Nghiện

Chương 26: Thần của anh




Editor: Bèo
Tạ Lan Thâm không ngồi xe chuyên dùng của anh bởi không muốn thu hút sự chú ý của người khác.
Chiếc xe thương vụ bình dân đậu dưới gara của khách sạn, cách thang máy một đoạn. Anh để Khương Nại xuống xe trước, sắp xếp một thư ký đi cùng còn anh chậm mười phút sau mới đi vào.
Ở phương diện này Khương Nại và anh có suy nghĩ giống nhau, đều không muốn quan hệ của hai người bị lấy ra làm đề tài cho người ngoài bình luận.
Hơn nữa Khương Nại còn là người của công chúng, từng hành động lời nói đều bị truyền thông chú ý.
Nếu mối quan hệ của cô với Tạ Lan Thâm bị lôi ra e là cũng chẳng phải chuyện gì tốt.
Sau khi tiến vào thảm đỏ, ánh sáng huỳnh quang xung quanh chiếu thẳng vào Khương Nại. Cảm giác giống như khi tiên nữ bỗng phải quay về trần gian, xung quanh đều ngập trong sự xa hoa danh lợi.
Khương Nại ký tên xong tiếp tục phối hợp với phóng viên chụp ảnh sau đó mới uyển chuyển đi vào hội trường lễ trao giải.
Những hoạt động trong giới giải trí đều là dựa vào thực tích của nghệ sĩ mà sắp xếp chỗ ngồi. Tuy rằng Khương Nại là tiểu hoa lưu lượng dòng phim thần tượng cổ trang lại không có giải thưởng điện ảnh nào, mỗi lần xuất hiện đều được xếp ngồi hàng thứ 3. Nhưng lần này thì khác. Năm cô vừa ra mắt đã diễn một bộ phim điện ảnh văn nghệ kinh phí thấp mà không cần thù lao. Không ngờ mấy năm sau lại bất ngờ đạt giải.
Đối với Khương Nại mà nói, chuyện này tương đương với việc bộc lộ tài năng trong giới chính kịch chủ lưu, mà chỗ ngồi của cô lần này cũng đã được thay đổi.
Phía ban tổ chức sắp xếp cô ngồi hàng thứ hai.
Lúc này Khương Nại nâng váy lên, lát sau đã tìm được chiếc ghế có dán tên mình. Cô vừa ngồi xuống bả vai đã bị người khác vỗ nhẹ một cái. Cô nghiêng đầu nhìn qua, là Trì Châu mặc một bộ lễ phục cao cấp màu hồng: "Hey! Chúc mừng nhé, nghe nói bộ phim > đạt giải rồi".
Khương Nại mỉm cười gật đầu. Vốn dĩ cô cũng muốn chúc mừng bộ phim điện ảnh mà năm ngoái Trì Châu diễn được lọt vào vòng xét duyệt thế nhưng họng lại không có sức.
Trì Châu hạ thấp giọng hỏi cô: "Sao ban đầu chị lại diễn trong phim > thế. Em nghe nói lúc đó đạo diễn không tìm được người, còn phải tự mình diễn vai phụ".
Khương Nại nhớ lại lúc đó, ban đầu đồng ý tham diễn bộ phim ấy là chuyện ngoài ý muốn.
Lúc đó đạo diễn của đang ở Hoành Điếm tìm diễn viên, đúng lúc cô đi thử vai một bộ phim khác nhưng lại vào nhầm phòng. Sau đó đoàn phim quay được một nửa thì thiếu kinh phí, suýt chút nữa phải huy động từ mọi người. Khương Nại cũng không nỡ lấy tiền thù lao.
Sau đó bộ phim công chiếu, trên thị trường thì loại phim văn nghệ này không thu hút nhiều khán giả. Doanh thu phòng vé lẫn xếp hạng của phim lúc đó thấp đến đáng thương.
Không ngờ rằng lời truyền miệng đánh giá phim như dòng nước đột nhiên chảy ngược, điểm số cao khiến người ta bất ngờ.
Khương Nại ngẩn ngơ vài giây rồi lấy lại tinh thần.
