm thì bất ngờ nghe Nam Cung Thác Nguyệt lớn giọng cho người bắt Hồ trưởng môn, huynh đệ cũng là muội phu gã.
“Tướng quân, đây ý gì?”
Gã kêu hắn xin lỗi chứ đâu phải bảo bắt người đâu.
“Hừ, nghịch tặc đáng tội chết. Bổn tướng còn chưa kịp chất vấn các ngươi, các ngươi lại xoay người muốn bổn tướng giải thích.”
Nam Cung Thác Nguyệt khinh miệt nhìn Lưu Kiệt.
“Nễ tình hai vị thần y, bổn tướng chỉ bắt kẻ chủ mưu và đồng phạm, những người khác có thể lui.”
“Tại hạ tài hèn sức mọn, được chư vị anh hùng nhường nhịn, lên thay vị trí minh chủ, bảo vệ anh hùng võ lâm, mạo muội hỏi tướng quân một câu.
Hồ trưởng môn có tội gì? Phản nghịch là trọng tội, không phải chuyện đùa. Chứng cớ, nhân chứng đâu?
Ngài đừng lấy công báo tư. Người đầu tiên không phục là tại hạ, dù có kiện lên trên tại hạ cũng làm.”
Lưu minh chủ một chút cũng không có ý cam chịu, lớn tiếng phản bác lời Nam Cung Thác Nguyệt, cầu một cái đáp án.
Triều đình và giang hồ không tranh, nhưng nếu phát hiện quan lại ức hiếp võ lâm nhân sĩ hay ngược lại đều sẽ bị thần điện phán tội.
Lưu minh chủ mạnh miệng như vậy cũng đúng. Vì khi Nam Cung Thác Nguyệt vào sảnh thủ hạ ngài đều nhẹ tay với nhiều người nhưng lại mạnh tay với phái Hồ trưởng môn.
Hồ trưởng môn ngay từ đầu cũng rất đối nghịch với họ, gã không cảm thấy có thù mới là lạ.
“Được, muốn nhân chứng, vật chứng, bổn tướng tất nhiên có.
Nhưng trước hết, bổn tướng muốn biết.
Trong các vị đây, ai là kẻ dẫn đầu nghi vấn triều đình, muốn chất vấn triều đình yêu cầu giải thích kia?”
Lưu minh chủ thầm thở thở phào, này cũng không phải vấn đề gì, chỉ cần chiếm lý người trước mặt muốn bắt bí cũng khó.
“Này không thể trách Hồ trưởng môn. Ngài ở kinh thành nên không biết. Dân chúng quanh đây lẫn người giang hồ chúng ta đây đều đang thắc mắc tình trạng các lão nhân trong tộc dần dần ít đi.
Hồ minh chủ chỉ là sốt cuộc tình trạng thọ mạng của phương Nam ta.
Nếu không có Hồ trưởng môn chúng ta cũng không biết mình bị chủ triều lừa dối thế nào.
Mãi đến hôm nay chúng ta mới nhận ra. Từ ngày tiên hoàng đăng cơ, thọ mạng của dân chúng dần dần giảm đi rõ ràng. Vốn một trăm năm mươi tuổi, lại không còn được tới một trăm.
Nữa năm trước, người cao tuổi nhất võ lâm, là phụ thân của Hồ trưởng môn. Người qua đời khi chưa tới bảy mươi, vậy mà đại phu báo là thọ đã tận, vô pháp kéo dài.
Bảy mươi, cái tuổi mà hơn ba mươi năm trước một môn phái ít nhất cũng trăm nghìn người. Thọ đã tận, này là đạo lý gì?
Không chỉ thế, nhiều người khác cũng gặp tình trạng như vậy.
Tiếp quá vài năm nữa, mẫu thân tại hạ cũng tới đại thọ sáu mươi, nhiều người nơi đây cũng có phụ mẫu cao tuổi.
Ngài nói một hiếu tử có thể không lo sao? Chúng ta chỉ muốn triều đình giải đáp hợp lý.
Có thật là…”
Nói đến đây Lưu minh chủ đã cứng họng, dường như bị ai điểm huyệt vậy.
Này cũng khó trách, bị uy áp từ ánh vương giả của Nam Cung Thác Nguyệt có thể hó hé được mới là kỳ tích.
“Thế nào, có thật gì, sao không nói tiếp?”
Dưới ánh nhìn dịu đi được phần nào của Nam Cung Thác Nguyệt.
Lưu Kiệt đã có thể bình tâm mà nói tiếp.
“…Có thật, do tiên hoàng không phải đích tử thế nên việc tiên hoàng đăng vị là trái ý thần, thần mới quở phạt dân chúng phương Nam, mãi đến khi phương Nam vô người mới thôi.”
Lưu Kiệt vừa dứt lời ai nấy cung hùa theo xì xầm.
Nam Cung Thác Nguyệt thoáng chau mày, lạnh lùng nhìn tất cả, cao giọng nói.
“Những lời nói đại nghịch bất đạo như thế mà các ngươi cũng có thể nói.”
“Tướng quân, ngài là quan, trung với triều đình là đúng. Nhưng ngài không thể cấm chúng tôi nói lên suy nghĩ của minh.”
Lưu minh chủ không phục lớn tiếng bản bác, người xung quanh nghe xong cũng đồng loạt hô to.
“Phải.”
“Phải.”
Giang hồ thật đúng là đám hùa. Ai nói gì cũng có thể tin.
Đây là suy nghĩ của Nam Cung Minh Cảnh lẫn Nam Cung Thác Nguyệt
Điều này cũng không thể trách cả hai.
Dù sao, sinh và lớn lên trong hoàng gia, nhận sự giáo giục vượt bậc. Trên nhất vẫn luôn là triều đình, đối với họ võ lâm là hỗn tạp, lưu manh không văn hóa.
Thấy Nam Cung Thác Nguyệt im lặng, Lưu minh chủ lại được nước lấn tới, dỏng dạc cao giọng nói:
“Mẫu thân tại hạ từng nói. Nàng khi còn bé từng thấy qua tằng gia gia tằng nãi nãi của nàng, khỏe mạnh chẳng khác gì mấy trung niên ta.
Thế nhưng ngài nhìn lại đi, hiện tại con cháu tại hạ còn khó mà thấy được dung mạo của nãi nãi chúng, nói chi là tằng gia gia tằng nãi nãi.
Không thể chỉ vì một mình tiên hoàng mà muốn toàn dân phương Nam ta chịu tội. Chúng ta cần công đạo cần lời giải thích.”
“Chúng ta cần giải thích.”
“Chúng ta cần giải thích.”
“Giải thích.”
Đối với lũ vô tri chỉ biết theo lời người khác. Nam Cung Thác Nguyệt chỉ cười nhạt.
Ngay khi hắn định cho chúng một bài học để sau không dám làm loạn, thì trong đám đông đã vọng ra câu nói kinh người, khiến Nam Cung Thác Nguyệt trở tay không kịp.
“Tiên hoàng thí huynh đoạt vị, Anh đế nghịch thần quy, bỏ trưởng lập thứ, thiên muốn vong phương Nam ta.”
“Thiên muốn vong phương Nam ta.”
“Thiên muốn vong phương Nam ta.”
Cả sân vì những lời nói đồng lòng này mà như muốn run chuyển.
Những lời này đánh thật mạnh trong tim Nam Cung Thác Nguyệt.
Không chờ Nam Cung Thác Nguyệt phản ứng, Nam Cung Minh Cảnh đã nhờ Ngôn trang chủ rống to một tiếng ngăn cản lời phản nghịch của họ.
Nếu nói Mộ Dung Tử Hàn, nhi tử và ngoại tôn là nhược điểm của ông, thì Dụ đế chính là nghịch lân của ông.
Đệ đệ ngoan của ông vì muốn cùng ái nhân bên nhau, cam nguyện bỏ thân phận hoàng tử gả cho người.
Hạnh phúc chưa bao lâu lại vì ông mà bị phụ hoàng đẩy lên ngôi vị, cưỡng ép uyên ương chia lìa, bị người mình coi là thân nhân hạ vong tình thủy, làm quên mất ái nhân, đến lúc biết chân tướng đã gần như âm dương cách biệt.
Cái danh đế hoàng tuy khiến người tham muốn kia, đối với đệ đệ ông lại chẳng là gì.
Năm xưa y còn không tham thích danh vị Thân vương thành chủ một phương, nói chi cái vị trí đoạt mệnh đó.