Cô phát hiện Trì Châu áp lại gần, ở chỗ tối còn lấy tay chạm vào eo Khương Nại, cười nói: "Cái eo nhỏ xíu này khiến người khác nhìn mà thèm".
Cô ấy cũng không để ý Khương Nại lạnh lùng mà tiếp tục nói: "Chất liệu lễ phục của chị trơn mịn thật đấy, là thiết kế riêng đúng không? Nhà thiết kế nào vậy?"
Khương Nại rũ xuống hàng mi, lấy điện thoại ra gõ ra tên nhà thiết kế cho cô ấy xem.
Trì Châu còn cho rằng Khương Nại không muốn người xung quanh nghe thấy, chớp mắt mấy cái: "Đắt lắm đấy".
Một bộ váy cao cấp được may đo riêng có thể ăn đứt luôn cả mười bộ váy cô ấy mặc tối nay.
Tầm mắt cô ấy đảo qua đảo lại một vòng trên dáng người yểu điệu của Khương Nại, bị thu hút bởi chiếc vòng trên cổ tay mảnh khảnh: "Ôi trời ơi, chị... cái này... đồ cổ hả?"
Ánh mắt Trì Châu rất sắc bén, là người biết nhìn hàng.
Không uổng cô ấy bình thường đều cố sống cố chết học thuộc mấy thương hiệu nổi tiếng. Chỉ nhìn một cái cô ấy liền phát hiện tối nay Khương Nại nhìn thì có vẻ trang điểm rất đơn giản mộc mạc nhưng thực tế cả người toàn đồ xa xỉ.
Ngón tay Khương Nại nhẹ nhàng đụng vào chiếc vòng, ánh mắt rất nhạt dừng trên bề mặt.
Trì Châu tiếp tục nói: "Bọn em đều hận không thể đeo kim cương châu báu đầy cổ, ai mà biết được cái vòng tay đồ cổ này của chị lại có thể áp đảo hoàn toàn cơ chứ. Chị Khương, em nghe nói chị không có chỗ dựa vững chắc. Sao lại có thể không đáng tin như vậy được chứ, là giả đúng không?'
Khương Nại bị giọng điệu cố tình tỏ ra kiểu cách khiến cho bật cười, mà Trì Châu thừa dịp lại hỏi: "Cùng hưởng tài nguyên mà".
"Chị không có chỗ dựa"
Khương Nại gõ từng chữ cho ấy đọc, câu sau là: "Xin lỗi, không có cách nào cùng hưởng tài nguyên".
Trì Châu thấy cô dùng điện thoại gõ chữ cũng học theo: "Được rồi. Chị Khương nếu đã không có hậu thuẫn thì em giới thiệu cho chị mấy người nhé? Chị xem mấy vị trí đầu của hàng thứ nhất đi, trước khi đến em đã nghe ngóng rồi. Tất cả đều là ông lớn tư bản cả đấy. Nếu có thể bắt được một người, có phúc cùng hưởng".
Khương Nại xem từng chữ một xong mới nâng đôi mắt hướng về hàng ghế đầu tiên, từ ghế đầu bên trái nhìn hết một đường.
Đúng lúc tầm mắt đụng phải bóng dáng Tạ Lan Thâm ngồi xuống một góc ánh sáng hơi mờ. Ghế của anh không hề dán tên cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý.
Khóe môi Khương Nại vô thức cong lên. Thế nhưng đường cong trên khóe môi còn chưa hiện rõ thì đảo mắt nhìn lại thấy một người phụ nữ mặc lễ phục cổ chữ V màu đen xuất hiện. Thấy rõ ràng nhất chính là cổ của bộ lễ phục này chạy gần tới eo, so với lễ phục của những minh tinh đi thảm đỏ hôm nay còn hở hơn rất nhiều.
Gương mặt đó Khương Nại gặp một lần đã ấn tượng sâu sắc.
Là Chung Đinh Nhược.
Cô ta đổi chỗ với người khác, ngồi xuống vị trí bên cạnh Tạ Lan Thâm. Ánh đèn mờ nhạt càng làm tôn lên bóng dáng hai người đó.