Ông không cho phép đệ đệ mình bị nghi ngờ, chịu tiếng oan sai.
“Đều là lời nói hoang đường.”
Nam Cung Minh Cảnhlớn tiếng bác, giận dữ quát lớn kẻ cầm đầu lời nói vừa rồi.
“Ngươi là ai, ăn có thể ăn bậy nói không thể nói, ngươi dựa vào đâu nói thế?”
Nhật Lang trong mắt người võ lâm luôn một dáng vẻ hòa nhã không biết nổi giận, dáng vẻ này của ông thật khiến người bất ngờ.
Kẻ bị chỉ đích danh chỉ thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh trí đáp.
“Ta không nói bậy, chuyện rõ rành rành trước mắt chỉ là chúng ta bị triều đình che giấu. Ta có người quen ở biên giới phía Bắc Tương Kinh quốc.
Khi nghe chuyện ta kể hắn đã nói cho ta biết, bên đó rất nhiều người sống hơn trăm tuổi, tằng tổ phụ của hắn đã một trăm ba mươi hơn nhưng vẫn rất khỏe mạnh.
Hắn nói phương Nam ta rõ ràng đang bị thiên phạt.
Hồ trưởng môn nói đúng bao triều đại đều là trưởng tử lên ngôi, cho dù vô dụng cũng có phụ tá đại thần cầm quyền, đến tiền triều tiên hoàng lại là thứ tử, chuyện lạ mới phát sinh từ đó.
Ngài nói không có lửa làm sao có khói?”
Tiểu anh hùng không chút phập phồng lo sợ lời nói rành rọt không ngắc quảng, càng khiến người nơi đây tin lấy tin để.
Nhưng lời nói dù có kỹ lưỡng không chút sơ hở thế này càng khiến hai vị chính tông hoàng thất ở đây bắt được trọng điểm.
Hồ trưởng môn.
Người phương Bắc, Tương Kinh quốc.
Giỏi, giỏi.
“Đây rõ ràng là âm mưu vậy mà các ngươi vẫn có thể mắc bẫy, thật khiến ta cảm thấy lo cho thế hệ võ lâm sau này của mình.”
“Nhật Lang y sư, có gì thì nói rõ đừng làm ra vẻ thần bí.”
Lưu minh chủ ghét nhất là dáng vẻ này của ông, chuyện nghiêm túc đang nguy hiểm ông cũng dễ dàng biến nó thành chuyện đùa.
Nam Cung Minh Cảnh lại không gấp rút phân chần, mà nhìn Nam Cung Thác Nguyệt như muốn xem hắn sẽ xử lý ra sao.
Nam Cung Thác Nguyệt rất hợp ý nói ngay.
“Âm mưu rõ như thế vừa nghe là có thể đoán vậy mà chỉ có một mình thần y là hiểu, bổn tướng khâm phục.”
Nam Cung Thác Nguyệt lướt nhìn vẻ phẫn nộ của họ, không nhanh không chậm nói.
“Tương Kinh quốc, quốc gia nằm ngay bên kia biên giới phía Bắc. Tương Kinh ngày càng lớn mạnh, lần lượt xâm chiếm các tiểu quốc quanh quốc gia họ làm thuộc địa.
Mấy năm nay Tương Kinh quốc vẫn luôn ngầm cho người vượt biên làm loạn các thành phủ các tiểu quốc phương Nam ta, âm mưu rút củi đáy nồi khiến phương ta nội đấu.
Rất nhiều tin đồn không hay về chủ triều nổi lên.
Chỉ cần lưu ý một chút, các ngươi có thể nhận ra mọi thông tin bất lợi đều xuất phát từ phía Bắc bên Tương Kinh kia.
Họ chỉ có một âm mưu chính là khiến phương Nam ta loạn trận, sấn hư mà nhập.”
Nam Cung Thác Nguyệt nhấn mạnh lời nói, hắn có chút không vui khi nhắc đến quốc gia đó.
“Còn về việc các ngươi nói thiên phạt thì hoàn toàn là lời bịa đặt.
Nếu các ngươi có người quen ở bắc thành vậy chắc có thân thích ở kinh thành.