Khương Nại nhìn một cái liền không muốn tiếp tục nhìn nữa.
Bởi vì cô không thể tự khống chế bản thân mà nghĩ ngợi hôn ước trăm năm giữa Chung Đinh Nhược và Tạ Lan Thâm.
Lễ trao giải chưa chính thức bắt đầu nhưng hội trường đã rất náo nhiệt.
Đầu hàng ghế thứ nhất coi như là chỗ yên tĩnh nhất. Chung Đinh Nhược vừa ngồi xuống, đem chiếc túi nạm kim cương đặt lên đùi. Cô ta quay đầu sang phía người đàn ông bên cạnh, trêu đùa nói: "Đúng là khách quý, ban tổ chức hôm nay có khi nằm mơ cũng vui muốn chết".
Tạ Lan Thâm thản nhiên nhìn phía sân khấu không nói nhiều lời. Ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn sang Chung Đinh Nhược vóc dáng mỹ miều bên cạnh: "Ừ".
Chung Đinh Nhược tự nhiên chú ý tới Khương Nại ngồi phía xa ở hàng ghế sau, chỉ là lòng dạ hẹp hòi của phụ nữ nổi lên không muốn nhắc đến cô. Cô ta thầm dò xét Tạ Lan Thâm, phát hiện cà vạt của anh thắt chưa được ngay ngắn. Cách thắt cũng không phải là kiểu anh thường dùng mà là kiểu Windsor truyền thống.
Ngỡ ngàng vài giây, tầm mắt cô ta dịch chuyển xuống dưới nhìn thấy nơi cổ áo sơ mi lộ ra một vết tích lờ mờ.
Là phụ nữ, chỉ cần một ánh mắt cô ta cũng có thể biết được vết tích đó là dấu son môi.
Nụ cười trên mặt cô ta nhạt hẳn: "Lần đầu tiên nhìn thấy anh thắt cà vạt kiểu Windsor".
"Là Khương Nại thắt"
Trước mặt cô ta Tạ Lan Thâm chẳng hề che giấu quan hệ của mình với Khương Nại.
Đã thân mật đến mức thắt cà vạt cho anh, lưu lại dấu son môi trên cổ anh.
Nếu nói Chung Đinh Nhược không đố kị là giả.
Mối tình đầu thời thiếu nữ của cô ta, người đàn ông đầu tiên cô ta yêu chính là Tạ Lan Thâm.
Lúc đó trong nhật ký của cô ta, mỗi trang đều viết đầy tình ý đối với Tạ Lan Thâm. Sau này cô ta biết được hôn ước giữa Tạ gia và Chung gia, mà chị họ của cô ta lại lớn hơn Tạ Lan Thâm mười tuổi. Vì vậy hôn ước này theo thứ tự sẽ rơi trên người cô ta.
Chung Đinh Nhược vẫn nhớ được cảm giác vui sướng khi có thể gả cho người đàn ông trong lòng mình, là loại cảm giác mà không có tiền bạc quyền thế nào có thể thay thế được.
Cô ta chờ đợi cùng với Tạ Lan Thâm có một mối tình oanh oanh liệt liệt, ảo tưởng trở thành người phụ nữ cùng anh bên nhau hạnh phúc đến cuối đời. Cho dù là mối tình đầu, nụ hôn đầu tiên hay đêm đều tiên đều muốn giữ cho anh.
Thế nhưng hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn, cho cô ta biết được thế nào là muốn mà không có được.
Sau đó, Tạ Lan Thâm nắm quyền ở Tạ gia, nội bộ tranh đấu một trận ác liệt cần có sự ủng hộ của Chung gia, mà cô ta đã trở thành nạn nhân trong cuộc chiến này.
Lúc đó Tạ Lan Thâm đã cho Chung gia một điều kiện rất tốt. Coi như một chút thương cảm cuối cùng, cũng là bồi thường cho cô ta.
Hôn ước giữa Tạ gia và Chung gia không thay đổi, cô ta cũng giữ được cái danh vợ chưa cưới của anh ba năm.