Triều đình đã viết thông báo, bố cáo dân chúng có một loại dịch bệnh khiến cơ thể ta biến hóa nhanh chóng. Nó giúp phụ nhân sớm thụ thai và cũng khiến nhiều lão nhân sớm giải thoát.
Điều nên nghe không nghe, lại nghe lời thị phi, chưa rõ đúng sai đã vội chạy theo.
Các ngươi nói đáng tội gì?"
Nam Cung Thác Nguyệt nữa thật nữa giả nói không chút ngượng miệng, lời nói chắc nịch làm ai cũng lúng túng.
Cũng có người bán tín bán nghi nhìn hết nhìn Lưu minh chủ đến Hồ trưởng môn lại ngó sang Nam Cung Thác Nguyệt muốn tìm đáp án.
“Dịch bệnh gì chứ? Đây chỉ là lời nói của tướng quân, mấy tiểu quốc chúng tôi một chút thông tin nhỏ cũng chưa hề nghe qua.”
Lời nghi vấn đồng thời vang lên, khiến Nam Cung Minh Cảnh khó nhịn, phải bước lên thừa nhận cách nói của Nam Cung Thác Nguyệt.
“Ta biết nói ra khiến các vị lo sợ, nên bao năm qua ta luôn giữ im lặng chỉ cầu sớm tìm được dược liệu trị loại dịch này, lại không ngờ có kẻ đặt điều bán nước cầu vinh.” Vừa nói Nhật Lang vừa nhìn nhóm người Hồ trưởng môn.
Nam Cung Thác Nguyệt thấy tất cả đều nhìn Hồ trưởng môn.
Hắn cũng không lạc hậu phía sau, ra hiệu cho người mình thả lỏng gã ra, lạnh lùng nói.
“Hồ trưởng môn, tội của ngươi triều đình sẽ xét xử, nhưng ngươi đừng mong có sự khoan hồng, cửu tộc họ Hồ nhà ngươi cùng thân mẫu của ngươi Lan Hoa công chúa sẽ bị áp giải đưa hồi cố quốc của nàng ta, Tương Kinh quốc.”
Nhấn mạnh câu cuối, Nam Cung Thác Nguyệt nhận ra Hồ trưởng môn thoáng đổi sắc mặt, rất nhanh nhưng vẫn bị ngài bắt.
“Mẫu thân ngươi là công chúa Tương Kinh, không có lệnh của đế hoàng lại vượt biên xâm nhập phương Nam Thụy quốc. Ngươi thân là chủ giáo một phương lại bị tình thân đả động. Thân ở Nam Thụy quốc tâm lại đặt ở ngoại phương, phản nghịch lăng trì xử trảm cũng chưa hết tội.”
Còn về cô công chúa kia không nói cũng biết rõ kết cục ra sao, chết đã là nhẹ.
Lời Nam Cung Thác Nguyệt rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, cộng thêm những bằng chứng hắn vừa cho người đưa đến, càng chứng minh đó là sự thật.
Nơi đây ai còn dám ngỏ lời xin tội cho Hồ trưởng môn nữa.
Đặc biệt khi gã đã gục đầu thú tội, mẫu thân gã thật là công chúa Tương Kinh, là thân tỷ của hoàng đế đương nhiệm.
Bà được lệnh hoàng đế thâm nhập phương Nam, chờ thời cơ âm thầm phá rối bên trong. Phụ thân gã mất, bên đó liền truyền lệnh cho nàng dùng sinh mệnh toàn gia uy hiếp hắn phải làm việc cho họ.
Lưu minh chủ nghe xong chỉ có thể bụm mặt không dám nhìn ai, trở về quốc gia mình liền từ chức minh chủ, trốn hẳn trong phủ biệt tích khỏi võ lâm.
Tất nhiên đây chỉ là chuyện sau này.
Hiện tại sự thật đã rõ, võ lâm nhân sĩ đồng loạt nhìn người của Nam Cung Thác Nguyệt dẫn đệ tử của phái Hồ trưởng môn và ít nhân sĩ từng góp lời nhục mạ hoàng gia.
Người dần dần ít đi, Lưu trưởng môn cũng xin rời khỏi, những người khác cũng viện cớ ly khai.
Người không phận sự đã đi hết, Nam Cung Thác Nguyệt cũng theo sau Mộ Dung Thế Dương vào nội viện liên lạc cảm tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.