Đợi kỳ hạn ba năm qua đi hôn trước trăm năm này cũng bị giải trừ. Tạ Lan Thâm đích thân chọn cho cô ta một nhà giàu có thế lực hùng hậu. Có Tạ Lan Thâm làm chỗ dựa, cuộc sống của cô ta sau khi gả qua đó cũng coi như là như ý. Chỉ có điều trong mắt của cô ta, cho dù chồng cũ của cô ta có ưu tú giỏi giang đến mấy thì cũng không bằng một phần vạn của Tạ Lan Thâm.
Với đoạn hôn nhân này, bên ngoài Chung Đinh Nhược luôn duy trì cực khổ chịu đựng, ngày đêm đều nhớ đến Tạ Lan Thâm.
May mà mấy năm còn có chuyện khiến cô ta vui mừng an tâm, bên cạnh Tạ Lan Thâm không hề có phụ nữ.
Chung Đinh Nhược thầm nghĩ lúc đó ly hôn là do nhà chồng cũ muốn cô ta mang thai sinh con.
Mà cô ta cuối trước sau vẫn giữ sự ảo tưởng về hôn ước với Tạ gia.
So với việc cùng với một người đàn ông cô ta không yêu sinh con dưỡng cái thì cô ta tình nguyện quay về bên Tạ Lan Thâm.
Nhưng kết quả thì sao, Chung Đinh Nhược tuyệt nhiên không ngờ được đã có một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh người đàn ông mà cô ta yêu đến tận xương tủy.
Khương Nạ là một cô gái mồ côi không thân phận không bối cảnh, nhờ vào mấy phần nhan sắc mà lăn lộn trong giới giải trí này. Dựa vào đâu lại có thể lọt vào mắt xanh của Tạ Lan Thâm?
Chung Đinh Nhược không cam tâm thua dưới tay Khương Nại. Đến giờ nghĩ đến việc này, một tia căm hận lóe lên rất nhanh. Cô ta quay đầu cười, mượn ánh sáng nhìn tới Khương Nại ngồi ở hàng ghế phía sau, khóe môi lạnh lùng hạ xuống.
Sớm muộn sẽ có ngày cô ta bóp chết người phụ nữ ấy.
Cô ta muốn để Khương Nại biết, đụng vào người đàn ông của cô ta sẽ phải trả giá như thế nào.
(Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung)
Hai mươi phút sau.
Đèn trong khán phòng đồng loạt tối sầm, MC dẫn dắt mở màn chương trình thỉnh thoảng lại trêu chọc mấy đại minh tinh ngồi bên dưới.
Không khí trong khán phòng nhanh chóng vui vẻ náo nhiệt, nghi thức trao giải chính thức bắt đầu. Bộ phim điện ảnh của Khương Nại được xếp ở giữa nên phải đợi thêm một chút.
Tâm trạng cô không đặt ở chỗ này, cũng không có lòng nào mà nghe Trì Châu nói chuyện ở bên cạnh: "Phó đạo diễn của đoàn phim chúng ta Vưu Ý ấy, em nghe nói bộ phim điện ảnh đầu tiên cô ấy quay khi còn học đại học cũng lọt vào... ... nhưng hôm nay cô ấy không tới. Em thấy trên vòng bạn bè cô ấy đăng chúc mừng sinh nhật bà ngoại. Là con gái gia tộc lớn, mẹ cô ấy rất đẹp mà sao Vưu Ý lại không được di truyền nhan sắc tuyệt đẹp ấy của nhà ngoại nhỉ".
Tầm mắt của Khương Nại bình đạm nhìn ảnh đế phát biểu trên sân khấu. Trì Châu muốn bỏ qua mà không được, đột nhiên nói một câu: "Hề Vạn Thanh, em đã từng ngủ với anh ta".
Ngay cả lời này cũng không thu hút được sự tò mò của Khương Nại.
Trì Châu thấy vậy lại thò tay nhéo vào eo Khương Nại: "Chị không hỏi em vì sao lại trèo tận lên giường ảnh đế rồi à?"
Khương Nại ngoảnh đầu lại, sự mờ mịt trong ánh mắt biến mất làm ra một biểu cảm ngờ vực: "Hử?"
Khương Nại dừng lại nghĩ vài giây mới phản ứng kịp lời mà Trì Châu nói, lấy điện thoại ra gõ chữ: "Sao lại ngủ với anh ta?"
Khương Nại hỏi rất nghiêm túc. Trì Châu không trả lời nhưng lại thần thần bí bí tiến sát nói bên tai cô: "Kể cho chị một chuyện. Em nghe nói kỹ thuật cưỡi ngựa của Hề Vạn Thanh tốt lắm vì thế em đích thân đi kiểm tra. Chậc chậc, không ngờ đàn ông lại có nhiều thú vui như vậy. Về sau nếu chị có gả vào nhà giàu có nào, chồng chị có trường đua ngựa hay nuôi ngựa gì đó thì nhất định phải đi xem thử nhé".
Khương Nại: "... ..."
Trì Châu nháy nháy mắt: "Hiểu rồi chứ".
"Thế em thử xong với Hề Vạn Thanh thì không có sau đó nữa à?"
Khương Nại không nhịn được nữa mở miệng nói khiến Trì Châu bị dọa một trận. Thì ra nguyên nhân Khương Nại không nói chuyện là do cổ họng không khỏe.
Trì Châu nhớ trong túi của mình có kẹo thông họng lấy ra đặt một viên vào bàn tay Khương Nại, miệng nói không ngừng: "Giờ cũng không phải xã hội phong kiến, em tội gì ngủ với anh ta xong còn phải giữ trinh tiết mà một mực thủy chung với anh ta chứ. Đổi một người đàn ông khác ngủ cùng mới thú vị mà".
Bản thân Khương Nại cũng không biết cổ họng cô là do bị kẹo ngọt làm thông hay là bị lời của Trì Châu khiến cho sặc.
Thực ra nghĩ lại một chút thì cô gái như Trì Châu sẽ càng thích hợp tồn tại trong giới giải trí. Mục tiêu của cô ấy trước sau vẫn vô cùng đơn giản, muốn danh lợi, muốn tài nguyên, muốn hưởng vinh hoa phú quý. Cho dù cô ấy có phải lên giường cùng đàn ông cũng sẽ không mảy may có chút tình cảm.
Nhân lúc chưa đến lượt Khương Nại lên sân khấu Trì Châu còn truyền cho cô kinh nghiệm: "Đàn ông đều là đồ tồi. Chị đừng có móc hết tim gan ra cho anh ta mà phải khiến anh ta ngay cả mạng giống cũng giao cho chị".
Một lát sau, đạo diễn phim lên sân khấu đọc diễn văn cảm ơn. Lời phát biểu nhắc đến diễn viên chính Khương Nại, từng câu từng chữ tận đáy lòng đều có ý khen ngợi. Ông ấy còn trêu chọc nói ngày đó nếu không phải Khương Nại tốt bụng không lấy tiền thù lao thì có khả năng ông ấy phải ngủ đầu đường.
Nói đến kỹ thuật diễn xuất của Khương Nại, đạo diễn càng thẳng thắn bộc bạch.
Cô gái nhỏ xinh đẹp này lại mang đến cho ông rất nhiều sự cổ vũ, là một diễn viên giỏi kiên cường.
Bài cảm ơn dài năm phút kết thúc.
MC nhìn những vị khách quý ngồi bên dưới sân khấu, bản thân vỗ tay đầu tiên nói: "Chúng ta xin mời Khương Nại lên sân khấu".
Trong hội trường, tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt.
Đèn chiếu rọi xuống vị trí trung tâm ở hàng ghế thứ hai. Một tầng hào quang quấn quýt trên người Khương Nại. Vầng sáng ấy trong trẻo như bạch ngọc được chạm khắc tỉ mỉ. Những người xung quanh không khỏi nín thở nhìn vóc dáng yêu kiều mảnh mai của Khương Nại từng bước đi lên trung tâm sân khấu.
Phía sau vị trí này là màn hình lớn đang chiếu những phân đoạn đặc sắc của các bộ phim đạt giải.
Trước mặt là cả nửa giới giải trí đang ngồi dưới sân khấu.
Khương Nại đứng vững, cả thế giới phồn hoa đều dừng lại trong đôi mắt sáng ngời mà an tĩnh của cô.
MC bắt đầu mời khách mời lên trao giải. Từ trên sân khấu Khương Nại có thể nhìn thấy rõ ràng những vị trí ở hàng ghế đầu. Chung Đinh Nhược cũng phóng tầm mắt về phía trước. Một người phụ nữ biết lựa lời như cô ta thì những gì thốt ra đều là lời hay ý đẹp.
"Anh từ chỗ nào mà đào được người đẹp như Khương Nại vậy. Ngay cả em nhìn cũng thấy rung động".
Kể từ lúc Khương Nại xuất hiện, ánh mắt Tạ Lan Thâm luôn dính chặt vào cô không hề rời đi.
Không hề nghi ngờ cô chính là sự tồn tại chói mắt nhất trong khán phòng này. Cô đứng trên sân khấu, trên người mang theo ánh sáng ấm áp mềm mại mà những người bên dưới đều đang vỗ tay vì cô.
Lúc này Tạ Lan Thâm ngồi ở chỗ tối giống như người bị đắm chìm trong vực thẳm cuối cùng cũng gặp được một vị thần xuất hiện trong thế giới hồng trần của anh.
Bài phát biểu nhận giải của Khương Nại chỉ vỏn vẹn có hai chữ: Cảm ơn!
Cô cô gắng đè xuống giọng nói kỳ nhẹ nhàng, cố hết sức cho âm thanh nghe có vẻ bình thường.
Bên cạnh có một người dẫn chương trình hoạt ngôn nhiệt tình, mọi người đều nghĩ cô không giỏi ăn nói cho lắm. Nhưng rồi họ cảm thấy người đẹp như Khương Nại chỉ cần lặng yên đứng đó không nói lời nào cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Một tràng vỗ tay nhiệt liệt nữa lại vang lên. Khương Nại giữ nguyên nụ cười tươi trên môi. Tầm mắt giống như lơ đãng hướng về hàng ghế đầu tiên.
Tạ Lan Thâm ngồi trong bóng tối. Ngoại trừ việc nhìn rõ hình bóng quen thuộc của anh thì Khương Nại không thấy được đường nét trên khuôn mặt ấy. Tầm mắt cô tạm dừng vài giây sau đó chạm phải một ánh mắt bên cạnh giữa không trung, ánh sáng mờ mịt dần dần lộ ra Chung Đinh Nhược.
Ngón tay Chung Đinh Nhược thưởng thức trang sức trước ngực, tư thế vô cùng quyến rũ ngồi bên cạnh Tạ Lan Thâm, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ khiêu khích.
Khương Nại bình tĩnh thu lại tầm mắt. Sau khi cảm ơn khán giả thêm một lần nữa cô mới nâng váy uyển chuyển đi xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Gần đến cuối buổi lễ trao giải Khương Nại liền lặng lẽ rời khỏi hội trường, không ở lại chụp ảnh.
Cô rời đi trước bằng xe của Trì Châu.
"Công ty chị cũng keo kiệt quá rồi đấy, để chị một mình đi Tứ Thành nhận giải là xong à. Ngay cả trợ lý hay lái xe cũng không thèm sắp xếp hả?"
Trong xe bảo mẫu, Trì Châu không hề khách khí liên tục nói bậy.
Khương Nại không giải thích điều gì chỉ mở bình nước uống một ngụm.
Tính cách của Trì Châu vốn dĩ là kiểu tự nhiên mà thân quen. Cho dù có hơi lắm mồm lắm miệng nhưng bản chất không xấu: "Ôi trời, em có dự cảm là tối nay chị sẽ lên hotsearch".
"Hả?"
"Dáng người này của chị so với mấy cô lộ ngực lộ chân kia còn cao cấp hơn nhiều. Tay chị còn đeo cái này. Dân mạng bây giờ biết nhìn hàng lắm đấy".
Trì Châu vuốt vuốt điện thoại nháy mắt ra hiệu với cô: "Em cược chị lên Top 3 hotsearch, tin không?"
Khương Nại cười cười: "Tin".
"Tính cách này của chị chắc chắn sẽ không nói không tin. Cược với em đi".
Vốn dĩ Trì Châu muốn lừa cô một bữa cơm nhưng xem ra không có cơ hội rồi.
Khương Nại lại nói: "Cảm ơn em tiễn chị một đoạn. Khi nào về Thân Thành sẽ mời em ăn cơm".
"Vậy em muốn đến nhà chị ăn. Nhà hàng bên ngoài kia đều không xứng với em".
"Được thôi".
Bốn mươi phút sau.
Xe bảo mẫu dừng tại một biệt thự nhà giàu rất yên tĩnh. Trước khi xuống xe, Trì Châu động não nhìn bên ngoài một lượt sau đó nhanh chóng tra giá biệt thự. Cô ấy tóm lấy cổ tay Khương Nại, khăng khăng nói: "Thừa nhận đi. Chị có một ông chồng tổng tài cực kỳ lắm tiền đúng không!"
Khương Nại lắc đầu, giọng điệu rất bình tĩnh đáp: "Ngay cả bạn trai chị còn không có".
Điều cô nói là thật. Lòng cô cũng không rõ quan hệ của cô với Tạ Lan Thâm rốt cuộc là gì?
Trì Châu: "Thế chị chuẩn bị tìm chưa? Thực ra nếu chị không quá để ý chuyện giới tính thì có thể xem xét đến em này".
Khương Nại dịu dàng vỗ nhẹ mu bàn tay cô ấy, trong mắt ngập ý cười: "Trên đường lái xe chậm một chút, chú ý an toàn"
... ...
Trở về biệt thự, ánh đèn chiếu rõ mọi góc tối tăm trong căn nhà.
Cô trở về trước, bốn phía đều rất yên tĩnh.
Khương Nại cẩn thận để cúp trong thư phòng ở tầng trên, sau đó thay ra lễ phục và giày cao gót.
Mười phút sau cô mới xuống lầu vào nhà bếp.
Đúng mười giờ đêm Tạ Lan Thâm trở về.
Anh vào nhà, nhìn thấy ngọn đèn đang mở. Phòng khách không có người nhưng phía phòng bếp lại có tiếng nấu ăn vọng lại.
Động tác của Tạ Lan Thâm không nhanh không chậm cởi âu phục ném trên sofa, từng bước tiến về phía nhà bếp. Anh từ phía sau ôm lấy người phụ nữ đang chuẩn bị bữa ăn khuya cho anh, chỉ dùng một tay cũng có thể ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn.
"Nếu không phải còn có thư ký theo em cả đoạn đường thì anh còn cho rằng đêm nay em muốn cùng bạn ở bên ngoài đấy".
Khương Nại chậm rãi đổ canh ra bát, mi mắt hơi hạ xuống không nhìn anh: "Em đã đồng ý tối nay sẽ nấu ăn cho anh".
Cô là người hết lòng giữ lời hứa, nhưng không biết hôm nay anh xuất hiện lại lễ trao giải rốt cuộc là vì muốn sánh vai với cô hay là cùng Chung Đinh Nhược đây.
Khương Nại nghĩ đến Chung Đinh Nhược mặc lễ phục khoét cổ chữ V sâu đến tận eo, quang minh chính đại ngồi bên cạnh Tạ Lan Thâm. Hai người họ ngồi trong chỗ tối ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt cô dừng lại trên bàn tay của người đàn ông vẫn luôn lưu luyến bịn rịn trên eo mình, mím môi một trận.
Tính cách của cô là như vậy, ngay cả tức giận cũng cực kỳ mờ nhạt.
Khương Nại không để Tạ Lan Thâm tiếp tục ôm nữa. Cô nấu một bàn đầy thức ăn, chắc chắn cho anh ăn no.
--------
Truyện được cập nhật nhanh trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.